Cảnh
xuân đẹp đến mê hồn, từng cơn gió xuân ấm áp lướt qua, trong cung thứ
tư – cung hoa đào, hoa đào hé nở như nàng thiếu nữ xuân thì lại càng
thêm diễm lệ.
“Cái gì, Vân Khinh bị Nam Vực vương bắt
đi?” Tiếng gầm giận dữ từ trong cung thứ ba truyền ra. Độc Cô Tuyệt nhìn
chằm chằm Phi Lâm đang đứng trước mặt, sắc mặt dữ tợn giống như muốn ăn
tươi nuốt sống người ta.
Phi Lâm đem long cân mà Vân
Khinh bắt được ở sông Cửu Khúc Long đến cho Tuyết Cơ, chính y tự mình
mang về, vì nếu để cho người khác mang thứ này về cho Tuyết Cơ thì y
cũng không thể tin tưởng. Trong khi đó Đinh Phi Tình, Mộ Ải đã huy động
lực lượng đuổi theo Nam Vực vương, không muốn về, cho nên y không còn
cách nào khác.
Nghe vậy, Phi Lâm vừa phẩy tay, vừa chậm rãi nói: “Đúng vậy.”
Không
ngờ rằng vừa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt phất tay áo một cái liền lao ra
bên ngoài, cả người hắn tràn đầy sát khí, nếu đem so với cung thứ ba cực
nóng này thì còn có phần khủng khiếp hơn.
Mặc Ngân
thấy vậy lắc mình một cái che ở trước người Độc Cô Tuyệt, sắc mặt cực kỳ
khó coi, vội quát lên: “Bệ hạ, người không thể ra.” Độc Thiên Mạch trên
người Độc Cô Tuyệt còn chưa được giải, mặc dù ở trong cung thứ ba này
thoạt nhìn thì không có việc gì xảy ra, nhưng một khi đi ra khỏi nơi
này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Tránh ra.”
Độc Cô Tuyệt sắc mặt xanh mét, vung một quyền đánh thẳng về phía Mặc
Ngân đang cản đường hắn. Mặc Ngân vốn không dám động thủ với Độc Cô
Tuyệt, nhưng trong tình huống này, y không động thủ chẳng lẽ để cho Độc
Cô Tuyệt đi ra ngoài. Lập tức cắn răng một cái, cũng vung một quyền đối
đầu lại với Độc Cô Tuyệt.
Mà lúc này, Tuyết Cơ ở bên cạnh mặt tái nhợt, Vân Khinh bị Nam Vực vương bắt đi, làm sao có thể?
“Không
đúng, Vân Khinh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này.” Nhìn hai người
vung quyền sắp đánh nhau đến nơi, Tuyết Lê vẫn với vẻ mặt sắc lạnh nhìn
Phi Lâm, đột nhiên lạnh lùng nói.
Tay vung lên, đã sắp
nện xuống người Mặc Ngân, Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy cũng thu tay lại
ngay, xoay người nhìn về phía Phi Lâm đang ngồi ở trên cái ghế dựa lớn
màu đỏ kia, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Hết sức nhàn nhã.
Nếu
Vân Khinh thật sự gặp nguy hiểm, Phi Lâm tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ
này, y là sư phụ của cô, sự quan tâm của y đối với cô cũng không phải là
giả, mà bây giờ y lại nhàn nhã như thế, chuyện này…
Tâm can Độc Cô Tuyệt luống cuống một chút rồi liền bình tĩnh lại, quan tâm thái quá sẽ bị loạn, hắn đã phạm phải sai lầm này.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Phi Lâm, trong mắt Độc Cô Tuyệt sát khí ngập trời, tay siết chặt lại kêu răng rắc.
Bên
cạnh Tuyết Lê thấy vậy âm thầm thở nhẹ ra, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh
táo còn trong cuộc u mê, chính là đạo lý này. Độc Cô Tuyệt và Tuyết Cơ
có mối quan hệ rất thân thiết với Vân Khinh, mà quá thân thiết dễ dẫn
đến sai lầm.
Phi Lâm thấy Độc Cô Tuyệt sát khí đầy người trừng mắt
nhìn mình, không khỏi nhíu mày cười cười sau đó chậm rãi nói: “Quả thật
là bị bắt đi, nhưng mà cũng phải chia ra là chủ động hay là bị động
đã.”
“Nói rõ ngọn nguồn.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy nhướng mày, trầm giọng quát.
Lập tức, Phi Lâm cũng không thừa nước đục thả câu, đem sự việc đã phát sinh dọc đường đi kể lại, nói hết cho Độc Cô Tuyệt nghe.
Không khí cung thứ ba cực nóng, lúc này chỉ có giọng nói của Phi Lâm quanh quẩn trong đó.
Một
lúc lâu sau, Độc Cô Tuyệt nắm chặt tay thành quyền, cúi đầu quát: “Nàng
thật ngu ngốc, nguy hiểm như vậy mà nàng còn đi.” Hung hăng nện một
quyền xuống, trên khuôn mặt kia ẩn chứa một tình cảm nóng bỏng mãnh liệt
đến độ so với nham thạch nóng chảy đang tuôn tràn trong cung thứ ba này
dường như còn nóng hơn.
Bị Nam Vực vương bắt đi, một
mình lâm vào chốn nguy hiểm, cho dù có đám người Đinh Phi Tình, Mộ Ải đi
theo phía sau nhưng mà việc này cũng rất nguy hiểm. Lần này Vân Khinh
là vì hắn nên mới làm vậy, thực sự là không hề bận tâm đến sự an nguy
của chính mình.
Vân Khinh, Vân Khinh, làm sao có thể không làm cho hắn yêu đến tận xương tủy, yêu đến tận tâm khảm được đây.
“Nam
Vực vương tuy nguy hiểm, nhưng mà ta lại cảm thấy Thánh Thiên Vực còn
nguy hiểm hơn.” Phi Lâm nhìn Độc Cô Tuyệt, trên nét mặt lười nhác, đột
nhiên chợt lóe ánh nhìn sắc sảo.
Ngày đó, khi Vân
Khinh bị bắt đi, Thánh Thiên Vực liền cho y uống một thứ, không biết là
loại thuốc giải gì để giải độc dược của Nam Vực vương. Lúc đó thái độ
của Thánh Thiên Vực vô cùng bình thản tự tại, hoàn toàn không có biểu
hiện giống với thời điểm Vân Khinh bị bắt đi, y cho dù có ngu xuẩn đến
mấy cũng nhìn ra bên trong có vấn đề.
Bởi vậy, chuyến
đi này cũng giải thích vì sao y không để cho Tiểu Tả, Tiểu Hữu trở về,
mà là y tự mình đi một chuyến, muốn sớm thông báo cho Độc Cô Tuyệt một
chút. Cho dù y có bận tâm cũng không thể nhìn ra những vấn đề ẩn giấu ở
trong này, dù sao bản thân Độc Cô Tuyệt cũng là một người ngồi trên ngôi
cao, cả đời luôn chơi trò quyền lực và mưu kế chuyển đổi luân phiên
trong lòng bàn tay, tuy không thể so với bọn họ về những chuyện trên
giang hồ nhưng đối với hành động lẫn thủ đoạn của Thánh Thiên Vực, hẳn
là so với bọn họ, hắn có lẽ sẽ đoán ra được những điều ẩn chứa ở trong
ấy.
Độc Cô Tuyệt nghe Phi Lâm nói vậy, hai mắt chợt
lóe lên cái nhìn thật tàn khốc, sau giây phút mặt mày chấn động, ngón
tay gõ gõ trên bề mặt đá đang ngồi, trầm giọng nói từng chữ từng chữ
một: “Mượn cơ hội dụng binh, thống nhất Nam Vực.”
Tám
chữ lạnh lùng thốt ra, Tuyết Cơ và Tuyết Lê vô cùng kinh ngạc ngước mắt
nhìn nhau, há to miệng nói không ra lời. Thánh nữ Nam Vực và Nam Vực
vương giằng co nhau đã hơn một ngàn năm nay, thế lực của hai bên đều đã
được củng cố. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy để thâu tóm, Thánh Thiên
Vực quả nhiên là có chủ ý này.
Tuyết Cơ và Tuyết Lê
không giấu nổi sự khiếp sợ, nhưng Phi Lâm đã có đoán được ít nhiều sự
việc này nên vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, gật gật đầu trầm giọng
nói: “Ta cũng đoán thế, bằng không vào thời điểm cuối cùng y mới chạy
tới, lại còn khua chiêng đánh trống như vậy, còn không hiện rõ ra ý đồ
gì sao. Rõ là y cần lấy một cái cớ, một cái cớ để có thể dụng binh đánh
Nam Vực vương.”
Trên mặt Độc Cô Tuyệt tức thì nổi lên
một sự hưng phấn không hề giấu diếm khi gặp được địch thủ. Thánh Thiên
Vực làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì dã tâm của y là muốn hoàn toàn
thống nhất Nam Vực. Lợi hại, lợi hại, tình cảm của bọn họ đều trở thành
quân cờ trong tay y, lấy hắn kiềm chế Vân Khinh, lấy Vân Khinh kiềm chế
Nam Vực vương, cao thủ. Đời này của hắn còn chưa gặp kẻ nào dám lấy hắn
làm quân cờ như vậy đâu.
“Y muốn thống nhất Nam Vực,
vừa vặn lúc này chúng ta có thể đục nước béo cò.” Mặc Ngân đang trầm mặc
một bên đột nhiên đè thấp giọng xuống nói.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy hơi gật đầu rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phi Lâm: “Tình hình hiện tại?”
“Truyền
lệnh bốn phương, gióng trống khua chiêng, kích động sĩ khí, binh sĩ đã
tập kết ở bên cạnh sông Cửu Khúc Long, y muốn dẫn binh tấn công Nam Vực
vương.” Trên đường từ sông Cửu Khúc Long trở về U thành, dọc đường đi
Phi Lâm đã thu hết mọi biến động vào tầm nhìn.
“Hành động nhanh thật.” Tuyết Lê lạnh lùng mở miệng nói một câu.
Hành
động nhanh như vậy, lại tập kết đúng chỗ như thế, chỉ có thể nói một
cách rõ ràng là Thánh Thiên Vực đã sớm có sự chuẩn bị, hoặc là y đã sớm
bắt đầu chuẩn bị. Dã tâm của kẻ này không chỉ dừng trên lãnh địa của
Thánh nữ mà đã sớm bước sang phần lãnh thổ của thế lực Nam Vực vương.
Vừa nghĩ đến đây, Tuyết Lê không khỏi rùng mình một cái, bà ta còn tự
cho là mình có bản lĩnh, thì ra là ở trước mặt Thánh Tông, có lẽ bà ta
cũng chẳng là gì cả.
Độc Cô Tuyệt nghe thấy Tuyết Lê
nói như vậy, đột nhiên mặt mày sáng ngời, một nụ cười tà mị đẫm mùi máu
dần dần lan rộng trên mặt hắn.
“Phụ trách trấn thủ U thành là ai?” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn Tuyết Lê.
Tuyết
Lê nghe thấy Độc Cô Tuyệt hỏi như vậy, hơi kinh ngạc một chút, rồi nói:
“Là Lâm vương của Thánh Tông, cũng có thể nói là tâm phúc của Thánh
Thiên Vực.”
“Chắn chắn?”
“Chắc
chắn.” Tuyết Lê làm Thánh nữ hai mươi năm, tuy rằng kết quả vẫn là thất
bại thảm hại, nhưng mà chút việc ấy bà ta vẫn có thể thám thính ra. Nếu
ngay cả đối thủ là ai cũng không biết thì bà ta làm Thánh nữ nhiều năm
như vậy cũng chỉ như một con rối gỗ không hơn không kém mà thôi.
Lâm
vương là người Thánh Tông yêu cầu bà phong vương khi bà còn tại vị, là
đại tướng hàng đầu dưới tay Thánh Thiên Vực, chấp chưởng binh quyền lớn
nhất, chỉ nghe lời của Thánh Tông, cũng chính là nghe theo lệnh điều
động của Thánh Thiên Vực. Khi Thánh Thiên Vực không có mặt, nơi này
đương nhiên là do y nắm quyền.
Vốn nghĩ rằng Kỳ vương
sẽ đoạt được quyền lực đó, tất nhiên gã ta cũng là một thủ hạ rất tài
giỏi bên cạnh Thánh Thiên Vực. Không ngờ trước đó vài ngày, Thánh Thiên
Vực hạ mệnh lệnh xuống trực tiếp đem Kỳ vương đày ải đi trấn thủ nơi
biên ải hoang vu. Tất cả mọi binh quyền lớn nhỏ đều bị tước hết, đơn
giản chỉ bằng một câu nói, y từng đắc tội với Vân Khinh. Bởi vậy ngoại
trừ Kỳ vương ra thì cũng chỉ còn lại có Lâm vương.
Độc Cô Tuyệt thấy Tuyết Lê khẳng định một cách chắc chắn, lạnh lùng gật đầu, trầm giọng nói: “Khá lắm.”
Mặc
Ngân nghe được lời ấy của Độc Cô Tuyệt, hai mắt khẽ chớp động, hai
tròng mắt ánh lên một tia hưng phấn: “Bệ hạ, ý của người là?” Y đi theo
Độc Cô Tuyệt lâu nhất, đối với tâm ý của Độc Cô Tuyệt có thể đoán được
tám chín phần.
“Dám lợi dụng ta sẽ trả giá rất đắt,
không phải y thích thế lực của Nam Vực vương sao, vậy thì ta sẽ hoàn
thành tâm nguyện cho y.” Trên mặt Độc Cô Tuyệt chợt lóe qua một tia sát
khí, vô cùng ngoan độc.
Phi Lâm vừa nghe Độc Cô Tuyệt nói xong, đột nhiên mở to mắt, nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Ý của ngươi là?”
Độc
Cô Tuyệt không trả lời Phi Lâm, chỉ nhìn Phi Lâm nở nụ cười cực kỳ lãnh
khốc, trong nụ cười kia tràn ngập máu lạnh và sát khí.
“Thuật
con rối, ngươi biết không?” Chậm rãi quay đầu, Độc Cô Tuyệt với vẻ mặt
sắc lạnh nhìn Tuyết Lê. Vì ở trong này nhàm chán, Vân Khinh đem những bộ
sách vốn chỉ để cho Thánh nữ xem ở trong hoàng cung Thánh nữ đưa hết
đến cho hắn. Trong số đó có thuật con rối, vẫn còn in đậm trong trí nhớ
hắn.
Đầu tiên Tuyết Lê không hiểu được ý của Độc Cô
Tuyệt, vẫn bình thản nhìn Độc Cô Tuyệt và Mặc Ngân. Lúc này nghe Độc Cô
Tuyệt vừa hỏi như vậy, chợt giật mình một cái, trên mặt hiện ra sự sáng
tỏ lẫn kích động nên liên tục gật đầu nói với hắn: “Biết, ta sẽ làm.”
Tuyết
Cơ nghe Độc Cô Tuyệt hỏi như vậy, tuy rằng bà không quan tâm đến những
việc lớn, nhưng thuật con rối có thể dùng để làm gì thì bà vẫn hiểu rõ,
nên không khỏi trừng lớn mắt nhìn Độc Cô Tuyệt.
Phi
Lâm cũng đã xem qua thứ này, giây phút này vừa nghe thấy vậy trên mặt
chợt lóe lên những tia sáng mãnh liệt, ngồi thẳng lưng nhìn Độc Cô
Tuyệt, trên mặt khẽ mỉm cười.
“Nhưng mà, việc này…”
“Cho ta thời gian một buổi tối, ta sẽ xử lý việc này.” Độc Cô Tuyệt ngăn lời Tuyết Lê đang ấp a ấp úng, lạnh giọng quát.
Tuyết
Lê nghe thấy vậy cùng Tuyết Cơ liếc mắt nhìn nhau, một lát sau gật đầu
một cái. Rời khỏi nơi này một buổi tối mà máu huyết không đông lại thì
hai người bọn họ nghiên cứu nhiều ngày như vậy cũng có thể miễn cưỡng
làm được.
Phi Lâm vừa nhìn thấy vậy, nét nghiêm túc
trên mặt hoàn toàn biến mất. Y nhìn Độc Cô Tuyệt lắc đầu khẽ cười nói:
“Dực vương Đại Tần, sát phạt thiên hạ, thủ đoạn vô song, quả nhiên là
không dễ đắc tội.”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy ngẩng đầu
nhìn Phi Lâm, cả người tỏa ra khí chất vô cùng khí phách, trầm giọng
lạnh lùng nói: “Dám lợi dụng ta và Vân Khinh, mà không trả giá cực lớn,
kẻ đó chưa sinh ra trên đời này đâu. Là chính y cho ta cơ hội, cũng đừng
trách ta không khách khí với y.”
Lời nói lạnh lẽo như băng giá quanh quẩn ở bên trong cung thứ ba, tràn ngập sự kiêu ngạo.
“Được
được, xem ra chúng ta thực sự không cần lo lắng cho ngươi, nơi này
ngươi tự xem xét rồi làm đi, ta đi tìm Vân Khinh.” Phi Lâm cười lớn đứng
dậy nói với Độc Cô Tuyệt.
Cái gì gọi là rút củi dưới
đáy nồi? Cái gì gọi là cưu chiếm thước sào (*)? Có lẽ vào thời điểm
Thánh Thiên Vực ở tại nơi của Nam Vực vương xưng vương xưng bá, Độc Cô
Tuyệt sẽ làm cho y biết rõ ý nghĩa của hai câu thành ngữ này.
*
Cưu chiếm thước sào: Chim tu hú chiếm chỗ chim khác, Con chim tu hú vụng
về không biết làm tổ nên thường đẻ trứng vào tổ chim khác nhờ nó ấp hộ.
Chim tu hú non thường có kích thước lớn hơn các con chim non khác trong
tổ đẻ nhờ, nên không những chiếm tổ mà còn tranh hết thức ăn của các
con non khác. Ý ở đây là chiếm chỗ và lợi ích của người khác với thái độ
kịch liệt.
Trên thế gian này, dám đem Độc Cô Tuyệt
đặt vào một nơi để có thể khắc chế được hắn, nhưng đồng thời lại cho hắn
ở trong trung tâm đầu não của mình, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
“Bảo vệ nàng thật tốt.” Độc Cô Tuyệt không ngẩng đầu
nhìn Phi Lâm, trầm giọng nói một câu, bắt đầu xem xét các mọi việc sắp
làm.
Phi Lâm bước ra ngoài không chút chần chừ, nghe
vậy cũng chỉ thản nhiên vẫy vẫy tay áo bào, bước ra khỏi cung thứ ba, ý
tứ của hai người thật sự là rất rõ ràng.
Khi tự mình
đến nơi này một chuyến với Độc Cô Tuyệt, Phi Lâm đã đem toàn bộ tâm tình
buông xuống, quyền mưu, quả nhiên vẫn là một gánh xiếc của đế vương,
thứ này bọn họ vốn không màng, bọn họ chỉ cần coi chừng Vân Khinh thật
tốt thì được rồi.
Hoa đào bay bay trong gió, một khung cảnh mùa xuân thật rạng rỡ.
Nam
Vực, càng hướng tới phía nam, địa hình lại càng bằng phẳng hơn. Bởi vậy
trong phạm vi thế lực của Nam Vực vương, so với thế lực của Thánh nữ,
chưa nói tới thứ gì khác, chỉ cần nói đến con đường đi này thật ra cũng
đã có phần hơn.
Một rừng hoa sáng lạn, ong bướm bay lượn dập dìu khắp nơi, thật đẹp.
Bên
cạnh một dòng suối nhỏ trong vắt uốn lượn, một đám người ngựa đang tạm
dừng chân để nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong đó rất đông binh lính vây quanh
một chiếc xe ngựa ở giữa, ngay cả khi đi lấy nước để dùng cũng luân
phiên nhau, chung quanh xe ngựa chưa bao giờ có dưới một trăm người. Xem
ra người ngồi trên xe ngựa này hết sức quan trọng.
“Uống miếng nước đi.” Giọng nói mềm nhẹ thốt lên, Tề Chi Khiêm vẻ mặt mỉm cười đưa cho Vân Khinh một bát nước trong.
Vân Khinh ngồi tựa vào bên trong xe ngựa, giương mắt nhìn thoáng qua Tề Chi Khiêm, lạnh lùng không hề động đậy.
Phượng
Ngâm Tiêu vĩ trên người cô lúc này không biết đã rơi vào tay ai, còn
hai tay cô thì bị buộc chặt bởi một chiếc khăn lụa. Bên trong xe ngựa
lan tỏa một mùi hương nồng đậm, vây quanh người cô, chính là mùi hương
của loại độc ở sông Cửu Khúc Long ngày ấy, làm cho cả người cô không có
một chút sức lực nào.
Tề Chi Khiêm thấy Vân Khinh lạnh
lùng nhìn y, không khỏi hơi cười khổ một chút, sau đó mềm nhẹ nói:
“Đừng nóng giận, nàng cũng biết nếu không làm như vậy thì khó mà giữ
được nàng, mong nàng hiểu đừng trách tội ta.”
Dừng lại
một chút sau đó y nhích người về phía trước, đưa chén nước cầm trong
tay tới bên miệng Vân Khinh, nhẹ giọng nói: “Nào, nàng mau uống nước đi,
từ đây đến hoàng cung Nam Vực còn khá xa, không thể để chuyện không hay
gì xảy ra với nàng được.”
Vân Khinh nhìn vẻ mặt ôn nhã của Tề Chi Khiêm, trên mặt hiện lên một tia sắc lạnh. Gã này, cô không thích.
“Đã
giữ thể diện cho mà còn không biết điều, muốn uống thì uống nhanh,
không uống thì đem đổ, con mẹ nó.” Đúng lúc này, Quỷ tướng đang ngồi
ngoài cửa xe ngựa đột nhiên quay người lại, giằng mạnh tay Tề Chi Khiêm.
Tề Chi Khiêm vốn không phòng bị bàn tay run lên, nước trong bát lập tức
bắn tung tóe ra, văng khắp nơi trên mặt, trên người Vân Khinh.
Tề Chi Khiêm bất giác khẽ chau mày.
“Hừ.”
Quỷ tướng thấy vậy hừ lạnh một tiếng, trên mặt thật sự là hèn mọn vô
cùng, y làm bộ như sẽ đoạt bát nước trong tay Tề Chi Khiêm. Tuy nhiên
lại âm thầm dùng lực, định đem toàn bộ bát nước kia đổ vào đầu Vân
Khinh.
“Tay vững chút.” Đúng lúc này, một giọng nói
trầm ổn vang lên, một bàn tay vươn tới nhanh như tia chớp, giữ lấy tay
Quỷ tướng, đè bát nước kia lại, đó là Sở Hình Thiên.
Quỷ tướng sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Sao, đau lòng ?”
Sắc
mặt Sở Hình Thiên cũng nặng nề, giận dữ nhìn Quỷ tướng, trầm giọng nói:
“Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là Thánh nữ Nam Vực, là người có địa vị ngang
hàng với Nam Vực vương ngươi. Nam Vực vương mời nàng đến, cũng không
phải là để cho ngươi có quyền hạ nhục nàng. Nếu nàng xảy ra chuyện gì,
Nam Vực vương không có Thánh nữ làm bình phong. Ta chỉ muốn xem xét lại
một chút, để coi một trận sắp tới các ngươi ứng phó thế nào? Sẽ giải
thích như thế nào với hiệp nghị của chúng ta.”
Lời nói
lạnh lẽo tuôn ra, nhưng lại là những lời đánh trúng ngay những điểm mấu
chốt. Trên mặt Quỷ tướng vốn đã không hề có chút huyết sắc, nay lại
càng thêm nhợt nhạt, xanh mét một màu.
“Lời Sở Vương
nói thật có lý, Quỷ tướng hôm nay bị thương vì bắt giữ được Thánh nữ Nam
Vực, công lao lớn như thế, Nam Vực vương tất nhiên sẽ có thưởng thật
hậu. Cũng không nên vì việc nhỏ mà làm lỡ mất việc lớn.” Tề Chi Khiêm
vẫn duy trì nét thản nhiên tươi cười trên mặt, quay sang nói với Quỷ
tướng.
Quỷ tướng nghe thấy vậy, liếc nhìn ba người một cái, hừ một tiếng thật mạnh rồi vung tay xoay người ra ngoài.
Một
đòn tấn công của Thánh Thiên Vực đã gần như phế bỏ một nửa võ công của
y, lúc này y không muốn mượn chuyện này để nói chuyện của mình.
Nhìn
Quỷ tướng rời đi, Sở Hình Thiên không hề liếc nhìn Vân Khinh nằm ở bên
trong xe ngựa lấy một cái, xoay người bước ra theo. Tề Chi Khiêm thấy
vậy, nhẹ nhàng cầm bát nước trong tay đặt ở bên cạnh Vân Khinh, khẽ mỉm
cười nói: “Không có độc, đừng làm khó dễ chính mình.” Dứt lời, nhẹ nhàng
buông tấm mành che của xe ngựa xuống rồi cũng rời đi. Y biết tuy rằng
Vân Khinh trúng độc, nhưng mà thứ thuốc này ở trên người nàng chỉ có tác
dụng làm tay chân bủn rủn, thân thể không thể động đậy, còn cổ tay khẽ
nhúc nhích cũng không có vấn đề gì.
Vân Khinh nằm bên
trong xe ngựa, yên lặng không hề động đậy, một lúc lâu sau mới cầm lấy
bát nước kia lên uống mấy ngụm rồi chậm rãi ngồi dậy, giãn gân cốt một
chút, sau đó không nói gì, lại nằm ngã xuống một lần nữa, vẫn duy trì tư
thế như vừa rồi, không phát ra một tiếng động nào.
Độc
tố này quả thật là nhằm vào quả trường sinh để khống chế cô, có thể làm
cho cô có cảm giác bủn rủn, nhưng mà cũng thực đáng tiếc, cô đã ăn qua
rất nhiều thuốc giải độc. Cho dù thứ độc dược này có mạnh đến mấy, cũng
chỉ có thể làm cho cô có cảm giác mệt mỏi một chút mà thôi, chưa đủ để
khống chế cô đâu.
Lấy tĩnh chế động, Tuyết Sơn là thánh địa của Nam Vực vương, cô đang chờ mục tiêu sắp tới.
Từng
cơn gió nhẹ thổi qua bên ngoài xe ngựa, sau một hồi nghỉ ngơi hồi phục
lại sức, đội ngũ người ngựa lại một lần nữa tiến về phía trước.
Thời
gian chớp nhoáng, mới đó mà đã hai ngày trôi qua. Trong bóng đêm tĩnh
mịch, từng cơn gió thổi qua lạnh lẽo, ánh trăng giấu mình trong những
tầng mây u ám, tất cả là một vùng tối tăm thăm thẳm.
Đột
nhiên ngay lúc này trong bóng đêm tối tăm đó hai bóng người xuất hiện
nhanh như ma quỷ, lắc mình vài cái đã xâm nhập vào Lâm vương phủ.
Bên
trong vương phủ thật hoa lệ, tuy không thể so với thất quốc về mức độ
xa hoa hay là mức độ khéo léo, tinh xảo, nhưng lại là một tòa nhà mang
đậm nét thiên nhiên hoang dại, trong giản dị lại ẩn chứa xa hoa, so với
vương phủ của thất quốc cũng không hề thua kém.
Trong vương phủ lối đi chằng chịt, nhiều đường quanh co, thật là phức tạp.
Bóng
đen chợt nhoáng lên, dường như nắm bắt rất rõ đường đi nước bước trong
phủ này, chọn đường có thể tránh được binh lính tuần tra, hơn nữa lại có
một thân võ nghệ cao cường, đi vào vương phủ mà như vào chốn không
người.
Đã quá nửa đêm, thủ vệ trong phủ đã ngừng tuần tra, người trong phủ đều đã nghỉ ngơi, sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian.
Không
một tiếng động nào, gỡ từng viên gạch ngói trên mái phòng ngủ của Lâm
vương, Độc Cô Tuyệt nhẹ nhàng như một con báo lén lút xâm nhập.
Trên chiếc giường gỗ lim lớn, một gã đàn ông đang nằm ngủ miên man.
“Ai?”
Đột nhiên nhận thấy trong phòng có khí thế bất thường, Lâm vương nháy
mắt bừng tỉnh, không kịp mở mắt, vung tay chộp lấy thanh kiếm để dưới
gối. Thản nhiên xâm nhập vào phòng của y, dựa vào hơi thở của kẻ đó, y
mới phát hiện ra đương nhiên người tới phải là kẻ địch.
Y
đã nhanh, Độc Cô Tuyệt còn nhanh hơn, ánh kiếm sắc lạnh vụt qua, một
kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Lâm vương, luồng khí rét lạnh từ thanh
kiếm xẹt qua ngực y, luồng sát khí lạnh lẽo làm cho người Lâm vương run
lên, áp lực đè nặng xuống, áp sát trên người y đến độ y muốn thét lên
cũng kêu không được.
Lâm vương hoảng hốt, từ khi nào
mà U thành lại có một nhân vật lợi hại như vậy đến đây thế này. Tay cầm
kiếm lập tức phản công, liều mạng đâm về phía ngực của Độc Cô Tuyệt. Đây
chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương, đã không thể tự cứu chính mình,
vậy chỉ còn cách bức bách đối phương để tự cứu lấy bản thân mình.
Độc
Cô Tuyệt thấy vậy cổ tay run lên, hai ngón tay trái vung ra bắt chặt
lấy mũi kiếm của Lâm vương, lưỡi kiếm trong tay phải vẫn không ngừng
chuyển động, đâm xuống rất nhanh không chút đắn đo.
Giữa
khung cảnh tối tăm không thấy rõ động tác của người trước mắt, chỉ có
thể dựa vào tiếng gió truyền tới để phán đoán, lúc này Lâm vương vừa
nghe thấy tiếng gió chợt biến sắc, vội đá một cước thật mạnh vào mép
giường, rồi phóng về phía sau như tia chớp, y không mong có thể tránh
được một kiếm này, chỉ cầu có thể có một cơ hội để thở trong chớp mắt.
Đương
nhiên Độc Cô Tuyệt làm sao có thể cho y cơ hội như thế, thanh kiếm đầy
uy lực theo sát người y, mũi kiếm không hề rời khỏi nơi nguy hiểm nhất
của Lâm vương.
Liên tiếp giao thủ, chỉ trong chớp nhoáng, tốc độ nhanh đến mức giống như tia chớp lóe ngang trời.
Lâm
vương nghe tiếng gió thì đã biết rằng lần này muốn tránh cũng không thể
tránh được, không hề chống cự lại, trường kiếm trong tay không vung lên
để cứu mình nữa, dang rộng tay, toàn bộ những chỗ hiểm trên thân mình
đều phơi bày, không hề phòng thủ, chỉ giương kiếm lên hung hăng đâm
thẳng về lồng ngực của Độc Cô Tuyệt. Tay kia vỗ mạnh lên mép giường, lập
tức một âm thanh hưởng ứng muộn màng vang lên.
Rõ ràng là không muốn sống nữa.
Độc
Cô Tuyệt thấy vậy nhíu mắt lại, trường kiếm trong tay càng nhanh hơn,
vây quanh Lâm vương không ngừng tấn công. Kiếm khí tỏa ra dày đặc, nhắm
thẳng vào các vị trí hiểm yếu trên người Lâm vương, lưỡi kiếm sắc nhọn
xẹt qua da thịt y. Tại nơi tối tăm mờ mịt thế này, dùng mắt thường căn
bản không thể thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà thôi,
mũi kiếm không ngừng đâm chém như thế, khiến Lâm vương có cảm giác những
mũi kiếm đó như bị phóng đại lên vô số lần. Y chợt nhận ra rằng cái
chết đang đến gần, không khỏi cả người lông tơ đều dựng đứng, trong nháy
mắt cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
“Vương gia, có phải xảy
ra chuyện gì không ạ?” Đúng vào lúc này, giọng nói của binh lính tuần
tra ở bên ngoài vang lên, một tiếng động hưởng ứng muộn màng kia vang
lên, tuy rằng không lớn, nhưng đối với những thủ vệ đã trải qua huấn
luyện mà nói thì đã đủ rồi.
“Nhanh.” Tuyết Lê đi theo
phía sau Độc Cô Tuyệt, di chuyển từ trên mái hiên xuống dưới thật cẩn
thận, nghe thấy vậy vội đè thấp giọng xuống nhỏ đến mức giống như muỗi
bay vo ve bên tai lo lắng nhắc nhở.
Độc Cô Tuyệt không
nói gì, trường kiếm trong tay càng nhanh như gió, làm cho Lâm vương
không thể nào chống trả lại kịp, mũi kiếm lạnh lẽo gần như đã sắp đâm
vào giữa trái tim y, sự lạnh lẽo này, hơi thở nặng nề của thần chết này
sao gần y đến vậy.
“Vương gia, Vương gia…” Ngoài phòng tiếng gào càng lớn hơn, trong đó để lộ ra cả sự lo lắng.
“Keng.”
Trường kiếm trong tay Lâm vương phát ra tiếng động, y đã đánh lên thân
kiếm trong tay Độc Cô Tuyệt, khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau
đã tóe ra một tia lửa ở trong bóng đêm tối tăm, chiếu sáng khuôn mặt
Độc Cô Tuyệt.
“Là ngươi.” Lâm vương dựa vào ánh sáng
mới lóe lên liếc mắt một cái nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Độc Cô
Tuyệt, lập tức hai mắt trợn lên, trên khuôn mặt hiện lên vừa là sự cuồng
nộ, vừa là khiếp sợ, lại còn kinh ngạc. Những cảm xúc thật mạnh mẽ đan
xen vào nhau làm cho thần sắc của y trong nháy mắt trở nên thật dữ tợn.
Thứ
Độc Cô Tuyệt muốn chính là điều này, trong ánh sáng yếu ớt, kiếm sắc
trong tay Độc Cô Tuyệt đâm tới ngay trên cổ Lâm vương tạo ra một vết máu
nhỏ.
Tuyết Lê đứng ở bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy,
lập tức hành động, từ ngón tay của bà ta bắn ra một viên nho nhỏ màu đen
hướng tới vết máu trên cổ Lâm vương. Mọi việc xảy ra nhanh như chớp,
chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy sắc đỏ của máu nữa. Khuôn mặt Lâm
vương trước đó vốn đang dữ tợn vô cùng, đột nhiên dường như là y hiểu rõ
cái gì đang xảy ra, trong khoảnh khắc sắc mặt tái nhợt. Trên mặt y biểu
lộ ra một nét mặt như vừa không dám tin vừa hoảng sợ sâu sắc, y cắn
răng một cái, tay cầm kiếm liền hướng về cổ của chính mình cứa mạnh
xuống, đương nhiên là muốn tự sát.
Độc Cô Tuyệt đã sớm
có sự chuẩn bị, lập tức hai ngón tay duỗi ra kẹp lấy thanh kiếm trong
tay Lâm vương ngăn chặn lại ý định tự sát của y.
Thanh
kiếm khẽ rung lên, mặc dù đã ngăn trở được nhưng cũng đã làm ngón tay
của Độc Cô Tuyệt bị thương, thế nhưng Độc Cô Tuyệt không hề có một chút
biểu hiện khác thường nào, từ ngón tay của hắn bắn ra một giọt máu đỏ
nhanh chóng dính vào cổ Lâm vương, bao trùm lên vết đỏ trên đó.
Ánh lửa vụt tắt, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Vương
gia, Vương gia, xảy ra chuyện gì, thứ lỗi cho ty chức thất lễ.” Bên
ngoài cửa, bọn thị vệ không đợi được Lâm vương trả lời, hơi nóng nảy,
liền phá cửa lớn rồi vọt thẳng vào phòng ngủ phía trong.
Ánh sáng
từ cây đuốc trong khoảnh khắc chiếu sáng toàn bộ căn phòng, tất cả cảnh
sắc bên trong được chiếu rọi một cách rõ ràng, chỉ có một mình Lâm
vương, nào còn bóng dáng của Độc Cô Tuyệt và Tuyết Lê ở đây nữa chứ.
“Bổn
vương không sao, chỉ gặp ác mộng thôi, lui đi.” Lâm vương đưa lưng về
phía mọi người, đưa tay sửa sang lại giường chiếu, trong phòng không có
dấu vết đánh đấu, trên người Lâm vương cũng không hề có tổn thương gì,
nhìn qua thật sự là rất bình thường.
Bọn thị vệ vọt
vào đến thấy vậy vội đưa mắt nhìn nhau xong khom người nói: “Rõ.” Rồi
lui xuống rất nhanh, ánh lửa phòng trong sáng rực lên rồi lại dập tắt đi
trong nháy mắt, trả lại một không gian ảm đạm cho căn phòng.
Lâm
vương sửa sang lại giường chiếu xong, chậm rãi bước tới ngọn đèn trước
mặt, châm một ngọn đèn lên, trong ánh đèn hiện lên một bóng dáng mặc
trường bào thật hoàn hảo thế nhưng khi nhìn đến trước ngực thì lại là
một mảnh rách nát, vết máu tươi rỉ ra, che kín miệng vết thương nhợt
nhạt, trong đôi mắt của y hiện lên nét ngây dại.
“Lâm vương.” Giọng nói trầm thấp mà tàn bạo vang lên, Độc Cô Tuyệt từ phía sau tấm rèm bước ra, nhìn Lâm vương lạnh lùng nói.
“Dạ.” Lâm vương chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua Độc Cô Tuyệt rồi cúi đầu đáp, thần thái rất là tôn kính.
Độc
Cô Tuyệt vừa thấy như thế khóe miệng chậm rãi tươi cười thật gian tà,
thuật con rối, Nam Vực, không thể không nói những lời đồn đoán về nơi
này tuy hư hư ảo ảo mang một nét thần thánh khó lường nhưng cũng chẳng
sai là bao.
Thuật con rối, nói trắng ra thì cũng là
dùng độc, là một loại độc cổ xưa mà Nam Vực am hiểu nhất. Người sử dụng
thuật này lợi dụng hiệu quả của độc dược trong một thời gian ngắn để
khống chế cảnh giới tinh thần của người khác, khiến cho người đó mơ mơ
màng màng, sau đó nếu có một người mà y khắc sâu trong trí nhớ vì sợ
hãi, hoặc là người mà y tôn kính đến hỏi vấn đề gì, y nhất định sẽ nói
cho biết hết tất cả mọi việc. Sau khi xảy ra thì chính bản thân mình
cũng không biết gì nữa, đây là một loại thủ đoạn đặc biệt Nam Vực đã
từng dùng để thẩm vấn tội phạm.
Hắn đối với Lâm vương
mà nói cũng thừa biết rằng tôn kính thì không có khả năng, nhưng mà sợ
hãi thì thật ra có thể làm được. Bởi vậy trong thời điểm ranh giới của
sinh tử đã cố hết sức đem nỗi sợ hãi của Lâm vương dâng cao triệt để
trong khoảnh khắc, rồi để cho Tuyết Lê hạ độc quả nhiên là hiệu quả vô
cùng.
Chẳng qua Lâm vương này là người quá mạnh mẽ,
ngoại trừ Thánh Thiên Vực ra thì y là người có bản lĩnh thuộc hàng nhất
đẳng, hoàn toàn có thể cùng tọa trấn Thánh nữ cung. Do vậy bình thường
không có ai dám đến tìm y để sử dụng thuật con rồi, bởi vì không ai có
khả năng bức cho tâm can của y sợ hãi đến cực độ, mà ngược lại còn bị y
dọa cho sợ đến chết khiếp, như thế chẳng phải mất nhiều hơn được hay
sao. Bởi vậy cho dù Tuyết Lê cũng đã từng nghĩ đến cách này nhưng cũng
không có năng lực để ra tay, mà thực ra cũng không có cơ hội để ra tay.
Nhưng mà, những người này không bao gồm Độc Cô Tuyệt trong đó.
Tuyết
Lê theo phía sau Độc Cô Tuyệt đi ra vừa nhìn thấy vậy trên khuôn mặt
lạnh lẽo của bà ta hiện lên một tia hưng phấn và thù hận, gắt gao nhìn
chằm chằm vào ánh mắt man dại của Lâm vương.
Chỉ cần
trong vòng ba ngày dùng thuật con rối này, ngay tại thời điểm chưa giải
trừ hết độc, Thánh Thiên Vực cũng không hề biết, và cũng không phát hiện
ra được, vì Lâm vương cũng sẽ không dễ dàng đến được Thánh nữ cung.
Nhưng khi có con rối này trong tay coi như bọn họ đã quyết định tất cả
mọi chuyện rồi.
“Thánh Thiên Vực chỉ thị cho ngươi cái
gì?” Độc Cô Tuyệt nắm tay thu hồi nhuyễn kiếm cho vào bao trên thắt
lưng, rồi đưa tay ôm ngực. Vừa rồi hắn sử dụng nội lực quá nhiều, tuy
Tuyết Cơ đã tạm thời áp chế độc Thiên Mạch để nó không phát tác trong
vòng một buổi tối, nhưng có lẽ đã đến lúc rồi, bởi hắn đã loáng thoáng
cảm thấy những cơn đau bắt đầu tràn ngập, xem ra hắn phải nhanh chóng
kết thúc việc này, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Thánh tử phân phó chúng ta…”
“Bản đồ phân bố quân sự của các ngươi?”
“…”
“Mục đích của các ngươi là gì?”
“…”
“Tất cả thế lực của các ngươi bố trí như thế nào?”
“…”
Trong
căn phòng tĩnh lặng của Lâm vương, y đang cúi đầu nói chuyện, mỗi lần
tiếng nói vang lên cũng là lúc bại lộ ra những vấn đề trọng tâm và cốt
yếu của câu chuyện.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment