TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Thấy Lam Tư không có biểu hiện khác, Ly Tâm biết Lam Tư cũng chỉ tiện mồm nói ra mà thôi, cô hỏi anh ta: “Anh định để tôi ở đây bao lâu?”

Lam Tư sờ cằm, lãnh đạm nói: “Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề này”. Qua ngữ khí bình thản của anh ta, có thể thấy anh ta đúng là đang suy tính chuyện này.

Ly Tâm chống người, cố gắng tựa vào thành của thứ cô đang nằm lên. Trước khi hôn mê bất tỉnh, không biết Lam Tư cho cô uống thuốc gì khiến cô có sức lực gắng gượng đến bây giờ. Ly Tâm nói: “Tôi có giá trị lớn như vậy sao?”.

Lam Tư cười đáp: “Có lẽ còn lớn hơn tôi tưởng. Cô có muốn chúng ta thử thí nghiệm không?”

“Tôi không có hứng thú”. Ly Tâm từ chối thẳng thừng. Lam Tư cũng không ép cô mà chỉ nở nụ cười thâm hiểm.

Lam Tư quá kín tiếng khiến Ly Tâm đoán không ra, rốt cuộc anh ta sẽ dùng cô uy hiếp Tề Mặc hay có tính toán khác. Hoặc có thể như Lam Tư nói, anh ta chưa quyết định có nên lợi dụng cô hay không.

Ly Tâm vừa thở hổn hển vừa cất giọng khản đặc: “Bên ngoài thế nào rồi?”. Tuy cổ họng đau rát, nhưng cuối cùng cô đã có thể phát ra âm thanh. Ly Tâm không rõ tình hình ở bên ngoài, cô rất lo lắng cho Tề Mặc. Tuy cô biết Tề Mặc rất mạnh nhưng kẻ dám cùng một lúc giở trò với hai vị lão đại chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Lam Tư nở nụ cười ngông cuồng, ánh mắt anh ta toàn sát khí: “Tôi đang đợi xem chúng giở trò gì”.

Ly Tâm hiểu suy nghĩ của Lam Tư. Tuy cô không tinh thông quy tắc của giới hắc đạo nhưng những cuộc tranh đấu kiểu này không xa lạ với cô. Cũng giống tranh chấp giữa người bình thường, chỉ là ở đây đối tượng và thế lực khác nhau mà thôi.

Ly Tâm gật đầu: “Thế thì tốt, vậy tôi ngủ một giấc đã”. Nói xong cô nằm nghiêng nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Lam Tư thấy vậy nhếch mép: “Thú vị thật đấy, lẽ nào cô không muốn tôi thả cô về bên Tề Mặc?”.

Ly Tâm không mở mắt: “Một khi nghĩ xong điều kiện, tự nhiên anh sẽ thả tôi đi. Trên đời này chẳng ai chịu lỗ vốn khi làm ăn”.

Lam Tư nghe xong bật cười ha hả, điệu cười của anh ta có vẻ rất sảng khoái. Một lát sau, anh ta lên tiếng: “Đúng rồi, không ai chịu bị lỗ cả, chỉ không biết Tề Mặc có chấp nhận không?”.

Ly Tâm vẫn nhắm mắt, bĩnh tĩnh trả lời: “Về điều này, anh hãy đi hỏi anh ấy”.

Thấy Ly Tâm nói vậy, Lam Tư bỗng thấy hứng thú: “Nếu Tề Mặc không chấp nhận thì cô làm thế nào?”.

“Nên làm thế nào thì làm”. Ly Tâm trả lời vô cùng dứt khoát.

Nụ cười trên môi Lam Tư càng rộng hơn: “Hình như cô không hề lo lắng, cô tin Tề Mặc nhất định rất quan tâm đến cô? Theo tôi được biết, Tề Mặc không phải là người vì tình cảm nhi nữ mà ảnh hưởng đến đại cuộc”.

Ly Tâm mở mắt, mỉm cười: “Tại sao tôi lại là người ảnh hưởng đến đại cuộc? Anh đừng có quá coi trọng tôi như vậy, để đến lúc bị ngã đau đừng trách tôi không nhắc nhở”.

Lam Tư liền bật cười, nụ cười của anh ta bớt phần nham hiểm, anh ta cười mê hồn: “Thú vị”.

Ly Tâm lại nhắm mắt đi ngủ. Tình cảm giữa cô và Tề Mặc sâu sắc đến mức nào, sao cô cần phải cho người ngoài thấy. Sao cô phải để người ngoài bàn tán, sao phải dùng điều kiện để đánh giá, cô và Tề Mặc sẽ không vì tác động của thế giới bên ngoài mà thay đổi, trên đời này không có cái gì là bất đắc dĩ phải lựa chọn giữa tình cảm và đại cục cả, cô chưa bao giờ tin chữ “bất đắc dĩ”, cô sẽ không để mình trở thành gánh nặng và điều kiện trao đổi.

Thấy Ly Tâm không muốn nói nhiều, Lam Tư cũng không ép buộc. Anh ta vào đây chỉ để xem Ly Tâm còn sống hay đã chết, cô còn sống là tốt rồi. Bây giờ anh ta có rất nhiều chuyện cần giải quyết, không rỗi hơi đùa giỡn với cô. Lam Tư liền đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Lam Tư khuất dạng, Ly Tâm không mở mắt cũng không có bất cứ hành động nào. Tuy không biết Lam Tư nhốt cô ở đâu, nhưng cô đoán chắc là một căn phòng nào đó trong tòa lâu đài cổ. Trong phòng chỉ có mình Ly Tâm nhưng cô biết, thuộc hạ của Lam Tư đang ngầm giám sát cô.

Hơn nữa, Lam Tư là người gian xảo, một cơ hội lớn như vậy rơi vào tay anh ta, anh ta chưa lợi dụng đủ sẽ không bao giờ buông tay. Dù bây giờ Ly Tâm lo lắng cho Tề Mặc và muốn trở về bên cạnh hắn nhưng chắc chắn không thể. Vì vậy tốt nhất cô nên thích ứng với hoàn cảnh, đợi đến khi vết thương đỡ hơn, đến khi cô có năng lực tự bảo vệ bản thân rồi tính sau. Cô không muốn trở thành gánh nặng của Tề Mặc.

Ly Tâm sờ lên chiếc hoa tai. Khi chân tay có thể động đậy, việc đầu tiên cô làm là tắt tín hiệu liên lạc. Không phải cô không muốn liên lạc với Tề Mặc mà trong hoàn cảnh yên tĩnh đến mức con ruồi bay qua cũng nghe thấy tiếng động như nơi này, chỉ cần một tiếng sóng âm nhỏ cũng sẽ bị đối phương phát hiện.

Hơn nữa, người của Lam Tư ẩn mình trong căn phòng này cho cô cảm giác không thể nắm bắt được, cô không dám mạo hiểm. Nhỡ đối phương biết chiếc hoa tai là phương tiện liên lạc với Tề Mặc rồi tịch thu thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Mặt khác, khi cô tắt hoa tai, Tề Mặc sẽ đoán ra cô vẫn còn sống, bởi vì ngoài cô, chẳng ai biết tắt mở chiếc hoa tai.

Trong lúc Ly Tâm ngủ một giấc để hồi phục thể lực không khí trong căn phòng của Tề Mặc vô cùng nghiêm nghị.

Tề Mặc bị trúng đòn của Lam Tư. Anh ta ra tay không hề nể nang, nhưng Tề Mặc đã giảm tổn thương đến mức thấp nhất. Trông bề ngoài có vẻ nghiêm trọng nhưng Tề Mặc ngất đi một lúc rồi tỉnh lại ngay. Lúc này, nhiệt độ trong căn phòng xuống đến mức thấp nhất, như thể khí lạnh ở Siberia tràn về.

Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Lập Hộ quỳ trước mặt Tề Mặc. Bọn họ im lặng chờ đợi, trong khi Tề Mặc không ngừng điều chỉnh chiếc hoa tai tìm kiếm tin tức của Ly Tâm nhưng không có kết quả. Ba người không dám ngẩng đầu, lặng lẽ quỳ gối trước Tề Mặc. Bạch Ưng là người duy nhất không ở trong phòng, anh ta bận tìm kiếm Ly Tâm ở bên ngoài.

“Tề, anh nói gì đi chứ. Anh tức giận đến mức nào cũng nên chờ giải quyết xong tình hình hiện tại rồi tính sau. Anh để họ quỳ ở đây có tác dụng gì?” Giao Văn đứng bên cạnh lên tiếng.

Giao Văn vừa dứt lời, Hồng Ưng nghiêm nghị nói: “Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sơ suất mới xảy ra chuyện này”. Hoàng Ưng và Lập Hộ chỉ im lặng cúi đầu trước Tề Mặc.

Chiếc hoa tai của Ly Tâm vốn có tín hiệu giờ lại không có chút tín hiệu nào, Tề Mặc lập tức hiểu ra, hoa tai đã được tắt đi. Tề Mặc hít một hơi sâu, điều này có nghĩa hiện tại Ly Tâm vẫn ổn, chỉ cần cô còn sống là được rồi.

Xác định tình trạng của Ly Tâm không đến mức quá nghiêm trọng, tâm trạng tức giận và lo lắng của Tề Mặc dần bình tĩnh lại. Nghe Giao Văn nói đỡ cho đám Hồng Ưng, Tề Mặc đảo mắt qua ba người ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Cô ấy là nữ chủ nhân của các chú”.

Chỉ mấy từ đơn giản cũng đủ khiến đám Hồng Ưng run rẩy. Tề Mặc có nhãn quang sắc bén, hắn biết rõ bọn họ nghĩ gì, hắn biết hắn có vị trí số một trong lòng bọn họ. Còn Ly Tâm, bọn họ không coi cô là nữ chủ nhân. Mặc dù bọn họ biết sau này hắn sẽ kết hôn với Ly Tâm nhưng trong lòng của bọn họ chưa từng chấp nhận hoặc để tâm đến điều đó.

Vì vậy ngay vào giây phút then chốt, bọn họ chỉ lo cho Tề Mặc, không một ai nghĩ đến Ly Tâm. Nếu bọn họ coi Ly Tâm là nữ chủ nhân của Tề Gia thì đã không xảy ra biến cố ngày hôm nay.

Một câu nói của Tề Mặc khiến đám Hồng Ưng càng cúi thấp đầu. Giao Văn thấy vậy liền nói với Tề Mặc: “Tề, tôi biết lúc anh dạy dỗ thuộc hạ, tôi không nên chõ miệng vào. Nhưng tình hình bây giờ không hề đơn giản, vì vậy anh có thể đợi đến khi giải quyết xong vụ này rồi trừng phạt bọn họ có được không?”

Tề Mặc hừ một tiếng ngẩng lên nhìn Giao Văn. Bắt gặp ánh mắt phẫn nộ đã nhuộm thành màu lửa của Tề Mặc, Giao Văn bất giác chau mày, lập tức ngậm miệng. Anh ta chưa từng thấy bộ dạng này của Tề Mặc.

“Ngẩng đầu lên”. Tề Mặc quát, đám Hồng Ưng nhanh chóng ngẩng đầu lên. Tề Mặc đảo mắt qua bọn họ, ánh mắt như dao sắc của hắn khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh.

Thật ra Tề Mặc không muốn giáo huấn bọn họ, bởi vì không phải họ không trung thành với hắn, hắn cũng không muốn dạy bảo bọn họ trước mặt người ngoài. Dù Giao Văn thân thiết đến mấy, cũng không phải là người của Tề Gia. Có điều, hắn không thể kiềm chế cơn thịnh nộ.

“Chỉ một lần này thôi”. Tề Mặc khôi phục vẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo và bá đạo thường ngày. Nhưng sâu trong đôi mắt hắn là hai ngọn lửa cháy rực.

Đám Hồng Ưng không ngờ Tề Mặc tha cho bọn họ. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi thông tin chỉ bọn họ mới hiểu và nhanh chóng đứng dậy.

Tề Mặc không trừng phạt bọn họ vì bọn họ không làm sai. Thân phận của Ly Tâm bây giờ chỉ là vị trí số sáu của Tề Gia, cô không thể bảo vệ bản thân thì trách ai? Bọn họ có thể giúp đỡ cô nhưng tuyệt đối không bảo vệ cô.

Nhưng lúc này bọn họ đều hiểu thâm ý của Tề Mặc. Tề Gia không có sự phục tùng và trung thành một cách miễn cưỡng. Việc Tề Mặc không trách móc không trừng phạt bọn họ còn đáng sợ hơn. Ly Tâm là người hắn thích, bảo vệ sự an toàn của cô cũng chính là bảo vệ sự an toàn của hắn, lần này bọn họ đã tự tát vào mặt mình.

Thấy Tề Mặc trở lại bình thường, Giao Văn mở miệng hỏi: “Có tin tức của Ly Tâm không?”.

Tề Mặc chau mày đáp: “Cô ấy ở trong phòng của Lam Tư”.

Hồng Ưng nghiến răng: “Vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không tìm thấy người cũng không phát hiện có nơi bí mật nào cả”. Có điều thiết bị liên lạc kết nối Tề Mặc và Ly Tâm không thể nhầm lẫn được nên anh ta cảm thấy rất kỳ lạ.

“Người Đông Doanh[1]”. Tề Mặc trầm giọng nói.

[1] Người Đông Doanh là cách gọi khác về người Nhật Bản.

Nghe câu nói của Tề Mặc, đám Giao Văn và Hồng Ưng lập tức hiểu ra, Giao Văn gật đầu: “Thế thì không có gì kỳ quái”.

Trong đám thuộc hạ của Lam Tư có một nhân vật thần bí. Tề Mặc tìm hiểu qua nhiều nguồn cũng chỉ nắm sơ sơ, hắn biết vệ sỹ thân tín nhất của Lam Tư là Ninja Nhật Bản. Trên đời này tồn tại nhiều thứ huyền diệu, dường như không thể lý giải từ góc độ khoa học nhưng Ninja có thể làm được, ví dụ như thuật ẩn thân.

Hiện nay trên thế giới còn tồn tại rất ít Ninja tài giỏi, đến nhân vật có quyền thế như Tề Mặc cũng không tìm thấy một Ninja nào cho nên hắn hoàn toàn không biết gì về sự huyền diệu trong đó. May mà Ninja lợi hại cỡ nào cũng buộc phải lộ diện mới có thể tiến hành nhiệm vụ ám sát nên Tề Mặc cũng không cần sợ đám người đó.

Hoàng Ưng nói: “Nếu Ly Tâm không gặp nguy hiểm, vậy thì căn cứ vào tình hình trước mắt, chúng ta nên ra tay từ hướng nào?”.

Giao Văn nhíu mày: “Là kẻ nào dám ra tay với cả Tề Mặc và Lam Tư? Muốn nuốt trọn cả hai nhà, dạ dày lớn thật”.

Lập Hộ gật đầu: “Nhiều khả năng nhất, kẻ chủ mưu là ba tên đang bị nhốt ở chỗ Lam Bang. Trước mắt chỉ có bọn họ đủ thực lực câu kết nuốt trọn hai gia tộc mà không đến nỗi chướng bụng mà chết. Có điều, tôi cảm thấy không phải bọn họ. Trên đời này càng những thứ có khả năng thì càng không phải”.

Hồng Ưng tiếp lời: “Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đã thông báo cho Hắc Ưng ở đại bản doanh theo dõi sát tình hình. Bây giờ chúng ta nên án binh bất động thì hơn”.

Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng đi theo Tề Mặc nhiều năm, từ lâu bọn họ đã quen với việc tự hành động mà không cần Tề Mặc dặn dò. Trong lúc Tề Mặc ngất đi, bọn họ đã giải quyết hết những việc cần làm.

Sở dĩ bây giờ bọn họ xin ý kiến của Tề Mặc là vì bọn họ vẫn chưa biết ai là kẻ chủ mưu. Thôn tính một gia tộc là chuyện kinh thiên động địa, thế mà lần này chúng cùng một lúc đối phó với hai gia tộc lớn. Đây là chuyện trên đời này không người nào đủ năng lực làm được, vì vậy bọn họ mới do dự.

Tề Mặc trầm tư suy nghĩ, sắc mặt hắn rất nghiêm nghị. Một lúc sau, hắn đột ngột lên tiếng: “Những người đó còn ở đây không?”

Đám Hồng Ưng hơi ngây người, sắc mặt càng khó coi hơn. “Những người đó” mà Tề Mặc nhắc tới chính là mấy vị nguyên thủ quốc gia.

Hoàng Ưng có phản ứng nhanh nhạy nhất, anh ta liền quay người chạy ra bên ngoài.

Vừa rồi bọn họ không nghĩ tới nhưng khi Tề Mặc nhắc đến, đám Hồng Ưng lập tức cảm thấy sự việc trùng hợp một cách bất thường. Trong tòa lâu đài cổ lâu đời này xuất hiện chuột thì quá vô lý.

Hơn nữa, bọn họ xông vào phòng hội nghị chưa đến nửa phút, Ly Tâm đã rơi vào tay kẻ khác. Khó có ai nắm bắt thời cơ một cách chuẩn xác như vậy trừ khi kẻ bắt cóc Ly Tâm và người ở trong phòng hội nghị cùng một giuộc.

Ầm, ầm. Hoàng Ưng vừa xông ra khỏi phòng, đột nhiên có mấy tiếng nổ vọng đến. Tuy ở khoảng cách không gần nhưng do buổi đêm yên tĩnh, những chuyên gia về vũ khí ở trong phòng đều nghe thấy rõ mồn một.

Giao Văn biến sắc mặt, anh ta nói: “Để tôi đi xem thế nào” rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Bây giờ Tề Mặc đang “cần” bị thương nặng để dụ rắn ra khỏi hang nên chỉ có thể ngồi yên một chỗ.

Tòa lâu đài cổ vốn yên tĩnh đột nhiên ồn ào náo động. Khách mời dự đám cưới đa số là người của giới hắc đạo, tất nhiên bọn họ cũng nghe thấy tiếng nổ, nhiều người chạy đi xem xét tình hình. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tòa lâu đài cổ nhốn nháo ầm ĩ.

Ở trong phòng, Tề Mặc tựa người vào thành ghế sofa nhắm nghiền hai mắt, không biết hắn đang tính toán điều gì. Hồng Ưng và Lập Hộ mỗi người đứng một bên Tề Mặc, vừa vặn đứng chắn cửa sổ và cửa ra vào. Cả ba cùng trầm mặc.

“Cây cầu treo bị nổ tung rồi”. Chưa đầy một phút sau, Giao Văn sầm mặt chạy vào.

“Tình hình cụ thể?”. Tề Mặc mở mắt, cất giọng trầm trầm.

Sắc mặt Giao Văn tương đối nghiêm trọng: “Cả cây cầu treo bị nổ tung rơi hết xuống nước. Tòa lâu đài cổ này vốn là sản vật từ thời trung cổ, chân cầu treo vốn luôn đặt thuốc nổ, lượng thuốc nổ không lớn nhưng chắc chắn không thể đạt được uy lực mạnh như vậy, bây giờ đến một mảnh vụn cũng chẳng còn”.

Phần lớn những tòa lâu đài cổ ở Italy đều lắp đặt hệ thống tự hủy, đó là trang bị tự hủy có từ mấy trăm năm trước trong thời điểm chiến loạn. Tuy nhiên đến ngày nay các tòa lâu đài cổ được chính phủ và cá nhân bảo tồn tương đối hoàn chỉnh nhưng những trang bị này chỉ có tác dụng trang trí chứ không ai dùng đến nó. Giao Văn là người Italy nên anh ta nắm rõ tình hình.

“Không còn đường thoát sao?”

Giao Văn nhanh chóng trả lời Tề Mặc: “Không, tòa lâu đài này xung quanh toàn là nước. Chiếc cầu treo là lối ra vào duy nhất. Bây giờ cầu treo bị phá hủy, cả tòa lâu đài hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài”.

Ánh mắt Tề Mặc lóe lên một tia đanh sắc, hắn cất giọng trầm trầm: “Bọn họ hành động nhanh thật”. Trong buổi tối hôm nay, từ lúc Ly Tâm bị mất tích đến bây giờ mới hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà bọn họ hành động nhanh như vậy, không cho bất cứ người nào cơ hội xoay sở. Xem ra, bọn họ đã sớm lên kế hoạch chuẩn bị kỹ càng từ trước.

“Không thấy người nào, tất cả đều biến mất rồi ạ”. Tề Mặc vừa dứt lời, Hoàng Ưng đột ngột lao vào phòng, giọng nói gấp gáp của anh ta khiến sắc mặt của mọi người trở nên rất khó coi.

“To gan thật, bọn họ dám ăn tươi nuốt sống chúng ta”. Tề Mặc đột nhiên cất tiếng cười ngông cuồng và đầy sát khí.

Giao Văn đấm mạnh tay vào chiếc bàn ở bên cạnh: “Đúng là không biết trời cao đất dày, bọn họ tưởng ngồi ở vị trí đó là có thể thôn tính thiên hạ, dám động đến chúng ta”.

“Chiêu ‘Dẫn quân nhập úng’[2] này hay thật”. Mặt Lập Hộ tối sầm

[2] “Dẫn quân nhập úng” có nghĩa là cài bẫy để người khác tự nhảy vào.

Hồng Ưng ở bên cạnh lập tức liên lạc với Hắc Ưng. Nếu giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và bá tước Andy là những kẻ chủ mưu thôn tính Tề Gia và Lam Bang, bọn họ không cần sợ hãi. Mặc dù bây giờ đang ở trong địa bàn của ba người nhưng bọn họ có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, bây giờ bọn họ không thể xác định có phải đám nguyên thủ giở trò hay không nhưng cần phải đề phòng và hành động ngay. Đám nguyên thủ mà liên kết với nhau, thế lực ghê gớm hơn giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và bá tước Andy cộng lại không biết bao nhiêu lần. Đằng sau bọn họ là mấy cường quốc, sức mạnh đó không phải một gia tộc có thể chống đỡ, vì vậy bây giờ cần phải ra tay trước.

“Không có tín hiệu, chuyện này là thế nào?”. Sắc mặt Hồng Ưng tối sầm, vừa rồi anh ta còn có thể liên lạc với Hắc Ưng, bây giờ đột nhiên lại bị đứt đoạn.

Lập Hộ nhanh chóng xem xét và kết luận: “Sóng từ gây nhiễu, tất cả tín hiệu bị cắt đứt”.

Hoàng Ưng điên tiết đá bay bàn trà ở bên cạnh. Phá hủy cây cầu không phải vấn đề lớn, bọn họ có máy bay, rời khỏi nơi này là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ không có tín hiệu, bọn họ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tề Mặc sầm mặt, cất giọng vô cùng lạnh lẽo: “Dẫn đám giáo hoàng Joseph đến đây cho tôi”. Hoàng Ưng vâng dạ rồi lập tức chạy về phòng Lam Tư, nơi ba người đàn ông đang bị giam lỏng.

Bây giờ không thể nói đám giáo hoàng Joseph hoàn toàn không liên quan nữa rồi. Nếu chẳng phải bọn họ sơ suất, những người bên ngoài làm sao có thể giở trò ngay tại địa bàn của bọn họ. Mà lũ cáo già đã thành tinh đó sao có thể sơ suất được. Do đó cách giải thích duy nhất là bọn họ cũng tham gia vào âm mưu này. Nhiều ít không biết, nhưng bọn họ tuyệt đối không trong sạch.

Lập Hộ cũng chạy theo Hoàng Ưng ra ngoài. Tín hiệu gây nhiễu rất mạnh, anh ta đoán không phải thông qua máy tính mà là một thứ gì đó đặt ở ngay trong tòa lâu đài cổ, mới có thể lập tức phát ra tín hiệu gây nhiễu mạnh như vậy. Bây giờ không phải là lúc truy cứu xem ai bày trò mà cần tìm ra thiết bị đó, đây mới là việc quan trọng nhất.

“Tề lão đại, Tề lão đại…” Nhiều tiếng bước chân rầm rập hướng về căn phòng của Tề Mặc, kèm theo là tiếng gọi gấp gáp. Xem ra mọi người đã phát giác có điều bất thường.

Hồng Ưng lập tức đi ra khỏi phòng, chặn mọi người ở bên ngoài. Không biết ai là bạn ai là địch, lúc này phải hết sức thận trọng.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tề lão đại có phát hiện…”

“Tề lão đại, nơi này rất kỳ quái…”.

Những người thuộc giới hắc đạo được mời đến đây ngày hôm nay đều không ngu ngốc. Bọn họ không tin lời giải thích của chủ nhân tòa lâu đài, cầu treo bị nổ là do lỡ tay.

Vào lúc này, những người đứng về phe Tề Mặc lập tức nghĩ đến Tề Mặc. Vì vậy bọn họ mới xông tới phòng của hắn. Tiếng ồn ào náo nhiệt bị Hồng Ưng chặn ở bên ngoài. Trong phòng, Tề Mặc chau mày thương lượng với Giao Văn. Đêm nay định trước là một đêm không yên bình.

Ở phòng bên cạnh, Lam Tư cũng đóng chặt cửa, ngăn những kẻ dựa dẫm Lam Bang ở bên ngoài cho đám thuộc hạ xử lý.

Trong phòng, Lam Tư xoay ly rượu vang trên tay, gương mặt anh ta đầy vẻ ngông và chết chóc: “Hóa ra là đám người đó, thảo nào bọn chúng dám động thủ”.

Lam Tư không phải nhân vật tầm thường, chỉ cần ít thời gian điều tra là anh ta hiểu ngọn ngành sự việc. Đám nguyên thủ quốc gia ngứa mắt Tề Gia và Lam Bang từ lâu, gặp đúng lúc anh ta và Tề Mặc đối địch lại ở cùng một chỗ. Các yếu tố thiên thời, địa lợi và nhân hòa đều có đủ, thảo nào bọn họ dám ra tay.

Lam Đàm lên tiếng: “Tình hình trước mắt không mấy lạc quan. Nếu là bọn họ, thủ đoạn sẽ rất gọn gàng. Bây giờ bọn họ cắt đứt liên lạc của chúng ta, sau đó chắc chắn sẽ có hành động lớn”.

Lam Tư gật đầu: “Ảnh, mau đi kiểm tra nguồn gây nhiễu”. Người đàn ông có dòng máu phương Đông đứng đối diện với Lam Tư nhận lệnh đi ra ngoài, anh ta chính là người phụ trách đưa Ly Tâm đi.

“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”. Lam Đàm mở miệng hỏi. Lam Tư mỉm cười hạ giọng dặn dò Lam Đàm điều gì đó.

Ở trong phòng bí mật, Ly Tâm cũng bị đánh thức bởi tiếng nổ. Sau đó, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân đi lại dồn dập và tiếng nói chuyện huyên náo. Ly Tâm chống tay ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô tuyệt đối không nghe nhầm tiếng nổ, xảy ra vụ nổ vào lúc này chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.

Không có tiếng người trả lời, xung quanh vẫn vắng lặng như tờ. Ly Tâm đảo mắt tứ phía, cô không còn cảm giác bị giám sát. Tuy người đó chưa từng xuất hiện trước mặt Ly Tâm nhưng sự nhạy cảm của một siêu trộm báo cho cô biết, trong phòng luôn có người canh chừng cô. Nhưng bây giờ cô không còn cảm giác đó nữa.

Cánh cửa phòng đóng kín đột nhiên mở ra, Ly Tâm vừa ngẩng đầu đưa mắt qua bên đó vừa nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện…”. Sau khi nhìn rõ người đang tiến lại gần, Ly Tâm bất giác sững sờ, là Phong Vân William.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top