TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm


Truyền dịch? Vắc xin phòng bệnh?

Mễ Kiều rũ mắt, cười nhạo một tiếng, dưới ánh mặt trời là cỡ nào phong tình. Ngay cả người có ngoại hình tương tự như Chung Lan cũng thấy hổ thẹn, vẻ kiều mỵ pha chút nghịch ngợm lại quyến rũ như vậy, cô ta làm không được.

“Cô làm sao biết tôi nhất định phải truyền dịch? Tôi xem, cô là đang “chồn cấp gà chúc tết” *, cũng chẳng có hảo tâm gì?” (* tức là không có ý tốt)

“Ha ha, cô suy nghĩ nhiều quá!”

Chung Lan ra vẻ chân thành nhìn Mễ Kiều, ôn nhu nói, “Không nói đến quan hệ hiện tại giữa cô và Trầm Nghê Trần, chỉ nói đến quan hệ trước đây giữa tôi và anh ấy, tôi nghĩ, cũng đủ để quan tâm cô những lúc gặp khó khăn hay không khỏe rồi! Hơn nữa, tôi cũng muốn anh ấy có thể an tâm.”

“Hừ!”

Mễ Kiều lườm Chung Lan một cái rồi đưa ly trà sữa lên môi, hung hăng nhấp một ngụm rồi nói, “Cám ơn cô vẫn một lòng một dạ say mê Tiểu Trần Trần của tôi, bất quá, thật ngại, tôi không có thiện cảm với cô, do đó, mong cô hãy đi cho khuất mắt tôi, đừng lãng vãng trước mặt tôi nữa! Nếu không, tôi sợ là tôi sẽ bị đau dạ dày mất!”

Nói xong, Mễ Kiều liền xoay người bước đi, không thèm nhìn Chung Lan lấy một lần. Điều này khiến cô ta nhất thời nghẹn lời, trong đầu lại vang lên tiếng nói của Trầm Nghê Trần, cư nhiên nói cô ta và Mễ Kiều rất khác nhau, lại chỉ về Mễ Kiều đáng yêu hơn cô.

Ha ha, Chung Lan tự giễu cười thầm, tay bất giác đưa lên bụng, nơi đấy lại bắt đầu đau âm ỉ.

“Trầm Nghê Trần đã từng nói, tôi và cô rất khác nhau chỉ vì cô đáng yêu hơn tôi. Nhưng tôi lại không nghĩ vậy, ngay từ ngày đầu tiên tiếp xúc, tôi không thấy cô có chõ nào đang yêu cả?”

Mễ Kiều dừng bước, dưới sự khiêu khích đầy ẩn ý của Chung Lan, không hờn giận xoay người hỏi, “Tiểu Trần Trần nói với cô? Khi nào?”

Một nụ cười giảo hoạt chợt xuất hiện trên khóe môi của Chung Lan, cô ta yên lặng nhìn Mễ Kiều nghĩ, “Ở trong lòng anh, dù Mễ Kiều có đáng yêu hơn em, có trẻ đẹp hơn em thì đã sao? Cô ấy hoàn toàn chỉ là một con nhóc không hề có kinh nghiệm xã hội. Nếu nói đến đùa giỡn thủ đoạn thì cô ấy làm sao bằng em được! Ha ha!”

“Ngay sau ngày đầu tiền chúng ta gặp mặt, Trầm Nghê Trần đã chính miệng nói với tôi, cô là cháu gái của anh ấy, ngoài ra, anh ấy còn nói rất nhiều, rất nhiều chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

Mễ Kiều quả thật rất bất ngờ trước những gì Chung Lan nói, cô há hốc mồm hỏi. Thật lòng, cô không tin Trầm Nghê Trần sẽ đem chuyện tình oan nghiệt của bọn họ nói cho cô ta nghe, nhưng nếu không phải là anh thì làm sao cô ta lại biết được?

“Cô thật sự muốn biết sao?”

Nhìn bộ dạng đắt ý của Chung Lan, Mễ Kiều có chút bực mình, ánh mắt liên tục đảo quanh khắp người cô ta, đột nhiên, trong khoảnh khắc, mọi nghi vấn đều tựa như gió thu đang thoảng qua, biến mất không dấu vết.

“Chung giảng viên, tôi là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt, chuyện này không ít người biết, nhất là cái phòng giảng viên này, chắc chắn Chu bộ trưởng đã sớm thông báo với mọi người. Cho nên, cô biết tôi là cháu gái của Tiểu Trần Trần cũng chẳng có gì lạ. Nếu tôi nhớ không lầm thì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tiểu Trần Trần đã chính miệng thừa nhận tôi là vợ của anh ấy. Do đó, việc cô biết tất cả ngọn nguồn của sự việc cũng bình thường thôi. Ha ha, trước đây, khi còn là bạn trai của cô, anh ấy đối với cô thế nào, Mễ Kiều tôi không quan tâm, cũng chẳng cần biết, anh ấy đối với tôi thế nào, lòng tôi tự nhiên rõ ràng. Những chuyện thế này, anh ấy sẽ không, cũng chẳng có khả năng chính miệng nói với cô được! Cô hãy thôi cái trò châm ngòi ly gián trẻ con ấy đi!”

Lúc này đây, Mễ Kiều cơ hồ là gằn từng tiếng nói với Chung Lan, khí chất thành thục sang trọng cũng theo đó mà toát lên. Khiến cô ta có chút giật mình, không ngờ một tiểu nha đầu như cô lại có những ý nghĩ như vậy. Cô ta còn tưởng, thời buổi này, những thiếu nữ đang yêu nhất định phải lo được lo mất, bán tín bán nghi mới đúng.

“Những gì tôi nói hoàn toàn đều là sự thật, nếu không tin, cô có thể đến cổng doanh trại của Trầm Nghê Trần kiểm tra, ở đấy chắc chắn còn lưu lại kỷ lục ra vào của tôi. Anh ấy quả thật đã chính miệng nói với tôi, cô là cháu gái của anh ấy, còn nói, ngay từ lần đầu tiền thấy cô, anh ấy đã xem cô là thế thân của tôi. Những chuyện thế này cũng chẳng có gì kỳ quái cả, nếu cô bình tâm, cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ phát hiện ra vấn đề ngay!”

Chung Lan vừa nói vừa tiến lên từng bước, cố tình áp sát để gây áp lực, mặc khác cũng làm ra vẻ vô tội như bị Mễ Kiều hiểu lầm. Cô ta không cam lòng, dù có phải đập nồi dìm thuyền cũng quyết phá cho bằng được.

Quả thật, dù có mạnh miệng đến mấy thì Mễ Kiều cũng là người rõ ràng nhất, ngay từ đầu, Trầm Nghê Trần đã lầm cô với Chung Lan, còn luôn miệng gọi cô là Lan Lan. Chẳng những vậy, cô còn ngơ ngơ ngáo ngáo bị anh ăn sạch sành sanh ngay trên sô pha.

Càng nghĩ lòng càng khó chịu, Mễ Kiều không muốn đôi co cùng Chung Lan nữa nên dứt khoát nói, “Những gì cô nói nãy giờ căn bản không đủ để làm dao động sự tín nhiệm của tôi đối với Tiểu Trần Trần. Dù hai người có gặp mặt thì sao, anh ấy không nói với tôi thì thế nào, nó cũng chẳng chứng minh được điều gì. Bất quá, qua chuyện này, tôi có thể thấy được anh ấy quan tâm đến cảm nhận của tôi thế nào, yếu tôi ra sao. Có thể nói, điều làm tôi khó hiểu và nghi vấn lúc này không phải là Tiểu Trần Trần, mà là cô đấy, Chung giảng viên. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, đã là người trưởng thành, tại sao cô lại muốn đứng đây đấu võ mồm với tôi, chẳng lẽ, cô so với tôi còn muốn ngây thơ hơn sao?”

Nói xong, Mễ Kiều liền xoay người rời đi. Lần này, cô thật sự đi rồi, mặc Chung Lan cũng có chút hiểu được, vì sao Trầm Nghê Trần lại yêu Mễ Kiều đến như vậy. Có thật là Mễ Kiều chỉ mới 19 tuổi? Cô thật sự rất khác với những thiếu nữ đồng trang lứa!

Khu quân y. Phòng xét nghiệm.

Trong lúc Mễ Kiều đang cố tìm bản báo cáo xét nghiệm của mình thì Chu bác sĩ xuất hiện, vội vàng nhìn quanh phòng mạch như tìm kiếm ai đó. Mãi đến khi nhìn thấy cô thì anh mới hấp tấp đưa tay ngoắc.

“Mễ Kiều, cô hãy đến văn phòng bác sĩ trường một chuyến!”

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top