TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Cũng vào lúc này, Tề Mặc và Lam Tư đang đối mặt nhau. Do mấy nguyên thủ quốc gia đã biến mất, Tề Mặc và Lam Tư đều biết rõ ý đồ của bọn họ nên hai người không cần giấu mặt dụ địch nữa.

Tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ tức giận căng thẳng. Ngoài hai nhà Tề Gia và Lam Bang, không ai biết rõ chuyện đang xảy ra, họ chỉ nhận ra có điều gì đó bất thường.

“Lam lão đại, rốt cuộc anh có chịu giao giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và bá tước Andy không?”. Hoàng Ưng cất giọng lạnh lùng nói với Lam Tư.

Lam Tư ngồi ở vị trí cao nhất, anh ta đưa mắt nhìn Hoàng Ưng: “Người ở trong tay Lam Tư này, Tề Gia có bản lĩnh thì cứ việc đoạt lấy”.

Tề Mặc ngồi trên chiếc ghế còn lại, hắn chỉ cau mày mà không lên tiếng. Tề Gia và Lam Bang vốn bất hòa từ lâu, bây giờ hai nhà đang trở mặt, Lam Tư nói không sai, nhưng hiện giờ hắn không có thời gian dùng vũ lực đoạt người từ tay anh ta.

“Lam lão đại, bây giờ là lúc anh phải nghĩ đến tất cả mọi người. Tuy đám giáo hoàng Joseph hại anh trước nhưng trong tình hình này, chúng tôi cũng muốn biết xảy ra chuyện gì. Lam lão đại, chi bằng chúng ta cùng thẩm vấn bọn họ, anh nghĩ thế nào?” Trong đám hắc đạo, có người lên tiếng.

“Đúng đó, Lam lão đại, lúc này rồi anh vẫn nghĩ đến ân oán riêng tư sao? Anh nên đưa bọn họ ra xét hỏi công khai”. Một trùm hắc đạo thuộc phe Tề Gia mở miệng.

Lam Đàm đứng bên cạnh Lam Tư cười nhạt: “Lúc này thì sao? Lam Bang từ lúc nào đến lượt anh chỉ tay năm ngón hả?”. Câu nói của anh ta khiến người vừa phát ngôn đỏ mặt tức giận.

Hồng Ưng liền giơ tay ngăn người đó lại, Lam Đàm nói tiếp: “Ba người đó nổ súng vào lão đại của chúng tôi. Theo luật của Lam Bang, người ngoài không có tư cách hỏi chúng tôi xử lý ba người đó thế nào. Bây giờ các người còn chỉ thị này nọ, các người tưởng Lam Bang chúng tôi dễ ăn hiếp hay sao?”.

Lập Hộ liền nói: “Ba người đó không đơn giản chỉ mưu hại lão đại của các anh mà hiện tại, bọn họ là người duy nhất có thể giúp chúng ta tìm hiểu nội tình. Đây là chuyện của cả giới hắc đạo. Lam lão đại, anh muốn đối đầu với cả giới hắc đạo hay sao?”

Lam Tư nghe vậy nở nụ cười lạnh lùng: “Lam Tư tôi không phải người khó tính. Nếu đã vậy, đợi đến khi tôi hỏi xong điều tôi muốn biết, tôi sẽ giao người cho các anh”.

“Cần phải đợi bao lâu?” Bên dưới có tiếng hỏi.

Lam Tư nhếch mép cười: “Vậy phải xem xương của ba người đó cứng đến mức nào?”

“Được thôi, vậy xin Lam lão đại hãy giải thích cho chúng tôi biết vụ nữ chủ nhân tương lai của Tề Gia chúng tôi bị tấn công và bị bắt vào phòng Lam lão đại là thế nào?” Hồng Ưng nhìn Lam Tư, gương mặt anh ta vô cùng nghiêm nghị.

Lam Đàm nhướng mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, Tề lão đại đã dẫn người vào trong lục soát, các anh có tìm thấy người và chứng cứ không? Lão đại của chúng tôi đã nhẫn nhịn hành vi của các anh, các anh tưởng Lam Bang chúng tôi hết người rồi sao?”

Hồng Ưng gật đầu: “Tốt lắm, vậy các anh có chứng cứ gì chứng minh giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và Bá tước Andy hãm hại Lam lão đại? Nếu có, chúng tôi sẽ để Lam Bang các anh tra hỏi trước. Nếu không có, mời các anh giao người cho chúng tôi”.

“Đúng, nói đúng lắm”.

“Không giao, dựa vào cái gì, Lam lão đại phải được ưu tiên…”

“Hồng Ưng đại nhân nói đúng. Làm gì có chứng cứ chứng minh gia chủ của chúng tôi hãm hại Lam lão đại. Lam lão đại, mời anh giải thích cho chúng tôi biết”.

“Giải thích? Chúng tôi không đòi gia tộc Joseph các người giải thích là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Mời chúng tôi đến đây mà xảy ra chuyện này, không biết kẻ nào bày trò?”

Ở bên dưới mọi người bắt đầu cãi cọ ầm ĩ. Họ đều là những ông trùm hắc đạo có tính cách nóng nảy, không ai chịu nhường ai. Lúc này, họ cũng đoán ra tình hình bất ổn, tất cả dường như không thể giữ bình tình.

Tề Mặc đảo mắt xuống bên dưới, hắn đưa mắt nhìn Giao Văn, cả hai đều im lặng từ đầu đến cuối. Lúc này có nói gì với Lam Tư cũng vô dụng, cả hắn và Lam Tư đều kiêu ngạo, ngông cuồng máu lạnh vô tình, lúc này có cơ hội khống chế đối phương hoặc bản thân thoát khỏi nguy hiểm, để lại đối phương ở đây, đây là điều cả hai bọn họ đang nghĩ, một núi không thể có hai hổ chính là như vậy.

“Thế nào rồi?” Tề Mặc dùng ánh mắt hỏi Giao Văn khi thấy Bạch Ưng đi vào thì thầm điều gì đó với Giao Văn.

Giao Văn tiến lại gần nói nhỏ vào tai Tề Mặc: “Người của Lam Tư canh giữ cẩn mật, xông vào mấy lần mà không thành công”. Nghe xong, sắc mặt Tề Mặc càng u ám hơn.

“Bên Lập Hộ thế nào rồi?” Tề Mặc lại hỏi.

Giao Văn lắc đầu: “Lập Hộ vẫn đang tìm kiếm, Lam Tư cũng cử người đi tìm. Hai bên đã tìm thấy một số nơi ngụy trang nhưng vẫn chưa mò ra chỗ then chốt nhất”.

Giao Văn và Tề Mặc nhanh chóng bố trí thuộc hạ hành động. Ở bên cạnh, Lam Tư cũng không ngừng trao đổi với Lam Đàm. Thuộc hạ của anh ta liên tục ra ra vào vào, Lam Tư hơi chau mày, hiển nhiên anh ta cũng không nhận được tin tốt lành.

Tề Mặc và Lam Tư có thế lực lớn nhất ở đây, hai người tuy đem theo ít thuộc hạ nhưng toàn là cao thủ. Đám hắc đạo đang cãi nhau ở bên dưới cũng biết rõ điều này. Thấy người của hai nhà đi đi lại lại, Tề Mặc và Lam Tư có bộ dạng án binh bất động, không hề bộc lộ điều gì, bọn họ đoán hai người vẫn chưa tìm ra nơi mấu chốt.

“Hai vị lão đại cho tôi hỏi một câu, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Chúng tôi là những người thấp cổ bé họng nên không hiểu, hai vị lão đại chắc chắn biết rõ đúng không?”. Một người đàn ông tóc bạc có tuổi ho một tiếng rồi cất giọng nói, đám người đang tranh cãi lập tức im lặng.

Ông già tóc bạc nói tiếp: “Hai vị lão đại, tôi thấy hai vị lão đại hình như cũng chưa tìm thấy nơi then chốt nhất. Xin thứ lỗi cho tôi nói một câu thực tế, lúc này hành sự riêng rẽ không bằng chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, giải quyết việc đại sự. Kẻ đứng đằng sau dám bày mưu hại hai vị lão đại cũng tính nước hại cả chúng tôi. Chuyện này tuyệt đối không phải là một âm mưu tầm thường.

Chúng ta bây giờ cùng ở trên một con thuyền. Hai vị lão đại có thể tạm thời gác những chuyện không vui sang một bên, chúng ta cùng hợp sức vượt qua cửa ải này. Sau đó hai vị muốn làm thế nào, chúng tôi sẽ không có ý kiến, không biết ý của hai vị ra sao?”

Lời nói vừa dứt, không khí bên dưới đại sảnh càng trầm mặc.

Đây cũng là tâm tư của những người có mặt ở nơi này. Tề Gia và Lam Bang là hai gia tộc hàng đầu, nếu bây giờ họ có thể hợp tác, hiệu quả sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng hai nhà là kẻ thù bao đời, dù mọi người nghĩ như vậy cũng chẳng ai dám mở miệng đề xuất.

Trong không khí yên tĩnh, Lam Tư đột nhiên cất tiếng cười yêu mị và ngông cuồng. Anh ta quay sang Tề Mặc: “Bọn họ bảo chúng ta hợp tác. Tề Mặc, anh cảm thấy thế nào?”

Tề Mặc đảo mắt qua Lam Tư, hắn cũng nhếch mép nở nụ cười tanh máu và lạnh lùng đáp: “Anh thử nói xem?”

Lam Tư đổi tư thế khác, anh ta cúi đầu nhìn ông ta vừa đưa ra ý kiến: “Ông nghĩ xem?”

Chỉ ba chữ đơn giản đã hoàn toàn trấn áp khí thế của ông già. Lam Tư ngồi ở trên cao nhìn người ở dưới, khiến lời ông ta định nói ra nghẹn lại trong miệng, không dám nói thêm một cậu, mồ hôi đầm đìa. Sát khí của anh ta tỏa ra khắp căn phòng.

Thấy mọi người im lặng, Lam Tư nở nụ cười lạnh lẽo: “Hợp tác? Lam Bang tôi và Tề Gia hợp tác? Ngày nào trời đổ mưa đỏ, chúng tôi sẽ hợp tác”.

“Tại sao không thể hợp tác?” Lam Tư vừa dứt lời, một giọng nói khản đặc đột nhiên vọng vào từ phía ngoài đại sảnh. Tất cả mọi người đều quay đầu về phía đó.

Phong Vân William dìu Ly Tâm đi từng bước tiến vào đại sảnh. Toàn thân hai người bê bết máu, gần như nhìn không ra màu sắc ban đầu của quần áo. Sắc mặt hai người trắng bệch như tờ giấy, gió đêm như thổi bay quần áo của họ, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi.

Đám đông trong đại sảnh sững sờ. Tề Mặc là người có phản ứng đầu tiên, hắn sải vài ba bước dài lao đến chỗ Ly Tâm và bế cô lên. Hắn lo lắng hỏi: “Em sao rồi?”. Nói xong, hắn định bế Ly Tâm đi ra ngoài, đám Hồng Ưng lập tức đi theo.

Thấy Tề Mặc bế mình lên, Ly Tâm hiểu ngay ý đồ của Tề Mặc. Cô liền nắm chặt tay hắn: “Có thuốc nổ”.

Ánh mắt Tề Mặc lóe lên một tia tàn bạo, nhưng hắn càng ôm chặt Ly Tâm và không dừng bước. Lời nói của Ly Tâm tuy không lớn nhưng đều lọt vào tai mọi người. Tất cả trở nên hoảng hốt, đám hắc đạo thuộc phe Tề Gia lập tức đi theo Tề Mặc. Còn người thuộc phe Lam Bang định chặn đường Tề Mặc.

Sắc mặt Lam Tư cũng tối lại. Anh ta nhíu mày dõi theo bóng lưng Tề Mặc nhưng không lên tiếng. Có tài liệu và tin tức, anh ta sẽ không bao giờ báo cho Tề Mặc biết. Tương tự, Tề Mặc sẽ không nói với anh ta, có mở miệng hỏi cũng vô dụng.

“Dừng lại, anh làm gì vậy? Mau dừng lại đi”. Ly Tâm nghiến răng hét lên.

Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm: “Tôi sẽ nghĩ cách”.

Hồng Ưng xông đến trước mặt Ly Tâm, hỏi nhỏ: “Phát hiện ra điều gì, cô mau nói cho tôi biết đi”.

Ly Tâm đưa mắt nhìn Tề Mặc và Hồng Ưng, giận dữ gào lên: “Bây giờ là lúc nào rồi mà các anh còn giữ định kiến và tranh ngôi bá chủ. Các anh có biết ở đây có bao nhiêu thuốc nổ không? Lúc này mọi người nên cùng nhau nghĩ cách chứ không phải làm mấy chuyện vô dụng”. Vừa hét cô vừa giãy giụa đòi xuống đất.

Ly Tâm chưa bao giờ hét vào mặt hắn như vậy, Tề Mặc sầm mặt nhìn cô nhưng hắn đã dừng bước.

Phong Vân William đứng một bên cười nhạt: “Lúc này mà còn nghĩ đến bản thân, đúng là tác phong của Tề Gia và Lam Bang. Quả nhiên được mở rộng tầm mắt”. Nói xong, cậu ta nhìn Tề Mặc và Lam Tư bằng ánh mắt khinh miệt.

Đám Hồng Ưng và Lam Tư bất giác ngạc nhiên nhìn Phong Vân William. Thằng nhóc không phải bị câm? Nó đúng là che dấu quá giỏi. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này. Lời nói của Ly Tâm đã thu hút toàn bộ sự chú ý của họ.

Nghe lời nói của Ly Tâm và Phong Vân William, đám người trong đại sảnh hoảng sợ, những kẻ bên phe Tề gia đều im lặng đứng cạnh Tề Mặc. Vừa rồi Lam Tư chiếm thế thượng phong, bây giờ đổi thành Tề Mặc chiếm thế thượng phong, đi theo Tề Mặc chắc chắn không sai.

Những người thuộc phe Lam Bang và một số người giữ vị trí trung lập lo lắng vây quanh Tề Mặc hỏi Ly Tâm: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thuốc nổ ở chỗ nào? Có bao nhiêu?”

Ly Tâm giãy giụa đòi đứng xuống đất, cô vỗ vào ngực Tề Mặc nói: “Tề Mặc, ở đường hầm dưới lòng đất chứa đầy thuốc nổ loại mới nhất, có khoảng một tấn”.

“Gì hả?” Giao Văn biến sắc, một tấn không phải là trò đùa.

Lam Tư cũng không còn giữ bộ dạng tao nhã, anh ta đứng dậy nhìn Ly Tâm: “Đường hầm ở nơi nào? Còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Vẻ chấn động thoáng lướt qua đáy mắt Tề Mặc, hắn chau mày nhìn cô, vẫn không buông cô ra. Ly Tâm ngước nhìn hắn: “Lam Tư đã cứu sống em, nếu anh ta không ra tay, chắc em chết rồi”. Ly Tâm không nói dối, dù Lam Tư xuất phát từ mục đích riêng nhưng đúng là anh ta đã cứu cô. Nếu anh ta bỏ mặc, cô đã mất mạng từ lâu.

Tề Mặc chăm chú nhìn Ly Tâm, bắt gặp vẻ kiên quyết của cô, Tề Mặc từ từ thả cô xuống đất. Ly Tâm càng nắm chặt tay Tề Mặc. Tề Mặc đã thỏa hiệp, con người ngông cuồng cao ngạo này cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với cô.

Thấy Tề Mặc thả Ly Tâm xuống đất, Phong Vân William lập tức hiểu ý hắn, cậu ta cầm máy hẹn giờ giơ ra trước mặt mọi người: “Vẫn chưa thấy bọn chúng đặt thời gian nhưng chậm nhất cũng chỉ vài phút. Đường hầm phía dưới tòa lâu đài rất phức tạp, nơi đặt thuốc nổ nhiều nhất chắc là vị trí ở ngay dưới đại sảnh này”.

Nghe Phong Vân William nói vậy, đám đông toát mồ hôi lạnh. Nơi này là trung tâm của tòa lâu đài cổ, một tấn thuốc nổ đặt dưới lòng đất, một khi phát nổ, cả tòa lâu đài sẽ bị san bằng.

Ly Tâm đứng tựa vào người Tề Mặc, cô cất giọng đầy sốt ruột: “Giáo hoàng Joseph đang ở đâu? Hệ thống đường hầm dày đặc và vô cùng phức tạp. Không có bọn họ, chúng ta sẽ dễ bị lạc đường, bây giờ chúng ta không còn thời gian để lãng phí”.

“Giáo hoàng Joseph đang ở ở trong tay Lam lão đại”. Một người thuộc phái trung lập lên tiếng.

Ly Tâm ngẩng đẩu nhìn Lam Tư đang đứng ở trên cao. Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, cô tức giận lên tiếng: “Lam Tư, trời bây giờ chưa đổ mưa đỏ đâu, nhưng nếu anh không hành động, lát nữa sẽ có mưa máu ngay. Đến lúc này rồi anh còn muốn tranh gì chứ? Phải bảo toàn mạng sống mới có tư cách đi tranh đoạt, mất mạng rồi anh tranh với ai? Ân oán giữa Tề Gia và Lam Bang, anh có thể đợi đến khi rời khỏi nơi này rồi tính sau có được không? Tương lai còn nhiều thời gian, đến lúc đó anh tha hồ tranh hơn tranh thua. Bây giờ anh mau giao người ra đây, anh muốn chết, tôi cũng không muốn xuống mồ cùng anh”.

“Đúng, đúng, Tề phu nhân nói rất đúng, có ân oán gì thoát khỏi nơi này rồi tính sau vẫn chưa muộn. Bây giờ chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực”.

“Có lý, Lam lão đại, Tề phu nhân nói rất có lý, Tề lão đại đã tỏ thái độ, mọi người đều chờ anh lên tiếng”.

Trong chốc lát, tất cả những người ở đại sảnh đều nhao nhao mở miệng, bất kể thuộc phái Tề Gia, Lam Bang hay phái trung lập, mọi người đều ủng hộ ý kiến của Ly Tâm.

Lam Tư nhíu chặt lông mày, anh ta hết nhìn Ly Tâm rồi nhìn Tề Mặc: “Ý của cô ta là ý của anh?” Lời nói của Ly Tâm dù sao cũng không thể đại diện cho Tề Gia, ai biết Tề Mặc nghĩ gì? Nhỡ Tề Mặc cho anh ta một đòn chí mạng thì sao?

Tề Mặc lạnh lùng nhìn Lam Tư, sát khí lóe lên trong mắt hắn. Hắn đỡ Ly Tâm và kiên định nói: “Ý của cô ấy chính là ý của tôi”.

“Được, Lam Đàm, mau dẫn người ra đây”. Thấy Tề Mặc đồng ý trước mặt các ông trùm hắc đạo, Lam Tư cũng không phải là người lề mề, lúc này hợp tác tốt hơn hành động đơn độc, dù sao tin tức có lợi nhất cũng nằm trong tay Tề Gia.

Lam Đàm lập tức chạy ra ngoài. Thời gian không đợi con người, càng tiết kiệm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Đám Hồng Ưng và Giao Văn không ngừng hỏi thăm Phong Vân William về địa điểm đặt thuốc nổ, số lượng cụ thể… Lúc này không ai còn nghĩ được đến việc cậu ta có tâm địa hay mưu đồ gì?

Phong Vân William không giấu giếm, cậu ta kể hết những điều cậu ta nhìn thấy. Sau đó, người của Tề Gia, người của Lam Bang và cả những bang phái khác lập tức chạy đi xem xét tình hình.

“Chúng tôi không biết, chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi không tham gia vào kế hoạch của bọn họ, chúng tôi hoàn toàn không biết mưu đồ của bọn họ. Á…”.

Giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và Bá tước Andy nhanh chóng bị người của Lam Bang giải tới. Bọn họ mếu máo xông lên giải thích với Tề Mặc và Lam Tư.

“Đủ rồi, chúng tôi không muốn nghe lời giải thích của các ngài. Chúng tôi cần sơ đồ đường hầm cụ thể, nhanh lên”. Tề Mặc gầm lên ngắt lời ba người bọn họ, sát khí ầm ầm lao về phía họ.

“Các ngài có ý đồ gì, đã bày ra trò gì gì bây giờ chúng tôi không hỏi tới. Chúng tôi chỉ cần biết liệu có cách nào tháo gỡ một tấn thuốc nổ đặt ở dưới đường hầm”. Lam Tư lạnh lùng nhìn ba người ở bên dưới, giọng nói của anh ta tương đối chậm rãi nhưng từ người anh ta tỏa ra luồng khí âm u đáng sợ.

Nghe đến đây, sắc mặt của giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và Bá tước Andy đột nhiên trở nên tái mét, thân thể họ run lẩy bẩy.

Phong Vân William tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Qua cầu rút ván, ngay cả điều này các ông cũng không biết sao? Nếu các ông khai ra, người nhà của các ông không chừng còn có thể giữ mạng sống. Nếu không nói, bọn họ sẽ chết ngay trước mặt các ông. Đừng có cố cãi các ông không biết gì, dù các ông có thông đồng với bọn họ hay không, bọn họ giở trò ngay trên địa bàn của các ông mà các ông không biết thì sống cũng vô ích. Bây giờ các ông có nói không?” Lời nói càng về sau càng đanh thép, hoàn toàn không giống ngữ khí của một đứa trẻ mười hai tuổi.

Phong Vân William vừa dứt lời, con cháu của ba nhà liền bị người của giới hắc đạo bắt ngay tại chỗ. Chỉ trong giây lát, tất cả người thân, thậm chí người hầu của ba nhà bị đẩy tới trung tâm đại sảnh. Giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và Bá tước Andy mặt mũi xanh lét, không hiểu trong lòng bọn họ đang nghĩ gì?

“Xin hãy bảo đảm sự an toàn cho tất cả con cháu của chúng tôi”, giáo hoàng Joseph đột nhiên mở miệng. Phong Vân William nói đúng, dù có cấu kết với đám nguyên thủ hay không, để người khác giở trò ngay trên địa bàn của bọn họ, bọn họ đáng tội chết, đây là quy tắc của hắc đạo. Hơn nữa bây giờ mọi gia tộc nổi tiếng trong giới hắc đạo đều bị kéo vào cuộc. Nếu không lấy cái chết để tạ tội, e rằng cả ba gia tộc sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

“Được”. Lam Tư không một chút do dự đưa ra lời khẳng định.

Giáo hoàng Joseph, thân vương Hách Liên và Bá tước Andy đồng thời quay về phía Tề Mặc. Tề Mặc không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Giáo hoàng Joseph khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ông ta nói với mọi người: “Đi theo tôi, ở đằng sau có một phòng máy tính, sơ đồ đường hầm ở trong đó”. Vừa nói ông ta vừa đi lên bục cao, nơi Lam Tư đang đứng.

Giáo hoàng Joseph giơ tay ấn đầu tượng đá ở đằng sau chiếc ghế của Lam Tư, bức tường ở phía sau từ từ nâng lên, để lộ một căn phòng điều khiển đầy máy móc vi tính. Màn hình vi tính không ngừng nhấp nháy nhưng trong phòng không một bóng người.

Giáo hoàng Joseph tiến vào bên trong điều chỉnh màn hình: “Đây là sơ đồ đường hầm, các anh…” Chưa nói hết câu, ông ta bị hình ảnh trên màn hình làm cho kinh hãi đến mức không thể thốt ra lời.

Dưới sự điều khiển của hệ thống máy tính, đèn ở dưới đường hầm đều được bật sáng. Cả hệ thống đường hầm hiện ra trước mắt mọi người, thuốc nổ nhiều vô kể đặt ở khắp mọi nơi trong đường hầm, chỉ một số nơi không có thuốc nổ. Nhìn đống thuốc nổ được bố trí dày đặc, tất cả mọi người đều nổi da gà.

“Đồ khốn khiếp”. Thân vương Hách Liên đấm mạnh vào bờ tường, ánh mắt ông ta không rõ là phẫn nộ hay hối hận.

“Làm thế nào bây giờ?”

“Trời ơi, nhanh lên, mau cử người đi tháo dỡ…”

Đám người thuộc giới hắc đạo lại trở nên hỗn loạn. Tề Mặc và Lam Tư chỉ nhíu chặt lông mày mà không lên tiếng, cũng không có bất cứ biểu hiện nào. Bọn họ đều là nhà sản xuất vũ khí nên khi Phong Vân William cho xem máy hẹn giờ, bọn họ biết ngay là thuốc nổ loại nào. Tất nhiên loại này không thể dỡ bỏ, nếu là loại thuốc nổ bình thường đám nguyên thủ cũng chẳng dùng để đối phó bọn họ.

“Không thể tháo dỡ”. Lam Tư gầm lên. Ở đây không phải ai cũng có hiểu biết về vũ khí. Nếu không cẩn thận dẫn đến phát nổ, thuốc nổ ở bên dưới sẽ sản sinh phản ứng liên hoàn, đến lúc đó liệu có ai thoát nổi.

Tề Mặc nhanh chóng đưa mắt quan sát hệ thống đường hầm. Thuốc nổ được bố trí cẩn mật, các lối ra đều có thuốc nổ. Kể cả khi có thể tháo dỡ thì bọn họ cũng không có đủ thời gian tháo hết.

Ly Tâm tựa vào người Tề Mặc, cô kéo tay Tề Mặc đặt lên bụng cô để chặn không cho máu chảy ra ngoài. Cô nhìn lên màn hình và mở miệng hỏi: “Giáo hoàng Joseph, đó là gì vậy?”. Vừa nói, Ly Tâm vừa chỉ lên một đường màu đen ở phía trên màn hình.

Ly Tâm và Phong Vân William biết tình hình này trước nên bĩnh tĩnh hơn đám Tề Mặc và Lam Tư, do đó cô cũng có nhiều thời gian suy tính hơn. Bây giờ việc tháo dỡ không quan trọng, quan trọng là làm cách nào tiêu hủy nhiều thuốc nổ như vậy một lần mà không làm chúng nổ tung.

Dõi theo hướng tay Ly Tâm, giáo hoàng Joseph đáp: “Đó là một con sông ở bên cạnh. Tòa lâu đài này xây liền kề với con sông đó”.

Nghe giáo hoàng Joseph nói vậy, trong đầu Ly Tâm lóe lên một ý nghĩ. Phong Vân William đứng bên cạnh phản ứng nhanh, vỗ tay đánh đét: “Dùng nước”.

“Đúng, dùng nước”. Ly Tâm cũng hét lên, cô quay sang Phong Vân William, ánh mắt cả hai người tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top