TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Nghe Ly Tâm và Phong Vân William nói vậy, Tề Mặc và Lam Tư đưa mắt nhìn nhau, Tề Mặc lập tức cất nói: “Đặt thuốc nổ!”.

Lam Tư lắc đầu: “Chỉ sợ dẫn tới phát nổ liên hoàn”.

Đặt thuốc nổ để dẫn nước vào không thành vấn đề, nhưng trong quá trình phát nổ không thể xuất hiện một tia lửa, vì nếu lửa bén vào khối thuốc ở dưới đường hầm, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.

Lam Tư vừa nói xong sắc mặt tất mọi người trở nên u ám. Không thể phá bằng thuốc nổ, chẳng lẽ đi đào tường. Chân tường của tòa lâu đài cổ rất dày, làm sao mà đào được? Đúng lúc này, máy hẹn giờ trên tay Phong Vân William đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, đèn đồng hồ nhấp nháy, thời gian bắt đầu đếm ngược.

Mọi người dường như ngừng thở, Phong Vân William nhìn máy hẹn giờ, mặt trắng bệch nói: “Chỉ có mười phút”.

Bình thường mười phút khởi động là tương đối dài. Tuy nhiên ở nơi này thuốc nổ được đặt rải rác, muốn đồng thời khởi động cả đống thuốc nổ không phải chuyện đơn giản. Phong Vân William đã tính toán thời gian ít nhất cần mười phút lúc cậu ta quan sát tình hình ở đường hầm. Cậu ta chỉ là không biết máy hẹn giờ lúc nào mới bắt đầu hoạt động.

Tất cả mọi người đều trầm mặc. Mười phút không phải là ít nhưng tuyệt đối không nhiều. Vấn đề quan trọng bây giờ là bọn họ làm cách nào để thoát thân.

Người Ly Tâm hơi run run, cô biết rõ sớm muốn cũng phải đối mặt với tình hình này nhưng khi nó đến, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm nhận được tâm trạng của Ly Tâm, Tề Mặc càng ôm chặt cô vào lòng như muốn dùng vòng tay ấm áp để an ủi cô.

“Không cần dùng thuốc nổ. Tòa lâu đài có hệ thống tự hủy”. Bá tước Andy đột ngột lên tiếng.

Lam Tư nghe nói vậy lập tức xách cổ áo ông ta: “Ở nơi nào? Mau nói đi”.

Lời nói của Bá tước Andy khiến giáo hoàng Joseph tỉnh ngộ, ông ta gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, tòa lâu đài này có hệ thống dẫn nước làm ngập cả lâu đài. Không cần dùng thuốc nổ, có cách, có cách rồi”. Nói xong ông ta chạy vội đi tìm tài liệu kiến trúc của tòa lâu đài để tìm cách khởi động hệ thống đó.

Tuy giáo hoàng Joseph và bá tước Andy khó tránh khỏi cái chết nhưng người nhà của bọn họ vẫn nằm trong tay hắc bang. Người của giới hắc đạo tuy không có tình thân nhưng họ vẫn quan tâm đến gia tộc, tuyệt tử tuyệt tôn không phải là điều họ muốn thấy. Nếu những người ở đây bị chết vì thuốc nổ, gia tộc hoặc bang phái của bọn họ chắc chắn sẽ báo thù. Dù thế nào, đám bá tước Andy cũng sẽ đối mặt với nguy cơ diệt tộc. Những người ở đây an toàn thoát thân mới là thượng sách, vì vậy ba người họ mới tận tâm tận lực.

“Hành động nhanh lên”, Lam Tư lạnh lùng quát.

Bên cạnh anh ta là Lam Đàm và Ảnh, người từ trước đến nay ít thấy bóng dáng. Ở bên này, đám Hồng Ưng và Giao Văn lặng lẽ đứng cạnh Tề Mặc. Phải có đầu mối mới có thể hành động, bọn họ đã ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng, một khi có mệnh lệnh là chấp hành ngay.

“Ở đây”. Giáo hoàng Joseph điều chỉnh hình ảnh trên màn hình kích động nói: “Đây là nơi khởi động toàn bộ hệ thống tự hủy của tòa lâu đài”.

Tất cả mọi người nhìn lên màn hình, chỉ thấy một cánh cửa sắt nhỏ ở trong đường hầm. Cánh cửa sắt han gỉ này rõ ràng đã bị lãng quên từ lâu. Ở gần cánh cửa sắt đặt đầy thuốc nổ, giống như những nơi khác dưới đường hầm.

“Chìa khóa đâu rồi?”, Tề Mặc đột nhiên gầm lên.

Giáo hoàng Joseph ngây người rồi đưa mắt về phía thân vương Hách Liên và bá tước Andy. Hai người kia chỉ im lặng nhìn giáo hoàng Joseph. Đây là địa bàn của giáo hoàng Joseph, bọn họ làm sao biết được chìa khóa của cánh cửa đó nằm ở đâu?

“Không có chìa khóa, tôi chưa từng thấy nó”. Giáo hoàng Joseph gần như khuỵu xuống, vẻ mặt ông ta vô cùng hốt hoảng. Cánh cửa này đã tồn tại mấy trăm năm, nếu hôm nay không lâm vào tình thế khẩn cấp, ai nghĩ đến việc hủy hoại tòa lâu đài? Hơn nữa lúc ông ta mua tòa lâu đài này, hình như ông ta cũng chưa từng thấy chìa khóa.

“Đồ ngu xuẩn”. Lam Tư không kiềm chế nổi, anh ta tung nắm đấm vào mặt giáo hoàng Joseph khiến ông ta lảo đảo lùi mấy bước, máu từ khóe miệng rỉ ra.

“Làm thế nào bây giờ?”.

Thà không có tia hy vọng ngay từ đầu còn hơn là có hy vọng rồi lại rơi vào tuyệt vọng. Những người ở đại sảnh vừa có chút hy vọng liền bị một câu nói của giáo hoàng Joseph đẩy xuống tận đáy vực. Bọn họ liền nhao nhao lên, khiến không khí trong phòng bỗng chốc tăng lên đỉnh điểm.

“Để em đi”. Ly Tâm kéo tay Tề Mặc.

Tề Mặc cúi đầu nhìn Ly Tâm. Bắt gặp ánh mắt kiên quyết của cô, hắn liền bóp mạnh tay cô rồi quay sang dặn dò đám Hồng Ưng và Giao Văn.

Nghe câu nói của Ly Tâm, lại thấy Tề Mặc đưa ra một loạt mệnh lệnh chuẩn bị và phối hợp, Lam Tư chăm chú nhìn Ly Tâm rồi quay đầu dặn dò đám Lam Đàm. Hợp tác, Tề Gia và Lam Bang lần đầu tiên trong lịch sử bắt tay hợp tác.

Tề Mặc bế Ly Tâm nhanh chóng lao đi trong đường hầm. Lam Tư và một đại ca hắc bang khác đi theo hắn. Hoàng Ưng ở lại phòng điều khiển giám sát đám giáo hoàng Joseph, không thể để xảy ra tình huống nhỡ có người dùng kế dẫn địch khiến Tề Mặc và Lam Tư bị nhốt dưới đường hầm.

Đám Hồng Ưng đi sắp đặt ở bên ngoài. Những người trong đại sảnh cũng tản ra và bắt tay vào công việc dưới sự chỉ đạo của Phong Vân William. Tất cả đều vô cùng căng thẳng.

“Rẽ trái hai mươi mét”. Tiếng giáo hoàng Joseph vang lên trong đường hầm. Tề Mặc và Lam Tư đi theo sự chỉ dẫn của ông ta. Lúc này camera giám sát quả nhiên có ích.

Cánh cửa sắt bị han gỉ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó, nó giống hệt như những phiến đá ở xung quanh. Nếu không có lời khẳng định của giáo hoàng Joseph, Ly Tâm chắc không bao giờ nhận ra đây là một cánh cửa, thảo nào những người đặt thuốc nổ coi đây như đường hầm thông thường.

Tề Mặc ôm Ly Tâm, đẩy cô đến trước cánh cửa sắt, hắn cất giọng trầm trầm: “Em đừng căng thẳng, vẫn còn thời gian”.

Lam Tư nhìn xuống máy hẹn giờ trong tay và lên tiếng: “Cô chỉ còn ba phút”.

Quá đủ, đối với Ly Tâm, mở một cánh cửa chỉ mất chưa đến ba mươi giây. Ba phút đủ thời gian bọn họ rút lui.

Ly Tâm không nói một lời, cô nhanh chóng sờ mó một lượt cánh cửa sắt. Sau khi tìm được ổ khóa, tay cô không ngừng đâm xoáy vào bên trong.

Đứng bên cạnh theo dõi động tác của Ly Tâm, Lam Tư nhướn mày: “Không tồi”. Anh ta đã điều tra kỹ lưỡng thân phận của Ly Tâm từ lâu, biết Ly Tâm có bản lĩnh về mặt này.

Ly Tâm mỉm cười trả lời: “Đó là lẽ đương nhiên”. Tay cô vẫn không ngừng làm việc.

Rắc rắc, một tiếng động nhẹ vang lên, Lam Tư và Tề Mặc vội vàng đẩy cánh cửa sắt, không có động tĩnh. Hai người lại ra sức đẩy mạnh, cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Đại ca hắc bang đứng bên cạnh vừa quan sát đống thuốc nổ vừa lên tiếng: “Có phải bị gỉ quá rồi không?”

Ly Tâm nghe nói vậy liền giơ chiếc nhẫn trên ngón tay cô, bên trong thò ra một sợi thép tinh chế rất mảnh. Cô không quay đầu mà huých nhẹ vào người Tề Mặc, Tề Mặc lập tức rút tay lại bế cô lên. Ly Tâm nhanh chóng đâm sợi thép vào cánh cửa sắt, Tề Mặc thuận theo lực đạo, bế Ly Tâm kéo sợi thép xuống dưới.

Cánh cửa sắt bị Ly Tâm cắt ra mà không hề gây ra tiếng động, giống như người cầm con dao sắt cắt khoanh đậu phụ.

Đợi Ly Tâm thu tay về, Lam Tư vừa xông lên đẩy cửa vừa nói: “Thứ này được đấy, sau này làm cho tôi một cái”.

“Anh đừng mơ”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng cùng tiếng mở cửa.

Lam Tư vừa đẩy cánh cửa vừa lạnh nhạt nói: “Tôi đã cứu mạng cô ấy”.

“Không có anh, tôi cũng có thể cứu cô ấy như thường”. Tề Mặc bế Ly Tâm đi vào trong.

Lúc này Ly Tâm đã mất hết sức lực. Lúc chạy ra khỏi đường hầm, trong lòng cô chỉ nghĩ đến Tề Mặc và thuốc nổ nên không để ý đến vết thương. Bây giờ, cô kiệt sức đến đỉnh điểm. Sau khi mở cửa, thao tác ở bên trong chắc sẽ rất đơn giản, không thể làm khó Tề Mặc và Lam Tư. Ly Tâm liền thả lỏng tinh thần, cô lập tức rơi vào trạng thái mê man.

Lam Tư thấy vậy liền rút ra một viên thuốc con nhộng nhét vào miệng Ly Tâm. Tề Mặc vội túm lấy cổ tay Lam Tư: “Cái gì vậy?”

“Ma túy”. Lam Tư đưa mắt nhìn Tề Mặc rồi cất giọng lạnh lùng. Tề Mặc sa sầm mặt, Lam Tư nói chậm rãi: “Nếu muốn cô ấy chết, anh có thể không cho cô ấy uống”.

Tề Mặc nhíu chặt lông mày, hắn nhìn Ly Tâm đang mê man trong lòng hắn. Đây không phải là trạng thái bị ngất do mệt mỏi mà là sinh mệnh đang từ từ mất đi. Nếu cô không cố gắng gượng, để lịm đi thì hậu quả rất khó lường.

Thấy Tề Mặc đã hiểu ý, Lam Từ hừ một tiếng rồi giật tay khỏi Tề Mặc. Anh ta nhanh chóng nhét viên thuốc vào miệng Ly Tâm: “Tôi đã cho cô ấy uống một viên rồi”. Nói xong anh ta quay người tìm kiếm bộ phận khởi động.

Tề Mặc trầm mặc, hắn cúi xuống nhìn Ly Tâm, thấy sắc mặt cô có chút sắc hồng, hắn bất giác ôm chặt cô vào lòng. Lam Tư tuy buôn bán ma túy nhưng anh ta không hề động đến ma túy, thứ anh ta mang theo bên mình chắc chắn là tinh túy và không có tác hại lớn. Hơn nữa, sử dụng ma túy hai lần không đến nỗi bị nghiện.

“Shit, bị gỉ cả rồi”. Đại ca hắc bang đi theo Lam Tư xông vào bên trong thấy tất cả đều là những cục sắt gỉ, anh ta vừa dùng lực kéo mạnh hai chỗ liền bị gãy rời. Anh ta nắm miếng sắt trong tay, băn khoăn không biết đây có phải là công tắc khởi động hệ thống tự hủy.

“Giáo hoàng Joseph, rốt cuộc là cái nào hả?” Lam Tư lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi.

Giáo hoàng Joseph và thân vương Hách Liên không ngừng tìm kiếm, đám người của giới hắc đạo đang giám sát bọn họ đều nín thở chờ đợi.

“Tay quay ở trên tường, phía tận cùng bên trái, chỉ cần kéo xuống là được”. Bá tước Andy nghiên cứu tấm sơ đồ trên máy tính, nhanh chóng tìm ra công tắc khởi động.

“Bên trái, khốn khiếp”. Lam Tư tìm theo lời dặn của bá tước Andy, thông ngờ tìm đến tay quay thì thấy công tắc đã bị bẻ gãy. Đại ca hắc bang ở bên cạnh ngây người và nhìn xuống mẩu sắt vừa bị anh ta bẻ vẫn còn nằm trong tay anh ta.

Lam Tư điên tiết tung nắm đấm về phía đại ca hắc bang, anh ta bị trúng đòn nằm phủ phục dưới đất, mặt chảy đầy máu tươi nhưng không nói lời nào.

“Đủ rồi, còn có cách khác không?”, Tề Mặc gầm lên.

Sắc mặt giáo hoàng Joseph khó coi đến cực điểm. Không có tay quay để khởi động hệ thống tự hủy thì phải làm thế nào. Tất cả các bộ phận đều han gỉ đã liền với nhau thành một khối. Bây giờ ông ta tìm cách ở đâu?

Tất cả chỉ còn lại bầu không trí trầm mặc. Ở bên này, Lam Tư và Tề Mặc không lên tiếng. Đám giáo hoàng Joseph trong phòng điều khiển và mọi người ở đại sảnh đều im lặng. Không khí bị đè nén đến cực điểm, hy vọng và thất vọng lặp đi lặp lại khiến thần kinh của mọi người đều căng lên như dây đàn.

“Ngài hãy tìm kỹ đi, nhất định còn công tắc khác. Mau tìm đi”. Sau khi được uống thuốc, đầu óc Ly Tâm trở nên tỉnh táo, người cũng có một chút sức lực. Nghe thấy lời nói của mọi người, cô liền mở miệng.

Đám bá tước Andy đều im lặng, vẻ tuyệt vọng đều lướt qua mắt mọi người.

Không nghe thấy bất cứ tiếng động nào qua hệ thống phát thanh, Ly Tâm hét lớn: “Tiếp tục tìm kiếm, nhất định còn có công tắc khác. Nhanh lên, không muốn chết thì nhanh tay cho tôi”.

Giọng nói của Ly Tâm khiến đám giáo hoàng Joseph giật bắn mình. Bọn họ chăm chú nhìn Ly Tâm trên màn hình máy tính.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Ly Tâm, Hoàng Ưng chau mày nạt: “Mau làm đi, lời của nữ chủ nhân chúng tôi, các ngài dám không nghe. Cô ấy nói có nhất định sẽ có”. Giáo hoàng Joseph bất giác hít một hơi sâu rồi vội vàng tìm kiếm.

Ly Tâm nắm chặt cánh tay Tề Mặc, cô nhắm mắt suy nghĩ: “Những thứ được làm từ mấy trăm năm trước đều có hai lớp bảo hiểm, lớp này không được còn lớp cuối cùng. Đây là đặc điểm của kiến trúc ba trăm năm trước”.

Ly Tâm chuyên nghiên cứu lịch sử và đồ cổ. Cô hiểu rõ về nền văn hóa Italy. Tổng bộ của tổ chức ăn trộm cũng là một tòa lâu đài cổ ở đất nước này. Để “biết người biết ta”, Ly Tâm từng bỏ thời gian nghiên cứu về kiến trúc của lâu đài nên có kiến thức nền tảng về chúng khá vững. Cô cũng biết thói quen của người đó nên mới dám mở miệng yêu cầu tìm kiếm công tắc thứ hai.

Thấy Ly Tâm có khẳng định như vậy, Lam Tư hít một hơi sâu rồi nhìn xuống máy hẹn giờ: “Còn một phút mười một giây nữa”. Trước đó, dựa vào thực lực của anh ta và Tề Mặc, thời gian ba phút chỉ thừa không thiếu. Vì vậy anh ta mới thong dong thoải mái. Không ngờ tình hình đột ngột thay đổi, thời gian trở nên vô cùng gấp gáp.

“Hành động nhanh lên”. Tề Mặc gầm lên, tiếng nói của hắn truyền tới phòng điều khiển khiến đám bá tước Andy càng nhanh tay hơn.

“Có, có rồi, đúng là còn một công tắc nữa”. Bá tước Andy đột ngột đứng bật dậy và mừng rỡ hét lên.

Thân vương Hách Liên vừa thở hổn hển vừa nói: “Ở trên đỉnh đầu, bên trong tấm sắt có một công tắc tổng. Chỉ cần ấn vào là được”.

Nhanh, nhanh lên… Ở ngay trên đỉnh đầu các anh”. Giáo hoàng Joseph đứng dậy thúc giục.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều dồn về phòng điều khiển, mọi ánh mắt tập trung vào Tề Mặc, Lam Tư và Ly Tâm. Sắc mặt của bọn họ vô cùng căng thẳng, ai nấy đều cuộn chặt tay thành nắm đấm và nín thở chờ đợi.

Ở dưới đường hầm, khoảng cách từ nóc hầm xuống mặt đất là hơn hai mét, Lam Tư và Tề Mặc không có chỗ làm điểm tựa nên không giải quyết được vấn đề.

Tề Mặc chau mày, hai tay bế Ly Tâm giơ lên cao: “Em làm đi”.

Ly Tâm gật đầu, cô đứng lên vai hắn, vừa chạm vào nóc hầm, tấm sắt đã bị gỉ, cô điều khiển sợi dây thép trong chiếc nhẫn đâm xuyên vào. Ly Tâm không rõ có đúng vị trí của công tắc hay không, cô cắt bừa một ô vuông nhỏ, làm một mẩu sắt rơi xuống.

May mà đúng vị trí, tuy không phải chuẩn xác nhất. Ly Tâm nhìn vào bên trong tấm sắt, bắt gặp một nút bấm to bằng đầu ngón tay nhưng hoàn toàn bị han gỉ.

“Cô còn bốn mươi ba giây”. Lam Tư nhắc nhở Ly Tâm.

Ly Tâm không lên tiếng, cô tiếp tục điều khiển sợi tơ trên chiếc nhẫn khoanh một vòng quanh nút bấm để cắt đứt những mảnh sắt gỉ dính liền xung quanh. Sau đó cô thu sợi dây về, đặt chiếc nhẫn vào đúng vị trí nút bấm và ấn mạnh.

Không động đậy. Ly Tâm dường như đã dồn toàn bộ sức lực vào đó nhưng nút bấm vẫn không hề có phản ứng. Cảm nhận được Ly Tâm đang dùng sức, Tề Mặc túm hai chân Ly Tâm và đẩy cô lên cao để cô dễ hành động.

“Ba mươi ba giây”. Lam Tư nhìn xuống máy hẹn giờ, trên mặt anh ta không còn vẻ quyến rũ thường ngày mà chỉ có lạnh lùng và nghiêm túc.

“Tôi không đủ sức nên không bấm nổi”. Người Ly Tâm chảy đầy mồ hôi. Cô vốn bị thương nên mất hết sức lực, viên thuốc của Lam Tư chỉ đủ giúp cô tỉnh táo chứ không lấy lại sức mạnh như bình thường. Hơn nữa. nút bấm này đã bị gỉ mấy trăm năm , cô không đủ sức ấn nó xuống.

“Shit”. Lam Tư chửi thề một câu, anh ta kéo đại ca hắc bang lại gần rồi giẫm lên người đàn ông này nhảy lên. Sau đó, Lam Tư túm tay Ly Tâm, hai người hợp sức đẩy lên.

Rắc, rắc, nhờ sự giúp đỡ của Lam Tư, Ly Tâm cảm thấy tay cô có một luồng sức mạnh cực lớn, nút bấm được đẩy lên ngay lập tức. Tiếp theo đó tiếng bánh xe chuyển động kẽo kẹt nặng nề vang lên.

Sau khi công tắc khởi động, Lam Tư lập tức nhảy xuống đất. Tề Mặc cũng buông lỏng tay để Ly Tâm rơi xuống, nhưng cô chưa tiếp đất, hắn đã giữ chặt eo cô và ôm cô vào lòng.

“Khởi động rồi, mau rút lui”. Trên phòng điều khiển, Hoàng Ưng là người có phản ứng nhanh nhất, anh ta hét lên nhắc nhở mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đại sảnh đều lui xuống, đám giáo hoàng Joseph cũng bị Hoàng Ưng và người của Lam Tư áp giải xuống bên dưới.

Ở trong đường hầm, Tề Mặc ôm Ly Tâm quay người chạy như bay ra ngoài, Lam Tư và người còn lại cũng nối gót theo sau.

Tiếng ùng ục truyền đến. Trong giây lát, nước từ con sông lớn ở bên ngoài điên cuồng tràn vào đường hầm. Đường hầm vốn được xây dựng ở dưới lòng đất, ngang lòng con sông nên nước tràn vào đây đầu tiên.

“Rẽ trái mười bảy mét, chúng ta còn bảy giây”. Lam Tư vừa chạy vừa hét lớn, Tề Mặt ôm Ly Tâm chạy theo anh ta. Chạy về lối cửa đường hầm là một hành động không thực tế. Đường hầm vừa dài vừa ngoằn ngoèo, dù anh chạy nhanh đến mức nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ nước chảy.

Tiếng nước một lúc một lớn, nước từ bốn phương tám hướng dội về phía bốn người. Chỉ loáng một cái nước đã ngập đến đầu gối mọi người, một vài giây mà dâng lên gần năm mươi centimet.

“Ở đây, còn ba giây, hai giây, một giây”. Lam Tư dừng lại tại một chỗ trong đường hầm và bắt đầu đếm ngược thời gian. Lúc đếm đến một giây, anh ta liền ngụp xuống nước. Tề Mặc ôm Ly Tâm cũng ngụp xuống theo, hắn ôm chặt cô trong lòng.

Ầm, Lam Tư vừa dứt lời, một tiếng nổ không lớn cũng không nhỏ vang lên. Tiếng nổ phát ra trên đỉnh đầu ở phía trước cách chỗ Tề Mặc đứng tầm một, hai mét. Từng tảng đá lớn rơi xuống, uy lực của thuốc nổ khiến đất đá bắn tứ tung, ánh lửa gặp nước bị dập tắt ngay tức khắc.

Sau vụ nổ, trên nóc đường hầm có một lỗ hổng đủ cho một người chui qua. Hồng Ưng căn cứ vào sơ đồ đường hầm, tìm một nơi gần phòng điều khiển nhất và có nền đất yếu nhất để đặt thuốc nổ. Anh ta cũng phải đợi đến khi nước sông xâm nhập vào đường hầm mới cho phát nổ. Nếu không làm vậy, lửa bén vào khối thuốc nổ ở dưới đường hầm, hậu quả khỏi cần nói. Vì vậy thời gian định trước là ba giây, không thể nhiều hơn hay ít hơn. Để làm được điều này, hai bên cần có sự phối hợp ăn khớp tuyệt đối.

Lam Tư đập lên vai đại ca hắc bang lấy đà rồi nhanh như tia chớp trèo lên lỗ hổng. Sau khi lên đến mặt đất, anh ta thò nửa người xuống túm tay đại ca hắc bang và kéo người này lên.

“Tề Mặc”. Ly Tâm bất giác gọi Tề Mặc khi hắn túm chặt chân cô và giơ cô lên cao. Tề Mặc cất giọng trầm trầm: “Nắm chắc vào”. Ở bên trên, Lam Tư nhanh chóng kéo Ly Tâm ra khỏi đường hầm.

Vừa thoát khỏi đường hầm, Ly Tâm chưa đứng vững liền nhào xuống thò tay xuống lỗ hổng hét lớn: “Nhanh lên, Tề Mặc, mau nắm tay em”.

Nước sông tràn vào quá nhanh, chỉ trong một vài giây đã tới cổ Tề Mặc. Hơn nữa lúc này đường hầm đã khởi động hệ thống tự hủy nên tất cả đèn chiếu sáng và camera quan sát đều tắt ngóm. Qua ánh đèn từ trên mặt đất rọi xuống, Ly Tâm thấy nước đã đến cổ Tề Mặc, giọng cô bất giác run rẩy.

Tề Mặc chỉ nhíu mày nhìn Ly Tâm mà không hề nhúc nhích, Ly Tâm sốt ruột nói: “Nhanh lên, anh còn làm gì vậy, mau nắm tay em đi!”.

Lam Tư đứng ở bên cạnh kéo Ly Tâm lên và ném cô cho Hồng Ưng đang lao tới: “Cô có sức kéo nổi anh ta không?”. Vừa nói Lam Tư vừa nhoài người xuống dưới lỗ hổng. Thấy Lam Tư giơ tay, Tề Mặc vội túm chặt tay anh ta, lúc này nước sông gần như đã nhấn chìm hắn.

Lam Tư nhanh chóng kéo Tề Mặc ra khỏi đường hầm. Vừa thấy bóng Tề Mặc, Ly Tâm lập tức nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn. Đáy mắt Tề Mặc lóe lên ý cười, hắn giang tay bế Ly Tâm rồi chạy lên vị trí cao nhất của tòa lâu đài cổ.

Tiếng nước ùng ục mỗi lúc một lớn, nước sông đã ngập hết đường hầm và bắt đầu tràn lên mặt đất theo các lỗ hổng. Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, tới chỗ càng cao càng tốt.

“Lâu đài đang lún xuống”. Phong Vân William vừa chạy vừa thông báo, sắc mặt cậu ta nghiêm nghị vô cùng.

Khi dẫn mọi người lên vị trí cao nhất, Phong Vân William vốn không nghĩ ngợi điều gì. Nhưng sau đó cậu ta đột nhiên cảm thấy tòa lâu đài cổ như bị lún xuống, cậu ta lập tức hiểu ra đây là hệ quả của việc Ly Tâm khởi động hệ thống tự hủy. Cậu ta không khỏi kinh hãi, nổ tung và chìm xuống nước đều có tính hủy diệt như nhau.

Tề Mặc vừa ôm Ly Tâm chạy vừa nói: “Lập Hộ không biết…”. Nói đến đây, bên tai Tề Mặc và Ly Tâm đột nhiên có tiếng động, từ hai chiếc hoa tai vang lên tiếng gọi. Có tín hiệu, Lập Hộ đã tìm ra nguồn gây nhiễu.

“Mau lái máy bay đến đón, nhanh lên”. Tề Mặc phát một loạt mệnh lệnh. Thấy Tề Mặc đột nhiên mở miệng gọi máy bay, Lam Tư quay sang nhìn Tề Mặc và Ly Tâm, hai người không ngừng điều chỉnh chiếc hoa tai và truyền đạt mệnh lệnh, Lam Tư bất giác nhíu mày.

Tòa lâu đài từ từ chìm xuống nước, mực nước mỗi lúc một dâng cao. Tuy thuốc nổ hẹn giờ không phát nổ nhưng mọi người phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, vì ngoài việc chìm xuống nước, tòa lâu đài còn có hệ thống tự hủy khác.

Máy bay của Tề Gia nhanh chóng đến nơi, thang dây từ trên máy bay được thả xuống. Lập Hộ vừa chạy đến đúng vị trí chiếc thang dây. Anh ta túm lấy thang dây và leo lên máy bay. Đây là quy tắc của Tề Mặc, ở vào giây phút sinh tử, mọi người không cần nhường nhịn nhau mà có thể đi trước.

Các ông trùm hắc bang khác lập tức gọi máy bay đến đón. Sau khi máy bay của Lam Tư xuất hiện trên bầu trời, máy bay của các nhà khác cũng bay đến.

Lúc này không cần biết ai lên máy bay của ai nữa, mọi người nắm lấy thang dây liền leo lên. Nước ở bên dưới dâng lên như thác lũ, tòa lâu đài trong phút chốc đã chìm tới nóc. Những người đứng ở vị trí cao nhất, nước cũng lấp xấp dưới chân.

Sau khi đã yên vị trên máy bay, Tề Mặc vẫn ôm Ly Tâm trong lòng. Không trung ở bên ngoài cửa sổ được chiếu sáng bởi ánh đèn của vô số chiếc máy bay. Cách đó không xa là máy bay của Lam Tư, anh ta ngồi sát bên cửa sổ. Bắt gặp ánh mắt của Tề Mặc và Ly Tâm, anh ta giơ tay làm động tác ngắm bắn về phía Tề Mặc. Ánh mắt anh ta khôi phục vẻ yêu mị, hống hách và tàn nhẫn.

Tề Mặc hừm một tiếng, sát khí bùng lên trong mắt hắn. Lam Tư bật cười ha hả. Dù Ly Tâm không nghe thấy tiếng cười của Lam Tư, chỉ thấy bộ dạng vui vẻ của anh ta.

Tề Mặc phất tay, máy bay lượn mỗi lúc một cao. Chiếc máy bay của Lam Tư cũng bắt đầu tăng tốc, hai máy bay đi theo hai phương hướng khác nhau.

Ly Tâm nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới, tòa lâu đài cổ đã biến mất hoàn toàn. Dưới ánh đèn chiếu sáng, nước sông chảy rất xiết, Ly Tâm nhướn mày còn chưa kịp nói gì, phía dưới đã vang lên một tiếng động lớn, nước sông điên cuồng bắn tung tóe.

“Lập Hộ”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng. Lập Hộ vội tiến lại gần cởi áo Ly Tâm và bắt đầu kiểm tra vết thương trên bụng cô.

Ly Tâm rời mắt khỏi cửa sổ quay đầu về phía Tề Mặc, cô bắt gặp Tề Mặc đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt hắn ngông cuồng nhưng chứa chan tình cảm, Ly Tâm liền giơ hai tay ôm cổ Tề Mặc và kéo đầu hắn xuống đặt nụ hôn lên môi hắn. Bất kể ngày mai ra sao, bây giờ điên cuồng trước đã.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top