Tú Thủy hoảng hốt giơ tay túm lấy Ngô Sâm, nhưng động tác không nhanh bằng anh ta. Tú Thủy không giữ được Ngô Sâm liền nghiến răng quay đầu chạy theo Ly Tâm. Vừa rồi cô nghe thấy Ly Tâm nhắc đến thuốc nổ, thuốc nổ là thứ có thể nổ bất cứ lúc nào, đi vào trong đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, Tú Thủy biết Ngô Sâm không thể bỏ rơi hai người bạn ở trong ngôi biệt thự.
Ly Tâm không nhiều lời với Tú Thủy, cô chỉ nói nhỏ “Theo em” rồi chạy nhanh ra bên ngoài, lao về phía nhà để xe. Tú Thủy cố giữ bình tĩnh, chạy theo Ly Tâm.
Ầm ầm, tầng thấp nhất ở phía Đông ngôi biệt thự đột nhiên có tiếng nổ. Ly Tâm không quay đầu lại mà còn chạy nhanh hơn, cô đoán đám người đột nhập không thể khống chế nhóm Tuấn Kỷ nên châm ngòi nổ sớm hơn dự tính. Người của bọn chúng vẫn ở bên trong mà chúng dám châm ngòi nổ, xem ra đây không phải xã hội đen bình thường.
“Ly Tâm…”. Tú Thủy run rẩy gọi Ly Tâm, cô không nói tiếp được nữa.
Ly Tâm vừa chạy vừa nói: “Sợ gì chứ? Bọn họ có bản lĩnh gây chuyện thì sẽ có bản lĩnh thoát ra ngoài”. Nói xong cô nổ súng phá khóa cửa nhà để xe rồi nhanh chóng lao vào bên trong.
Từng đợt tiếng nổ truyền đến, may mà đối phương không dùng loại thuốc nổ cao cấp, bằng không ngôi biệt thự nhỏ này chắc chắn sẽ trở thành đống gạch vụn trong giây lát. Ly Tâm túm tay Tú Thủy lôi lên xe. Không có chìa khóa, Ly Tâm chọc ngoáy một hai giây, chiếc Ferrari màu bạc phóng như bay ra ngoài.
Ánh lửa chiếu sáng một góc trời, Ly Tâm đã quen với những cảnh tượng hoành tráng hơn thế này gấp nhiều lần nên sắc mặt cô không hề thay đổi. Cô dừng xe trước cổng ngôi biệt thự rồi nhìn đồng hồ trên tay: “Em sẽ cho bọn họ hai mươi giây”. Đi theo Tề Mặc một thời gian dài, Ly Tâm quen đếm thời gian bằng giây chứ không phải bằng phút hay giờ.
Nhìn ánh lửa lan rộng ở trước mặt, tiếng nổ không ngừng vang lên, Ly Tâm ngồi im lặng trên ô tô, sắc mặt cô lạnh lùng vô cảm. Cùng với tiếng nổ, vật thể trong ngôi biệt thự bay tung tóe, va cả vào ô tô rơi xuống đầu hai cô gái.
Chỉ có thể thấy trong ánh lửa, ánh mắt Ly Tâm lộ vẻ bất mãn, cô sờ tay lên cái trán vừa bị một mảnh đá nhỏ bắn vào. Ly Tâm thầm nghĩ, cô đúng là hâm mới chọn xe mui trần khiến toàn thân dính đầy bụi, khi nào về lại mất công tắm rửa.
Ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngôi biệt thự bừng sáng trong phút chốc. Lúc này, tim Tú Thủy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không rời mắt khỏi lối ra ngôi biệt thự. Phát hiện đám Tuấn Kỷ từ trong biệt thự lao ra ngoài, Tú Thủy mừng rỡ hét lớn: “Ở đây, nhanh lên, mau lên xe, nhanh lên”.
Đám Tuấn Kỷ phát hiện chiếc ô tô của Ly Tâm đang đỗ trong đêm tối ở phía xa xa. Nếu không phải Tú Thủy lên tiếng, chắc bọn họ cũng không nhìn thấy. Ba người đàn ông lập tức chạy như bay về phía xe ô tô của Ly Tâm.
“Còn ba giây nữa”. Ly Tâm nhìn đồng hồ, sắc mặt không thay đổi. Hai tay cô đặt trên vô lăng chuẩn bị xuất phát, tình huống này quả thật không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đám Tuấn Kỷ không hiểu ý Ly Tâm, Tuấn Kỷ chạy đằng trước bay người vào trong xe, đồng thời Ngô Sâm nhảy vào, trong khi đó, Tiêu Vân chậm hơn hai người một bước.
Hết ba giây, Ly Tâm lập tức rồ ga, chiếc xe phóng vọt đi. Tiêu Vân vẫn còn chưa kịp nhảy vào xe trợn mắt hoảng hốt, Tuấn Kỷ phản ứng nhanh nhoài người túm lấy Tiêu Vân, Ngô Sâm ở bên cạnh cũng nắm thắt lưng Tuấn Kỷ kéo mạnh về phía sau, cả hai hợp sức lôi Tiêu Vân lên xe.
Tiêu Vân thở hổn hển, hét lên với Ly Tâm: “Ly Tâm, cô làm gì vậy? Cô muốn lấy mạng tôi à, cô…”. Anh ta còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Tiêu Vân quay đầu, chỉ thấy cả ngôi biệt thự sụp xuống, khói lửa bốc đầy trời, gạch đá bắn tung tóe về bốn phương tám hướng. Tiêu Vân liền há hốc mồm, á khẩu trong giây lát.
Tuấn Kỷ tựa vào ghế xe, chăm chú nhìn Ly Tâm, cô hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Tiêu Vân. Lần này gặp lại Ly Tâm, anh ta cảm thấy cô thay đổi không ít. Nếu trước đó cô tỏa sáng rực rỡ thì bây giờ cô đã biết cách giấu bớt ánh sáng, khiến bản thân cô càng trưởng thành hơn, chững chạc hơn, thứ ánh sáng phát ra từ người cô càng sắc nét và chói mắt hơn.
Tuấn Kỷ nở nụ cười nhàn nhã với Tiêu Vân: “Bây giờ chắc cậu đã biết cô ấy có phải muốn lấy mạng cậu hay không?”. Tiêu Vân nhướng mày không lên tiếng.
“Tính toán chuẩn xác thật đấy”. Ngô Sâm liếc Ly Tâm, lạnh nhạt nói, cô có thể tính toán chính xác thời gian phát nổ sau cùng và khoảng cách an toàn nhất, cũng như mất bao nhiêu thời gian để đến được đó. Việc tính toán hoàn hảo như vậy, đến anh ta cũng chưa bao giờ làm nổi.
Ly Tâm không đáp lời bất cứ người nào, cô lạnh lùng lái xe lao thẳng về phía trước. Tuấn Kỷ và Ngô Sâm đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng chẳng bận tâm, bọn họ bắt đầu gọi điện thoại truyền đạt mệnh lệnh cho người của mình.
Đến lúc tờ mờ sáng, Ly Tâm lái xe tới bờ biển. Cô phanh kít lại, mở cửa bước xuống xe rồi quay lại lạnh lùng nhìn bốn người trên xe.
Tuấn Kỷ mỉm cười, giơ hai tay làm động tác đầu hàng: “Tôi xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, khiến em hoảng sợ rồi”. Câu cuối cùng không mấy thành thật bởi anh ta không thấy Ly Tâm có biểu hiện hoảng sợ nào.
Ly Tâm lạnh lùng trừng mắt với bọn họ: “Muốn kéo tôi xuống bùn phải không? Tôi có động chạm gì đến các anh đâu?”. Cứ nghĩ đến chuyện hai lần gặp nguy hiểm trong một ngày kể từ lúc đụng phải bọn họ là cô thấy bốc khói lên đầu.
Tuấn Kỷ tươi cười nhảy xuống xe nhìn vào mắt Ly Tâm: “Tôi sẽ giải quyết tử tế, lần sau tuyệt đối không để xảy ra sơ suất”.
“Anh còn muốn có lần sau nữa? Không có đâu”. Ly Tâm vung tay chuẩn bị bỏ đi, trước mặt là lối vào thành phố, cô đã cố ý lái xe đến đây.
Tuấn Kỷ vội túm cổ tay Ly Tâm: “Tôi đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau, em…”.
Tuấn Kỷ chưa nói hết câu, tiếng gầm rú của động cơ ô tô từ xa đến gần trong giây lát, tốc độ nhanh kinh hồn. Tuấn Kỷ vội vàng nhảy vào trong xe, cất giọng trầm trầm: “Ly Tâm, mau lái xe đi”. Nghe tiếng động, Ly Tâm biết có chuyện không ổn, cô lập tức ngồi vào vị trí, nhấn ga đưa chiếc Ferrari lao vút về phía trước.
Điều khiển xe cao cấp như Ferrari, Ly Tâm hoàn toàn có thể phát huy thực lực của cô, chiếc xe phóng như bay trên đường. Tuy nhiên, kẻ đuổi theo ở đằng sau hình như cũng là cao thủ, xe của chúng không bị rớt lại quá xa.
Đằng trước đột nhiên vọng đến tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường với tốc độ cao, Ly Tâm nhíu mày, đánh tay lái lao sang một làn đường khác, rồi quay đầu xe đi theo hướng ngược lại. Hành động của cô tạo ra cảnh tượng xe cộ hỗn loạn trên làn đường đó.
Ly Tâm nhân lúc hỗn loạn, lái xe ép những chiếc xe đang đi ngược chiều dạt sang hai bên, tạo thành lối nhỏ ở giữa cho cô. Chiếc xe đuổi theo bắt gặp xe của Ly Tâm đi ngược lại phía bọn chúng nhưng cũng chỉ biết trợn mắt nhìn xe cô đi qua, bởi chúng không có khoảng cách trống để lao sang làn đường đó.
Ngô Sâm nãy giờ không chú ý đến hành động của Ly Tâm, đột nhiên lên tiếng: “Vụ này không ổn, không giống phong cách của bang phái nhỏ mà Tiêu Vân gây hấn. Bọn chúng làm gì có khả năng đuổi cùng giết tận như vậy”.
Tiêu Vân sa sầm mặt: “Tôi cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, từ Nhật Bản đuổi đến Hàn Quốc, lại tới Hồng Kông. Tổ chức quy mô nhỏ bé như Yamaguchi không thể làm được”.
Ly Tâm vừa tập trung lái xe vừa nghe bọn họ nói chuyện. Nghe đến tên tổ chức Yamaguchi, cô hơi nhíu mày, cô đã từng nghe qua tổ chức hắc bang này, nhưng ở địa bàn Âu Mỹ, Yamaguchi chẳng là gì cả. Nhưng nghe nói Yamaguchi tương đối có tiếng tăm ở châu Á, bây giờ nghe Tiêu Vân nói vậy, hình như thực lực của bọn họ cũng không ra sao.
Thực ra Ly Tâm không biết, Yamaguchi là tổ chức hắc bang hàng đầu Nhật Bản, là thế lực lớn ở châu Á. Chỉ có điều, cả Ly Tâm lẫn đám Tiêu Vân và Ngô Sâm đều sống ở bên Mỹ, trong mắt bọn họ chỉ có Tề gia, Lam Bang và Mafia, đồng thời bản thân bọn họ cũng không vừa nên mới cho rằng Yamaguchi là thế lực nhỏ không đáng bận tâm.
Tuấn Kỷ gật đầu đồng tình: “Không phải bọn chúng”.
Ngô Sâm quay sang Tuấn Kỷ: “Là ai? Cậu đã điều tra ra rồi?”.
Thần sắc Tuấn Kỷ trở nên nghiêm nghị: “Nếu tôi không nhìn nhầm, thuốc nổ liên hoàn sử dụng ở biệt thự tối qua chính là sản phẩm của Lam Bang, đã bị đào thải từ bốn năm trước”.
Tiêu Vân sững người: “Ý cậu là Lam Bang?”. Ly Tâm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Lam Bang lại nhắm vào Tiêu Vân?
Tuấn Kỷ lắc đầu: “Chưa thể khẳng định được, tổ chức Yamaguchi là thuộc hạ của Lam Bang. Không có thể lực lớn mạnh thì không thể truy đuổi qua nhiều nước như vậy. Chúng hành động nhanh như cắt, đến tôi cũng bị ảnh hưởng. Có điều, tôi cảm thấy chúng chỉ đe dọa và cảnh cáo chúng ta chứ không có ý giết người diệt khẩu”.
Ngô Sầm trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Nếu đúng là Lam Bang, tôi nghĩ chúng không nhắm vào tôi và Tiêu Vân, có khả năng mục tiêu của Lam Bang là cậu”.
Tuấn Kỷ nhếch mép cười cười: “Tôi cũng nghĩ vậy”.
Tú Thủy liền cuống lên: “Vậy mà anh vẫn còn bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy à. Anh không mau tăng cường lực lượng bảo vệ đi”. Tú Thủy không biết Lam Bang hay Yamaguchi là gì, nói một cách khác cô không hề biết bọn chúng lớn mạnh thế nào, cô chỉ cảm thấy nếu chúng đã nhằm vào Tuấn Kỷ thì anh ta nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Tuấn Kỷ mỉm cười: “Nếu chúng dám động đến tôi, thì đã chẳng đến cảnh cáo kiểu này. Có điều, tôi muốn biết ý đồ của chúng, tại sao chúng dám cảnh cáo Phương gia chúng tôi?”. Ngữ điệu của Tuấn Kỷ tương đối bình thản, trên mặt vẫn là nụ cười lưu manh.
Tuy nhiên, chỉ có Ly Tâm bắt gặp tia lạnh lùng và sắc bén từ ánh mắt Tuấn Kỳ qua gương chiếu hậu. Cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh chàng playboy này không chỉ biết mỗi việc cua gái.
Reng reng reng, điện thoại tùy thân của Tuấn Kỷ đột ngột reo vang, nụ cười trên môi Tuấn Kỷ hơi thay đổi, anh ta cười gượng gạo: “Ông già biết tin nhanh thật đấy”. Vừa nói anh ta vừa thở dài bắt điện thoại.
Ly Tâm lái xe đi lung tung không mục đích, cô buồn bực trừng mắt với Tuấn Kỷ qua gương chiếu hậu. Cô rõ ràng là khách hàng thuê anh ta tìm người, tại sao bây giờ cô lại trở thành lái xe của bọn họ. Bắt gặp nụ cười tươi rói của anh ta qua gương chiếu hậu, sắc mặt cô càng khó coi.
“Ly Tâm, rẽ trái”. Tuấn Kỷ cười híp mắt chỉ đường cho Ly Tâm.
Ly Tâm đạp phanh dừng xe, cô cất giọng lạnh lùng: “Tôi thuê chiếc xe này, tôi sẽ thanh toán tiền đầy đủ cho anh. Còn bây giờ, các anh xuống xe hết cho tôi”. Cô không muốn bị dây vào mấy chuyện phiền phức, mà những người ở trên xe hình như là phiền phức lớn.
Khóe mắt Tuấn Kỷ cong cong: “Đây là vật không bán, nhưng tôi có thể tặng em. Ly Tâm, em không muốn đi cùng chúng tôi, tôi sẽ không ép em. Nhưng sau khi tìm thấy Tùy Tâm, tôi sẽ đi đầu tìm em? Hơn nữa bây giờ tôi bị truy sát, tuy chỉ là lời cảnh cáo nhưng gãy chân gãy tay cũng là một loại cảnh cáo, em nhẫn tâm bỏ mặc chúng tôi ở nơi này sao? Không có kỹ thuật lái xe của em, chỉ e là chúng tôi chưa kịp đến nơi đã mất mạng.
Đúng rồi, quan trọng nhất là bọn chúng đến đây cảnh cáo tôi, đám Tú Thủy không nằm trong phạm vi cảnh cáo của chúng. Nhưng sợ là chúng thấy họ không thuận mắt sẽ ra tay với cả họ. Thế lực Lam Bang lớn đến mức nào, tôi không cần nói nhiều. Dù thế lực gia đình họ không phải bình thường, nhưng chịu thiệt vẫn là chịu thiệt, dù sao mạng sống cũng chỉ có một mà thôi”.
Ly Tâm quay đầu lạnh lùng nhìn Tuấn Kỷ: “Anh uy hiếp tôi?”.
Tuấn Kỷ mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi chỉ thành tâm thành ý đề nghị em hãy đến nhà tôi trong khoảng hai ngày. Đợi vụ này giải quyết ổn thỏa, tôi tuyệt đối không ngăn cản, em muốn đi đâu thì đi. Em đã giúp tôi hai lần, đối phương sẽ tưởng em cùng hội cùng thuyền với chúng tôi. Bây giờ là lúc rất nguy hiểm”.
Thấy vẻ mặt chân thành và nghiêm túc của Tuấn Kỷ, Ly Tâm hơi nhíu mày. Tú Thủy ở bên cạnh nhoài người sang ôm tay Ly Tâm: “Ly Tâm, em nhẫn tâm bỏ chị ở lại đây sao? Phương Tuấn Kỷ có cả gia tộc lớn đứng sau nên không ai dám động đến anh ta. Chị chẳng có gì cả, đi theo bọn họ cả ngày chỉ biết lo nơm nớp. Để đề phòng, chúng ta đến Phương gia hai ngày đi. Ly Tâm, coi như em đi cùng chị được không? Có em đi với chị, chị cũng yên tâm hơn”.
Trước vẻ mặt khẩn cầu của Tú Thủy, Ly Tâm trừng mắt với cô: “Trước đây không có em, chẳng phải chị vẫn sống tốt đấy thôi”. Miệng nói vậy nhưng cô vẫn rồ ga phóng xe đi. Cô không muốn tìm phiền phức thì phiền phức lại tự tìm đến cô, đáng ghét thật.
Tú Thủy thấy Ly Tâm tuy nói những lời vô tình nhưng lại lái xe theo hướng Tuấn Kỷ chỉ liền mỉm cười, Ly Tâm đúng là vẫn nể tình cô. Hơn nữa, tình hình bây giờ đúng như Tuấn Kỷ nói, anh ta là người có thế lực nên Lam Bang cùng lắm chỉ cảnh cáo, những người còn lại chẳng là gì đối với Lam Bang, nếu chúng động thủ, bọn họ chắc chắn sẽ chịu thiệt. Trong khi đó, Ly Tâm cũng không có thế lực chống đỡ sau lưng, nếu liên lụy đến Ly Tâm, bọn họ sẽ áy náy cả đời. Vì vậy đưa Ly Tâm cùng đến Phương gia mới là thượng sách.
Nhưng bọn họ không biết chỗ dựa của Ly Tâm lớn đến mức nào. Tề gia và Lam Bang công khai trở mặt không nói làm gì, còn nếu hai bên ở trạng thái bằng mặt mà không bằng lòng, dù đi đến đâu Lam Bang cũng phải kiêng dè Ly Tâm vài phần. Về phần Ly Tâm, cô nhận lời đến Phương gia không phải vì sợ Lam Bang mà cô lo lắng cho sự an nguy của Tú Thủy. Dù sao Tề Mặc cũng không bắt cô về ngay, cô sẽ đưa Tú Thủy đến nơi an toàn rồi tính sau.
Phương gia là một gia tộc nổi tiếng trong giới bạch đạo. Tuy nhiên, thế lực của bọn họ không ở Âu Mỹ mà ở nước Nga. Phương gia xưng bá ở hai địa bàn rộng lớn là Nga và Trung Quốc nên bọn họ cùng Tề gia và Lam Bang ở bốn châu Âu, Mỹ, Phi và Đại Dương tạo thành thế kiềng ba chân. Thế lực của Phương gia tuy không vang danh khắp bốn châu khác nhưng cũng không thể coi thường.
Lão đại đương nhiệm của Phương gia là bố của Phương Tuấn Kỷ, một nhân vật hô phong hoán vũ ở hai địa bàn Trung Quốc và Nga. Phương gia có sự nghiệp hiển hách trong giới bạch đạo, có mối quan hệ mật thiết với chính phủ hai nước. Ngành nghề quy mô lớn nhất trong tay Phương gia là khai thác dầu mỏ.
Sau khi đến Phương gia, Ly Tâm trở lại trạng thái vô lo như bình thường, cô vui vẻ cùng đám Tú Thủy hưởng thụ khoảng thời gian yên bình hiếm có.
“Ly Tâm, ngón tay của em bị thương từ lúc nào vậy, đưa chị xem nào”. Buổi chiều không có việc gì làm, Tú Thủy và Ly Tâm cùng đám Ngô Sâm chơi bida trong phòng giải trí của ngôi biệt thự, Tú Thủy lên tiếng hỏi khi thấy miếng băng y tế dán quanh ngón tay Ly Tâm.
Ly Tâm nhếch mép trả lời: “Không sao cả”. Nói xong cô cầm gậy đánh bóng, không trúng, Ly Tâm tránh sang một bên, nhường chỗ cho Tiêu Vân.
“Kỹ thuật không tồi”. Tuấn Kỷ không biết đi vào lúc nào, đứng ở bên cạnh mỉm cười khen ngợi Ly Tâm. Ly Tâm nghe vậy bất giác sờ lên miếng băng dán bọc quanh chiếc nhẫn.
“Đúng rồi, tối nay có một vị khách quý đến đây, chắc tôi không chơi cùng mọi người được, mọi người cần gì cứ dặn dò là được, không cần nể mặt tôi”. Tuấn Kỷ mỉm cười nói với Ngô Sâm vừa đi tới.
Ngô Sâm nhướng mày: “Khách quý? Trong con mắt của Phương gia cũng có từ này sao? Là ai mà ghê gớm vậy?”.
Tuấn Kỷ lắc đầu: “Tôi không biết, bố tôi dặn dò như vậy, ông già chỉ nói là có khách quý đến, nhưng không nói rõ là ai. Ông già sẽ đích thân tiếp đón, tôi đi theo, không cho phép bất cứ ai khác vào trong, chắc đây không phải là nhân vật tầm thường”. Tuấn Kỷ vừa nói vừa tỏ vẻ nghiêm nghị hiếm hoi.
Tiêu Vân để cây gậy đánh bóng xuống bàn đi tới: “Không phải là nguyên thủ quốc gia đấy chứ?”.
Tuấn Kỷ lắc đầu: “Nếu phải, đã không có chuyện ông già dặn dò kỹ thế. Tôi nghĩ chắc là một nhân vật lớn nào đó trong giới”.
“Là ai?”. Tú Thủy cũng góp lời.
“Nếu biết là ai đã không cần suy đoán”. Tuấn Kỷ mỉm cười.
“Vụ Lam Bang giải quyết thế nào rồi?”. Ly Tâm ngồi một bên lạnh lùng chen lời. Tề Mặc đang ở New York đợi cô, cô thật sự không dám ở lại nơi này lâu hơn.
Tuấn Kỷ vừa tiến lại gần vừa đáp: “Lam Bang và bố tôi có một số tranh chấp, không ai chịu nhường ai. Lam Bang hết cách nên đành dùng tôi để cảnh cáo bố tôi. Tuy nhiên, cách làm này mà khiến Phương gia cúi đầu, chúng tôi đã không có địa vị ngày hôm nay. Vì vậy rất xin lỗi, em vẫn phải ở lại đây hai ngày”. Tuấn Kỷ nói xong ngồi xuống cạnh Ly Tâm.
Ly Tâm nhướng mày, có chuyện gì mà Lam Bang làm căng với Phương gia như vậy? Tuy cô không biết Phương gia có thế lực lớn đến mức nào nhưng nghe khẩu khí chẳng coi Lam Bang ra gì của Tuấn Kỷ, có thể đoán Phương gia cũng không vừa. Nhưng Lam Bang tỏ thái độ nóng vội, lẽ nào Tề gia đã bắt đầu động thủ? Nên biết Tề Mặc không phải loại người chịu thiệt mà không đáp trả, nhiều khả năng Tề Mặc đã ra tay.
Nghĩ đến đây, Ly Tâm lại cầm cây gậy đi đánh bóng tiếp. Tuấn Kỷ thấy vậy không làm phiền Ly Tâm mà quay sang mỉm cười trò chuyện cùng đám Ngô Sâm, chỉ có điều từ đầu đến cuối sâu trong mắt anh ta luôn có vẻ nghiêm nghị.
Màn đêm buông xuống, Ly Tâm tươi cười cùng Tú Thủy, Tiêu Vân và Ngô Sâm rời khỏi phòng giải trí. Hiếm có dịp được vui chơi cả buổi chiều, sự bất mãn của Ly Tâm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tâm trạng vui vẻ.
“Sao lại canh gác cẩn mật như vậy?”. Mới rời khỏi phòng giải trí vài bước, Ngô Sâm đột nhiên lên tiếng.
Ly Tâm ngẩng đầu, chỉ thấy trên con đường lớn phía trước tòa nhà chính, đám người hầu cung kính xếp thành hai hàng, tất cả đèn đóm bật sáng trưng, khiến sân trước khu biệt thự sáng như ban ngày. Do phòng giải trí ở bên cạnh ngôi biệt thự của Tuấn Kỷ, cách tòa nhà chính không xa nên Ly Tâm có thể nhìn thấy rõ ràng, Tuấn Kỷ và một người đàn ông lớn tuổi đứng ở cửa tòa nhà chính, như đang chờ đợi khách quý. Ly Tâm bất giác nhướn mày, cảnh tượng này có vẻ giống lúc Tề Mặc trở về Tề gia.
“Bốn vị mời qua bên này”. Một người hầu cúi xuống làm động tác mời đám Ly Tâm đi về một hướng khác.
Ly Tâm mới đi hai bước, sân trước có tiếng ô tô vọng lại, cô bất giác quay đầu, thấy tất cả người hầu đều cung kính cúi xuống. Một hàng xe con từ từ tiến vào, thân xe ô tô một màu đen tuyền nên càng toát lên vẻ bá đạo trong đêm tối. Vỏ ngoài sáng loáng của chiếc Cadillac đầu đoàn cho người ta cảm giác vô cùng sắc bén và tôn quý.
Cadillac chẳng phải loại xe Tề Mặc ưa thích hay sao? Ly Tâm nhướn mày, đang định quay đầu đi tiếp thì thấy chiếc Cadillac dẫn đầu đột ngột dừng lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Ly Tâm bỗng nhiên có một cảm giác chẳng lành.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment