Và thế là, Trầm Nghê Trần cùng Mễ Kiều cứ đứng vậy suốt một tiếng đồng hồ, yên lặng nhìn nhau không nói. Mãi đến khi anh chủ động xoay người, đi đến chỗ ba anh sĩ quan gác cổng, rút thẻ tín dụng từ trong ví ra, vừa nhìn cô vừa nói gì đó thì cô mới hoàn hồn.
Bất quá lúc này, Mễ Kiều như chim sợ cành cong, cô chẳng những không vui mà còn lo lắng khi nhận được chiếc thẻ ấy. Bởi trong cảm nhận của cô, đây chẳng khác nào là "Phí chia tay" cho một cuộc tình ngang trái như bao chuyện tình trên phim ảnh. Nếu quả thật như vậy, cô càng không cần cũng không muốn tiền của anh làm gì!
"Kiều Kiều, hiện tại sắc mặt của em rất kém, em đừng ăn những thứ không dinh dưỡng ở căn tin trường nữa. Có lẽ trong khoảng thời gian này, anh không thể ở bên em nên em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, hãy dùng tiền trong thẻ mua thật nhiều đồ ăn ngon và bổ vào, biết chưa! Lát nữa, anh sẽ gởi mật mã qua tin nhắn, em đến phòng giảng viên mà rút, ở đấy có một máy ATM!"
Anh đứng đấy, thật ấm áp với những nụ cười lưu luyến trên môi, luôn nhu tình, sủng nịnh nhìn cô, khiến cô như lạc vào cõi mộng. Có lẽ, ngay cả chính bản thân Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều cũng không nhận ra rằng, những ấm áp, những nhu tình, những yêu thương ấy của anh, cho đến bây giờ, cũng chỉ dành cho một người mà thôi.
Mễ Kiều cắn môi, cố nén nước mắt để không phải khóc trước mặt anh bởi cô vẫn nhớ, anh đã từng nói trong tin nhắn rằng, "Nhìn bộ dạng đầy nước mắt của em, lòng anh lại đau như bị dao cắt!"
"Em gầy đi!" Phải mất một lúc lâu sau, Trầm Nghê Trần mới mở miệng tiếp tục nói, tuy chỉ vỏn vẹn có ba chữ nhưng lại tràn đầy tâm ý đau lòng.
Trên thực tế, ngay từ đầu, Trầm Nghê Trần đã muốn thảo luận thêm về Mễ Kiều về chuyện bỏ trốn của hai người nhưng lại chậm chạp không thốt nên lời, vì anh biết, với tình trạng hiện này của Trầm Thanh Thu, anh có nói gì cũng vô ích, cả anh và cô đều không thể ích kỷ kích thích đến bệnh tình của bà thêm nữa, nếu không thì tương lai của anh và cô cũng coi như xong.
Hiện tại, Trầm Nghê Trần chỉ mong trời cao có thể cho anh thêm sức mạnh để đi tiếp đoạn đường này. Và mấu chốt là, cả hai người bọn họ, sẽ không ai phải thốt lên từ "Chia tay".
Sắc mặt Mễ Kiều càng ngày càng tái nhợt khiến Trầm Nghê Trần đau lòng không thôi, biết tiếp tục đứng vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên đành khuyên cô trở về, "Trở về đi, anh phải đi. Buổi tối, anh sẽ gọi điện cho em. Đến lúc đó, em nhất định phải báo cáo đầy đủ những gì em đã ăn đấy".
Nói xong, Trầm Nghê Trần theo thói quen giơ tay, định tặng cô một Goodbyekiss nhưng chợt nhớ ra tình cảnh lúc này của cả hai nên đành cười nhẹ rồi xoay người rời đi.
Từ lúc lên xe cho đến khi khuất hẳn, Trầm Nghê Trần luôn bức bách mình không được quay đầu nhìn lại, bởi anh sợ, nếu làm như vậy thì anh sẽ điên mất, sẽ không thể khống chế được mình mà làm ra những chuyện khiến cả hai không có lối thoát.
"Trầm Nghê Trần, đây là lần cuối cùng mày để cô ấy nhìn mày rời đi. Sau này, mày tuyệt đối không được đưa lưng về phía cô ấy nữa!"
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, Trầm Nghê Trần âm thầm thề với chính mình rồi giẫm mạnh chân ga, nghênh ngang mà đi!
Lòng đau đớn khiến Mễ Kiều thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất nhưng cô vẫn gắng gượng, bị thương xoay người. Lúc này, điện thoại trong túi quần chợt run lên. Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của Trầm Nghê Trần.
"Lão bà, hãy kiên trì và tin tưởng anh, anh nhất định sẽ tìm được biện pháp lưỡng toàn. Chỉ cần lòng em luôn hướng về anh, không suy nghĩ vẩn vơ thì anh sẽ có động lực, có dũng khí nghĩ ra biện pháp cho tương lai của chúng ta."
"Ha ha."
Bao đau thương, ưu phiền, sợ hãi trong Mễ Kiều chợt tan biến chỉ với một tin nhắn của Trầm Nghê Trần. Cô mỉm cười, với nụ cười thật thanh thúy như ánh mặt trời, thật đẹp, thật hồn nhiên!
Điều này làm cô liên tưởng đến những lời thế non hẹn biển của Trầm Nghê Trần hôm lĩnh chứng, khiến tâm trạng vắng vẻ của cô lập tức trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
"Em tin tưởng anh, em sẽ ăn thật nhiều và cười thật tươi để tiếp sức cho anh, cũng như tình yêu của chúng ta, cố lên!"
Thông qua tin nhắn thoại, Mễ Kiều cố tình dùng giọng nói vô cùng ngọt ngào, nồng nhiệt của một thiếu nữ đang yêu gửi cho Trầm Nghê Trần. Hình ảnh này hoàn toàn tương phản với bộ dạng chật vật tái nhợt của cô lúc này.
Quả nhiên, đã là con người thì ai cũng vậy, có trải qua sóng gió thì mới trưởng thành. Trong tình yêu cũng thế, có vượt qua trắc trở thì mới có thể là tình yêu vĩnh hằng. Do đó, có tình yêu và sự bảo bọc của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều cái gì cũng không sợ.
Khuôn viên trưởng quân đội Tây Sơn rất lớn, từ ký túc xá đến khu quân y, rồi lại từ khu quân y trở về ký túc xá khiến Mễ Kiều hao hết khí lực nhưng vì không muốn để Trầm Nghê Trần đau lòng nên cô đành ghé qua căn tin trường mua thêm một ly trà sữa, vừa đi vừa uống nhằm bổ sung thể lực.
Khi đi ngang qua phòng giảng viên, Mễ Kiều chợt có trực giác mãnh liệt như ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hai chân mỏi mệt, đi đứng như người không sức khiến Mễ Kiều càng thêm khó chịu, lập tức trừng mắt lại nhìn, đập vào mắt cô là bóng người thanh lệ xinh đẹp. Bất quá, cô chỉ nhếch mép cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi tiếp như nhìn thấy ruồi bọ không bằng.
Nhưng có vẻ như con ruồi bọ ấy không muốn để cô đi, luôn bám theo sau lưng cô, ra vẻ thân thiết gọi, "Mễ Kiều!"
Mễ Kiều dừng bước, xoay người, khinh thường nhìn chằm chằm vào Chung Lan. Cứ việc cô không biết Chung Lan đi tìm Trầm Thanh Thu, hại bà bệnh tim tái phát, nhưng chỉ dựa vào cô ta là bạn gái cũ của Trầm Nghê Trần, lại trở về ngay lúc này đã khiến cô không thể "cảm" nổi rồi.
"Có việc?" Cố tình phớt lờ ánh mắt đầy phản cảm của Mễ Kiều, Chung Lan mỉm cười nhìn cô, quan tâm hỏi, "Mễ Kiều, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải không thoải mái không? Nếu không, tôi đưa cô đi truyền dịch nha. Ở trường quân đội huấn luyện thực khổ, thêm chút vacxin, bệnh cũng tốt mau hơn."
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment