TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Dẫu vẫn biết thế giới này có rất nhiều chuyện cẩu huyết đáng sợ nhưng Mễ Kiều lại chưa bao giờ ngờ nó sẽ xảy ra với mình.

Nay đã là cuối thu, sắc trời cũng nhanh sập tối. Từng câu từng chữ Trầm Thanh Thu nói vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí cô, “Cậu út vừa từ Mỹ về liền làm đội trưởng của con, dạo trước, mẹ cũng từng nhờ cậu út chiếu cố đến con đó.”

Thì ra, anh đã sớm biết tất cả?

Khẽ cúi đầu nhếch môi cười yếu ớt, cô cảm thấy rất lạnh, vừa lạnh thân lại lạnh tâm.

“Xin chào!”

Mễ Kiều ôn nhu nhìn Trầm Nghê Trần chào, ánh mắt đã thể hiện rõ sự xa cách vô hình.

Trầm Nghê Trần trầm mặc không nói, nhìn Mễ Kiều mà lòng chua chát.

“Thật không hiểu chuyện, mau gọi cậu út!”

Trầm Thanh Thu lo lắng nhìn hai người, sợ ở trong đội, Mễ Kiều đã gây nên không ít phiền toái khiến Trầm Nghê Trần tức giận mới không vui vẻ thế này.

“Kiều Kiều, gọi cậu út nhanh!”

Mễ Kiều tựa như một pho tượng bất động, tuy xinh đẹp nhưng vô cảm, cô quật cường ngẩng mặt nhìn anh, không khóc, không nháo, cắn chặt răng không nói một lời.

Nhìn cô như vậy, lòng Trầm Nghê Trần liền đau như cắt, đau đến không thở nổi, giống như có ai đó đang lấy dao khứa từng chút vào tim anh vậy.

Rõ ràng rất gần nhưng sao anh lại thấy rất xa xăm, rất xa lạ, ngay cả những cái nhăn mày, nhíu mi, trợn mắt hay bĩu môi mỗi khi tức giận cũng không có. Cô cứ lẳng lặng đứng, lẳng lặng quan sát như tất cả những chuyện xảy ra lúc này đều không liên quan đến cô.

“Nghê Trần, nếu Kiều Kiều có gì không phải, làm cậu con bé, em cũng đừng so đo.”

Mặc cho không khí có chút kỳ lạ, Trầm Thanh Thu vẫn cố chấp nghĩ rằng Mễ Kiều mạo phạm Trầm Nghê Trần trước. Một bên là con gái độc nhất, một bên là em trai yêu quý, bên nào cũng nặng như nhau khiến bà đành phải đứng giữa giảng hòa.

Lúc này, Trầm Nghê Trần mới cất giọng trầm khàn nói, “Không có gì.”

“Nghê Trần, em định đi đâu sao? Chờ chị đem hành lý lên cho Kiều Kiều xong, em cho chị quá giang một đoạn nha!”

Trầm Thanh Thu nói xong, nhận được cái gật đầu đồng ý của Trầm Nghê Trần liền nhanh chóng kéo tay Mễ Kiều đi đến ký túc xá.

Vừa đi, bà vừa lằm bằm cằn nhằn, “Kiều Kiều, sao con có thể không hiểu chuyện như vậy! Mặc kệ cậu út có nghiêm khắc thế nào thì cũng là người một nhà, là cậu ruột của con, con một câu cũng không kêu, có phải rất không hiểu đạo lý không?”

Trong ấn tượng của Trầm Thanh Thu, Mễ Kiều luôn là người bướng bỉnh, nghịch ngợm nên khi đến trường quân đội, chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối, mạo phạm cậu mình cũng là chuyện bình thường.

Mễ Kiều im lặng lắng nghe, mãi đến trước cửa nhà kho, cô mới nói, “Mẹ à, hành lý tạm thời để ở đây, mai rảnh con sẽ soạn lại sau.”

Trầm Thanh Thu bất đắc dĩ thở dài, sợ Trầm Nghê Trần đợi lâu nên vội vàng nhét cho Mễ Kiều một ít tiền rồi xoay người xuống lầu.

Lúc này, trên hành lang, có không ít người đi qua đi lại một cách vội vàng. Riêng Mễ Kiều thì ngược lại, cô chậm chạp mở cửa nhà kho, chậm chạp xách hành lý vào rồi cũng chậm chạp đi ra khóa cửa. Một loạt các động tác đều được cô thực hiện rất lưu loát, nhẹ nhàng.

Như người vô hồn, cô chậm rãi lê bước trên hành lang, bên người có không ít người chào hỏi nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn trống rỗng, vô thần của cô mà thôi.

Nếu như nói, hiện tại, phần tình cảm này đối với cô là một chấp niệm, một vướng bận nhưng cô không oán không hối hận!

Thì tương lai, phần tình cảm này, phần chấp niệm này, cô có thể kiên trì được không? Có dám không?

Bước chân cũng vì thế mà trở nên nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…

Rồi như một vận động viên chạy nước rút 100m, Mễ Kiều bỗng nhiên tăng tốc rẽ hướng vào toilet.

“Nôn…”

Một mùi chua tanh nhanh chóng bốc lên, dạ dày quặn thắt từng cơn khiến cô liên tục cúi gập người nôn khan!

Thân thể gầy yếu dần dần mệt lả, Mễ Kiều vô lực ngả ngồi xuống đất, trông rất tội nghiệp.

Lúc này, cũng có vài người tốt bụng đưa khăn giấy cho cô, ân cần hỏi han.

Đưa tay tiếp nhận kèm theo tiếng cảm ơn, Mễ Kiều cố gắng đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng vững thì từng đợt nôn khan lại ập tới, cô nhanh chóng cúi gập người lần nữa!

Rốt cuộc, không thể nhịn được nữa, nước mắt như hai dòng suối tuôn rơi chảy dài trên mặt cô. Suốt 19 năm, đây là lần đầu tiên Mễ Kiều cô chật vật, thê lương thế này.

Dưới ánh trăng bạc, sau khi tiễn Trầm Thanh Thu, Trầm Nghê Trần liền tăng hết tốc lực, quay đầu xe lại, chạy thẳng về trường quân đội Tây Sơn.

Thái độ lạnh lùng xa cách ban nãy của Mễ Kiều làm lòng anh khủng hoảng không thôi! Đây không phải là kết quả anh muốn. Anh từng hứa sẽ ở bên cô, sẽ bảo vệ cô! Vậy mà…

Vội vàng cầm lấy điện thoại, Trầm Nghê Trần vừa lái xe vừa gọi vào số Mễ Kiều.

Một lần, hai lần, ba lần,… đều không có người tiếp máy.

Có chút bất lực, anh nôn nóng buông điện thoại xuống, mày kiếm nhíu chặt, đạp mạnh chân ga, tăng tốc tối đa.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trầm Nghê Trần nhanh tay cầm lên xem, là Đại Pháo.

“Alo!”

“Hắc hắc, anh vừa cùng chị dâu nấu cháo điện thoại hả? Làm em gọi nãy giờ không được.”

“Có việc nói mau.”

“À, em vừa bán xong hai căn nhà trong nước giùm anh, tiền cũng đã chuyển đến tài khoản của anh. Với lại, căn nhà mới bên Mỹ của anh, em đã trang trí theo lời anh rồi, khổ nổi, em vẫn chưa tìm được giống ngựa như anh muốn.”

Vừa nghe Đại Pháo nói, Trầm Nghê Trần liền hồi tưởng lại những lời thì thầm nhu thuận của Mễ Kiều, “Em không thích căn hộ, em chỉ muốn có một căn nhà riêng của mình. Nó không cần phải quá rộng, vừa đủ ở là được. Em muốn trồng thật nhiều hoa hướng dương trong vườn để mỗi ngày, em đều có thể cùng người mà em yêu quý trò chuyện, ngắm hoa,… à, nếu có thêm một chiếc xích đu nữa thì tuyệt. Đặc biệt, em còn muốn nuôi một con ngựa. Lúc ấy, em sẽ tựa như những người con gái phương Tây, uy phong trên lưng ngựa mà không bao giờ biết chán.!”

Ánh mắt khát khao của Mễ Kiều thật sâu hấp dẫn Trầm Nghê Trần, anh thề, nếu cô muốn, dù là mạng của anh, anh cũng cấp!

“Ngay cả một con ngựa mà cậu cũng tìm không được sao?!”

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top