TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Nếu không phải Trầm Mạt còn ngồi đây, Trầm Nghê Trần đã tiến lên ôm Mễ Kiều vào lòng, lau khô những giọt nước mắt của cô bằng những nụ hôn nồng cháy.

Anh thật không dám tưởng tượng, nếu có một ngày Mễ Kiều biết hết tất cả, cũng biết kỳ thật anh vẫn đang gạt cô, thậm chí so với việc cô giấu anh còn muốn nghiêm trọng, rõ ràng biết là không thể nào, là loạn luân vậy mà anh vẫn kiên quyết duy trì, nếu biết, cô sẽ chịu nổi sao, sẽ tha thứ cho anh sao?

"Kiều Kiều, em đừng nói vậy. Hiệu trưởng sẽ không vì thế mà gây khó dễ cho anh đâu. Em hãy nghe lời, trở về ký túc xá đi, lát nữa anh sẽ giải thích với em sau, được không?"

"Không!"

Mễ Kiều không nghe lời Trầm Nghê Trần khuyên, cảm xúc dao động tựa hồ ngày càng lớn.

Trầm Mạt xiết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Mễ Kiều, hận không thể đánh chết cô ngay lập tức.

"Cô quậy đủ chưa?! Điều Trầm đội trưởng đến quân đoàn là chuyện sớm muộn. Bất quá, nó cũng chỉ diễn ra sớm hơn dự định một tháng thôi. Càng huống chi, đây là do anh ta chủ động yêu cầu!"

Mễ Kiều nghẹn ngào sửng sốt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy kinh ngạc, khó hiểu nhìn Trầm Nghê Trần.

"Thật không?"

Đáp lại cô chỉ là ánh mắt thâm trầm không cảm xúc của Trầm Nghê Trần, tuy anh đang cười đấy nhưng cô lại có thể cảm nhận được một tia ưu thương, mất mát trong anh.

Vì sao lại như vậy? Rõ ràng anh đang hiện diện trước mắt cô, đang cười với cô nhưng sao cô lại có cảm giác rất xa xăm, tựa như quanh anh đang có một đám sương mù bao phủ.

"Là thật."

Trầm Nghê Trần nói xong lại thản nhiên cười, một nụ cười tràn đầy sủng nịnh xen lẫn bất đắc dĩ cùng bất lực.

"Được rồi! Tôi muốn nghỉ ngơi, hai cô cậu ra ngoài hết đi!"

Trầm Mạt mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, không kiên nhẫn xua tay đuổi người.

Nghe vậy, Trầm Nghê Trần liền gật đầu, nhìn về phía Mễ Kiều, rồi lại nhìn ra cửa, ý bảo cô cùng đi.

Bất quá, cả hai còn chưa ra đến cửa thì giọng nói hữu lực của Trầm Mạt lại vang lên như đòi nợ.

"Hãy nhớ kỹ những gì anh đã nói!"

Trầm Nghê Trần ngẩn người, vừa cùng Mễ Kiều rời khỏi, vừa nhớ lại những gì đã diễn ra trước đó, nó tựa như một cuốn phim tái hiện lại trong đầu anh.

Trầm Mạt: Anh làm vậy là tự hủy tương lai! Hủy chính anh cũng hủy Mễ Kiều! Hai người các người đem danh dự Trầm gia đặt ở chỗ nào hả?!

Trầm Nghê Trần: Ba, việc đã đến nước này, dù ba có giết con và Mễ Kiều thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Trầm Mạt: Anh! Khốn kiếp! Tôi khổ tâm bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy chẳng lẽ không bằng nuôi một súc sinh sao?! Được lắm, nếu đã vậy, tôi thà rằng một phát bắn chết tên súc sinh như anh còn hơn!

Trầm Nghê Trần: Ba! Ba hãy bình tĩnh nghe con nói! Chuyện xảy ra là ngoài ý muốn, ngay từ đầu, con không hề biết Mễ Kiều là con gái của chị! Đến bây giờ, Mễ Kiều cũng chẳng hề hay biết gì. Tuy cô ấy có chút ngang bướng nhưng tâm địa lại rất thiện lương, trong sáng. Chỉ cần ba không trút giận lên mình cô ấy, con hứa sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Trầm Mạt: Hừ! Giải quyết? Anh xem tôi là đứa bé ba tuổi sao? Tên khốn này! Mễ Kiều chỉ mới 19 tuổi! Hừ, Trầm Mạt tôi không có người con như anh! Trừ khi anh có năng lực đảo ngược quá khứ, nếu không, dù anh có nói gì cũng bằng thừa.

Trầm Nghê Trần: Ba hãy cho con một tháng! Chỉ một tháng thôi. Hiện tại, ba hãy điều con đến quân đoàn J ngay lập tức. Với cá tính của Mễ Kiều, nếu bị con vắng vẻ trong thời gian dài, cô ấy nhất định sẽ tức giận chia tay ngay.

Trầm Mạt: Có ý gì? Anh nói rõ xem.

Trầm Nghê Trần: Chẳng phải người xưa có câu "người không biết không có tội" sao! Nếu đây đã là sai lầm không thể vãn hồi thì ta cứ thuận theo tự nhiên đi! Con không muốn thương tổn Mễ Kiều, nếu đã không thể ở bên nhau vậy thì cũng đừng để cô ấy biết được sự thật, con sợ cô ấy chịu không nổi! Hãy để cô ấy như bao người con gái khác, tự nhiên yêu đương, tự nhiên gặp trắc trở, rồi cũng tự nhiên chia tay đi, đối với cô ấy, ngày mai vẫn là một ngày mới. Về phần người làm cậu như con, nếu đã có lòng giấu diếm thì cả đời không gặp là được!

Trầm Mạt: ...

Trầm Nghê Trần: Ba, tuy hiện tại số người biết chúng ta là người một nhà rất ít, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thế nào cũng có một ngày giấy không gói được lửa, đến lúc mọi người đều biết thì có cứu vãn cũng đã muộn rồi!

Trầm Mạt: Anh chắc chắn có thể cùng Mễ Kiều chia tay chỉ trong một tháng sao?

Trầm Nghê Trần: Con biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc nên con chắc chắn!

Trầm Mạt: Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có thể như vậy!

Suy nghĩ trong anh dần dần trở về thực tại, lúc nãy chỉ là kế hoãn binh của anh, anh không muốn ông đi thương tổn Mễ Kiều. Đây rõ ràng chỉ là một lời nói dối! Phải chia tay cùng Mễ Kiều chỉ trong một tháng sao, làm sao có thể?

Nghĩ vậy, Trầm Nghê Trần lại ảo não thở dài, đành đi bước nào tính bước đó vậy!

Mang theo đầy bụng tâm sự cùng vẻ mặt ngưng trọng, Trầm Nghê Trần sánh vai cùng Mễ Kiêuf rời khỏi ký túc xá giáo viên, "Em ăn cơm trưa chưa? Muốn ăn gì không?"

Mễ Kiều dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.

"Có phải anh đã hứa gì đó với ông ngoại của em không?"

Trầm Nghê Trần khẽ cười, ngón tay vuốt nhẹ lên chóp mũi cô.

"Dạo này em xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị ảnh hưởng hả? Cứ suy nghĩ lung tung! Anh thật hối hận đã mua máy tính bảng cho em! Bình thường lúc kiểm tra phòng em giấu bằng cách nào? Hại anh mỗi lần đều lo lắng cho em."

Nhìn Trầm Nghê Trần cứ tỏ vẻ thoải mái vui cười, lòng Mễ Kiều liền ẩn nhẫn một dự cảm không tốt, nhưng vì biết anh muốn tốt cho cô nên cô không vạch trần.

"Ha ha, mỗi ngày dùng xong em đều đem đến nhà kho cất vào tủ chứa đồ. Em là liên trưởng, chìa khóa nhà kho là do em giữ, sợ ai chứ?"

Đột nhiên, Mễ Kiều nghiêng đầu nhìn Trầm Nghê Trần cười thản nhiên, ánh mắt lấp lánh tựa như ánh mặt trời khiến lòng anh ngẩn ngơ.

Rồi anh tiến lên từng bước, giữ chặt tay cô, nghiêm túc nói, "Kiều Kiều, nếu có một ngày anh muốn em buông xuống tất cả, cùng anh đến một nơi không ai nhận ra, sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc, em có nguyện ý không?"

"Em nguyện ý. Em là vợ của anh, anh đi đến đâu thì em theo đến đó!"

Mễ Kiều hất cằm, ánh mắt sáng ngời buông lời thề son sắt.

Chính giây phút này, Trầm Nghê Trần đột nhiên nhận ra giữa anh và cô không hề có bất cứ rào cản hay mối lo gì.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top