TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm liền vô cùng vui mừng. Cô định nhoài người lên trên để nói chuyện đối diện với Tề Mặc nhưng bị hắn giữ chặt ở ngực. Ly Tâm lườm hắn: “Cũng không được hành hạ chị ấy”. Cô không muốn Tùy Tâm rơi vào tình cảnh tội chết có thể miễn, tội sống không tha.

“Chờ xem biểu hiện của cô thế nào”. Tề Mặc trả lời lãnh đạm.

Ly Tâm thầm rủa Tề Mặc trong lòng. Nhưng bề ngoài, cô ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt cô sáng bừng, nói với Tề Mặc: “Tôi sẽ là một người hầu tốt của lão đại”.

Tề Mặc lạnh lùng hừm một tiếng rồi xoay người, giữ chặt Ly Tâm: “Ngủ thêm đi”.

Ly Tâm bất giác nhướng mày. Lúc này, cô nằm đối diện với Tề Mặc, hắn đã nhắm mắt ngủ. Ly Tâm chớp chớp mắt, ngủ thì ngủ, Tề Mặc là lão đại, còn cô là người hầu của hắn nên chỉ có thể tuân lệnh.

Một đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Bị ánh sáng chiếu vào mặt, Ly Tâm đành mở mắt, vươn vai.

“Lão đại, đến giờ thay thuốc rồi”. Lập Hộ canh đúng thời gian đến gõ cửa.

“Vào đi”. Tề Mặc cất giọng lạnh nhạt. Ly Tâm ngoảnh đầu thấy Tề Mặc đang ngồi bên bàn làm việc cách giường cô không xa, hắn đang chăm chú xem thứ gì đó.

“Lão đại, vết thương…”.

“Lại đây”. Lập Hộ chưa nói hết câu, Tề Mặc đột ngột lên tiếng mà không hề quay đầu. Ly Tâm bất giác sờ trán, hắn vừa gọi cô?

“Cô làm đi”. Vẫn là giọng nói lãnh đạm của Tề Mặc. Ly Tâm nhìn khay băng gạc, kéo và thuốc trên tay Lập Hộ. Tề Mặc ra lệnh cô thay thuốc cho hắn?

Lập Hộ nghe vậy liền cười híp mắt với Ly Tâm. Anh ta tự giác đưa khay đồ cho cô và tỏ ra nghiêm túc: “Tôi giao lão đại cho cô đấy”. Nói xong, Lập Hộ liền đi lùi ra phía sau rồi nhanh chóng mất hút.

Tề Mặc đứng dậy ngồi xuống giường, hắn bình thản nhìn Ly Tâm đang đứng chết lặng một chỗ. Cô nhướng mày nghiêm nghị nói với hắn: “Tề lão đại, tôi không thạo công việc này. Nếu làm đau anh, anh cũng đừng trách tôi đấy”. Nói xong cô liền mỉm cười đi đến bên Tề Mặc.

Có câu “Cười người hôm trước hôm sau người cười”, chuyện đời thay đổi thật là nhanh. Ly Tâm mới bị Tề Mặc dày vò vài hôm trước, bây giờ cô đã có cơ hội báo thù. Lần này, cô có thể quang minh chính đại ra tay, thù cũ thù mới trả cho hắn một lượt, mấy hôm nay cô bị dọa gần chết

Tề Mặc chau mày: “Nhanh lên”.

Ly Tâm liền gật đầu: “Ok, tôi sẽ làm ngay”. Vừa nói cô vừa bước nhanh tới.

Tề Mặc ngồi im trên giường, hắn không hề có ý định tự cởi quần để Ly Tâm thay thuốc. Ly Tâm lườm hắn, đúng là lão đại có khác. Cô đặt khay thuốc và cởi quần áo cho hắn.

Vết thương của Tề Mặc nằm ở đùi phải. Ly Tâm từ từ cởi quần hắn ra. Thấy vết máu thấm ra xung quanh lớp vải băng, Ly Tâm cúi đầu nhếch mép cười và bắt đầu xử lý vết thương.

“Tôi xin lỗi, Tề lão đại, tôi không làm quen việc này”. Ấn vào vết thương, Ly Tâm cảm thấy cơ bắp dưới tay cô rung lên, bèn vội vàng xin lỗi, nhưng bàn tay cô vẫn giữ nguyên một chỗ.

“Chảy máu rồi. Lão đại, anh cố chịu đựng nhé”.

“Tôi xin lỗi…”

“Ôi…xin lỗi anh”.

Trong căn phòng rộng ngoài tiếng kêu của Ly Tâm, không có bất cứ một tiếng động nào khác, kể cả tiếng thở mạnh.

Một lúc sau, Ly Tâm đột nhiên cuống cuồng ngẩng đầu nhìn Tề Mặc: “Sao lại như vậy? Tôi phải băng bó thế nào đây?”. Vết thương vốn không còn chảy máu nhiều, bị Ly Tâm vần vò một hồi, bây giờ không ngừng chảy máu. Dù cô xử lý kiểu gì, máu từ vết thương vẫn cứ tuôn ra, nhuộm đỏ đùi Tề Mặc và hai bàn tay cô.

Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm: “Giỡn đủ chưa?”.

Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm bất giác đỏ mặt. Tề Mặc không ngăn cản hành động của cô, Ly Tâm còn tưởng hắn tin cô thật sự không thạo việc xử lý vết thương. Ai ngờ Tề Mặc đã nhìn ra ý đồ của cô. Bị Tề Mặc hỏi câu đó, Ly Tâm không biết trả lời thế nào. Hắn cũng hại cô nằm trên giường thêm mấy ngày, hơn nữa còn đau đớn lâu như vậy. Nhưng có lẽ, Tề Mặc thật sự không cố ý.

“Tôi đi gọi Lập Hộ”. Ly Tâm cắn môi, quay người định đi ra ngoài. Chẳng qua cô chỉ muốn khiến Tề Mặc chịu khổ giống cô chứ không có ý đồ khác. Nhưng nếu để Tề Mặc mất máu quá nhiều hoặc bị làm sao, thì cô tiêu đời mất.

Đồng thời cô cũng thấy lạ, từ nhỏ, Ly Tâm toàn tự mình băng bó vết thương. Mặc dù không phải đạn bắn nhưng cũng là vết thương. Vừa rồi cô làm vậy cùng lắm chỉ mất tý máu mới phải. Tuy nhiên không hiểu tại sao vết thương của Tề Mặc chảy nhiều máu như vậy. Ly Tâm chưa gặp tình huống tương tự nên hơi luống cuống.

“Lại đây”. Thấy Ly Tâm quay người bước đi, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Việc cỏn con này còn xử lý không xong, cô có tư cách gì làm người của tôi? Lại đây giải quyết đi”.

Bắt gặp vẻ kiên định trong ánh mắt Tề Mặc, Ly Tâm bất giác cắn môi rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh hắn. Cô nói khẽ: “Tôi không biết. Anh hãy dạy tôi”. Cô thật sự không biết cách xử lý vết thương kỳ lạ này.

“Viên đạn M16 có lực xuyên mạnh, lại tự động phát nổ khi gặp cản trở nên càng gia tăng phạm vi bị thương”. Tề Mặc cúi đầu quan sát Ly Tâm đang nỗ lực cầm máu. Hắn nói bình thản như không nhìn thấy vết thương đang không ngừng chảy máu của mình: “Vết thương ở bề mặt rất nhỏ, nhưng bên trong càng sâu hơn. Khi bị dồn ép quá nhiều, vết thương sẽ không ngừng lan rộng và chảy máu”.

Nghe Tề Mặc thản nhiên giới thiệu, Ly Tâm bất giác cắn môi, đôi bàn tay cô nhanh chóng băng bó vết thương theo điểm đặc thù của nó.

Một hồi sau, vết thương trên đùi Tề Mặc cuối cùng cũng ngừng chảy máu. Sau khi băng bó xong cho Tề Mặc, hai tay cô đỏ lòm,cô đứng dậy nhìn hắn: “Tôi xin lỗi, Tề lão đại”.

Tề Mặc lãnh đạm trả lời: “Dùng công lao của cô lần này chuộc tội”.

Ly Tâm sa sầm mặt. Thảo nào Tề Mặc để yên khi cô giở trò trên vết thương của hắn. Đáng lẽ với tính cách của Tề Mặc, hắn không đánh cô một trận thì cũng ném cô ra ngoài. Hóa ra Tề Mặc muốn khấu trừ công lao của cô. Tề Mặc ác thật, chiêu này còn tàn nhẫn hơn việc đánh đòn hoặc ném Ly Tâm ra ngoài. Tề Mặc đã tìm thấy nhược điểm của cô.

Ly Tâm xị mặt: “Tề lão đại, sao anh có thể làm vậy, anh vừa hứa với tôi rồi”.

“Tôi hứa với cô điều gì tôi biết. Những thứ khác cô đừng mơ nữa”. Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm. Hắn vốn có ý định ban thưởng cho cô thứ mà cô muốn. Dù sao lần này cô cũng lập công lớn, cứu hắn thoát chết. Hắn không phải hạng người không chịu thừa nhận công lao của thuộc hạ. Hắn luôn công bằng trong việc thưởng phạt nên mới hỏi Ly Tâm xem cô muốn nhận phần thưởng gì. Có điều, người phụ nữ này trí nhớ không tốt, dám giở trò với hắn, vậy thì đừng trách hắn.

Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm hối hận muốn chết. Nói vậy tức là Tề Mặc hứa không động đến Tùy Tâm, lại còn cho cô thêm phần thưởng khác. Bây giờ coi như đi tong. Nếu sớm biết Tề Mặc tốt với cô như vậy, cô đã không vì một phút khoái trá mà trả thù hắn rồi.

“Đổi cái khác”. Cúi đầu thấy quần lót bị dính đầy máu, Tề Mặc chau mày lên tiếng. Ly Tâm chuẩn bị đi lấy quần lót mới thì thấy Tề Mặc đi thẳng vào nhà tắm.

“Anh không được tắm”. Ly Tâm nhanh chóng lấy một chiếc quần lót rồi chạy theo Tề Mặc vào nhà tắm. Vết thương không được dính nước. Lúc cô bị thương, Tề Mặc cũng không cho cô tắm.

Tề Mặc đứng ở bên cạnh bồn tắm đưa mắt nhìn Ly Tâm. Hắn ngồi xuống bậcsứ màu trắng bên bồn tắm, lãnh đạm nói: “Cô tắm cho tôi”.

“Anh đùa đấy à, tôi…”. Ly Tâm chưa nói hết câu, bị ánh mắt băng giá của Tề Mặc làm cho cứng họng.

“Nhanh lên”. Thấy Ly Tâm đứng im một chỗ, Tề Mặc ra lệnh.

Thấy Tề Mặc có vẻ mất kiên nhẫn, Ly Tâm liền nắm chặt tay bước về phía hắn. Ly Tâm giúp Tề Mặc cởi quần áo. Làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc cho thấy sức mạnh hơn người của Tề Mặc. Tề Mặc nhắm mắt ngồi tựa vào bồn tắm. Đối diện với thân hình không một chút che đậy của hắn, Ly Tâm bất giác đỏ mặt.

Tuy Ly Tâm từng nhìn thấy Tề Mặc khỏa thân, cũng từng giúp hắn mặc quần áo nhưng do thời gian ở bên hắn chưa dài, cũng không mấy khi làm đầy tớ, cô mới nhìn thấy một lần. Đây là lần đầu tiên cô giúp hắn tắm. Mặc dù biết Tề Mặc không có hứng thú với phụ nữ nhưng vẫn khiến Ly Tâm cảm thấy ngượng ngùng.

Ly Tâm cầm chiếc khăn bông ướt lau vết máu xung quanh vết thương của Tề Mặc. Ly Tâm biết Tề Mặc khó chịu khi hai chân dính đầy máu nên mới đòi đi tắm. Đây là lỗi của cô nên cô chẳng còn cách nào ngoài việc tuân lệnh.

Dòng nước ấm từ từ chảy qua ngực Tề Mặc. Làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc và thân hình có tỷ lệ hoàn hảo của hắn khi ướt đẫm ngoài sức mạnh còn mang lại cảm giác vô cùng gợi cảm. Sự gợi cảm toát ra từ cơ thể Tề Mặc pha trộn sức mạnh, nét hoang dã, vẻ ngông cuồng tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt. Mặt Ly Tâm càng nóng bừng, thấy Tề Mặc gợi cảm quả là một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Đùi bị thương của Tề Mặc được Ly Tâm gác lên bậc bên cạnh để tránh bị dính nước. May mà vết máu còn chưa khô hẳn nên Ly Tâm dễ dàng lau sạch. Từng giọt nước chảy qua đùi Tề Mặc, hòa vào nước trong bồn. Mặt Ly Tâm đỏ như không thể đỏ hơn được nữa.

“Quay người lại”. Trong lúc Ly Tâm đang đỏ mặt lau người cho Tề Mặc, hắn đột ngột ra lệnh cho cô. Ly Tâm hơi ngây ra. Tề Mặc bắt cô quay lại thì cô tắm cho hắn kiểu gì? Tuy nhiên, Ly Tâm vẫn làm theo lời Tề Mặc, quay lưng về phía hắn.

Soạt soạt, tiếng xé vải vang lên. Ly Tâm chỉ cảm thấy lưng cô lạnh toát, hai mảnh áo nổi lên trên mặt nước. Ly Tâm theo phản xạ giơ hai tay che ngực rồi quay đầu hét lớn: “Anh làm gì… Á…”. Một cơn đau từ trên lưng dội tới khiến cô không thể nói hết câu.

Tề Mặc ở đằng sau ôm eo Ly Tâm và kéo cô vào lòng hắn. Hắn giữ chặt người Ly Tâm không cho cô động đậy. Sau đó hắn chăm chú quan sát vết tím bầm trên lưng Ly Tâm. Tối qua lúc ôm Ly Tâm ngủ, hắn phát hiện mỗi khi nằm thẳng, toàn thân cô liền run lên bần bật. Tề Mặc đoán vết thương trên lưng cô có lẽ nghiêm trọng hơn hắn tưởng. Nhìn cổ tay Ly Tâm bị hắn túm chặt liền bầm tím, hắn nhớ đến việc thủy áp gây tổn thương lên lưng cô trong tàu ngầm.

“Đau quá”. Ly Tâm giãy giụa, hòng thoát khỏi sự đụng chạm của Tề Mặc.

“Không được động đậy”. Tề Mặc càng siết mạnh eo Ly Tâm. Biểu bì trên lưng cô có chỗ nứt toác, máu mủ chảy ra ngoài. Nếu không kịp thời xử lý, vết thương sẽ ngày càng nghiêm trọng. Tề Mặc một tay kẹp chặt thân hình không ngừng giãy giụa của Ly Tâm, một tay ra sức bóp nặn máu mủ trong vết thương ra ngoài.

Hai tay Ly Tâm nắm chặt cánh tay Tề Mặc đang vòng qua eo cô. Cô đau đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vết thương trên lưng vốn tê liệt không có bất cứ cảm giác nào, bây giờ bị Tề Mặc động vào, đau đến nỗi như cầm dao xuyên qua tim. Ly Tâm lắc đầu ngầy ngậy: “Đừng, đừng mà”.

Thấy một tay không tiện xử lý vết thương của Ly Tâm, Tề Mặc chau mày. Hắn dùng hai tay xoay người Ly Tâm đối diện với hắn. Hắn ấn đầu Ly Tâm xuống vai mình rồi lạnh lùng ra lệnh: “Ôm chặt lấy tôi, vết thương trên lưng cô cần xử lý ngay”.

Đầu Ly Tâm bị ấn xuống vai Tề Mặc. Nghe hắn nói vậy, cô vô thức giơ hai tay ôm chặt thắt lưng hắn và nghiến răng cố gắng chịu đựng cơn đau trên lưng.

“Đau, đau quá. Đau thật đấy”. Cơn đau dữ dội khiến Ly Tâm không thể kìm chế tiếng rên la. Tề Mặc nặng tay nhưng cũng có lẽ vết thương rất nặng, khi bị Tề Mặc nặn bóp cô cảm thấy đau thấu xương.

Máu mủ màu đen từ vết thương chảy xuống lưng Ly Tâm, dần dần máu đỏ trào ra. Tề Mặc giữ đầu Ly Tâm nói nhỏ: “Cố gắng chịu một lúc, sẽ rất đau”. Vừa nói, hắn vừa mở vòi nước lạnh ở bên cạnh xối vào lưng Ly Tâm.

“A…Tề Mặc, đau quá…”. Dòng nước lạnh dội xuống làn da đau đến bỏng rát của Ly Tâm, cô không thấy lạnh cô chỉ thấy bỏng rát. Cô bất giác dùng hết sức ôm chặt lấy Tề Mặc và há miệng cắn mạnh vào vai hắn.

Thấy lưng Ly Tâm được rửa sạch máu mủ màu đen, hắn mới đặt vòi qua bên cạnh. Nhìn cái lưng thảm thương của cô và những vết bầm tím đan vào nhau chi chít trên làn da trắng muốt của cô, trông rất khó coi, Tề Mặc bất giác chau mày. Từ khi theo hắn, cô mới như vậy, hắn chầm chậm vuốt ve cơ thể đầy vết thương của cô. Nhớ đến chuyện Ly Tâm từng đỡ hộ hắn một viên đạn, Tề Mặc đưa tay vuốt tóc Ly Tâm nói nhỏ: “Sau này sẽ không như vậy nữa”.

Trong cơn mê man vì đau đớn, Ly Tâm không chú ý đến câu nói của Tề Mặc, cũng không hiểu ý nghĩa của nó. Cô chỉ ôm chặt người hắn, tựa hồ việc ôm ấp sẽ giúp cô giảm bớt đau.

Tề Mặc đưa hai tay ôm Ly Tâm vào lòng, để mặc Ly Tâm cắn vai mình. Hắn từ từ cúi đầu cắn nhẹ vào cổ Ly Tâm, day đi day lại như dã thú thưởng thức mùi vị thơm ngon của con mồi, cũng giống như hắn đang nâng niu món đồ của mình, nhưng hơn cả lại là trạng thái chiếm hữu tuyệt đối.

Đau đớn ở trên lưng giảm nhẹ, Ly Tâm cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh nên ngẩng đầu. Đúng lúc này, Tề Mặc đang mài răng ở cổ Ly Tâm đột ngột cắn mạnh một cái khiến cô đau đến mức giật mình.

“Anh làm gì đó? Bỏ tôi ra”. Bị Tề Mặc cắn, Ly Tâm chỉ biết đập tay liên hồi vào lưng hắn. Đi theo Tề Mặc một thời gian, khả năng chịu đau của Ly Tâm tăng lên rất nhiều. Khi bị hắn cắn, Ly Tâm chỉ thấy đau đớn trong giây lát, còn lại là cảm giác tê tê. Tuy nhiên, tư thế và cảm giác này khiến cô không mấy dễ chịu.

Ly Tâm đột nhiên cảm thấy Tề Mặc giống như một con sư tử, còn cô là con mồi ngon lành, bị sư tử hung ác cắn vào chỗ hiểm, cô không thể kêu rên, cũng không thể động đậy, chỉ có thể chờ chết hoặc là thuần phục hắn vĩnh viễn.

Đến khi hai hàm răng bập sâu vào da thịt Ly Tâm một lúc, Tề Mặc mới nhả ra. Nhìn vết răng trên cổ cô chảy máu. Ánh mắt hắn lóe lên một đốm lửa sáng rực, mạnh mẽ đến mức người đối diện không dám nhìn thẳng, đồng thời mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Tề Mặc vẫn ôm chặt Ly Tâm, hắn mút vệt máu trên cổ cô và hôn lên vết cắn.

“Tề Mặc, anh làm gì vậy?” Ly Tâm bị Tề Mặc ôm chặt trong lòng, không thể thoát ra khỏi vòng tay hắn. Cảm thấy sức mạnh toát ra từ người hắn cô thấy tức thở. Đồng thời, nhận ra Tề Mặc đang hôn cổ mình khiến cô càng có cảm giác tê dại. Ly Tâm bất giác đập tay lên lưng Tề Mặc trong sự kinh ngạc và hoảng loạn.

Tề Mặc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Ly Tâm, hắn hạ giọng: “Mộc Ly Tâm! Em đã mang dấu ấn của Tề Mặc tôi. Cả đời này, dù chết em cũng chỉ có thể chết trong tay tôi”. Vừa nói, hắn vừa vuốt nhẹ vết răng. Tề Mặc không biết thế nào là dịu dàng, thế nào là khiêm tốn. Hắn chỉ biết thứ hắn muốn, hắn nhất định sẽ đánh dấu riêng của hắn lên nó, biến nó trở thành vật sở hữu của hắn.

Nhìn ngọn lửa nóng bỏng đến mức có thể thiêu cháy người khác và vẻ kiên quyết không thể cự tuyệt trong đáy mắt Tề Mặc, Ly Tâm bất giác rùng mình. Trước đây, mặc dù biết Tề Mặc là người bá đạo nhưng Ly Tâm không bao giờ cho rằng hắn sẽ giết chết cô hoặc không buông tha cô một khi cô rời khỏi hắn. Hôm nay, nghe Tề Mặc tuyên bố một cách trịnh trọng và kiên quyết như vậy, Ly Tâm đột nhiên có cảm giác không lành, có lẽ cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi hắn.

Trước ánh mắt chăm chú của Ly Tâm, Tề Mặc nhếch mép nở nụ cười vừa lạnh lùng vừa vui mừng. Hắn rút chiếc nhẫn hình con chim ưng đang bay trên tay rồi đeo vào ngón tay Ly Tâm, ấn mạnh một cái, chiếc nhẫn không biết làm bằng chất liệu gì thu nhỏ lại thít chặt trên ngón tay cô.

Tề Mặc nâng cằm Ly Tâm lên, cô còn đang mơ màng, hắn nói rành rọt từng tiếng: “Đây là thứ tượng trưng cho thân phận của Tề Gia. Hôm nay, tôi trao nó cho em, đồng nghĩa với việc thừa nhận em trở thành một thành viên của Tề Gia, thành người của tôi. Sau này, em có thân phận tương đương đám Hồng Ưng. Em đừng làm tôi thất vọng”. Vừa nói hắn vừa vỗ má Ly Tâm, bế Ly Tâm ra khỏi nhà tắm.

Vào lúc Ly Tâm nắm chặt tay Tề Mặc trên máy bay, hắn thật sự cảm nhận được sự kiên định của cô, sự dựa dẫm của cô đối với hắn, dù cô vô cùng sợ hãi. Chỉ cần cô một lòng theo hắn, coi hắn là chủ nhân, là trời của cô thì dù cô còn khiếm khuyết cũng không sao. Tề Mặc sẽ không bỏ qua người phụ nữ tên Mộc Ly Tâm. Cả đời này hắn tuyệt đối không từ bỏ người hắn lựa chọn.

Ly Tâm bị Tề Mặc bế đi, hai thân thể không ngừng cọ sát vào nhau. Cảm thấy da Tề Mặc không ngừng đụng chạm vào da thịt mình, Ly Tâm bất giác đỏ mặt. Cô không kịp “tiêu hóa” lời nói của Tề Mặc, đỏ mặt nói: “Mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự đi, anh mau bỏ tôi xuống “. Đáng tiếc, Tề Mặc không phải loại người nghe lời cô.

Ly Tâm nằm úp sấp trên giường, được Tề Mặc bôi thuốc lên lưng. Cô đảo mắt một lượt quanh căn phòng trống rồi lại nhìn chiếc nhẫn không thể tháo ra được trên tay. Cô vùi đầu vào gối, thở một hơi dài. Tại sao mọi chuyện ngày càng xa rời suy nghĩ ban đầu của cô? Càng sống lâu với Tề Mặc, cô càng chứng kiến sự bá đạo và lợi hại của Tề Mặc, muốn thoát thân e là quá khó.

Chưa kịp than thở thì bụng Ly Tâm sôi òng ọc. Bị hành hạ cả buổi sáng mà chưa có thứ gì nhét vào bụng, cô xoa bụng không ngủ cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Bây giờ ăn no là chuyện quan trọng nhất, những việc khác tính sau. Nghĩ đến đây, Ly Tâm liền xuống giường định đi ra ngoài.

“Lại đây”. Tề Mặc đang cúi đầu xem thứ gì đó ở phòng khách. Hắn nói với Ly Tâm mà không ngẩng đầu nhìn cô. Ly Tâm biết Tề Mặc là người vô cùng nhạy cảm, biết cô đến là chuyện thường, cô lặng lẽ đi về phía hắn.

“Tôi đói rồi”. Ly Tâm ngồi xuống cạnh Tề Mặc, bảo hắn.

Tề Mặc không lên tiếng. Ly Tâm vừa định mở miệng, một quản gia trung niên không biết xuất hiện từ bao giờ cúi người cung kính với Ly Tâm: “Tiểu thư muốn ăn món gì, thích khẩu vị như thế nào? Tiểu thư cứ dặn dò”.

Ly Tâm hơi nhướng mày, lúc mới tới cô không nhận được sự tiếp đãi như thế này bao giờ. Đưa mắt nhìn chiếc nhẫn chim ưng trên tay, Ly Tâm ngồi thẳng người, nói một loạt món ăn: “Gà xào thập cẩm, miến cay, mực thiên hương, xách bò mẫu đơn, canh đơn hồng”.

“Vâng ạ. Tiểu thư đợi một lát”. Người quản gia vẫn cúi người, nhanh chóng lui xuống. Ly Tâm bất giác sờ mũi, đãi ngộ đúng là tốt hơn nhiều.

“Lão đại, có kết quả xét nghiệm máu của Ly Tâm rồi”. Lập Hộ rảo bước về phía hai người, trong tay anh ta cầm một tờ giấy.

“Có vấn đề gì không?”. Ly Tâm liền vội hỏi.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top