Quân hạm lại một lần nữa tăng tốc thuận theo dòng nước chảy lao đi. Bóng tối bao phủ đất trời, áp lực ngày càng lớn khiến cả chiếc quân hạm bắt đầu biến dạng, thân tàu được làm từ loại thép đặc biệt lúc này phát ra tiếng rạn nứt đáng sợ như âm thanh từ địa ngục.
Càng gần đến trung tâm xoáy nước, biển càng phẳng lặng, không còn gió lớn và những đợt sóng biển điên cuồng như vừa rồi, chỉ có một áp lực to lớn như muốn nghiền nát thân tàu.
“Nhấc cao đầu tàu”. Tề Mặc nắm chặt cần điều khiển lạnh lùng ra lệnh. Hắn chờ đợi chính là giây phút này, khi không còn lực kéo nào khác mà chỉ có xoáy nước thuần túy, hắn mới có thể điều chỉnh độ mạnh yếu và phương hướng. Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người lặng lẽ làm theo lời Tề Mặc.
Đầu quân hạm vốn đang chúc xuống trung tâm xoáy nước nhấc cao trong giây lát, cùng với tốc độ được nâng lên khiến cả con tàu lập tức bay lên phía trên xoáy nước.
Càng lên phía trên, tốc độ xoáy tròn ngày càng mạnh, sức mạnh đáng sợ từ khắp các phương hướng lại tấn công vào con tàu. Thân tàu đã bị biến dạng, gió và nước biển không ngừng tràn vào trong khoang tàu, cửa sổ tàu bị nứt vỡ. Những vật thể không được cô định trong khoang tàu bị hút ra, bay qua khe hở trên thân tàu và biến mất trong giây lát.
Tuấn Kỷ được cố định trên ghế ở trong phòng thuyền trưởng. Lực hút lớn không ngừng lôi kéo thân thể anh ta, gương mặt Tuấn Kỷ cũng bị kéo đến mức biến dạng, cả người lơ lửng. Nhờ sợi dây an toàn bằng thép khóa ở thắt lưng, anh ta mới được giữ chặt ở vị trí của mình.
Trong khoang tàu, người của Tề gia vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng. Cơ thể họ cũng bị lực kéo quăng quật, thỉnh thoảng có đồ vật bay đến đập vào đầu họ, khiến họ máu chảy ròng ròng. Nhưng tất cả mọi người đều không thay đổi sắc mặt, không một ai lên tiếng mà chỉ có sự trấn tĩnh và nghiêm nghị.
Ly Tâm không có sợi đai cố định thân hình mà chỉ có cánh tay cứng như thép của Tề Mặc khóa chặt cô ở trong lòng hắn. Mặc dù lực hút và xoay tròn đáng sợ như vậy nhưng người Ly Tâm không hề bị lắc lư.
Ly Tâm nghiến răng, cố gắng hết sức ôm chặt Tề Mặc, tì cằm lên vai hắn. Cô trợn mắt khi nhìn vật thể trong căn phòng bị lực hút kéo ra bên ngoài, đầu óc choáng váng khiến cô không thể thốt nên lời. Trong lúc mơ hồ, cô thấy một vật gì đó bay về phía lưng Tề Mặc, vật sắc nhọn ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Ly Tâm không hề nghĩ ngợi, hai tay cô đột ngột di chuyển lên phía trên ôm đầu Tề Mặc. Đầu và gáy Tề Mặc hoàn toàn được bảo vệ trong hai cánh tay của Ly Tâm. Cô còn chưa kịp nhắm mắt, vật thể bay với tốc độ cao đó đâm mạnh vào cánh tay cô.
Đó là một vật bằng kim loại, sau khi cắm vào da Ly Tâm, nó dừng lại trong giây lát rồi bị hút về phía một lỗ hổng và biến mất hoàn toàn.
Ly Tâm lập tức buông tay, cô không dám che khuất tầm mắt của Tề Mặc. Cô ôm chặt cổ hắn, cố gắng mở to mắt quan sát tình hình ở sau lưng Tề Mặc, nơi hắn không nhìn thấy. Lúc này không thể khiến Tề Mặc phân tâm, cũng không thể để hắn xảy ra chuyện. Mặc dù cô rất khó chịu nhưng lúc này cô gánh vác trách nhiệm bảo vệ Tề Mặc.
Máu đỏ từ tay Ly Tâm chảy xuống, trong phút chốc ướt đẫm tay áo cô, từng giọt rơi xuống sàn tàu. Tấm kim loại đụng vào tay Ly Tâm vốn không sắc lắm nhưng do lao đến với một lực rất mạnh, nó trở thành con dao sắc nhọn cắm vào da thịt Ly Tâm.
Tuấn Kỷ ngồi đối diện Ly Tâm chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Sắc mặt Ly Tâm trắng bệch nhưng cô vẫn kiên cường mở mắt, quan sát phía sau Tề Mặc, hai tay ôm chặt cổ Tề Mặc như chuẩn bị bảo vệ hắn bất cứ lúc nào. Bộ dạng vừa mềm yếu vừa kiên cường của cô khiến trái tim anh ta như bị gõ một nhát rất mạnh. Cảm giác chua xót và thương cảm từ từ lan tỏa trong lồng ngực Tuấn Kỷ.
Tuấn Kỷ rất muốn nói với Ly Tâm, cô đừng dùng tay hay thân thể che chắn cho Tề Mặc. Nhưng bây giờ có thể sử dụng cái gì, có thể dùng biện pháp nào, anh ta không thể đi lại cũng không thể nhúc nhích. Nhìn cảnh máu trên tay Ly Tâm không ngừng nhỏ xuống, hai mắt Tuấn Kỷ hơi cay cay. Lần đầu tiên anh ta cầu mong không còn vật thể gì bay về phía Tề Mặc và gây tổn hại cho hắn, bởi vì như vậy sẽ khiến Ly Tâm bị thương.
Trong khi đó Tề Mặc dường như không hề biết điều đó. Thân hình cao lớn cứng rắn như thép của hắn không hề nhúc nhích, bàn tay cầm cần điều khiển thậm chí không nhúc nhích.
Áp lực trong khoang tàu ngày càng lớn, quân hạm vẫn thuận theo dòng nước xoay tròn, phóng như bay lên phía trên, chỉ một nhoáng đã lao lên mặt nước. Tốc độ dòng nước chảy vốn rất nhanh, Tề Mặc lại tăng tốc đến mức cao nhất, hai sức mạnh gộp lại không còn đơn giản như một cộng một bằng hai.
Thân tàu tiếp tục rạn nứt khiến áp lực bên trong khoang tàu ngày càng tăng. Lồng ngực của mọi người bị chèn ép đến tức thở, vị máu tanh dâng lên đến miệng nhưng lại bị ép nuốt xuống. Không một ai lên tiếng, không người nào nhúc nhích.
“Hãy cố chịu đựng”. Tề Mặc đột ngột mở miệng, tiếng hét của hắn xuyên qua tiếng gió và tiếng mưa truyền đến tai tất cả mọt người, khiến tinh thần của họ chấn động.
“Còn ba mươi giây nữa là tiếp cận điểm cao nhất trên mặt biển”. Lập Hộ cất giọng bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn.
“Điểm cao nhất sau một ngàn tám trăm độ, còn cách chúng ta ba vòng rưỡi”. Thuộc hạ ngồi bên cạnh Tề Mặc lần lượt báo cáo. Giọng nói của họ không hề hoảng loạn, như sớm biết Tề Mặc đang đợi điều gì, đang tìm kiếm điều gì, đang cần thứ gì. Không khí trầm lặng chết chóc trong khoang tàu xuất hiện sinh khí.
“Ở nửa vòng cuối cùng hãy tắt tất cả hệ thống phụ trợ, bao gồm cả nơi này. Toàn lực nâng cao tốc độ”. Thần sắc Tề Mặc không thay đổi, hắn đưa mắt ra ngoài mặt biển lúc này đã lờ mờ để lộ tia sáng.
“Còn một vòng rưỡi”.
“Một vòng”.
“Nửa vòng, tắt tất cả thiết bị, tăng tốc”. Chỉ trong giây lát, tất cả hệ thống phụ trợ đều tắt ngấm, phòng thuyền trưởng vừa rồi vẫn còn ánh đèn và các thiết bị khác giờ trở nên tối om, các loại máy móc đo đạc cũng ngừng hoạt động.
Ly Tâm mở to mắt trong bóng tối, cô không nghĩ ngợi lập tức giơ tay lên ôm đầu Tề Mặc. Bóng tối bao trùm khiến cô không nhìn thấy rõ nhưng cô vẫn có thể bảo vệ hắn.
“Bảo vệ thân thể, nhanh lên”. Cả người Tề Mặc căng cứng như dây đàn, hắn gầm lên một tiếng.
Tề Mặc vừa dứt lời, áp lực nặng nề mang theo gió mưa dội tới. Sắc trời ở bên ngoài vốn tối đen như mực đột nhiên xuất hiện tia sáng. Tất cả mọi người lúc này mới định thần, chiếc quân hạm thuận theo sức mạnh của xoáy nước lao đến điểm cao nhất trên mặt biển. Thành công hay thất bại quyết định ở giây phút này, nếu thành công họ sẽ sống sót, còn thất bại họ sẽ chết.
Người của Tề gia và Tuấn Kỷ lập tức cuộn người lại ôm chặt thân thể. Tuy không ai lên tiếng nhưng tim họ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tề Mặc một tay ôm chặt Ly Tâm, chỉ hận đến mức không thể hòa tan thân thể cô vào người hắn, một tay hắn gạt mạnh cần điều khiển về phía sau.
Cùng lúc này, sức mạnh to lớn của xoáy nước cộng với tốc độ cao nhất của con tàu đưa chiếc quân hạm của Tề Mặc lao đến điểm cao nhất trên mặt nước, cũng là điểm cao nhất để thoát khỏi lực hút trung tâm. Bất cứ vòng xoáy nào cũng có một điểm then chốt để thoát ra ngoài, thứ Tề Mặc cần tìm chính là điểm này.
Dưới tác động của tốc độ và sức mạnh của dòng nước, chiếc quân hạm thoát khỏi lực hút to lớn của xoáy nước. Nó bị sức mạnh kinh hồn của xoáy nước hất lên không trung và phóng như bay về phía trước.
Sức mạnh của thiên nhiên quả thực vô cùng đáng sợ. Mặc dù đây là điều Tề Mặc đã tính toán từ trước nhưng chiếc quân hạm bị một lực lớn ngoài sức tưởng tượng của mọi người hất văng đi.
Ở trên không trung, quân hạm không thể giữ thăng bằng. Theo quán tính, nó xoay tròn bay về phía trước. Người ở trong khoang tàu cũng lộn ngược lộn xuôi, họ chỉ thấy trời đất đảo lộn, đầu óc quay cuồng.
Ở trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm cảm thấy cô sắp chết đến nơi, chưa bao giờ cô cảm thấy mất trọng lượng như lúc này. Cảm giác kinh hoàng khiến tim cô như ngừng đập, không biết nó có thể chịu nổi sức ép này hay không. Cô không thể làm gì khác ngoài việc sợ hãi ôm chặt Tề Mặc, cảm nhận thân hình rắn chắc của hắn.
“Sợ gì chứ?”. Giọng nói lạnh lùng như giáo huấn của Tề Mặc đột nhiên vang lên bên tai Ly Tâm khiến cô sững người. Trong lúc xoay tròn dữ dội, cô cảm thấy đôi cánh tay Tề Mặc khóa cô ở trong lòng hắn, bàn tay hắn vuốt ve lưng cô mang đến cảm giác ấm áp và dịu dàng. Đúng rồi, là dịu dàng, một sự dịu dàng chưa từng có. Động tác của hắn thể hiện sự an ủi và bảo vệ Ly Tâm.
“Tôi sợ”. Ly Tâm lẩm bẩm, nói không sợ là nói dối, rơi vào tình cảnh này chẳng ai không sợ, không có người nào dám hùng hồn tuyên bố coi thường cái chết. Giọng cô tuy nhẹ như hơi thở nhưng Tề Mặc vẫn nghe thấy rõ.
Đột nhiên Ly Tâm cảm thấy Tề Mặc níu mạnh người cô xuống và kéo đầu cô. Ly Tâm còn chưa kịp phản ứng, đôi môi với hơi thở nóng hổi của hắn đã hôn lên môi cô. Nụ hôn mang theo sức mạnh và sự bá đạo tuyệt đối, đồng thời thể hiện tình ý không thể diễn đạt bằng lời của hắn.
Đó không hẳn là nụ hôn mà là dã thú cắn mút thì đúng hơn. Thế nhưng “nụ hôn” không hề có kỹ thuật nhưng toàn tâm toàn ý này khiến nỗi sợ hãi lên đến cực điểm trong lòng Ly Tâm đột nhiên tan biến, cô ôm chặt Tề Mặc và đáp trả hắn. Hai người hôn nhau mãnh liệt, nụ hôn ấy mang theo hơi thở của cái chết, mang theo cả sự nhiệt tình muốn trọn đời trọn kiếp gắn bó với đối phương.
Quân hạm tiếp tục lộn vòng trong không trung với một lực không ai có thể khống chế. Những người trong con tàu chỉ còn biết phó thác cho số phận.
Bùm, thân tàu đột nhiên chấn động như bị đâm một nhát vào trúng tim gan, khiến mọi người tưởng như chiếc quân hạm đã vỡ làm mấy mảnh. Chiếc quân hạm rơi xuống mặt nước với một lực rất mạnh, khiến những người ở trong khoang tàu đầu óc ong ong, không thể cảm nhận được gì.
Tiếng nước ùng ục tràn vào, gió biển thổi vào trong khoang tàu mang theo không khí ẩm ướt của biển cả.
Yên tĩnh, bên trong con tàu là bầu không khí yên tĩnh cực độ. Tất cả mọi người đều lặng lẽ theo dõi cảnh tượng trước mắt, không một ai lên tiếng, không có người nào tỏ ra hưng phấn hay hoan hô mừng rỡ khi thoát nạn.
Bên ngoài, ánh nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh, từng đợt sóng nhỏ vỗ nhẹ lên thân tàu, đẩy nó tiến về phía trước. Cảnh tượng đẹp như trong giấc mộng.
Lập Hộ thở một hơi dài nhẹ nhõm, anh ta quay đầu định nói gì đó thì thấy Tề Mặc và Ly Tâm vẫn đang ôm hôn nhau cuồng nhiệt. Hai người chìm đắm trong nụ hôn, quên cả tình cảnh hiện tại và những người xung quanh. Tư thế của họ như hòa thành một thể. Đến Lập Hộ cũng cảm nhận thấy tình cảm mãnh liệt của hai người, anh ta mỉm cười quay lại ra lệnh: “Khởi động tất cả hệ thống, liên lạc với Hoàng Ưng và tăng tốc tiến về phía trước”.
“Vâng”. Vẫn là tiếng trả lời bình tĩnh nhưng sự xúc động và phấn chấn khi được hồi sinh khiến những người của Tề gia đều trở nên kích động.
Tuấn Kỷ ngồi ở đằng sau mở to mắt nhìn trời xanh mây trắng, anh ta hít một hơi sâu. Sống và chết lướt qua trước mặt anh ta nhanh như một tia chớp, anh ta tựa vào thành ghế, toàn thân mềm nhũn. Hóa ra sống lại tuyệt vời như vậy, chỉ có những người từng đối mặt với cái chết mới hiểu điều đó.
Sau phút xúc động, mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Dòng nước vẫn chảy về một hướng nhưng tốc độ chậm đi rất nhiều so với trước. Mặc dù đã thoát khỏi khu vực xoáy nước nhưng con tàu vẫn nằm trong phạm vi có thể bị ảnh hưởng, bởi dẫu sao sức mạnh của xoáy nước vừa rồi là vô cùng lớn. Nếu không cảnh giác, con tàu sẽ không có khả năng đối phó với sinh tử một lần nữa.
Trên ghế thuyền trưởng, Tề Mặc từ từ thả lỏng cánh tay đang ôm chặt Ly Tâm. Hắn giơ tay vuốt ve bờ môi mềm mại bị hắn cắn mút đến sưng tấy và hơi rỉ máu của cô. Đối diện đôi mắt sáng lấp lánh của Ly Tâm, Tề Mặc nâng cằm cô rồi nhẹ nhàng cúi xuống liếm vệt máu trên môi cô, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh.
Lúc này, Ly Tâm mới định thần, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Tề Mặc, cảm nhận hắn đang liếm đôi môi cô. Ly Tâm bất giác ngẩng đầu, chủ động áp sát Tề Mặc. Cô thích cảm giác này, cô muốn hắn hôn cô.
Khóe miệng Tề Mặc nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng của hắn đầy vẻ vui mừng. Hắn lại khóa đôi cánh tay trên eo Ly Tâm và một lần nữa phủ lên đôi môi đẹp đẽ như cánh hoa đào của cô.
“Thân tàu bị rò rỉ nghiêm trọng…”.
“…”.
Một loạt báo cáo không ngừng vang lên cuối cùng cũng lọt vào tai Ly Tâm, cô ngẩn người và mở mắt ngay lập tức. Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô. Đến lúc này, Ly Tâm mới nhận ra cô đã thoát chết. Lại nghe thấy tiếng động ở xung quanh, Ly Tâm đỏ bừng mặt, cô đẩy mạnh Tề Mặc ra nhưng do sức yếu nên người hắn không nhúc nhích. Cô sốt ruột đến mức muốn cắn người. Cảm nhận được sự kháng cự của Ly Tâm, Tề Mặc mới lạnh lùng ngẩng đầu lên.
Mặt Ly Tâm đỏ ửng, cô vùi đầu vào ngực Tề Mặc, chỉ hận không thể chui vào đâu đó. Tề Mặc hơi nhíu mày, sau nghĩ ra điều gì bèn ngẩng đầu nhìn quanh phòng, thấy đám Lập Hộ đang tập trung vào công việc, chỉ là khóe miệng họ hơi nhếch lên thể hiện tâm trạng vui vẻ. Tề Mặc lập tức hiểu tại sao Ly Tâm lại xấu hổ, hắn lạnh lùng hừm một tiếng khiến những người trong phòng thu lại nụ cười.
Tề Mặc giơ tay kéo Ly Tâm. “Anh làm gì vậy? Tôi…”. Ly Tâm đỏ mặt thẹn thùng. Bị Tề Mặc kéo người lên, cô trừng mắt xù lông như một con mèo.
Tề Mặc xoay người Ly Tâm để lưng cô tựa vào ngực hắn. Hai tay hắn nắm tay Ly Tâm, cau mày nhìn vết thương trên tay cô.
Bây giờ Ly Tâm mới biết cô đã hiểu nhầm, Tề Mặc đâu phải loại người chỉ nghĩ đến chuyện đó. Cô càng đỏ mặt nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: “Không sao”. Vừa nói cô vừa định rút tay về.
“Đừng động đậy”, Tề Mặc lạnh lùng nạt. Ly Tâm không dám nhúc nhích, giơ hai tay ra trước mặt hắn. Tề Mặc xé ống tay áo đã rách nát, trên hai cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện vết thương như bị dao chém, vùng da xung quanh bầm tím. Mặc dù bây giờ không còn chảy máu nhưng trông rất đáng sợ.
“Tôi đã từng nói sẽ không để em bị thương”. Tề Mặc vặn đầu Ly Tâm nhìn sâu vào đôi mắt cô. Ánh mắt hắn tràn ngập một thứ tình cảm phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Ly Tâm mỉm cười: “Lão đại nợ tôi lần này, anh định thưởng gì cho tôi?”.
“Em đã vi phạm mệnh lệnh của tôi”.
Giọng nói lạnh lùng chứa đựng sự tức giận của hắn khiến Ly Tâm ngắn mặt. Cô trừng mắt với hắn: “Thế thì anh cắt đi là được chứ gì. Nó tự động lao lên. Tôi cũng chẳng cần nữa, cho anh đấy”. Vừa nói cô vừa giơ hai tay lên.
Tề Mặc nắm chặt tay Ly Tâm, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không có lần sau, gặp nguy hiểm tôi biết tránh”. Nói xong hắn giơ tay về phía Lập Hộ, Lập Hộ vội vàng đưa hộp thuốc tùy thân cho hắn. May mà Lập Hộ đi đâu cũng mang theo đầy đủ thuốc thang, nhiệm vụ nguy hiểm như lần này càng không thể thiếu.
Tề Mặc xử lý vết thương cho Ly Tâm một cách dịu dàng và thành thạo. Ở thời khắc đó, tuy hắn tập trung vào tình hình trước mắt nhưng không có nghĩa hắn không cảm nhận thấy nguy hiểm ở phía sau. Hắn vốn định ôm Ly Tâm né tránh nhưng không ngờ Ly Tâm còn nhanh hơn, lao lên ôm đầu hắn, che khuất tầm nhìn của hắn.
Lúc bấy giờ, Tề Mặc không biết hắn có tâm trạng gì, tuy sắc mặt của hắn từ đầu đến cuối không thay đổi, hắn cũng không hề hỏi cô bị thương ra sao, nhưng hắn biết một góc nào đó trong trái tim hắn đã sụp đổ, một góc tim gan làm bằng sắt thép đã bị tan chảy, sự ấm áp lan tỏa ra toàn thân hắn.
Sau khi định thần, Tuấn Kỷ không rời mắt khỏi Tề Mặc và Ly Tâm. Chẳng phải anh ta muốn chứng kiến cảnh tượng nhức mắt kia mà anh ta ngồi ngay sau lưng bọn họ, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy.
Anh ta đã nhìn thấy hai người ôm hôn nhau. Tuy ở đằng sau nhưng Tuấn Kỷ vẫn nhận ra động tác đó, sự ngông cuồng bất chấp đó, anh ta khó có thể không nhận ra. Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức người khác không thể làm phiền cũng không thể phá hoại, cũng không muốn phá hoại. Lần đầu tiên trong đời, Tuấn Kỷ cảm thấy chua chát trong lòng.
Tuấn Kỷ từ từ đứng dậy, miệng anh ta nở nụ cười gượng gạo, hình như anh ta đã đến muộn mất rồi. Mặc dù anh ta gặp Ly Tâm trước nhưng bỏ lỡ một lần đồng nghĩa với việc mất đi mãi mãi. Nhìn Tề Mặc bôi thuốc cho Ly Tâm, Tuấn Kỷ khẽ lắc đầu, tình cảm đúng là thứ khó nói rõ ràng.
Sau khi duỗi chân duỗi tay cho đỡ tê cứng, Tuấn Kỷ liền ra khỏi phòng thuyền trưởng. Anh ta cần đi xem người ở khoang sau thế nào. Nơi đó có mấy người bạn của anh ta như Ngô Sâm, Tiêu Vân và Tú Thủy, anh ta không thể không quan tâm. Đầu tàu là bộ phận chắc chắn nhất quân hạm cũng bị phá hủy đến mức này, không biết tình hình ở khoang sau ra sao, anh ta hết sức lo lắng.
“Lão đại, không thể liên lạc với tàu của Hoàng Ưng”. Lập Hộ không ngừng tìm kiếm tín hiệu của Hoàng Ưng nhưng vẫn không dò được.
Tề Mặc sầm mặt nói: “Tiếp tục tìm kiếm”.
Lúc đó Tề Mặc nói với bọn họ “thuận theo tôi thì sống”, không có nghĩa hắn yêu cầu bọn họ bám theo hắn mà chỉ muốn bọn họ hiểu, có những sức mạnh không thể chống cự, nhưng nếu thuận theo nó sẽ có cơ hội thoát thân. Hắn tin người đi theo hắn nhiều năm như Hồng Ưng và Hoàng Ưng chắc chắn hiểu ý hắn. Hơn nữa, dựa vào kỹ thuật lái tàu ngang ngửa hắn của Hoàng Ưng, chuyện vượt qua xoáy nước không phải ngoài tầm tay. Vì vậy Tề Mặc mới quyết định giữ lại hai chiếc quân hạm.
“Vâng”. Lập Hộ tiếp tục múa tay trên bàn phím. Do quân hạm bị hủy hoại nghiêm trọng nên tín hiệu không tốt lắm, anh ta phải tốn rất nhiều công sức.
Ly Tâm thấy vậy liền mở miệng: “Để tôi”. Nói xong cô đưa tay lên bàn phím.
Lập Hộ gật đầu, quay sang định nói cho Ly Tâm biết mật mã tín hiệu cần tìm. Bắt gặp bộ dạng vô cùng yếu ớt của cô, anh ta liền nói: “Thôi khỏi, để tôi tự làm, cô nghỉ ngơi đi”.
Ranh giới sống chết và nụ hôn với Tề Mặc làm cho đầu óc Ly Tâm trống rỗng nên cô không thấy gì. Bây giờ nghe Lập Hộ nói vậy, cô liền cảm thấy toàn thân đau như xé gan xé ruột, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch không còn hột máu. Ly Tâm vừa thở hổn hển vừa gượng cười: “Xem ra số tôi là số bị giày vò”.
Lúc trời đất đảo điên, nụ hôn của Tề Mặc đã chiếm toàn bộ tâm tư của Ly Tâm, khiến cô không hề cảm thấy áp lực và sự thay đổi của môi trường xung quanh. Bây giờ nguy hiểm qua đi, trời yên biển lặng, cơ thể cô mới bắt đầu sản sinh tác dụng phụ.
Tề Mặc kéo Ly Tâm để đầu cô tựa vào lồng ngực hắn, hắn giơ tay vuốt nhẹ từ ngực xuống bụng cô để giúp cô dễ chịu hơn. Tề Mặc ra lệnh: “Liên lạc với Bạch Ưng, bảo chú ấy qua đón”.
Lập Hộ lập tức vâng dạ. Ở hoàn cảnh này, tảo tiếc gì đó cũng đành dẹp sang một bên. Nếu Lam Bang thừa dịp tấn công, chắc chắn bọn họ sẽ không thể chống cự. Người của Tề gia biết phân biệt rõ việc nào quan trọng hơn. Vì vậy không đợi Tề Mặc dặn dò, Lập Hộ đã bắt tín hiệu liên lạc với Bạch Ưng.
“Lão đại, tàu của Hoàng Ưng nằm cách chúng ta hơn mười hải lý, liên lạc được rồi ạ”. Sau một hồi tìm kiếm tín hiệu, Lập Hộ đột nhiên thốt lên với giọng điệu mừng rỡ. Ngay cả lúc thoát chết, anh ta cũng không vui đến vậy.
“Lái qua bên đó”. Tề Mặc gật đầu, ánh mắt hắn lóe một tia tán thưởng, bọn họ quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn.
Quân hạm của Hoàng Ưng không gặp may như quân hạm của Tề Mặc. Lúc rơi xuống nước, tàu của anh ta không ở trạng thái thăng bằng mà nằm nghiêng về một bên.
Lúc quân hạm của Tề Mặc lái đến nơi, tàu của Hoàng Ưng chỉ còn mỗi cái đáy nổi lên mặt nước, tất cả những bộ phận khác đã chìm xuống dưới nước. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng trèo lên đáy tàu, không ngừng vẫy tay với bọn họ.
“Thảm hại thật đấy”. Lập Hộ đích thân đi đón Hồng Ưng và Hoàng Ưng lên tàu. Có thể thoát chết và gặp lại nhau, tâm trạng anh ta khá tốt nên vừa nhìn thấy bọn họ, anh ta liền mở miệng trêu chọc.
Toàn thân Hoàng Ưng ướt sũng, quần áo rách nát. Nghe câu chế giễu của Lập Hộ, anh ta bất giác lườm Lập Hộ: “Giống nhau cả thôi”.
Hồng Ưng vừa lên tàu liền nhếch mép cười: “Chú có vẻ vui nhỉ? Thế thì tốt, tôi bị thương rồi, khi nào về chú hãy giúp tôi giải quyết công chuyện của tôi”. Vừa nói anh ta vừa giơ tay, trên tay có vết xước nhỏ đến mức không cần thuốc thang bông băng.
Lập Hộ đi thẳng vào trong khoang tàu mà không thèm quay đầu: “Việc của ai người đó làm, đây là quy tắc của lão đại. Khi nào chúng ta đổi vị trí, tôi sẽ làm giúp anh”.
Hoàng Ưng cười ha hả, Hồng Ưng lắc đầu. Vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần nên bọn họ có tâm trạng vui vẻ hiếm thấy, hiếm khi họ đùa giỡn như vậy.
Mấy người đi vào phòng thuyền trưởng. Lúc này, Tề Mặc vừa liên lạc xong với Bạch Ưng. Hồng Ưng và Hoàng Ưng cung kính gọi một tiếng: “Lão đại”. Tề Mặc quay người gật đầu: “Các chú làm rất tốt, bây giờ chúng ta quay lại hướng Tây Bắc”. Phía đó là quần đảo Hawaii, người đến đón cũng xuất phát từ đó.
“Vâng”. Hoàng Ưng ngồi vào vị trí của Lập Hộ. Về phương diện tàu bè, anh ta là cao thủ không thua kém Tề Mặc.
Gió nổi lên, đầu tàu vẫn chưa chuyển hướng, mặt biển vốn gió yên bể lặng lấp lánh ánh nắng đột nhiên nổi cơn gió lớn, sóng cuộn lên. Gió mang mùi vị ẩm ướt và tanh nồng xộc vào mũi những người trên tàu. Sắc trời bắt đầu u ám, mặt biển gầm gào từng đợt sóng lớn, tiếng gió rít lên.
Hoàng Ưng biến sắc, anh ta kinh ngạc kêu lên: “Có bão”.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment