TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Ly Tâm bị Tú Thủy kéo lên tầng trên. Tú Thủy xử lý vết thương của cô rồi bôi thuốc rất thành thạo. Ly Tâm không hiểu vì sao cô chỉ bị rách tí da mà phải lo lắng đến thế. Có điều nhìn động tác thành thục của Tú Thủy, Ly Tâm bất chợt nhớ đến đôi bàn tay lóng ngóng và thô bạo của Tề Mặc khi bôi thuốc cho cô. Ly Tâm mỉm cười, bây giờ nghĩ đến mới thấy khôi hài nhưng cũng rất tự nhiên.

Tú Thủy ngồi bên cạnh vừa bôi thuốc cho Ly Tâm vừa liên mồm nói: “Lần này kiểu gì cũng không thể để em bỏ đi mất, hại chị lo chết đi được, còn nhớ em nữa chứ. Hôm nay tình cờ gặp nhau, em hãy ở đây với bọn chị một thời gian. Nhớ cho chị phương thức liên lạc, chị rất sốt ruột khi không tìm thấy em, mau cho chị phương thức liên lạc đi”. Tú Thủy vừa nói vừa trừng mắt với Ly Tâm.

Ly Tâm nhướng mày: “Em không dùng điện thoại di động, với lại em có việc cần giải quyết nên mới đến đây. Em không thể ở lại lâu hơn, lát nữa em sẽ đi”.

“Không được”. Vừa nghe Ly Tâm nói sẽ đi, Tú Thủy liền đứng phắt dậy, nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt dữ tợn: “Em cần giải quyết việc gì thì hãy nói cho bọn chị biết, bọn chị sẽ giúp em, em không được bỏ đi, sao có chuyện như vậy được chứ? Khó khăn lắm mới gặp lại, vậy mà em nói đi là đi, không được”. Tú Thủy vừa nói vừa tức giận giữ chặt tay Ly Tâm.

Ly Tâm bóp trán: “Em có chuyện thật mà”. Nếu không phải Tú Thủy quan tâm cô thật lòng, còn lâu cô mới giữ thái độ mềm mỏng như vậy.

Thấy Ly Tâm có vẻ kiên quyết, Tú Thủy liền gọi vọng xuống bên dưới: “Các anh mau lên đây đi, Ly Tâm nói cô ấy phải đi ngay bây giờ, nhanh lên”. Ly Tâm lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười.

“Tại sao em phải đi?”. Loáng một cái Tuấn Kỷ đã xuất hiện ở cửa phòng chau mày nhìn Ly Tâm, khẽ hỏi.

“Tôi có việc cần làm”. Ly Tâm thẳng thắn trả lời.

Tiêu Vân theo sau Tuấn Kỷ lên tiếng: “Có việc cũng không nhất thiết phải đi ngay. Hơn nữa chúng tôi có thể giúp cô, nơi này là địa bàn của Tuấn Kỷ, có khó khăn gì cô chỉ cần mở miệng là được, không cần cô đích thân ra mặt, cậu ấy chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô”.

Tuấn Kỷ gật đầu nghiêm túc nói: “Bất kể là việc gì, tôi cũng có thể giúp em”.

Ngô Sâm đứng bên cạnh liếc Tuấn Kỷ. Lời hứa này có vẻ hơi quá, nếu Ly Tâm bắt anh ta giết người phóng hỏa, anh ta cũng sẽ giúp sao? Có điều Tuấn Kỷ dám nhận lời Ly Tâm, xem ra anh ta đã có sự chuẩn bị.

Ly Tâm ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của bốn người. Ly Tâm quay sang Tú Thủy, thấy cô không ngừng gật đầu, nghĩ ngợi một lát cô mở miệng: “Tôi muốn tìm một người”.

Dù sao Ly Tâm cũng chẳng là gì ở địa bàn Hồng Kông, hơn nữa Tề Mặc còn phát lệnh huy động mọi thế lực của Tề gia ở đây để truy bắt cô. Tuy bây giờ Tề Mặc có khả năng đã thu hồi mệnh lệnh đó, nhưng nếu cô đi tìm người phụ trách châu Á Thái Bình Dương, chắc chắn cô sẽ bị giải thẳng về nước Mỹ, lãng phí thời gian cô tranh thủ được, còn nếu cô tự đi tìm, Hồng Kông tuy nhỏ, nhưng một mình cô biết tìm thế nào. Giờ có người tình nguyện giúp đỡ, vậy thì cô thử một lần xem sao.

Nghe Ly Tâm nói muốn tìm người, Tuấn Kỷ mỉm cười đáp: “Em nói đi”. Tìm người đối với Tuấn Kỷ là chuyện quá nhỏ, anh ta có thể hô phong hoán vũ ở địa bàn này, chỉ mỗi việc tìm người thì có gì khó khăn?

Tuấn Kỷ không hề tỏ ra đắc ý, cũng không do dự mà rất bình thản, chứng tỏ anh ta tin tưởng việc này hoàn toàn nằm trong khả năng của anh ta. Ly Tâm bất giác nhướng mày: “Đừng có xem nhẹ việc này, hiện tại Hồng Ưng của Tề gia đã ra lệnh bắt giữ cấp một người tôi cần tìm. Anh chỉ có hai ngày là nhiều nhất, liệu có thể giải quyết không? Nếu anh không làm được, tôi cũng không miễn cưỡng anh”. Không phải cô chỉ có thể cho Tuấn Kỷ bấy nhiêu thời gian mà cô chỉ có thể trì hoãn đến lúc đó là cùng.

Tuấn Kỷ nghe xong hơi chau mày, Tiêu Vân và Ngô Sâm ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, Tề gia đâu phải đối tượng dễ nhằn. Tiêu Vân bất giác nói: “Tuấn Kỷ, việc này sẽ khiến cậu trực tiếp đụng độ Tề gia”.

Tuấn Kỷ nhìn gương mặt lạnh lùng của Ly Tâm, nhướn mày cười hỏi: “Tên của người đó?”.

Thấy Tuấn Kỷ dám nhận lời, Ngô Sâm và Tiêu Vân lại nhìn nhau nhưng không lên tiếng. Ly Tâm nói thẳng: “Anh ra giá đi”. Cô không thích nợ ân tình người khác, cũng không cần người khác giúp đỡ vô điều kiện, ân tình là thứ nhiều lúc không trả nổi.

Tuấn Kỷ chăm chú nhìn sâu vào mắt Ly Tâm, cười nói: “Được thôi, tranh người với Tề gia không quá nghiêm trọng cũng không phải chuyện nhỏ. Mười triệu đô la Mỹ, nếu em không có tiền, tôi có thể cho em nợ”.

Ly Tâm lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức gửi ngay ba triệu vào tài khoản của anh. Số còn lại khi nào anh đưa người mạnh khỏe về cho tôi, tôi sẽ chuyển cho anh ngay”. Khoản tiền này Ly Tâm hoàn toàn có khả năng chi trả. Sau khi rời Tổ chức ăn trộm, cô tích lũy một khoản không nhỏ. Hơn nữa, Tề Mặc còn chia cho cô hai phần vạn thu nhập ở Đông Nam Á, chỉ riêng khoản này cũng đã là con số trên trời.

Tuấn Kỷ gượng cười lắc đầu. Anh ta đoán Ly Tâm là người có tiền, nhưng không ngờ cô có nhiều tiền đến thế. Mười triệu đô đâu phải con số nhỏ, vậy mà Ly Tâm sử dụng cứ như cỏ rác, sớm biết trước anh ta đã đòi nhiều hơn. Anh ta ra giá chỉ với một mục đích muốn dây dưa với cô nhưng thật không dễ dàng chút nào.

“Được rồi, được rồi, đã bàn xong thì em hãy yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi. Tuấn Kỷ sẽ tìm người nhanh thôi. Còn bây giờ chúng ta xuống bếp, chị sẽ nấu mấy món em thích như sườn chua ngọt ấy. Em có muốn ăn không? Đi thôi”. Tú Thủy cười híp mắt kéo tay Ly Tâm ra khỏi phòng, Ly Tâm liền đi theo Tú Thủy.

Ở trong phòng, Tiêu Vân vỗ vai Tuấn Kỷ: “Người anh em, muốn quay đầu là bờ không dễ dàng như thế đâu. Lần này cần xem bản lĩnh của cậu rồi”.

Ngô Sâm cũng trầm giọng nói: “Tự vác vạ vào thân”. Nói xong, anh ta cùng Tiêu Vân đi xuống tần dưới.

Tuấn Kỷ mỉm cười đi theo bọn họ. Việc này tuy hơi khó nhưng anh ta tự nguyện, cũng không phải không có phần thắng nào trong tay. Chỉ cần anh ta tìm ra người quan trọng với Ly Tâm, anh ta không tin đến lúc đó Ly Tâm vẫn tỏ ra xa cách với anh ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã đến đêm. Ly Tâm nằm trên giường chăm chú nhìn trần nhà. Nghe Tú Thủy và Tiêu Vân nói chuyện, Tuấn Kỷ không chỉ riêng Hồng Kông mà còn có thế lực rất mạnh chống lưng trong cả khu vực phương Đông, vì vậy anh ta mới dám tranh người với Tề gia. Nếu anh ta thật sự có thực lực, có thể tìm ra Tùy Tâm trước Tề Mặc thì quá tuyệt, chỉ mong Tuấn Kỷ không làm cô thất vọng.

Nghĩ đến một tương lai có chút tươi sáng, Ly Tâm tươi cười nhắm mắt đi ngủ. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, kim đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng.

Ly Tâm xoay đi xoay lại mà vẫn không ngủ được, cô đành ngồi dậy rồi giơ tay đập mạnh vào đầu. Không hiểu vì nguyên nhân gì, từ trước đến nay có bao giờ cô bị mất ngủ đâu. Hơn nữa Ly Tâm cũng chưa bao giờ phát hiện cô bị lạ giường.

Ly Tâm sờ tay xuống tấm đệm, rất mềm mại và ấm áp, nhưng cô vẫn không ngủ được. Ly Tâm thật sự muốn đi ngủ nhưng không thể chợp mắt, cứ cảm thấy buồn bực khó chịu.

Hay là do nóng quá? Ly Tâm chau mày, chỉnh điều hòa xuống hai mươi độ. Nhưng một lúc sau, cô lạnh đến phát run, không phải nhiệt độ, không phải do chiếc giường, cũng không phải do cô không muốn ngủ. Rốt cuộc là vì sao? Ly Tâm buồn bực ngồi dậy, ngẫm nghĩ xem có điểm nào không ổn.

Đưa mắt sang bên cạnh thấy chiếc giường lớn trống không. Ly Tâm lập tức hiểu ra vấn đề, giường rất rộng nhưng thiếu mất một người. Bên cạnh cô thiếu một người, thiếu một mùi hương, thiếu khuôn ngực vạm vỡ, thiếu một người ôm cô như chiếc gối ôm.

Ly Tâm sa sầm mặt, nhìn chằm chằm xuống giường hồi lâu. Cô than thầm, chẳng lẽ bản thân cô có khuynh hướng thích bị ngược đãi, tại sao cô lại để bản thân lệ thuộc vào thân hình rắn chắc như gang thép và mùi hương nhàn nhạt đó, thật là quá đáng. Sau khi tìm ra nguyên nhân, Ly Tâm biết có muốn cũng không ngủ được nữa, thế là cô đứng dậy đi ra ngoài.

Ông trăng tròn lơ lửng trên không trung chiếu sáng dìu dịu khắp không gian. Ly Tâm đứng ở ngoài ban công tối om, ngẩng đầu ngắm trăng. Cả đời này cô chưa bao giờ bị mất ngủ, trước đây ở xó xỉnh nào cô cũng có thể ngủ như thường. Hôm nay là lần đầu tiên cô bị mất ngủ trong hơn hai mươi năm qua.

Tất cả đều do lỗi của Tề Mặc, cô bị hắn ôm, hắn đè thành ra quen mất rồi. Mấy hôm trước ở Tề gia mặc dù Tề Mặc không ở nhà nhưng trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn nên cô không có cảm giác bất ổn. Bây giờ đi nơi khác không ngờ cô chẳng thể chợp mắt. Khi quay về cô phải tính sổ với Tề Mặc mới được, đều tại hắn cả, Ly Tâm tức đến mức bất giác tung nắm đấm vào không trung.

Dưới ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, Ly Tâm lờ mờ nhìn thấy bóng người đang leo lên một góc tường của ngôi biệt thự. Ly Tâm im lặng ẩn mình trong bóng tối, chăm chú theo dõi bóng người đó.

Một tên, hai tên, ba tên… Ly Tâm nhẩm đếm, có tất cả mười mấy tên. Cô hơi chau mày, trò gì vậy, cô mới rời khỏi Tề Mặc, tưởng có thể nghỉ ngơi tử tế, sao tự nhiên lại gặp phải chuyện này, đám Tú Thủy dính dáng đến mấy vụ nguy hiểm từ lúc nào?

Ly Tâm đứng im quan sát. Kẻ nào có bản lĩnh gây chuyện thì có bản lĩnh “dập lửa”. Nghe những lời nói của Tiêu Vân trước đó, Ly Tâm đoán chuyện này có liên quan đến anh ta, anh ta đúng là người hay gây thị phi.

Nhờ ánh trăng, Ly Tâm thấy những người đó ở dưới chân tường đang thận trọng bố trí thứ gì đó. Nhìn kỹ một chút, Ly Tâm nhăn mặt khi phát hiện ra, đó là thuốc nổ, đám người vừa đột nhập đang đặt thuốc nổ. Ly Tâm nghiến răng, siết chặt nắm đấm, tại sao cô đi đâu cũng không được yên thân? Ly Tâm lặng lẽ nhảy sang ban công phòng bên cạnh. Mặc kệ đám Ngô Sâm và Tuấn Kỷ, cô nên báo cho Tú Thủy thì hơn.

Ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, nhưng rất may ban công phòng Ly Tâm và phòng Tú Thủy nằm ở góc khuất. Ly Tâm nhanh chóng từ ban công phòng bên cạnh nhảy sang ban công phòng Tú Thủy. Đúng lúc này, có một bóng đen cũng leo lên, Ly Tâm lặng lẽ bám theo bóng đen đó.

Bóng đen đẩy cửa phòng Tú Thủy rồi rón rén đi vào bên trong. Do ở khoảng cách gần nên Ly Tâm nhìn thấy bóng đen rút súng, cô nín thở nhẹ nhàng tiến lại gần bóng đen.

Bịch, một tiếng động cực khẽ vang lên. Tú Thủy ở trên giường còn chưa bị đánh thức, Ly Tâm đỡ bóng đen vừa bị ngất do cô dùng báng súng đập mạnh vào gáy hắn đặt xuống đất. Sau đó, Ly Tâm lao đến bên giường Tú Thủy, cô bịt miệng Tú Thủy và nói nhỏ: “Đừng động đậy”.

Tú Thủy tỉnh giấc, vẫn chưa kịp giãy giụa, nghe giọng nói của Ly Tâm, cô liền thả lỏng. Ly Tâm định kéo Tú Thủy xuống giường, đúng lúc này, cửa phòng có tiếng động khẽ và mở ra trong đêm tối.

Ly Tâm chau mày quay lại, nằm đè lên người Tú Thủy, cô vội vàng bịt miệng và mũi Tú Thủy.

Một sát thủ có thể biết được người trước mặt thức hay ngủ qua hơi thở. Tổ chức ăn trộm đã dạy Ly Tâm kiến thức này từ năm cô mới mười tuổi. Bởi vì ngoài việc ăn trộm, bọn cô còn phải học cách bảo toàn tính mạng từ đám sát thủ được cử đến khi bọn cô thất thủ.

Một bóng người lặng lẽ đi vào trong, giơ tay quờ quạng về vị trí miệng Tú Thủy, đồng thời ôm Tú Thủy vào lòng. Ly Tâm lập tức chĩa súng vào người đó.

“Tú…”. Bóng đen vừa đi vào còn chưa kịp nói hết câu, khẩu súng của Ly Tâm đã chĩa thẳng vào đầu anh ta. Trong đêm tối chỉ có tiếng đạn lên nòng. Bóng đen sững sờ, anh ta đứng yên không động đậy.

Ngón tay Ly Tâm đã chuẩn bị bóp cò, nghe người đó gọi tên Tú Thủy, Ly Tâm lập tức buông tay Tú Thủy, huých mũi súng vào người ở trước mặt: “Tránh ra”. Nói xong, cô nhanh chóng nhảy xuống giường.

Nghe thấy tiếng Ly Tâm, người đàn ông dường như thở phào nhẹ nhõm, đứng tránh sang một bên nhường đường cho Ly Tâm. Anh ta bế Tú Thủy lúc này vẫn chưa kịp định thần lên, thì thầm: “Tuấn Kỷ đang đi tìm cô”.

Ly Tâm không lên tiếng, lặng lẽ đi ra cửa, Ngô Sâm nhanh chóng bước theo cô, anh tạ hạ thấp giọng nói: “Đi bên này, đằng sau có người”.

“Bên này chúng đặt thuốc nổ”. Ly Tâm khẽ đáp lại rồi lách người qua khe cửa đi ra ngoài, Ngô Sâm sau một giây sững sờ cũng lập tức đi theo cô.

Ngôi biệt thự không rộng lắm, phía trước là bờ biển, đằng sau tựa vào vách núi. Phía trước có không gian tương đối rộng, chính là nơi Ly Tâm nhìn thấy đối phương gài thuốc nổ, còn khu vực hướng về vách núi là nơi Ngô Sâm nhìn thấy có nhiều người. Con người dù đông đến mấy cũng không đáng sợ bằng thuốc nổ.

“Tuấn Kỷ…”.

“Nếu không thấy tôi, anh ta sẽ tự biết đường tìm đến đây”. Ngô Sâm mới chỉ nói ra hai từ, Ly Tâm lập tức ngắt lời anh ta. Đây là kiến thức cơ bản, cô không đời nào quay lại tìm Tuấn Kỷ. Nghe Ly Tâm nói vậy, Ngô Sâm không còn thắc mắc tiếp tục đi cùng Ly Tâm về phía sau.

Bóng đen ngày một đông, bước chân của Ly Tâm mỗi lúc một nhanh hơn. Rơi vào hoàn cảnh này, tốc độ chính là thời gian, chỉ có tranh thủ thời gian, cô mới có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm.

Hự, một tiếng động nhẹ vang lên, bóng đen ở đằng trước đổ vật xuống đất, Tuấn Kỷ xuất hiện trước mặt ba người mà không gây một tiếng động, anh ta hỏi khẽ: “Không sao đấy chứ?”.

“Ổn cả”. Tuấn Kỷ hỏi đơn giản, Ngô Sâm trả lời còn đơn giản hơn. Ly Tâm không nói lời nào tiếp tục đi thẳng, Tuấn Kỷ và Ngô Sâm lập tức bám theo cô.

“Đi bên này, Tiêu Vân đã xuống chuẩn bị rồi”. Tuấn Kỷ kéo tay Ly Tâm khi thấy cô đi về phía nhà bếp.

Thấy Tuấn Kỷ chỉ tay về phía nhà vệ sinh, Ly Tâm nhớ ra nơi đó có một lối đi thông ra ngọn núi ở phía sau, cô không do dự lập tức đi theo anh ta.

Pằng, pằng, tiếng súng nổ từ phía dưới truyền đến. Sau một vài giây im lặng, tiếng súng đột nhiên dồn dập vang lên. Ly Tâm bất giác chau mày, tiếng súng phát ra từ chỗ Tiêu Vân, đúng là anh chàng đụng đâu hỏng đó, cô liền quay người chạy về phía cửa chính.

Đến lúc này, Ngô Sâm không thể tiếp tục bế Tú Thủy, anh ta đặt Tú Thủy xuống đất, một tay nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Tú Thủy, một tay nhả đạn về những bóng đen không ngừng xuất hiện. Ngô Sâm kéo Tú Thủy lao ra cửa chính, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vừa rồi bọn họ đã quên mất điều này.

Tuấn Kỷ do dự trong giây lát rồi tiếp tục lao về chỗ Tiêu Vân. Ly Tâm còn có Ngô Sâm đi cùng chứ Tiêu Vân chỉ có một mình.

Nghe tiếng súng nổ, những kẻ đột nhập biết chúng đã bị phát hiện. Vì vậy chúng không còn lén lút nữa, cả ngôi biệt thự tràn ngập tiếng súng.

Ly Tâm đi lom khom sát vào bờ tường. Trong đêm tối, nơi này là góc chết, không dễ bị phát hiện. Ba người từ cửa chính xông ra ngoài, tiếng súng mỗi lúc một kịch liệt. Tuy đều là súng giảm thanh nhưng trong đêm tối yên tĩnh, giảm thanh cũng nghe thấy rõ ràng.

Thỉnh thoảng có bóng đen ngã xuống trước mũi súng của Ngô Sâm, ba người lao ra ngoài cửa chính mà không gặp trở ngại lớn nào. Quả nhiên, nơi quang minh chính đại chẳng có mấy người trấn thủ.

Tiếng súng vẫn không ngừng vang lên từ phía của Tiêu Vân và Tuấn Kỷ. Ngô Sâm chau mày, giao Tú Thủy cho Ly Tâm, anh ta trầm giọng nói: “Hãy chăm sóc cô ấy”. Nói xong anh ta liền chạy vào bên trong ngôi biệt thự.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top