TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Đêm đen bao trùm lên cả sa mạc, không có sao sáng, không có đèn chiếu, tất cả lặng lẽ tiến hành trong đêm tối. Chỉ có lửa cháy rừng rực, mang màu sắc của máu tanh bùng ra trong đêm tối.

Một phút rưỡi trôi qua, Ly Tâm lặng lẽ ngồi trên chiếc xe Jeep đỗ đầu tiên, đằng sau cô là ba chiếc xe Jeep, người lái cũng đã ngồi sẵn vị trí. Chỉ còn lại nửa phút, nửa phuta quyết định liệu Tề Mặc có thể thoát ra ngoài, liệu Bach Ưng có mở đường thành công. Tất cả đạn pháo của Tề gia chỉ có thể duy trì trong hai phút, tất cả đang chờ đợi thời khắc cuối cùng này.

Không một người nào lên tiếng, cũng không ai tranh luận. Kẻ nào cần đi thì đi, cần tránh thì tránh, cần xông lên thì xông lên, người Tề gia có trật tự hơn Ly Tâm tưởng tượng. Ai làm việc người nấy, Ly Tâm không cần xử lý những vấn đề chi tiết. Tất cả đều yên lặng chờ đợi thời cơ trong làn bom đạn ngợp trời.

“Mộc tiểu thư, chúng ta không thể tiếp tục chống chọi được nữa”. Người đàn ông đứng đầu ở đây lên tiếng báo cáo. Mặc dù anh ta không nói rõ nhưng Ly Tâm vẫn hiểu. Bọn họ đang chờ đợi Tề Mặc, họ hỏi tại sao cô đã ra ngoài mà Tề Mặc vẫn không thấy bóng dáng.

“Còn hai mươi giây cuối cùng. Khi nào hết thời gian, các anh hãy đi theo tôi”. Ngữ khí của Ly Tâm đều đều, lạnh lẽo đến mức ngay cả bản thân cô cũng không biết cô cũng có lúc lạnh lùng như vậy.

“Nhưng lão đại vẫn chưa…”.

“Lão đại không có ở đây, lời của tôi là mệnh lệnh”. Giọng nói lạnh lùng, thể hiện quyền uy tuyệt đối của cô khiến người đàn ông sững sờ trong giây lát. Sau đó anh ta gật đầu lui xuống dặn dò mọi người.

Cát trắng và thuốc nổ đã phá hủy hoàn toàn tòa Kim tự tháp hoàn hảo này. Một khi cả tòa Kim tự tháp sụp xuống sẽ tạo ra một sức lún đáng sợ. Không ai biết Kim tự tháp này lớn đến mức nào nhưng chắc chắn không chỉ rộng hàng trăm mét vuông như bề mặt hoang phế phía trên này, nếu ở lại đây thì chỉ còn đường chết.

“Liệu Tề Mặc có…”.

“Anh ấy sẽ ra ngoài”. Khúc Vi cất giọng run rẩy, ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Ly Tâm lạnh lùng cắt ngang, ngữ khí của cô hàm chứa sự tin tưởng và kiên định tuyệt đối.

Khúc Vi cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, ông ta bấm vào da mạnh đến nỗi chảy máu. Nhưng chỉ như vậy, ông ta mới có thể giữ một chút tỉnh táo. Ông ta không dám ngất đi, không dám nghĩ đến chuyện Tề Mặc không thể ra ngoài, ông ta phải tận mắt chứng kiến Tề Mặc thoát khỏi nơi đó, ông ta phải tận mắt nhìn thấy cháu trai duy nhất của ông ta rời khỏi nơi quỷ quái đó.

Lời nói chắc chắn kiên quyết của Ly Tâm không rõ tại sao lại khiến Khúc Vi vững tâm một chút. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Ly Tâm.Trời tối đen nên ông ta không nhìn thấy gì, tuy nhiên, niềm tin tuyệt đối toát ra từ Ly Tâm khiến sắc mặt vô cùng khó cùng khó coi của Khúc Vi có chút ấm áp, trong lòng ông ta cũng kiên định hơn.

Hỏa lực ngày càng ác liệt, đây là sự giãy giụa, sự liều mạng cuối cùng. Người của Lam Bang đều là những tay lão luyện, nghĩ đến chuyện có thể tiêu diệt lão đại của Tề gia ở nơi này, bọn chúng càng trở nên hưng phấn, kiếp này có chết thì bọn chúng cũng trở thành truyền kỳ.

“Còn mười giây”. Ly Tâm vừa nhìn đồng hồ được chế tạo đặc biệt trên cổ tay vừa lẩm nhẩm. Lúc này, cô cũng cảm thấy thân xe Jeep hơi chìm xuống, điều đó có nghĩa là sự cân bằng ở dưới mặt đất đã bị phá vỡ, tất cả đang phát triển theo hướng diệt vong. Tề Mặc, anh không còn nhiều thời gian nữa.

“Hãy chờ sẵn ở cửa động, chuẩn bị kéo người”. Thời gian trên đồng hồ đếm ngược những giây cuối cùng, phán đoán Tề Mặc nhanh nhất cũng sẽ xuất hiện vào thời điểm này, Ly Tâm ra lệnh cho người của Tề gia.

Không ai lên tiếng trả lời, chỉ có tiếng bươc chân chạy về phía cửa động, cuộc tấn công bằng hỏa lực cũng đã đến những giây phút cuối cùng, hầu hết mọi người đều đã rút lui.

Đúng lúc này, cửa động vốn yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân nhanh như gió trên nền cát, tiếng bước chân mang một sức mạnh tuyệt đối.

Ly Tâm không quay đầu nhưng cô có thể nghe thấy tiếng mọi người lao xao ở cửa hang, người ở bên trong nhanh chóng được kéo ra ngoài. Tề Mặc là người chỉ cần có một phần trăm khả năng thì sẽ không bao giờ thất bại.

Tề Mặc làm thế nào để thoát ra ngoài, hắn có bị thương hay không, đã giải quyết đối thủ chưa? Bây giờ Ly Tâm không có thời gian quan tâm đến điều đó. Việc duy nhất cô quan tâm là phải rời khỏi nơi này, những chuyện khác đợi đến khi thoát khỏi đây rồi tính sau.

“Các anh còn năm giây, nhanh lên”. Ly Tâm đặt tay lên vô lăng, chân đạp cần ga chuẩn bị sẵn sàng, bánh xe Jeep xoay tít. Tề Mặc hai tay xách hai thuộc hạ lao ra đầu tiên. Nghe Ly Tâm nói vậy, hắn liền chạy đến nhảy lên chiếc xe Jeep của cô. Thấy đạn pháo nổ ầm ầm ở phía xa xa, Tề Mặc nhíu mày hỏi: “Kiệt, tình hình bây giờ..”.

“Tôi đã sắp xếp cả rồi, anh ngồi đó đi”. Ly Tâm cắt ngang lời Tề Mặc. Hồng Ưng và Hoàng Ưng ở đằng sau bay người vào chiếc xe Jeep của Ly Tâm. Bọn họ hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người dám dùng ngữ khí ra lệnh với Tề Mặc.

Sau khi nghe thấy tiếng Tề Mặc, Khúc Vi liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngất xỉu trên ghế ngồi. Ông ta đã kiên trì quá lâu nên không thể tiếp tục gắng gượng. Tề Mặc không nói gì trước mệnh lệnh của Ly Tâm. Hắn không phải người nhỏ nhen, chỉ cần có năng lực, hắn cũng không bận tâm đến việc nghe lời người khác.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng vừa vào trong xe, chưa kịp ngồi tử tế, Ly Tâm thấy hết hai phút liền lập tức rồ ga phóng vột về phía trước. Mấy chiếc xe Jeep chở người của Tề gia cũng lặng lẽ theo sau Ly Tâm.

“Mẹ kiếp, trước mặt có người đấy, cô làm gì vậy?”. Hoàng Ưng đưa mắt nhìn xung quanh, tuy trời tối đen nhưng từ những ánh lửa đạn pháo ở xung quanh có thể thấy mấy chiếc xe Jeep bị bao vây hoàn toàn. Bốn phía đều là kể địch, cứ xông lên như vậy chẳng phải tự lao đầu vào chỗ chết hay sao?

Ly Tâm nghiêm giọng: “Ngồi yên”. Hồng Ưng đồng thời túm tay Hoàng Ưng bóp mạnh, Hoàng Ưng lập tức hiểu ý Hồng Ưng. Lão đại không lên tiếng, có nghĩa hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của Ly Tâm, vậy thì bọn họ không có quyền nghi ngờ. Hơn nữa Ly Tâm cũng ở trên một con thuyền với bọn họ, không có lý do nào cô tự đưa bản thân vào chỗ chết. Hoàng Ưng chỉ nghĩ Ly Tâm chưa từng trải qua tình huống này, sợ cô xử lý không tốt nên mới lo lắng.

Hồng Ưng nói nhỏ: “Đưa cho tôi khẩu K95”.

Người đang bám ngoài cửa xe, chấp hành mệnh lệnh của Ly Tâm tên Kiệt trả lời: “Không còn đạn nữa, chúng tôi đã đưa hết vũ khí về phía Đông Bắc, bên đó chỉ có thể duy trì không đến mười giây nữa”.

Tề Mặc quan sát phương hướng Ly Tâm đang đi, là hướng ngược lại phía Đông Bắc. Đạn pháo bắn dự dội nhuộm đỏ cả bầu trời ở phía đó như thể Tề gia đang đánh cược cú chót.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng há hốc miệng khi nghe người đàn ông tên Kiệt thông báo “Không còn gì cả”. Bọn họ đang lâm vào cảnh nguy hiểm, thế mà trong tay không có vũ khí, vậy thì lấy gì chống địch, làm thế nào để xông ra khỏi vòng vây? Cả hai cau mày dồn ánh mắt về hướng Ly Tâm. Không hiểu cô nàng Ly Tâm này sắp đặt kiểu gì, đánh cược tất cả vào một ván bài không phải tác phong của Tề gia.

Ly Tâm lái chiếc xe Jeep lao thẳng về hướng Tây Bắc, bánh xe ma sát trên cát vàng không tạo ra tiếng động sắc nhọn không thể che giấu như trên đường nhựa, tiếng đạn pháo khá lớn càng che lấp âm thanh đoàn xe của Ly Tâm tạo ra.

Ô tô không bật đèn pha, người của Lam Bang cũng không bật đèn. Hai bên đều biết rõ, đèn chiếu sáng trong đêm tối sẽ khiến bản thân trở thành mục tiêu của đối phương. Tuy nhiên, đám Lam Bang đang bao vây cả khu vực không thể ngờ Ly Tâm lại to gan dám đi thẳng vào giữa đội hình của chúng.

Nghe tiến bánh xe ma sát trên mặt cát, Tề Mặc và Hồng Ưng nhận ra đó không phải là bánh xe của họ mà là của đối phương. Xe của đối phương chuyển động ở ngay bên cạnh xe họ, đồng thời tiếng chửi mắng của bọn chúng như ở sát bên tai.

Ly Tâm im lặng từ đầu đến cuối, trời tối nên cô không nhìn rõ tình hình phía trước. Bây giờ cô chỉ tin tưởng Bạch Ưng đã mở đường cho cô, không tin cũng phải tin, lúc này trong tay họ không còn chút vũ khí nào, Tề gia phải rời khỏi đây, bằng không chờ đợi họ là sự diệt vong.

Xe Jeep tiếp tục lao về phía trước, những người trên xe đều không biết lúc nào sẽ đâm phải người của Lam Bang, hay bị đối phương phát hiện. Hiện tại, Ly Tâm chỉ biết một điều duy nhất là phải kiên trì, bình tĩnh và tiến lên.

Tiếng xe ô tô tiếp tục vang lên, đạn pháo vẫn tiếp tục bắn ở phía xa, Ly Tâm biết số vũ khí còn lại chỉ có thể duy trì vài giây nữa, họ cần phải rời khỏi nơi này trước lúc đó. Hơn nữa, mặt đất đã có hiện tượng sụt lún, bánh xe di chuyển rất nặng nề, phải thoát thân trước khi quá muộn.

Ly Tâm chau mày, đạp mạnh vào chân ga, đẩy tốc độ xe Jeep đến mức cao nhất. Cô không còn thời gian, dù ở phía trước có người cũng phải xông lên, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng ngồi đằng sau, hai bàn tay chảy đầy mồ hôi. Lúc ở trong Kim tự tháp, bọn họ đã thấy cát trắng chảy ra. Khi cùng Tề Mặc chạy ra ngoài, cát dâng lên bắp chân bọn họ, bức tường đá điêu khắc đẹp đẽ ở hai bên không ngừng nứt toác và sụp đổ. Bọn họ gần như nghe thấy âm thanh tầng thấp nhất sụp đổ.

Tất cả đều chứng minh rằng do sự bất cẩn hay nói đúng hơn là sự ngu ngốc của bọn họ, tòa Kim tự tháp đã bị phá hủy kết cấu bên trong. Bây giờ Kim tự tháp đang trong quá trình tự hủy diệt. Hủy diệt và xóa sổ tất cả là một thủ đoạn bảo vệ lăng mộ của các Pharaoh.

Vào giây phút đó, đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng mới biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Những người ở bên ngoài không biết, nhưng bọn họ biết, bị cuốn vào cát lún trong sa mạc đáng sợ ra sao. Vì vậy bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất là xông lên phía trước, họ có thể bị toi mạng khi đối diện với kẻ thù, nhưng lùi lại đứng nguyên tại chỗ, họ cũng chỉ còn đường chết, do đó đành phải sống mái một phen.

Mặc dù trong lòng rối bời nhưng sắc mặt họ vẫn không hề thay đổi, đây chính là tố chất của người Tề gia, tố chất được tôi luyện từ gang thép, tất cả đều giữ sự im lặng tuyệt đối.

Ly Tâm nhấn mạnh ga tăng tốc, cô bất chấp việc che giấu tiếng động mà phi xe với tốc độ nhanh nhất. Trong lúc lái xe, Ly Tâm cảm nhận thấy bánh xe ngày càng lún xuống, mặt đất như có một lực hút dính chặt bánh xe ô tô. Sự sụt lún bắt đầu rồi.

Thấy Ly Tâm tăng tốc, mấy chiếc xe Jeep ở phía sau cũng lập tức tăng tốc độ. Giữa tiếng đạn bom, tiếng động phát ra từ những chiếc xe ô tô tuy không quá lớn nhưng chắc chắn đối phương có thể phát giác ra.

Tề Mặc, Hồng Ưng và Hoàng Ưng và những người khác nắm chặt khẩu súng trong tay, một khi bị phát hiện, họ sẽ liều mạng đến cùng. Bây giờ, họ không có sự lựa chọn nào khác.

Những chiếc xe lao nhanh về hướng Tây Bắc, gần như sượt qua xe của Lam Bang ở bên cạnh, tìm mọi người như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Nếu không phải Ly Tâm ra lệnh không được nổ súng trước, những kẻ có tác phong ra tay trước để chiếm ưu thế như người của Tề gia có lẽ đã nổ súng từ lâu.

“Shit, lái chậm thôi”.

“Đồ khốn, hốt hoảng gì chứ…”.

Sau tiếng xe va chạm là tiếng chửi mắng loạn xạ. Có điều, hình như đối phương đang lái xe về hướng khác. Dù chúng chửi rất thô bỉ nhưng không hề động thủ.

Tề Mặc liền chau mày nhìn Hồng Ưng ngồi cạnh. Thế này là thế nào? Người của Lam Bang không vô dụng đến thế chứ, va chạm vào xe chúng như vậy mà vẫn dễ dàng để bọn họ đi qua. Hơn nữa có cảm giác bọn chúng đang không ngừng chuyển hướng, vụ này chắc chắn không phải tình cờ.

Đám Tề Mặc là người thông minh, lập tức hiểu Ly Tâm đã giở trò gì đó, hoặc nói dễ nghe hơn là có hành động gì đó. Bằng không, đối phương cũng không hỗn loạn như lúc này.

Ly Tâm chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết nắm chặt vô lăng rồ ga điên cuồng tiến lên phía trước. Xem ra Bạch Ưng không phụ lòng tin của cô, đã mở một con đường sống cho cô. Nhưng dù không cần liên lạc với Bạch Ưng, cô cũng biết gây nhiễu từ xa như vậy nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong ba mươi giây, cô không còn nhiều thời gian.

Trong khi người của Lam Bang chưa hoàn toàn hành động theo thông tin quấy rối, Ly Tâm không đợi được nữa, co điên cuồng đâm vào phòng tuyến cuối cùng của đối phương.

Phía trước có một chiếc xe đang rẽ ngang, Ly Tâm không có thời gian né tránh hoặc lái vòng qua, cô đánh tay lái, đâm thẳng vào đuôi chiếc xe đó.

Xe Jeep phần đầu rất cứng nhưng phần đuôi trống không, nên khi bị Ly Tâm đâm mạnh, chiếc xe lật một vòng. Ly Tâm lại nhấn ga lao vào sa mạc mênh mang, không buồn quan tâm tình hình đằng sau.

Chiếc xe vừa bị đâm của Lam Bang còn chưa kịp phản ứng, lại tiếp tục bị chiếc xe ở đằng sau Ly Tâm hất đi rất xa. Chỉ trong giây lát, cả đoàn xe của Tề gia vượt qua vòng vây của Lam Bang, lao vào sa mạc ngay trước mặt bọn chúng.

Mặt đất bắt đầu lún sụt, cảm nhận được rõ ràng lực kéo bánh xe xuống mỗi lúc một lớn, khiến bánh xe khó mà chuyển động được, Ly Tâm nghiến răng, lái chiếc xe Jeep với tốc độ cực hạn.

Đám Tề Mặc không ai mở miệng, tất cả đều làm theo ý của Ly Tâm. Lao ra khỏi vòng vây của Lam Bang rất nguy hiểm nhưng có một cơ hôi sống sót, tuy nhiên bây giờ là lúc họ đối mặt với nguy hiểm thật sự. Đám Hồng Ưng không biết Kim tự tháp có diện tích rộng bao nhiêu nhưng Tề Mặc và Ly Tâm đã được chứng kiến. Chiều rộng của Kim tự tháp khoảng năm, sáu trăm mét, chiều cao theo sự tính toán của Khúc Vi là hơn một ngàn mét, chỉ riêng một ngàn một trăm tám mươi bậc thang đó đã dài mấy trăm mét rồi. Kim tự tháp bị sụp đổ sẽ kéo theo mặt đất sụt lún với một sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Ly Tâm cảm thấy co chư bao giờ lái xe khó như vậy, bánh xe dường như bi hút chặt xuống đất. Cô tăng tốc độ lên hai trăm cây số nhưng xe chỉ có thể chạy với tốc độ một trăm cây. Lực lún rất mạnh không ngừng kéo giật chiếc xe xuống bên dưới.

Đám Lam Bang ở đằng sau lưng cũng gào thét và điên cuồng tháo chạy. Sau khi đạn pháo của Tề gia đột ngột dừng bắn, bọn chúng mới phát hiện có điều bất thường. Tuy nhiên, chúng chưa kịp phản ứng, đất đã bắt đầu sụt lún, lực hút cực lớn làm bọn chúng cuồng loạn bỏ chạy.

Kim tự tháp có lẽ là tòa lớn nhất trong số những Kim tự tháp đã được phát hiện ở Ai Cập đang sụp đổ. Thuốc nổ cộng với biện pháp bảo vệ của người Ai Cập cổ đại khiến Kim tự tháp hoàn toàn sụp đổ. Không gian có độ cao cả ngàn mét đột nhiên bị rút lại, làm lộ ra cả một vùng rộng hàng trăm mét vuông, cát ở bên ngoài tràn vào như nước lũ, vùi lấp từng khoảng trống như một chiếc phễu khổng lồ.

Kajin là khu vực nằm ở trung tâm sa mạc, mặc dù nơi này có nguồn nước nhưng cát vẫn chiếm đa số. Những gò cát cao bị một lực hút mạnh điên cuồng hút về một chỗ như làm rung chuyển đất trời.

Tuy nhóm Tề Mặc và Ly Tâm không nghe thấy tiếng kêu thét thảm thương từ phía người của Lam Bang, cũng không chứng kiến cảnh bọn chúng tháo chạy nhưng họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Lúc này, trong cơn hoảng loạn chúng bật tất cả đèn pha ô tô. Hoàng Ưng quay lại nhìn, thấy ánh đèn pha từ nhiều ô tô chiếu sáng một vùng, cát vàng đang cuồn cuộn chảy về phía bọn chúng, cái hố đen ngòm phía sau giống một con quái vật đang há to cái miệng đỏ lòm của nó, vô tình nuốt trọn tất cả mọi thứ xung quanh trong sự im lặng tuyệt đối.

Chỉ trong giây lát, vô số ô tô của Lam Bang ở đằng sau đột ngột bị miệng con quái vật đó nuốt chửng, ánh đèn pha sáng loáng hoàn toàn biến mất, trả lại cho sa mạc đêm đen và sự yên tĩnh tột cùng, như thể cảnh tượng đèn pha sáng rực như ban ngày đó chưa từng xảy ra.

Hồng Ưng quay đầu lại, gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng vô cảm. Không một ai lên tiếng, bầu không khí trầm mặc tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng bánh xe Jeep ma sát trên cát, sức mạnh của thiên nhiên quả là vô cùng đáng sợ.

Đèn ô tô đã bật sáng, Tề Mặc đưa mắt quan sát mặt đướng,cát đang từ từ chảy về cái hố cực lớn ở đằng sau, không nhanh nhưng cũng không chậm, thoáng có cảm giác nó có xu hướng chảy ngày một nhanh hơn. Tề Mặc chau mày nhìn Ly Tâm: “Em đừng hốt hoảng”.

Ly Tâm không đáp lời, cô biết lúc này có hoảng hốt cũng vô dụng, chỉ tập trung chiến đấu với cát và thời gian. Nếu thắng, bọn họ sẽ sống sót, còn nếu thua, bọn họ sẽ bỏ mạng ở nơi này.

“Lão đại, Ly Tâm, mọi người đã thoát khỏi nơi đó chưa? Mau trả lời tôi đi”. Tiếng Bạch Ưng đột ngột truyền truyền đến chiếc hoa tai của Tề Mặc.

Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Thoát rồi, chú chuẩn bị đi”.

Bạch Ưng thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của Tề Mặc. Ly Tâm thông báo với anh ta xong liền cắt đứt liên lạc, hoàn toàn không mở kênh liên lạc, anh ta không thể biết được tình hình thế nào, bây giờ nghe thấy tiếng Tề Mặc mới thấy yên tâm.

Bạch Ưng lạp tức trả lời: “Bạch Ưng rõ ạ, lần này tôi tuyệt đối không bỏ qua cho Lam Bang”. Nói xong anh ta ngắt liên lạc, bắt đầu tiến hành bố trí một số việc đối phó với Lam Bang.

Cát chảy mỗi lúc một nhanh, Ly Tâm vẫn giữ tốc độ cao nhất. Nghe tiếng chiếc xe như sắp rời ra thành từng mảnh, thân xe không ngừng rung lắc khiến sắc mặt mọi người ở trên xe đều rất khó coi. Một khi chiếc xe Jeep xảy ra sự cố hay hỏng hóc, mọi người chỉ còn nước xuống âm phủ xây dựng thế lực của Tề gia.

Sắc mặt Ly Tâm cũng rất khó coi, nhìn thấy một đồi cát rất cao ở phía trước mặt, Ly Tâm nghiến răng, đánh tay lái tiến về phía đồi cát đó.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng nhíu chặt lông mày, bây giờ không phải là lúc nên đi đường bằng phẳng sao? Tại sao Ly Tâm lại mất công sức leo lên đồi cát dốc như vậy? Tuy nghi hoặc nhưng hai người thông minh không tranh cãi với Ly Tâm, bởi bọn họ biết về phương diện xe cộ, cô rành hơn họ nhiều, cô quyết định chọn con đường này là có ý đồ của cô. Hồng Ưng và Hoàng Ưng nắm chặt thành xe, xe Jeep bắt đầu nhiêng năm mươi độ.

Đồi cát vô cùng lớn, xe của Ly Tâm nhích từng tý một, hoàn toàn trái ngược với tốc độ lao vùn vụt khi nãy. Mặc dù vậy, Ly Tâm vẫn ngoan cố phóng lên đỉnh đồi.

Cát chảy càng lúc càng nhanh về phía sau. Tiếng cát chảy xạo xạo khiến mọi người sởn gai ốc.

Nhất định phải chạy lên đỉnh, gương mặt Ly Tâm càng trở nên nghiêm nghị khi đỉnh đồi đã hiện ra trước mắt nhưng xe không bò lên nổi. Cô hung hăng dùng hết sức nhấn ga, ánh mắt lộ vẻ hung dữ.

Lên hoặc xuống, tiến hoặc lùi, nếu không tiến về phía trước thì chỉ có thể lùi lại đằng sau, không còn sự lựa chọn nào khác. Ly Tâm gạt mạnh cần điều khiển, đánh vô lăng, chiếc xe Jeep gầm lên một tiếng xông lên đỉnh đồi.

Ly Tâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, giữ nguyên tốc độ đi xuống dốc. Ở đằng sau, mấy chiếc xe Jeep của đám thuộc hạ cũng leo lên được đỉnh đồi và điên cuồng lao xuống dốc.

“An toàn rồi”. Ly Tâm gạt mồ hôi trên mặt, tiếp tục lái chiếc xe Jeep đang hấp hối đi xa hết mức có thể.

Tề Mặc nhìn xuống dưới mặt đường, cát không còn chảy, nằm im trên mặt đất, đất ở đây cũng không có dấu hiệu bị lún sụt, tất cả chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.

Đồi cất cao ngất ở đằng sau đã ngăn chặn sự sụt lún, cả đồi cát này hoàn toàn có thể lấp đầy cái hố lớn đó. Tất cả mọi người lúc này mới thở phào, Ly Tâm quả nhiên là người có bản lĩnh, nhiều lúc không phải tốc độ mà là đầu óc quyết định tất cả.

Tề Mặc khẽ gật đầu, giơ tay vuốt tóc Ly Tâm.

Mấy chiếc xe Jeep ở đằng sau đang phóng như bay xuống dốc không giữ nổi thăng bằng liền lật nhào. Người của Tề gia ở trên xe thấy tình hình không ổn liền nhảy ra khỏi xe.

Đi thêm một đoạn xe của Ly Tâm cũng hoàn toàn chết máy, không thể nhúc nhích, nó chính thức trở thành đống sắt vụn. Ly Tâm tựa người vào thành ghế nói: “Những chuyễn còn lại các anh tự giải quyết”.

Không đợi Ly Tâm mở miệng Hồng Ưng đã mở thiết bị thông tin mang theo bên người bắt đầu nối liên lạc. Ly Tâm quay sang nhìn Khúc Vi đang hôn mê bất tỉnh. Nếu không nhờ Hoàng Ưng ở đằng sau giữ chặt người ông ta, khi chiếc xe lao xuống dốc, có lẽ thân thể Khúc Vi đã bị bắn đi phương nào, bây giờ trông ông ta không còn một chút sinh khí.

Ly Tâm biết bọn cô có thể đợi, nhưng Khúc Vi không thể đợi thêm, ông ta cần được điều trị càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, cô cũng không hoảng hốt vì tin tưởng vào khả năng làm việc của đám Hồng Ưng. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm tối ở sa mạc vô cùng lạnh lẽo. Vừa rồi do quá căng thẳng nên cô không để ý, bây giở cô mới thấy buốt giá vào tận xương tủy. Ly Tâm liền nhảy ra sau xe chen sát vào người Tề Mặc. Tề Mặc liền giơ tay ôm Ly Tâm vào lòng, dùng thân hình cao lớn của hắn sưởi ấm cho cô.

Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng Ly Tâm biết, đây là sự yên lặng trước một cơn phong ba bão táp sắp ập đến. Hôm nay xảy ra vụ này, e là Tề gia và Lam bang sẽ chính thức khai chiến.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top