Sau bức tường đá là một khung cảnh hoa lệ đến mức khó có thể diễn tả thành lời, đập vào mắt ba người là một trong những tuyệt tác xa xỉ hoa lệ, lộng lẫy chưa từng thấy.
Theo bức tường đá ngày càng mở rộng, một cung điện, hồ nước, hoa tươi làm bằng vàng từ từ hiện ra trước mắt họ.
Có vô số đóa hoa làm bằng vàng, cánh hoa mỏng như cánh bướm, giống hệt như thật, có bông đang nở rộ, có bông e ấp, có bông trên còn điểm những hạt ngọc thạch màu trắng tạo thành những giọt sương đậu trên cánh hoa. Tất cả vô cùng sống động.
Đây không phải Kim tự tháp được làm bằng đá mà là một cung điện Ai Cập thật sự, nơi các Pharaoh sinh sống. Đằng sau những lớp rèm sa là giường ngủ làm bằng ngà voi, từng đồ vật bày trong cung điện chân thực như tái hiện hoàng cung Ai Cập thời cổ đại, đẹp đến mức không thể chê trách bất cứ điểm gì.
“Oh my God!”. Gương mặt vốn trắng bệch của Khúc Vi lúc này vô cùng hồng hào, đôi mắt ông ta sáng rực, hoàn toàn trái ngược hình ảnh thảm hại vừa nãy.
“Cung điện dưới lòng đất”. Ly Tâm cũng hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một cung điện dưới lòng đất như vậy. Cung diện xa hoa đến mức khiến cô khó có thể liên hệ nó với hình tượng Ai Cập cổ không có gì ngoài đá và vàng.
“Song điện, đây mới thực sự là nơi đặt quan tài của Pharaoh”. Khúc Vi cất giọng đầy hưng phấn khi nhìn thấy chiếc quan tài bằng vàng đặt trên chiếc giường ngà voi.
“Nhìn đủ chưa?”. Thấy Khúc Vi và Ly Tâm say mê trước cảnh tượng xa hoa này. Tề Mặc lạnh lùng nói. Hắn không có hứng thú với mấy thứ này, hắn chỉ quan tâm bây giờ làm thế nào để thoát khỏi nơi này.
Khúc Vi và Ly Tâm giật mình, Ly Tâm bất giác bóp trán rồi quay sang Khúc Vi: “Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”. Đợi sau khi rời khỏi nơi này, cô chuẩn bị kỹ càng rồi quay lại đây cũng chưa muộn.
Khúc Vi mỉm cười nhìn Ly Tâm. Ông ta vừa bảo Tề Mặc đưa ông ta đi tìm kiếm, vừa hỏi Ly Tâm: “Cô làm cùng nghề với tôi?”. Nếu không phải người cùng nghề,ông ta đoán không ra tại sao Ly Tâm có thể biết rõ về Kim tự tháp như vậy.
Ly Tâm đeo túi xáchđựng đồ nghề của Khúc Vi, đi theo hai người đàn ông: “Cũng coi như cùng nghề. Chỉ có điều tôi trực tiếp ăn trộm, còn ông thì đào bới”. Điểm khác biệt là một người phải mất công sức lao động đào ra còn một người đột nhập ăn trộm, điểm giống nhau là cả hai không cần bỏ vốn.
Khúc Vi phì cười: “Vậy chắc chắn cô ăn trộm đồ của Tề Mặc nên mới gặp nó đúng không?”.
Ly Tâm hơi giật mình, Khúc Vi quả nhiên hiểu rất rõ Tề Mặc. Chuyện cô ăn trộm đồ của Tề Mặc, người ngoài không ai hay biết, vậy mà Khúc Vi đoán trúng ngay. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc, sắc mặt hắn không thay đổi. Cô mỉm cười trả lời: “Bác già cũng hiểu tình hình thật đấy”.
Khúc Vi vừa tìm kiếm vừa nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy tôi chưa già đến mức bị gọi là ‘bác già’. Cô bé, cô có thể gọi tôi là chú”.
Ly Tâm thấy Khúc Vi nghiêm khắc nhìn mình, bất giác cười nói: “Vậy sao?”.
Khúc Vi và Ly Tâm ông một câu tôi một câu chuyện trò linh tinh, Tề Mặc không hề xen vào cuộc trò chuyện của hai người. Hắn một tay xách Khúc Vi, một tay nắm chặt tay Ly Tâm. Nơi này chỗ nào cũng có cơ quan, tốt nhất là không nên rời nhau nửa bước.
Tình trạng sức khỏe của Khúc Vi tương đối tệ. Mặc dù ông ta có lương khô thực nhưng bị mất máu quá nhiều, nếu không nói chuyện để phân tán sự chú ý, có lẽ ông ta đã hôn mê bất tỉnh từ lâu. Tề Mặc chú ý đến vấn đề này nhưng hắn không có hứng thú nói chuyện với Khúc Vi, Ly Tâm hiển nhiên cũng nhận ra điều đó nên cô không ngừng hỏi han ông ta, ông ta không thể hôn mê ở đây được.
“Pharaoh Ramesses II, trò đùa gì vậy? Sao có thể là Pharaoh Ramesses II?”. Sau khi tính toán phương vị xong, Khúc Vi sờ lên chiếc giường ngà voi, vô tình nhìn thấy dòng chữ khắc trên quan tài, ông ta thốt lên đầy kinh ngạc.
Sắc mặt Ly Tâm lập tức thay đổi, cô tròn mắt: “Không phải đấy chứ, xác ướp Pharaoh Ramesses II đã được tìm thấy, tại sao lại xuất hiện ở đây?”.
Pharaoh Ramesses II là một trong những Pharaoh nổi tiếng nhất trong lịch sử Ai Cập. Ông ta làm vua hơn sáu mươi năm, sống đến chín mươi tuổi, ông ta có tới tám bà vợ, hơn một trăm người thiếp và hơn một trăm đứa con. Ông là Pharaoh trị vì lâu nhất trong vương triều thứ mười chín của Ai Cập, cũng là Pharaoh giàu có nhất, trị vì thời kỳ thịnh vượng nhất của Ai Cập.
Nhưng xác ướp của ông đã được tìm thấy ở Thung lũng các vị vua từ lâu. Tại sao ở đây lại xuất hiện quan tài của ông?.
Khúc Vi cau mày, cầm chiếc la bàn không ngừng tính toán phương hướng. Đây là một chiếc la bàn hiện đại, có thể coi như một chiếc máy tính. Màn hình không ngừng chuyển động rồi dần dần hiển thị hình dáng trước kia của Kim tự tháp hoang phế. Xem ra, Khúc Vi đã tiến hành nghiên cứu kỹ về Kim tự tháp này, đến hình ảnh ba chiều ông ta cũng vẽ ra.
“29 độ 58 phút 50 giây vĩ Bắc”. Khúc Vi lẩm nhẩm đọc thông số trên màn hình, Ly Tâm liền hỏi lại: “Không phải là 22 giây sao?”.
30 độ vĩ bắc là vĩ độ thần kỳ nhất thế giới. Tam giác Bermuda, nền văn minh Atlantic đã biến mất, Kim tự tháp đều nằm trên vĩ độ này. Trong khi đó, đỉnh Kim tự tháp Ai Cập nằm đúng góc 29 độ 58 phút 50 giây vĩ Bắc.
Khúc Vi chớp mắt, chăm chú quan sát chiếc quan tài ở bên cạnh rồi lên tiếng: “Có lẽ đây mới là lăng mộ thật sự của Pharaoh Ramesses II. Bởi vì vị trí này gần 29 độ 58 phút 50 giây vĩ nhất. Kỳ tích, đúng là kỳ tích”.
“Tôi mặc kệ mấy thứ kỳ tích của ông. Tôi chỉ biết nếu ông không hành động, tôi sẽ cho ông đi làm bạn với những kỳ tích này”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng pha lẫn sát khí.
Ly Tâm lập tức lùi lại một bước, bám chặt tay Tề Mặc,cô ngoái nhìn ngang nhìn ngửa như đang tìm đường thoát. Khúc Vi nhanh chóng bỏ chiếc la bàn vào túi, nghiêm túc gõ gõ đập đập. Hai người có phản ứng nhanh như chớp, bởi vì họ biết rõ hậu quả của việc lơ là Tề Mặc nghiêm trọng đến mức nào.
Tề Mặc nhìn Khúc Vi và Ly Tâm, ánh mắt lạnh lẽo có thể giết người khiến họ dựng tóc gáy. Cảm nhận bàn tay Tề Mặc siết chặt tay mình, Ly Tâm gượng cười nói với hắn: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nghiên cứu sơ qua về Kim tự tháp”. Dám không để ý đến Tề Mặc, đầu óc cô đúng là có vấn đề.
Tề Mặc hừm một tiếng, kéo Ly Tâm đứng gần vào người hắn. Có gì quay về tính sổ sau, bây giờ phải để cô ở bên cạnh mới được, ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp.
Ly Tâm bị Tề Mặc kéo vào lòng, cảm nhận hắn vẫn tức giận, cô liền ngoan ngoãn đứng trước hắn. Biết Tề Mặc đang nổi giận nhưng lần này sao cô không thấy sợ hãi nhỉ? Mặc dù trước kia Ly Tâm không đến nỗi quá khiếp sợ Tề Mặc nhưng cô vẫn hơi sợ hắn. Không biết có phải đầu óc cô đã bị hỏng sau cú rơi vừa rồi, bây giờ cô chỉ cảm thấy yên lòng. Đúng là vô cùng kỳ lạ, Ly Tâm ngẫm nghĩ một lúc vẫn không sao lý giải nổi sự thay đổi của mình. Cô liền lắc đầu đứng yên trong lòng Tề Mặc.
“Ở đây có một…”. Khúc Vi sờ vào một hình vẽ thần Mặt trời, ngẩng đầu nói với Tề Mặc và Ly Tâm. Nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu, Tề Mặc vẫy tay ra hiệu ông ta ngừng lại. Sát khí lóe lên trong mắt hắn, hắn nghiêng đầu lắng nghe tiếng gì đó, Khúc Vi liền im bặt.
Là tiếng bước chân, tiếng bước chân có chút hỗn loạn vọng tới rất rõ từ trên đỉnh đầu. Lúc này Ly Tâm và Khúc Vi cũng đã nghe thấy, cả hai hơi ngây người.
“Là đám Hồng Ưng?”. Ly Tâm phản ứng nhanh, cô chợt nhớ ra chỉ có đám Hồng Ưng ở trong Kim tự tháp liền nói nhỏ với Tề Mặc.
“Không phải”. Tề Mặc chau mày, vẻ lạnh lùng dần lan tỏa trên gương mặt hắn.
Khúc Vi và Ly Tâm đều kinh ngạc, trong Kim tự tháp này ngoài đám Hồng Ưng còn có người khác sao? Ly Tâm liền quay sang Khúc Vi, ông ta đứng tựa vào chiếc giường ngà voi, nhíu mày khẽ nói: “Tôi không rõ kẻ muốn hãm hại tôi đã đi hay chưa, nhưng tôi chỉ nhìn thấy ba tên”.
“Đại ca, hay chúng ta đặt bom làm nổ tung nơi này đi cho đỡ tốn công”. Một giọng nói trầm thấp đột ngột vọng đến, nghe rõ không sót một chữ nào. Ly Tâm liền nhíu mày, vô thức nắm chặt tay Tề Mặc.
“Đặt bom? Nói dễ thế. Nếu có thể đặt bom, bên trên còn ra lệnh cho chúng ta đích thân xuống đây? Chú không nghĩ xem đối phương là ai, đặt bom thì dễ thôi, nhưng nếu người của đối phương trả thù, chưa nói chú và tôi mất mạng, bên trên cũng sẽ bị ảnh hưởng”. Một giọng nói tiếng Anh khàn khàn vang lên.
“Lam Bang?”. Ly Tâm liền hiểu ra nội tình. Trên đường đến đây cô đã xem qua tài liệu, Ai Cập là địa bàn của Lam Bang, trong khi đó Lam Bang và Tề gia bất hòa từ lâu, chắc chắn lần này là một cơ hội tốt với chúng.
“Tiểu Mặc, là cậu liên lụy đến cháu, khụ khụ…”. Khúc Vi vừa nghe thấy hai từ “Lam Bang” từ miệng Ly Tâm liền hiểu ra, ông ta bất giác ngẩng lên nhìn Tề Mặc, ánh mắt lộ vẻ hối hận. Tuy nhiên Khúc Vi còn chưa nói hết câu, Tề Mặc nhanh như cắt giơ tay chộp cổ ông ta.
Ly Tâm đứng bên cạnh hoảng hốt, vội vàng kéo tay Tề Mặc: “Tôi đã nói rồi, lão đại có tên đàng hoàng, ông muốn chết phải không?”. Sau đó, cô quay sang Tề Mặc: “Lão đại, anh còn có người thân, tôi đến một người thân cũng chẳng có, tôi muốn được gọi thân mật cũng chẳng có ai gọi. Lão đại, ông ấy sắp nghẹt thở rồi. Lão đại, nếu anh không cần, hãy nhường ‘chú’ lại cho tôi. Tôi cũng muốn nhận một người chú, anh đừng bắt nạt ông ấy nữa”. Vừa nói, Ly Tâm vừa cố gỡ ngón tay Tề Mặc.
Thấy trên mặt Ly Tâm không có vẻ đau buồn, chỉ có chút lo lắng, Tề Mặc lạnh nhạt nói: “Tôi tha cho ông lần này. Từ trước đến nay không người nào có thể liên lụy đến Tề Mặc tôi”. Nói xong, hắn thả Khúc Vi ra.
Thấy Tề Mặc tha cho Khúc Vi, Ly Tâm lắc đầu: “Nếu lão đại không muốn đến đây, trên đời này không một ai có thể ép lão đại. Lần này là lão đại tự nguyện, chắc chắn lão đại cũng đã tính toán trước mọi rủi ro, chẳng có gì là liên lụy với không liên lụy cả”. Cô vừa nói vừa vuốt ngực Khúc Vi giúp ông ta thông khí.
Tề Mặc liền kéo Ly Tâm về phía hắn. Khúc Vi vừa thở hổn hển vừa cố gượng mỉm cười nhìn hai người nói: “Từ nay về sau chú sẽ là chú của cháu, Tiểu Ly Tâm”.
Ly Tâm sa sầm mặt, gọi tên là được rồi, tự nhiên thêm từ ‘Tiểu’ làm gì. Nhưng bây giờ không phải là lúc phản bác, cô lườm Khúc Vi một cái rồi tập trung theo dõi động tĩnh ở bên trên.
Tiếng bước chân vừa hơi rối loạn lại vừa có trật tự truyền đến một cách rõ ràng. Không cần nhìn cũng biết bên trên có khá nhiều người, chắc chắn không phải chỉ có vài người.
“Khốn kiếp thật, không biết cơ quan bí mật nằm ở chỗ nào? Sao mãi không tìm thấy vậy?”. Giọng nói giận dữ và cố nén lo lắng của Hồng Ưng vọng tới, tiếp theo là tiếng đập gõ cạch cạch. Ly Tâm vui mừng, định hét to lên, nhưng cô đột nhiên nhận ra điều bất thường. Hồng Ưng đang ở hầm mộ chứa chiếc quan tài, sao tiếng của anh ta có thể vọng đến đây?.
“Là trang bị khuếch đại”. Khúc Vi vô cùng ngạc nhiên.
Thấy Tề Mặc và Ly Tâm đều nhìn ông ta, Khúc Vi ngẫm nghĩ một lát rồi giải thích: “Hai người có biết nguyên lý cái phễu không? Nơi này có lẽ là tầng dưới cùng của Kim tự tháp. Mọi âm thanh ở bên trên đều được truyền xuống dưới này theo một con đường đặc biệt. Chúng ta có thể nghe thấy họ nói chuyện, nhưng họ không thể nghe thấy chúng ta, nói một cách đơn giản là như vậy”.
Một lý luận vô cùng tiên tiến, con người sống cách đây năm ngàn năm đã làm ra được, nào là thiết kế thông gió, các cơ quan bí mật, giờ lại là trang bị khuếch đại, quả thật không thể không khâm phục trí tuệ của người xưa.
“Hoàng Ưng, Hoàng Ưng”. Khúc Vi vừa dứt lời, Tề Mặc đột ngột lên tiếng.
Ly Tâm ngẩng đầu thấy Tề Mặc điều chỉnh chiếc hoa tai nằm trên tai hắn nhằm mục đích thử liên lạc với Hoàng Ưng. Ly Tâm thở dài: “Lão đại, Kim tự tháp không biết được xây dựng theo nguyên lý nào, đến tia X quang cũng không thể xuyên qua. Mấy thứ như tín hiệu hoàn toàn vô tác dụng. Nơi này cắt đứt mọi liên hệ vời thế giới bên ngoài”.
Tề Mặc liền sa sầm mặt, Ly Tâm vội nói: “Chúng ta hãy tìm lối thoát trước đã, những chuyện khác để tính sau”. Thấy Ly Tâm nháy mắt với mình, Khúc Vi mỉm cười nhannh chóng tìm kiếm.
“Ầm”, một tiếng nổ không biết xuất phát từ đám Hồng Ưng hay Lam Bang vọng tới, Tề Mặc chau mày, Ly Tâm cũng không lên tiếng, còn Khúc Vi càng nhanh chóng tìm kiếm.
“Bụp bụp”. Tiếng súng không lớn nhưng vẫn truyền xuống tầng dưới cùng của tòa Kim tự tháp. Tuy là súng giảm thanh, nhưng trong không gian yên tĩnh, ba người đều nghe thấy rõ.
“Nhanh lên”. Nghe tiếng súng này, Tề Mặc biết thuộc hạ của hắn sẽ chịu thiệt trong cuộc đọ sức, sắc mặt hắn vo cùng khó coi, sát khí đầy người.
Ầm, Tề Mặc vừa nói xong, bên trên đột nhiên có tiếng nổ cực lớn. Ly Tâm và Khúc Vi vội bịt tai lại, tiếng nổ lớn như vậy vang lên như ở ngay bên cạnh khiến tai họ ù ù, đầu óc choáng váng.
Sau đó mặt đất đột nhiên rung nhẹ, có kẻ sử dụng thuốc nổ bên trong Kim tự tháp, ai mà ‘giỏi’ quá vậy.
“Không biết là tên ngốc nào, đồ khốn kiếp, không muốn sống phải không?”, mặt Khúc Vi lập tức biến sắc. Kim tự tháp là một thể liên hoàn, chỉ cần phá hủy một chỗ, cả tòa Kim tự tháp sẽ sụp đổ. Rốt cuộc tên ngốc nào đã dùng thuốc nổ?
Sau tiếng nổ lớn lại xuất hiện tiếng lạo xạo. Tề Mặc là người trấn tĩnh nhất, hắn quay đầu về nơi phát ra tiếng động rồi trầm giọng: “Nhanh lên, không muốn chết thì mau tìm lối thoát đi”.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Khúc Vi và Ly Tâm liền dõi theo ánh mắt của hắn. Tim hai người tựa hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, Khúc Vi không nói một lời lập tức cúi người tìm kiếm. Ly Tâm bước đến hỏi: “Tôi có thể làm gì?”.
Cung điện hoa lệ dưới lòng đất không biết bị vụ nổ vừa rồi động đến cơ quan nào, từ các góc xuât hiện lỗ nhỏ bằng nắm đấm, cát từ đó nhanh chóng tràn vào bên trong, chỉ một loáng nền của cả cung điện đã phủ một lớp cát.
Những hạt cát trắng nhỏ li ti ào ào tràn vào cung điện như nước chảy. Cát ‘ngủ yên’ hơn năm ngàn năm không một chút thay đổi, vẫn sạch sẽ, mịn màng và khô ráo, chúng nhẹ nhàng chảy xuống.
Tề Mặc, Ly Tâm và Khúc Vi không ai lên tiếng. Tề Mặc không thúc giục chỉ lạnh lùng nhìn Khúc Vi đang bận rộn tìm kiếm và Ly Tâm đứng bên cạnh giúp ông ta. Từng giọt mồ hôi chảy dài từ trán xuống mặt Ly Tâm. Ở một nơi mát mẻ như nơi này, mồ hôi của Ly Tâm nói lên nhiều điều, tuy vậy sắc mặt cô vẫn không thay đổi, Tề Mặc giơ tay vuốt nhẹ tóc cô.
Cát tràn vào mỗi lúc một nhiều, tiếng súng ở bên trên dần dần trở nên dữ dội. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng chắc đã phát hiện ra người của Lam Bang, cuộc đọ súng càng lúc càng kịch liệt. Tiếng thuốc nổ ầm ầm không ngừng vang lên. Tiếng của hai bên đã lẫn vào nhau, Ly Tâm và Tề Mặc không biết là bên nào còn ngu xuẩn dữ vậy.
Cát trắng đã ngập qua đầu gối, sắc mặt Ly Tâm ngày càng trắng bệch. Tuy nhiên lúc đưa dụng cụ cho Khúc Vi, tay cô không hề run rẩy. Ly Tâm biết bây giờ là lúc cô cần hết sức trấn tĩnh.
Tề Mặc thấy vậy nhấc Ly Tâm đặt lên chiếc giường ngà voi. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn hắn đồng thời kéo hắn lên giường. Cát trắng chỉ ngập qua thắt lưng là không thể nhúc nhích. Mặc dù Tề Mặc rất mạnh nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Khúc Vi ở bên cạnh cũng mồ hôi nhễ nhại, gương mặt vốn trắng bệch giờ đỏ hồng, bàn tay ông ta bắt đầu run rẩy lẩy bẩy. Ly Tâm vỗ nhẹ vào tay ông ta: “Bình tĩnh, chắc chắn ông có thể làm được”. Khúc Vi chỉ gật đầu mà không ngẩng lên nhìn Ly Tâm.
Mỗi giây mỗi phút dần trôi qua, cát ngày càng dâng cao trong cung điện, dần ngập đến mặt giường ngà voi. Thời gian dành cho Khúc Vi không còn nhiều, một khi cát trắng phủ kín các hình trang trí, cơ quan bí mật cũng sẽ bị chôn vùi trong đó, đến lúc đó muốn thoát ra cũng không thoát nổi.
“Cái này… tôi không thể đảm bảo chính xác một trăm phần trăm, nhưng chúng ta cũng phải thử xem sao”. Khúc Vi đột nhiên đứng dậy, tay giữ chặt chiếc quan tài, nói với hai người.
“Được”. Ly Tâm không có ý phản đối, Tề Mặc cũng không lên tiếng. Vào giây phút này, Khúc Vi có quyền lực tuyệt đối, hắn và Ly Tâm chỉ có thể tin tưởng và nghe theo ông ta.
“Chúng ta chia làm ba góc, đồng thời ấn mạnh hết sức xuống”.
Ba người đứng ở ba góc chiếc quan tài, cùng một lúc ấn mạnh chiếc quan tài xuống. Nhưng bên dưới quan tài là giường ngà voi, không biết Khúc Vi có ý gì?.
“Ấn mạnh vào”.
Quan tài không hề nhúc nhích, Khúc Vi lấy hết sức hét lớn. Tề Mặc chau mày, dùng toàn lực ấn mạnh chiếc quan tài. Bỗng nhiên tiếng bánh xe ken két vang lên, dưới sức mạnh của ba người, chiếc quan tài dần lún xuống.
Ở phía Đông Bắc của cung điện, một bức tường đá trang trí thành hình trời sao từ từ hạ xuống, phát ra tiếng ken két, mang đến tia hy vọng cho ba người.
“Thời gian không đủ rồi”. Ly Tâm hét lên khi thấy cát trắng đã cao quá đùi cô.
Không biết do cố ý hay vì quá lâu đời, bánh xe của cơ quan bí mật chuyển động rất chậm. Trong khi đó, dù ba người tận lực ấn xuống nhưng bức tường đá chỉ hạ xuống một khoảng trống nhỏ đủ một người trèo qua. Ở bên dưới, cát trắng dâng lên mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một điên cuồng.
Tề Mặc một tay bế Ly Tâm lên cao, một tay xách Khúc Vi, khó nhọc dịch chuyển từng bức về phía tường đá.
Cát tràn vào ngày càng nhiều hơn. Dù Tề Mặc mạnh đến mấy, trên tay lại có hai người nên hắn không thể đi nhanh. Ly Tâm thấy vậy đẩy tay Tề Mặc, nói: “Tôi có cách, anh cứ đi nhanh đi”. Nói xong, cô nghiêng người lăn trên cát về phía bức tường đá. Do người Ly Tâm tương đối nhẹ, trọng lực không dồn vào một chỗ nên cô không bị chìm xuống cát. Chỉ một loáng, cô đã lăn đến chân bức tường đá.
Thấy Ly Tâm về đích, Tề Mặc liền nhấc ngang người Khúc Vi lên tung về phía Ly Tâm. Mặt khác, hắn nhanh chóng sải bước dài đi về bức tường đá. Không có Ly Tâm và Khúc Vi, lực cản của cát không thể gây khó dễ cho Tề Mặc.
Khúc Vi bị Tề Mặc ném đi với tốc độ rất nhanh, ông ta bay đến trước mặt Ly Tâm chỉ trong một giây. Nhưng vì Tề Mặc dùng lực hơi mạnh nên Khúc Vi vừa chạm đất đã lập tức lún người xuống cát. Ly Tâm đứng bên liền túm cổ áo ông ta, không kéo được ông ta lên nhưng cũng không để ông ta chìm quá sâu.
“Leo lên đi”. Tề Mặc đi đến nơi, một tay nhấc Khúc Vi lên, miệng nói với Ly Tâm. Ly Tâm liền bám vào cánh tay Tề Mặc rồi trèo lên cổ hắn. Do bức tường đá khá cao, cao hơn cả ba người bọn họ nên chỉ còn cách dùng thân người làm thang để trèo lên.
Ly Tâm đứng trên vai Tề Mặc rối cúi xuống kéo Khúc Vi. Khúc Vi biết bây giờ không phải lúc tranh cãi, liền túm tay Ly Tâm. Ly Tâm đỡ thắt lưng Khúc Vi còn Tề Mặc đỡ hai chân ông ta giơ lên cao. Khúc Vi dùng hết sức leo lên trên bờ tường đá.
“Nhanh lên, đưa tay cho chú”. Khúc Vi ngồi trên tường đá, thò tay xuống keo Ly Tâm. Ly Tâm chẳng nói chẳng rằng lập tức túm tay Khúc Vi, hai chân cô được Tề Mặc đưa lên cao, Ly Tâm dễ dàng leo lên bờ tường đá.
Bức tường đá khá cao so với mặt đất, Ly Tâm liền nằm bò ra, nhoài người xuống nói với Tề Mặc: “Nhanh lên”. Tề Mặc lập tức nắm chặt tay Ly Tâm.
Ly Tâm cố gắng hết sức kéo Tề Mặc nhưng người hắn không nhúc nhích. Ở bên dưới, cát đã dâng đến thắt lưng Tề Mặc. Một khi nửa người chìm trong cát, muốn thoát ra là vô cùng khó khăn.
“Tề Mặc, mau gạt cát ở quanh người anh ra xung quanh đi”. Ly Tâm lúc này đã thực sự cuống lên, hai mắt cô đỏ hoe, cô nhoài nửa người xuống tường đá, hai tay nắm chặt tay Tề Mặc.
Tề Mặc nhíu mày, không phải hắn không muốn thoát khỏi lớp cát mà là không thể thoát ra được. Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Ly Tâm, hắn càng siết chặt tay cô, ánh mắt hắn càng lộ vẻ lạnh lùng và bá đạo.
Khúc Vi thấy vậy lớn tiếng nói “Cố chịu nhé” rồi giữ chân Ly Tâm nhảy xuống bên kia bức tường, dùng trọng lượng cơ thể của mình kéo Ly Tâm về đằng sau, hy vọng có thể kéo được Tề Mặc lên. Cát bao vây người Tề Mặc khiến hắn không thể đông đậy. Toàn thân Ly Tâm bị kéo về hai phía đến mức sắp đứt lìa, nhưng cô không để ý đến đau đớn, chỉ biết điên cuồng cố sức kéo Tề Mặc lên.
Tề Mặc vẫn không thể nhúc nhích, cát ở xung quanh hắn tiếp tục dâng lên. Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của Ly Tâm, Tề Mặc trầm trầm khẽ nói: “Em chỉ có thể ở bên cạnh tôi”.
“Tôi biết, tôi biết, anh đừng buông tay, anh đừng buông tay. Anh nói tôi chỉ có thể chết trong tay anh, nếu anh buông tay thì sẽ không có chuyện đó đâu”. Ly Tâm đương nhiên hiểu ý Tề Mặc, cô vừa hoảng hốt vừa sốt ruột càng nắm chặt tay hắn.
Tề Mặc không hề hoảng loạn, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh như bình thường, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, sau đó hắn nói chậm rãi từng tiếng: “Tôi sẽ không buông tay”. Tề Mặc không hiểu thế nào là đáp ứng nguyện vọng của người khác, hắn chỉ biết nếu phải chết, hắn sẽ mang cô đi cùng. Người đặc biệt đối với Tề Mặc chỉ có thể ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi bàn tay hắn.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment