TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Rầm, tiếng bức tường đá nhập vào bước tường phía trên khiến Ly Tâm giật mình tỉnh ra, bên trong hắt ra ánh sáng u ám và lạnh lẽo khiến người ta vừa rùng mình vừa bị thu hút bởi vẻ cao quý của nó.

Đằng sau bức tường đá là một hành lang dài và rộng. Hành lang không làm bằng đá thô ráp mà tất cả được phủ một lớp màu vàng, trên khắc nhiều hoa văn sống động. Tất nhiên chủ đề chính vẫn là thần Mặt trời được tôn kính nhất Ai Cập cổ đại. Dưới ánh sáng lạnh lẽo lớp màu vàng đó không có vẻ rực rỡ mà ngược lại lại có vẻ âm u.

“Là vàng”. Hồng Ưng thận trọng tiến lên phía trước, sờ lên bước tường đá ở hành lang rồi đưa ra kết luận.

Cả hành lang được phủ một lớp vàng, khiến những người chứng khiến chỉ có một suy nghĩ duy nhất là quá xa xỉ. Tuy nhiên đối với các Pharaoh, những người thống trị cao nhất trong xã hội nô lệ, những người tiếp cận thần thánh nhất, chuyện này không có gì to tát.

Ly Tâm vô cùng hứng thú, cô đi vào bên trong. Bức tường ở hai bên hành lang cứ lồi ra lõm vào liên tục. Chõ lõm vào có một thị vệ trông rất oai phong đứng canh. Những người thị vệ mặc áo giáp làm bằng vàng, cầm khiên tròn và cây giáo dài, mang đầy phong vị Ai Cập.

Trên đầu mỗi thị vệ có một viên ngọc phát ra ánh sáng mờ mờ. Nếu Ly Tâm đoán không nhầm, đây là viên dạ minh châu cô đã được nghe nhiều trong truyền thuyết nhưng chưa thấy bao giờ. Viên dạ minh châu to bằng nắm đấm, tỏa ánh sáng khá yếu. Tuy nhiên, do có rất nhiều viên nên cả hành lang cũng được chiếu sáng mờ mờ.

“Những thứ này là gì vậy?”. Hoàng Ưng nhíu mày hỏi.

Ly Tâm không quay đầu, cô ngắm nhìn những thứ phía trong những bộ quần áo giáp, đó không phải là sắt hay đồ nhựa, hưng phấn trả lời: “Là xác ướp”.

Ba từ đơn giản nhưng khiến Tề Mặc hơi chau mày, còn đám Hoàng Ưng hơi ngạc nhiên, lùi lại phía sau vẻ chán ghét. Nói là “xác ướp” cho có vẻ dễ nghe, chứ nói trắng ra chỉ là một đống xác chết, lại còn là xác chết từ mấy ngàn năm trước. Trước một đống thi thể, những người luôn phải đối diện với cái chết như Hồng Ưng, Hoàng Ưng không cảm thấy sợ hãi mà chỉ có chán ghét.

“Lão đại, có vết máu”. Rắn đầu đất đột nhiên chỉ tay vào một góc hành lang.

Tề Mặc lạnh lùng đảo mắt qua nơi đó rồi ôm eo Ly Tâm đưa cô đi về phía trước, không cho cô cơ hội từ chối cũng như mặc kệ ánh mắt sùng bái của cô trước đống xác ướp.

Ly Tâm bị lôi đi, nghiến răng rủa thầm Tề Mặc. Thật ra cô chỉ có chút xíu hứng thú với xác ướp, dù sao cũng chỉ là tử thi mà thôi, chỉ có các nhà khảo cổ mới thích đống xác ướp đó. Tề Mặc kéo cô đi như vậy, làm cô không thể lấy được đống dạ minh châu, tức chết đi được.

Tận cùng hành lang là một cầu thang đi xuống. Giống hàng lang bằng vàng, cầu thang cũng được phủ vàng ròng, cách một bậc thang lại có một xác ướp trang bị vũ khí đầy đủ. Cầu thang này rất cao, bậc thang đi xuống như không có tận cùng, Ly Tâm bất giác nhăn mày, cô chưa từng nghe nói trong Kim tự tháp có thiết kế kiểu này.

Không khí vô cùng yên tĩnh, không có người nào lên tiếng, tất cả giữ thái độ trầm mặc lặng lẽ đi xuống dưới. Trước một hàng xác ướp, ngay cả người gan to hơn trời như Hoàng Ưng cũng bị bầu không khí âm u đè nén. Không ai có thể thản nhiên trước một đống xác chết như vậy, hơn nữa lại còn là xác chết từ mấy ngàn năm trước. Trong không khí có thứ mùi vừa thơm vừa nhức mũi, không biết là mùi vương lại khi làm ra xác ướp hay mùi gì khác.

“Không biết đây là lăng mộ của vị Pharaoh nào, tại sao lại thâm nghiêm như vậy?”. Càng đi xuống bên dưới, Rắn đầu đất càng mất dần sự bình tĩnh, thay vào đó là sự kinh ngạc.

Ly Tâm đưa mắt qua Rắn đầu đất: “Ông cũng nhận ra điều đó?”.

Rắn đầu đất gật đầu: “Tôi chưa từng thấy một Kim tự tháp xa hoa như thế này ở Ai Cập. Chỉ Pharaoh có công trạng cực kỳ to lớn trong lịch sử Ai Cập mới có thể có đồ tùy táng hoành tráng như thế này. Nhưng những lăng mộ đó đều đã được phát hiện, vị này rốt cuộc là ai?”.

Khác với vẻ kinh ngạc của Ly Tâm và Rắn đầu đất, đám Tề Mặc vẫn giữ thái độ bình tĩnh và lạnh lùng. Bọn họ chỉ có mục đích duy nhất là tìm người. Pharaoh, Kim tự tháp, đồ bồi táng ư? Tất cả những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì với bọn họ. Mặc kệ đây là Kim tự tháp gì, cũng chỉ là chỗ ở của người chết mà thôi. Tề Mặc không mấy thoải mái với điều đó vì hắn không có sở thích chui vào mộ.

Nhưng đám Tề Mặc không biết, Pharaoh có địa vị càng cao, quy cách càng nhiều thì lăng mộ sẽ càng nguy hiểm. Kim tự tháp của một vị Pharaoh có quyền lực, năng lực và tài lực, các cơ quan và cạm bẫy sẽ càng bố trí cẩn mật hơn, càng tiến sâu vào bên trong sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm. Trong cả nhóm người chỉ có một mình Ly Tâm hiểu biết nửa vời về phương diện này, mặc dù ở đây không có lời nguyền hay tà thuật nhưng không thể coi thường trí tuệ người xưa.

Ly Tâm không buồn giải thích với Tề Mặc những điều này, vì cô biết nói với hắn chẳng khác nào “đàn gảy tai trâu”. Tề Mặc luôn tin tưởng vào bản thân, những lúc không thể nắm bắt kẻ địch thì đến đâu hay đến đó, gặp đối thủ nào dùng biện pháp tương ứng, còn không thể phòng bị hắn sẽ trực tiếp đối đầu. Ly Tâm hiểu rõ sự ngông cuồng của Tề Mặc.

Đoàn người tiếp tục đi xuống dưới, có tất cả một nghìn một trăm tám mươi bậc thang, đúng là cầu thang lên trời. Ly Tâm và Rắn đầu đất đưa mắt nhìn nhau, người nằm trong Kim tự tháp này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Bậc cầu thang càng nhiều chứng tỏ địa vị và tôn nghiêm của người đó càng lớn. Đây là Kim tự tháp có nhiều bậc thang nhất trong số các Kim tự tháp đã được phát hiện từ trước đến nay.

Dưới chân cầu thang là một chiếc quan tài bằng vàng. Trong không gian rộng lớn, chiếc quan tài đặt ở vị trí trung tâm nên đập vào mắt mọi người ngay lập tức.

Ly Tâm ngó xung quanh, cô không giấu được vẻ chấn động và hưng phấn trong ánh mắt. Từ dưới mặt đất đến bốn bức tường xung quanh và cả trên trần cao đều có những hình khắc tinh xảo đẹp tuyệt vời, có hình thần Mặt trời, có hình chúng thần trong vũ trụ hay nữ thần mặt người thân rắn đang cưỡi chiếc xe bay trên không trung… Tất cả đều là những tuyệt tác.

Ở dưới mặt đất, các xác ướp được sắp xếp có trật tự xung quanh chiếc quan tài. Một lớp các thị vệ cầm vũ khí quỳ một chân thành vòng tròn ngoài cùng, một số xác ướp là nô lệ thân cận nhất của Pharaoh quỳ ở vòng tròn bên trong. Tất cả quỳ hướng mặt về phía quan tài. Còn bốn người ở trong cùng ngồi quay lưng lại chiếc quan tài của Pharaoh theo bốn góc khác nhau, tư thế của họ giống như siêu độ hoặc tiễn Pharaoh lên đường.

Đẳng cấp rất nghiêm ngặt, quy cách rất thâm nghiêm. Ly Tâm liếc mắt nhìn qua, e là phải có đến một, hai trăm người bảo vệ chiếc quan tài, Ly Tâm không khỏi sững sờ, nơi đây rất hoành tráng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lăng mộ đế vương, nói gì thì Pharaoh cũng là những vị đế vương đầu tiên trên thế giới.

“Lục soát”. Vừa xuống đến mặt đất, Tề Mặc đưa mắt nhìn quanh rồi lạnh lùng ra lệnh. Đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng lập tức tản ra tìm kiếm từng góc một.

Mắt Ly Tâm sáng rực trước vô số đồ bồi táng của Pharaoh ở bên cạnh, toàn là đồ cổ hoàn mỹ. Ly Tâm nghiên cứu rất nhiều về đồ cổ thấy đồ bồi táng, hầu hết đều là kim khí, tuy chất liệu không mấy hấp dẫn cô nhưng chúng được chế tác thủ công tinh xảo đến mức không thể không tán thưởng.

Châu báu chất thành từng đống khắp mặt đất, nào là đá mắt mèo, phỉ thúy và đủ loại đá quý khác. Dưới ánh đèn chiếu của đám Tề Mặc, đống châu báu tỏa ánh sáng đủ màu sắc, vô cùng rực rỡ.

Ly Tâm giẫm lên đống châu báu ở dưới đất để tiến về phía quan tài tuyệt đẹp. Lần đầu tiên đi trên con đường rải đầy châu báu quý giá như vậy, sự hư vinh liền nảy sinh trong lòng. Chỉ đế vương mới có tư cách này, Ly Tâm bất giác cười tươi roi rói.

Ly Tâm đi quanh chiếc quan tài một vòng, thấy Rắn đầu đất đang bận rộn tìm dấu vết của Khúc Vi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc quan tài, mặt có chút nghiêm nghị và ghê tởm. Cô bất giác chỉ vào hàng chữ khắc trên quan tài: “Khắc gì vậy?”. Tuy cô có hứng thú với Ai Cập và Kim tự tháp nhưng không có nghĩa cô biết văn tự Ai Cập, càng không biết văn tự cổ của Ai Cập.

“Lời nguyền”. Rắn đầu đất nói ngắn gọn. Ông ta là người Ai Cập, tuy không quá coi trọng tín ngưỡng nhưng trong lòng cũng không thấy thoải mái khi đối diện với những thứ này.

“Ừm, thế thì ông không cần nói nữa”. Ly Tâm lập tức ngăn Rắn đầu đất. Không biết thì hơn, biết rồi trong lòng trong lòng có khi lại thấy khó chịu.

“Lão đại, không thấy người đâu cả”. Hầm mộ tuy không nhỏ nhưng cũng không lớn lắm, trong chốc lát đám Hoàng Ưng đã lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy Khúc Vi.

Tề Mặc chau mày, nơi này kín mít, không có một con đường nào khác nên việc tìm kiếm tương đối dễ dàng, tất nhiên với điều kiện không có cơ quan bí mật khác.

“Tề lão đại, nếu anh chưa vừa lòng, chúng ta có thể ra ngoài tìm mấy chuyên gia khảo cổ rồi quay lại vào đây tìm kiếm, dù sao bọn họ cũng biết nhiều hơn chúng ta. Chúng ta cứ đi lung tung cũng không phải là cách. Xin thứ lỗi cho tôi nhiều lời, vị Pharaoh được chôn ở đây càng là người có thế lực, trong Kim tự tháp càng có nhiều cơ quan bí mật. Chúng ta không phải người trong nghề, cứ mò mẫm như vậy cũng không phải cách. Tề lão đại thấy như thế nào?”. Rắn đầu đất có thể chắc chắn Kim tự tháp này không đơn giản như vẻ bề ngoài hoang phế của nó, vì vậy ông ta cần phải thận trọng cân nhắc. Dù sao đối với người Ai Cập, Kim tự tháp cũng là một nơi thần thánh.

Tề Mặc trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Quay về”.

Tề Mặc không phải là người lỗ mãng, thuộc hạ của hắn toàn là cao thủ nhưng chỉ ở trong xã hội hiện đại, còn với những thứ cổ xưa và thần bí như thế này, rõ ràng không phải sở trường của bọn họ. Khúc Vi mất tích gần ba ngày, một người không ăn không uống trong ba ngày về cơ bản đã đạt đến giới hạn. Hắn không có manh mối cứ mò mẫm lung tung, cơ hội tìm được sẽ rất nhỏ. Vì vậy Tề Mặc quyết định rút lui.

Đám Hồng Ưng không có bất cứ ý kiến nào, dù sao đây cũng không phải là sở trường của bọn họ. Lần này là sơ suất của bọn họ, tưởng đơn giản dễ dàng giải quyết nhưng trên thực tế không phải như vậy. Nghe mệnh lệnh của Tề Mặc, họ không ngạc nhiên mà chỉ thấy hơi ngượng.

“Lại đây”. Tề Mặc lạnh lùng gắt lên khi thấy tất cả mọi người đều đi về phía hắn trừ Ly Tâm, cô vẫn chăm chú quan sát chiếc quan tài và đống châu báu, hoàn toàn không nghe thấy mệnh lệnh của hắn.

Ly Tâm giật mình, tay cô đang sờ quan tài trượt xuống, cô suýt đập đầu vào đó, Ly Tâm liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tề Mặc: “Chuyện gì vậy ?”.

Tề Mặc lạnh lùng trừng mắt với Ly Tâm. Ly Tâm quay lại thấy mọi người đã đi cả về phía hắn, chỉ còn mình cô đứng ở nơi này. Ly Tâm hiểu ngay rằng mọi người chuẩn bị rút lui. Chết dở, vừa rồi cô quá tập trung ngắm mấy hình vẽ kia nên không nghe thấy mẹnh lệnh của Tề Mặc. Ly Tâm đưa tay lên sờ mũi, nhấc chân đi về phía hắn.

Bàn tay vừa đưa lên không trung, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy có gì bất thường. Cô hạ tay xuống nhìn, có vết máu, có thể nói là vết máu khô trong lòng bàn tay cô. Ly Tâm sững người trong giây lát, nhướn mày nhìn Tề Mặc rồi lập tức quay lại quan sát chiếc quan tài.

Thấy Ly Tâm mặt biến sắc, Tề Mặc sải bước dài về phía cô. Lúc này, Ly Tâm ngồi xổm bên cạnh chiếc quan tài, chỉ tay vào viền dưới quan tài, nơi bị lõm vào trong. Nếu không để ý sẽ không nhìn thấy, ở nơi đó có vết máu hình ngón tay, chắc do bám vào quan tài nên mới để lại dấu vết. Vừa rồi nếu không phải Tề Mặc khiến Ly Tâm giật mình, tay cô cũng không vô tình quệt vào vết máu.

Thấy vết máu đã khô, Tề Mặc cất giọng trầm trầm: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này”. Một phút thời gian là thêm một phút hy vọng, hắn không hiểu kết cấu bên trong tòa Kim tự tháp nên cần nhanh chóng tìm người biết. Manh mối này để lại cho người hữu dụng.

Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm hơi ngây ra vài giây mới hiểu ý hắn. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, Ly Tâm thu lại thần sắc hưng phấn vừa rồi. Đợi đến khi cứu được Khúc Vi, các chuyên gia khảo cổ đã loại bỏ hết nguy hiểm, cô lại vào nơi này là được. Dù sao bây giờ cứu người quan trọng hơn cả, tuy Tề Mặc không nói nhưng cô biết Khúc Vi có một vị trí quan trọng trong lòng hắn, nếu không hắn đã chẳng đích thân đến tận đây tìm ông ta.

Ly Tâm liền bám vào một góc quan tài để đứng dậy. Đột nhiên mặt đất dưới chân cô mở ra tạo thành một cái hố lớn đen ngòm. Theo phản xạ, Ly Tâm hét lên một tiếng, giơ tay chộp lấy Tề Mặc vừa quay người đi.

Tề Mặc chưa kịp bước bỗng nghe thấy tiếng thét của Ly Tâm, hắn lập tức quay lại, thấy nửa người cô đã rơi xuống hố, tay đưa về phía hắn. Tề Mặc không nghĩ ngợi, lập tức lao người túm lấy tay Ly Tâm. Động tác của hắn nhanh như tia chớp, vừa kịp túm lấy tay Ly Tâm trong lúc cả người cô đã rơi xuống dưới. Tề Mặc còn chưa kịp kéo Ly Tâm lên trên, mặt đất dưới chân hắn bỗng lún xuống dưới.

Tề Mặc không hề hoảng loạn, cánh tay còn lại của hắn lập tức bám vào chiếc quan tài. Cùng lúc này, đám Hoàng Ưng mới phát hiện ra sự cố, vừa hét lên vừa lao đến.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nắp chiếc quan tài từng bị mở ra không chịu được sức nặng của hai người ở bên dưới liền bật ra, cùng Tề Mặc và Ly Tâm rơi xuống dưới.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng có tốc độ nhanh nhất cũng chỉ chộp được một góc của nắp quan tài, Hồng Ưng không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống theo.

Cái hố vừa đột ngột xuất hiện lại nhanh chóng khép vào. Thấy Hồng Ưng có thể sẽ bị chẹt chết, Hoàng Ưng phản ứng nhanh liền nắm vai Hồng Ưng kéo mạnh về đằng sau. Chỉ nghe một tiếng động nhẹ, mặt đất trở lại bằng phẳng và kín mít như cũ.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Hồng Ưng bị Hoàng Ưng ném ra xa không bận tâm tới cái đầu đang chảy máu ròng ròng do va vào chiếc quan tài, bắt đầu im lặng tìm kiếm cơ quan. Chuyện xảy ra vừa rồi chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là Ly Tâm đã đụng trúng một cơ quan nào đó.

Hoàng Ưng từ từ đứng dậy, cánh tay anh ta đau đến mức muốn gãy đến nơi, vừa rồi anh ta dùng lực quá mạnh, vượt quá sức chịu đựng của cánh tay. Mặc dù vậy, Hoàng Ưng vẫn nghiến răng chịu đau truyền đạt một loạt mệnh lệnh cho thuộc hạ. Tất cả mọi người mặt mũi tối sầm nhanh chóng hành động.

Lại nói vừa rồi Tề Mặc chộp lấy quan tài trong lúc rơi xuống, khi có cảm giác chiếc nắp quan tài không giữ được hai người mà còn rơi xuống cùng họ, Tề Mặc liền đổi nắm thành đẩy, đẩy mạnh nắp quan tài ra, một tay kéo Ly Tâm lên, một tay chộp lấy cô ôm vào lòng.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top