Bánh xe ma sát trên nền cát, chiếc xe lao như tên bắn về phía hai chiếc xe Jeep đuổi theo ở phía sau. Do cát bay mù mịt nên những kẻ đuổi theo không nhận ra, đám người đang chạy trốn dám bất chấp tất cả quay đầu lao về phía bọn chúng.
Trước đó, mục đích của Tề Mặc đến Ai Cập là để tìm người. Tuy hắn biết đây là địa bàn của Lam Bang, có sự uy hiếp đối với hắn nhưng hắn vẫn không mang theo nhiều vũ khí hạng nặng. Vì vậy bây giờ nhóm Tề Mặc chỉ có mấy khẩu súng tùy thân, tất nhiên cũng là loại vũ khí tiên tiến nhất thế giới.
Trong cơn gió cát mịt mù, Ly Tâm vẫn nhắm tịt mắt, điên cuồng lái xe lao về phía trước. Chỉ trong chốc lát, chiếc xe Jeep của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt những chiếc xe đang đuổi theo.
Đúng vào thời khắc đó, Ly Tâm nghe thấy tiếng súng nổ dữ dội, tiếng súng hết sức kịch liệt và bình tĩnh chứ không hỗn loạn.
Mắt Ly Tâm đã đầy cát nên cô không thể mở ra. Cô chỉ biết nhấn ga, giữ nguyên tốc độ lao về đằng trước.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó một luồng khí nóng tràn tới với một lực mạnh đến mức gần như khiến chiếc xe Jeep của cô bay lên không trung. Tiếng đạn bắn xé gió như sượt qua bên tai, khiến tim cô suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếp đến là tiếng kính chắn gió vỡ vụn, rơi xuống tay Ly Tâm khiến Ly Tâm toát mồ hôi lạnh.
Đầu Ly Tâm bị Tề Mặc ấn xuống vô lăng, cô muốn ngẩng đầu lên cũng không được. Lúc này cô lái xe hoàn toàn dựa vào cảm giác và quyết tâm liều mạng đến cùng.
“Dừng lại”. Giọng nói bá đạo của Tề Mặc đột ngột vang lên bên tai Ly Tâm. Không chút nghĩ ngợi cô lập tức đạp phanh xe. Bánh xe rít lên trên mặt cát và dừng lại tại chỗ ngay lập tức.
Tiếng súng nổ đột nhiên vang rền rồi biến mất trong chớp mắt, nhanh đến mức người ta chưa kịp cảm thấy gì, mọi chuyện đã kết thúc. Trên sa mạc chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng thở hổn hển của bản thân. Ly Tâm vẫn nhắm nghiền mắt, tai nghe thấy đám Hoàng Ưng mở cửa xuống xe. Đến lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa người và thành ghế phía sau, xem ra mạng sống của cô đã được bảo toàn.
“Không tồi, không tồi”. Hoàng Ưng mở miệng tán thưởng. Ly Tâm đưa tay sờ mặt, trên mặt cô là một lớp cát dày, khiến làn da của cô trở nên thô ráp.
Mặt trời chiếu ánh nắng như thiêu như đốt xuống sa mạc. Khi sờ lên mặt Ly Tâm mới phát hiện mặt và lưng cô đã ướt đẫm. Vừa rồi cô không để ý đến, bây giờ mới thấy mặt đầm đìa nước, quần áo ướt rượt. Ly Tâm gượng cười, hóa ra mình vẫn sợ hãi và căng thẳng. Ly Tâm lắc đầu rồi mở cửa bước xuống xe.
Cát chui vào mắt, bây giờ Ly Tâm mới bắt đầu cảm thấy đau rát, cô đứng bên cạnh xe không ngừng chớp mắt nhưng vẫn không thể mở mắt ra được.
“Khóc đi”. Thấy Ly Tâm đứng bất động một chỗ, toàn thân dính đầy cát vàng, tay muốn dụi mắt nhưng lại không dám, Tề Mặc liền tiến lại gần ôm cô vào lòng.
“Tôi không khóc được”. Ly Tâm chân hơi run rẩy tựa vào người Tề Mặc, ngẩng mặt nói với hắn trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Cô không phải là diễn viên, đâu có tài nói khóc là khóc. Hơn nữa, cô vốn kiên cường quen rồi, thấy cô cười thì dễ, thấy cô khóc hơi khó.
Tề Mặc không nói một lời, đột ngột bóp mạnh eo Ly Tâm, Ly Tâm cảm thấy cơn đau mỏi tê tê buồn buồn đến tận xương tủy, mắt cô bỗng dưng ngân ngấn nước mắt. Chỗ đó là điểm nhạy cảm và nhột nhất trên người Ly Tâm, Tề Mặc đáng chết chọc đúng điểm yếu của cô.
Nước mắt không ngừng trào ra, mang theo những hạt cát vàng trong mắt. Thấy Ly Tâm định giơ bàn tay đầy cát và vụn kính vỡ lau mặt, Tề Mặc hơi chau mày, một tay hắn giữ chặt cổ tay Ly Tâm, một tay hắn giúp Ly Tâm lau chùi những hạt cát quanh mắt. Có lẽ do chưa từng chứng kiến Ly Tâm khóc bao giờ, lúc này thấy cô giàn giụa nước mắt, Tề Mặc có cảm giác khó chịu. Hắn liền lạnh lùng ra lệnh: “Đừng khóc nữa”.
Ly Tâm chớp mắt, cảm giác đỡ hơn nên cô từ từ mở mắt. Có phải cô tự dưng muốn khóc đâu, là do Tề Mặc ra tay với cô, bây giờ hắn lại bắt cô ngừng khóc, đúng là hết nói nổi.
Vừa mở mắt ra, Ly Tâm giật nảy người khi thấy đầu xe Jeep của cô chỉ cách xe đối phương chưa tới một mét. Nếu kỹ thuật của cô kém hơn một chút, hoặc cô không kịp phản ứng với mệnh lệnh của Tề Mặc, nhiều khả năng cả đám sẽ phải tạm biệt thế giới này, thảo nào Hoàng Ưng xuýt xoa khen ngợi cô.
Ly Tâm đưa mắt qua hai chiếc xe Jeep của đối phương, người trên hai xe đó chết sạch, toàn thân lỗ chỗ vết đạn, Hoàng Ưng và Rắn đầu đất đang chuyển vũ khí hạng nặng xuống xe. Ly Tâm thầm cảm thán trong lòng, may mà những người đi cùng cô đều là tay súng cừ khôi. Cũng may cô không nhìn thấy gì, nếu mở mắt chứng kiến, chưa chắc cô đã có thể bất chấp tất cả lái xe lao về phía trước như thế.
Tề Mặc không thèm để ý đến những kẻ vừa thiệt mạng. Đối với hắn, đây chỉ là loại tôm tép, dám đối đầu với hắn mà chỉ có chút năng lực như vậy, hắn không coi chúng ra gì. Chúng hoảng hồn đến mức tay lái không vững, không khống chế nổi vũ khí khi nhìn thấy chiếc xe của hắn lao về phía bọn chúng, đúng là một lũ vô dụng. Đối với Tề Mặc, sự việc vừa trải qua chỉ là chuyện vặt, cuộc đời hắn từng gặp vô số tình huống nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Khi ôm Ly Tâm, cảm nhận quần áo của cô đã ướt hết, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Vô dụng”. Nói xong, hắn bế Ly Tâm lên ghế sau ô tô.
“Đi thôi”. Hồng Ưng và Hoàng Ưng nhặt loại vũ khí tối tân nhất của đối phương ném lên xe. Thấy Tề Mặc bế Ly Tâm lên ghế sau, Hồng Ưng hất cằm với Rắn đầu đất: “Ông lái đi”. Rắn đầu đất không nói một lời ngồi vào vị trí tài xế.
Ly Tâm tựa vào lòng Tề Mặc, khóe miệng giật giật, khẽ nói: “Anh đi đâu tìm thuộc hạ vô dụng như tôi?”.
Lời nói rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai đám Hoàng Ưng. Hoàng Ưng liền cười nói: “Cũng không đến nỗi vô dụng, ít nhất cô có kỹ thuật lái xe rất khá”.
Hồng Ưng gật đầu: “Đúng là rất được, vừa dũng cảm vừa mưu trí”. Biết lái xe không phải bản lĩnh ghê gớm nhưng không nhiều nhân tài có thể điều khiển xe cừ và bình tĩnh sáng suốt trong tình huống nguy hiểm như Ly Tâm. Xong việc nhũn chân cũng chẳng sao.
Nghe mấy câu khen ngợi, Ly Tâm liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tề Mặc. Tề Mặc vẫn lạnh lùng vô cảm cúi đầu nhìn vào mắt cô, ánh mắt hắn không hề biểu lộ sự tán thưởng, Ly Tâm lườm hắn rồi cúi đầu. Sao cô lại đen đủi gặp vị lão đại như hắn ?.
Thấy Ly Tâm bất mãn cúi đầu Tề Mặc siết chặt vòng tay đang ôm eo cô. Tuy vẻ mặt hắn vẫn vô cảm như thường nhưng sâu trong đáy mắt ẩn hiện ý cười.
Kajin là một thị trấn nhỏ hoang vắng nằm ở khu vực trung tâm sa mạc. Lúc chạng vạng tối, đoàn của Tề Mặc đã tới địa điểm Khúc Vi mất tích, một di chỉ cách Kajin hơn một trăm hai mươi cây số. Nơi này vô cùng hoang vu, cát vàng che phủ toàn bộ di tích, chỉ có một phần sụp đổ lộ ra ngoài. Nhưng qua bao năm tháng bị gió cát bào mòn, những thứ đó bị phong hóa rất nặng, trông như những gò cát cao thấp nhấp nhô. Nếu không có sự giới thiệu của Rắn đầu đất, Ly Tâm không thể tưởng tượng nơi này từng tồn tại một Kim tự tháp.
“Lão đại, tôi đã liên hệ rồi, tất cả đang trên đường đến đây”. Vừa xuống xe, Hoàng Ưng liền kéo Rắn đầu đất đi tìm lối vào Kim tự tháp, Hồng Ưng nói nhỏ bên tai Tề Mặc.
Tề Mặc gật đầu, Rắn đầu đất tuy cũng là nhân vật có thế lực ở Ai Cập nhưng so với Lam Bang, ông ta chỉ là loại tôm tép, ông ta không những không giúp bọn hắn mà có khi còn gây ra thêm rắc rối.
Trước khi đến đây, người của Tề Mặc đã tiến hành công tác chuẩn bị kỹ lưỡng. Việc bị tấn công bất ngờ ở trên đường đi càng khiến hắn không thể ngồi im. Nhẫn nhịn không phải là tác phong của Tề Mặc mà ăn miếng trả miếng mới là cách làm của hắn xưa nay. Mặc dù vậy, chuyện chính hiện nay là phải tìm ra Khúc Vi, còn món nợ với Lam Bang, hắn từ từ tính cũng chưa muộn, thứ Tề Mặc không thiếu chính là thời gian và thủ đoạn. Hắn chưa phải chịu thiệt lớn bao giờ, cũng tuyệt đối không chơi trò chui sâu vào hang cọp.
“Lão đại, ở đây”. Hoàng Ưng và Rắn đầu đất đi quanh khu di chỉ một vòng, kiểm tra môi trường xung quanh và vị trí cụ thể , sau đó anh ta đi tới nói.
Ly Tâm lúc này đã khôi phục bộ dạng tràn trề sức sống như con gián đập mãi không chết. Chỉ cần cho cô thời gian hồi phục, cô có thể hết lần này đến lần khác tự đứng dậy.
“Ở đâu?”. Ly Tâm nhìn Hoàng Ưng, mắt sáng lấp lánh. Mặc dù mới thoát khỏi nguy hiểm nhưng khi đối diện với một sự mê hoặc to lớn, Ly Tâm lập tức quên hết mọi chuyện trước đó.
Hoàng Ưng liếc Ly Tâm rồi quay sang Tề Mặc, nghiêm nghị nói: “Lối vào ở đây”. Vừa nói anh ta vừa dẫn đường đi vào bên trong.
Cùng lúc đó, có mấy chiếc xe ô tô lao đến như điện xẹt trong sa mạc mờ tối. Tề Mặc đi theo Hoàng Ưng , còn Hồng Ưng ra đón người của bọn họ.
Lối vào Kim tự tháp là một cửa động rất nhỏ, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện. Cửa động nhỏ đến mức chỉ một người chui lọt. Bên ngoài có người của Rắn đầu đất đang canh giữ, bọn họ cung kính cúi chào khi thấy ông ta.
“Là nơi này?”. Tề Mặc chau mày, đôi mắt hắn ánh lên tia sắc lạnh.
Rắn đầu đất gật đầu:” Vâng, chúng tôi phát hiện dấu chân và đồ bồi táng ở lối đi. Tôi đã bảo người trông coi không để mất dấu chân, còn đồ bồi táng ở đây ạ”. Vừa nói ông ta vừa nhận một món đồ từ tay thuộc hạ.
Đó là một chiếc mặt nạ màu vàng khắc hình thù cổ quái. Tề Mặc còn chưa kịp giơ tay, Ly Tâm đã chộp lấy, cô hớn hở ngắm chiếc mặt nạ. Nó có tạo hình rất đặc biệt, hoàn toàn làm thủ công.
“Mặt nạ bằng vàng, trời ơi, đẹp quá đi thôi”. Ly Tâm lật đi lật lại chiếc mặt nạ, thốt lên kinh ngạc. Lời khen ngợi của Ly Tâm không được ai hưởng ứng, chỉ có Hoàng Ưng lườm cô một cái. Không ai thật sự nhìn thấy vẻ chấn động và kinh ngạc trong mắt cô.
“Bỏ xuống”. Hồng Ưng đi tới nghiêm giọng nói. Lão đại còn chưa xem, sao đã đến lượt Ly Tâm. Nói xong, anh ta đoạt lấy chiếc mặt nạ trong tay Ly Tâm, cung kính đưa cho Tề Mặc.
Ly Tâm giấu đi vẻ chấn động trong ánh mắt, lườm Hồng Ưng một cái rồi quay sang Tề Mặc. Tề Mặc biết gì chứ, một nhà buôn vũ khí lẽ nào có thể nhận biết đồ cổ?. Đưa cho hắn, hắn cũng chỉ coi là đồ vật bằng vàng bình thường mà thôi. Đối với người giàu có như Tề Mặc, vàng chẳng phải là thứ đáng giá. Ngược lại, Ly Tâm rất có hứng thú với chiếc mặt nạ này, phải nói là vô cùng hứng thú mới đúng.
Tề Mặc quả nhiên không thèm cầm chiếc mặt nạ, lạnh lùng nói: “Vứt đi”. Hắn không hề có hứng thú với món đồ này. Vàng ư, muốn có bao nhiêu chẳng được. Không hiểu tại sao Khúc Vi lại đi trộm thứ này, đúng là giảm giá trị của ông ta. Còn Ly Tâm nữa, hai mắt sáng rực chộp ngay cái mặt nạ đó, cô làm mất thể diện của hắn quá. Tề Mặc không nói thêm một lời, chỉ nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt lạnh lùng và tức giận.
Khóe miệng Ly Tâm giật giật, không ngẩng đầu cũng biết Tề Mặc đang nhìn cô chằm chằm. Cô tiếc nuối đưa cái mặt nạ cho Rắn đầu đất ở bên cạnh. Ly Tâm trừng mắt uy hiếp Rắn đầu đất. Cô không nói một lời nhưng bắt gặp ánh mắt đầy uy hiếp của cô, Rắn đầu đất lĩnh hội ngay. Ông ta khẽ gật đầu, hoàn thành vụ thỏa thuận ngầm với Ly Tâm.
Thấy Rắn đầu đất hiểu ý, Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm. Cô cười híp mắt, ngẩng đầu đối diện với Tề Mặc. Tề Mặc hừm một tiếng rồi quay sang Rắn đầu đất. Ông ta lập tức chui vào bên trong Kim tự tháp. Dấu chân của Khúc Vi chỉ đi vào, dấu chân đi ra chỉ xuất hiện đến nửa đường. Bên trong có điều gì kỳ lạ, đám Tề Mặc phải vào xem mới biết.
Cả đoàn người chui vào trong. Mới đi mấy bước, một cơn gió mát thổi qua, làm dịu không khí nóng bức.Nhìn thông đạo kín mít, Hoàng Ưng bất giác khẽ nhướn mày.
Càng đi vào sâu bên trong địa hình càng thấp, không khí càng mát mẻ hơn, còn thoáng cảm thấy có gió thổi. Hồng Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt quan sát tường đá kín mít không thông gió nổi rồi quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ đầy vẻ khó hiểu.
Kim tự tháp ở Ai Cập là một trong những kỳ tích vĩ đại nhất thế giới, cũng là thứ thần bí nhất. Nó thần bí ở chỗ từ xưa đến nay chưa ai biết được nó được xây dựng như thế nào, hoặc vén màn bí ẩn đằng sau nó. Những sự việc kỳ quái ẩn giấu bên trong nó qua phim ảnh tiểu thuyết càng trở nên kỳ bí. Điều này khiến Hồng Ưng và Hoàng Ưng vô cùng cảnh giác. Không phải bọn họ tin có lời nguyền hay linh hồn gì đó mà là những người, những việc gây ra nguy hiểm dưới cái vỏ bọc thần bí mới càng cần phải đề phòng.
Ly Tâm đi sau Tề Mặc, cô ngắm những hoa văn trên bức tường đá. Trên tường đá điêu khắc vô số thần Mặt trời, tín ngưỡng của người Ai Cập cổ đại. Thông qua các hình vẽ, có thể thấy sự sùng bái kính ngưỡng tuyệt đối của người Ai Cập đối với thần Mặt trời.
“Đẹp quá”. Ly Tâm bất giác thốt lên.
Lời nói của Ly Tâm phá vỡ không khí yên tĩnh. Tề Mặc quay đầu, giơ tay ôm eo Ly Tâm, kéo cô tiến về đằng trước. Ly Tâm bị Tề Mặc ôm vào lòng mới định thần. Cô đã sai rồi, không phải cô không muốn coi chuyện của Tề Mặc là chuyện của mình, cô chỉ là quá kính ngưỡng nền văn hóa Ai Cập, mới sơ suất khiến Tề Mặc mất mặt trước người ngoài, nhưng cô đúng là chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi. Ly Tâm không nói một câu, ngoan ngoãn đi theo Tề Mặc. Lúc hắn sắp nổi giận thì tốt nhất là nghe theo hắn.
“Tề lão đại, ở đây này”. Đi tiếp xuống vài tầng thông đạo, Rắn đầu đất dừng bước, tay chỉ vào một dấu chân xiêu vẹo trên mặt đất.
Tề Mặc chau mày, dấu chân đi ra quả nhiên chỉ đến đây là không còn vết tích, tựa hồ như chủ nhân của dấu chân đột nhiên biến mất. Hắn liền buông Ly Tâm ra, chăm chú quan sát.
Ly Tâm cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, dưới ánh đèn chiếu sáng có thể nhìn thấy rõ dấu chân trên lớp cát. Rõ ràng dấu chân này hơi sâu hơn dấu chân lúc đi vào. Tuy không phải dân trộm mộ nhưng cô lại nghiên cứu khá kỹ về môn trộm đạo. Lúc quay ra vác đồ nặng nên dấu chân lún sâu hơn lúc đi vào một chút. Chủ nhân dấu chân chắc chắn là Khúc Vi, người hành nghề trộm mộ dưới cái mác chuyên gia khảo cổ.
“Lão đại, ở đây có vết đạn”. Hoàng Ưng đột nhiên lên tiếng.
Ly Tâm ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh đèn sáng trưng, trên bức tường có vết xước màu trắng, nhìn không hề giống vết đạn bắn. Không hiểu tại sao Hoàng Ưng lại nhận ra đó là vết đạn. Gương mặt Tề Mặc trở nên u ám,hắn nhìn chằm chằm vào vết đạn mà không nói gì.
“Lão đại, ở đây cũng có”. Hồng Ưng lại phát hiện ra vết đạn ở một bức tường đá khác, lần này đến vết màu trắng cũng không có. Ly Tâm biết về phương diện vũ khí cô không thể sánh bằng đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng. Cô nhìn không ra, đây không phải là sở trường của cô.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment