TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Cầm tờ giấy trên tay, Ly Tâm càng nghĩ càng cảm thấy cô bị mát dây, tự nhiên nhận lời Hồng Ưng đi báo tin, thật không biết phải đối mặt với Tề Mặc thế nào.

Ly Tâm đứng ở cửa ra vào do dự hồi lâu, cô băn khoăn không biết nên trả lại tờ giấy cho Hồng Ưng hay đã nhận lời thì phải hoàn thành, đi làm bia đỡ đạn một lần. Trong lúc vẫn chưa quyết định được, giọng nói lạnh lùng của Tề Mặc vọng ra ngoài: “Qua đây”.

Ly Tâm ngẩng đầu, thấy Tề Mặc đang ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến Ly Tâm bất giác run nhẹ. Cô nở nụ cười, nịnh nọt đi tới trước mặt Tề Mặc.

Thấy Ly Tâm cười tươi nhưng đứng cách hắn một khoảng khá xa, đáy mắt Tề Mặc càng thêm giận dữ.

Ly Tâm cảm nhận được sự tức giận của hắn, Ly Tâm vừa toát mồ hôi hột vừa lập tức ngoan ngoãn lại gần hắn. Tề Mặc thật quá đáng, nhạy cảm như thế làm gì không biết, những người khác tránh xa hắn được bao nhiêu, hắn sẽ cho người đó tránh xa bấy nhiêu, nhưng quy tắc này hoàn toàn không có tác dụng với Ly Tâm. Thật ra Ly Tâm không cố ý giữ khoảng cách với Tề Mặc, cô chỉ cảm thấy ít nhất đứng xa thì cô có thể chuồn đi khi Tề Mặc nổi cơn điên, không đến nỗi ngồi im chờ chết. Có điều, hình như Tề Mặc thông minh hơn cô tưởng.

Khi Ly Tâm đứng trước mặt Tề Mặc, hắn đảo mắt qua người cô và cất giọng lạnh lùng: “Nói”.

Ly Tâm lập tức tươi cười: “Lão đại, tôi sai rồi. Tôi đã hoàn toàn nhận ra sai sót của tôi trong buổi sáng ngày hôm nay. Sau này tôi không dám tái phạm. Lão đại, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi nhé”.

Thấy Tề Mặc không có phản ứng, chỉ càng nhíu chặt đôi lông mày, Ly Tâm lập tức tiếp lời: “Lão đại, anh cũng biết tôi không phải cố ý đúng không. Có câu chỉ cần biết ăn năn hối cải, là có thể cho một cơ hội. Lãng tử quay đầu đáng giá hơn ngàn vàng. Lão đại, tôi biết tướng ngủ của tôi không tốt, tôi cũng biết buổi sáng khi thức giấc tính nết tôi đặc biệt khó chịu. Tôi biết lão đại rất nhân từ độ lượng, lần này sẽ cho tôi cơ hội sửa đổi, sau này tôi tuyệt đối không tái phạm”.

Ly Tâm nói một thôi một hồi, chân tay vung loạn xạ, gương mặt tỏ ra rất thành khẩn, rất thật thà. Dù không ăn nói văn hoa nhưng tuyệt đối vừa sâu sắc vừa cảm động. Đây là lần đầu tiên trong đời, Ly Tâm nói năng lưu loát như vậy.

“Nói xong rồi?”. Tề Mặc bỏ thứ ở trong tay xuống, khoanh hai tay trước ngực, tựa người vào thành ghế sofa nhìn Ly Tâm.

Vẻ tức giận dường như biến mất khỏi gương mặt hắn, chỉ còn lại sự lạnh lùng. Mà lúc nào hắn chẳng lạnh lùng. Xem ra Ly Tâm đã vượt qua thời khắc nguy hiểm, cô liền gật đầu lia lịa: “Tôi nói xong rồi. Lão đại, xin hãy cho tôi cơ hội sửa đổi, đừng bắt tôi đi Nhà tù đen. Anh thử nghĩ xem, nếu anh đưa tôi đi Nhà tù đen, buổi tối anh không còn gối ôm, tôi làm gối ôm rất tốt, nếu bị tống đi Nhà tù đen, dù lão đại có chiếu cố đến mấy, khi trở về không què chân cũng cụt tay, lão đại ôm sẽ không dễ chịu, đúng không ạ?”. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tế Mặc nhìn thấy bộ dạng này của Ly Tâm.

Tề Mặc chau mày: “Không có gối ôm, tôi cũng sống ba mươi năm”.

Ly Tâm nghe thấy vậy liền nheo mắt, xem ra Tề Mặc không nể mặt màn biểu diễn của cô rồi, cô đã nói rất thành tâm thành ý. Dù sao sáng nay là cô không đúng, nhưng… nhưng ai bảo Tề Mặc ép cô thức dậy.

Ly Tâm liền không cười nữa, trừng mắt nhìn Tề Mặc: “Lão đại, anh….”, cô cố nuốt bốn từ “đừng có quá đáng” xuống cổ họng. Ly Tâm rất muốn tỏ ra bất mãn trước mặt Tề Mặc nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau đó, cô đành nhẫn nhịn.

Vẻ mặt vừa bất mãn vừa do dự của Ly Tâm không lọt qua mắt Tề Mặc. Dù cô che giấu khá tốt nhưng đối với một người nhạy cảm như hắn, không cảm thấy mới là chuyện nực cười. Tề Mặc lãnh đạm nói: “Tôi không hỏi em”.

Ly Tâm lập tức hiểu ý Tề Mặc, cô sững người, ý của Tề Mặc là hắn hoàn toàn không hỏi cô chuyện ban sáng. Cô tốn công biểu diễn cả buổi mà chả để làm gì.

Ly Tâm liền xị mặt: “Tôi còn tưởng lão đại sẽ truy cứu”. Hại cô nói đủ những lời sến súa nhất, kết quả Tề Mặc không có ý trách tội. Ly Tâm bất giác than thầm, Tề Mặc không phải người bình thường, không thể nhìn hắn bằng con mắt của người bình thường. Sau này cô nhất định không được nhiều lời, làm rõ ý Tề Mặc rồi mới tính tiếp. Nhưng tại sao hắn lại có vẻ tức giận khi trông thấy cô, lẽ nào hắn nhìn thấy cô là khó chịu?

“Nói đi, tại sao lại ở đây?”. Tề Mặc nhìn thấy vẻ hối hận thoáng lướt qua mặt Ly Tâm, sự giận dữ của hắn từ từ xẹp xuống, hiếm có dịp nhìn thấy bộ dạng chân thành của cô như vừa rồi.

Ly Tâm hít một hơi sâu, đây mới là điều Tề Mặc muốn biết, hắn muốn biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy bản thân thật thất bại, sự ngoan ngoãn và tinh ý cô luyện được trước đây đều vô dụng với hắn.

Ly Tâm bèn nghiêm túc nói: “Tôi đến báo tin”. Vừa nói cô vừa đưa tờ giấy cho Tề Mặc.

Tề Mặc nheo mắt, một luồng khí sắc bén tỏa ra từ hắn. Hắn không nhận tờ giấy trong tay Ly Tâm mà chỉ nhìn cô lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại là em đưa tin, đám Hồng Ưng đâu rồi?”.

Ly Tâm thấy thần sắc Tề Mặc đột ngột thay đổi, hình như hắn đã phát giác ra điều gì đó. Ánh mắt sắc lạnh của hắn xuyên thấu người cô, Ly Tâm bất giác ho nhẹ, đáp luôn: “Mấy người đó không dám nên bảo tôi đưa cho anh”.

Nghe Ly Tâm nói vậy, sắc mặt hắn tối sầm, cả căn phòng lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo. Đôi mắt hắn chứa đầy sự hung tợn, căm hận và chán ghét.

Ly Tâm há hốc mồm kinh ngạc, Tề Mặc nhất định đoán ra cô đến báo tin của ai. Nhưng… chuyện này là thế nào? Bộ dạng của Tề Mặc đáng sợ quá. Khúc gia rốt cuộc là gì mà khiến sắc mặt của Tề Mặc khó coi như vậy, giống như sắp ăn tươi nuốt sống người đối diện, vừa phẫn nộ tàn ác vừa hung bạo.

“Cút”. Tề Mặc cúi đầu không nhìn Ly Tâm. Giọng nói hắn xuống đến đến không độ, pha trộn ngọn lửa của cơn giận dữ đã bốc cháy ngùn ngụt.

Đây là lần đầu tiên Tề Mặc nói câu này với cô, lại thấy hắn cuộn chặt hai bàn tay thành nắm đấm, nổi rõ gân xanh, một luồng sát khí không thể khống chế tỏa ra xung quanh người hắn, Ly Tâm vô cùng kinh ngạc.

Ly Tâm nhanh chóng ném tờ giấy xuống ghế sofa trước mặt Tề Mặc rồi chạy biến ra ngoài. Cô không thể hứng chịu nổi cơn giận dữ của hắn, nên chuồn sớm thì hơn. Thêm nữa cô rất nghe lời, mệnh lệnh của lão đại, cô phải tuân thủ chứ.

Chân còn chưa bước ra khỏi cửa phòng, Ly Tâm đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn ở đằng sau. Cô giật mình quay đầu, thấy chiếc bàn trà bằng thép trước mặt Tề Mặc bị hắn đấm một phát vỡ vụn. Ly Tâm kinh hoàng lao ra cửa, Tề Mặc phát điên rồi.

Do quá vội vàng nên Ly Tâm đâm trúng một người đang đứng bên ngoài từ lâu. Cô ngẩng đầu, đám Hồng Ưng, Bạch Ưng đều có mặt đông đủ. Bộ dạng của họ như muốn vào trong phòng nhưng lại không dám.

Lập Hộ kéo Ly Tâm vừa đâm anh ta ra. Nghe tiếng đổ vỡ ầm ầm trong phòng, anh ta rùng mình, dè dặt hỏi: “Cô có bị thương ở đâu không?”.

Ly Tâm đứng thẳng người, lắc đầu với Lập Hộ: “Ý anh là gì?”.

Hắc Ưng dò xét Ly Tâm từ trên xuống dưới: “Lão đại không đánh cô sao?”. Tuy bên ngoài Ly Tâm không có vết thương nhưng cảnh Tề Mặc bẻ gẫy tay anh ta trước kia để lại ký ức sâu sắc cho anh ta, Hắc Ưng không kìm được hỏi.

Ly Tâm ngạc nhiên nói: “Không, lão đại chỉ nói đúng một từ ‘Cút’, sao thế?”.

Hoàng Ưng và Hồng Ưng nhìn nhau, Hoàng Ưng lên tiếng: “Bảy năm trước, Hắc Ưng một lần báo tin về Khúc gia, lão đại không nói một lời, tẩn cho Hắc Ưng một trận nhừ tử, đánh gãy tay Hắc Ưng rồi ném ra ngoài”.

Ly Tâm liền phẫn nộ trợn mắt nhìn mấy người đàn ông: “Các anh giỏi thật, tôi sẽ nhớ vụ này”. Ly Tâm chỉ tưởng Tề Mặc có thể sẽ nổi cáu nên đám Hồng Ưng mới không dám đi báo tin, ai ngờ chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy. Thân thủ của cô không bằng một góc của Hắc Ưng. Nếu hôm nay Tề Mặc tẩn cô, chắc chắn cô sẽ hy sinh ngay tại chỗ, thật là độc địa.

Trước bộ dạng tức giận của Ly Tâm, Bạch Ưng nói thản nhiên: “Chẳng phải cô vẫn sống sờ sờ hay sao?”.

Lập Hộ cũng gật đầu: “Chúng tôi biết lão đại đối xử đặc biệt với cô nên mới bảo cô đi. Không phải chúng tôi đều đứng đợi ở đây hay sao, nếu bên trong xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ cùng ra tay. Dù không thể khống chế lão đại nhưng cứu cô chẳng phải là vấn đề lớn”.

Một khi tức giận, Tề Mặc thường bất chấp tất cả, hắn có thể kìm chế đuổi Ly Tâm ra ngoài vì sợ sẽ làm Ly Tâm bị thương. Đám Lập Hộ hiểu điều này, tin chắc Ly Tâm cũng hiểu.

Tâm trạng Ly Tâm đến lúc này mới đỡ một chút. Lập Hộ nói vậy cũng tức là năm người họ nghĩ vậy. Nếu không cần gì tập trung đông đủ ở bên ngoài. Trong căn phòng vọng ra tiếng đập phá đồ đạc, Ly Tâm mở miệng hỏi nhỏ: “Khúc gia là ai? Tại sao lão đại lại oán hận bọn họ đến vậy?”.

“Khúc gia là họ ngoại của lão đại. Khúc Vi là cậu của lão đại. Còn về chuyện tại sao lão đại oán hận bọn họ, chúng tôi cũng không biết”. Hồng Ưng trả lời.

Ly Tâm hơi nhướn mày, cô không hề biết chuyện này, trong giới không hề có chút tin tức nào về vụ này. Khúc gia là nhà ngoại của Tề Mặc, vụ người thân có vẻ mới mẻ đây. Ly Tâm chưa từng nghe nói Tề Mặc có ông bà ngoại và cả cậu nữa, cô cảm thấy không chân thực chút nào.

Ly Tâm nói: “Với tính cách của lão đại, chỉ có người khác nhẫn nhịn lão đại chứ làm gì có chuyện lão đại chịu đựng người khác. Nếu lão đại có mắc mớ với Khúc gia thì trực tiếp hủy diệt là được chứ gì, tôi không tin lão đại có quan hệ tình thân với bọn họ”. Đó là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Các trưởng bối đời trước của Tề gia phần lớn chết trong tay Tề Mặc, vì vậy hắn mới có thể ngồi lên vị trí cao nhất. Khúc gia chỉ là họ ngoại, một khi oán hận bọn họ đến mức này, với tính cách của Tề Mặc, hắn đã hủy diệt từ lâu chứ làm gì có chuyện nhẫn nhịn đến bây giờ, kỳ lạ thật.

Bạch Ưng lắc đầu: “Về điều này chúng tôi cũng không biết nói thế nào. Hủy diệt Khúc gia đối với chúng tôi dễ như trở bàn tay. Có điều, hình như lão đại từng tuyên bố che chở cho Khúc gia, không biết là thật hay giả. Dù sao bao nhiêu năm nay cũng không ai động đến Khúc gia. Lão đại hình như cũng không nghĩ đến việc tiêu diệt bọn họ.

Thế thì thật là quái lạ, Ly Tâm bất giác nhướn mày. Tề Mặc coi trọng tình thân ư? Không giống tác phong của hắn chút nào.

“Khúc Vi coi như là họ hàng gần gũi nhất của lão đại”. Hắc Ưng không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên nói chen vào, Ly Tâm hơi ngẩn ra.

“Đúng rồi, cô có bẩm báo với lão đại nội dung cụ thể không đấy?”. Hoàng Ưng đột nhiên hỏi Ly Tâm.

Ly Tâm nghiêm nghị đáp: “Không, tôi còn chưa nói, lão đại hình như đã đoán ra sự việc”. Đúng là Ly Tâm chưa mở miệng, Tề Mặc đã thay đổi thái độ và đuổi cô ra ngoài. Tề Mặc quá nhạy cảm, mặc dù từ “nhạy cảm” hoàn toàn không thích hợp với con người hắn.

“Mau vào trong nói đi”. Hồng Ưng và Hắc Ưng đồng thời lên tiếng, nắm lấy cổ áo Ly Tâm đẩy cô về phía cửa ra vào.

“Các anh đùa kiểu gì thế, muốn tôi chết à?”. Ly Tâm tức giận nói. Bây giờ Tề Mặc đang nổi cơn điên, cô vào trong đó khác nào càng đổ thêm dầu vào lửa, hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng. Không biết thì thôi, một khi biết rõ nội tình có đánh chết cô cũng không vào, cô còn chưa sống đủ.

Thấy Ly Tâm bám chặt cánh cửa không chịu đi vào, Lập Hộ bất giác thở dài: “Lão đại chỉ có một người thân là Khúc Vi, chúng tôi không phải thích can thiệp vào chuyện của người khác hay chống lại mệnh lệnh của lão đại. Nếu không phải đối phương là Khúc Vi, chúng tôi cũng mặc kệ, dù sao cũng chẳng có tình cảm, sống hay chết không ảnh hưởng đến chúng tôi. Có điều Khúc Vi hình như không giống những người khác. Bao nhiêu năm nay, năm nào ông ta cũng gửi đồ cho lão đại, dù thứ được gửi đến chỉ là ảnh của ông ta và một ít đặc sản mà thôi.

Mặc dù ngay từ đầu lão đại đã ném hết mấy thứ đó đi nhưng mấy năm nay Khúc Vi vẫn gửi đồ đều đều. Lão đại biết nhưng cũng mắt nhắm mắt mở, mặc kệ ông ta.

Lão đại là người thế nào, tôi nghĩ chắc cô cũng rõ rồi. Lão đại không giết đối phương đã khách sáo lắm rồi. Vì vậy chúng tôi mới đặc biệt chú ý đến Khúc Vi. Bây giờ ông ta mất tích, cô thử nói xem có nên cho lão đại biết tin hay không? Cô muốn lão đại phát tiết một lần cho xong hay đợi lão đại trở lại bình thường cô đi đối mặt lần nữa?”.

Lời nói của Lập Hộ tương đối có trình độ, mềm có rắn có, phân tích lý lẽ đâu vào đấy, khiến mặt Ly Tâm tối sầm.

“Cô muốn chết hai lần hay một lần? Tôi nói cho cô biết, ở Tề gia những người có vị trí cao không bao giờ nói không giữ lời, cũng là người có khả năng độc lập giải quyết vấn đề. Cô đã được giao chiếc ghế thứ sáu thì đừng làm mất mặt chúng tôi”. Hoàng Ưng luôn là người thẳng thắn dứt khoát, lúc này cũng vậy.

Ly Tâm không còn gì để nói, năm người đàn ông trước mặt là năm trụ cột của Tề gia, dù sao cô cũng được coi là một trong số đó. Bây giờ bọn họ đã nói đến nước này, cô muốn từ chối cũng không xong, đáng ghét quá.

“Bỏ ra”. Ly Tâm hét lên với Hồng Ưng và Hắc Ưng, sắc mặt u ám không thể tả được.

Hắc Ưng và Hồng Ưng liếc nhìn nhau, cùng thả tay khỏi người Ly Tâm, cô liền quay người đi vào trong. Hắc Ưng và Hồng Ưng hơi ngượng ngùng nhìn nhau. Hoàng Ưng nói đúng, bọn họ là những người trấn thủ một phương, được tôi luyện từ phong ba bão táp, thế mà bây giờ lại đi uy hiếp một người phụ nữ không mạnh bằng bọn họ, đúng là mất mặt quá.

Vào trong phòng, Ly Tâm vẫn đứng sát cửa. Lập Hộ nói đúng, đã đến nước này rồi, lửa đang cháy bừng bừng có đổ thêm ít dầu nữa cũng chỉ cháy to hơn thôi. Nếu để lần sau mới nói, Tề Mặc lại bừng bừng lửa giận, giải quyết gọn một lần vẫn hơn.

Ly Tâm đảo mắt quanh căn phòng, cô chỉ có thể hình dung bằng một câu “cơn bão tràn qua”. Cả căn phòng khách xinh đẹp bị đập phá tan tành, cảnh tượng còn bạo loạn hơn hiện trường của một cuộc đấu súng. Sức phá hoại của Tề Mặc thật kinh hoàng.

“Lão đại, tin trên tờ giấy đó là Khúc Vi mất tích, sống chết không rõ”. Ly Tâm nói xong vội vàng quay người lao ra ngoài. Tề Mặc từng nói tự bảo vệ mình là rất quan trọng, bây giờ cô kiên quyết quán triệt quan điểm của hắn.

“Lại đây”. Giọng nói lạnh lẽo cất lên, lạnh đến mức khiến con người có đang trong thời tiết tháng bảy tháng tám như thể đột nhiên đến Bắc cực.

Một chân Ly Tâm lúc này đã bước ra khỏi cửa. Nghe giọng nói đều đều của Tề Mặc, cô liền hóa đá tại chỗ. Đám Hồng Ưng ở bên ngoài hiển nhiên cũng nghe thấy, mọi con mắt đổ dồn vào Ly Tâm. Lập Hộ đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế cứu người.

“Nghe thấy chưa?”. Tề Mặc đột ngột gầm lên, giọng điệu giận dữ như sét đánh giữa trời quang.

Ly Tâm trừng mắt với đám Hồng Ưng rồi quay người từ từ đi về phía Tề Mặc, cô mỉm cười: “Lão đại”. Đồng thời trong lòng Ly Tâm không ngừng nghĩ kế, bó tay chịu trói không phải là tác phong của cô. Có điều bây giờ cô chưa biết nên ứng phó như thế nào.

Thấy Ly Tâm nhích từng bước một, Tề Mặc tức giận sải hai bước dài về phía Ly Tâm. Hắn túm cánh tay Ly Tâm kéo mạnh, bàn tay còn lại vung lên định đấm vào người Ly Tâm. Ly Tâm vừa vô thức giơ tay đỡ vừa lập tức hét lớn: “Tề Mặc”.

Lúc này, đôi mắt Tề Mặc vằn máu đầy hung tợn. Hắn phải hủy diệt mọi thứ ở xung quanh mới có thể dập tắt cơn phẫn nộ trong lòng. Khi nắm đấm của Tề Mặc gần chạm vào người Ly Tâm, nghe tiếng thét của cô, hắn liền thu lại chín phần sức mạnh, bàn tay duỗi ra túm chặt cánh tay Ly Tâm, khóa chặt cô trong lòng hắn. Sau đó Tề Mặc cúi đầu cắn vào cổ Ly Tâm.

“A… lão đại, đau quá”. Ly Tâm tưởng lần này cô không chết cũng bị trọng thương dưới nắm đấm của Tề Mặc, không ngờ hắn đột nhiên đổi chiêu. Ly Tâm còn chưa định thần, Tề Mặc đã cắn mạnh vào cổ cô, Ly Tâm đau quá kêu lên.

Đám Hồng Ưng đứng đợi ở bên ngoài nghe tiếng kêu đau của Ly Tâm liền xông vào, thấy trong căn phòng đổ nát hỗn độn như vừa có cơn bão quét qua, Tề Mặc đang ôm chặt Ly Tâm và cắn mạnh cổ cô. Hiện tại, vẫn chưa thấy Ly Tâm có dấu hiệu bị đánh gãy một chỗ nào đó và bị ném ra ngoài. Năm người đàn ông không nói một lời, lặng lẽ lui ra ngoài.

Cổ Ly Tâm bị cắn đau đến mức dần dần tê liệt, sau khi quen với nỗi đau đó, Ly Tâm mới cảm thấy thân thể Tề Mặc không ngừng run rẩy. Sự run rẩy xuất phát từ cơn phẫn nộ Tề Mặc không thể khống chế được.

Ly Tâm bất giác tham thầm, tại sao cô lại là người hứng chịu cơn giận dữ của Tề Mặc? Tại sao hắn không đi cắn đám Hồng Ưng? Mọi người cùng là thuộc hạ của hắn cơ mà? Nhưng so với việc Hắc Ưng bị đánh nhừ tử, bẻ gẫy tay rồi ném ra ngoài, bị cắn vẫn còn tốt hơn. Tề Mặc muốn cắn thì cho hắn cắn, coi như trả nợ cô cắn hắn sáng nay.

Ly Tâm bị khóa chặt trong lòng Tề Mặc không thể động đậy, đến thở còn khó khăn. Nhưng may mà Ly Tâm đã quen nên không thấy khó chịu. Cô giơ hai tay nắm áo bên thắt lưng Tề Mặc, khẽ nói: “Lão đại, đừng tức giận nữa”.

Giọng nói nữ tính dịu dàng của Ly Tâm không những không khiến Tề Mặc giảm bớt phẫn nộ mà còn làm cho đôi cánh tay cứng như sắt của hắn siết chặt cô hơn. Tề Mặc hoàn toàn trái ngược với người đàn ông bình thường, Ly Tâm thầm thở dài. Thôi thì đành mặc kệ hắn, chỉ cần hắn không cắn chết cô, đau thế nào cô cũng có thể chịu đựng. Ai bảo cô là thuộc hạ của hắn, không thể không cúi đầu, hơn nữa Tề Mặc thực sự đã tương đối nhẹ tay với cô.

Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, im lặng đến mức đám Hồng Ưng ở bên ngoài đều cho rằng đã hết mưa trời sáng rồi.

Lúc này, cổ Ly Tâm không còn cảm giác, cảm thấy thân thể Tề Mặc dần hết run rẩy. Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm, Tề Mặc là người rất giỏi khống chế bản thân. Bây giờ hắn đã khống chế được tâm trạng của mình, hắn sẽ không nổi điên nữa.

Miệng Tề Mặc nồng nặc mùi máu tanh, cơ thể ấm áp ở trong lòng khiến hắn có một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Làn da mịn màng trong miệng khiến hắn dần dần bình tĩnh lại.

Tề Mặc từ từ ngẩng đầu, nhìn cái cổ bị cắn nhoe nhoét máu. Hắn lại cúi đầu mút vết thương rỉ máu đó. Máu tươi có thể khiến hắn hưng phấn, nhưng chưa bao giờ giúp hắn bình tĩnh, vậy mà lúc này chính vị máu tanh trong miệng đã làm hắn bình tĩnh lại.

Lúc Tề Mặc nổi cơn điên, không một ai có thể tiếp cận hắn, hắn sẽ không nương tay với bất cứ người nào. Nhưng nghe tiếng kêu của Ly Tâm, hắn không kịp nghĩ ngợi lập tức đổi sang chiêu khác. Có thể nói đây là lần đầu tiên Tề Mặc không ra tay đánh người khi hắn phát điên.

Ly Tâm cảm thấy Tề Mặc đã nhả cổ cô ra. Vùng cổ đã mất hết cảm giác, không biết Tề Mặc còn đang làm gì. Cô bất giác vỗ nhẹ lên lưng Tề Mặc: “Lão đại, lần sau anh cắn ở chỗ khác được không? Như thế này làm sao tôi có thể ra ngoài gặp thiên hạ?”.

Bên cổ trái Ly Tâm vẫn còn một vết răng rất rõ, bây giờ bên phải không cần nhìn cũng có một vết răng nữa. Lẽ nào chiều cao của cô khiến Tề Mặc cảm thấy chỉ có cổ là chỗ cắn dễ chịu nhất? Mặc dù Ly Tâm không bận tâm đến việc mang vết cắn này đi khắp nơi, nhưng chúng khiến cô cảm giác bản thân là một món ăn, cảm giác này không mấy thoải mái.

Nghe câu nói của Ly Tâm, Tề Mặc ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt của cô không hề có sự sợ hãi mà chỉ hơi bất mãn. Biểu hiện này hoàn toàn khác với vẻ mặt kinh hoàng của Hắc Ưng khi bị vứt ra ngoài năm đó. Nhưng chính vẻ mặt bình thản như không của Ly Tâm lại khiến Tề Mặc cảm thấy thoải mái. Hắn bế Ly Tâm đi về phía chiếc ghế sofa duy nhất không bị đập vỡ ở góc phòng và ngồi xuống.

“Em không sợ sao?”Tề Mặc lạnh lùng hỏi, hắn đã trở lại bình thường.

Ly Tâm nhướng mày nhìn Tề Mặc: “Sợ chứ, tại sao không sợ?”.

Lúc mới vào nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Tề Mặc, sao Ly Tâm có thể không sợ. Hắc Ưng thân thủ phi phàm như vậy cũng bị đánh nằm liệt giường một tháng, cô không sợ mới là lạ. Nhưng khi bị Tề Mặc cắn, Ly Tâm biết mạng sống của cô đã được bảo toàn. Mạng sống được bảo toàn thì Tề Mặc phát tiết kiểu gì cô cũng có thể chịu đựng. Chỉ cần không động đến giới hạn của cô, cô rất dễ tính.

Thấy Ly Tâm miệng nói sợ hãi nhưng vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, Tề Mặc gật đầu rồi đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Vào đây”.

Ly Tâm liền cười rất tươi. Dám giở trò trước mặt Tề Mặc, bọn họ coi như xong rồi.

Đám Hồng Ưng vẫn đứng đợi ở bên ngoài. Nghe Tề Mặc ra lệnh, bọn họ lần lượt đi vào và xếp thành hàng ngang.

“Mang thuốc lại đây”. Tề Mặc đưa mắt qua Lập Hộ. Vết thương trên cổ Ly Tâm vẫn đang chảy máu. Lập Hộ lập tức đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Tề Mặc. Tề Mặc nhận thuốc rồi bôi lên vết thương của Ly Tâm.

Trong không khí vô cùng yên lặng, đám Hồng Ưng cúi đầu liếc nhìn nhau. Lần trước Tề Mặc nổi cơn điên phải mất ba ngày mới trở lại bình thường, lần này xem ra bình tĩnh rất nhanh, tuy nhiên không thấy hắn ra chỉ thị về Khúc gia. Hồng Ưng nhìn Tề Mặc lạnh lùng bôi thuốc cho Ly Tâm, anh ta nhướn mày đưa mắt ra hiệu cho cô.

Ly Tâm liền lườm Hồng Ưng một cái, lại bắt cô ra mặt. Có điều Tề Mặc cắn cũng đủ rồi, cơn giận dữ cũng đã phát tiết xong, chắc không có vấn đề gì chứ?

Ly Tâm bèn hắng giọng hỏi: “Lão đại, vậy chuyện của Khúc Vi chúng tôi nên làm gì?”. Ly Tâm không hỏi Tề Mặc giải quyết thế nào mà hỏi bọn họ nên làm gì, có thể thấy Ly Tâm đã tiến bộ nhiều.

Tề Mặc không trả lời, hắn tiếp tục bôi thuốc cho Ly Tâm. Thần sắc của hắn bình thản như thể Khúc gia chỉ là người xa lạ. Sự bình thản của Tề Mặc khiến đám Hồng Ưng không biết nên phản ứng thế nào.

Ly Tâm không quan tâm nhiều như vậy, Tề Mặc và Khúc gia có ân oán gì, có tình cảm hận thù gì, cô không có hứng thú tìm hiểu. Vì vậy cô vẫn thản nhiên ngồi trên đùi Tề Mặc để hắn xử lý vết thương.

Thấy vết thương trên cổ Ly Tâm đã ngừng chảy máu, Tề Mặc mới lạnh lùng đảo mắt qua đám Hồng Ưng: “Tư liệu chi tiết”.

Đám Hồng Ưng không giấu nổi sự ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Tề Mặc mở miệng đòi xem tư liệu về Khúc Vi. Việc Tề Mặc thay đổi thái độ nhanh như vậy nằm ngoài định liệu của bọn họ.

“Vâng”. Hồng Ưng nhanh chóng đưa tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho Tề Mặc.

Tề Mặc lật xem vài trang, vẻ hung dữ thoáng lướt qua mặt hắn, sau đó hắn cất giọng trầm trầm: “Đi Anh”.

Đám Hồng Ưng đồng thanh đáp: “Vâng”. Tề Mặc phất tay ra hiệu, cả đám lần lượt rút lui, nhanh chóng chuẩn bị. Nước Anh là địa bàn của Khúc gia, cũng là nơi Tề Mặc kị húy nhất. Tề Mặc nhiều năm nay đi khắp thế giới, nhưng hắn chưa một lần đặt chân đến Anh, có thể thấy Tề Mặc hận Khúc gia đến mức hận cả đất nước này. Bây giờ Tề Mặc đích thân đến Anh chứng tỏ Khúc Vi xảy ra chuyện lớn.

Có điều, tất cả mọi người đều không ngờ Tề Mặc đích thân đi. Bọn họ tưởng Tề Mặc cùng lắm chỉ cử người đi giải quyết mà thôi. Tề Mặc căm ghét Khúc gia đến mức nhắc đến cũng không được, lần này lại phá lệ lớn như vậy, không biết hắn có ý gì? Có lẽ Tề Mặc thật sự quan tâm đến Khúc Vi vì dù sao ông ta cũng là cậu ruột duy nhất của hắn, cũng là người duy nhất chưa từng hại hắn.

Ngược lại với thái độ lo lắng của đám Hồng Ưng, Ly Tâm không hề suy nghĩ nhiều. Mặc kệ Tề Mặc đi Anh vì nguyên nhân gì, là thù hận, hoài niệm hay tình thân, tất cả đều không quan trọng. Chỉ có một vấn đề quan trọng, đó là nơi đó liệu có phải là núi đao biển lửa? Cô có mười mạng đã mất chín mạng, cô không muốn bị hành hạ thêm, cũng không chịu nổi nữa.

Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc, thấy hắn nhắm mắt tựa vào thành ghế sofa, ngón tay chậm rãi vuốt tóc cô. Cử động của hắn rất dịu dàng, như thể vừa rồi hắn không hề nổi điên. Ly Tâm liền cầm tập tài liệu lên xem, cô cần biết nơi đó có nguy hiểm hay không, liệu có hết đám thổ dân ăn thịt người thì lại đến loài cá ăn thịt người không?

Tài liệu gồm mấy tập nhưng chẳng có thông tin trọng tâm, chỉ là giới thiệu thân phận, tuổi tác, công việc, người thân, bạn bè của Khúc Vi và những người ông ta liên lạc gần đây nhất. Về việc ông ta mất tích ở đâu, lý do mất tích không thấy ghi chép trong tài liệu. Thảo nào Tề Mặc đích thân đi Anh. Đến mạng lưới tình báo của Tề gia cũng không tìm ra nguyên nhân Khúc Vi mất tích, vậy thì rất có thể vấn đề xảy ra ở ngay trên đất của Khúc gia.

Ly Tâm nhanh chóng xem hết một lượt, chẳng có gì cả, nhưng xem ra nước Anh là một nơi an toàn. Đây là một quốc gia cổ xưa và cứng nhắc. Chỉ cần là nơi của người bình thường thì có nghĩa là thiên hạ của Tề Mặc. Cùng lắm gặp phải vụ đụng đọ súng, thần kinh của cô đã được tôi luyện nhiều lần, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Ly Tâm buông tập tài liệu, quay đầu dựa vào ngực Tề Mặc. Hôm nay lo lắng hoảng sợ cả nửa ngày, bây giờ lại sắp phải lên đường, cô cứ ngủ một giấc rồi tính sau.

Tề Mặc để mặc Ly Tâm tựa vào người hắn, tay hắn vẫn vuốt ve đầu Ly Tâm. Hắn từ từ mở mắt, ánh mắt hắn vụt qua vẻ hung tợn.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top