Trong khoảng thời gian tiếp theo, Ly Tâm tập trung điều trị vết thương và luyện bắn súng. Nội dung tập luyện từ mục tiêu năm mươi mét đến một trăm mét, từ bia tập bắn cố định sang bia di động. Sức khỏe của Ly Tâm ngày một khá hơn, việc huấn luyện cũng ngày một khó khăn và khắc nghiệt hơn.
Ở phòng tập dưới tầng hầm, Ly Tâm quan sát bia tập bắn đang chuyển động, tất cả đều trúng hồng tâm, cô nhướng mày, bỏ khẩu súng lục trên tay xuống, mệt mỏi quá.
Quay người nhìn gian phòng rộng thênh thang, Ly Tâm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm: “Không biết vụ này có được tính là xử phạt?”.
“Tất nhiên là không tính rồi”. Hoàng Ưng xuất hiện từ lúc nào, khoanh hai tay trước ngực đứng tựa vào tường mỉm cười với Ly Tâm.
Ly Tâm ngẩng lên nhìn Hoàng Ưng: “Anh đùa kiểu gì thế?”.
Hoàng Ưng buông tay, bước về phía Ly Tâm, mặt tươi cười vẻ đểu cáng: “Lão đại có nói với cô đây là hình thức xử phạt dành cho cô không?”.
Ly Tâm chau mày không trả lời. Vì Tề Mặc không nói nên cô mới không dám xác định, rốt cuộc đây có phải là hình thức Tề Mặc xử phạt cô. Nếu việc tập luyện không được coi là sự trừng phạt, thì hình phạt nào đang chờ đợi cô ở phía trước.
Nhìn vẻ mặt của Ly Tâm, Hoàng Ưng bật cười: “Chống lại mệnh lệnh của lão đại, cô tưởng dễ dàng được bỏ qua hay sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Tôi không nghĩ việc tôi đến đây dạy cô bắn súng là một sự trừng phạt với cô. Trong Tề gia không biết có bao nhiêu người muốn tôi dạy họ tập bắn nhưng không ai đủ tư cách. Cô nghĩ hay nhỉ”. Hoàng Ưng nói rồi cao ngạo cười.
Những ngày vừa qua Ly Tâm cũng nghe nói, Hoàng Ưng bắn súng giỏi nhất trong Tứ Ưng. Anh ta đến dạy cô tập bắn, nói thế nào cũng không liên quan đến xử phạt. Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Ly Tâm bất giác nhíu mày.
Mấy ngày này không thấy Tề Mặc có mệnh lệnh khác, đến người giỏi quan sát sắc mặt như Ly Tâm cũng không phát hiện điều bất thường. Thật sự không biết Tề Mặc nghĩ gì.
Thấy Ly Tâm không lên tiếng, Hoàng Ưng liếc qua thành tích trên bia tập bắn rồi gật đầu: “Cô cũng chăm chỉ đấy chứ”. Kể từ ngày đầu tiên Ly Tâm bắn trúng hai phát đạn, không còn quy tắc để không được ăn cơm và uống nước. Mọi việc luyện tập đều do Ly Tâm tự giác. Ban đầu Hoàng Ưng tưởng với tính cách của Ly Tâm, cô sẽ lười biếng không chịu tập luyện, nhưng bây giờ xem ra Ly Tâm chăm chỉ hơn anh ta tưởng.
Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Ly Tâm trừng mắt với anh ta: “Anh không phải nói mát, tôi hiểu dụng ý của lão đại. Ly Tâm tôi chẳng phải là người đầu óc bã đậu, cũng không phải là người sợ cực khổ”, dứt lời bèn lạnh lùng hứ một tiếng.
Tề Mặc không có mệnh lệnh khác ngoài việc bắt cô tập bắn súng, không ngừng luyện tập, không ngừng nâng cao độ chuẩn xác. Ly Tâm không biết võ công, thân thủ cũng không tốt, ở độ tuổi của cô tập luyện thân thủ quá khó. Chỉ có súng, cách sử dụng đơn giản, dựa hoàn toàn vào độ chuẩn xác và thị lực. Chỉ cần nhanh tay nhanh mắt, phản ứng nhanh, muốn bắn súng giỏi cũng không quá khó.
Do từ nhỏ sống bằng nghề ăn trộm nên bàn tay Ly Tâm nhạy cảm hơn những người khác. Cô có điều kiện thuận lợi về độ chuẩn xác và lực của bàn tay, giỏi quan sát địa hình, tình hình xung quanh vì vậy Ly Tâm tiến bộ nhanh, chỉ có thể kết luận Tề Mặc có con mắt nhìn người khác cực kỳ chuẩn.
Muốn làm thuộc hạ của Tề Mặc, muốn sống bên cạnh Tề Mặc, muốn vào sinh ra tử cùng hắn, tự bảo vệ là một việc làm vô cùng quan trọng. Tuy Ly Tâm từ nhỏ sống trong Tổ chức, cô cũng là nhân vật có tiếng trong giới trộm đạo, nhưng ở giới hắc đạo sự sống chết quyết định trong một giây, cô cần phải học cách tự bảo vệ bản thân. Súng là thứ cô có thể sử dụng nhanh nhất.
Ly Tâm không ngốc, khi Tề Mặc bảo học bắn súng, cô đã hiểu ra dụng ý của hắn, vì vậy cô không phản kháng cũng chẳng tỏ thái độ bất mãn. Tề Mặc sắp xếp người giỏi nhất làm thầy giáo của cô, dùng máy móc tập luyện tiên tiến nhất để phụ trợ cho cô, Ly Tâm hiểu, việc tập luyện này không phải trừng phạt mà là giúp cô. Có điều đây là sự trừng phạt của Tề Mặc thì tốt biết mấy, chỉ sợ không phải, cho nên trong lúc khổ luyện, thỉnh thoảng Ly Tâm vẫn cảm thấy bất an, Tề Mặc đúng là xấu xa.
Nghe Ly Tâm nói vậy, nụ cười trên môi Hoàng Ưng sâu hơn. Anh ta đã nói có lẽ Ly Tâm hiểu nên cô mới chăm chỉ khổ luyện như vậy mà. Ly Tâm là người tinh ý, trừ một vài lúc đầu óc cô hơi hồ đồ.
“Nhiệm vụ của cô hôm nay là bắn trúng liên tục bảy phát trong một phút”. Hoàng Ưng đứng trước mặt Ly Tâm, quan sát màn hình hiển thị trên bia tập bắn. Trúng bốn phát, không tồi, mới luyện mấy ngày mà Ly Tâm bắn trúng bốn phát liên tiếp, cô quả nhiên có khả năng thiên bẩm. Nhưng hôm nay Ly Tâm phải bắn bảy phát liên tiếp, chỉ người chơi súng mới biết độ khó của nó, và cũng chỉ người sử dụng súng để giết người như anh ta mới biết việc bắn bảy phát liền có tác dụng lớn như thế nào.
Ly Tâm nhíu mày, nhưng cô không nói nhiều mà trực tiếp cầm súng bắt đầu tập luyện. Hoàng Ưng mỉm cười quay người đi ra ngoài.
Bắn súng chủ yếu phải tự mình mày mò, dựa vào cảm giác của bàn tay và thiên phận, và tất nhiên cả áp lực nữa. Hoàng Ưng thật ra cũng không biết dạy Ly Tâm kiểu gì. Tay cầm tay ư? Lão đại sẽ cho anh ta đi đời. Hoàng Ưng không có gan làm vậy nên sau khi bố trí nhiệm vụ, anh ta lập tức chuồn mất, đó mới là chân lý.
Lập Hộ đứng ngoài cửa cười nói với Hoàng Ưng khi anh đi ra: “Bảy phát? Anh dám đưa ra nhiệm vụ này?”. Vừa nói Lập Hộ vừa cùng Hoàng Ưng ra ngoài.
Hoàng Ưng không cười mà trầm giọng nói: “Không còn cách nào khác, muốn cô ấy tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn, chỉ có thể không ngừng nâng cao độ khó. Lão đại nóng vội quá”.
Lập Hộ ngừng cười, nghiêm túc nói: “Không còn cách nào khác. Muốn sau này có thể đối phó với tình huống nguy hiểm, bây giờ phải buộc phải khổ luyện thôi. Tôi nghĩ Ly Tâm chắc cũng hiểu điều đó”.
Hoàng Ưng gật đầu: “Ai bảo cô ấy không có bản lĩnh gì, lão đại lại chọn đúng cô ấy. Cô ấy đành chịu cực thôi”. Hai người đàn ông nhìn nhau lắc đầu rồi đi mất.
Ở dưới tầng hầm, Ly Tâm tiếp tục tập luyện. Có quá nhiều đạo lý nên cô chẳng muốn nghĩ sâu xa. Cô chỉ biết một đạo lý đơn giản nhất là “lúc nhàn rỗi chảy ít mồ hôi, vào trận mạc sẽ càng đổ nhiều máu”. Để bản thân không bị đổ máu, cô càng phải khổ luyện, nỗ lực khổ luyện hơn nữa.
Pằng pằng pằng, bảy phát đạn đều bắn trúng hồng tâm. Ly Tâm khẽ mỉm cười rồi đặt khẩu súng xuống. Cô lắc lắc cổ và cánh tay, mệt thì mệt nhưng làm quen là được. Chỉ cần cơ thể cô khỏe mạnh, khổ đến mấy cô cũng không sợ. Hơn nữa bây giờ đâu đã được coi là khổ cực, tốt hơn lúc cô còn nhỏ rất nhiều.
Ly Tâm cất khẩu súng lục Tề Mặc đặt làm riêng cho cô, theo thói quen đặt trên cánh tay. Mỗi người đều có một thói quen cất giữ đồ khác nhau, Ly Tâm thường để trên cánh tay, đây là thói quen của cô trước kia được duy trì đến ngày hôm nay.
Ra khỏi tầng hầm, Ly Tâm nhìn sắc trời tối tăm ở bên ngoài, hóa ra bây giờ đã là hoàng hôn, thảo nào cô cảm thấy đói bụng. Ly Tâm giơ tay bóp đầu rồi đi về phía ngôi biệt thự nơi Tề Mặc ở. Hoàng Ưng có thể thấy thành tích của cô qua màn hình giám sát nên cô rất tự do.
Khu biệt thự nhà chính của Tề gia vô cùng rộng lớn. Sau mười mấy ngày sống ở đây, Ly Tâm tính sơ sơ thì không có đến ba mươi, bốn mươi tòa thì cũng phải có đến mười, hai mươi tòa biệt thự, nào là khu tiếp khách, khu nghỉ ngơi, nơi vui chơi giải trí… Tất cả đều nằm trong những ngôi biệt thự riêng biệt. Ở Tề gia có người sống trong khu biệt thự, cũng có người sống ở bên ngoài. Nhưng một khi Tề Mặc trở về đây, tất cả những người có vai vế của Tề gia đều phải ở nhà chính, chờ lệnh của Tề Mặc.
Ly Tâm đi qua một rừng cây nhỏ ở trong hoa viên, từ phòng tập bắn đến chỗ ở của Tề Mặc bắt buộc phải đi qua nơi này. Cũng không biết thế hệ nào của Tề gia tự nhiên lên cơn thần kinh, trồng cây ngô đồng trong hoa viên. Bao nhiêu năm trôi qua, cây ngô đồng phát triển thành một khu rừng nhỏ. Trong khu biệt thự cũng có rừng cây, có lẽ điều đó cũng thể hiện sự lớn mạnh của Tề gia.
Một hình bóng màu trắng đột nhiên vụt qua trước mặt Ly Tâm rồi biến mất trong khu rừng. Ly Tâm liền chau mày, đưa mắt về nơi bóng trắng biến mất.
Ly Tâm nhanh chóng dừng bước, mắt vẫn dõi theo hướng bóng trắng khuất dạng. Ly Tâm nhíu mày rồi quyết định không quan tâm. Cô vốn không phải là người hiếu kỳ, hơn nữa hiện tại cô đang đói bụng, mặc kệ kẻ nào giả thần giả quỷ, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu. Ly Tâm liền quay người tiếp tục đi đường của mình.
Lại là bóng trắng ban nãy vụt qua mặt Ly Tâm. Ly Tâm lập tức lườm theo cái bóng, người này có ý gì vậy? Ly Tâm tin chắc không ai dám động đến cô khi Tề Mặc có mặt ở đây.
Ly Tâm ngẩng đầu quan sát bóng trắng thấp thoáng đứng cạnh gốc cây phía xa xa, lần này hắn không biến mất. Ly Tâm trầm ngâm một lúc, nhìn bộ dạng của hắn có thể đoán ra hắn muốn cô đi theo hắn. Nếu cô không chịu đi theo, hắn sẽ làm phiền cô. Ly Tâm day trán, thở dài một hơi. Đi thì đi, xem hắn muốn giở trò gì, còn hơn hắn bị bám riết.
Bóng trắng thấy Ly Tâm đi theo hắn, loáng một cái đã mất dạng. Ly Tâm chau mày, tên này bị nghiện trò đó hả, dám đùa giỡn cô. Cô liền tăng tốc đuổi theo cái bóng.
Bóng trắng dường như không có ý trêu chọc Ly Tâm, hắn giữ khoảng cách cố định nhất định, không xa không gần với cô. Qua vài ngã rẽ, bóng trắng đưa Ly Tâm đến một ngôi biệt thự cách chỗ ở của Tề Mặc không xa.
Ngôi biệt thự tối om. Tuy Tề Mặc hình như cũng thích màu đen nhưng Tề gia đến khi trời tối, Tề gia đều bật đèn sáng trưng, vậy mà ngôi biệt thự này còn tối hơn đêm đen. Lý do duy nhất có thể giải thích là chủ nhân ngôi biệt thự không ở đây.
Đứng trên bậc tam cấp của ngôi biệt thự, Ly Tâm cất giọng lãnh đạm: “Tôi không có tâm trạng chơi trò mèo vờn chuột với anh. Anh dụ tôi đến đây, có chuyện gì mau nói ra đi. Anh còn giả ma giả quỷ nữa thì đừng trách tôi không chơi cùng. Nếu còn không lên tiếng, tôi không đứng đây nữa đâu đấy”. Vừa nói cô vừa quay người tỏ vẻ định bỏ đi.
Ly Tâm vốn không có lòng hiếu kỳ, cũng chẳng thích mạo hiểm moi móc bí mật của người khác. Cô đi theo bóng trắng đã là tốt lắm rồi, nể mặt hắn lắm rồi, hắn còn giở trò này với cô thì cô chẳng cần để ý đến hắn. Bây giờ cô đang đói bụng, cần ăn cơm.
Ly Tâm không tin có kẻ dám giở trò đối phó Tề Mặc ngay tại Tề gia, đồng thời cô cũng không tin có kẻ dám ngông nghênh xử lý cô, người đích thân Tề Mặc tuyên bố giao chiếc ghế thứ sáu. Nếu nói có kẻ muốn đưa cô đến đây để xem một bí mật động trời hay thứ gì kỳ quái, xin lỗi, cô không quan tâm. Cô rất lười, nếu chuyện không liên quan đến tính mạng của cô, cô không có hơi sức để ý.
Ly Tâm nói xong chưa kịp quay người, đằng sau có tiếng gió vùn vụt lao tới, cô tránh sang một bên theo phản xạ. Tuy không biết võ công nhưng bao nhiêu năm luyện cùng Tùy Tâm, Ly Tâm cũng học được chiêu né tránh. Tùy Tâm từng nói, cô không thể đánh người thì ít nhất cũng đừng để bị đánh. Vì vậy, khả năng nghe tiếng gió tránh đòn của cô không tồi.
Ly Tâm còn chưa kịp quay lại, một lưỡi dao sắc nhọn kề vào cổ cô. Ly Tâm lập tức bất động, khẽ cau mày.
“Thân thủ của cô chỉ có vậy thôi sao?”. Một giọng nói lạnh lùng đầy vẻ chất vấn và bất mãn vang lên.
Ly Tâm nhíu mày, là giọng đàn bà. Không ngờ kẻ ở sau lưng cô lại là một người đàn bà. Ly Tâm liền lạnh lùng đáp lại, một chữ cũng không thừa: “Phải”.
“Tệ quá”. Người đàn bà nói rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Ly Tâm. Ly Tâm nhướng mày, người đàn bà này chê thân thủ của cô? Tề Mặc còn chưa nói gì, bà ta chê cái nỗi gì?
“Dựa vào thân thủ này của cô cũng xứng đáng ở bên cạnh Tề Mặc sao?”. Giọng điệu lạnh lùng của người phụ nữ đó đầy nghiêm nghị.
Trong mắt Ly Tâm thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, người phụ nữ này dám gọi thẳng tên Tề Mặc, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra ở Tề gia. Ở nơi này, Tề Mặc có quyền uy tuyệt đối, người dám gọi tên hắn xem ra có lá gan không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Ly Tâm đột nhiên trở nên nghiêm túc. Qua cách xưng hô, có thể thấy người phụ nữ ở đằng sau một là kẻ thù của Tề Mặc, hai là người ngoài, mặc dù cả hai khả năng đều hơi vô lý.
“Có xứng hay không là chuyện của tôi và Tề Mặc, liên quan gì đến bà?”Ly Tâm chẳng tức giận cũng không cảm thấy buồn cười, cô dùng ngữ khí bình thản như kể một sự thật.
“Đồ khốn khiếp, cô có tư cách gì dám gọi thẳng tên Tề Mặc”. Người đàn bà nổi giận, sự giận dữ và lạnh lùng của bà ta còn lạnh lẽo hơn lưỡi dao sắc bén kề trên cổ cô.
Nghe câu nói này, khóe miệng Ly Tâm từ từ cong lên. Ngữ khí của bà ta như kiểu hô hoán bắt kẻ gian vậy, tràn ngập sự bất mãn và thù địch. Có nhảm không vậy, lẽ nào bà ta ái mộ Tề Mặc? Người đàn bà này chắc không phải bị mù hay đứt dây thần kinh đấy chứ, sao có thể thích Tề Mặc? Lời nói của bà ta sặc mùi ghen tuông, Ly Tâm bất giác muốn quay lại nhìn bộ dạng người đàn bà đó, cô rất khâm phục bà ta.
“Vậy bà có tư cách gì gọi tên Tề Mặc?”. Ly Tâm không hề do dự, chất vấn ngược đối phương. Cô vừa mở miệng vừa gõ nhẹ lên con dao đang kề trên cổ: “Tôi đánh không lại bà, nơi này chẳng có một bóng người, lẽ nào bà còn sợ tôi chạy trốn hay sao?”. Ly Tâm vốn không có hứng thú nhưng bây giờ cô thấy hứng thú rồi. Cô rất muốn thấy mặt người đàn bà ái mộ Tề Mặc.
Người đàn bà ở sau lưng vẫn gí sát con dao vào cổ Ly Tâm, động tác không hề do dự. Bà ta lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng”.
Ly Tâm lập tức sa sầm mặt. Bao nhiêu năm nay không một ai nói cô là đồ vô dụng, dù cô thừa nhận bản thân chẳng làm việc gì tốt đẹp. Tuy nhiên so với những kẻ sống ở Tề gia, chắc chắn cô là người tốt nhất. Cô có vô dụng hay không, người khác không có tư cách bình luận.
Ly Tâm liền sầm mặt nói: “Bà dụ tôi đến nơi này muốn nói chuyện gì với tôi? Bây giờ tôi đang không vui, bà nên tôn trọng tôi thì hơn”. Tâm trạng xấu đi, dù là người đàn bà ái mộ Tề Mặc, bây giờ cô cũng chẳng muốn làm quen nữa.
Nghe Ly Tâm nói vậy, người đàn bà không thay đổi giọng điệu: “Vô dụng là vô dụng. Thân thủ của cô tệ hại như vậy, lẽ nào không phải vô dụng? Tề Mặc để cô ở bên cạnh có ích lợi gì chứ?”.
Ly Tâm lạnh lùng đáp: “Thân thủ tệ hại không có nghĩa tôi không thể giải quyết bà”.
“Dựa vào cô, cô…”. Người đàn bà cười nhạt, còn chưa nói xong câu châm biếm đã im lặng. Bốn bề yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người phụ nữ.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment