TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Giao Văn nghe nói vậy liền lườm Tứ Ưng. Tứ Ưng chưa bao giờ cùng một lúc tụ tập ở Tề gia, hơn nữa lại ở đây những hai, ba ngày, kẻ có đầu óc và cái mũi tinh tường chắc chắn sẽ ngửi ra mùi bất thường. Thể lực Tề Mặc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên cần một người bảo vệ. Tứ Ưng không tiện tất cả ở bên cạnh Tề Mặc, vậy chỉ còn một mình Giao Văn.

Giao Văn chau mày đáp: “Tâm ý? Nói hay thật đấy. Thôi, tôi cũng không nhiều lời với các anh. Hiếm có dịp tới Tề gia, tôi sẽ ở lại thêm hai ngày”. Vừa nói anh ta vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Tứ Ưng đều gật đầu. Tuy bây giờ bọn họ ở trong nhà chính của Tề gia nhưng vẫn không thể lơi là cảnh giác, cứ để Giao Văn bên cạnh Tề Mặc mấy ngày nay, với thân thủ của Giao Văn, làm vệ sĩ của Tề Mặc tuyệt đối không thành vấn đề.

Thời gian vùn vụt trôi qua, Ly Tâm được tiếp thêm máu tươi, sắc mặt ngày càng khá hơn. Vài ngày sau, cô đã có thể xuống giường đi lại. Dù sao Ly Tâm chỉ bị thương ngoài da, còn về chuyện mất máu quá nhiều, cô được truyền máu mới nên hồi phục nhanh chóng.

Vết thương của Tề Mặc còn khỏi nhanh hơn Ly Tâm. Hai ngày sau, về cơ bản hắn đã như người bình thường. Chỉ có điều thể lực của hắn chẳng hiểu tại sao hồi phục tương đối chậm. Theo suy đoán của Lập Hộ, có lẽ do nội tạng của Tề Mặc bị tổn thương quá nặng, dù bây giờ các chức năng đều đã ngừng suy yếu, bắt đầu dần hồi phục, nhưng cũng chính vì bị thương quá nặng nên hồi phục rất chậm, kéo theo thể lực không thể nhanh chóng trở lại bình thường. Tuy nhiên, đây cũng không phải vấn đề to tát, Tề Mặc đã hoàn toàn bình thường, chỉ là không có sức mạnh mà thôi.

Còn Ly Tâm thì quay trở lại với cuộc sống cơm bưng nước rót, mọi việc đều do Tề Mặc phụ trách. Nỗi tức giận trong đáy mắt hắn không biến mất mà ngày càng dữ dội hơn. Tuy Tề Mặc không thể hiện ra bên ngoài, ngay cả Lập Hộ và Giao Văn dù ở bên hắn cả ngày cũng không phát hiện ra, nhưng Ly Tâm lại cảm thấy rất rõ ràng.

Đặc biệt là lúc bôi thuốc cho Ly Tâm, thấy những vết kim tiêm trên hai cánh tay cô, sắc mặt Tề Mặc càng khó coi hơn, khiến Ly Tâm đến lúc ăn cơm cũng giật mình thon thót. Cô thầm lo lắng, không biết vết thương nhanh khỏi tốt hơn hay khỏi chậm tốt hơn, không biết sau khi cô lành hẳn, Tề Mặc sẽ xử phạt cô như thế nào. Gương mặt sắt đen sì của hắn khiến cô không khỏi rùng mình.

Hai ngày nay, Giao Văn luôn lượn lờ quanh Tề Mặc, khi hắn đưa mắt về phía anh ta, anh ta liền cười hì hì giống một tên ngốc, chẳng có chút nào giống thủ lĩnh tổ chức Mafia Italy, khiến Ly Tâm cũng thấy toát mồ hôi thay anh ta, chẳng qua chỉ để tránh sự trừng phạt của Tề Mặc thôi chứ có gì mà sợ, bất quá thì lên sao Hỏa đào than.

Tuy nhiên trong hai ngày qua, Tề Mặc chỉ đối xử lạnh lùng với Ly Tâm, hắn coi Giao Văn như không tồn tại. Giao Văn vì thế mà càng lo sợ, Tề Mặc không thể hiện thái độ ngay có nghĩa là một cơn thịnh nộ càng ác liệt hơn đang chờ đón anh ta. Giao Văn cố gắng làm vệ sĩ của Tề Mặc như vậy cũng chỉ để xem xem có dập tắt cơn giận dữ của hắn được không. Thà bị xử phạt cho yên tâm còn hơn ngày ngày đối mặt với Tề Mặc.

Buổi sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu khắp không gian, lá cây đung đưa trong gió nhẹ, tiếng chim hót líu lo, thời tiết ấm áp, báo hiệu một ngày đẹp trời hiếm có.

Đứng trong căn phòng tối, Ly Tâm trừng mắt với Hoàng Ưng. Tại sao cô phải đến đây? Vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn cơ mà? Tại sao trong ngày thời tiết đẹp như vậy, cô không thể ra ngoài tắm nắng, đi dạo, mà lại bị Hoàng Ưng đưa xuống tầng hầm trống không thế này?

Bắt gặp vẻ oán trách của Ly Tâm, Hoàng Ưng nhún vai: “Đây là mệnh lệnh của lão đại. Nếu cô không nghe, tôi cũng không ngăn cản cô”.

Nghe Hoàng Ưng nói đây là mệnh lệnh của Tề Mặc, Ly Tâm liền lườm một cái. Cô sắp bị xử phạt rồi. Mấy ngày vừa qua không nghe Tề Mặc nhắc đến, Ly Tâm còn tưởng hắn tha cho cô. Bây giờ mới thấy, cô nên tin tưởng tuyệt đối, tin tưởng vô điều kiện vào lời nói của Tề Mặc, bởi vì hắn không bao giờ quên. Ly Tâm nhướng mày hỏi: “Tôi bị xử phạt kiểu gì?”.

Hoàng Ưng nhấc một cái hộp bằng da lên và mở hộp, lấy thứ đựng trong đó ra: “Tôi không biết, nhiệm vụ của tôi hôm nay là dạy cô cách sử dụng súng”.

“Súng?”Ly Tâm nghi hoặc hỏi Hoàng Ưng khi nhìn thấy trong chiếc hộp da là một khẩu súng đen bóng chưa được lắp.

Hoàng Ưng không còn vẻ mặt thoải mái như thường ngày, anh ta tỏ ra hết sức nghiêm túc: “Cô hãy nhìn động tác và trình tự tôi thực hiện. Tôi chỉ dạy một lần thôi”. Nói xong, anh ta đột nhiên chộp lấy khẩu súng lục trong hộp, bắt đầu lắp ráp.

Hoàng Ưng lắp rất nhanh, loáng một cái đã lắp xong khẩu súng lục loại mới nhất. Hoàng Ưng không nhìn Ly Tâm, nhanh chóng tháo dỡ khẩu súng và đặt về chỗ cũ theo tuần tự. Sau đó, anh ta mới quay sang Ly Tâm, vẻ mặt vô cảm, nói: “Đến lượt cô”.

Khóe miệng Ly Tâm hơi giật giật, vừa giơ tay ra vừa nhớ lại trình tự lắp ráp vừa hỏi: “Tại sao lại dạy tôi cách sử dụng súng? Đây là kiểu trừng phạt gì vậy?”.

Hoàng Ưng cất giọng lạnh lùng: “Trong lúc huấn luyện không được nói linh tinh, tôi cho cô hai phút. Nếu hai phút vẫn chưa lắp xong, cô đừng trách tôi không khách khí”. Nói xong, anh ta đi tới một góc rút một chiếc roi dài, sau đó vụt mạnh vào không khí. Tiếng roi vun vút sắc lạnh truyền đến tai Ly Tâm, khiến cô bất giác sững người.

Đến lúc này, Ly Tâm mới biết Hoàng Ưng thật sự nghiêm túc, cô bắt đầu lắp ráp khẩu súng lục. Sự trừng phạt của Tề Mặc đối với cô là bắt cô học cách sử dụng súng? Không biết hắn có ý gì?

Cả gian phòng chìm trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc trên tay Hoàng Ưng. “Còn hai mươi giây nữa”. Hoàng Ưng không nhìn đồng hồ, lạnh lùng cảnh cáo.

Ly Tâm chau mày, thao tác càng nhanh hơn. Đối với một người chỉ biết mỗi động tác bóp cò súng như Ly Tâm, thời gian hai phút là quá ít, cô lắp mãi cũng không thành hình.

“Hoàng Ưng, anh dạy cho tôi một lần được không? Vừa rồi động tác của anh nhanh quá, tôi vẫn chưa nhìn rõ”. Thấy thời gian sắp hết, Ly Tâm ngẩng đầu nói với Hoàng Ưng.

Hoàng Ưng không thay đổi sắc mặt, bắt đầu đếm ngược: “Ba giây, hai giây, một giây”. Thời gian vừa hết, Hoàng Ưng đột ngột quất chiếc roi lên người Ly Tâm. Không ngờ Hoàng Ưng ra tay thật, Ly Tâm vội né sang một bên. Nhưng chiếc roi da của Hoàng Ưng như vật thể sống, bám theo cô không rời và cuối cùng đánh trúng cánh tay Ly Tâm.

Ly Tâm liền cảm thấy đau rát, cô trừng mắt với Hoàng Ưng: “Tôi có địa vị ngang bằng các anh, không được sự đồng ý của tôi, các anh không thể chạm đến người tôi”. Chính bọn họ nói với cô câu này, bây giờ lại dám đánh cô.

Hoàng Ưng vẫn lãnh đạm nói: “Đây là mệnh lệnh của lão đại. Nếu cô không phục có thể đi tìm lão đại chất vấn. Bây giờ cô hãy làm lại cho tôi, nhưng lần này tôi chỉ cho cô một phút rưỡi”.

Ly Tâm nghe nói là mệnh lệnh của Tề Mặc, hơn nữa xem ra Hoàng Ưng thực sự không nể tình cô. Hoàng Ưng nói xong liền tháo khẩu súng Ly Tâm lắp dở để vào chỗ cũ rồi bắt đầu tính thời gian mà không hề hỏi Ly Tâm đã chuẩn bị xong chưa. Ly Tâm nghiến răng, cố chịu cơn đau ở cánh tay, nhanh chóng lắp súng.

Ly Tâm là siêu trộm, cô được huấn luyện nhanh tay tinh mắt. Vừa rồi, tuy Hoàng Ưng thao tác khá nhanh nhưng cô nhìn rất rõ, chỉ là cô không muốn học mà thôi. Bây giờ biết không thể làm theo ý mình, Ly Tâm thầm chửi rủa Tề Mặc, đôi bàn tay bắt đầu lắp súng với tốc độ nhanh nhất.

“Một phút mười hai giây”. Nhìn khẩu súng hoàn chỉnh trong tay Ly Tâm, Hoàng Ưng thông báo thời gian. Xem ra cô Ly Tâm này là người có năng lực thật sự, cũng giống như lần trước, phải thật mạnh tay ép buộc thì nhất định sẽ có kết quả. Lúc này, đôi lông mày của Hoàng Ưng mới từ từ giãn ra, anh ta còn tưởng mệnh lệnh của lão đại quá hà khắc với Ly Tâm, xem ra cũng chưa chắc.

Hoàng Ưng gật đầu với Ly Tâm, anh ta quay người đi sang khu huấn luyện ở bên cạnh. Ly Tâm đảo mắt qua khu vực tập bắn rộng cả ngàn mét vuông. Lúc đầu cô còn nghĩ một gian phòng rộng như vậy không biết để làm gì. Hóa ra đây là nơi chuyên tập bắn súng.

Khi đứng vào vị trí bắn trước tấm bia gần nhất, Hoàng Ưng nhận khẩu súng trong tay Ly Tâm: “Khoảng cách từ đây đến bia tập bắn là năm mươi mét, hồng tâm chỉ có một centimet. Nhiệm vụ của cô ngày hôm nay là phải bắn hai phát trúng tâm điểm. Bằng không, cô sẽ không được rời khỏi nơi này”. Vừa nói anh ta vừa bắn pằng pằng sáu phát mà không thèm ngắm.

Bia tập bắn có đúng một lỗ đạn, nhưng máy lại báo sáu viên đạn cùng bắn trúng vào hồng tâm. Ly Tâm bất giác nhướng mày nhìn Hoàng Ưng, cô biết anh ta bắn súng giỏi từ lâu, nhưng anh ta không cần thể hiện dữ vậy.

Hoàng Ưng vứt khẩu súng cho cô: “Nếu bắn không trúng thì cô cứ ở nơi này. Đến khi nào bắn trúng mới được phép ra ngoài”. Vừa nói anh ta vừa sải bước dài đi ra cửa phòng, không bận tâm tới cô.

Ly Tâm còn đang ngẩn ra, Hoàng Ưng đến cửa phòng đột nhiên quay đầu nói: “Tôi quên không báo cho cô biết, quy định ở đây là không có nước uống, không có cơm ăn. Cô cứ tha hồ lề mề đi”. Nói xong Hoàng Ưng lập tức biến mất. Chỉ nghe một tiếc binh vọng đến, cánh cửa đã bị khóa chặt.

Ly Tâm sa sầm mặt khi nghe Hoàng Ưng nói không có nước uống và cơm ăn. Nhìn xuống khẩu súng trong tay và bia tập bắn ở phía đối diện, cô nghiến răng kèn kẹt: “Không cho tôi ăn cơm? Đừng mơ, Ly Tâm tôi không phải đồ vô dụng”. Nói xong Ly Tâm bắt đầu tấn công tấm bia.

Pằng pằng pằng, tiếng súng nổ trong không gian yên tĩnh khiến buổi sáng trong căn phòng dưới tầng ngầm tràn đầy sức sống.

“Đáng chết thật, đây là cái quái gì vậy?” Giơ cánh tay đã tê liệt, Ly Tâm trừng mắt nhìn tấm bia, không có một viên đạn nào trúng. Cô đã bắn không biết bao lâu, vậy mà không trúng một viên nào. Nếu không phải Hoàng Ưng làm mẫu trước, chắc chắn Ly Tâm sẽ cho rằng súng của cô có vấn đề.

Nhìn bề ngoài, bắn súng không phải là trò tốn thể lực, nhưng chỉ cần thử giơ tay cả buổi sáng là biết khó khăn đến mức nào, hơn nữa khẩu súng này giật rất mạnh. Cánh tay Ly Tâm từ đau nhức đến bây giờ đã tê liệt, cô đứng tựa vào bờ tường thở dốc.

Cơ thể Ly Tâm vẫn chưa khỏi hẳn, vốn đã không có sức lực. Bây giờ cô lại phải đứng một thời gian dài, thực hiện cùng một động tác, gương mặt cô dần trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trán nhỏ xuống.

“Đói bụng quá. Tề Mặc, anh không phải là người tốt”. Ly Tâm nghiến răng, lại bắt đầu tập bắn. Bụng trống rỗng kêu ùng ục khiến cô vô cùng khó chịu. Ly Tâm coi bia đạn ở phía đối diện là Tề Mặc, phẫn nộ nhả đạn vào “người hắn”.

Ly Tâm vốn tưởng Tề Mặc sẽ không thực sự xử phạt cô. Trước đây hắn chưa từng phạt cô, mặc dù hắn rất hà khắc nhưng cô đều có thể lấy công chuộc tội. Lần này, Ly Tâm tưởng cô cũng sẽ được lấy công chuộc tội. Không biết Tề Mặc bị đứt sợi dây thần kinh nào, lôi cô đến đây trừng phạt.

Xử phạt không nói làm gì, tại sao còn không cho cô ăn cơm, đây là điều cô ghét nhất. Chuyện gì cũng có thể thương lượng ngoài việc ăn uống, càng nghĩ Ly Tâm càng tức giận. Cô không thèm quan tâm hồng tâm ở vị trí nào, tức tối lia đạn về phía đối diện.

Ở phòng trên cùng của tầng hầm, Hồng Ưng lắc đầu khi chứng kiến cảnh tượng bên dưới qua màn hình giám sát: “Có phải lão đại nghiêm khắc quá không? Cô ấy vẫn chưa khỏi bệnh, lại chưa học bắn súng bao giờ”.

Hoàng Ưng ngồi ở bên cạnh nhún vai: “Lão đại dặn dò như vậy, tôi đâu dám không nghe. Tôi đã chỉnh bia đạn ở khoảng cách ngắn nhất, hơn nữa sáng nay tôi cũng cho cô ấy ăn nhiều rồi mới đưa cô ấy đi. Mà anh đừng quên, năm đó chúng ta cũng chưa từng học bắn súng, bị lão đại quăng ở đó ba ngày ba đêm. Lúc đó chúng ta mới bao nhiêu tuổi, có tám tuổi thôi”. Sắc mặt Hoàng Ưng trở nên u ám khi nhớ lại chuyện bị bỏ đói, phải cố sống cố chết bắn trúng đích mới được thả ra ngoài.

Trên màn hình hiển thị, Ly Tâm đang mặt mày nhăn nhó một tay sờ bụng, một tay bắn súng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má cô. Hồng Ưng nói: “Thuộc hạ của lão đại không phải dễ làm. Chuyện này bây giờ là trừng phạt nhưng đến lúc cần dùng mới thấy lợi ích của nó. Ly Tâm vẫn chưa hiểu ra”.

Hoàng Ưng nhướng mày nhìn Ly Tâm trên màn hình: “Cũng có thể cô ấy hiểu, tuy nhiên cô ấy thật sự không có tư chất”.

Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Hồng Ưng bất giác nhíu mày. Có lẽ Hoàng Ưng nói đúng, một người thông minh giảo hoạt như Ly Tâm lại có thể ngoan ngoãn tập bắn như vậy, có lẽ cô nàng hiểu ý nghĩa của sự xử phạt này. Về việc Ly Tâm bắn mãi không trúng, có lẽ là do tư chất của cô nàng.

Nhưng anh ta không biết, một khi bụng đói là đầu óc Ly Tâm mơ hồ lẫn lộn, cô làm sao có thể nghĩ đến ý nghĩa sâu sa như vậy. Ly Tâm chỉ muốn bắn trúng hai phát rồi đi ra ngoài giải quyết cái bụng mà thôi. Không thể không thừa nhận, ở một số phương diện Ly Tâm rất thông minh nhưng một số phương diện khác, cô thật sự rất chậm hiểu.

Pằng pằng pằng, tiếng súng vẫn liên tục vang vọng khắp tầng ngầm. Ban đầu là những loạt đạn không ngừng nghỉ, sau đó dần dần bắn từng viên một, đến bây giờ một lúc lâu mới có một tiếng súng nổ. Một ngày đã trôi qua.

Gió đêm thổi nhè nhẹ mang theo mùi hương thảo mộc, bầu trời đêm New York được thắp sáng bởi vô vàn ánh đèn.

Ở dưới tầng hầm, Ly Tâm không nhấc nổi cánh tay nữa. Mặt cô trắng bệch, một tay ôm bụng ngồi dưới đất. Mệt quá, mệt đến mức toàn thân cô không còn chút sức lực, cánh tay bắn súng cứng đờ như không phải tay của cô. Ly Tâm rõ ràng đã tập trung hết sức, tại sao cô vẫn không bắn trúng dù chỉ một phát đạn. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, có lẽ cô sẽ bị chết đói ở đây.

Ly Tâm bất giác đưa mắt về phía cánh cửa khóa chặt. Cánh cửa đó đối với cô vô cùng đơn giản, chỉ động một ngón tay là có thể mở ra. Nhưng chắc chắn người của Tề Mặc ở bên ngoài đang đợi ném cô vào trong. Mất mặt quá, sống đến bây giờ cô chưa một lần không hoàn thành việc huấn luyện.

Ly Tâm gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng cơ thể mất hết sức lực nên không tuân theo suy nghĩ của cô, cô kiệt sức ngồi dưới đất không nhúc nhích nổi.

Ly Tâm biết Tề Mặc nói một là một hai là hai. Nếu không bắn trúng, cô đừng mong ra ngoài. Vì vậy, cô không dám thả lỏng, nhưng cô đã cố gắng hết sức mà vẫn không trúng.

Nghĩ đến chuyện có khả năng chết đói ở nơi này, toàn thân Ly Tâm cứng đờ. Cô bám vào bờ tường từ từ đứng dậy. Nếu đổi lại là trước đây, cô sẽ không vô dụng như vậy, một ngày không ăn uống đối với cô chẳng là gì, ý chí của cô đã được tôi luyện. Lúc nhỏ chịu sự huấn luyện nặng nề hơn mà cô vẫn có thể kiên trì. Đây vẫn chưa coi là tập luyện quá nặng.

Nhưng cơ thể cô bây giờ dường như không bằng trước kia. Thời gian gần đây, Ly Tâm liên tục bị thương, tiêu hao quá nhiều thể lực. Hơn nữa, vết thương trên người cô chưa lành hẳn, khiến cô không chịu nổi cường độ huấn luyện không nặng không nhẹ như lần này.

Cánh tay trượt xuống, cơ thể không chống đỡ nổi khiến Ly Tâm ngã xuống đất. Cô bất giác gượng cười, Mộc Ly Tâm từ năm mười tuổi chưa bao giờ thảm hại như vậy. Không ngờ cô lại gục ngã bởi đói khát và đau đớn, thật quá mất mặt.

Ly Tâm còn chưa kịp thở, một cái bóng trùm lên người cô. Ly Tâm ngước nhìn, đập vào mắt cô là bộ dạng lạnh lùng của Tề Mặc. Ly Tâm mỉm cười nhăn nhó: “Lão đại, tôi hết sức rồi”. Không phải cô thỏa hiệp mà cô thật sự không không còn chút sức lực nào nữa

Tề Mặc lạnh lùng nhìn Ly Tâm một lúc rồi giơ tay bế Ly Tâm dậy, lạnh nhạt nói: “Em vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ”.

Ly Tâm tựa người vào lòng Tề Mặc, cô cắn răng khẽ gật đầu. Ly Tâm biết lời Tề Mặc nói ra như bát nước đổ đi không thể lấy lại. Cô cũng không muốn hắn rút lại lời nói, chỉ là người cô quá yếu không có sức mà thôi. Mộc Ly Tâm cô là người có cá tính không chịu thua, mấy trò cầu xin làm nũng lúc bình thường có thể cô sẽ làm, nhưng khi thực sự đối mặt với khó khăn thử thách và nhiệm vụ buộc phải hoàn thành, cô quyết không chịu thua.

Ly Tâm còn không biết mở miệng như thế nào, cánh tay cô đột nhiên bị nhấc lên, Ly Tâm ngoảnh đầu, thấy Tề Mặc đẩy cổ tay cô lên, đỡ người cô đứng thẳng, lãnh đạm nói: “Nhằm thẳng, tĩnh tâm”.

Thấy Tề Mặc chịu giúp cô, Ly Tâm liền gật đầu, bảo Tề Mặc đứng vào vị trí. Tựa vào bờ ngực rộng rắn chắc đầy mạnh mẽ của hắn, không hiểu tại sao Ly Tâm đột nhiên cảm thấy rất tự tin, lòng cô dần dần trở nên bình tĩnh.

Trong đầu không còn tạp niệm, tất cả mọi cảm xúc phiền muộn, bất mãn, tự cao tự đại đều biến mất. Lúc này, Ly Tâm hoàn toàn tĩnh tâm, trong lòng cô chỉ còn lại duy nhất tấm bia tập bắn, trong mắt chỉ thấy hồng tâm.

Pằng… tiếng súng đanh gọn vang lên. Tiếng máy báo trúng hồng tâm, miệng Ly Tâm liền cong lên.

“Cười gì, bắn một phát nữa”. Giọng nói lạnh lùng của Tề Mặc cắt ngang nụ cười của cô.

Cô lập tức ngừng cười, còn một phát súng nữa, vẫn là một tiếng súng đanh gọn, chiếc máy lạnh lùng thông báo: trúng hồng tâm. Ly Tâm đã bắng cả hai phát trúng hồng tâm.

“Tại sao tự em bắn không trúng?” Tề Mặc vừa hỏi vừa thả tay Ly Tâm xuống.

Ly Tâm nở nụ cười rạng rỡ, nói khẽ: “Bởi vì tâm không đủ tĩnh”.

Đồng thời, Ly Tâm hiểu ra hàm ý của việc Tề Mặc xử phạt cô, đó là do tâm của cô không tĩnh. Nếu cô bình tĩnh nhìn nhận vấn đề, dựa vào trí thông minh và kinh nghiệm của bản thân, cô không khó đoán ra dụng ý của đám Lập Hộ, không khó nhận ra Tề Mặc thực sự từ chối lấy máu cô, cũng không khó nghĩ ra trên thế giới này còn có người khác có nhóm máu giống cô. Sinh mạng chỉ có một, tuyệt đối không thể lãng phí, đây chính là ý của Tề Mặc.

Ở trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm mỉm cười: “Lão đại, tôi rõ rồi. Có điều bây giờ tôi đói quá”.

Tề Mặc nhìn nụ cười tươi sáng của cô, gật đầu. Hắn cúi người bế Ly Tâm đi ra ngoài.

Trên đời này làm bất cứ việc gì cũng cần phải tĩnh tâm. Sở dĩ Tề Mặc đi cứu Ly Tâm là vì hắn biết không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu hắn không đi, Ly Tâm sẽ chết. Còn Ly Tâm cứu hắn, tuy động cơ không sai nhưng cô đã quên mất các yếu tố bên ngoài, không chỉ có cô mới là duy nhất.

Cô là người của hắn, hắn sẽ không để cô bị tổn thương bởi kẻ khác, càng không cho phép cô tự gây thương tổn cho bản thân. Bảo vệ một người có thể bảo vệ một lúc nhưng không thể bảo vệ cả đời. Khiến cô trở nên mạnh hơn, khiến cô biết làm thế nào để tự bảo vệ bản thân mới là cách bảo vệ và che chở thật sự.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top