Máu được truyền vào cơ thể Ly Tâm, mặt cô dần ửng hồng. Từ trạng trái trắng bệch, cô bắt đầu có sinh khí. Tề Mặc phất tay ra hiệu, Lập Hộ không nói một lời lập tức đi ra ngoài. Ánh mắt của lão đại đầy lạnh lẽo và chết chóc, anh ta nên chuồn sớm để tránh ăn đòn oan.
Tề Mặc đứng cạnh giường, chăm chú quan sát Ly Tâm, cô đang dần hồi phục sinh khí, vẻ giận dữ thoáng qua mắt hắn. Ly Tâm sắp tỉnh lại? Rất tốt, hắn chỉ đợi đến lúc cô tỉnh lại.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Ly Tâm cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi của cô đột nhiên được tiếp thêm một nguồn sinh lực, một dòng chảy ấm áp. Cơ thể lạnh giá như tảng băng Bắc cực bắt đầu sống lại, cảm giác mệt mỏi cũng từ từ biến mất, Ly Tâm động đậy hàng mi rồi chậm rãi mở mắt.
Cô chưa chết sao? Ly Tâm quan sát đường nét lạnh lẽo cứng rắn trên đỉnh đầu, đây là phòng của Tề Mặc. Không sai, cô đang ở trong phòng Tề Mặc. Ngắm trần nhà một lúc, khóe miệng Ly Tâm cong lên. Không chết thì tốt rồi, mặc dù cô vì đại nghĩa mà bất chấp tính mạng cứu sống Tề Mặc nhưng không bị thiệt mạng tất nhiên vẫn là tốt nhất. Cô vẫn còn rất trẻ, cô vẫn chưa sống đủ.
Nằm im trên giường, Ly Tâm đột nhiên nhớ đến suy nghĩ và biểu hiện coi thường cái chết của cô khi cứu Tề Mặc, cô mắng thầm bản thân, nếu là bây giờ thì chắc cô không còn coi thường cái chết như thế nữa. Người nào từng chết một lần mới biết cái chết vô cùng đáng sợ, mặc dù cô chưa chết, nhưng cảm giác đó không dễ chịu chút nào. Nếu lại gặp tình huống tương tự, Ly Tâm dám bảo đảm, cô tuyệt đối không dùng mạng sống của mình cứu Tề Mặc. Lúc đó là do cô quá xốc nổi, tất cả là do sự xốc nổi gây nên, tất cả là do bầu không khí xúc động lúc bấy giờ tạo thành. Nếu xảy có lần sau, có chết, Ly Tâm cũng không làm vậy nữa.
“Em nghĩ thông suốt chưa?”. Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên. Cô liền quay đầu, thấy Tề Mặc đang đứng bên giường lạnh lùng nhìn cô. Bộ dạng của hắn như con sư tử muốn ăn thịt người, khiến cô rùng mình một cái.
Vậy là sao? Cô đã cứu hắn, hắn còn nhìn cô kiểu đó, hắn có nhầm lẫn không đấy? Hay là có quá nhiều người đổi mạng vì hắn, nên hắn không biết quý trọng? Tề Mặc quá đáng thật. Ly Tâm cất giọng khàn đặc: “Tôi đã cứu anh, sao anh lại có thái độ này?”.
Tề Mặc vẫn lạnh lùng đối diện với ánh mắt mơ hồ không hiểu của Ly Tâm. Giọng cô khó nghe như tiếng vịt kêu, gương mặt cô dù có chút sắc hồng nhưng vẫn trắng bệch, cô nằm đó không một chút sức lực, trông rất yếu ớt đáng thương. Nhưng trong mắt Tề Mặc, Ly Tâm càng như vậy, hắn càng cảm thấy tức giận, đôi mắt hắn rừng rực lửa giận.
Ly Tâm bất giác run rẩy, lẽ nào cô cứu Tề Mặc là sai? Tại sao tình huống bây giờ giống như không phải cô cứu hắn mà hại hắn suýt mất mạng?
“Em đã chống lại mệnh lệnh của tôi”. Tám từ lạnh lùng Tề Mặc nói ra khiến Ly Tâm cũng nổi giận.
Ly Tâm trừng mắt với Tề Mặc: “Chống lại mệnh lệnh của anh? Anh có nhầm không đấy? Tôi làm vậy là vì cứu anh, anh có biết không? Không chống lại mệnh lệnh của anh, bây giờ chắc anh đang cùng Diêm vương uống trà rồi. Con người anh chẳng biết tốt xấu gì cả, dù mạng sống của tôi không đáng giá bằng của anh, nhưng tôi cũng vô cùng quý trọng nó. Anh không cám ơn tôi thì thôi, vừa mở mắt ra còn chất vấn tôi nữa. Rốt cuộc anh có ý gì hả?”.
Ly Tâm nói một hơi dài, cô liền bị hụt hơi, bất giác cô nằm vật lên gối ho lấy ho để.
Nghe những lời trách móc hùng hổ của Ly Tâm, sắc mặt Tề Mặc càng u ám, hắn trợn mắt nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt đầy giận dữ. Thấy Ly Tâm ho tới mức thở hổn hển, ánh mắt hắn càng thêm dữ tợn. Hắn lên giường, đỡ Ly Tâm tựa vào ngực hắn và vuốt ngực cô.
Trong cơn ho dữ dội, Ly Tâm có cảm giác phổi cô sắp bắn ra ngoài. Quả nhiên máu không phải của bản thân, dù không bài xích nhưng cũng chưa hoàn toàn dung hợp. Cô mềm nhũn người ngả vào lòng Tề Mặc, để mặc hắn giúp cô vuốt xuôi khỏi ho.
Cảm nhận động tác dịu dàng của Tề Mặc, Ly Tâm bất giác vừa dựa sát vào người hắn vừa lườm hắn. Cô thật sự không rõ Tề Mặc có ý gì, tuy hắn nói năng vô cùng hung dữ nhưng bàn tay lại rất nhẹ nhàng, đúng là không thể hiểu nổi.
“Tôi không bảo em cứu tôi”. Nhịp thở vừa ổn định, giọng nói lạnh lẽo của Tề Mặc khiến Ly Tâm tức đến mức muốn nhảy dựng lên.
Mẹ kiếp, được cứu mừng bỏ xừ mà còn giả bộ. Không cần tôi cứu? Được thôi, anh hãy trả lại máu cho tôi. Ly Tâm vẫn chưa kịp nói thì thân thể đã bị Tề Mặc giữ chặt.
Tề Mặc ôm chặt lấy Ly Tâm đang định nhảy dựng lên. Một tay hắn kéo cằm Ly Tâm quay sang đối diện hắn. Vẻ giận dữ hiện rõ trong mắt hắn, Ly Tâm chưa kịp phản ứng, Tề Mặc chậm rãi nhả từng tiếng: “Tôi bảo em xả thân cứu tôi à?”.
Ly Tâm chau mày, không, Tề Mặc chẳng nói một lời, nhưng….
Tề Mặc cất giọng tức giận: “Tại sao em không nghe lời tôi? Tề Mặc tôi có bao giờ nói những lời giả dối? Tôi bảo không cần, lẽ nào em không nghe thấy, hay là em không có tai hả?”.
Tề Mặc gầm lên với Ly Tâm, trông hắn lúc này giống hệt một con sư tử đang nổi điên. Ly Tâm chớp chớp mắt nhìn hắn, cô bị bộ dạng của Tề Mặc làm cho khiếp sợ đến mức quên cả tức giận.
Tề Mặc bóp cằm Ly Tâm, giận dữ trợn mắt, nói: “Tôi biết rõ cơ thể tôi hơn ai hết. Tôi có chết hay không tôi cũng biết rõ. Không có ống máu cuối cùng của em, lẽ nào tôi không thể gắng gượng thêm mấy ngày? Đám Lập Hộ đòi lấy máu, em liền cho bọn họ? Em để mệnh lệnh của tôi ở đâu hả? Những lời tôi nói em nghe đi đâu? Em chỉ có một mạng sống, nếu trên đời này không tồn tại người cùng nhóm máu với em, nếu Giao Văn không tìm ra người đó… Em thử nói xem, em lấy gì đền tôi mạng sống của em? Em nói đi!”.
Đến câu cuối cùng, Tề Mặc đột nhiên gầm lên, khiến Ly Tâm giật bắn mình. Đôi mắt Tề Mặc lúc này trở thành hai ngọn lửa cháy rực, gần như có thể thiêu cháy Ly Tâm, cô bất giác co rúm trong lòng hắn.
Tề Mặc càng giữ chặt cằm Ly Tâm, ánh mắt hắn đầy sát khí: “Em muốn chết phải không? Được thôi, muốn chết, tôi sẽ cho em toại nguyện”. Nói xong, hắn đưa tay bóp cổ họng Ly Tâm.
Ly Tâm sợ hãi giãy giụa, cô giơ cánh tay không bị cắm ống truyền máu giữ chặt cổ tay Tề Mặc, vội vàng khàn khàn nói: “Đau, đau quá. Không muốn chết, tôi không muốn chết”.
Thấy mặt Ly Tâm vốn không có mấy sắc hồng lại trở nên trắng bệch, bàn tay đang nắm cổ tay hắn lạnh buốt không một chút sức lực, Tề Mặc liền hừm một tiếng rồi thả lỏng tay, nhưng vẫn không buông ra mà vuốt ve cổ Ly Tâm: “Không muốn chết? Vậy em còn dám làm trái mệnh lệnh của tôi?”.
Ly Tâm vội lắc đầu, thì thào: “Không phải… Tại Lập Hộ nói tình trạng của anh cần được khống chế, bằng không…”. Cô không nói hết câu, chỉ đăm đăm nhìn Tề Mặc.
Tề Mặc vẫn chưa nguôi giận: “Nghe lời Lập Hộ? Hắn là lão đại của em hay tôi là lão đại của em? Cơ thể tôi đến lượt hắn làm chủ từ bao giờ? Bản thân tôi không biết tôi có thể chịu đựng đến lúc nào hay sao? Nếu tôi chết, tôi sẽ kéo em xuống mồ cùng tôi. Nếu tôi không chết, dù em có muốn chết cũng đừng hòng”.
Đến lúc này Ly Tâm mới hiểu ý Tề Mặc. Hắn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình. Mặc dù cuối cùng cơ thể hắn có chút mất kiểm soát nhưng Tề Mặc biết rõ, hắn vẫn có thể chống đỡ thêm một thời gian, vì vậy hắn mới nói không cần. Tề Mặc là người nói một là một, hai là hai, cần là cần, không cần là không cần. Hắn thẳng thắn hơn bất cứ người nào khác.
Lúc bấy giờ Ly Tâm không hiểu ý Tề Mặc, tưởng hắn sợ cô chết nên mới nói không cần. Làm sao cô có thể quên, con người này là Tề Mặc máu lạnh vô tình cơ chứ. Nếu hắn không chắc chắn về bệnh trạng của mình, hắn sẽ chẳng từ chối. Ly Tâm ngước mắt thấy Tề Mặc vẫn đang giận dữ nhìn mình, gắng gượng nở nụ cười: “Lão đại, chuyện đó…”.
Ly Tâm ấp a ấp úng mãi vẫn không nói nên lời. Tề Mặc thấy vậy sắc mặt càng trở nên u ám: “Từ hôm nay trở đi…”.
“Đau quá. Lão đại, đau quá…”. Tề Mặc vừa mở lời, Ly Tâm đột nhiên kêu rên, gương mặt lộ vẻ đáng thương, hai mắt ngân ngấn nước mắt. Ly Tâm biết câu nói của Tề Mặc chắc chắn không tốt đẹp gì, nhất định là trừng phạt cô gì đó. Bây giờ cô đã quá thảm thương, vẫn còn nằm trên giường truyền máu không thể cử động. Nếu Tề Mặc còn phạt cô, chắc cô sẽ không sống nổi.
Thấy Ly Tâm kêu đau, Tề Mặc nhíu mày, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, cơn giận dữ vừa biến mất lập tức trở lại. Ly Tâm thấy vậy thầm than khổ trong lòng, cô quên béng một điều là với Tề Mặc, chiêu vừa này không có tác dụng. Ly Tâm vội vàng mở miệng: “Tôi biết rồi. Lần này là tôi không nghe lời anh, không tin tưởng anh. Lần sau tôi sẽ không dám nữa. Nhưng lão đại, anh hãy nể tình tôi trung thành với anh, anh đừng phạt tôi có được không. Cả người tôi từ đầu đến chân toàn là vết thương đây này”.
Hồi còn ở tổ chức ăn trộm, Ly Tâm nhờ chiêu giả bộ ngoan ngoãn đã qua mặt rất nhiều người, trong đó có cả hai nhân vật vô cùng tinh tường là thủ lĩnh Tổ chức và thầy giáo của cô. Nhưng đối với Tề Mặc, chiêu này hoàn toàn vô dụng. Không biết có phải là do Tề Mặc từng trải nên luôn nhìn thấu nội tâm người khác, hắn luôn biết người ở trước mặt hắn là thật lòng hay giả dối.
Trước đây, Ly Tâm thường đánh chết cũng không cúi đầu trước Tề Mặc nên hắn mới có cái nhìn khác về cô. Con người vốn giang sơn đổi dễ bản tính khó dời, tuyệt đối không vì một chút đau đớn mà trở nên đáng thương, nước mắt giàn giụa như biến thành một người khác. Hơn nữa, Tề Mặc ghét nhất hạng người lừa dối hắn. May mà Ly Tâm tinh ý, nhận ra ngay bèn lập tức thật thà nhận lỗi.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc từ từ nguội đi. Trước đó, sự tức giận của hắn cũng bị dập tắt bởi câu “trung thành”của Ly Tâm. Nhìn bộ dạng ấm ức của cô, Tề Mặc lạnh lùng nói: “Sau khi vết thương khỏi”.
Ly Tâm liền bất mãn kêu lên: “Lão đại!”.
Tề Mặc không bận tâm đến vẻ bất mãn của cô, hắn trầm giọng nói: “Bây giờ nghỉ ngơi cho tôi”. Nói xong, hắn nằm nghiêng người ôm chặt Ly Tâm và ngủ bên cạnh cô.
Ly Tâm thấy không có cơ hội để thương lượng, Tề Mặc ngang tàng hống hách đến phát ghét, cô thầm thở dài. Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện để khi nào bình phục rồi tính sau. Chuyện gì đến muốn trốn tránh cũng không được, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Lập Hộ đứng ở bên ngoài từ nãy đến giờ, sau khi trong phòng không còn động tĩnh, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, Lập Hộ biết dựa vào sức khỏe của Tề Mặc, dù gan bị chảy máu vẫn có có thể chống đỡ vài ngày thậm chí nửa tháng. Ly Tâm có thời gian hồi phục sức khỏe, cô cũng chắc chắn không rơi vào tình trạng hiện nay.
Nhưng khi thấy thứ bức xạ chưa rõ đó phát tác nhanh như vậy, Lập Hộ không dám không thận trọng, nếu có thể khống chế sự lây lan thì nhất định phải lập tức khống chế ngay. Vì vậy khi đó, Lập Hộ không thể làm khác. Anh ta không thể để Tề Mặc xảy ra một chút bất trắc, càng không thể khoanh tay đứng nhìn trong khi biết rõ có khả năng khống chế tình trạng bệnh.
Lập Hộ tin đám Hồng Ưng cũng có suy nghĩ như anh ta nên bọn họ mới không phản đối. Trên thực tế, kể từ khi biết Ly Tâm thuộc nhóm máu đặc biệt, anh ta đã bắt đầu triển khai tìm kiếm những người có cùng nhóm máu với cô. Ly Tâm sống bên cạnh bọn họ, nhiều khả năng một ngày nào đó sẽ gặp nguy hiểm nên phải có sự chuẩn bị từ trước. Cho nên Lập Hộ không phải muốn lấy mạng Ly Tâm mà cũng như Giao Văn, chỉ muốn biết Ly Tâm có toàn tâm toàn ý, hết mình vì Tề Mặc hay không. Bây giờ, bọn đều đã có câu trả lời.
Sờ vết roi ở trên lưng, Lập Hộ bất giác cười gượng. Tề Mặc quá hiểu bọn họ, cũng quá coi trọng Ly Tâm. Tề Mặc đoán ra thủ đoạn của bọn họ nhưng vẫn ngăn cản Ly Tâm sau khi hắn tỉnh lại. Tề Mặc không muốn Ly Tâm mạo hiểm, vì chỉ cần không cẩn thận, cho dù bọn họ có sự chuẩn bị đi chăng nữa, cũng có thể khiến Ly Tâm mất mạng. Hơn nữa, nếu không có mệnh lệnh của Tề Mặc, ai dám ra tay đánh năm người bọn họ như vậy? Đây chẳng phải Tề Mặc có ý đòi lại công bằng cho Ly Tâm hay sao? May mà bọn họ không hề muốn lấy mạng Ly Tâm, may mà mọi người đã có sự chuẩn bị chu đáo.
Lập Hộ đứng thẳng người đi về phía phòng thuốc. Anh ta không quay đầu nhìn căn phòng đã đóng kín cửa. Ly Tâm, cô tự cầu phúc đi. Trong mắt của người khác, hành động của cô chắc chắn là hành động anh dũng nhất, nhưng trong mắt lão đại, đó là hành động ngu xuẩn không gì sánh bằng. Không chịu nghe lời lão đại, nhất quyết làm theo ý mình, suýt nữa đánh mất mạng sống mà lão đại trân trọng, Thượng đế phù hộ cho cô.
“Thế nào rồi?”. Đám Giao Văn và Hồng Ưng đều ở trong phòng thuốc. Nghe câu hỏi của Giao Văn, Lập Hộ cười gượng: “Nhóm máu chuẩn rồi. Cho đến bây giờ chưa xuất hiện hiện tượng bài xích, chắc là không có vấn đề gì”.
Đám Hồng Ưng thở phào nhẹ nhõm. Giao Văn ngồi xuống ghế sofa, nói: “Hy vọng Tề đừng tàn nhẫn quá, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh ấy mà thôi”.
Lập Hộ đi về phía khu vực để thuốc vừa nửa cười nửa không, đáp: “Văn lão đại, có lẽ hy vọng của anh sẽ không trở thành hiện thực. Lần này lão đại nổi giận thật sự, Ly Tâm vừa tỉnh dậy đã bị lão đại mắng một trận nên thân, cô ấy còn không tránh khỏi sự trừng phạt. Văn lão đại, anh cũng vậy thôi”.
Hoàng Ưng xen ngang: “Thế là thế nào?”.
Bạch Ưng cũng chau mày: “Chẳng phải lão đại rất quan tâm đến Ly Tâm sao? Chúng ta bị đánh thảm thế này, cũng vì lão đại trút giận giúp Ly Tâm còn gì”. Vừa nói anh ta vừa cử động cánh tay.
Lập Hộ còn chưa lên tiếng, Hồng Ưng mỉm cười: “Lão đại xử phạt chúng ta, thứ nhất vì chúng ta không nghe theo mệnh lệnh của lão đại, thứ hai là thích can thiệp vào chuyện của người khác, không liên quan đến Ly Tâm”. Hồng Ưng dừng lại một vài giây mới nói tiếp: “Lão đại xử phạt Ly Tâm là vì cô ấy không nghe lời lão đại như chúng ta, hậu quả của việc coi thường mạng sống của bản thân còn nghiêm trọng hơn chúng ta”.
Hồng Ưng vừa dứt lời, cả đám liền nở nụ cười gượng gạo. Giao Văn lên tiếng: “Thật là một người kỳ cục, không biết cô gái vô tâm vô tư như Ly Tâm liệu có hiểu ý của Tề, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ấy, coi lời anh ấy nói như là chân lý, không nghi ngờ bất kỳ điều gì hay không?”.
Hắc Ưng nãy giờ im lặng cất giọng lãnh đạm: “Hoàn toàn tin tưởng và phục tùng lão đại”.
Hoàng Ưng lắc đầu: “Dựa vào đầu óc của Ly Tâm thì chưa chắc, nói cô ấy thông minh, có lúc cô ấy thật sự thiếu một sợi dây thần kinh, nói cô ấy ngốc nghếch, có lúc lại thông minh hơn người. Cách truyền đạt suy nghĩ kiểu vu hồi của lão đại có lẽ Ly Tâm tám chín phần sẽ không hiểu đâu”.
Hồng Ưng mỉm cười: “Chuyện của lão đại, không cần chúng ta bận tâm. Bây giờ nói sang chính sự hay các chú tiếp tục thảo luận vấn đề này?”.
Lời nói của Hồng Ưng khiến mọi người rùng mình. Tề Mặc trước nay không cho phép bọn họ xía vào việc riêng của hắn, trên thực tế từ trước đến nay hắn cũng chẳng có chuyện riêng tư. Bọn họ theo hắn nhiều năm, quen tự xử lý tất cả mọi việc. Bây giờ đột nhiên xuất hiện cô nàng Ly Tâm, bọn họ theo thói quen tự lao vào xử lý, hậu quả là “ăn” bốn mươi roi. Nếu còn quan tâm đến chuyện riêng tư của lão đại, chỉ e là lớp da cũng không còn. Bọn họ nên chuyên tâm vào công việc của bọn họ thì hơn. Mọi người đều đồng loạt lắc đầu
Hồng Ưng nghiêm túc nói: “Thời gian này chúng ta không thể tập trung toàn bộ ở đây. Văn lão đại, anh đã đến đây rồi hay là ở lại vài ngày đi, để chúng tôi được tiếp đãi anh, thể hiện tâm ý của chúng tôi”.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment