TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

“Khụ, khụ”. Trong cơn hôn mê, Tề Mặc đột nhiên ho hai tiếng, một dòng máu đỏ trào khỏi miệng hắn, khiến những người có mặt giật mình. Chắc nội tạng Tề Mặc xảy ra vấn đề, nên hắn mới bị ho ra máu.

Sắc mặt Tề Mặc bắt đầu tím tái, hơi thở nặng nhọc, Ly Tâm vô thức siết chặt tay Tề Mặc. Lúc này, thiết bị kiểm tra phát ra tiếng chuẩn đoán của máy móc: “Chức năng phổi bắt đầu suy kiệt”.

“Nhanh lên, nhanh lên”. Đám Giao Văn và Hồng Ưng vây quanh Lập Hộ và ông già tóc bạc, thúc giục hai người dùng thuốc cho Tề Mặc.

Chức năng thận và gan suy yếu tuy là triệu chứng có thể mất mạng nhưng phổi suy yếu thì càng nghiêm trọng hơn. Bởi chức năng phổi suy yếu sẽ dẫn đến khó thở, không thở được thì làm sao mà sống nổi. Hơn nữa với tốc độ suy yếu này chỉ vài ngày nữa là Tề Mặc có thể sẽ chết, mọi người liền vô cùng hoảng hốt, bọn họ chưa từng gặp một trường hợp nhiễm trùng máu đáng sợ đến như vậy. Do không chuẩn bị đầy đủ nên bây giờ, bọn họ trở tay không kịp.

Ông già tóc bạc vốn là nhà khoa học nghiên cứu bức xạ hạt nhân thuộc Bộ Quốc phòng Mỹ, sau đó được Tề Mặc đưa về làm việc cho Tề gia. Phần lớn vũ khí của nước Mỹ do các nhà sản xuất vũ khí cung cấp, trong đó Tề Mặc là nhà sản xuất lớn nhất. Vì vậy việc chiêu mộ nhân tài không phải quá khó khăn.

Ông già tóc bạc lo lắng nói: “Không có tác dụng, hoàn toàn vô tác dụng”. Dù Tề Mặc đã được tiêm mấy loại kháng thể nhưng các cơ quan nội tạng không ngừng suy yếu. Đèn đỏ báo động lần lượt sáng lên, khiến chuyên gia hàng đầu của giới y học phóng xạ cũng cuống lên.

“Đồ ăn hại. Tề nuôi các người để làm gì hả? Mau nghĩ cách đi”. Thấy sắc mặt Tề Mặc ngày càng khó coi, Giao Văn đứng gần ông già tóc bạc nhất, sắc mặt anh ta vừa trắng bệch vừa giận dữ, vừa tuyệt vọng, anh ta nhấc cổ áo ông già đầu bạc lên, hét lớn.

“Bỏ ông ấy ra. Nếu không phải anh ra tay với lão đại, bây giờ lão đại cũng chẳng ra nông nỗi này”. Hoàng Ưng cũng điên lên, anh ta quát lại Giao Văn. Tuy vừa rồi Giao Văn không nói gì, chỉ tự tát hai phát vào mặt mình, nhưng Hoàng Ưng cũng lập tức đoán ra ngọn nguồn. Nếu lão đại của anh ta xảy ra bất trắc, anh ta nhất định sẽ liều mạng với Giao Văn.

“Đừng ồn ào nữa”.

“Mau tiêm thuốc cho lão đại”.

Hồng Ưng và Bạch Ưng đồng thời lên tiếng, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng. Mặc dù hai câu nói này không phải khuyên nhủ cũng chẳng đứng về phía ai, nhưng cũng khiến Hoàng Ưng và Giao Văn im lặng. Bây giờ lão đại là quan trọng nhất, những chuyện khác tính sau.

“Mau dùng huyết thanh của tôi, nhanh lên”. Ly Tâm đột nhiên mở miệng, đồng thời giơ tay về phía Lập Hộ.

“Dùng huyết thanh?”. Lập Hộ và ông già tóc bạc cùng ngẩn người khi nghe đề xuất của Ly Tâm. Đây là phương pháp rất bình thường, chứng bệnh hiểm nghèo như của Tề Mặc không chỉ truyền huyết thanh là có thể khỏi, vì vậy từ đầu cho tới tận bây giờ, họ vẫn không nghĩ đến cách này.

Thấy hai người ngớ ra, Ly Tâm liền hét lớn: “Hai người còn đứng đó làm gì, không nhanh lên. Lẽ nào các anh không biết câu còn nước còn tát sao? Dù có bị truyền huyết thanh vào người, Tề Mặc cũng đâu có sao, mau thử đi”.

Lập Hộ và ông già tóc bạc đưa bắt nhìn nhau. Lập Hộ nhanh chóng lấy máu từ tay Ly Tâm, ông già tóc bạc cũng gấp rút chuẩn bị tinh chế huyết thanh. Ly Tâm nói đúng, dù sao truyền vào người cũng không chết, tội gì không thử một lần?

Ly Tâm nắm chặt tay Tề Mặc trong khi Lập Hộ và ông già tóc bạc nhanh chóng hành động. Cô không hiểu gì về y học, cũng không biết máu của cô phải điều chế thế nào mới có thể sử dụng. Cô chỉ đột nhiên nhớ ra, khi con người bị rắn cắn, dùng huyết thanh hay chất gì đó trong nọc độc là có thể chữa khỏi. Đây là kiến thức phổ thông, thứ phức tạp hơn Ly Tâm cũng không hiểu. Dù sao bây giờ mọi loại thuốc đều vô tác dụng, vậy thì thử dùng máu của cô, cô không sợ bị mất quá nhiều máu, người khác có gì mà sợ.

Một trăm cc máu được rút ra từ người Ly Tâm. Thông qua máy móc hiện đại nhất và chuyên gia y học xuất sắc nhất, huyết thanh nhanh chóng được tinh chế. Trong không khí im lặng như tờ, Lập Hộ thận trọng bơm huyết thanh vào cơ thể Tề Mặc.

Căn phòng yên tĩnh đến mức một chiếc lông rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động. Tất cả mọi người nín thở theo dõi thông tin trên màn hình hiển thị. Cơ thể Tề Mặc tiếp tục suy yếu hay có chuyển biến tốt? Vào lúc này, tim mọi người như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Đỡ rồi, đỡ rồi”. Ông già tóc bạc và Lập Hộ không rời mắt khỏi màn hình. Khi thấy dao động chỉ có chuyên gia mới nhìn ra trên màn hình hiển thị, họ liền xúc động kêu lên.

“Thật sao? Lập Hộ, chú chắc chắn không bị hoa mắt đấy chứ?” Bạch Ưng đứng bên cạnh liền chụp lấy cánh tay Lập Hộ, trên mặt anh ta không hề có cảm xúc gì. Chỉ có bàn tay hơi run run cho thấy giây phút này anh ta cũng rất căng thẳng.

“Không phải tôi hoa mắt, thật đấy… Không đúng… Vậy là sao?”. Đường dao động trên màn hình đột nhiên chậm lại, tình trạng suy yếu tiếp tục tăng nhanh. Sắc mặt Lập Hộ vừa rồi còn vui mừng lập tức tối sầm.

“Tình trạng suy yếu bắt đầu tăng nhanh”. Lần này ông già tóc bạc không hoảng hốt, cũng không sầm mặt nữa, ông ta trực tiếp cầm ống tiêm đi đến bên Ly Tâm: “Huyết thanh không đủ”.

Ly Tâm không nói một lời, giơ tay ra trước ông già tóc bạc. Con người một lần rút năm trăm cc máu cũng không sao. Tuy hai ngày nay cô đều bị lấy máu, nhưng chỉ tầm hai trăm cc mà thôi. Tề Mặc bây giờ đang cần sự giúp đỡ của cô, chỉ cần cô không đến mức mất mạng thì không thành vấn đề. Dù sao Tề Mặc cũng vì cứu cô nên mới lâm vào tình trạng này, cô là người có lương tâm.

“Tình trạng suy yếu giảm dần”.

“Tình trạng suy yếu tăng nhanh”.

“Tình trạng thận xuất huyết đã được khống chế”.

“Chứng năng tim bắt đầu trở lại bình thường”.

Từng ống huyết thanh được bơm vào cơ thể Tề Mặc. Các bộ phận trong thân thể của hắn bắt đầu có chuyển biến tốt, tuy chưa hồi phục nhưng đã có thể khống chế, làm chậm tốc độ suy kiệt các cơ quan nội tạng. Trước mắt điều này là quan trọng nhất

“Chức năng gan vẫn có vấn đề, máu vẫn đang rỉ ra ngoài”. Sau một hồi bận rộn, ông già tóc bạc mặt đầy mồ hôi theo dõi màn hình hiển thị, chau mày nói với Lập Hộ.

Lập Hộ đưa mắt về phía Ly Tâm rồi cau mày. Huyết thanh trong tay anh ta đã dùng hết, phần lớn các bộ phận trong cơ thể Tề Mặc đều đã ngừng suy kiệt, chỉ có chức năng gan vẫn có vấn đề. Nếu lúc này không khống chế triệt để, tình trạng sức khỏe của Tề Mặc sau này chắc chắn sẽ có vấn đề lớn. Nhiều lúc, một bộ phận không khỏe mạnh sẽ liên lụy đến các cơ quan nội tạng khác. Lập Hộ là tiến sỹ y khoa, anh ta hiểu rõ điều này hơn ai hết.

“Vẫn không được sao?”Hồng Ưng chau mày hỏi Lập Hộ.

Lập Hộ lắc đầu: “Còn thiếu một chút nữa”.

Hắc Ưng nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Có thể tạm thời khống chế rồi tính sau không? Hay là các anh tìm cách tinh chế thêm huyết thanh?”.

Lập Hộ nghiến răng: “Xét về lý, chúng ta không cần nhiều huyết thanh. Tuy nhiên chúng ta chuẩn bị không đầy đủ, chúng ta không biết loại huyết thanh này có thể khống chế bệnh trạng của lão đại. Bây giờ chúng ta làm gì có thời gian tinh chế?”.

Nhìn lên màn hình, Lập Hộ chau mày nói: “Nếu có thể khống chế, tôi tuyệt đối không khó xử như bây giờ. Mọi người xem đi, máu lại bắt đầu có hiện tượng thẩm thấu”. Đám Bạch Ưng Hắc Ưng chăm chú quan sát màn hình, chỉ nhíu chặt lông mày mà không lên tiếng.

Ở bên cạnh, Giao Văn hơi sững người khi thấy máu của Ly Tâm có thể đối kháng với loại bệnh này, thấy Lập Hộ nói vậy nhưng không làm gì, Giao Văn bất giác hỏi: “Tại sao anh không hành động đi?”.

Lập Hộ chăm chú nhìn Ly Tâm đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, anh ta nắm chặt ống kim tiêm: “Con người không thể mất máu quá nhiều, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ly Tâm còn bị rút máu nữa sẽ vượt quá sức chịu đựng của cô ấy”.

Tuy Lập Hộ không nói rõ nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu ý anh ta. Không ai có thể ngờ Tề Mặc cần nhiều huyết thanh đến vậy. Cơ thể Tề Mặc như một cái lỗ không đáy, không ngừng hút hết tinh túy từ người Ly Tâm. Dù mọi người luôn hỏi ý kiến Ly Tâm trước khi lấy máu, nhưng bây giờ phải làm thế nào?

Giao Văn đưa mắt qua Ly Tâm đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh rồi nhìn bàn tay Tề Mặc nắm chặt tay Ly Tâm. Bàn tay đó là nguyên nhân khiến mọi người tiến thoái lưỡng nan. Nếu không phải Tề Mặc nắm chặt tay Ly Tâm, xác nhận cô là người của hắn, chắc chắn bây giờ mọi người sẽ không do dự. Trong lòng mọi người, sinh mạng của Ly Tâm chắc chắn không quý giá bằng Tề Mặc.

Nhưng trong mắt Tề Mặc, sinh mạng của Ly Tâm vô cùng quý giá, đến mức hắn bất chấp nguy hiểm, thậm chí đánh đổi cả sinh mạng của hắn để cứu cô. Nếu Tề Mặc tỉnh lại mà biết Ly Tâm không còn, chỉ e là hắn sẽ phát điên. Giao Văn và Tề Mặc chơi với nhau từ nhỏ nên anh ta biết, những thứ Tề Mặc đã xác định là của mình, hắn sẽ không bao giờ buông tay, cũng không bao giờ cho phép người khác thay hắn quyết định. Tề Mặc quý trọng sinh mạng của Ly Tâm, vậy thì người khác cũng không được phép coi thường tính mạng của cô. Vì có hắn nên có cô.

“Máu của Ly Tâm rất đặc biệt?”Giao Văn không phải là người có kiến thức hạn hẹp, thấy đám Lập Hộ không truyền máu cho Ly Tâm, trong lòng anh ta ít nhiều cũng hiểu ra.

Biết không thể giấu Giao Văn, Lập Hộ liền gật đầu: “Nhóm máu vô cùng hiếm, trên thế giới gần như chưa phát hiện ra mấy người. Máu của cô ấy có khả năng chống bức xạ. Vì vậy khi cô ấy bị mất máu, chúng ta không có cách nào tiếp máu cho cô ấy. Đây là vấn đề then chốt nhất, tính cách của lão đại chúng ta đều biết rõ”.

Giao Văn thấy Lập Hộ khẳng định suy đoán của anh ta, ngừng một lát bèn hỏi: “Không phải nhóm máu có một không hai?”.

Lập Hộ trầm ngâm một chút rồi nói: “Không phải, đã từng phát hiện ra một vài trường hợp tương tự, nhưng vô cùng hiếm, chỉ có một vài trường hợp”.

Giao Văn gật đầu, quan sát hình ảnh cơ thể Tề Mặc qua máy móc. Huyết quản của hắn đang dần phình lên, nếu còn không khống chế, sẽ lập tức trào máu ra ngoài. Đến lúc đó, có lẽ sẽ cần nhiều máu hơn, nhưng cũng chưa chắc có thể cứu sống Tề Mặc.

Giao Văn định thần, đi đến bên cạnh Ly Tâm và ngồi xuống. Anh ta vỗ nhẹ lên mặt Ly Tâm. Thấy cô không có phản ứng, anh ta liền tát mạnh mấy phát.

Ly Tâm bị mất máu quá nhiều nên đại não thiếu oxy. Lúc này, cô mới từ từ mở mắt. Thấy Giao Văn ngồi trước mặt mình, Ly Tâm cất giọng khản đặc: “ Lão đại đã đỡ chưa?”.

Giao Văn nói khẽ: “Tim phổi và thận đã được khống chế. Tình trạng suy nhược ở các bộ phận khác gần như chấm dứt, bắt đầu có chuyển biến tốt”.

Ly Tâm bất giác mỉm cười, đưa mắt xuống bàn tay Tề Mặc vẫn không rời khỏi tay cô: “Thế thì tốt”.

Ly Tâm không ngờ Tề Mặc cần nhiều máu như vậy. Lập Hộ rút máu từ người cô hết lần này đến lần khác, khiến cơ thể vốn đau đớn của cô dần dần tê liệt, đầu óc choáng váng, hô hấp khó nhọc, đầu cô như bị đông đặc. Bây giờ nghe nói Tề Mặc có chuyển biến tốt, dù trong người rất khó chịu nhưng Ly Tâm vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

Thấy Ly Tâm lại định nhắm mắt, Giao Văn liền đỡ mặt Ly Tâm: “Cô không được ngủ”.

Ly Tâm ngước mắt nhìn vào mắt Giao Văn. Giao Văn trước đây vốn không dám chạm vào người cô, sao hôm nay tự nhiên lại to gan, dám sờ vào mặt cô? Nhưng ánh mắt nặng nề và nghiêm nghị của Giao Văn, Ly Tâm bất giác chỉ chau.

Giao Văn cất giọng trầm trầm: “Ly Tâm, vẫn chưa đủ, Tề cần thêm máu của cô”.

Đầu óc Ly Tâm càng choáng váng khi nghe câu đó, cô cố cất giọng khàn đặc: “Vẫn chưa đủ ư?”.

Giao Văn gật đầu: “Chúng tôi xin lỗi, Ly Tâm. Chúng tôi cần lấy thêm một ống máu từ người cô. Cô yên tâm đi, đây là ống máu cuối cùng. Chỉ cần khống chế gan của Tề là ổn. Thời gian không đợi chúng ta, gan của Tề lại bắt đầu chảy máu. Ly Tâm, chúng tôi có thể lấy một ống máu nữa không? Chúng tôi không thể để Tề suy sụp trong giây phút cuối cùng”.

Ly Tâm hơi lắc đầu cho bớt choáng váng. Cô nhìn Giao Văn rồi đưa mắt về đám Lập Hộ và Hồng Ưng, thấy Lập Hộ nghiến răng, cô hỏi khẽ: “Liệu tôi có mất mạng không?”.

Lập Hộ im lặng một lúc, đáp: “Tôi không biết, nếu rút máu nữa sẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể cô. Một số người bình thường khi bị mất máu quá nhiều sẽ không giữ được tính mạng, một số khác vẫn có thể sống sót. Tôi không rõ nên không dám kết luận…”.

“Không cần”. Lập Hộ còn chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sự tức giận và dứt khoát ẩn chứa trong đó khiến tất cả mọi người khẽ run lên.

“Lão đại, lão đại không thể ngồi dậy”. Lập Hộ đứng bên cạnh Tề Mặc, vội nhanh tay giữ người hắn khi thấy hắn mở mắt chống tay định ngồi dậy.

Tề Mặc hơi nghiêng đầu nhìn Ly Tâm. Gương mặt cô trắng bệch, cơ thể vô cùng yếu ớt, hắn cau mày. Vừa rồi trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy câu Ly Tâm có thể mất mạng. Bây giờ mở mắt mới thấy, hắn chưa từng thấy Ly Tâm yếu ớt như vậy. Trước đây dù cơ thể đau đớn nhưng cô vẫn luôn tràn đầy sinh lực. Bây giờ Ly Tâm yếu đến mức ngọn gió có thể thổi bay, khiến Tề Mặc cảm thấy rất khó chịu.

“Tề! Anh cần truyền một ống huyết thanh nữa. Bằng không…”.

“Tôi đã nói không cần”. Tề Mặc lạnh lùng cắt ngang lời Giao Văn. Tay hắn vẫn không rời khỏi tay Ly Tâm. Hắn muốn kéo Ly Tâm vào lòng nhưng không đủ sức. Hắn bất giác chau mày. Vừa rồi hắn tự nhiên bị ngất, giờ tỉnh lại hắn yếu đến mức không nhấc nổi người Ly Tâm, thứ bức xạ chết tiệt.

“Tề!”. Giao Văn quát Tề Mặc.

Ly Tâm quay sang nhìn Tề Mặc, sắc mặt của hắn rất khó coi. Cô cảm nhận được động thái vừa rồi của Tề Mặc, hắn muốn nhấc người cô lên mà nhấc không nổi. Đây chắc là lần đầu tiên trong đời hắn bất lực như vậy. Ly Tâm bất giác mỉm cười, Tề Mặc cũng có lúc không làm được gì.

“Anh còn nói nữa, tôi sẽ…”

“Lấy đi”. Tề Mặc chưa nói xong câu uy hiếp Giao Văn, Ly Tâm đột nhiên khẽ nói. Tiếng cô tuy nhỏ hơn tiếng Tề Mặc nhiều nhưng mọi người đều nghe thấy.

“Con bé đáng chết này. Tôi đã nói, nếu có chết em cũng không thể chết trong tay người khác”. Tề Mặc tức giận bóp mạnh tay Ly Tâm.

Ly Tâm mỉm cười: “Dù có chết, tôi vẫn chết trong tay anh mà, anh tranh gì chứ? Hơn nữa, tôi cũng chưa chắc sẽ mất mạng”.

“Từ khi nào mệnh lệnh của tôi đến lượt em phản đối?”. Tề Mặc vẫn bá đạo như thường lệ. Dù hắn đang nằm trên giường bệnh, toàn thân không còn sức lực nhưng bá khí toát ra từ người hắn vẫn không giảm bớt.

Đám Lập Hộ liếc nhìn nhau. Việc Ly Tâm đồng ý nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Còn chuyện Tề Mặc tỉnh lại và quyết liệt phản đối cũng không có gì bất ngờ, bởi vì Ly Tâm luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng Tề Mặc.

Thấy Tề Mặc ngang bướng như vậy, Ly Tâm mỉm cười và nắm lấy bàn tay đang siết chặt tay cô. Ly Tâm quay đầu nói với đám Hồng Ưng: “Giữ lấy anh ấy”.

Hồng Ưng, Hắc Ưng, Bạch Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đống máy móc. Máu từ huyết quản đang chầm chậm thẩm thấu ra ngoài. Bốn người quỳ một chân xuống đất, đồng thanh lên tiếng: “Xin lão đại thứ tội”. Nói xong, bọn họ bật dậy giữ người Tề Mặc.

“Các chú to gan thật”. Tề Mặc sầm mặt hét lên với họ. Tứ Ưng cúi đầu không nhìn hắn, tay họ giữ chặt cơ thể hắn.

Ly Tâm mỉm cười nói với Lập Hộ: “Lấy máu đi”.

Lập Hộ thấy Ly Tâm mỉm cười, ngữ khí bình thản như bảo anh ngồi đi. Anh ta bất giác run tay, hít một hơi sâu rồi đi đến bên Ly Tâm. Nhìn những vết kim tiêm dày đặc trên cánh tay Ly Tâm, Lập Hộ cắn răng nói nhỏ: “Tôi xin lỗi”. Vừa nói anh ta vừa cắm kim tiêm vào huyết quản Ly Tâm.

Ly Tâm hơi run rẩy khi kim tiêm cắm sâu vào da thịt cô. Giao Văn ngồi xổm bên cạnh ôm người Ly Tâm, để cô không bị ngã xuống.

“Buông ra, nghe rõ chưa?”Tề Mặc không giãy giụa vì hắn không còn chút sức lực nào. Nhưng từ ánh mắt hắn tỏa ra luồng khí vô cùng lạnh lẽo và đầy khát máu. Hắn giống một con mãnh thú, làm Tứ Ưng bất giá run lên nhưng họ vẫn giữ chặt người hắn.

“Anh cáu giận làm gì, bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi”. Ly Tâm tựa đầu lên vai Giao Văn, cố nở nụ cười với Tề Mặc.

Nghe Ly Tâm nói chuyện với hắn, Tề Mặc quay đầu nhìn cô. Đôi mắt hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo và chết chóc, giống như thời khắc yên bình trước khi giông bão ập tới.

Ly Tâm mỉm cười nhìn Tề Mặc, miễn cưỡng nắm chặt lấy bàn tay đang nắm tay cô, khẽ nói: “Anh cứu tôi một lần, tôi cũng cứu anh lần này. Anh đến cứu tôi mà không hề đắn đo, tôi cũng không hà tiện sinh mạng này để cứu anh. Lão đại, nếu tôi không chết, sau này anh nhớ dịu dàng với tôi một chút. Còn nếu tôi đoản mệnh, anh cũng đừng trách cứ bọn họ. Anh nên cảm thấy may mắn khi có thuộc hạ như bọn họ”.

Ly Tâm luôn quý trọng sinh mạng của mình. Nếu vào thời điểm khác bảo cô đánh đổi mạng sống để cứu Tề Mặc thì còn lâu cô mới đồng ý. Nhưng lúc này, cơ thể Tề Mặc suy yếu một cách nhanh chóng, các cơ quan nội tạng xuất hiện nhiều vấn đề. Tề Mặc lại vì cứu cô mới bị như vậy, Ly Tâm không phải là người vô tình vô nghĩa, người khác đối tốt với cô một, cô sẽ đáp lại gấp năm. Tề Mặc đánh đổi cả tính mạng để cứu cô thì làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn.

Thấy Tề Mặc cuồng nộ nhìn mình, Ly Tâm mỉm cười, lần này coi như trả hắn một mạng. Có điều, Tề Mặc không muốn cô chết trong tay người khác nên mới cứu cô, liệu cô có nên nảy sinh ý nghĩ hoang đường rằng Tề Mặc cũng không thể chết trong tay người khác? Lần này coi như huề nhau, cô và hắn không ai nợ ai.

Nhìn Ly Tâm mỉm cười, chậm rãi nói, gương mặt Tề Mặc thoáng hiện lên một vẻ phức tạp, đó không phải là sự nghiêm nghị và lạnh lẽo vạn năm không đổi mà là một thần sắc chưa bao giờ xuất hiện trên mặt hắn. Tề Mặc đăm đăm nhìn Ly Tâm, nói rành rọt từng tiếng một: “Tốt nhất em nên kiên trì đến cùng. Bằng không, tôi tuyệt đối không tha cho em”.

Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm cất giọng yếu ớt “Bá đạo quá”. Nói xong, cô liền hôn mê bất tỉnh. Giao Văn ôm chặt Ly Tâm. Lập Hộ ở bên cạnh nghiến răng rút đầy ống máu rồi quay người tinh chế huyết thanh.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết. Bây giờ tôi sẽ đi tìm người có nhóm máu giống cô. Dù hiếm mấy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm ra. Giao Văn tôi đã hứa chắc chắn sẽ giữ lời”. Giao Văn ôm chặt Ly Tâm, thận trọng đảm bảo với Ly Tâm.

Ban nãy, khi Giao Văn ra mặt hỏi Ly Tâm, anh ta đã có dự định này. Chỉ cần nhóm máu của Ly Tâm không phải duy nhất trên Trái đất, chỉ cần trên thế giới có người trùng nhóm máu với cô, dù đào ba tấc đất anh ta cũng phải tìm bằng được. Dùng mạng đổi mạng là thủ đoạn của người vô dụng, người có năng lực như anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

Sở dĩ Giao Văn bây giờ mới đưa ra lời hứa là vì anh ta muốn biết Ly Tâm có cam tâm tình nguyện cứu Tề Mặc hay không? Anh ta biết đối với Tề Mặc, Ly Tâm là một người vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức có một không hai. Một người suy nghĩ chặt chẽ, tính cách lạnh lùng như Tề Mặc mà lại liều mạng cứu Ly Tâm thì quả là một hành vi điên rồ. Hơn nữa, điều đáng sợ hơn cả là Tề Mặc biết rõ kết quả nhưng vẫn chọn cứu Ly Tâm.

Còn đối với Ly Tâm, Tề Mặc lại không phải là người đặc biệt. Tuy cô từng hơn một lần cứu mạng hắn nhưng những lần đó chỉ là tình cờ hoặc là thuận tay, hoặc là người khác động thủ, buộc cô không thể không cứu. Bây giờ Ly Tâm tình nguyện xả thân cứu Tề Mặc, như vậy là đủ, bọn họ có thể từ từ giải quyết những vấn đề còn lại.

Giao Văn bế Ly Tâm, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Tề Mặc. Tề Mặc không nói một lời, giang tay ôm chặt Ly Tâm vào lòng.

Giao Văn quay người đi ra ngoài. Vừa đi anh ta vừa nói trầm giọng nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm”. Bây giờ, tình trạng sức khỏe của Ly Tâm rất xấu. Anh ta cần chạy đua với thời gian, không thể lãng phí dù chỉ một giây một phút.

Lập Hộ nhanh chóng tiêm huyết thanh vào cơ thể Tề Mặc. Các chỉ số trên màn hình hiển thị không có dấu hiệu nào bất thường, Lập Hộ thở phào nhẹ nhõm.

Lập Hộ gật đầu với Tứ Ưng. Bốn người nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Sau đó, cả đám đột ngột quỳ xuống trước Tề Mặc. Tề Mặc ôm chặt Ly Tâm, không nói một lời. Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh hoàn toàn.

Tất cả trầm mặc hồi lâu. Đám Lập Hộ quỳ trước giường Tề Mặc không dám mở miệng. Một bầu không khí nghẹt thở bao trùm cả căn phòng.

“Lão đại, lão đại không thể…”. Một lúc lâu sau, Tề Mặc đột nhiên ngồi dậy, bế Ly Tâm đang hôn mê bất tỉnh đi ra ngoài. Lập Hộ thấy vậy định nhắc nhở Tề Mặc tốt nhất không nên di chuyển hay làm việc chân tay nặng nhọc. Tuy nhiên, anh ta không thể nói hết câu.

Tề Mặc không thèm quay đầu, cất giọng lạnh lùng: “Các chú hãy tự đến ‘Chấp pháp đường’”. Nói xong hắn ôm Ly Tâm ra khỏi phòng.

Sáu người còn lại trong phòng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Đến “Chấp pháp đường” chắc chỉ bị trách phạt tội không nghe mệnh lệnh của lão đại và tội bất kính với lão đại. Bọn họ biết Tề Mặc là người thưởng phạt công minh. Hôm nay do không nghe lời hắn nên bọn họ đáng bị phạt. Vì vậy, bọn họ không một lời oán trách.

Việc bọn họ không tuân lệnh Tề Mặc, tiếp tục lấy máu của Ly Tâm không hề bị xử phạt, bởi vì Ly Tâm hoàn toàn tự nguyện. Hơn nữa, xuất phát điểm của bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho Tề Mặc. Là thật lòng hay giả dối, hắn biết rõ hơn ai hết. Họ có thể trung thành đi theo Tề Mặc như vậy cũng chính là vì điều này. Tuy nhiên, ra tay với người đặc biệt của Tề Mặc, dù là lý do chính đáng đi chăng nữa cũng đừng mong sau này được yên ổn. Giao Văn mới trêu Ly Tâm chút xíu đã bị đẩy đi châu Phi đào mỏ, lần này có lẽ bọn họ sẽ phải đi sao Hỏa đào than mất.

Tề Mặc đặt Ly Tâm xuống chiếc giường lớn của hắn. Nhìn gương mặt trắng bệnh và đôi môi không chút sắc hồng của cô, Tề Mặc ôm chặt Ly Tâm, như muốn hòa thân thể cô vào người hắn. Tề Mặc nói rành rọt từng tiếng: “Tôi không biết thế nào là dịu dàng. Tôi chỉ biết nếu em không chết, tôi sẽ bắt em phải trả giá vì dám không nghe lời tôi”.

Một ngày một đêm, Ly Tâm hôn mê suốt một ngày một đêm. Các cơ quan nội trạng trong cơ thể cô vẫn duy trì sự hoạt động với công năng thấp. Ly Tâm tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ bị suy nhược, suy nhược đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Trong khi đó, Tề Mặc hồi phục rất nhanh. Huyết thanh tinh lọc từ máu của Ly Tâm đã được phục chế, Tề Mặc không cần lấy máu trên người cô nữa. Tốc độ hồi phục của hắn nhanh đến mức đáng ngạc nhiên. Các cơ quan nội tạng trở lại hoạt động bình thường, những vết ban đỏ trên da nhanh chóng biến mất. Tề Mặc chỉ chưa khôi phục thể lực như trước kia.

“Lão đại, điện thoại của tộc trưởng Bunu”. Hoàng Ưng tiến vào bẩm báo.

Tề Mặc không ngẩng đầu: “Chú tự ứng phó”.

Nghe Tề Mặc dặn dò như vậy, Hoàng Ưng im lặng quay người tập tễnh đi ra ngoài. Tội bất kính lão đại bị phạt bốn mươi roi. Người thi hành chưa bao giờ chứng kiến cảnh năm đại Boss cùng bị phạt, anh ta hưng phấn đến nỗi đánh cho năm người chỉ có thể cố chịu đựng.

“Lão đại đừng lo, Giao Văn lão đại nhất định sẽ tìm ra”. Lập Hộ vừa kiểm tra cơ thể Tề Mặc vừa nhìn Ly Tâm nằm im trên giường, anh ta cúi đầu an ủi.

Tề Mặc đưa mắt qua Ly Tâm, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hung dữ. Lo lắng ư? Hắn không cần lo lắng. Một khi Giao Văn ra tay thì không có thứ gì không thể tìm thấy, không có người nào anh ta muốn tìm có thể lọt qua tay anh ta. Ly Tâm chắc chắn sẽ không chết, chỉ cần cô cố gắng kiên trì thêm một ngày, cô có thể tránh xa tử môn quan. Tuy nhiên sau khi cô tỉnh lại hắn sẽ tính sổ với cô.

Phạch phạch phạch, bên ngoài có tiếng cánh quạt máy bay, Lập Hộ liền tỏ ra mừng rỡ: “Văn lão đại về rồi”. Vừa nói anh ta vừa lao ra ngoài chuẩn bị đón thứ Giao Văn mang về. Trong tình hình này, cũng chỉ có Giao Văn mới dám đáp máy bay trực thăng xuống nhà chính của Tề gia.

Giao Văn ngang nhiên bắt hai người đem về, Lập Hộ không nói một lời lập tức đưa hai người đi kiểm tra nhóm máu.

Giao Văn đi vào phòng, đến trước mặt Tề Mặc. Đập vào mắt Tề Mặc là hai quầng thâm đen sì trên mặt anh ta. Trước đây hắn từng cùng Giao Văn bảy ngày bảy đêm không ngủ nhưng cũng không có quầng thâm. Xem ra lần này Giao Văn vô cùng mệt mỏi.

Thấy Tề Mặc lặng thinh nhìn mình, khóe miệng Giao Văn co giật, anh ta cười tươi nịnh nọt: “Tề, anh muốn xử phạt thế nào thì tùy. Nhưng anh phải cho tôi một ngày ngủ bù, tôi mệt không thở nổi rồi”. Vừa nói, Giao Văn vừa thả người xuống chiếc ghế sofa và ngủ luôn.

Tề Mặc liếc nhìn Giao Văn rồi lại quay sang Ly Tâm. Trong một ngày một đêm vừa qua, Giao Văn đi khắp năm châu, tận dụng mọi mối quan hệ mới tìm ra hai người có cùng nhóm máu với Ly Tâm. Hắn sẽ để anh ta ngủ một giấc, khi nào anh ta thức dậy, hắn tính sổ sau cũng chưa muộn.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top