TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Lúc gặp nguy hiểm, Ly Tâm không có ý nghĩ nào khác ngoài ý nghĩ Tề Mặc sẽ cứu cô. Chỉ Tề Mặc mới có khả năng cứu cô. Không biết tại sao cô lại có niềm tin đó.

Mặc dù vậy, đến khi Tề Mặc thực sự xuất hiện trước mặt cô, dùng thân mình che chắn cho cô, Ly Tâm vẫn thấy chấn động. Vào thời khắc leo lên thang dây, cô thật sự không tin nổi vào mắt mình, Tề Mặc hy sinh thân mình để bảo vệ cô, chuyện này rất khó lý giải.

Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, Tề Mặc là lão đại Tề gia, là bá chủ giới hắc đạo, là người trên vạn người, đến một số nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt. Vậy mà hắn bất chấp nguy hiểm đi cứu cô, khiến Ly Tâm không sao hiểu nổi.

Nghe Ly Tâm hỏi câu đó, Tề Mặc trả lời bằng một giọng bá đạo và lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, em chỉ có thể chết trong tay tôi”.

Ly Tâm lườm Tề Mặc. Cô cứ thắc mắc mãi, không ngờ lại là vì lý do này. Cô chỉ có thể chết trong tay hắn nên hắn sẽ không để cô chết trong tay người khác. Vì vậy hắn mới bất chấp sinh mạng đến cứu cô? Lý do này nghe ra có vẻ hợp tình hợp lý. Tề Mặc đúng là người bá đạo không nói lý lẽ.

Ly Tâm vốn có một chút cảm kích Tề Mặc, bây giờ biến mất hoàn toàn. Biết ngay Tề Mặc không phải là người có lòng tốt đến mức vô duyên vô cớ đi cứu cô. Tuy không còn biết ơn Tề Mặc nhưng Ly Tâm vẫn rất lo lắng. Dù thế nào, Tề Mặc cũng xả thân cứu cô, hành động vào giây phút nguy hiểm đó hắn cũng đâu có suy nghĩ nhiều, hơn nữa bây giờ hắn bị nhiễm xạ không biết có thể chữa khỏi hay không, lão đại đối xử với thuộc hạ tốt như Tề Mặc, Ly Tâm cảm thấy cô không nên hà tiện sự lo lắng.

Vốn quen với thái độ thô bạo của Tề Mặc, Ly Tâm không có suy nghĩ khác, Tề Mặc nói sao thì là như thế. Khi Tề Mặc đã bôi thuốc xong, Ly Tâm liền nhổm người dậy. Tiếng nói của Lập Hộ bỗng vọng vào từ ngoài cửa: “Văn lão đại, đây là Tề gia. Anh không thể xông vào trong lúc lão đại của chúng tôi nghỉ ngơi”.

Giao Văn cất giọng lạnh lùng, có phần mất kiên nhẫn: “Lúc tôi và Tề cùng vào sinh ra tử, không biết các anh đang ở nơi nào. Bây giờ lại dám cản đường tôi, tránh ra”. Vừa nói, Giao Văn vừa bước vào nhanh hơn.

Tề Mặc hơi chau mày, đưa tay kéo tấm vải trang trí trên ghế sofa cuộn kín người Ly Tâm, đồng thời một tay nhanh chóng mặc áo, che đi những nốt đỏ trên người. Hắn làm xong cũng là lúc Giao Văn bước vào.

Lập Hộ đi sau Giao Văn, cúi đầu nói: “Lão đại, Giao Văn lão đại cứ nhất quyết xông vào đây”.

Nhìn nụ cười lưu manh của Giao Văn, Tề Mặc đưa mắt ra hiệu Lập Hộ lui ra ngoài. Một khi Giao Văn cố tình xông vào, nếu cả đám Hồng Ưng Hoàng Ưng không hợp sức ngăn cản thì một mình Lập Hộ chẳng phải là đối thủ của anh ta.

Năm xưa Giao Văn là người đầu tiên huấn luyện Tề Mặc. Giao Văn đã vô tư huấn luyện hắn trong nhiều năm, thậm chí dạy hắn phương pháp huấn luyện đặc biệt và những chiêu thức tinh hoa nhất mà bao thế hệ Mafia tích lũy được, chỉ lưu truyền nội bộ Mafia. Tuy hiện tại Tề Mặc có thể thắng Giao Văn, nhưng bản lĩnh của anh ta cũng chỉ kém hơn một chút xíu, không một người nào trong đám Hồng Ưng có thể đơn độc đối phó.

Lập Hộ thấy Tề Mặc không có biểu hiện gì đặc biệt, cũng không có ý trách phạt anh ta, anh ta đưa mắt ra hiệu với Ly Tâm rồi quay người lui ra ngoài. Đám Hồng Ưng cho Giao Văn vào là vì địa vị và thân phận của Giao Văn, cũng như mối quan hệ thân thiết giữa anh ta và Tề Mặc. Lập Hộ cũng chỉ dám lên tiếng ngăn cản chứ không dám hành động quá, nếu không chắc chắn Giao Văn sẽ phát hiện ra tình trạng bất thường của Tề Mặc. Chuyện đó tốt nhất không nên để người ngoài biết, dù kẻ đó là Giao Văn, nhân vật gần gũi với lão đại của bọn họ nhất.

Giao Văn đi tới ghế sofa ngồi xuống, tươi cười nhìn Tề Mặc và Ly Tâm đang được bọc kỹ trong tấm vải, lại thấy mảnh áo rách tơi tả dưới nền nhà, Giao Văn cười nói: “Tôi biết ngay mà, không hiểu Lập Hộ hôm nay đứt sợi dây thần kinh nào mà dám ngăn cản tôi. Hóa ra ở đây đang diễn trò… Hề hề… Tề, cuối cùng anh cũng ra tay rồi”.

Nghe những lời không đứng đắn và nhìn nụ cười trêu chọc của Giao Văn, Ly Tâm lườm anh ta một cái rõ dài. Sau đó, cô mặc kệ hai người đàn ông, đứng dậy đi thay áo. Tuy cảnh tượng vừa rồi tương đối mờ ám, dễ gây sự hiểu nhầm nhưng cô không làm gì hổ thẹn với lương tâm nên chẳng bận tâm. Từ trước đến nay, Ly Tâm không để ý đến ánh mắt và sự đánh giá của người khác.

Trước ánh mắt dữ tợn của Ly Tâm, Giao Văn cười ha hả: “Có phải cô oán trách tôi phá hỏng chuyện tốt của cô và Tề? Cô không hoan nghênh tôi sao, tiểu Ly Tâm của tôi?”. Ly Tâm lập tức cầm khẩu súng bày trên bàn ném thẳng vào mặt Giao Văn, khiến anh ta càng cười lớn.

Tề Mặc nghiêm giọng: “Anh không đi làm công việc của anh, chạy đến chỗ tôi làm gì? Vẫn còn cần tôi dọn đường cho anh?” Nói đến đây, sắc mặt hắn vô cùng lạnh lẽo.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tề Mặc, Giao Văn ngừng cười và ho vài tiếng. Anh ta chưa quên Tề Mặc bảo vệ Ly Tâm đến mức nào. Lần trước chỉ vì cô mà anh ta bị đuổi đi châu Phi đào than và kim cương, nhưng vẫn chưa có thời gian đi. Lần này lại vì trêu chọc Ly Tâm mà bị Tề Mặc phạt nặng hơn thì anh ta sống sao nổi.

Giao Văn liền tỏ ra đáng thương: “Tề, anh cũng biết tôi đến đây thương lượng với anh chuyện gì. Mấy ngày nay tôi bận giải quyết thế lực của Phi Ngữ Tỵ trong nội bộ Mafia. Anh có thể cử người khác đi châu Phi không? Anh cũng biết bên đó chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là chuyện cỏn con, cần gì tôi phải đích thân ra mặt?”.

Tề Mặc lãnh đạm nói: “Chuyện cỏn con?”

Giao Văn gật lấy gật để: “Chuyện nhỏ ấy mà. Tề, cử người khác đi là được rồi. Công việc bên tôi quan trọng hơn nhiều”.

Ở châu Phi có nguồn tài nguyên than, vàng, kim cương… Tuy hiện tại bọn họ đang tranh chấp quyền kinh doanh mỏ kim cương lớn với một số công ty khai thác kim cương lớn ở địa phương và trên thế giới, nhưng đối với Giao Văn, đó chỉ là chuyện vặt. Chỉ vì một nhúm kim cương và mỏ than cũng bắt anh ta xuất đầu lộ diện thì quá mất mặt. Chuyện nhỏ như vậy giải quyết không xong, làm sao có thể tự xưng thế lực lớn trong giới hắc đạo?

Ly Tâm thay áo xong đi tới, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng và ngữ khí nũng nịu của Giao Văn. Cô bất giác nổi da gà, trừng mắt với anh ta: “Xin anh, anh nói chuyện bình thường một chút được không?”.

Trước vẻ mặt chán ghét và bộ dạng không chịu đựng nổi của Ly Tâm, Giao Văn trừng mặt với cô. Ly Tâm biết gì chứ? Tề Mặc ác ghét nhất chính là bộ dạng này. Càng làm nũng, càng ngọt ngào, Tề Mặc sẽ càng nhanh đuổi anh ta đi, mọi chuyện tự nhiên cũng được giải quyết. Bây giờ, mà anh ta bình thường thì sau khi đi châu Phi anh ta chắc chắn sẽ không bình thường.

Không nằm ngoài dự đoán, sắc mặt Tề Mặc lạnh lùng đến phát sợ, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau: “Mau đi giải quyết công việc của anh. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh”.

Giao Văn liền vui mừng đứng dậy, bước về phía trước hai bước đồng thời nói: “Tôi biết Tề là người tốt mà… Vậy tôi đi xử lý công việc của tôi…”. Còn chưa dứt câu, Giao Văn đột ngột lao về phía Tề Mặc, bàn tay chụp xuống áo hắn nhanh như điện xẹt.

Tề Mặc không thay đổi sắc mặt. Như có sự chuẩn bị từ trước, tay trái hắn nhanh chóng nhấc lên, chỉ nghe tiếng bắp thịt va vào nhau, tay Giao Văn đập vào tay Tề Mặc. Anh ta liền siết tay lại, tung nắm đấm về phía Tề Mặc.

Ly Tâm vừa đi tới chưa kịp ngồi xuống ghế, Giao Văn đột nhiên tấn công Tề Mặc khiến cô giật mình. Ly Tâm liền lao người về phía khẩu súng vừa rơi xuống đất. Tề Mặc vẫn không thay đổi thần sắc. Ly Tâm biết Giao Văn tuyệt đối không gây tổn thương cho Tề Mặc. Chẳng có ai dại đến mức động đến Tề Mặc ngay tại Tề gia, nhưng chức năng cơ thể của Tề Mặc đang thoái hóa một cách nghiêm trọng, hắn không chịu nổi đòn tấn công mạnh. Bất kể Giao Văn có mục đích gì, việc cô cần làm bây giờ là tách hai người bọn họ ra.

Ly Tâm chộp lấy khẩu súng, quay lại chĩa thẳng vào người Giao Văn, còn chưa kịp nói gì thì Tề Mặc hơi chau mày lại. Giao Văn đột nhiên đổi hướng tấn công, ngón tay chạm vào bắp tay Tề Mặc, thuận thế kéo rách một bên tay áo của hắn. Giao Văn liền lùi lại hai bước, u ám trợn mắt nhìn Tề Mặc.

Tề Mặc vẫn ngồi im trên ghế sofa, thấy Ly Tâm chĩa súng vào người Giao Văn, hắn liền nở nụ cười hiếm hoi: “Lại đây”.

Ly Tâm không biết Tề Mặc và Giao Văn có ý gì khi hai người nói động thủ là động thủ, nói dừng tay là dừng tay. Nghe Tề Mặc gọi cô, Ly Tâm lập tức đi về phía hắn và nhét khẩu súng vào tay hắn. Tề Mặc mỉm cười, bỏ khẩu súng xuống, đồng thời kéo Ly Tâm vào lòng làm gối ôm.

“Tề, thân thủ của anh sao lại kém như vậy?”Giao Văn nhìn mảnh tay áo trong tay anh ta, sắc mặt u tối. Vừa mới vào cửa, anh ta đã cảm thấy Tề Mặc có gì đó bất thường. Anh ta cố nói sang chuyện khác nhằm mục đích phân tán sự chú ý của Tề Mặc nhưng hình như không thành công. Điều quan trọng là anh ta có thể thắng Tề Mặc một chiêu. Giao Văn không phải kẻ ngốc, thân thủ của Tề Mặc như thế nào anh ta là người rõ hơn ai hết. Hôm nay có thể thắng Tề Mặc, không phải khả năng của anh ta tăng đột biến mà chắc chắn là Tề Mặc có vấn đề.

Tề Mặc không trả lời câu hỏi của Giao Văn, chỉ hơi nhíu mày ôm Ly Tâm tựa người vào thành ghế sofa.

Liếc thấy trên cánh tay Tề Mặc có vết chấm đỏ, Giao Văn lập tức tiến lại gần túm tay Tề Mặc: “Rốt cuộc là thế nào? Anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tề Mặc lãnh đạm đáp: “Không sao”.

Giao Văn liền biến sắc. Anh ta ném mạnh mảnh tay áo xuống đất, tức giận hét lên với Tề Mặc: “Tề, anh coi tôi là trẻ con sao? Hồng Ưng vội vàng trở về, dãy núi Cape đột nhiên bị nổ tung. Anh đừng quên, số máy bay và bom đạn đó là Hoàng Ưng điều đến từ chỗ thuộc hạ của tôi. Lúc đó tôi đã đoán là anh xảy ra bất trắc rồi. Nếu không phải anh có vấn đề, sao Tứ Ưng của anh có thể điên cuồng như vậy. Người khác không hiểu bọn họ, lẽ nào tôi còn không rõ. Mau nói đi, những nốt đỏ trên người anh là gì hả?”.

Bộ dạng của Giao Văn lúc này giống như một con sư tử bị kích động, anh ta giận dữ gào vào mặt Tề Mặc. Ly Tâm chợt hiểu ra không phải Giao Văn muốn đánh nhau với Tề Mặc mà anh ta chỉ muốn tìm hiểu xem Tề Mặc xảy ra chuyện gì. Bây giờ nhìn thấy những nốt đỏ trên người Tề Mặc, Giao Văn càng phát điên.

Tề Mặc lạnh lùng nhìn Giao Văn nhưng không lên tiếng. Giao Văn thấy vậy mặt tối sầm, vẻ tức giận đột nhiên biến mất, sắc mặt anh ta dần trở nên nghiêm trọng, anh ta không rời mắt khỏi Tề Mặc: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tề, tôi tưởng chúng ta là bạn bè?”.

Tề Mặc trầm mặc một lúc rồi chậm rãi trả lời: “Nhiễm xạ”.

Giao Văn liền trợn mắt, tiến lại gần xem xét những nốt đỏ trên cánh tay Tề Mặc. Anh ta hỏi nhỏ: “Nhiễm loại bức xạ nào? Tại sao anh lại bị? Hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi từ Trung Đông về, còn chưa ngồi chắc ghế, anh đã xảy ra chuyện lớn như vậy? Rốt cuộc anh đang làm gì? Lẽ nào anh không rõ bất cứ việc gì cũng không cần anh xuất đầu lộ diện? Anh để thuộc hạ của anh làm bù nhìn hả?”. Giao Văn càng nói càng kích động, cuối cùng thành ra giáo huấn Tề Mặc.

Giao Văn đưa lô hàng đến tay người mua ở Trung Đông rồi lập tức quay về Italy. Đó là lúc các thế lực thôn tính nhau kịch liệt nhất, cần anh ta đích thân xử lý. Nào ngờ anh ta chưa kịp đứng vững ở Italy, Hồng Ưng đột nhiên nổi cơn điên, Hoàng Ưng trực tiếp điều máy bay ném bom của anh ta đi châu Phi. Những hành động đó khiến anh ta không muốn biết cũng không được. Chỉ khi Tề Mặc xảy ra chuyện, bọn họ mới có hành động lớn như vậy, báo hại anh ta ăn không ngon ngủ không yên, bỏ mặc việc hợp nhất thế lực ở Italy, đi thẳng đến nước Mỹ.

Mặt Tề Mặc liền sầm xuống, hắn đảo mắt qua Giao Văn, Giao Văn hít một hơi sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng rồi cúi đầu nói: “Tề, tôi xin lỗi, tôi nhất thời kích động quá”.

Ly Tâm ở bên cạnh không rời mắt khỏi Tề Mặc và Giao Văn. Thần sắc của Giao Văn hoàn toàn không giống như giả vờ. Nếu anh ta đóng kịch, dù cô không nhìn ra, tin chắc Tề Mặc cũng nhận ra. Giao Văn vừa rồi nặng lời như vậy, nếu anh ta giả vờ, với tính cách của Tề Mặc, Giao Văn đã bị ném ra ngoài từ lâu. Tề Mặc không tỏ ra tức giận Giao Văn, chứng tỏ giữa hai người tồn tại một tình bạn vượt qua thân phận và thế lực.

Ly Tâm luôn cảm thấy người sinh ra trong giới hắc đạo và đứng ở vị trí cao như Tề Mặc và Giao Văn dù trước đây có quan hệ tốt đến mức nào, bây giờ cũng không thật lòng coi đối phương là bạn bè. Sống trong thế giới đen tối này, mọi thứ tình cảm đều là giả dối. Nhưng bây giờ, Ly Tâm thấy cần phải thay đổi suy nghĩ của mình. Có lẽ trên đời vẫn tồn tại thứ tình bạn vượt qua thân phận và địa vị, vượt qua tất cả.

“Anh đừng túm chặt anh ấy như vậy”. Thấy Giao Văn túm tay Tề Mặc, Ly Tâm liền kéo tay Giao Văn. Anh ta nên biết Tề Mặc sẽ bị đau chứ, đúng là đồ ngốc.

Nghe Ly Tâm nói vậy, Giao Văn vội buông Tề Mặc. Quen biết Tề Mặc bao nhiêu năm, Giao Văn đã coi Tề Mặc là người sắt từ lâu. Anh ta quên mất Tề Mặc cũng chỉ là con người có da có thịt.

“Tề, tôi muốn biết sự thật”. Giao Văn nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt kiên quyết. Tề Mặc không tiếp tục dấu diếm, tóm tắt lại nguyên nhân, quá trình, kết quả của sự việc bằng ba câu nói. Ly Tâm ở bên cạnh rất khâm phục hắn. Chỉ ba câu, hắn đã khái quát cả quá trình vào sinh ra tử của bọn họ.

Giao Văn chau mày: “Sao lại có chuyện như vậy?”. Mặc dù Tề Mặc chỉ kể sơ qua nhưng Giao Văn hoàn toàn hiểu ý hắn. Về sự tồn tại của đám người biến dị, mặc dù anh ta là người hiểu biết rộng nhưng anh ta cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tuy nhiên, Giao Văn lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Anh ta nhìn nốt đỏ trên người Tề Mặc: “Anh cần tôi làm gì?”.

“Không cần”. Tề Mặc chưa trả lời, Lập Hộ đẩy cửa đi vào đồng thời lên tiếng.

Giao Văn sa sầm mặt: “Ý anh là gì?”

Lập Hộ thấy sắc mặt của Giao Văn xám xịt, anh ta biết một là vì lúc nãy bọn họ cản đường anh ta, là người thông minh Giao Văn biết họ không muốn nói sự thật cho anh ta, coi anh ta là người ngoài, hai là bây giờ Lập Hộ phản đối thẳng thừng. Sắc mặt của Giao Văn rất khó coi. Lập Hộ nghiêm nghị giải thích: “Văn lão đại, không phải chúng tôi không muốn nói cho anh biết, cũng không phải chúng tôi không muốn nhờ vả anh, mà là anh chẳng thể giúp được gì”.

Nghe Lập Hộ nói vậy, Giao Văn chau mày nhìn Tề Mặc rồi lại quay sang hỏi Lập Hộ: “Nghiêm trọng như vậy sao?”.

Trên đời này hiếm có việc mà Giao Văn không thể giúp đỡ. Chuyện này lại liên quan đến sức khỏe của Tề Mặc. Giao Văn đâu có ngốc, nghe Lập Hộ nói vậy anh ta lập tức hiểu ra. Gương mặt anh ta không còn giận dữ mà trở nên vô cùng nghiêm nghị.

Lập Hộ nghiến răng nói: “Vâng, nhiễm xạ trực tiếp vào máu”.

Giao Văn dù là người ngoại đạo cũng biết nhiễm xạ trực tiếp vào máu nguy hiểm như thế nào, trầm mặc hồi lâu rồi lên tiếng: “Không còn cách nào khác à?”.

Lập Hộ trả lời: “Hiện tại chúng tôi đang tìm cách”.

“Nói đi, chỉ cần là thuốc Tề cần dùng đến, dù nằm ở Nhà trắng tôi cũng đi cướp về”. Giao Văn đứng phắt dậy, sắc mặt căng thẳng.

Nãy giờ Ly Tâm không chen lời, nghe Giao Văn nói đến đây, cô bất giác nhướng mày nhìn Tề Mặc. Tề Mặc nhắm mắt tựa người vào thành ghế sofa. Ồn ào như vậy mà hắn không lên tiếng cũng không tỏ thái độ tức giận, bàn tay vuốt tóc Ly Tâm cũng ngừng lại, như thể hắn đang ngủ vậy. Ly Tâm lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, cô vội nói: “Lập Hộ! Anh mau lại đây xem đi”.

Lập Hộ và Giao Văn lập tức quay đầu về phía Tề Mặc. Lập Hộ vội vàng lao đến, dùng dụng cụ nãy giờ vẫn cầm trên tay bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể Tề Mặc. Giao Văn vội nhường chỗ cho anh ta.

“Chức năng gan bắt đầu suy yếu. Chức năng thận bắt đầu suy yếu”. Ông già tóc bạc không biết có mặt từ lúc nào, nghiêm nghị báo cáo. Đám Hồng Ưng cũng đã tập trung đông đủ, sắc mặt sầm sì nhìn Tề Mặc nằm ngủ trên giường, các loại máy móc không ngừng kiểm tra cơ thể hắn. Mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng Tề Mặc vẫn nắm chặt tay Ly Tâm.

“Vừa rồi vẫn bình thường, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện? Các cậu đã làm gì lão đại?” Ông già tóc bạc tức giận quát.

Ly Tâm nắm tay Tề Mặc, lập tức trả lời: “Chúng tôi có làm gì đâu, chỉ nói chuyện bình thường thôi”.

“Không đúng. Tôi đã dùng thuốc khống chế tốc độ máu chảy. Nhất định lão đại động chân động tay nên mới thúc đẩy máu lưu thông”. Ông già tóc bạc lắc đầu.

Nghe đến đây, Giao Văn vốn đang sầm mặt đứng bên cạnh không nói một lời, tự tát lên má mình hai phát.

“Thuốc thì sao? Các anh đã nghiên cứu ra thuốc chưa?”. Ly Tâm không ngờ chỉ đánh mấy chiêu như vậy, toàn bộ cơ thể Tề Mặc đột nhiên xuất hiện hiện tượng suy yếu, Ly Tâm cũng cuống lên.

“Vẫn chưa có báo cáo phân tích máu của cô”. Lập Hộ và ông già tóc bạc luôn chú ý việc phân tích máu của Ly Tâm. Phải phân tích triệt để máu của Ly Tâm, mới có thể tìm xem trong máu có thành phần khác thường nào để tái chế hoặc sản xuất. Nhưng vừa mới lấy mẫu máu của Ly Tâm chưa được bao lâu, Tề Mặc đột nhiên xuất hiện tình trạng suy kiệt toàn thân, bây giờ lấy đâu ra thuốc chứ.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top