Lập Hộ mỉm cười định trả lời, thì đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Ly Tâm, bất giác anh ta kinh ngạc nhìn cô. Ly Tâm không né tránh ánh mắt Lập Hộ, cô giơ tay ra trước mặt anh ta: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có”. Lập Hộ lấy lại bình tĩnh, tươi cười với Ly Tâm.
Tề Mặc ở bên cạnh ngẩng đầu, lãnh đạm mở miệng: “Nói”.
Lập Hộ ho một tiếng, nghiêm túc trả lời: “Máu của cô ấy bình thường, không có dấu hiệu bị nhiễm xạ”. Ly Tâm liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là kết quả cô muốn nghe nhất.
“Có điều, nhóm máu thuộc loại hiếm. Cho đến nay trên thế giới hình như chưa phát hiện ra trường hợp tương tự. Đây là nhóm máu vô cùng hiếm, vô cùng đặc biệt”. Lập Hộ cung kính đưa bản xét nghiệm cho Tề Mặc. Tề Mặc hơi chau mày, đón lấy tờ xét nghiệm xem chăm chú.
“Lão đại, Văn lão đại muốn nói chuyện điện thoại với lão đại”. Bạch Ưng không biết đi tới từ lúc nào, bẩm báo.
Tề Mặc sa sầm mặt: “Không nghe”.
Thấy Tề Mặc từ chối một cách dứt khoát, Ly Tâm ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy nhiên, sức hút của Tề Mặc không thể sánh bằng đồ ăn ngon vừa được đem lên, Ly Tâm lại cắm đầu thưởng thức mỹ vị.
Bạch Ưng mỉm cười: “Tôi đã bảo Văn lão đại rằng lão đại sẽ không giúp anh ta nữa. Nhưng anh ta cứ nhất quyết đòi nói chuyện với lão đại”.
Lập Hộ lắc đầu: “Chuyến vừa rồi không phải lão đại giúp anh ta lấy hàng về, đồng thời giải quyết phiền phức lớn như thế cho anh ta, không biết anh ta làm thế nào để vượt qua cửa ải này. Bây giờ còn dám vác mặt đến tìm lão đại, Văn lão đại chắc muốn ăn đòn đây”.
Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Để anh ta tự giải quyết”.
“Tề! Nếu tôi có thể tự giải quyết, tôi nhờ anh ra mặt làm gì?”. Giọng nói của Giao Văn đột nhiên vọng tới. Bạch Ưng và Lập Hộ quay đầu nhìn, Hoàng Ưng mặt đầy vẻ bất đắc dĩ cầm điện thoại đi vào, âm lượng được chỉnh đến mức lớn nhất.
“Anh muốn tôi làm gì?” Tề Mặc liếc Hoàng Ưng, hỏi Giao Văn.
Giao Văn cất giọng bất lực: “Tề, cục diện ở Trung Đông quá phức tạp. Tôi không có khả năng bảo bọn họ mở một tuyến hàng không cho tôi đi qua. Tề, anh hãy ra mặt giúp tôi. Bằng không, lô hàng này sẽ không thể đến nơi đúng hẹn”.
Ly Tâm vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe. Nghe giọng nói khẩn cầu của Giao Văn, cô nhướng mày hỏi: “Anh có còn là lão đại không đấy?”. Tiếng năn nỉ của Giao Văn khiến người nghe nổi da gà, làm cho Ly Tâm hết muốn ăn. Giao Văn chẳng có dáng vẻ của một lão đại chút nào. Nếu nói ra anh ta là trùm Mafia Italy, chắc người khác sẽ cười té ghế.
“Tôi không phải thì là cô chắc? Tránh qua một bên, Tề, nhanh lên đi. Tôi đã tới Trung Á, sắp tới gần biên giới Trung Đông. Tôi phát tín hiệu chào hỏi mà chẳng ai thèm để ý đến tôi”. Trước sự hoài nghi của Ly Tâm, Giao Văn vừa nói vừa nghiến răng ken két. Nếu bây giờ không phải anh ta đang cầu khẩn Tề Mặc, anh ta sẽ cho Ly Tâm biết, rốt cuộc anh ta có tư cách làm lão đại hay không.
Nghe Giao Văn nói vậy, sắc mặt Tề Mặc càng trở nên u ám. Hoàng Ưng đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Lão đại, lô hàng đó dù sao cũng là của chúng ta”.
Tề Mặc đảo mắt qua Hoàng Ưng. Nếu lô hàng này không phải của hắn, hắn đã mặc kệ sự sống chết của Giao Văn. Giúp Giao Văn cướp hàng về, bây giờ lại phải ra mặt giải quyết đường hàng không. Giao Văn mà ở trước mặt hắn lúc này, hắn sẽ đấm anh ta bay ra ngoài.
“Vô dụng”. Giọng nói lạnh lùng của Tề Mặc như xuống không độ. Ở đầu kia điện thoại, Giao Văn thở phào nhẹ nhõm. Tề Mặc mắng câu này có nghĩa hắn đã nhận lời. Giao Văn không dám nói thêm câu nào, lập tức tắt máy, không để Tề Mặc có cơ hội giáo huấn anh ta.
Thật ra Giao Văn cũng không muốn cúi đầu trước Tề Mặc, nhưng anh ta không còn cách nào khác. Ở khu vực phức tạp như Trung Đông, Giao Văn không có thực lực bằng Tề Mặc. Vì nhu cầu về vũ khí ở Trung Đông vô cùng lớn, nên bất cứ thế lực nào cũng phải nể mặt Tề Mặc. Trong khi đó, bọn họ chẳng coi anh ta ra gì. Mafia Italy có là tổ chức hắc bang có lịch sử lâu đời và nổi tiếng hơn nữa thì bọn họ cũng không có chút nể mặt, khu vực này quá bài ngoại, thế lực của Giao Văn không thể thâm nhập vào khu vực này. Vì vậy, mặc dù nghênh ngang ở châu Âu và châu Mỹ, nhưng anh ta vẫn phải cúi đầu thận trọng trên mảnh đất Trung Đông.
Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Lập Hộ bất giác cười thầm khi thấy Tề Mặc giáo huấn Giao Văn và hành động của anh ta. Do lô hàng được vận chuyển bằng đường hàng không chứ không theo lộ trình như kế hoạch ban đầu nên thời gian không mấy cấp bách. Chỉ cần bọn họ khai thông đường hàng không, lô hàng sẽ đến nơi ngay lập tức. Vì vậy, bọn họ cũng không cần vội.
“Liên hệ với mấy vị tù trưởng, nói tôi cần mượn đường bay”. Tề Mặc lạnh lùng dặn dò. Khi nào xong việc, nhất định hắn phải cho Giao Văn một trận mới được.
“Vâng ạ”. Hoàng Ưng gật đầu đi ra ngoài. Tề Mặc rất có ảnh hưởng ở khu vực Trung Đông. Chỉ cần không nói chuyển hàng cho ai, chỉ nói mượn đường bay, thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sau khi xử lý xong vụ hàng hóa, Bạch Ưng rút chiếc hoa tai hồng ngọc đưa cho Tề Mặc: “Cái này hơi phức tạp, từng bộ phận nhỏ liên kết với nhau,nếu cố tình xâm nhập, cấu tạo bên trong sẽ bị phá hủy. Tôi không thể tìm ra kết cấu, thiết kế và tính năng của nó”.
Nghe Bạch Ưng nói vậy, Tề Mặc quay sang Ly Tâm. Lúc này cô đang mở to mắt nhìn chiếc hoa tai hồng ngọc. Thấy Tề Mặc đưa mắt về phía mình, Ly Tâm lập tức cúi gằm mặt, giả bộ không thấy. Cô đã nói mà, ngoài cô ra không ai có thể làm gì với chiếc hoa tai này. Hoa tai là một đôi kết nối với nhau. Thiếu chiếc còn lại trên tai cô, giỏi như Bạch Ưng cũng đừng hòng tìm ra nguyên lý và tính năng của nó.
“Làm thêm cái nữa”. Tề Mặc dùng hai ngón tay kẹp chiếc hoa tai, nói với Ly Tâm.
Ly Tâm ngẩng đầu: “Làm gì cơ?”
Tề Mặc liếc qua chiếc hoa tai trên tai Ly Tâm, cất giọng lạnh nhạt: “Màu sắc xấu quá”.
Ly Tâm chau mày, Tề Mặc chê màu sắc khó coi? Đôi hoa tai đá hồng ngọc của cô khó coi ở điểm nào? Cô đeo lên rất đẹp đấy chứ. Ly Tâm bất giác nhìn thẳng vào mắt với Tề Mặc: “Lão đại, anh không biết thưởng thức màu sắc thì đừng phát biểu linh tinh. Hoa tai của tôi xấu ở điểm nào?”
Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc chau mày nhìn Ly Tâm. Cô đột nhiên cảm thấy một luồng không khí lạnh bao phủ xung quanh mình. Cô liền nở nụ cười tươi rói: “Lão đại, tôi nói sai rồi. Có điều, món đồ này là hai chiếc phối hợp với nhau, làm thêm một cái thì có tác dụng gì. Hơn nữa, tôi mất mười năm mới hoàn thành đôi hoa tai này. Trong khoảng thời gian đó, tôi phải chỉnh đi sửa lại nhiều lần. Bây giờ anh bảo tôi làm cái mới, vấn đề hơi nghiêm trọng”.
Ly Tâm không nói dối. Cô không phải học chuyên ngành này. Cô chỉ tự lần mò, tự tìm ra nguyên lý từ thực tiễn, làm đến đâu chỉnh sửa đến đó. Nếu bảo cô làm một cái mới, có lẽ cô phải nghiên cứu lại từ đầu.
Nghe Ly Tâm nói vậy Tề Mặc liền hơi sầm mặt. Hắn ném thẳng chiếc hoa tai về phía Ly Tâm: “Sửa lại bề ngoài, một đống vòng trông xấu quá”.
Ly Tâm nhướng khi thấy Tề Mặc tỏ ra khó tính. Cô nhặt chiếc hoa tai, phân trần: “Lão đại! Rốt cuộc anh muốn gì? Hoa tai của tôi có một đôi, nếu sửa thì không còn hợp với chiếc còn lại nữa. Hơn nữa mỗi chiếc vòng đều có tác dụng riêng của nó. Anh bảo tôi phải sửa thế nào?”
Tề Mặc im lặng một lát rồi đột nhiên mở miệng: “Lại đây”.
Ly Tâm liếc qua Tề Mặc, thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo, không một chút biểu cảm. Cô không hiểu ý của Tề Mặc, nhưng vẫn nghe lời đi về phía hắn.
“Đeo vào”. Tề Mặc hơi quay lưng lại, lãnh đạm nói.
Ly Tâm trố mắt: “Lão đại, anh muốn…”
“Nhanh lên”. Giọng nói hắn có vẻ mất kiên nhẫn.
Ly Tâm cứng họng, nhìn chiếc hoa tai nữ tính trong tay mình rồi lại nhìn tai Tề Mặc. Nếu Tề Mặc đeo thứ này, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Ly Tâm cũng cảm thấy phẫn nộ trước hành vi cướp bóc trắng trợn của Tề Mặc. Đây là đồ của cô, vậy mà quay một vòng đã không còn thuộc về cô.
Nhưng dù cô nghiến răng nghiến lợi tức tối đến mấy cũng chẳng thể làm gì Tề Mặc. Thế là Ly Tâm ngoan ngoãn đeo hoa tai cho Tề Mặc. Mái tóc đen của hắn dài đến tai, khiến chiếc hoa tai đỏ nửa kín nửa hở, mang lại cảm giác không thể diễn tả thành lời. Màu đỏ phối hợp với màu tóc đen, tạo thành sự tương phản đặc biệt.
Ly Tâm không rời mắt khỏi chiếc hoa tai hồng ngọc của cô trên tai Tề Mặc. Chiếc hoa tai không còn vẻ nữ tính và dịu dàng, ngược lại thấp thoáng mang đến cảm giác khát máu. Đúng vậy, trang sức màu đỏ duy nhất trên người Tề Mặc kết hợp với dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của hắn, không mang lại vẻ thời thượng hay mềm mại, mà là máu tanh trong sắc đen. Chiếc hoa tai càng khiến Tề Mặc trở nên ngông cuồng và lạnh lẽo vô tình.
Ly Tâm hết nói nổi. Tại sao thứ gì đeo trên người hắn, không những không khiến khí chất của hắn bị suy yếu mà còn bị áp đảo. Một thứ vốn dịu dàng mềm mại nữ tính là thế lại trở nên lạnh lẽo cứng rắn. Ly Tâm bất giác sờ lên chiếc còn lại trên tai cô, đúng là bó tay.
“Sử dụng thế nào?”. Tề Mặc sờ vào chiếc hoa tai vừa xuyên qua tai hắn, lạnh lùng hỏi Ly Tâm.
“Anh biết nhìn hàng thật đấy”. Ly Tâm lẩm bẩm trong miệng. Trước ánh mắt lạnh lùng của Tề Mặc, Ly Tâm miễn cưỡng mỉm cười. Tề Mặc đúng là kẻ cướp không hơn không kém, còn cô là người bị cướp không có khí tiết. Cô không những bị cướp đồ, mà còn phải tự động phun ra cách sử dụng, cô quả là vô dụng.
“Lão đại, tù trưởng Bunu không đồng ý”. Ly Tâm đang hướng dẫn Tề Mặc cách sử dụng chiếc hoa tai, Hoàng Ưng bỗng đi vào bẩm báo.
“Lại là tù trưởng Bunu. Con người này sao phiền phức vậy?” Lập Hộ nãy giờ vẫn đứng cạnh hai người, bề ngoài là để chăm sóc hai bệnh nhân, thực chất là xem kịch hay giữa Tề Mặc và Ly Tâm lập tức chau mày nói, có vẻ anh rất không thích vị tù trưởng này.
“Đúng là rất là phiền phức. Nhưng tuyến hàng không của ông ta nằm ở vị trí trung tâm. Nếu ông ta không cho đi qua, chúng ta không dễ giải quyết”. Bạch Ưng nhướng mày nói.
Tề Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Yêu cầu của ông ta?”
Hoàng Ưng đáp: “Ông ta muốn lão đại đích thân đi gặp ông ta”.
Tề Mặc nghe vậy bất giác chau mày. Lập Hộ cao giọng: “Ghê gớm thật, ông ta muốn bắt chẹt chúng ta”.
Bạch Ưng mở miệng: “Ai bảo ông ta có thế lực lớn nhất Trung Đông. Hơn nữa lần này chúng ta cần đến không phận của ông ta. Dâng đến tận miệng cho ông ta bắt bí cũng chẳng có cách nào khác”
Hoàng Ưng lắc đầu: “Tôi thấy hình như không phải. Nghe khẩu khí của ông ta có vẻ rất sốt ruột. Khi tôi gọi điện thoại bảo lão đại cần mượn không phận, ông ta giống như trút được gánh nặng. Có điều, ông ta tỏ thái độ khá kiên quyết, nhất định bắt lão đại đích thân đi gặp ông ta. Khi nào gặp được lão đại, ông ta sẽ lập tức cho phép hàng của chúng ta qua không phận của ông ta”.
Tề Mặc nghe xong liền cất giọng lạnh lùng: “Chuẩn bị máy bay”.
Hoàng Ưng đáp lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Lập Hộ và Bạch Ưng đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ lại bị uy hiếp, nhìn sắc mặt lạnh như tiền của Tề Mặc hai người thầm lắc đầu. Bây giờ bọn họ có việc cần nhờ ông ta nên đành chịu. Đợi giải quyết xong vụ này, nếu ông ta dám uy hiếp Tề Mặc, bọn họ sẽ bắt ông trả giá, bất kể ông ta có phải là thế lực lớn nhất Trung Đông.
Tề Mặc bế Ly Tâm đi ra ngoài. Ly Tâm liền túm chặt lấy Tề Mặc không ngừng giãy giụa: “Tôi không đi. Lão đại, tôi vẫn còn là bệnh nhân, tôi không đi”. Theo hắn đi Đông Nam Á, cô chỉ còn một nửa sinh mạng về đến châu Âu. Theo hắn đi châu Đại Dương một chuyến, cô mất đi hai phần ba tính mạng. Bây giờ mà cùng hắn đi Trung Đông, chưa chắc cô đã toàn thây trở về, có chết cô cũng không đi.
Tề Mặc ôm ngang eo Ly Tâm, cố tránh đụng vào vết thương trên lưng cô. Nghe Ly Tâm nói vậy, hắn liền thả cô xuống và lạnh nhạt nói “Ở đây sẽ có một cuộc thanh trừng”. Nói xong, hắn liền đi ra ngoài, như không hề có ý định gây khó dễ cho cô.
Thấy Tề Mặc dễ dàng bỏ qua cho mình, Ly Tâm còn chưa kịp mừng rỡ, Lập Hộ tươi cười đi đến: “Cô đừng quên, Phi Ngữ Ty vừa mới bị lão đại giết chết. Ở đây sẽ có xáo trộn lớn”.
Ly Tâm sững người: “Ý anh là gì?”
Lập Hộ nở một nụ cười máu me, tao nhã làm động tác chào tạm biệt với cô rồi mỉm cười theo Tề Mặc ra ngoài.
“Rốt cuộc là sao?”
“Thế lực của Văn lão đại đang tiếp nhận thế lực của Phi Ngữ Ty. Cục diện ở đây sẽ bị phá vỡ và được sắp xếp lại trong nay mai. Thời gian tới, máu sẽ chảy thành sông ở nơi này. Cô muốn ở lại cũng chẳng có ai ngăn cản cô. Có điều, cô nhớ tự giữ lấy mạng sống của mình”. Bạch Ưng đứng bên cạnh Ly Tâm lãnh đạm nói. Anh ta chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô, ngữ điệu vô cùng bỉnh thản: “Người ở đây biết cô là người của lão đại chắc sẽ chăm sóc cô hết sức chu đáo”. Nói xong, anh ta đi theo Lập Hộ, bỏ lại một mình Ly Tâm.
Shit. Ly Tâm lập tức hiểu ra. Tề Mặc giết chết Phi Ngữ Ty, bây giờ hắn bỏ đi, nếu cô ở lại đây, những người bị thế lực Giao Văn xử lý chắc chắn sẽ “chăm sóc cô chu đáo”. Tề Mặc giỏi lắm, Ly Tâm vung nắm đấm về phía Tề Mặc, hai chân cô chạy như bay về phía hắn.
“Lão đại ở đâu, tôi ở đó. Đây là chức trách của người hầu”. Ly Tâm chạy đến bên Tề Mặc, nghiêm túc nói.
Tề Mặc không quay đầu, hắn giơ tay ôm ngang eo cô, vừa đi vừa cất giọng trầm trầm: “Tốt nhất em hãy ghi nhớ lời em nói”.
Italy cách khu vực Trung Đông không xa. Vì vậy Tề Mặc không sử dụng máy bay quân dụng mà lên một chiếc máy bay thường cất cánh về phía Trung Đông, khu vực luôn xảy ra tranh chấp hỗn loạn.
Trên máy bay, Ly Tâm bị Tề Mặc ôm vào lòng. Cô ngẩng lên nhìn Tề Mặc lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi rồi quay đầu nhìn làn mây trắng ở bên ngoài cửa sổ máy bay. Ly Tâm hít một hơi sâu, hy vọng chuyến đi này không gặp nguy hiểm kích thích gì nữa. Cô không có nhiều mạng sống để đùa giỡn với tử thần. Cứ như vậy, chắc cô sẽ chầu Diêm vương sớm hai mươi năm.
Rời ánh mắt khỏi khung cửa sổ, Ly Tâm lại nhìn trừng trừng vào Tề Mặc. Nếu cô chết sớm, dù lên núi xuống biển, hủy diệt đất trời, cô cũng sẽ kéo theo hắn, không để hắn sống thêm một ngày để rửa nỗi oán hận trong lòng.
Trung Đông là khu vực có nguồn dầu mỏ phong phú, đồng thời cũng là nơi không ngừng xảy ra chiến loạn chỉ vì dầu mỏ. Ly Tâm đột nhiên nhớ đến câu ngạn ngữ “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”[1]. Vùng đất này sở hữu nguồn tài nguyên quý giá, đồng thời tồn tại chiến tranh và sự hủy diệt.
[1] Tiêu Hà (257-193 TCN) là người Bái Phong ấp (vùng Giang Tô ngày nay), là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tín là “Tam kiệt nhà Hán”. Ông đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang ở thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín. Chuyện này trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”, có nghĩa thành bại đều do một người
“Ai đó? Mau thông báo danh tính, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng tiêu diệt”. Tín hiệu cảnh cáo không ngừng gửi tới. Ly Tâm nghe câu này không biết bao lần. Tề Mặc vẫn nhắm mắt coi cô là gối ôm. Còn Hoàng Ưng lạnh lùng lặp đi lặp lại một câu trả lời, Ly Tâm bất giác lắc đầu.
Ở Trung Đông có quá nhiều thế lực. Nếu ở nơi khác, chẳng may đi qua không phận chắc cũng chẳng sao, nhưng một khi lọt vào mảnh đất Trung Đông, anh sẽ liên tục nhận được tín hiệu cảnh cáo. Nếu người bên cạnh Ly Tâm không phải là Tề Mặc, cô tin chắc chiếc máy bay này đã bị tiêu diệt từ tám trăm năm trước.
Máy bay tiến vào không phận của tù trưởng Bunu. Khi nghe thông báo là máy bay của Tề Mặc, bên đó im lặng trong giây lát, sau đó, tiếng tù trưởng Bunu truyền qua hệ thống liên lạc: “Tề lão đại, rất vui khi anh tới đây”.
“Tù trưởng Bunu, mở không phận của ông”. Tề Mặc thẳng thừng nói.
“Được, không có vấn đề. Tề lão đại, tôi đợi anh ở cung điện Halin”. Tù trưởng Bunu dường như rất dứt khoát. Ông ta nhận lời rồi lập tức ngắt liên lạc.
Chỉ một lúc sau, trong khi máy bay của Tề Mặc còn chưa bay đến chỗ hẹn với tù trưởng Bunu, một tốp máy bay vượt qua máy bay của hắn, bay về hướng Tây. Đồng thời, hệ thống liên lạc vang lên tiếng của Giao Văn: “Tề, cám ơn anh. Xem ra, anh rất được nể mặt ở địa bàn này”.
Tề Mặc đáp lạnh lùng: “Anh cẩn thận cho tôi”. Thấy Tề Mặc tỏ ra quan tâm người khác, Ly Tâm bất giác nhướng mày nhìn hắn.
“Tề, đừng mà. Chúng ta có gì từ từ thương lượng, đừng làm chuyện tổn thương tình cảm”. Giao Văn cất giọng nịnh nọt. Rõ ràng từ “cẩn thận” trong câu nói của Tề Mặc mang hàm nghĩa khác.
“Khi nào về, cho anh đi châu Phi đào mỏ”. Tề Mặc trả lời lãnh đạm.
Giao Văn than thầm. Anh ta còn chưa kịp nói lời phản đối, Tề Mặc đã cắt liên lạc. Ly Tâm sờ lên mũi, chúi đầu vào ngực Tề Mặc. Đi châu Phi đào mỏ? Lão đại của một tổ chức lớn mạnh như vậy bị Tề Mặc bắt đi châu Phi đào mỏ. Tuy Ly Tâm không biết công việc cụ thể là gì, nhưng nghe giọng nói thê lương của Giao Văn, chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Nhìn biểu hiện của Ly Tâm,Lập Hộ ngồi bên cạnh xem tài liệu bất giác mỉm cười. Ai bảo lần này Giao Văn để xảy ra sai sót lớn như vậy, lại còn bắt lão đại đi sau chùi đít cho anh ta. Đổi lại là người khác, chắc sẽ xuống thẳng âm phủ. May mà đối phương là Giao Văn nên mới có cơ hội đi châu Phi đào mỏ. Nên biết hai vị lão đại có nhiều vụ làm ăn liên quan đến nhau, bắt Giao Văn tới châu Phi trấn thủ là một sự trừng phạt không tồi.
Tại cung điện Halin, máy bay riêng của Tề Mặc đỗ trên thảm cỏ trước cung điện. Một người đàn ông trung niên đợi ở đó từ lâu, vội vàng bước đến nghênh đón Tề Mặc.
Ly Tâm đi bên cạnh Tề Mặc.Một người đàn ông phục sức theo kiểu đạo Hồi, mặt mũi tươi cười hết sức nhiệt tình, bước đến chào Tề Mặc theo nghi thức Hồi giáo, Tề Mặc cúi người đáp lễ, Ly Tâm liền trợn mắt, Tề Mặc cũng biết đáp lễ người khác? Cô có nhìn nhầm không đấy?
Ly Tâm còn đang ngây người, Hoàng Ưng đứng ngay phía sau bấm mạnh vào lưng cô. Ly Tâm cảm thấy hơi đau nên lập tức quay đầu về phía Hoàng Ưng, thấy anh ta cũng cúi người chào, Hoàng Ưng trừng mắt ra hiệu Ly Tâm làm theo bọn họ. Ly Tâm không hiểu nguyên do nhưng cô cũng cúi người như đám Tề Mặc.
Tuy Ly Tâm từng đến vùng đất này nhưng cô hoàn toàn không biết ở đây lễ tiết quan trọng. Chỉ cần anh thất lễ, thì dù anh có làm việc tốt đến mức nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ coi anh như kẻ thù. Người càng có thân phận cao quý càng chú trọng lễ tiết.
“Chào mừng anh, Tề lão đại”. Người đàn ông trung niên đưa mắt về những người ở đằng sau Tề Mặc. Qua chỗ Ly Tâm, ông ta hơi khựng lại, tuy nhiên ông ta lịch sự nhìn đi chỗ khác ngay.
“Phụ vương đang đợi Tề lão đại, mời đi theo tôi”. Người đàn ông trung niên tươi cười đi trước dẫn đường. Tề Mặc gật đầu rồi đi theo ông ta.
“Cô hãy để ý chúng tôi làm thế nào thì hãy bắt chước làm theo”. Hoàng Ưng cúi đầu nói nhỏ bên tai Ly Tâm. Ở đây lắm quy tắc và tín ngưỡng. Tuy Tề Mặc có thế lực lớn và đối phương tương đối nể mặt hắn nhưng vẫn cần phải tránh một số kỵ húy. Nghe Hoàng Ưng nói vậy, Ly Tâm liền gật đầu. Cô chẳng có bản lĩnh gì nhưng rất giỏi nhìn sắc mặt người khác.
Ly Tâm theo Tề Mặc và người đàn ông trung niên chắc là vị hoàng tử gì đó đi vào trong cung điện Halin. Vào bên trong, Ly Tâm không khỏi sững sờ. Cung điện xa hoa đến mức khó mà tưởng tượng được. Cửa được làm bằng vàng ròng, lan can chạm trổ bằng bạch ngọc, mã não và phỉ thúy làm vật trang trí đính bên trên. Ngoài từ “xa hoa”, Ly Tâm thật sự không tìm ra tính từ nào khác.
Mặc dù xa xỉ nhưng phong cách của cung điện không sang trọng. Vàng dát ở mọi nơi, từ cửa ra vào, lan can, nền đất, tạo thành màu vàng lóa mắt, thể hiện sự xa xỉ chứ không tao nhã.
Trên đường vào trong, những người hầu qua lại đều cung kính hành lễ với đám Tề Mặc. Đám Tề Mặc không đáp lễ với bọn họ, mà ngẩng đầu đi thẳng. Ly Tâm thấy phụ nữ che kín từ đầu đến chân, đến đôi mắt cũng bị phủ một lớp voan mỏng quỳ xuống cúi thấp đầu khi đám Tề Mặc đi qua, sau đó mới được đứng lên đi tiếp. Ly Tâm chau mày, trên thế giới còn tồn tại chế độ phân biệt đối xử như vậy sao?
“Tề lão đại”. Họ đi qua một hoa viên cây cối um tùm, tiến vào điện chính của cung điện Halin. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nhiệt tình đi tới nghênh đón.
“Tù trưởng Bunu”. Tề Mặc tiến về phía trước, thần sắc không thay đổi.
“Tề lão đại, lâu rồi không gặp. Hừm, tại sao lại có đàn bà đi theo?” Tù trưởng Bunu bắt tay Tề Mặc, nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tề Mặc lạnh lùng nói: “Có chuyện gì mời ngài nói thẳng”.
Thấy Tề Mặc thẳng thắn như vậy, đồng thời biết tính Tề Mặc nên tù trưởng Bunu phất tay ra hiệu đám người hầu lui ra ngoài. Ngay cả con trai của ông ta, vị thân vương vừa đi đón Tề Mặc cũng rút lui. Tù trưởng Bunu nói với Tề Mặc: “Tề lão đại thẳng thắn như vậy, tôi cũng không khách sáo. Đối với các anh, thời gian rất quý báu”. Vừa nói, tù trưởng Bunu vừa đưa mắt về phía Ly Tâm, Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Lập Hộ ở đằng sau Tề Mặc.
Tề Mặc cất giọng trầm trầm: “Ngài cứ nói thẳng”.
Thấy Tề Mặc không kiêng kị đám Hoàng Ưng và Lập Hộ, tù trưởng Bunu hơi ngập ngừng một chút rồi gật đầu: “Bọn họ sớm muộn cũng biết. Tề lão đại, mời các anh đi theo tôi”. Vừa nói, ông ta vừa quay người đi ra phía đằng sau cung điện chính.
Đám Tề Mặc bước theo tù trưởng Bunu. Tề Mặc đi ngay bên cạnh ông ta, tiếp theo là Hoàng Ưng và Ly Tâm. Lập Hộ và Bạch Ưng đi sau cùng. Cả đoàn người không ai mở miệng.
Đi qua một tấm màn, tù trưởng Bunu ấn tay lên bức tường, một cánh cửa bí mật đột ngột mở ra. Đằng sau cánh cửa là bậc cầu thang đi xuống dưới. Bên trong không có đèn chiếu sáng mà chỉ có những viên dạ minh châu rất lớn tỏa sáng soi rọi không gian tối om.
Càng đi xuống bên dưới, cửa bí mật ngày càng nhiều. Sắc mặt nghiêm nghị của tù trưởng Bunu khác hẳn vẻ tươi cười rạng rỡ ban nãy, động tác của ông ta thận trọng như không thể thận trọng hơn, Ly Tâm và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau rồi tiến sát về phía Tề Mặc. Hoàng Ưng đến gần Tề Mặc là để bảo vệ hắn trong cự ly ngắn nhất, còn Ly Tâm đến gần Tề Mặc với mục đích tiếp thêm dũng khí.
“Đến rồi”. Tới trước một cánh cửa đúc bằng vàng, tù trưởng Bunu vừa đẩy cửa vừa lên tiếng.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment