Tề Mặc vừa dứt lời, Lập Hộ đang đứng ở khoang dưới chuẩn bị hành động lập tức lên tiếng: “Không, để tôi đi”.
Bạch Ưng phụ trách lái máy bay cũng cất cao giọng: “Lão đại, không được đâu, rất nguy hiểm”.
Tề Mặc không nhìn hai người, hắn quay đầu về phía Ly Tâm: “Nhớ giữ liên lạc”. Nói xong, hắn đeo thiết bị thông tin và nhanh chóng đi đến chỗ Lập Hộ, Tề Mặc lạnh lùng nói với Lập Hộ: “Chú không có bản lĩnh đó”. Dứt lời, hắn liền thả người xuống dưới.
Lập Hộ sững sờ, đưa mắt nhìn chiếc máy bay chiến đấu ở bên dưới không ngừng lắc qua lắc lại, chống đỡ sự gây nhiễu của Ly Tâm. Phi Ngữ Ty đang ở trong chiếc máy bay này. Từ ô cửa sổ, đạn không ngừng bắn ra một cách điên cuồng. Đổi lại là Lập Hộ, e rằng anh ta không có khả năng thoát khỏi làn mưa đạn và đáp xuống chiếc máy bay đang rung lắc kia. Tề Mặc không phải coi thường anh ta mà chỉ nói ra sự thật.
“Nhanh lên, thời gian không còn nhiều nữa”. Ly Tâm mở miệng thúc giục. Khi đặt hết tâm trí vào công việc, Ly Tâm không cần biết ai là chủ ai là tớ, ai là lớn ai là nhỏ. Cô tập trung tất cả tâm trí vào hình ảnh trước mặt. Nếu Bạch Ưng còn không tăng tốc lại gần, có thể nỗ lực từ đầu đến giờ đều trở thành vô ích. Vì vậy Ly Tâm mới lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Ưng siết chặt tay. Anh ta hít một hơi sâu, đưa cần điều khiển về phía trước. Chiếc máy bay lập tức tăng tốc độ, lao vun vút xuống dưới.
Chiếc máy bay chiến đấu chở Phi Ngữ Ty không ngừng nã đạn vào máy bay của Tề Mặc. Do khoảng cách giữa hai chiếc máy bay rất gần nên Phi Ngữ Ty không dám dùng vũ khí hạng nặng như pháo hay tên lửa. Trong tình huống này, chỉ cần một chiếc máy bay phát nổ, có thể dẫn đến tất cả bị hủy diệt. Vì vậy, Phi Ngữ Ty chỉ còn cách thận trọng dùng súng nhằm người mà bắn. Nhưng điều đó cũng đủ tạo thành sự uy hiếp với Tề Mặc và những người đang chuẩn bị đột nhập lên máy bay.
Bạch Ưng là một phi công giỏi. Chiếc máy bay do anh ta lái không ngừng uốn lượn trong không trung để giúp Tề Mặc tránh làn đạn. Cả người Tề Mặc treo lơ lửng trên đầu máy bay của Phi Ngữ Ty.
Một tay Tề Mặc vẫn nắm chặt cửa khoang dưới máy bay. Hắn không ngừng quan sát chiếc máy bay chiến đấu ở bên dưới để chọn điểm rơi. Do thân thể không ngừng lắc qua lắc lại, hắn không thể nào ngắm đúng điểm rơi, Tề Mặc giận dữ hét lớn: “Ngắm chuẩn”.
Lập Hộ đứng ở cửa khoang sau, tay cầm khẩu súng dài nhả đạn về phía những tay súng đang ngắm bắn Tề Mặc trên máy bay của Phi Ngữ Ty. Nghe câu nói của Tề Mặc, Lập Hộ quay đầu nhắc Bạch Ưng: “Đừng lắc nữa, lão đại không tìm được điểm rơi”.
Bạch Ưng đập mạnh lên bàn điều khiển. Nếu không lắc qua lắc lại, làm sao có thể tránh làn đạn từ bên dưới. Chỉ e Tề Mặc sẽ càng gặp nguy hiểm.
“Còn lại mười hai giây cuối cùng. Mười một, mười…” Ly Tâm lạnh lùng theo dõi màn hình, mười đầu ngón tay vẫn gõ không ngừng nghỉ trên bàn phím. Cô chỉ có thể gây nhiễu tín hiệu trong từng đó thời gian. Những việc khác nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cô.
Nhận được thông báo của Ly Tâm qua chiếc tai nghe, sắc mặt Tề Mặc càng u ám. Hắn lập tức hét lên: “Áp sát vào”. Vừa nói, Tề Mặc vừa lộn người móc chân lên cửa khoang sau, toàn thân lộn ngược giữa không trung, hướng về chiếc máy bay của Phi Ngữ Ty. Hai chiếc máy bay không ngừng lắc lư, làm hắn không thể nhảy xuống dưới. Bắt buộc phải có một chiếc máy bay đứng im hắn mới có thể hành động.
Nghe câu nói của Ly Tâm và Tề Mặc, Bạch Ưng hít một hơi dài, tay trái anh ta điều khiển chiếc máy bay ở trạng thái thăng bằng, tay phải nhanh chóng ấn xuống bàn phím. Chiếc máy bay lập tức ngừng rung lắc, đồng thời lao xuống máy bay của Phi Ngữ Ty.
Tề Mặc đang treo người trong không trung chỉ đợi giây phút này. Khi hai chiếc máy bay nhanh chóng áp sát, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo. Đạn vẫn không ngừng bắn về phía Tề Mặc, trong khi hai chiếc máy bay vẫn tiếp tục thu hẹp khoảng cách.
Chỉ trong một giây lát, phán đoán hai chiếc máy bay đã ở cự li ngắn nhất, cũng là khoảng cách duy nhất hai chiếc máy bay áp sát vào nhau, Tề Mặc liền lao người xuống thân chiếc máy bay của Phi Ngữ Ty. Chiếc máy bay này không ngừng rung lắc, có thể thấy phi công cũng không phải kẻ tầm thường.
Tề Mặc ở trên lưng chiếc máy bay chiến đấu, do chiếc máy bay lắc lư dữ dội nên Tề Mặc bị mất thăng bằng, trượt người xuống dưới. Chứng kiến cảnh này, Lập Hộ đứng ở cửa khoang sau và Bạch Ưng đang lái máy bay tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong lúc trượt xuống, Tề Mặc nhanh như tia chớp giơ tay túm lấy thanh ngang dưới bụng máy bay. Đây là điểm tựa duy nhất của máy bay loại này. Tề Mặc dùng cánh tay còn lại bám chặt vào thân máy bay, đu người vắt lên trên thanh ngang. Toàn thân Tề Mặc nấp dưới bụng máy bay, khiến những tay súng trong máy bay mất dấu hẳn. Lúc này, Lập Hộ và Bạch Ưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Kể ra thì lâu nhưng trên thực tế, mọi việc chỉ xảy ra trong giây lát. Hai chiếc máy bay xáp vào nhau một vài giây. Sau khi Tề Mặc nhảy xuống, chiếc máy bay do Bạch Ưng lái lập tức tăng tốc độ, bay vút lên phía trên.
“Còn lại năm giây, bốn giây…”. Ly Tâm tập trung hết tinh thần vào tín hiệu trước mắt, miệng không ngừng đếm ngược thời gian. Bạch Ưng tăng tốc đến mức cao nhất, vượt ra khỏi tầm bắn của chiếc máy bay chiến đấu loại mới.
Cùng lúc đó, Giao Văn cũng ra lệnh qua hệ thống liên lạc: “Rút lui”. Đội bay do Giao Văn chỉ huy lập tức quay đầu và phóng lên cao, giữ khoảng cách an toàn với mấy chiếc máy bay chiến đấu.
“Một giây…Việc gây nhiễu bị giải trừ”. Màn hình trước mặt Ly Tâm đột nhiên rung mạnh. Cô liền tựa người vào thành ghế phía sau, từ từ ngẩng đầu.
Phía sau bỗng có tiếng nổ lớn, một cụm lửa nổ bùm giữa bầu trời như pháo hoa. Chắc là một chiếc máy bay trong trung đội chưa kịp thoát khỏi tầm ngắm bắn của máy bay chiến đấu. Bạch Ưng hơi khép mắt lại, nếu vừa rồi hành động không nhanh, chiếc máy bay của anh ta có thể đã trở thành vật liệu đốt pháo hoa rồi.
Sau tiếng nổ, Ly Tâm ngoáy tai và chậm rãi đứng dậy. Thấy Lập Hộ đang nghiêm nghị theo dõi màn hình, Ly Tâm liền nhíu mày: “Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đi làm nhiệm vụ sao?”. Lúc Ly Tâm còn chưa gây nhiễu đối phương thành công, rõ ràng có nghe thấy tiếng Tề Mặc phân công Lập Hộ đột nhập vào máy bay của đối phương.
Thấy Ly Tâm nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, anh ta không trả lời, mà nhướng mày đưa mắt về phía màn hình. Ly Tâm ngoảnh đầu nhìn theo, cô cảm thấy khó hiểu: “Anh nhìn gì vậy? Đâu có gì đâu?”. Trên màn hình ngoài một chiếc máy bay, không xuất hiện một bóng người, anh ta bảo cô xem gì chứ.
“Lão đại đang ở trên đó”. Bạch Ưng cất giọng lạnh lùng.
Ly Tâm sững sờ, một lát sau cô nhìn màn hình không có gì khác biệt giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng: “Quả nhiên là lão đại, thật khí phách”. Gương mặt Ly Tâm lộ rõ vẻ thất vọng và tiếc nuối. Cô đã bỏ qua một màn hấp dẫn. Chỉ tại tính cô hễ gặp thử thách khó khăn là quên hết mọi chuyện, không chú ý Tề Mặc nhảy xuống như thế nào. Cảnh tượng kích thích đó không phải ai cũng được tận mắt chứng kiến.
Màn hình hiển thị rung nhẹ, Tề Mặc đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Ly Tâm chấn động nhìn hắn. Nói suông cô còn không cảm thấy gì. Bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh Tề Mặc đung đưa ở đuôi máy bay, áp sát người vào thân máy bay từ từ leo lên lưng nó, Ly Tâm hoàn toàn bị chấn động, đến mức cô không thể thốt ra câu tán thưởng hay cảm thán nào.
Trên màn hình, Tề Mặc bò về phía đầu máy bay. Hai bên cửa sổ đều có người thò đầu ra tìm kiếm dấu vết của Tề Mặc. Bộ dạng kinh ngạc và lo sợ của đối phương hiện rõ mồn một trước mắt bọn Ly Tâm.
Tề Mặc nhanh chóng bò lên đầu máy bay. Hai chân hắn móc vào chỗ lõm trên đỉnh đầu máy bay, cả người hắn buông thõng xuống. Cái đầu người thò ra khỏi ô cửa sổ bị Tề Mặc kéo mạnh xuống, người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Tề Mặc lôi ra khỏi thân máy bay, ném thẳng xuống dưới.
Ly Tâm không nghe thấy kêu, cũng không nhìn rõ vẻ mặt của người đó, nhưng cô bất giác rùng mình. Tề Mặc quá mạnh, quá đáng sợ. Phải có lực cánh tay lớn đến mức nào, bản lĩnh ghê gớm như thế nào, sức chịu đựng kinh khủng thế nào mới làm được chuyện này, Tề Mặc không phải là con người.
Trên màn hình, hai chân Tề Mặc co lại, lật người trườn sang phía bên kia thân máy bay, né tránh làn đạn của đối phương rồi lại đột ngột ra tay. Ly Tâm bỗng nhiên hiểu ra, trên thực tế Tề Mặc đã đối xử với cô quá dịu dàng, vô cùng dịu dàng. Nếu không chắc chắn cô sẽ thịt nát xương tan. Vậy mà bây giờ Ly Tâm vẫn sống khỏe, đúng là Tề Mặc quá nhân từ. Ly Tâm vô thức chắp tay vái trời, ông trời đối xử với cô không tệ.
“Cô đang làm gì vậy? Lo lắng cho Tề sao?”. Giao Văn đột ngột hỏi Ly Tâm qua màn hình hiển thị. Bạch Ưng và Lập Hộ quay đầu nhìn cô.
Ly Tâm nghiêm túc nhìn bọn bọ, khóe miệng co giật, không trả lời. Lập Hộ mỉm cười với Ly Tâm: “Hiếm khi cô lo lắng cho lão đại. Cô đừng lo, chỉ cần lão đại lên chiếc máy bay đó, lão đại sẽ không xảy ra chuyện. Cô chưa được lĩnh hội bản lĩnh của lão đại. Đây chẳng qua là dùng dao mổ trâu giết gà”.
Ly Tâm nghiến răng ken két, đây mà là dùng dao mổ trâu giết gà ư? Nếu Tề Mặc dốc toàn lực thì không biết còn khủng khiếp đến mức nào? Ly Tâm bất giác nhăn mặt: “Tôi chỉ lo lắng cho bản thân mà thôi”.
Bạch Ưng trầm giọng hỏi: “Ý cô là gì?’’. Không quan tâm đến lão đại mà chỉ lo cho bản thân. Cô gái này quả là bất trung. Bạch Ưng trừng mắt với Ly Tâm, sắc mặt anh ta rất khó coi.
Ly Tâm cũng ngẩng đầu trợn mắt đáp trả Bạch Ưng. Lập Hộ đứng bên cạnh lườm cô một cái: “Cô biết là được rồi. Sau này xem cô còn dám ngang ngạnh nữa không”. Bạch Ưng không hiểu tại sao cô chỉ lo cho bản thân mà không lo cho Tề Mặc, Lập Hộ thì hiểu rõ nguyên nhân.
“Được rồi, đừng bàn chuyện khác, hãy tập trung theo dõi tình hình trước mắt. Chúng ta không thể lơ là dù chỉ một giây.” Giao Văn mặc kệ Ly Tâm lo lắng cho ai. Chuyện trước mắt không thể phân tâm dù chỉ một chút.
Tề Mặc nhanh chóng trườn đến đỉnh đầu máy bay. Nơi đó có một cửa khoang có thể mở ra. Đây là cửa vào máy bay chiến đấu loại này, cũng là nơi mỏng manh nhất trên thân máy bay. Tề Mặc nằm bò ở đó, thần sắc hắn lạnh lùng và bình thản như thể không phải là hắn đang ở trên không trung, cũng không phải ở trên thân một chiếc máy bay đang rung lắc muốn hất hắn xuống mà giống như đang ở trên mặt đất, nơi không có bất cứ sự nguy hiểm nào.
Tề Mặc đập mạnh vào cửa khoang máy bay. Khi cửa khoang vừa mở ra, Tề Mặc nhanh như tia chớp lao người vào trong, nhanh đến mức người của Phi Ngữ Ty ở hai bên không kịp phản ứng.
Tiếng súng vang lên ngay tức thì, Tề Mặc vừa lao vào bên trong vừa bắn, tất cả đều trúng chính giữa hai lông mày của kẻ địch. Đối phương còn đang giơ súng lên, toàn thân đã đổ nhào về phía sau.
Tề Mặc lộn người lao xuống sàn. Hắn chưa kịp đứng dậy đã có kẻ từ đằng sau lao đến. Kẻ đó thấy Tề Mặc mạnh như vậy, nhất thời quên khẩu súng trong tay. Vừa thấy Tề Mặc lao đến bên cạnh liền xông lên dùng nắm đấm mà không hề nghĩ ngợi gì.
Ánh mắt Tề Mặc vô cùng lạnh lùng. Hắn nhanh như cắt giơ tay trái túm chặt cổ họng đối phương, vặn tay, chỉ nghe một tiếng rắc, xương cổ của đối phương nát vụn. Đồng thời, Tề Mặc quay người ném mạnh xác chết trong tay hắn về phía kẻ đứng gần nhất.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong khoảng chục giây. Những kẻ xông đến không một ai sống sót, nếu không bị bắn trúng trán cũng bị Tề Mặc bóp chết. Tề Mặc có sức mạnh kinh người, hắn lại ra tay tàn độc, chỉ cần một chiêu đã giải quyết gọn đối phương. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên trong không gian chật hẹp khiến người ta rợn người.
Tề Mặc tóm lấy người cuối cùng xông đến, trên gương mặt hắn chỉ còn vẻ lạnh lẽo và tàn khốc. Năm ngón tay của hắn chộp gáy đối phương giật xuống dưới, lên gối thật mạnh vào lưng đối phương. Chỉ nghe một tiếng rắc, cột sống của người đó bị gãy rời, đi thẳng xuống âm phủ mà không kịp kêu lên một tiếng.
Ném xác chết qua một bên, Tề Mặc nhìn Phi Ngữ Ty ngồi im lặng bằng ánh mắt đầy sát khí: “Phi Ngữ Ty”.
Phi Ngữ Ty bất động, gương mặt bà ta lộ rõ vẻ kinh hoàng. Nghe giọng nói lạnh lẽo như truyền từ địa ngục của Tề Mặc, bà ta bất giác rùng mình ngẩng đầu nhìn hắn.
Dù sao cũng là trùm hắc đạo, Phi Ngữ Ty nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bà ta mỉm cười tao nhã với Tề Mặc: “Tề lão đại, người ở đây đã bị anh giết sạch, ai sẽ lái máy bay?’.
Thấy chiếc máy bay không người lái bị mất điều khiển, lao thẳng xuống dưới, Tề Mặc nhanh chóng mở hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển. Ở bên này, đám Bạch Ưng và Lập Hộ không nhìn thấy cảnh tượng trong máy bay của Phi Ngữ Ty đang im lặng nghiêm nghị chờ đợi. Nhận được tín hiệu từ Tề Mặc, họ mừng rỡ kết nối.
“Lão đại hãy ấn phím thứ ba bên trái phía trước, kéo cần điều khiển, ấn phím thứ tư bên phải phía dưới…”. Không đợi Tề Mặc lên tiếng, Bạch Ưng lập tức chỉ dẫn các thao tác lái máy bay. Tề Mặc còn chưa biết lái loại máy bay mới này. Thấy chiếc máy bay tự nhiên lao đầu xuống dưới, Bạch Ưng hiểu ngay xảy ra chuyện gì.
Tề Mặc ngồi vào vị trí cơ trưởng, làm theo lời chỉ dẫn của Bạch Ưng. Chiếc máy bay nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Đoạn hắn quay đầu về phía Phi Ngữ Ty, lạnh lùng nói: “Bà sẽ tự nhảy xuống hay để tôi động thủ?”.
Phi Ngữ Ty khẽ cười: “Tề lão đại quả nhiên lợi hại. Tôi bố trí đến mức này mà anh vẫn vượt qua. Tôi thực sự ngưỡng mộ con trai yêu quý của tôi, có thể hợp tác với người như anh”.
Tề Mặc không thay đổi sắc mặt: “Nể tình Giao Văn, tôi đã khách khí với bà lắm rồi, bà đừng làm tôi mất hết nhẫn nại”.
Phi Ngữ Ty cười ha hả: “Nghe danh Tề lão đại máu lạnh vô tình từ lâu. Hôm nay rơi vào tay anh, Phi Ngữ Ty tôi lãnh hậu quả như thế nào tôi hiểu rõ hơn ai hết. Tôi chỉ hối hận hôm qua để các anh thoát được. Vụ nổ như vậy mà các anh có thể thoát được, thật là khiến tôi thất vọng. Tôi đã tốn bao công sức bố trí”.
Tề Mặc hết kiên nhẫn rồi. Trong khi đó, Phi Ngữ Ty nhìn Tề Mặc cười dữ tợn, bà ta thong thả nói từng từ một: “Tề Mặc, Phi Ngữ Ty tôi không phải hạng người vô dụng. Tôi đã dám đích thân đến đây giao hàng, tôi sẽ không để mình thất bại hoàn toàn. Không tính đến chuyện các anh có thể thoát chết là sai lầm của tôi. Tuy nhiên, vạn sự để lại một chiêu đề phòng là kinh nghiệm sau bao năm lăn lộn trên giang hồ của tôi. Bây giờ thì tốt rồi, có thể khiến anh xuống mồ cùng tôi là vinh hạnh của Phi Ngữ Ty. Ha ha…Tề Mặc! Phi Ngữ Ty tôi có chết cũng phải kéo anh theo cùng”.
Nói xong, Phi Ngữ Ty vừa cười lớn vừa đẩy cửa sổ bên cạnh bà ta. Bà ta đối diện Tề Mặc rồi thả người nhảy xuống dưới máy bay. Tiếng cười đắc ý, ngạo mạn và ngông cuồng của bà ta loáng thoáng vang vọng trong không trung, khiến người ta rùng mình.
Thông qua hệ thống liên lạc, đám Bạch Ưng và Giao Văn nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Tề Mặc và Phi Ngữ Ty đều nghiêm sắc mặt, Bạch Ưng vội lên tiếng: “Lão đại, hãy ấn vào nút màu xanh thứ năm, giảm tốc độ bay. Tôi sẽ đến đón lão đại ngay lập tức”. Vừa nói, anh ta vừa điều khiển hạ độ cao máy bay. Do mười hai chiếc máy bay chở hàng và năm máy bay chiến đấu còn lại vẫn chưa được khống chế hoàn toàn nên Bạch Ưng không dám tiến lại gần. Chỉ còn cách Tề Mặc giảm tốc độ để máy bay anh ta có thể tiếp cận.
Tề Mặc lạnh lùng nói với Bạch Ưng: “Sợ gì chứ? Mau kiểm tra xem rốt cuộc…”. Vẫn chưa dứt lời, Tề Mặc đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi của hắn có vấn đề. Nhanh như chớp hắn nhảy ra khỏi ghế cơ trưởng. Từ hai bên ghế đột ngột bật ra hai nửa vòng tròn sắt, khóa chặt vị trí hắn vừa ngồi, Tề Mặc bất giác chau mày.
Đột nhiên chỉ trong chốc lát, chiếc máy bay bị đóng kín. Đến cửa sổ và lớp kính phía trước cũng bịt kín mít. Buồng lái bỗng nhiên tối om, thiết bị chiếu sáng lập tức hoạt động. Một làn khói dày đặc từ bốn phương tám hướng lan ra khắp buồng lái.
Khí độc, là khí độc. Tề Mặc là người lăn lộn lâu năm trong chốn giang hồ, hắn lập tức bịt chặt mũi và miệng. Sắc mặt hắn cực kì lạnh lẽo. Không kịp nghĩ ngợi, Tề Mặc lập tức lao vào cửa khoang máy bay hắn vừa đột nhập, nhưng nó không hề suy suyển. Nghe tiếng động thì bên ngoài bị chặn bởi một lớp thép. Tề Mặc chau mày, dùng thân hình cao lớn của hắn nhanh chóng xô mạnh vào những chỗ khác trên máy bay.
“Lão đại, lão đại, máy bay sắp rơi rồi”. Bạch Ưng tái mặt hét lớn. Chiếc máy bay này không phải là máy bay không người lái, cần có người điều khiển nó. Tề Mặc vội đi tìm lối thoát nên chiếc máy bay rơi vào trạng thái rơi tự do.
Tề Mặc lập tức quay đầu, nhanh chóng trở lại điều khiển máy bay giữ thăng bằng nhưng hắn cũng không thể tìm cách thoát thân.
“Lão đại, giữ nguyên tốc độ, chúng tôi sẽ đến cứu lão đại”. Bạch Ưng điều khiển máy bay nhanh chóng bay về phía Tề Mặc.
Ly Tâm nhìn Tề Mặc qua màn hình hiển thị, sắc mặt cô cũng trở nên khó coi. Ở màn hình bên cạnh, Giao Văn cũng sầm mặt. Anh ta liên lạc riêng với máy bay Bạch Ưng: “Cứu thế nào? Cần tôi làm gì?”. Chiếc máy bay của anh ta cũng bay về phía Tề Mặc.
Bạch Ưng đáp: “Chỉ có thể dùng thuốc nổ số không. Anh có mang theo không?”. Vỏ của máy bay chiến đấu tương đối cứng, loại thuốc nổ và máy cắt thông thường đều vô tác dụng, chứ đừng nói là sức mạnh của một mình Tề Mặc.
Giao Văn cuống lên: “Số không? Tôi không có ý đó, tôi chỉ có số ba và số bốn”. Tề Mặc từng dùng thuốc nổ số một để cứu Ly Tâm khi cô bị nhốt ở trên con tàu. Loại thuốc nổ này hỏa lực không lớn nhưng có uy lực rất mạnh, là loại thuốc nổ chuyên dùng cho những bộ phận nhỏ. Thuốc nổ số không dùng cho thứ càng nhỏ hơn. Chiếc máy bay vốn không lớn lại không quá dày, chỉ có thể dùng thuốc nổ số không.
Thuốc nổ số lớn hơn hoàn toàn không thể dùng được, vì uy lực của nó tương đối đáng sợ, máy bay của Tề Mặc sẽ không chịu nổi. Không chỉ có máy bay, Tề Mặc ở bên trong càng không thể chịu nổi. Hắn ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng ngay tức thì.
Thuốc nổ vốn chỉ sử dụng trên mặt đất hay tàu bè, không ai dùng trên máy bay, nổ một cái là toi. Vì vậy, đám Giao Văn và Bạch Ưng đều không mang theo. Bây giờ đột nhiên cần dùng đến, mọi người đều ngớ ra.
Nghe vậy sắc mặt của đám Bạch Ưng càng khó coi. Giao Văn đập mạnh vào bàn điều khiển: “Tôi sẽ lập tức thông báo để bên đó đưa đến cho chúng ta”.
“Là khí độc số không năm”. Tề Mặc đột ngột lên tiếng qua hệ thống liên lạc. Lập Hộ hoảng hốt: “Số không năm? Đó là một loại độc tố thần kinh, khiến cho con người mất mạng trong một phút. Đã mười mấy giây trôi qua rồi, chúng ta không đủ thời gian điều người đưa thuốc nổ tới đây”.
Ly Tâm nghe anh ta nói vậy cũng thấy hoảng loạn. Cô không rời mắt khỏi Tề Mặc trên màn hình. Hắn dùng một tay bịt mũi miệng, thần sắc lạnh lùng và uy nghiêm, không một chút hoảng loạn hay sợ hãi. Trong khi đó, khói trắng xung quanh hắn ngày càng dày đặc.
Nhìn vào đôi mắt của Tề Mặc, Ly Tâm đột nhiên lén kéo Lập Hộ một cái, anh ta nhìn theo ánh mắt cô, lập tức hiểu ra điều gì, anh ta chộp vai Bạch Ưng, mọi người đều im lặng.
Mặc dù cuộc đối thoại giữa Giao Văn và đám Lập Hộ không truyền đến tai Tề Mặc, nhưng hắn có thể đoán biết nội dung thông qua khẩu hình của mọi người. Vì vậy, hắn mới xen lời. Đối diện với đôi mắt vô cùng lạnh đạm của Tề Mặc, Ly Tâm bất giác cắn môi.
Chiếc máy bay do Bạch Ưng lái nhanh chóng bay đến phía trên máy bay của Tề Mặc. Sắc mặt Bạch Ưng, Lập Hộ và Giao Văn đều cực kì xấu. Đến gần thì sao chứ? Bọn họ không có thuốc nổ, không có máy cắt, không có cách giải quyết nào trong thời gian ngắn như vậy. Vỏ máy bay được làm bằng nguyên liệu đặc biệt, súng bắn không thủng. Ngay cả xả khí độc ra bên ngoài bọn họ cũng không làm được, bây giờ biết làm gì đây?
Trên màn hình, Tề Mặc chau mày, ánh mắt lóe lên một thần sắc phức tạp khiến người khác không hiểu, khói độc xung quanh hắn phun ra càng nhiều hơn. Thời gian chỉ còn lại bốn mươi giây, Ly Tâm đứng dậy nắm lấy vai Lập Hộ: “Ngoài thuốc nổ ra không còn cách nào khác sao?”. Tuy Tề Mặc đối xử với cô không tốt nhưng cũng không xấu. Ly Tâm không thể chống mắt bất lực nhìn hắn từ từ tắt thở trước mặt cô, cô không thể chịu nổi điều đó.
Lập Hộ đứng ở cửa khoang sau, bắn không biết bao nhiêu viên đạn vào chiếc máy bay chở Tề Mặc nhưng hoàn toàn phí công vô ích. Nghe câu hỏi của Ly Tâm, Lập Hộ mặt tái mét hét lớn: “Có cách gì chứ? Không có thuốc nổ, cũng không có máy cắt. Chúng ta có thể làm gì?”.
Nghe đến từ “máy cắt”, mắt Ly Tâm sáng lên. Cô vừa chộp lấy tay Lập Hộ vừa tháo chiếc nhẫn trên tay: “Dùng cái này, dùng cái này”. Vừa nói, cô vừa điều khiển sợi dây thò ra khỏi chiếc nhẫn rồi rạch lên cửa khoang, trên cửa lập tức xuất hiện một vết nứt, Lập Hộ sững người.
Có lẽ đeo một thời gian dài, Ly Tâm rút mãi vẫn không thể lột chiếc nhẫn ra khỏi tay. Cô vừa cố gắng hết sức kéo chiếc nhẫn ra, vừa nói: “Xoay về bên trái ra sợi dây, xoay về bên phải ba vòng ra… Á á á….”. Ly Tâm chưa nói hết câu, Lập Hộ đột nhiên túm chặt hai chân cô, rồi vứt cô xuống dưới. Cả người Ly Tâm treo lơ lửng phía trên chiếc máy bay chở Tề Mặc.
“Làm nhanh lên”. Lập Hộ giữ chặt hai chân Ly Tâm, cả người anh ta bò ra bên cửa khoang máy bay, nửa thân trên hoàn toàn ở giữa không trung, những người khác nhanh tay giữ chặt lấy anh ta. Lập Hộ lúc này vô cùng sốt ruột, làm gì có thời gian lĩnh hộ lời nói của Ly Tâm. Đồ của cô, cô là người nắm rõ nhất. Vì vậy anh ta không nghĩ ngợi nhiều, đẩy thẳng Ly Tâm ra ngoài.
Ly Tâm bị treo người phía trên chiếc máy bay của Tề Mặc. Đầu óc cô nổ tung, mở mắt nhìn làn mây trắng xung quanh, cô bất giác dựng tóc gáy. Ở độ cao này, nếu không cẩn thận rơi xuống chắc sẽ chết không toàn thây.
“Nhanh lên đi”. Nghe cuộc nói chuyện của Ly Tâm và Lập Hộ, Bạch Ưng vừa điều khiển máy bay hạ xuống bay song song phía trên máy bay của Tề Mặc vừa hét lên với Ly Tâm đang lơ lửng trong không trung.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment