“Thông báo cho người của anh chuẩn bị đón hàng ở biên giới”. Giao Văn chưa lên tiếng, Tề Mặc đã cất giọng trầm trầm.
Giao Văn sững người nhìn Tề Mặc: “Bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì, Phi Ngữ Ty cũng không có động thái bất thường. Vậy…”.
Tề Mặc lạnh lùng đáp: “Đưa hàng vào một nơi bốn bề là biển cả như đất nước này, ngoài đường biển ra chỉ có đường hàng không. Hãy giám sát chặt chẽ các tuyến bay. Bọn chúng chỉ có thể đi theo con đường đó”.
Giao Văn vỗ đùi đánh đét một tiếng rồi đứng dậy: “Tôi hồ đồ mất rồi. Chuyện rõ như ban ngày tôi còn ngồi đợi tin làm gì chứ. Chúng ta chỉ cần lưu ý điểm này là xong”.
Vận chuyển một lô hàng lớn tới Australia ngoài đường biển và hàng không, đường bộ không có tác dụng. Đã được chứng kiến sức mạnh của Tề Mặc trên biển, Phi Ngữ Ty chắc cũng biết rõ, vận chuyển bằng đường thủy chẳng khác nào tự tay dâng hàng cho Tề Mặc. Vì vậy, bà ta chỉ có thể chọn đường hàng không.
Thấy Giao Văn đã hiểu ý, Tề Mặc bế Ly Tâm đang ngủ say đứng dậy: “Huy động mọi thế lực của anh, mở một đường bay tới Trung Đông. Cần phải giao hàng cho phía Trung Đông theo đúng kế hoạch”.
Nghe Tề Mặc nói vậy, mọi sự do dự và lo lắng biến mất khỏi gương mặt Giao Văn. Anh ta nhăn nhó: “Tề, anh chỉ làm khó người khác. Làm sao có thể dùng đường hàng không ở khu vực đó được. Ở đó mỗi thế lực một phách. Mượn đường bay ư? Oh my God, thể diện của tôi đâu lớn đến mức đó”.
Tề Mặc bế Ly Tâm ra ngoài, bỏ lại một câu lạnh lùng: “Đó là việc của anh”.
Hồng Ưng, Lập Hộ và Hoàng Ưng đi sau Tề Mặc quay sang nhìn Giao Văn bằng ánh mắt thương hại. Tình hình bên Trung Đông rất phức tạp, mở đường bay qua bên đó không phải là chuyện đơn giản. Đây chính là cái giá của việc đắc tội Tề Mặc.
Thấy Hồng Ưng và Hoàng Ưng đã đi theo Tề Mặc ra ngoài, Lập Hộ quay đầu khẽ nói với Giao Văn: “Văn lão đại, khi nào về hãy đào tạo lại đám thuộc hạ của anh. Nếu chuyện đưa nhầm người này lại xảy ra một lần nữa, lão đại của chúng tôi có khả năng sẽ càng gây khó dễ cho anh”. Lập Hộ vừa nói vừa mỉm cười đi ra ngoài.
Giao Văn gượng cười sờ mũi. Ai bảo cô Ly Tâm đó chạy đến ngồi cùng đám thuộc hạ của anh ta, hơn nữa có phải anh ta ra lệnh đưa Ly Tâm đi đâu. Sao Tề Mặc có thể trút giận lên đầu anh ta. Giao Văn lắc đầu, hít một hơi sâu, cố đè nén suy nghĩ khác trong lòng. Vụ này mà không nghĩ cách giải quyết êm đẹp, hủy hoại danh tiếng của Tề gia và anh ta, không cần Tề Mặc cầm dao truy sát anh ta, anh ta sẽ tự nhảy xuống Thái Bình dương trước.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi tối. Phi Ngữ Ty vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Bà ta giống như đến Australia để du lịch chứ không phải để tiến hành giao dịch Có điều, động thái của Phi Ngữ Ty không phải là điều Tề Mặc và Giao Văn coi trọng nhất nữa. Một khi không thể đoạt lại lô hàng sớm hơn thì cứ ngồi đợi, thời khắc cuối cùng kiểu gì cũng tới, tảng băng dưới mặt nước thế nào cũng phải nổi lên. Không thể ngấm ngầm ra tay thì dùng sức mạnh cướp lại. Bộ Quốc phòng lại cho rà soát tất cả các khu vực, Tề Mặc và Giao Văn không lo không tìm ra lô hàng.
“Lão đại, Bạch Ưng đến rồi ạ”. Năm giờ sáng, Bạch Ưng đặt chân đến Australia, mang theo huyết thanh mới sáng chế.
Tề Mặc ôm Ly Tâm ngồi trên ghế sofa, nhìn Bạch Ưng cung kính trước mặt, Bạch Ưng có khí chất nho nhã. Ngoài thần sắc lãnh đạm, anh ta hoàn toàn không giống một nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo.
“Lão đại, huyết thanh đây ạ”. Bạch Ưng hơi nhướng mày nhìn Ly Tâm ngủ say trong lòng Tề Mặc, hai tay cầm lọ thuốc đưa cho Tề Mặc.
Tề Mặc gật đầu: “Giao cho Lập Hộ”. Lập Hộ liền nhận lọ huyết thanh.
Bạch Ưng vẫn không rời mắt khỏi Ly Tâm: “Lão đại, cô ấy là…”.
“Tề, mục tiêu xuất hiện rồi”. Bạch Ưng chưa nói hết câu, từ hệ thống liên lạc vang lên tiếng Giao Văn.
“Mười hai chiếc máy bay chở hàng và sáu chiếc máy bay loại nhỏ. Chúng từ hướng Tây Nam qua Thái Bình Dương bay đến đây”. Giọng nói của Giao Văn đầy phấn khích pha lẫn sự khát máu.
Tề Mặc liền đứng dậy: “Đi”. Lập Hộ và Hồng Ưng đứng bên cạnh Tề Mặc không nói một lời, lập tức cùng hắn ra ngoài.
Mấy chiếc máy bay quân dụng ngụy trang loại nhỏ trên bãi cỏ lập tức cất cánh bay về phía Thái Bình Dương.
Lúc này, trời bắt đầu hửng sáng nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng. Nền trời xanh biếc trong suốt hơn cả nước biển, vừa sáng lại vừa tối.
Theo dõi hình ảnh xuất hiện trên radar, Tề Mặc chay mày. Mười hai chiếc máy bay vận tải chắc là chở toàn bộ lô vũ khí. Còn sáu chiếc máy bay loại nhỏ bay xung quanh mười hai chiếc kia người khác có thế không biết chứ hắn biết rõ, đó là máy bay chiến đấu thuộc lô hàng hắn bán đi Trung Đông. Mặc dù chúng đã được ngụy trang nhưng vẫn không thể lọt qua mắt hắn.
“Đó là máy bay chiến đấu loại mới nhất”. Bạch Ưng lên tiếng. Anh ta phụ trách lái chiếc máy bay chở Tề Mặc. Đây là hàng mới do nhóm nghiên cứu của anh ta sáng chế. Anh ta biết rõ tính năng của chúng, đều là loại tiên tiến nhất.
Bùm, không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa khổng lồ bay xuống dưới, vô số tia lửa bắn tung ra như trận mưa hỏa.
Tề Mặc sa sầm mặt lại khi chứng kiến cảnh tượng này. Chiếc máy bay vừa bị nổ tung là một máy bay quân dụng ngụy trang trong đội hình của hắn bám theo từ một hướng khác. Vừa rồi, nếu hắn không nhìn nhầm, chiếc máy bay đó đột ngột tiến lên phía trước, lọt vào tầm ngắm của máy bay chiến đấu. Nó trở thành quả cầu lửa trong chốc lát.
Đang ngủ say trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm bị giật mình thức giấc bởi tiếng nổ lớn. Cô bật dậy, mơ màng nhìn ngó xung quanh.
“Tề, đây là loại máy bay chiến đấu gì mà bắn xa thế?”. Giao Văn đang phụ trách chỉ huy ở một hướng khác của hệ thống liên lạc. Giao Văn trên màn hình ngoài vẻ kinh ngạc còn có vẻ nghiêm nghị. Anh ta biết lô hàng của Tề Mặc lần này có cả máy bay chiến đấu, nhưng anh ta không thể ngờ uy lực của nó lớn đến vậy, vừa đối mặt đã bị tiêu diệt, nên nhớ rằng máy bay họ ngồi cũng là máy bay chiến đấu của quân đội.
“Loại mới nhất. Tốt nhất anh nên tránh xa một chút”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình radar.
Đến lúc này Ly Tâm mới có phản ứng. Nhìn qua cửa kính thấy quả cầu lửa biến mất ở bên dưới, Ly Tâm bất giác rùng mình. Cô nhướng mày nhìn Giao Văn trên màn hình, trong lòng vô cùng chấn động, đó là máy bay chiến đấu! Vừa kết thúc cuộc chiến trên biển, bây giờ lại đọ sức trên không trung, rốt cuộc Tề Mặc sản xuất ra thứ quái quỷ gì vậy?
Từ trước đến nay, trong quan niệm của Ly Tâm, nhà sản xuất vũ khí cùng lắm là làm ra súng ống và đạn bác là ghê gớm lắm rồi. Hôm qua nghe nói Tề Mặc sản xuất chiến hạm gì gì đó, hôm nay lại là máy bay chiến đấu. Thật không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của nhà sản xuất vũ khí quốc tế?
“Lão đại, đối phương yêu cầu nói chuyện”. Bạch Ưng đột nhiên nói xen vào. Tề Mặc nhìn tín hiệu kết nối trên màn hình, hắn lạnh lùng nói: “Nối máy”. Cùng lúc đó, Giao Văn cũng hơi sững người rồi ra hiệu Hoàng Ưng đang lái máy bay của anh ta kết nối thông tin, xem ra đối phương muốn cùng lúc nói chuyện với hai bên.
Vài giây sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện gương mặt của Phi Ngữ Ty. Tề Mặc lạnh lùng ngồi tựa vào thành ghế, tay hắn vô thức vuốt tóc Ly Tâm. Ly Tâm mặc kệ hành động như đối xử với thú cưng của Tề Mặc, cô nép vào lòng hắn, mở to mắt theo dõi cuộc hội đàm ba bên.
Thấy Tề Mặc và Giao Văn cùng xuất hiện trên màn hình hiển thị, Phi Ngữ Ty sững người trong giây lát rồi đột nhiên cười lớn: “Hóa ra là Tề lão đại và con trai yêu quý của tôi. Thảo nào có người tự nhiên cản đường. Tôi đã nói mà, không biết ai to gan dám bao vây tôi, không ngờ lại là các người”.
Giao Văn cười nhạt: “Sao thế? Bà tưởng chúng tôi chết rồi? Thật đáng tiếc, thủ đoạn của bà không thể lấy mạng chúng tôi. Thảo nào bà dám ngông nghênh xuất hiện công khai. Đúng là chẳng có đầu óc gì cả”.
Phi Ngữ Ty mỉm cười, tao nhã dựa vào thành ghế. Bà ta cười nói: “Số con trai yêu quý của tôi cũng lớn thật đấy. Tôi tốn nhiều công sức như vậy mà anh vẫn thoát được. Anh khiến mẹ anh hao tổn tâm trí quá, đúng là chẳng hiếu thảo gì cả”.
Giao Văn vừa định tiếp lời, Tề Mặc giơ tay ngăn cản anh ta. Hắn đưa mắt nhìn Phi Ngữ Ty, cất giọng lạnh lẽo: “Bà muốn giết tôi? Phi Ngữ Ty, bà to gan thật”.
Phi Ngữ Ty mỉm cười lắc đầu: “No, no. Làm sao tôi dám động đến Tề lão đại. Tôi chỉ nhằm vào con trai yêu quý của tôi mà thôi. Tề lão đại đừng hiểu nhầm, Phi Ngữ Ty tôi không có lá gan đó”.
Tề Mặc lạnh lùng hỏi: “Vậy sao?”.
“Tất nhiên rồi”. Phi Ngữ Ty tươi cười đáp: “Nhưng nếu Tề lão đại ra mặt giúp con trai yêu quý của tôi, đến lúc đó nếu bị ngộ thương, Tề lão đại cũng không thể đổ tội cho tôi”.
Thấy Phi Ngữ Ty cười thản nhiên như chẳng coi tình thế trước mắt ra gì, Tề Mặc hừ một tiếng chậm rãi nói: “Tôi không có thời gian nhiều lời với bà. Bà sẽ tự trả lại lô hàng cho tôi, hay là tôi phải đích thân ra tay đoạt lại?”.
Phi Ngữ Ty nghe Tề Mặc nói vậy nghiêm mặt nhìn hắn: “Tề lão đại thẳng thắn thật. Được thôi, anh đã nói trắng ra như vậy, tôi cũng không còn gì để bàn. Nếu anh có bản lĩnh thì hãy qua đây lấy đi”. Vừa nói bà ta vừa nhướng mày mỉm cười, gương mặt lộ ra vẻ cao ngạo và miệt thị.
Thần sắc Giao Văn đột nhiên lạnh lùng đến mức đáng sợ. Anh ta nói chậm rãi từng từ một: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Nụ cười trên môi Phi Ngữ Ty càng tươi hơn, bà ta nhìn Giao Văn: “Không cần khách sáo. Thật ra tôi cũng muốn xem các anh có bản lĩnh gì để đoạt lại lô hàng”. Nói xong, Phi Ngữ Ty liền cắt đứt liên lạc với Tề Mặc và Giao Văn.
“Tề, anh yểm hộ tôi”. Giao Văn tức giận nói với Tề Mặc, đồng thời nhanh chóng ra hiệu bằng tay.
Tề Mặc lên tiếng: “Khoan đã”.
“Tề?”. Giao Văn nhướng mày nhìn Tề Mặc.
Tề Mặc chăm chú theo dõi chuyến bay và đội hình của Phi Ngữ Ty trên màn hình radar. Bạch Ưng nghiêm nghị nói: “Văn lão đại, thứ đáng giá nhất của lô hàng này là mấy chiếc máy bay chiến đấu. Đây là loại hiện đại nhất của thế giới hiện nay. Máy bay chúng ta lái không thể sánh bằng sáu chiếc đó. Bất kể về tốc độ, tầm bắn hay độ chuẩn xác, chúng ta đều không bằng họ. Mạo hiểm xông lên sẽ bị họ tiêu diệt ngay”.
Giao Văn nghe xong mặt tối sầm, chăm chú theo dõi màn hình radar. Tề Mặc cũng không lên tiếng. Người mua lô hàng này ở Trung Đông, tiền nhiều vô kể nên họ đặt mua trang thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới. Bất kể lô hàng rơi vào tay người nào cũng là chuyện không hay.
“Shit. Tôi lập tức đi điều máy bay có hỏa lực mạnh hơn để đối phó bọn chúng”. Giao Văn lạnh lùng hừ một tiếng. Trên đời này không có thứ gì là vô địch. Loại vũ khí này lợi hại, tất nhiên sẽ có loại khác ác chiến hơn khắc chế được chúng. Anh ta không tin không có cách nào đánh bại Phi Ngữ Ty.
Tề Mặc quan sát mười tám chiếc máy bay của Phi Ngữ Ty qua màn hình. Hắn nói với Giao Văn: “Anh hãy quan sát kĩ sơ đồ bay và cự li của họ bây giờ”.
Tề Mặc vừa dứt lời, không chỉ Giao Văn, cả Ly Tâm cũng nhướng mày nhìn lên màn hình. Mười hai chiếc máy bay vận tải xếp thành vòng tròn bay về phía trước. Trong khi đó, sáu chiếc máy bay chiến đấu không bay xung quanh mà bám sát máy bay vận tải. Khoảng cách giữa hai chiếc máy bay nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Ly Tâm bất giác sờ mũi. Điều này có nghĩa là gì? Trên một màn hình khác, gương mặt Giao Văn tỏa ra sát khí đáng sợ.
Tề Mặc chậm rãi lên tiếng: “Ở khoảng cách gần như thế này, nếu phá hủy bất cứ một chiếc máy bay chiến đấu nào, máy bay chở hàng bên cạnh cũng không chịu nổi sự tấn công. Trong máy bay chở hàng không chỉ có súng ống mà còn rất nhiều đạn pháo. Nếu bị nổ ở cự li gần như vậy, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, tất cả đều bị hủy diệt”.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm liền khẽ nói: “Thế thì tốt quá, có thể giải quyết hết bọn chúng mà không tốn nhiều công sức”. Hóa ra vấn đề đơn giản như vậy, không biết Tề Mặc và Giao Văn còn lo lắng điều gì?
Tề Mặc cúi đầu nhìn chằm chằm Ly Tâm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Ly Tâm dẩu môi lầm bầm: “Rất đơn giản mà”.
“Đúng là rất đơn giản, nhưng mục đích của tôi là lô vũ khí, chứ không phải đám người đó”. Tề Mặc trừng mắt nhìn Ly Tâm, nói rành mạch từng từ một.
Ly Tâm cứng họng. Phi Ngữ Ty dùng thuốc nổ hóa học khiến Ly Tâm vừa hoảng sợ vừa chịu nhiều đau đớn. Nhìn thấy bà ta là Ly Tâm chỉ muốn phanh thây xẻ thịt bà ta. Nghe thấy tiếng bà ta là đầu Ly Tâm bốc hỏa, chỉ muốn giải quyết đối phương cho hả giận, cô hoàn toàn quên mất mục đích tìm lại lô hàng của Tề Mặc.
Thấy sự giận dữ trong đôi mắt của Tề Mặc. Ly Tâm vặn vẹo người rồi chui đầu vào ngực hắn. Chết rồi, suy nghĩ này chứng tỏ cô không hề quan tâm đến chuyện của hắn, không coi chuyện của hắn là chuyện của mình.
Tuy Ly Tâm cảm thấy cô không làm sai điều gì, nhưng đối với Tề Mặc sẽ phạm phải sai lầm cực kì lớn. Tề Mặc là ma vương độc đoán đến mức cực đoan. Hắn luôn coi mình là mặt trời, mọi thứ bao gồm cả mặt trăng đều chuyển động xung quanh hắn. Nếu hắn biết trong lòng một ngôi sao nhỏ nào đó coi thường sự tồn tại của hắn, ngôi sao nhỏ đáng thương chắc chắn sẽ phải “bye bye” bầu trời, cứ nhìn vẻ giận dữ và lạnh lùng trong mắt hắn vừa rồi thì biết.
Tề Mặc túm cổ áo Ly Tâm ném người cô xuống đất. Ly Tâm ngồi phịch trên sàn máy bay. Ly Tâm không còn gì để nói, tên Tề Mặc này khống chế lực ném tương đối chuẩn. Cả người cô chỗ nào cũng bị thương ngoài cặp mông. Giờ thì “thập toàn thập mĩ” rồi, từ trên xuống dưới không chỗ nào mà không đau.
Lập Hộ nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt thương hại, anh ta lắc đầu nói thầm: “Đáng đời”. Anh ta quay sang hỏi Tề Mặc: “Tấn công từ xa không được. Nếu tiến lại gần sẽ bị họ tiêu diệt. Lẽ nào chúng ta buộc phải để họ hạ cánh. Bên dưới là địa điểm giao hàng, một khi họ giao hàng thành công, chúng ta không thể làm gì”.
Trong giới buôn bán vũ khí có quy tắc riêng. Nơi nào xảy ra vấn đề thì giải quyết ở nơi đó, không được dây dưa đến người khác. Lô hàng hiện nằm trong tay Phi Ngữ Ty, Tề Mặc có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lại. Nhưng một khi hàng đã giao vào tay người mua, lô hàng sẽ chính thức thuộc về kẻ đó. Nếu lúc đó động thủ là vi phạm quy tắc.
Lập Hộ đã hỏi vào đúng trọng tâm vấn đề. Mọi người đều im lặng nhìn Tề Mặc, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Giao Văn tuy cũng là lão đại, nhưng anh ta không thạo về nguyên lý và cách sử dụng vũ khí, đặc biệt là vũ khí tối tân. Vì vậy, anh ta chỉ có thể hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của Tề Mặc.
Tề Mặc lạnh lùng theo dõi màn hình radar. Hắn cất giọng trầm trầm: “Gây nhiễu tín hiệu, đột nhập vào máy bay”.
Tề Mặc vừa dứt lời, những người xung quanh đều sững sờ. Mệnh lệnh của hắn thoạt nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đây là máy bay chiến đấu đời mới nhất. Gây nhiễu tín hiệu rồi đột nhập vào máy bay? Quả là một ý nghĩ ngông cuồng, một quyết định táo bạo.
“Gây nhiễu kiểu gì?”. Giao Văn lên tiếng sau vài giây im lặng.
Tề Mặc tựa vào thành ghế, ngón tay gõ trên bảng điều khiển, một lúc sau cất giọng lạnh lẽo: “Tôi nhớ điểm tinh nhuệ nhất của lô máy bay chiến đấu này nằm ở chương trình máy tính. Nó có thể tự động tìm kiếm mục tiêu trong tầm bắn và lập tức phát động tấn công. Đây là điểm mạnh nhất đồng thời cũng là yếu nhất của lô hàng này”.
Tề Mặc nói đến đây, tất cả mọi người lập tức hiểu ra vấn đề. Bạch Ưng gật đầu: “Đúng vậy. Lô máy bay chiến đấu này được điều khiển bằng máy vi tính, độ nhanh nhạy và độ phân biệt đều ở mức cao nhất, vì vậy chúng không thể chịu đựng bất cứ sự gây nhiễu nào. Một khi gây nhiễu thành công, tất cả sẽ xảy ra vấn đề. Đây chính là nhược điểm duy nhất của chúng. Nhưng cũng vì đặc điểm quan trọng này, chúng tôi mới lập ra tầng tầng lớp lớp bảo vệ, gây nhiễu là công việc vô cùng khó khăn”.
Bạch Ưng nói xong, mọi người đều trầm mặc. Bạch Ưng là tiến sĩ về máy móc và công nghệ thông tin. Lời nói của anh ta có quyền uy nhất định. Hơn nữa, phần mềm bảo vệ do nhóm anh ta tạo ra. Anh ta nói rất khó có nghĩa thật sự khó.
“Lại đây”. Thấy đám đàn ông mặt mày nghiêm túc bàn luận, Ly Tâm đứng dậy, xoa mông chầm chậm lùi lại đằng sau. Bây giờ là thời điểm căng thẳng, nếu Tề Mặc không thuận tai vừa mắt gây khó dễ cho cô, cô sẽ bị lỗ lớn, tốt nhất nên tránh đi thì hơn. Ai ngờ mới rón rén đi hai bước, giọng nói lạnh lùng không một chút biểu cảm của Tề Mặc vang lên.
Thấy Lập Hộ và Bạch Ưng quay lại nhìn cô, Ly Tâm trừng mắt với họ, đồng thời lề mề bước về phía Tề Mặc.
Thấy Ly Tâm chậm chạp như rùa, Tề Mặc bất giác chau mày. Cô liền tươi cười rạng rỡ lao về phía hắn. Tề Mặc giơ tay ôm eo Ly Tâm, kéo cô ngồi lên đùi mình. Sau đó hắn chỉ tay vào chương trình đã được Bạch Ưng mở sẵn: “Phá giải hoặc gây nhiễu. Nếu cô thành công, tôi sẽ xóa nợ. Không thành công, tội càng nặng thêm”.
Mặt Ly Tâm liền tối sầm, chăm chú nhìn chương trình. Bí mật quân sự không nói làm gì, đây còn là công nghệ cao. Nếu cô biết, cô đã không ngồi đây để bị bắt nạt rồi. Ly Tâm quay đầu trừng mắt với Tề Mặc: “Anh nói đùa kiểu gì thế. Anh nghĩ tôi rành mấy thứ này sao?”.
Tề Mặc không nhìn Ly Tâm, hắn giơ tay vặn đầu Ly Tâm quay về đằng trước, nói giọng lạnh lùng: “Cô không có sự lựa chọn nào khác, muốn chết ở đây hay là sống sót trở về, tùy cô chọn”. Lời nói của hắn băng giá đến mức Ly Tâm toát mồ hôi lạnh.
Thấy Ly Tâm sầm mặt trợn mắt nhìn màn hình máy tính, Bạch Ưng hơi nhíu mày. Đây là chương trình phần mềm do anh ta dẫn đầu nhóm nghiên cứu tạo ra. Nếu dễ dàng bị phá giải hay gây nhiễu như vậy, anh ta chỉ còn nước rời khỏi Tề gia về quê cuốc đất. Không biết cô Ly Tâm này bản lĩnh thế nào, có thể phá giải hay không? Giờ anh ta chỉ mong chương trình yếu đi một chút, có thể bị phá giải.
“Cô được không đó?”. Trên chiếc máy bay khác, Giao Văn cũng tròn mắt nhìn Ly Tâm. Máy bay chiến đấu có tốc độ rất nhanh. Máy bay chở hàng tuy không nhanh bằng máy bay chiến đấu nhưng cũng không phải chậm. Nếu không thể giải quyết nhanh trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mọi việc coi như thất bại.
Ly Tâm trợn mắt nhìn chương trình trên màn hình, cô nghiến răng kèn kẹt. Cô không biết phá giải mấy thứ này. Tề Mặc dùng mạng sống để uy hiếp cô, đúng là đáng ghét.
Hoàng Ưng đang ngồi cùng máy bay với Giao Văn thấy Ly Tâm mãi không trả lời, liền nói: “Cô cứ coi như cô phá giải phầm mềm đó để ăn trộm là được”.
Nghe câu nói của Hoàng Ưng, Giao Văn lập tức xịu mặt, trợn mắt nhìn Ly Tâm: “Hóa ra chỉ là một kẻ trộm. Vậy thì có bản lĩnh gì chứ? Tôi thấy…”.
“Anh dám coi thường tôi?”. Ly Tâm thấy giọng Giao Văn đầy vẻ khinh thường, liền sầm mặt dữ tợn nhìn anh ta.
Giao Văn nhướng mày: “Lẽ nào cô có bản lĩnh gì khiến tôi không thể coi thường?”.
“Đừng nhiều lời nữa, nhanh lên”. Tề Mặc cất giọng đầy tức giận, cắt ngang hai người.
Ly Tâm lườm Giao Văn, hai bàn tay cô lập tức múa trên bàn phím, tức tối nói với Tề Mặc: “Tránh ra, để tôi tự ngồi”.
Tề Mặc sa sầm mặt nhưng thấy các ngón tay của Ly Tâm không ngừng chuyển động trên bàn phím, hắn liền đứng dậy nhường chỗ cho cô. Đám thuộc hạ đứng sau lại một lần nữa shock rớt cằm, có điều giờ đây không ai có thời gian nhặt lên.
“Mẹ kiếp”. Ly Tâm thầm chửi một tiếng. Cô không để ý rằng từ khi gặp Tề Mặc, từ một người phụ nữ lịch thiệp phóng khoáng, cô trở thành người suốt ngày chửi bậy. Lúc này cô đang giận điên người, gương mặt lộ rõ sát khí chằm chằm nhìn màn hình máy tính. Một người dùng mạng sống uy hiếp cô, một người coi thường cô, khiến Ly Tâm tức chết đi được. Cô không thèm quan tâm trước mặt là công nghệ cao tiên tiến lợi hại gì đó nữa, cứ làm theo lời Hoàng Ưng, coi nó là đối tượng cần ăn trộm để giải quyết. Sinh mạng quan trọng nhất, đây cũng là nhược điểm của Ly Tâm.
Thấy Ly Tâm đang nhanh chóng phá giải, Bạch Ưng cũng giúp sức, Tề Mặc bèn lên tiếng: “Bay cao hơn nữa, vào cự ly tầm bắn ngắn nhất”.
Nghe mệnh lệnh của Tề Mặc, Hoàng Ưng và Bạch Ưng lập tức gạt cần điều khiển. Hai mươi chiếc máy bay bao vây máy bay của Phi Ngữ Ty đồng thời bay lên cao, xuyên qua làn mây, bay phía trên máy bay của Phi Ngữ Ty. Đồng thời, họ vẫn giữ nguyên đội hình bao vây và khoảng cách an toàn. Trong khi đó, mười hai chiếc máy bay chở hàng và sáu chiếc máy bay chiến đấu của Phi Ngữ Ty tiếp tục duy trì lộ trình như cũ, mười hai chiếc máy bay vận tải lớn và hai mươi sáu chiếc máy bay chiến đấu ngụy trang giữ một đội hình kì lạ hướng về lãnh thổ Australia càng lúc càng gần.
“Cô còn lại mười phút”. Tề Mặc đứng cạnh Ly Tâm lãnh đạm nói. Chỉ còn chưa đến hai mươi phút nữa, đoàn máy bay sẽ tới Australia. Thời gian dành cho Ly Tâm không quá mười phút.
Trán Ly Tâm rịn đầy mồ hôi. Đôi bàn tay cô vẫn thao tác rất nhanh trên bàn phím. Vẻ tức giận và oán trách biến mất khỏi gương mặt Ly Tâm từ lâu, bây giờ chỉ còn lại sự tập trung tuyệt đối.
Qua màn hình hiển thị, Giao Văn thấy Tề Mặc không có bất cứ biểu hiện nào khác, như thể hắn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Ly Tâm, anh ta bất giác quay sang hỏi Hoàng Ưng: “Cô ta làm được không? Tề có vẻ tin cô ta quá”.
Hoàng Ưng lắc đầu: “Tôi không rõ. Có điều, chỉ cần cô ta có một phần vạn khả năng, lão đại cũng nhất định lôi ra bằng được”.
Giao Văn lắc đầu ngao ngán. Nhìn bộ dạng tập trung cao độ của Ly Tâm, anh ta thở dài. Đụng phải Tề Mặc, không biết Ly Tâm gặp may mắn hay bất hạnh.
“Cô chỉ còn một phút”. Vẫn là giọng nói vô cảm của Tề Mặc, nhắc nhở Ly Tâm thời gian còn lại.
“Shit. Anh lắm lời thế, tôi biết rồi”. Ly Tâm đấm mạnh tay lên bàn điều khiển, gương mặt lạnh lùng tức giận nói. Cô vô cùng nhạy cảm với thời gian, còn bao nhiêu phút bao nhiêu giây, trong lòng cô biết rõ hơn ai hết.
Tề Mặc đanh mặt, nhưng hắn không có bất cứ lời nói hay hành động nào trừng phạt Ly Tâm, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, cất giọng trầm trầm: “Chuẩn bị tăng tốc, mở cửa khoang dưới, người được chọn vào vị trí sẵn sàng”. Tất cả mọi người lặng lẽ tuân theo.
Ly Tâm chăm chú theo dõi hàng loạt thông số không ngừng chuyển động trên màn hình. Màn hình đột nhiên nhấp nháy, Ly Tâm lập tức ấn vào đó. Trên màn hình giám sát, sáu chiếc máy bay chiến đấu hơi rung nhẹ. Lập Hộ nãy giờ luôn chăm chú quan sát hét lớn: “Có bất thường”. Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đứng bật dậy.
Ly Tâm nói: “Tôi không có cách nào phá giải, chỉ có thể gây nhiễu. Các anh có nhiều nhất một phút hai mươi giây”. Phá giải không phải là sở trường của Ly Tâm, còn gây nhiễu đối với cô không thành vấn đề. Bất cứ phần mềm nào cũng có lỗ hổng, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Tề Mặc lên tiếng: “Đủ rồi, tăng tốc, lái sát vào”. Cùng lúc đó, mấy chiếc máy bay do Giao Văn chỉ huy nhanh chóng hạ độ cao xuống gần máy bay của Phi Ngữ Ty. Những người được chọn chờ sẵn ở cửa khoang dưới máy bay, chuẩn bị nhảy xuống máy bay bên dưới. Đám Hoàng Ưng và Lập Hộ cũng đã sẵn sàng, những người được chọn đều phải là cao thủ của cao thủ.
Bùm, một chiếc máy bay trong đội của Tề Mặc vừa áp sát chiếc máy bay chiến đấu bên dưới đột nhiên bị bắn nổ tung. Mọi người sững sờ, Ly Tâm nghiến răng: “Có người trong chiếc máy bay này chống lại sự gây nhiễu của tôi, tôi không thể khống chế được”. Vừa nói, Ly Tâm vừa múa mười đầu ngón tay trên bàn phím. Hai bên cùng đọ sức, liên tục khống chế và phản khống chế, khiến đối phương cũng không thể tiếp tục phát động tấn công.
Tề Mặc thấy vậy đột nhiên nói: “Bay qua bên đó, chiếc này để tôi”.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment