“Vị trí của cô?” Giọng nói lạnh lùng của Tề Mặc vọng ra từ chiếc hoa tai, mang âm hưởng uy nghiêm và bình tĩnh như thể núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không biến sắc.
Nghe tiếng Tề Mặc, đột nhiên trong lòng Ly Tâm thấy nhẹ nhõm. Cô trả lời nhanh như máy: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng đang ở trong một khoang tàu. Nơi này có rất nhiều container. Bên trong chứa toàn thuốc nổ thuộc tính kim loại. Cửa ra vào đã bị đóng kín. Tôi không thể ra ngoài. Anh hãy nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa”.
Tại phòng thuyền trưởng, Tề Mặc và đám Giao Văn nghe cô nói vậy đều biến sắc. Sắc mặt hắn càng trở nên u ám.
Giao Văn nghiến răng: “Thuốc nổ thuộc tính kim loại? Chúng tính làm gì?”.
“Lão đại, mau đi thôi”. Hồng Ưng và Lập Hộ vừa điều khiển chiếc tàu ngầm lại gần vừa thúc giục Tề Mặc. Từ cửa sổ trước mặt Tề Mặc, có thể nhìn thấy chiếc tàu ngầm nửa nổi nửa chìm trên mặt nước. Nắp tàu mở ra, Hồng Ưng nhô người lên khỏi con tàu.
Thần sắc Tề Mặc vô cùng lạnh lẽo, mắt hắn tràn ngập sát khí. Hắn không bận tâm đến chiếc tàu ngầm bên ngoài, ra lệnh cho Bạch Ưng: “Dò tìm vị trí của cô ta, nhanh lên”.
Bạch Ưng và Lập Hộ cuống cuồng tìm tần số của Ly Tâm. Lập Hộ vừa dò tìm vừa sốt ruột nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. lão đại, lão đại mau xuống tàu trước đi. Thuốc nổ thuộc tính kim loại không phải đồ chơi đâu”.
Giao Văn cũng cuống lên nói: “Tề, mau rời khỏi đó….”
“Nhanh lên”. Tiếng gầm giận giữ của Tề Mặc cắt đứt lời thúc giục của mọi người. Tề Mặc nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, trên màn hình kiểm soát cả con tàu đột ngột xuất hiện địa điểm mà Lập Hộ gửi đến. Đưa mắt nhìn thời gian còn lại trên đồng hồ, Tề Mặc đứng vụt dậy nói: “Hồng Ưng ở lại. Giao Văn tránh càng xa càng tốt. Tất cả mọi người rời khỏi nơi này”.
Gương mặt Giao Văn trên màn hình lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng sau đó anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giao Văn đấm mạnh xuống bàn điều khiển, cất giọng lạnh lùng: “Rút lui”.
“Không, lão đại còn….”. Hoàng Ưng không biết từ đâu chạy đến giữ chặt cần điều khiển, chống lại quyết định của Giao Văn.
Giao Văn không nhìn Hoàng Ưng, gương mặt anh ta như bị đóng băng: “Rút lui, anh ấy là Tề Mặc. Lời nói của anh ấy là mệnh lệnh”.
Chỉ vài từ ngắn gọn nhưng đủ khiến Hoàng Ưng lập tức bình tĩnh lại. Hoàng Ưng nghiến răng kéo cần điều khiển, chiếc quân hạm lập tức rẽ sóng phóng như bay về phía sai. Giao Văn nói đúng, lão đại là Tề Mặc, là thủ lĩnh của bọn họ. Lão đại chắc chắn đã chuẩn bị cẩn thận mới đưa ra mệnh lệnh đó. Anh ta không cần lo lắng cho sự an nguy của lão đại. Bởi vì đó là Tề Mặc, lão đại của Tề gia, chỉ hai từ Tề Mặc có thể đại diện cho tất cả.
Con tàu chở Hồng Ưng và Giao Văn lùi ra xa. Ở bên này, tàu ngầm của Hồng Ưng cập sát con tàu lớn. Những người còn lại trên ba con tàu lớn nghe theo mệnh lệnh của Tề Mặc liền lập tức rời tàu lao tới tập hợp trên tàu ngầm. Hồng Ưng và Lập Hộ không nói một lời, gấp rút tiến hành công tác chuẩn bị. Lời nói của Tề Mặc là một mệnh lệnh tuyệt đối. Dù phải đối mặt với cái chết, bọn họ cũng không được phép run sợ.
Lúc này, Ly Tâm vẫn bị nhốt trong khoang tàu. Nghe nội dung cuộc trao đổi giữa Tề Mặc và những người khác, lại nghe giọng nói sốt ruột của bọn họ và mệnh lệnh lạnh lùng của Tề Mặc, trán Ly Tâm chảy mồ hôi ròng ròng. Tay cô vẫn không ngừng dùng sợi dây nhỏ cắt cánh cửa sắt rất dày.
Thời gian còn lại chưa đến một phút. Tiếng tích tắc ở phía sau trở nên vô cùng rõ ràng, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở. Nhịp tim của cô dồn dập theo tiếng tích tắc, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không thể nào khống chế được.
Năm mươi giây, bốn mươi giây, thời gian chầm chậm trôi qua. Ly Tâm không muốn nhìn đồng hồ nhưng cô không thể kiềm chế nổi bản thân, chốc chốc lại cúi xuống xem. Càng xem, tim Ly Tâm càng đập nhanh hơn. Rõ ràng gương mặt vào đầu óc cô vô cùng bình tĩnh, nhưng cô không thể kìm chế được nhịp đập và sự run rẩy trong đó.
“Sợ gì chứ?” Một giọng nói bá đạo vọng đến, Ly Tâm giật mình cắn răng trả lời: “Tôi biết rồi”.
“Lùi lại phía sau, cách cửa khoảng mười mét”.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm chạy vội về phía sau, vừa chạy cô vừa bình tĩnh nói: “Góc dưới bên trái, khá yếu”. Chỗ đó cô dùng sợi dây kim loại cắt một miếng, chắc chắn yếu và dễ công phá hơn nơi khác”. Càng lúc cấp bách Ly Tâm càng bình tĩnh, lúc này cô không còn nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, chỉ biết nhanh chóng báo cho Tề Mặc tin tức chính xác nhất. Lúc này, tiết kiệm một giây là có thêm hy vọng sống sót, lãng phí một giây có thể phải đối mặt với cái chết.
Còn lại bốn mươi giây, ba mươi lăm giây. Tiếng tích tắc vẫn vang lên đều đều, cho thấy thời gian đang trôi qua nhanh chóng. Ly Tâm trốn ở đằng sau chiếc container đầu tiên, hai tay nắm chặt.
“Nằm xuống”. Giọng nói của Tề Mặc đột ngột vang lên. Ly Tâm không nghĩ ngợi nằm úp mặt xuống đất. Cùng lúc đó, một tiếng nổ không lớn nhưng có uy lực rất lớn phát ra từ cửa sắt. Trong chốc lát, những mảnh sắt vụn bay tứ tung, đập vào đống container ở bên trong. Lửa cháy khiến đêm tối bừng sáng.
Sau vụ nổ, Ly Tâm chỉ bất động đứng một giây, đợi những mảnh sắt đó bay ra, không đợi mệnh lệnh của Tề Mặc, cô nhổm dậy và lao người về phía cửa sắt đang cháy dở.
Góc dưới bên trái cửa sắt bị Tề Mặc phá hủy thành một lỗ hổng không lớn nhưng đủ một người chui lọt. Lúc này, chỗ cửa sắt bị phá hủy vẫn đang cháy dở. Ly Tâm không bận tâm, cô lao đầu vào. Tề Mặc ở bên ngoài đồng thời xông đến.Thấy đầu Ly Tâm thò ra, hắn liền giữ chặt gáy cô kéo mạnh, cả người Ly Tâm bị lôi ra ngoài.
Tề Mặc chộp lấy Ly Tâm, không cần biết cô đang ở trong tư thế nào, lập tức chạy thật nhanh về phía trước. Ly Tâm bị Tề Mặc kẹp cổ, mặt úp xuống dưới, được hắn kéo đi như bay với một sức mạnh vô cùng lớn. Tuy nhiên, cô không để ý mà chỉ vội nói: “Còn hai mươi giây”.
Tề Mặc không đáp lời Ly Tâm, trầm giọng nói: “Chuẩn bị”.
“Vâng”. Hồng Ưng và Lập Hộ đồng thời lên tiếng. Trên mặt biển, chiếc tàu ngầm từ từ chìm xuống nước. Hồng Ưng đứng trên nóc tàu ngầm chăm chú theo dõi phương hướng Tề Mặc và Ly Tâm sắp xuất hiện, trong đầu nhẩm tính thời gian còn lại.
Bên dưới tàu ngầm, Lập Hộ tiến hành các thao tác, kéo cần điều khiển, hạ mức nước, đóng cửa thông gió, tăng tốc độ. Tất cả những người trong tàu ngầm đều ngồi im tại vị trí của mình, sắc mặt trầm ổn như tượng điêu khắc.
Lúc này trên con tàu lớn, Tề Mặc tóm gáy Ly Tâm lao như bay, nhanh chóng tiếp cận chiếc tàu ngầm. Phối hợp với bước chân và tốc độ của Tề Mặc, tàu ngầm từ từ chìm xuống mặt nước.
Còn lại mười lăm giây. Với một tốc độ và sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, Tề Mặc lao đến sắt thành tàu nơi Ly Tâm lên tàu, thấy chiếc tàu ngầm chỉ còn nổi nóc, hắn bén ném cả người Ly Tâm về phía Hồng Ưng đang đứng đợi. Hồng Ưng liền đón lấy Ly Tâm, đồng thời tụt ngay xuống dưới tàu ngầm để nhường chỗ cho Tề Mặc.
Tề Mặc không nói một lời, bay người qua thành tàu lớn nhảy xuống nóc tàu ngầm. Sau đó, hắn vừa tụt vào bên trong vừa giơ tay kéo nắp đậy và đóng thật mạnh. Cùng lúc đó, toàn bộ chiếc tàu ngầm chìm xuống dưới nước. Thời gian được tính toán không sai một giây.
Hồng Ưng vừa ôm Ly Tâm rơi xuống khoang tàu, lập tức có người kéo họ sang một bên để tránh lối cho Tề Mặc. Chân chưa kịp chạm đất, Ly Tâm đã hét lớn: “Mau lái tàu đi, bọn chúng không chỉ làm nổ một con tàu, nhanh lên”.
Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hộ đã mở sẵn động cơ, vừa thấy hai người xuống, anh ta liền hạ cần gạt xuống, tốc độ lập tức tăng vọt, chiếc tàu ngầm phóng như bay dưới đáy biển. Ba giây, hai giây, một giây…. Ầm…
Không nghe thấy bất cứ tiếng nổ nào. Nhưng qua lớp cửa kính trong suốt, người trong tàu ngầm nhìn thấy sóng biển từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn xô tới như sóng thần. Một áp lực cực lớn như núi Thái Sơn đè nặng lên con tàu.
Vụ nổ tạo ra một áp lực khủng khiếp. Bọt nước cuộn xoáy nổ bùm phía sau chiếc tàu ngầm như thuốc nổ. Nó đã gần áp sát con tàu. Áp lực của ngàn tấn đến vạn tấn nước đột ngột ập đến. Dường như không một lực lượng nào có thể chống lại được sức mạnh khủng khiếp đó.
Chiếc tàu ngầm hiện đại mặc dù tăng tốc đến mức tối đa nhưng chỉ trong giây lát, thân tàu không ngừng lắc lư, các bộ phận trên tàu phát ra tiếng lục cục. Dưới áp lực của sức nước cực lớn, cửa kính ở thân tàu dùng để quan sát bên ngoài rạn nứt, nước biển lập tức tràn vào.
“Nước biển từ góc một trăm bảy mươi ba độ tràn vào…”
“Khoang sau không chịu nổi áp lực, đang dần tan ra…”
“Ở góc bảy mươi độ, nước biển tràn vào đường ống dẫn…”
“Nhiệt độ ở đáy khoang tăng”.
Một loạt báo cáo vang lên. Sắc mặt Tề Mặc lạnh như núi băng ngàn năm. Hắn lập tức nhanh chóng đi về phía phòng thuyền trưởng. Ly Tâm gia nhập đám người đi gia cố những chỗ rạn nứt, bị nước biển tràn vào.
Sức mạnh của nước biển là vô cùng lớn, càng xuống sâu áp lực càng lớn, nước vào tàu càng nhiều. Tuy chiếc tàu ngầm không xuống sâu lắm, nhưng lực ép khủng khiếp từ phía sau khiến cho cả vùng biển này đều như phát cuống, nước biển ập mạnh vào trong tàu.
Trong tay Ly Tâm không có bất cứ thứ gì. Cửa kính vốn chỉ bị nứt một lỗ bằng đầu ngón tay, nhưng chỉ trong chớp mắt nó bị ép đến mức càng ngày lỗ hổng càng lớn, sắt thép ở xung quanh cũng bắt đầu có vết rạn nứt. Ly Tâm không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bám vào thành tàu, dùng tấm lưng che chắn lỗ hổng, đồng thời hét lớn: “Lái tàu nhanh lên”. Cô bị một sức mạnh không ngừng đẩy người về phía trước, nhưng Ly Tâm cắn chặt răng cố giữ nguyên vị trí, dùng thân mình chắn nước, dù chỉ ít nước hơn một chút cũng là có thêm cơ hội sống sót.
Thuộc hạ của Giao Văn bên cạnh thấy vậy cũng dùng thân thể bịt kín chỗ hổng. Những người này là thuộc hạ của Giao Văn bình thường chuyên phụ trách nhận hàng từ Tề Mặc nên có những hiểu biết nhất định về nguyên lý vũ khí thông thường. Họ biết rõ việc dùng thân thể chắn không có tác dụng gì, còn gây tổn thương đến cơ thể. Nhưng ở trong tình thế nguy cấp mà việc tranh thủ thời gian chỉ tính bằng giây, họ đã hành động trước khi kịp suy nghĩ.
“Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là thứ gì?”. Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hộ cố gắng điều khiển con tàu. Áp lực quá lơn, chiếc đồng hồ gần như không hoạt động, không thể đo áp lực ở xung quanh. Máy móc không ngừng dao động. Nguy hiểm mỗi lúc một gần kề.
Trong chiếc quân hạm trên mặt biển, Giao Văn và Hoàng Ưng chăm chú theo dõi mấy con tàu đỗ gần nhau phía xa. Khi Tề Mặc ra mệnh lênh, họ đã bắt đầu rút lui nên lúc này họ đã cách khu vực nguy hiểm mười mấy hải lý.
Ầm…Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột ngột vọng tới. Qua ống nhòm, Giao Văn và Hoàng Ưng nhìn thấy ba con tàu lớn bị một sức mạnh vô cùng to lớn làm nổ tung. Ngọn lửa điên cuồng bốc lên nhanh chóng nuốt chửng mấy chiếc quân hạm cũ bên cạnh.
Mặt biển chấn động manh, cột nước dâng cao cả trăm mét dập tắt ngọn lửa điên cuống. Cột nước lớn bị đẩy lên từ áp lực dưới lòng biển giống như quả bom nguyên tử sau khi phát nổ, dâng cao trong chớp mắt rồi dừng lại rất lâu trên mặt nước, những con sóng lớn xung quanh nó cuồn cuồn bắn về bốn phương tám hướng.
Nước biển màu lam loang loáng ánh sáng lục, từ đáy biển truyền lên tiếng ùng ục, khiến Giao Văn và Hoàng Ưng ở trong phòng thuyền trưởng biến sắc.
“Rút lui, mau tăng tốc rút lui”. Giao Văn đập mạnh chiếc ống nhòm, cất giọng lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục.
Hoàng Ưng đứng bên cạnh không đợi Giao Văn dặn dò, lập tức kéo cần điều khiển. Chiếc quân hạm quay đầu, nhanh chóng lao về phía sau.
“Giỏi thật, giỏi thật dấy. Bọn chúng đúng là không biết tiếc tiền, sử dụng cả Urani”. Giao Văn đanh mặt chăm chú theo dõi từng đợt sóng lớn cuồn cuộn lao đến. Trên mặt biển, tiếng ùng ục ngày càng vang dội như tiếng gầm rú của rồng. Âm thanh không khí bị chèn ép đó khiến tai người như bị nút chặt. Dù ở trong chiếc quân hạm cũng có thể cảm thấy.
“Thuốc nổ thuộc tính kim loại gì chứ. Đây rõ ràng là….”. Hoàng Ưng không nói hết câu. Ly Tâm đương nhiên không biết đến Urani. Urani sau khi được gia công, mức độ ô nhiễm nghiêm trọng miễn bàn, uy lực và năng lượng phóng xạ vô cùng đáng sợ. Nếu không phải là nhà sản xuất vũ khí và chuyên gia vũ khí, ai mà biết thứ đó là Urani chứ. Ly Tâm nhận ra là thuốc nổ đã giỏi lắm rồi.
“Có lẽ Tề đã đoán ra. Bằng không anh ấy đã chẳng ra lệnh cho chúng ta rút lui”. Giao Văn nói.
Hồng Ưng trầm tư một lúc rồi gật đầu. Thuốc nổ thuộc tính kim loại tuy ghê gớm nhưng chiếc quân hạm của anh ta rất hiện đại, khả năng phòng chống cháy nổ thuộc loại tiên tiến nhất, mấy tàu thuốc nổ cũng không làm gì được họ. Tề Mặc ra lệnh bọn họ rút lui, nhất định là qua lời kể của Ly Tâm phán đoán đó là thứ nguyên liệu hóa học được gia công. Quân hạm của Hoàng Ưng lại không thể đọ tốc độ với chiếc tàu ngầm. Nếu không sớm rời đi, chắc chắn chiếc quân hạm sẽ nổ tung.
“Liên lạc với Tề”. Nhìn từng đợt sóng dội đến, Giao Văn liền nhíu mày. Sóng lao tới chỗ quân hạm của anh ta nhanh đến vậy, tuy tàu ngầm của Tề Mặc có tốc độ cực lớn, nhưng tính ra cũng không thể nhanh hơn sức tấn công mạnh như vậy của con sóng.
Giao Văn vừa nói dứt lời, Hoàng Ưng lập tức kết nối hệ thống liên lạc: “Lão đại, bên đó thế nào rồi? Bên đó thế nào rồi?”. Hoàng Ưng điều khiển quân hạm phóng về phía sau, đồng thời không ngừng liên lạc với chiếc tàu ngầm.
Không có tín hiệu trả lời. Trên màn hình chỉ có tạp âm rè rè. Hoàng Ưng bất giác khẽ run rẩy. Giao Văn đứng bên cạnh liền vỗ lưng Hoàng Ưng, đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Anh ấy là Tề Mặc. Anh ấy có thể đi, thì sẽ có bản lĩnh quay về”.
Lúc Tề Mặc liên lạc với Hồng Ưng, bên Giao Văn đều nghe thấy. Vì vậy, Giao Văn và Hoàng Ưng biết tất cả mọi người đều đã xuống tàu ngầm, nhưng bây giờ không thể liên lạc với Tề Mặc, Hoàng Ưng bất giác nhíu mày.
Giao Văn nói đúng, Tề Mặc không phải người làm việc bồng bột không suy nghĩ. Lão đại đã quyết định ở lại, chắc chắn có sự chuẩn bị cực kì chu đáo. Đây chính là bản tính của Tề Mặc.
Cùng lúc này, chiếc tàu ngầm càng lắc mạnh. Tay Lập Hộ gần như không thể giữ vững cần điều khiển. Thuộc hạ của Giao Văn liên tục báo cáo sự cố. Dưới áp lực cực lớn, tàu ngầm xuất hiện trục trặc nghiêm trọng không thể sửa chữa nổi.
“Dừng thiết bị cung cấp dưỡng khí”.
“Dừng thiết bị thoát nước”.
“Nâng cao thân tàu, hạ thấp cường độ thủy áp”. Lập Hộ đưa ra một loạt mệnh lênh, những người khác trong phòng thuyền trưởng bình tĩnh nhanh chóng làm theo.
“Ngừng tất cả các thiết bị phụ trợ”. Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vọng tới. Lập Hộ không quay đầu cũng biết Tề Mặc đã đến.
“Dừng mọi thiết bị phụ trợ”. Lập Hộ lập tức ra lệnh mà không có bất cứ sự nghi ngờ nào. Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy, nhường chỗ cho Tề Mặc.
Tề Mặc ngồi vào ghế thuyền trưởng. Hắn vừa đưa tay giữ chặt cần điều khiển đang không ngừng dao động, dùng hết sức gạt cần xuống rồi giữ chặt vừa nhanh chóng thao tác bàn điều khiển, đồng thời trầm giọng nói: “Tắt toàn bộ hệ thống chiếu sáng từ phòng thuyền trưởng. Tăng tốc độ tối đa”.
“Vâng”.
“Tắt hệ thống vận chuyển”.
“Tắt hệ thống chiếu sáng”.
“Tắt hệ thống đối tiếp”.
“Khởi động động lực, tăng tốc ở mức cao nhất”. Giọng nói bình tĩnh và ngắn gọn vang lên, trước những con sóng mạnh gấp trăm ngàn lần mãnh hổ phía sau, giọng nói ấy có vẻ trầm tĩnh khác thường.
Trong khoang tàu, lỗ thủng từ sau lưng Ly Tâm ngày càng lớn. Nước biển điên cuồng táp vào khiến lưng cô đau đến mức mất cảm giác. Đèn chiếu vụt tắt, thiết bị điều chỉnh nhiệt độ ngừng hoạt động. Trong khoang bỗng chốc nóng đến mức Ly Tâm cảm thấy khó thở. Nước mỗi lúc một dâng cao, vừa mới ở cẳng chân đã dâng tới bụng, sắp dâng đến ngực. Ly Tâm cắn chặt răng. Vào thời khắc này, tử thần đang chờ đợi ở phía trước, chỉ Tề Mặc mới có khả năng xoay chuyển tình thế.
Ngoài thiết bị động lực, mọi thiết bị phụ trợ đều ngừng hoạt động, con tàu ngầm lập tức tăng tốc độ tối đa. Tề Mặc giữ chặt cần điều khiển đang rung lên bần bật, đôi mắt vằn tia máu không rời khỏi bảng chỉ phương hướng rung lắc như sắp ngừng hoạt động. Hắn nói với Lập Hộ: “Liên hệ Hoàng Ưng tiếp ứng chúng ta”.
Lập Hộ liền gật đầu. Hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển ngừng hoạt động, Lập Hộ nhanh chóng khởi động thiết bị thông tin đeo trên tai. Đây là thiết bị được cài đặt tần số riêng dùng để liên lạc nội bộ giữa anh ta và Bạch Ưng. Hiện tại, hệ thống liên lạc giữa tàu ngầm và quân hạm bị cắt đứt nên Lập Hộ chỉ còn cách thông qua Bạch Ưng.
“Lão đại, lão đại, đã nhận được tín hiệu chưa ạ? Đã nhận được tín hiệu chưa ạ?”. Trên chiếc quân hạm, Hoàng Ưng vừa lái tàu vừa không ngừng bắt liên lạc với chiếc tàu ngầm của Tề Mặc. Tuy nhiên, đầu kia vẫn không có tín hiệu trả lời. Sắc mặt Giao Văn và Hoàng Ưng càng trở nên căng thẳng.
“Hoàng Ưng!”. Một tín hiệu khác truyền đến, gương mặt Bạch Ưng đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
“Phía Tây Nam, góc bốn mươi ba độ. Tàu của lão đại sẽ đến đó trong một phút nữa, cần sự tiếp ứng của anh.Nhanh lên, tàu của lão đại bị hỏng hóc nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong một phút”. Bạch Ưng nhanh chóng thông báo tình hình.
Hồng Ưng lập tức vừa điều khiển quân hạm về hướng Bạch Ưng vừa chỉ vừa nói: “Nhớ giữ liên lạc. Tôi cần nắm tình hình cụ thể”.
“Được”. Bạch Ưng nhanh chóng gõ bàn phím liên lạc với Lập Hộ.
“Lão đại, còn bốn mươi bốn giây nữa sẽ gặp Hoàng Ưng. Cột sóng thần ở đằng sau năm giây nữa sẽ tiếp cận chúng ta”. Lập Hộ liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay, bình tĩnh báo cáo.
Tề Mặc không nói một câu, nghe thân tàu phát ra tiếng lọc xọc, cảm giác con tàu rung lắc rất mạnh, hắn nói: “Chuẩn bị”.
Không ai đáp lời, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề. Tất cả mọi người trong phòng thuyền trưởng thầm đếm ngược bốn, ba, hai, một. Vừa đếm đến một mọi người đồng thời gạt tất cả các cần điều khiển, Tề Mặc đẩy cần điều khiển bộ dẫn động (dùng để tăng tốc) đến mức tối đa. Một giây trước khi cột sóng thần chạm vào con tàu, tất cả năng lượng của các thiết bị vừa bị ngừng hoạt động đều được giải phóng. Chiếc tàu ngầm như được giải thoát khỏi vũng bùn lầy, lao vọt về phía trước như tên bắn.
Thân tàu rung lắc kịch liệt, cảm giác luồng khí đè nặng biến mất trong phút chốc, tiếng động quanh thân tàu cũng im bặt, Ly Tâm thở phào. Cổ họng cô vẫn đầy nước biển giá lạnh, nhưng tim cô thì ấm dần lên.
“Thông báo cho Hoàng Ưng, chuẩn bị nối tàu”. Giọng Tề Mặc vẫn lạnh lùng như thường lệ. Thân tàu đã bị nước tràn nghiêm trọng. Nếu Hoàng Ưng không đến kịp, thì tự mà bơi vào bờ.
Con tàu phóng như bay lên mặt nước, ánh sáng ở bên ngoài bắt đầu rõ hơn, mặt biển mỗi lúc một gần.
Lúc này, Hoàng Ưng cố gắng hết sức lái chiếc quân hạm về hướng Tây Nam. Đến gần góc bốn mươi ba độ, anh ta chĩa phần đuôi quân hạm về nơi chiếc tàu ngầm sẽ tới, nhanh chóng mở khoang sau quân hạm. Chỉ thấy phần đuôi vô cùng to lớn của quân hạm tách ra, để lộ khoang tàu dùng để đỗ thuyền rộng rãi trên mặt nước.
Giao Văn theo dõi chiếc quân hạm qua màn hình giám sát, thấy đuôi quân hạm hoàn toàn mở ra, thời gian chỉ còn lại hai giây, anh ta hét lớn với Hoàng Ưng: “Tăng tốc, xông lên”. Hoàng Ưng ấn mạnh thiết bị động lực, chiếc quân hạm đạt tốc độ tối đa.
Cùng lúc đó, chiếc tàu ngầm do Tề Mặc lái bay ra khỏi mặt nước, lao về phía khoang tàu quân hạm vừa mở ra. Tàu ngầm có tốc độ nhanh hơn quân hạm. Chỉ tính sai một li, hai chiếc tàu sẽ đâm vào nhau và cùng hủy diệt. Trong phòng thuyền trưởng của chiếc quân hạm, Giao Văn và Hoàng Ưng cuộn chặt nắm đấm, mắt không rời khỏi màn hình theo dõi quá trình nối tàu.
Ở trong tàu ngầm, do các thiết bị phụ trợ đều ngừng hoạt động, Tề Mặc không thể quan sát tình hình bên ngoài. Hắn chỉ dựa vào khoảng thời gian đã định sẵn để phán đoán tình huống. Hết khoảng thời gian một phút, Tề Mặc đẩy cần điều khiển về phía sau, tắt thiết bị động lực. Chiếc tàu ngầm lập tức giảm tốc độ, nhưng theo quán tính vẫn lao đi, giữ tốc độ bằng tốc độ chiếc quân hạm. Giao Văn và Hoàng Ưng đấm mạnh vào không khí, xong rồi.
Chiếc tàu ngầm chui vào khoang sau của quân hạm một cách hoàn hảo. Hoàng Ưng lập tức điều khiển đuôi chiếc quân hạm hạ xuống, chở chiếc tàu ngầm trong lòng quân hạm, đồng thời lái quân hạm phóng đi.
Trong tàu ngầm, Lập Hộ thở phào nhẹ nhõm: “Lão đại, hoàn thành việc nối tàu”. Tề Mặc sầm mặt gật đầu, liếc nhìn bộ quần áo đã bị nước biển ướt rượt, hắn lập tức đứng dậy đi về phía khoang tàu.
Lập Hộ liền đi theo Tề Mặc, liếc nhìn đám thuộc hạ của Giao Văn vẫn chưa hết bàng hoàng, dõi theo Tề Mặc bằng ánh mắt sùng bái, Lập Hộ bất giác ngẩng cao đầu. Chỉ Tề Mặc mới có thể lái tàu giỏi như vậy, cũng chỉ Tề Mặc mới hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này. Chín chắn, bình tĩnh, thủ đoạn hơn người, tin tưởng họ vô điều kiện, đó chính là lão đại của bọn họ, người mà bọn họ vô cùng kính trọng và thề sẽ trung thành suốt đời, bất chấp tính mạng.
Bên trong khoang tàu, nước biển dần rút hết, Ly Tâm ngồi bệt xuống sàn tàu. Lúc này, cô mới phát hiện trán mình ướt đẫm mồ hôi, cô chắc chắn đó là mồ hôi, không phải nước biển. Cô đã quá căng thẳng. Vừa rồi mọi cảm giác của cô bị tê liệt, bây giờ thả lỏng cô mới biết thế nào là cảm giác ở giữa ranh giới sống và chết. Cảm giác này vô cùng kích thích, vô cùng khủng khiếp.
Đèn đột nhiên sáng lên, Ly Tâm liền nhíu chặt mày, một lúc sau mới quen với ánh đèn. Thấy Tề Mặc đứng ở cửa trước khoang tàu nhìn mình, ngay lập tức một nỗi sợ hãi khác ào đến. Thôi xong, lần này cô chết chắc, tất cả chỉ vì cứu cô.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment