TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Ly Tâm đeo bình dưỡng khí và máy đẩy, nặng nhọc leo từ đáy tàu lên tàu. Chui vào một góc tối, Ly Tâm há miệng thở hổn hển. Tại sao cô bị say sóng? Tại sao lại xảy ra chuyện vô lý như vậy? Ngẩng mặt nhìn lên thành tàu, Ly Tâm cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Trước đây mỗi lần đi làm nhiệm vụ, Ly Tâm đều ngồi máy bay, chưa từng đi tàu biển bao giờ. Khi theo Tề Mặc lên chiếc quân hạm, Ly Tâm tưởng cô có dịp được chơi trò gì mới lạ. Nào ngờ, sự mới lạ này nằm ngoài sức tưởng tượng của Ly Tâm. Cô bị say sóng liểng xiểng. Nhìn từng lớp sóng cuồn cuộn và mặt biển bao la không thấy bờ, Ly Tâm không cảm thấy thoải mái đã đời mà chỉ thấy bị giày vò vô cùng vô tận.

Tuy nhiên, sau sóng vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đáng sợ hơn cả là chuyện Ly Tâm có mặt ở nơi nà. Tại sao cô bị đẩy đi do thám trên tàu địch? Chăng qua cô bị say sóng nên được đưa xuống khoang sau nghỉ ngơi, sao cô lại lên tàu ngầm, xuống đáy biển, trời đất ơi, cô không biết bơi.

Trong lúc mơ mơ màng màng Ly Tâm chỉ nhớ là cô bị người bên cạnh kéo đi đẩy lại. Đến lúc đầu óc tỉnh táo, Ly Tâm phát hiện cô đã ăn mặc chỉnh tề ở dưới đáy biển rồi. Nhìn đàn cá bị kinh sợ xung quanh hoảng hốt lao qua người mình, Ly Tâm không hề cảm thấy hưng phấn hay thích thú mà chỉ muốn giết người. Cô không biết bơi, ném cô xuống đáy biển rốt cuộc là ý của ai?

Đảo mắt qua khoang thuyền tối om, cuối cùng Ly Tâm khôi phục hoàn toàn thần trí. Không ngờ cô đã bò được lên chiếc thuyền này nhờ bình dưỡng khí và máy đẩy. Cô tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình, nghiến răng tung nắm đấm vào không khí. Khi quay về, cô nhất định sẽ cho bọn họ biết tay. Cô phải đòi lại công bằng, bọn họ dám bắt cô đi làm nhiệm vụ trong lúc cô không tỉnh táo.

Ly Tâm tháo bình dưỡng khí và máy đẩy nặng trịch trên người cất vào một chỗ. Lúc trở về, cô còn cần đến mấy thứ này. Không có nó, chắc chắn cô sẽ làm mồi cho cá. Ly Tâm thậm chí còn tháo cả máy thông tin bên cạnh bình dưỡng khí đem đi cất giấu. Cô chưa mở ra nên không biết có thiết bị liên lạc.

“Shit, họ bắt mình đến đây làm cái gì?” Ly Tâm vỗ vỗ đầu, cố chịu từng cơn buồn nôn dâng lên trong lồng ngực. Cô vừa lẩm bẩm chửi thề vừa lặng lẽ đi lên phía trên con tàu.

Con tàu lớn thật, Ly Tâm lén lút băng qua mấy khoang tàu, cô không có cảm giác nào khác ngoài một chữ “lớn”. Ly Tâm không rõ nhiệm vụ của mình nên cô đành đi lung tung. Vừa tiến bước, Ly Tâm vừa quan sát xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù chưa từng đi tàu bao giờ nhưng có thể dễ dàng nhận ra, con tàu này lớn gấp mấy lần tàu của Tề Mặc.

Đi vài vòng, Ly Tâm không gặp một bóng người. Mặc dù say sóng nhưng trí thông minh của cô vẫn còn nguyên vẹn. Ly Tâm biết Tề Mặc muốn tìm lô vũ khí trên con tàu này. Vì vậy hắn cử cô đến đây chắc chắn không ngoài mục đích bắt cô đi tìm vũ khí, mặc dù Ly Tâm không nghe thấy mệnh lệnh này.

Đi quanh tầng một rồi lên tầng hai, Ly Tâm không rõ con tàu bố trí như thế nào, đâu là lối vào và lối ra, đâu là đầu tàu và đuôi tàu. Cô chỉ là tìm theo trực giác của mình.

“Sếp, anh thử nói xem bọn chúng có tìm đến đây không?”. Một giọng nói loáng thoáng vọng đến từ một nơi không xa lắm, Ly Tâm liền bước nhẹ hơn, dần dần di chuyển về phía đó.

“Chắc chắn đến, đối phương không phải là kẻ chấp nhận chịu thiệt”. Một giọng đàn ông đầy âm mũi vang lên.

“Anh nói chí phải. Giao Văn có thể chịu thiệt chứ tên Tề Mặc sẽ không bỏ qua. Cũng tốt, đến thì đến lẹ đi. Chúng ta đợi chúng”.

“Dùng sinh mạng của tôi để đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời cho người thân, tôi thấy cũng đáng”. Lại là giọng nói đầy âm mũi.

Ly Tâm nhíu mày, đưa tay bóp trán. Nghe người còn lại tán đồng, Ly Tâm nhanh nhạy đoán ra sự việc. Hai người đàn ông này chờ đám Tề Mặc lên tàu rồi liều chết cùng bọn họ. Như vậy, con tàu nhất định có vấn đề.

Sau khi hiểu ra vấn đề, Ly Tâm dựa vào vách ngăn giữa mình và đối phương. Xem ra hai người này là kẻ đứng đầu, chắc chắn biết rõ nội tình. So với việc lãng phí thời gian đi tìm lô vũ khí, bắt họ tra hỏi thì hiệu quả hơn.

Gặp phải bức tường thép rất lớn, cô sờ soạng một hồi cũng không tìm thấy khóa cửa. Nếu có khóa, cô sẽ có bản lỉnh lẻn vào mà không ai biết. Nhưng không có khóa thì phải làm thế nào? Ly Tâm không thể dùng thuốc nổ phá tường như Tề Mặc, vì vậy cô đành thở dài đứng nghe tiếng nói chuyện ở cách vách không ngừng truyền tới.

“Mình không tin mình không làm được”. Ly Tâm lẩm bẩm rồi tránh người qua đống chướng ngại vật đi sang bên kia. Chỗ này không thể qua, thì chắc chắn sẽ có chỗ khác qua được.

Càng đi sâu vào trong càng tối đen. May mà Ly Tâm từng luyện tập hoạt động trong đêm tối. Tuy ánh sáng rất yếu, cô cũng có thể nhìn rõ mọi vật.

Lần mò trong khoảng thời gian đốt một nén hương, rẽ qua vài ngả, Ly Tâm nhìn thấy một cánh cửa rất lớn. Trên cửa có khóa mật mã. Ly Tâm nhếch mép nở nụ cười thách thức. Đối với cô, khóa cửa chỉ là trò hề.

Ly Tâm sờ vào chiếc nhẫn trông rất bình thường cô đang đeo trên tay. Từ chiếc nhẫn thò ra một sợi dây đặc biệt cực nhỏ vừa mềm mại như tơ, vừa sắc như lưỡi dao. Ly Tâm không nghiên cứu cách giải mật mã mà trực tiếp thò tay vào bộ phận quan trọng nhất của khóa mật mã. Tay người có khớp mới có thể hoạt động, khóa mật mã cũng vậy, chỉ cần phá hỏng khớp của khóa mật mã, nó lập tức trở thành sắt vụn.

“Đúng là đồ ngốc, dùng khóa mật mã làm gì chứ?”. Ly Tâm lẩm bẩm. Chưa có khóa nào cô không mở nổi, khóa càng hiện đại càng dễ mở. Đối với cô, kiểu khóa cổ điển có khi còn phiền phức hơn một chút. Ly Tâm thấy cửa hơi hé mở, cô nhanh như tia chớp lách người vào bên trong.

“Mẹ kiếp”. Ly Tâm thốt một câu chửi thề khi thấy đống container xếp ngăn nắp ở bên trong. Cô đã phán đoán sai phương hướng của hai người đàn ông kia. Ly Tâm không biết cấu tạo của tàu biển hoàn toàn khác xe ô tô hay máy bay. Cô tính toán con tàu này theo kết cấu của máy bay hay ô tô thì đúng là sai một ly, đi cả ngàn dặm.

Tất cả đều là container to khủng khiếp xếp thành từng hang, không thấy điểm tận cùng.

Ly Tâm nhíu mày, xem ra đây là lô vũ khí Tề Mặc đang tìm. Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người đàn ông hồi nãy, họ không phải cố ý nói cho cô nghe, vì vậy trong này nhất định có vấn đề. Ly Tâm chầm chậm đi quanh chiếc container gần nhất. Nơi này không có mùi vị kì lạ, không có mai phục, không có cảm giác gì khác, cũng không có tiếng thở.

Do hành nghề ăn trộm nên trong hoàn cảnh khép kín, các giác quan đã được huấn luyện của Ly Tâm càng trở nên vô cùng nhạy bén. Cô có thể nghe thấy tiếng động nhỏ nhất. Đây là tố chất một kẻ trộm chuyên nghiệp cần có.

Ly Tâm nhắm mắt cảm nhận thật kỹ, nơi này đúng là không có gì bất thường, cả khoang tàu yên tĩnh đến mức đáng sợ. Ly Tâm sờ tay lên thùng container, lòng bàn tay có cảm giác lạnh lẽo và khô ráo, vỏ thùng không được bôi bất cứ thứ gì, không có khả năng gây nguy hiểm.

Ly Tâm điều khiển sợi dây nhỏ trên chiếc nhẫn, đâm vào góc phía sau của container. Container làm bằng thép đặc biệt bị sợi dây mảnh như tơ cắt ra một cách dễ dàng, để lộ những thứ ở bên trong.

Bên trong toàn là súng thật. Ly Tâm nhìn những cây súng cô không biết tên xếp ngay ngắn, có cây súng đã lắp ráp hoàn chỉnh, có cây tháo rời thành từng bộ phận. Báng súng đen tuyền lấp lánh.

Ly Tâm hơi nhướng mày khi không phát hiện ra điều bất thường. Chính vì nơi này hoàn toàn bình thường nên khi kết hợp với cuộc trò chuyện của hai người đàn ông, cô càng cảm thấy kỳ lạ. Ly Tâm tháo chiếc nhẫn hoa tai ra, cúi xuống dò tìm, đồng thời lật tìm đống vũ khí trong container.

Chiếc hoa tai không hề có phản ứng, container ngoài đống súng ống cũng chẳng có gì đặc biệt,. Ly Tâm vừa định từ bỏ cuộc tìm kiếm thì một nút tròn nhỏ như chiếc cúc ở dưới đáy container thu hút sự chú ý của cô.

Cũng vào thời khắc này, Tề Mặc đứng trên con tàu lớn, lạnh lùng nhìn đống trang bị được giấu vào một góc của Ly Tâm. Khi xuống khoang dưới của chiếc quân hạm mà không liên lạc được với cô hắn biết ngay có chuyện không ổn. Quả nhiên không sai, cô giấu đồ trong đó có cả máy liên lạc như giấu báu vật. Đúng là ngu xuẩn, lẽ nào việc say sóng ảnh hưởng đến trí thông minh và sự nhạy cảm của cô ta?

“Tề lão đại”. Một người toàn thân trang bị đồ lặn chạy đến.

Tề Mặc đưa mắt qua người đó, cố nén giận hỏi: “Tìm thấy không?”.

Người vừa đến cúi đầu: “Tề lão đại, chúng tôi đang tìm. Phía đuôi tàu không có, chúng tôi định tiến về phía đầu tàu tìm kiếm. Hai con tàu kia cũng không có tin tức gì. Tôi…Tề lão đại, có tin rồi….” Người đàn ông đang cung kính trả lời bỗng ngừng lại một chút rồi vội nói tiếp.

Tề Mặc nhíu mày, chỉnh lại thiết bị liên lạc trên tai, các kênh liên lạc đều truyền về một tin: đã tìm thấy hàng, đúng là vũ khí của họ. Tề Mặc biết những người được lựa chọn làm nhiệm vụ này đều là người phụ trách lô hàng này, họ nắm rõ lô hàng gồm những thứ gì, có quy cách ra sao. Xem ra họ đã thực sự tìm được. Cũng lúc này, từ phía mấy chiếc quân hạm ngụy trang vọng đến tiếng súng nổ. Giọng nói của Giao Văn vang lên trên hệ thống liên lạc: “Tề, tôi đã cử thuộc hạ lên mấy chiếc quân hạm. Trên đó đều là người của Phi Ngữ Ty”.

Tề Mặc lạnh lùng đáp lại: “Xác nhận lô hàng, không để ai sống sót”.

“Tất nhiên”. Giao Văn cười khẽ, ngữ khí của anh ta sặc mùi máu tanh.

Tề Mặc còn chưa cắt liên lạc với Giao Văn, trên con tàu hắn đang đứng đột nhiên vang lên tiếng súng nổ rát tai. Người đàn ông bên cạnh Tề Mặc lập tức báo cáo: “Tề lão đại, chúng ta và đối phương giao chiến”.

Tề Mặc đảo mắt qua đống trang bị lặn của Ly Tâm, thần sắc hắn lộ vẻ tàn khốc và lạnh lùng chưa từng thấy. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: “Ngoài cô gái, tôi không muốn thấy những người khác”. Nói xong, Tề Mặc liền quay người đi về phía đầu tàu.

“Vâng”. Người đàn ông bên cạnh lập tức thông báo mệnh lệnh của Tề Mặc qua bộ đàm.

Cuộc đọ súng ngày càng quyết liệt. Trong khi đó ở khoang tàu bên này, Ly Tâm chăm chú nghiên cứu vật tròn nhỏ màu đen vừa tìm thấy. Do nơi cô đứng có hiệu quả cách âm rất tốt nên Ly Tâm không hề nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài. Ly Tâm mở thêm mấy container khác, phát hiện cũng có những vật màu đen có cùng kích cỡ như vậy. Những thứ này giống bộ phận hẹn giờ nhưng hình như không phải, cũng không giống vật phát nổ. Đây rốt cuộc là thứ gì.

Lúc này đầu óc Ly Tâm không thấy choáng váng nữa, càng tìm cô càng tiến sâu vào bên trong.

Ly Tâm tiếp tục mở container, cô tiện tay rút vũ khí bên trong ra, đột nhiên cô thấy chúng nhẹ hơn, đáng nhẽ phải dùng hết sức mới bê lên được, giờ lại nhẹ đi một chút xíu.

Do ở nơi này hình như toàn cất giữ súng, không có các loại vũ khí khác, Ly Tâm mở mấy contaier nên đã nắm được trọng lượng của chúng. Tuy súng trong container này chỉ nhẹ hơn một chút, nhưng đối với người có bàn tay nhạy cảm như cô thì khác biệt này rất lớn.

Ly Tâm mở chiếc thùng có vấn đề ra, thấy bên trong không có súng mà xếp đầy những khối vuông. Ly Tâm lôi một khối vuông ra ngoài quan sát, cô đột nhiên có cảm giác co kéo. Ly Tâm lập tức ngừng tay, đây là cảm giác gắn với nhau, cô nhấc chúng lên nhìn kĩ, phát hiện các khối vuông được nối với nhau bằng một sợi dây mảnh như sợi tơ. Ly Tâm nhíu mày xem xét kĩ lưỡng.

Cùng lúc đó, Tề Mặc tiến về phía phòng thuyền trưởng không chút trở ngại. Tiếng súng nổ trên con tàu lớn ngày một thưa thớt, trong khi đó cuộc đọ súng trên mấy chiếc quân hạm vẫn hết sức kịch liệt. Có thể thấy, trên mấy chiếc quân hạm là lực lượng bảo vệ ba con tàu lớn, còn trên con tàu này không có sức mạnh đáng kể nào.

Đá chân đạp cửa phòng thuyền trưởng, Tề Mặc thấy hai người đàn ông có bề ngoài oai nghiêm đang bị người của hắn khống chế. Tề Mặc liền ngồi vào ghế thuyền trưởng, không hề bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ và thâm hiểm của hai người đàn ông. Hắn diều chỉnh hệ thống camera giám sát trên cả hai con tàu.

Thông qua hình ảnh nhảy liên tục trên màn hình, Tề Mặc nhìn thấy người của hắn đã xử lý hết tất cả mọi người trên tàu, giờ họ đang chia ra tìm kiếm vũ khí và tuần tra các nơi. Camera dò tìm mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ly Tâm. Mặt Tề Mặc càng tối sầm.

“Tề Mặc, rốt cuộc anh muốn gì? Dám đến cướp hàng của chúng tôi, mục đích của anh là gì?”. Một tiếng nói phẫn nộ từ phía sau vọng đến.

Tề Mặc quay sang nhìn hai người đàn ông vừa giận dữ vừa run rẩy. Hắn cất giọng lạnh lẽo: “Tôi đã nói tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào”.

“Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi”. Thuộc hạ của Giao Văn hơi run lên, lập tức lôi hai người đàn ông ra ngoài giải quyết bằng hai phát súng giảm thanh.

Ầm, mặt biển đột nhiên vang lên tiếng nổ cực lớn. Tề Mặc đưa mắt nhìn, chiếc quân hạm ngụy trang ở vị trí cách xa con tàu của hắn nhất nổ tung, biến thành biển lửa cháy rừng rực.

Trong khi đó, chiếc chiến hạm của Giao Văn từ từ tiến đến gần.

“Tề, tuyệt quá. Lúc nào anh cho tôi một thuyền đi”. Gương mặt điển trai của Giao Văn xuất hiện trên màn hình liên lạc, ánh mắt anh ta đầy vẻ hưng phấn. Tề Mặc lạnh lùng đáp lại: “Chỉ có lần này”.

Giao Văn cười lớn: “Tề cũng thật là. Tôi đã dám bắn, tất nhiên sẽ không tạo thành sự uy hiếp đối với anh. Phạm vi phát nổ chẳng tới chỗ anh”.

Tề Mặc sầm mặt trầm giọng nói: “Cũng vậy cả thôi”.

Giao Văn liền xị mặt: “Tề thật nhỏ mọn. Quả ngư lôi này hiệu quả tốt thật”.

Không cần Giao Văn tán thưởng, Tề Mặc cũng nghe thấy, Giao Văn vừa bắn ngư lôi, mấy chiếc quân hạm ngụy trang vốn đang nổ súng dữ dội bỗng nhiên thấy yên tĩnh hẳn. Mặc dù mấy con tàu ngụy trang đều là quân hạm nhưng bọn này chỉ phụ trách vận chuyển hàng, e rằng không có mấy tên biết sử dụng.

“Lão đại,hai con tàu còn lại cũng đã bị chúng ta chiếm lĩnh”. Hồng Ưng xuất hiện trên màn hình thay thế hình ảnh của Giao Văn.

Tề Mặc gật đầu: “Lục soát toàn bộ”. Tuy hỏa lực của mấy chiếc quân hạm không yếu nhưng người của hắn khống chế đối phương quá dễ ràng như vậy, mọi việc nên thận trọng là hơn.

“Vâng, tôi rõ rồi ạ”. Hồng Ưng đáp.

“Lão đại, lão đại nên quay về tàu đi ạ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm Ly Tâm. Dù sao đó cũng không phải là tàu của chúng ta”. Lập Hộ đứng sau Hồng Ưng lên tiếng.

Lúc Tề Mặc yêu cầu bọn họ quay về đón hắn rồi đưa hắn lên con tàu lớn, bọn họ không thể che giấu sự kinh ngạc. Sau đó, bọn họ mới biết người đi cuối cùng có bộ dáng vô cùng thê thảm đó là Ly Tâm. Hồng Ưng và Lập Hộ chỉ là người phụ trách ra lệnh, còn người của Giao Văn hành động, họ cũng không chú ý có những ai trên tàu, không ngờ Ly Tâm cũng bị đưa đi. Nghe nói Ly Tâm bị say sóng, lại chứng kiến bộ dạng không biết bơi của cô dưới đáy biển, bọn họ cũng cảm thấy hết sức lo lắng chứ đừng nói Tề Mặc. Tuy nhiên, việc Tề Mặc đích thân lên tàu địch tìm kiếm Ly Tâm khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

Tề Mặc nhíu mày lạnh lùng nói: “Tôi có tính toán của tôi, các chú cứ làm việc của các chú”. Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi ngắt liên lạc.

Tề Mặc nhìn chiếc chiến hạm bốc cháy bên ngoài, nó đang dần dần chìm xuống biển, chỉ một lát sau biển lửa ấy đã biến mất hoàn toàn giữa muôn trùng sóng nước.

Tề Mặc quan sát bàn điểu khiển trong phòng thuyền trưởng, hắn khởi động thiết bị phát thanh trên tàu. Không nhìn chiếc đèn xanh hiển thị bật sáng, Tề Mặc lập tức mở miệng: “Mộc Ly Tâm, tôi cho cô một phút để xuất hiện ở phòng thuyền trưởng”. Giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Tề Mặc lập tức vang vọng khắp con tàu.

Lúc này, Ly Tâm đang từ từ tách các khối vuông ra. Cô bất giác rùng mình khi thấy bên trong là các dây dẫn kim loại, cô đứng dậy nhìn hàng dãy hàng dãy thùng trước mặt. Mặc dù chưa từng chế tạo nhưng Ly Tâm biết, đó chính là thuốc nổ, thuốc nổ thuộc tính kim loại.

Quay đầu nhìn container khổng lồ ở đằng sau, hai chân Ly Tâm mềm nhũn. Phá hủy con tày này chắc chắn không cần nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc chúng có mục đích gì? Thuốc nổ thuộc tính kim loại không cần châm lửa cũng có thể phát nổ, uy lực gấp mấy lần thuốc nổ bình thường. Trời ạ, đây là thứ vô cùng khủng khiếp.

Gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, giọng nói bá đạo của Tề Mặc vọng đến khiến Ly Tâm toát mồ hôi lạnh. Ly Tâm nhẹ nhàng đặt khối vuông trong tay xuống, không để dây dẫn kim loại rung lên dù chỉ một chút rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ly Tâm mới chạy hai bước, đống cúc tròn đen trong container đột nhiên phát sáng, bức tường ở phía xa xuất hiện đốm sáng màu xanh lục như thể đột nhiên có vô số ngọn lửa ma trơi, khiến cho khoang tàu tối om trở nên âm u.

“Gì vậy nhỉ?”. Ly Tâm vừa chạy vừa lôi cúc đen ra nhìn. Cô chỉ thấy chiếc cúc vốn đen sì không ngừng nhấp nháy trong bóng tối, phát ánh sáng màu xanh lục và kêu tích tắc. Tiếng động phát ra từ chiếc cúc rất nhỏ nhưng do trong container có nhiều cúc đồng loạt kêu tích tắc, âm thanh tuy nhỏ nhưng khiến người nghe dựng tóc gáy.

Ly Tâm liền nổi da gà. Đây chính là bộ phận hẹn giờ, nhưng ai đã khởi động bộ phận hẹn giờ? Chắc chắn cô không phải là người khởi động, vậy thì ai? Ly Tâm tái mét mặt, lấy hết sức bình sinh lao về phía cửa lớn. Cô vừa chạy vừa nghiến răng, cô sẽ xé xác kẻ nào dám khởi động mấy thứ nguy hiểm này.

Một tiếng “rầm” vọng tới, Ly Tâm cảm thấy còn đáng sợ hơn tiếng sấm sét kinh thiên động địa. Ly Tâm chạy đến bên cửa, lúc này cửa đã đóng kín mít. Ly Tâm giơ tay ra đẩy, cánh cửa không hề nhúc nhích. Cô lại lần mò, không phát hiện ra một khe hở nhỏ. Tiếng “rầm” vừa nãy chính là tiếng đóng cửa. Chắc chắn đây là điều khiển từ xa, tất cả được chế tạo liên hoàn, mục đích không phải nhốt người ở bên trong mà để người bên ngoài không thể vào trong.

Ly Tâm sờ soạng khắp nơi. Lúc này cánh cửa như một bức tường nhẵn, đừng nói là tìm thấy khóa, đến một vết nứt cũng không có. Tiếng tích tắc quái dị ở đằng sau giống như đếm ngược thời gian giục giã đòi lấy mạng người. Ly Tâm nóng ruột đấm mạnh vào thành cửa. Cô điều khiển sợi dây trên chiếc nhẫn nhưng không có tác dụng. Cánh cửa quá dày, lại được làm bằng sắt đặc biết, chiếc nhẫn của cô không có đất dụng võ.

“Shit!Tên khốn khiếp nào nhốt mình trong này? Đồ chết tiệt”. Ly Tâm vừa chửi rủa vừa sờ xoạng một lượt, vẫn không thể phát hiện ra khe hở nào, cánh cửa đã liền thành một khối với bức tường. Chiếc nhẫn của cô chỉ có thể cắt từng chút tạo thành một khe hở nhỏ xíu, nhưng vậy thì sao đủ.

Mồ hôi từ trán Ly Tâm chảy ròng ròng xuống mặt, cảnh tượng trước mắt cô mờ đi trong giây lát. Ly Tâm cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, vừa bình tĩnh tiếp tục cắt cửa vừa nhanh chóng điều chỉnh chiếc hoa tai, xem có thể liên lạc với phòng điều khiển hay không.

“Tề Mặc, Tề Mặc…” Không có tiếng trả lời.

“Tề Mặc…”. Ly Tâm vẫn không thể liên lạc với Tề Mặc. Cô biết cơ hội liên lạc là rất nhỏ, vì cô không rõ tần số của con tàu này. Cô buộc phải dò sóng lung tung, mặc dù cơ hội vô cùng nhỏ nhưng Ly Tâm vẫn không bỏ cuộc. Trong hoàn cảnh này, chỉ có Tề Mặc mới có thể cứu cô.

Ly Tâm tháo vỏ ngoài chiếc cúc nhỏ hẹn giờ trong tay, bên trong có kim chỉ thời gian hẹn giờ trong hai phút. Mặc dù tình thế vô cùng cấp bách nhưng đầu óc Ly Tâm tỉnh táo hơn lúc nào hết. Cô biết rõ hai phút này không phải là chúng cho cô thời gian để vùng vẫy trốn chạy, mà bởi vì nó liên quan đến rất nhiều thứ, cần hai phút để đồng thời khởi động. Hơn hai mươi giây trôi qua nhưng vẫn chưa thể liên lạc được với Tề Mặc, tim Ly Tâm như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

“Ly Tâm?”. Chiếc hoa tai của Ly Tâm đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.

“Tôi đây, anh là ai?”. Nghe thấy tiếng người, Ly Tâm vội vàng hét lên.

“Bạch Ưng”. Người đàn ông lãnh đạm trả lời. Ly Tâm đấm mạnh tay lên cửa sắt. Một chiếc hoa tai của cô nằm trong tay Bạch Ưng, sao cô không sớm nghĩ đến điều này.

“Mau thông báo cho Tề Mặc đến cứu tôi. Chỗ của tôi toàn là thuốc nổ. Nhanh lên, chậm một giây tất cả mọi người sẽ bị nổ tung”.

“Cô đang ở đâu?”. Bạch Ưng hỏi.

“Tôi đang ở trong một khoang tàu. Tề Mặc cũng ở trên con tàu này. Nhanh lên, bây giờ chỉ còn lại một phút rưỡi”. Ly Tâm nhanh chóng trả lời.

Nghe tin Tề Mặc ở cùng một chỗ với Ly Tâm, Bạch Ưng hốt hoảng ngắt liên lạc với cô, lập tức liên lạc với Tề Mặc.

“Lão đại, lão đại”. Sau khi nhanh chóng liên hệ với Lập Hộ, Bạch Ưng xuất hiện trên màn hình trước mặt Tề Mặc. Anh ta nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt vô cùng khẩn trương.

Thấy Bạch Ưng đột ngột xuất hiện trên màn hình, sắc mặt rất khó coi, Tề Mặc chau mày: “Nói”. Lập Hộ biết là có chuyện cấp bách nên lập tức mở mấy màn hình ra. Trong chốc lát, tất cả màn hình đồng thời được bật lên.

“Ly Tâm vừa liên hệ với tôi, nói cô ấy và lão đại đang cùng ở trên một con tàu. Chỗ cô ấy có thuốc nổ, chỉ một phút hai mươi giây nữa, thuốc nổ sẽ khởi động, uy lực vô cùng lớn”. Bạch Ưng báo cáo tình hình một cách ngắn gọn nhất.

Hồng Ưng lập tức biến sắc mặt, đứng dậy nói lớn: “Lão đại, mau rời khỏi nơi đó. Tôi sẽ đi đón lão đại ngay”.

Đồng thời Giao Văn ở một màn hình khác cũng thét lớn: “Có vấn đề! Mấy chiếc quân hạm ngụy trang toàn là tàu cũ. Tề, mau rút đi, nhanh lên”.

Thần sắc Tề Mặc càng trở lên lạnh lẽo, hắn cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, ra lệnh cho Bạch Ưng: “Mau kết nối tần số của cô ta”.

Sau khi Bạch Ưng cắt đứt liên lạc, Ly Tâm một mặt cố giữ bình tính, mặt khác không ngừng dùng sợi sây trên chiếc nhẫn cắt cửa sắt. Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng cắt và tiếng tích tắc tích tắc từ bộ phận hẹn giờ khiến khoang tàu càng trở nên âm u đáng sợ.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top