Ăn một bữa ngon lành, mọi sự mệt mỏi đều tan biến, Ly Tâm vô cùng tỉnh táo. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có nhiều người và xe lặng lẽ đi lại trong bóng đêm. Tiếng cánh quạt thấp thoáng vọng tới, hai chiếc máy bay trực thăng từ trên không trung hạ cánh xuống giữa sân.
Sau khi được nhìn thấy chiếc máy bay quân dụng của Giao Văn, Ly Tâm cảm thấy không còn thứ gì có thể khiến cô kinh ngạc nữa. Chỉ là máy bay trực thăng thôi mà, những người có tiền đều có thể mua được máy bay trực thăng. Đối với Tề Mặc và Giao Văn, đó chỉ là món đồ chơi nhỏ.
Nhìn những chiếc xe cảnh sát rồng rắn rời khỏi sân golf, Ly Tâm bất giác lắc đầu. Do trước đây cô làm nghề ăn trộm nên cô không có chút cảm tình nào với cảnh sát. Nhìn đám cảnh sát bỏ đi, Ly Tâm biết bọn họ không tìm ra thứ gì khả nghi, Nếu Tề Mặc không đối phó nổi chuyện này, hắn không thể nào ngồi vị trí lão đại lâu như vậy.
Ly Tâm vô tình nhìn về phía máy bay trực thăng, phát hiện có hai người đàn ông từ trên máy bay bước xuống một cách vội vã. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng do Ly Tâm ở vị trí cao nhất của sân golf lại có ánh đèn chiếu sáng nên cô có thể nhìn rõ hai người đàn ông vừa xuống máy bay, một người mặc thường phục còn một người mặc quân phục. Hai người đàn ông đi theo Hồng Ưng vào phòng nghỉ. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kì. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy về phía phòng nghỉ, nơi có Tề Mặc và Giao Văn.
“Tề lão đại, Văn lão đại! Hai người có ý gì vậy?”. Ly Tâm lao đến, vừa kiếm được chỗ nấp bên ngoài cửa phòng, liền nghe thấy một tiếng nói phẫn nộ vọng ra.
“Ra đi”. Tề Mặc và Giao Văn còn chưa trả lời, giọng nói vô cùng lạnh lùng của Tề Mặc bỗng dưng truyền đến tai Ly Tâm.
Ly Tâm sờ chóp mũi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Ưng không biết đứng trước mặt mình từ bao giờ. Ly Tâm bất giác nhướng mày, cô ở ngoài nghe trộm, chỉ cần là người của mình đều biết đó là cô, tại sao lại bảo cô vào phòng?
Hoàng Ưng thấy cô bèn trừng mắt hất đầu ý bảo cô vào trong rồi đi vào trước.
Ly Tâm nhún vai, cô vốn không phải là người tò mò. Cô hiếm khi có hứng thú nghe trộm người khác nói chuyện, ai ngờ bị bắt ngay tại trận. Xem ra mấy hành động lén lút không thích hợp với cô. Ly Tâm chỉnh trang lại quần áo, theo Hoàng Ưng đi vào phòng.
Tề Mặc trợn mắt nhìn Ly Tâm. Cô dám nghe trộm, đúng là làm mất mặt hắn. Nhìn ánh mắt hung dữ, gương mặt lạnh lùng nhưng không có sát khí của Tề Mặc, Ly Tâm liền mỉm cười rồi ngoan ngoãn đứng ra sau lưng hắn, nhìn hai người đàn ông khiến cô thấy hứng thú.
Hai người đàn ông ngồi đối diện Tề Mặc và Giao Văn không già không trẻ, tầm trên bốn mươi, dưới năm mươi tuổi, trông mặt mũi rất có uy. Giờ nhìn người đàn ông mặc quân phục ở khoảng cách gần cô có thể nhìn rõ người này mang quân hàm thượng tướng. Ly Tâm không khỏi kinh ngạc.
Còn người ngồi bên cạnh mặc thường phục nhưng phía dưới lộ ra đuôi áo cũng làm Ly Tâm giật mình, đuôi áo của ông ta cũng là quân phục. Tuy nhiên, cô không nhìn ra quân hàm của người đó. Người đàn ông này và viên thượng tướng ngồi ngang hàng nên Ly Tâm đoán, cấp bậc của ông ta chắc chắn không phải là nhỏ.
Chỉ nhìn qua hai người, Ly Tâm đã hiểu ra tại sao cô đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kì. Hai vị tướng quân của đất nước này nửa đêm đi máy bay trực thăng đến dinh thự của Tề Mặc, Ly Tâm không muốn tò mò cũng không được. Xem ra, thế lực của Tề Mặc và Giao Văn lớn ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Người của tôi”. Tề Mặc lãnh đạm nói ba từ đơn giản, coi như là giải thích với hai người đàn ông đối diện.
Sau khi nghe câu nói của Tề Mặc, sát khí trong ánh mắt vốn đầy đối địch của hai người đàn ông liền biến mất. Ly Tâm đột nhiên hiểu ý của Tề Mặc khi giới thiệu cô với đối phương. Đối phương có chức vị không thấp, Tề Mặc trực tiếp giới thiệu cô là người của mình, để họ làm quen với cô. Nghĩ đến đây, Ly Tâm bất giác nhướng mày, sau này, việc thoát khỏi Tề Mặc sẽ càng ngày càng khó khăn hơn. Nếu toàn thế giới đều biết cô là người của hắn, thì cô biết trốn đi đâu?
Người đàn ông mặc quân phục đảo mắt qua Ly Tâm rồi quay sang Tề Mặc, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nói: “Tề lão đại, hôm nay anh có ý gì? Hai chiếc máy bay quân dụng tự nhiên bay đến đây, rốt cuộc các anh định làm gì?”.
Tề Mặc bình thản trả lời: “Tôi vội, không có ý gì khác”.
Người đàn ông mặc thường phục thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, tự dưng dùng hai chiếc may bay quân dụng bay bằng đường bay quân dụng tới đây, làm sếp lớn của tôi tưởng có vấn đề gì, bắt tôi phải bay thẳng từ nước ngoài về đây”.
Người mặc quân phục cũng gật đầu: “Không có ý gì khác là được rồi. Các anh bay qua đây một cách lộ liễu như vậy, nhận được tin báo, tôi không ngồi yên nổi. Hai vị lão đại, sau này nếu hai vị đến Australia xin hãy thông báo trước. Hai vị đột nhiên nhập cảnh, khiến cấp dưới của tôi trở tay không kịp, còn tưởng là kẻ địch tấn công. Bây giờ, cả Cục An ninh quốc gia của chúng tôi rơi vào tình trạng náo loạn, tất cả ở trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh”.
Giao Văn liền bật cười: “Ai bảo các ngài đều là những người vô cùng bận rộn, muốn liên hệ với các ngài không biết phải qua bao nhiêu kênh. Mượn tuyến đường bay quân dụng của các ngài là phương thức thông báo cho các ngài nhanh nhất”.
Hai người đàn ông nới lỏng cà vạt, tựa vào ghế sofa, gương mặt hoàn toàn nhẹ nhõm. Ly Tâm thầm nghĩ, hóa ra máy bay của Giao Văn đến đây bằng tuyến đường bay quân dụng, thảo nào trên đường đi không gặp trở ngại, chỉ bị cảnh sát đuổi đến cửa. Những mối quan hệ bên trong quả là phức tạp.
“Ngài Cục trưởng, cấp dưới của ngài hành động nhanh quá. Cả hai lần đều xông tới đây gây khó dễ cho chúng tôi”. Hồng Ưng đứng sau Tề Mặc, nhìn người đàn ông khoác quân phục bằng ánh mắt bình tĩnh.
Vị Cục trưởng gì đó phẩy tay: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý vụ này, các anh đừng lo”.
Hồng Ưng mỉm cười: “Chúng tôi không lo. Có hai vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết”.
Người đàn ông mặc thường phục nghe vậy cười ha hả: “Hồng Ưng nói không sai. Việc cỏn con này chẳng đáng gì, các anh đừng bận tâm. Nhưng cấp dưới của tôi hành động nhanh chứng tỏ năng lực không tồi. Mong hai vị lão đại đừng gây khó dễ cho bọn họ”.
Hồng Ưng liền bật cười: “Nếu chúng tôi gây khó dễ cho bọn họ, liệu có thể an toàn ra về? Bọn họ có hành động nhanh, có năng lực hay không đều không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng tôi. Chỉ vì nể mặt hai vị nên chúng tôi mới không động đến họ. Có điều, ngài Cục trưởng tốt nhất nên quản thúc bọn họ. Hai ngày tới chúng tôi còn có chút việc cần làm, hy vọng bọn họ sẽ không đến gây phiền nhiễu. Đừng để đến lúc đó người vô tội bị liên lụy”.
Nghe Hồng Ưng nói vậy, Cục trưởng Cục An ninh có vẻ rất hài lòng, liền mỉm cười gật đầu: “Được, được thôi. Việc này tuyệt đối không thành vấn đề. Vừa rồi chúng tôi đã phê bình nghiêm khắc. Sau này chắc chắn họ sẽ không đến đây làm phiền các vị. Nếu họ không nghe lời tôi và tự ý hành động, các vị không cần nể mặt tôi, muốn xử lý thế nào cũng được”.
Hồng Ưng gật đầu: “Có câu này của ngài Cục trưởng là được rồi”.
Người đàn ông mặc thường phục bị Cục trưởng Cục An ninh cướp lời, liền hắng giọng rồi quay sang Tề Mặc: “Hai vị đến đây vì việc gì mà vội vàng như vậy? Có cần chúng tôi giúp đỡ không, dù sao đây cũng là đất nước của chúng tôi”.
Giao Văn gật đầu: “Tôi cũng vừa có ý đó”.
Người mặc thường phục lên tiếng: “Chỉ cần trong khả năng của chúng tôi, các anh cứ đề xuất”. Cục trưởng Cục An ninh cũng gật đầu.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đối diện. Hắn gõ ngón tay lên đầu gối vắt chéo, trầm giọng hỏi: “Tôi muốn biết các ngài có mua vũ khí trong khoảng thời gian này hay không?”
Cục trưởng An ninh liền đứng phắt dậy, sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Đất nước chúng tôi từ trước đến nay luôn mua vũ khí từ hai vị. Tề lão đại nói vậy là có ý gì?”.
Tề Mặc phất tay: “Tôi không có ý gì cả. Tôi có một lô hàng bị đánh tráo, nghe nói lô hàng này được bán sang Australia”.
Tề Mặc vừa dứt lời, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lộ vẻ kinh ngạc và u ám. Cục trưởng Cục An ninh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi người đàn ông mặc thường phục: “Bộ trưởng, thời gian gần đây có tin tức của đối thủ không? Chúng bắt đầu hành động rồi à?”.
Người đàn ông mặc thường phục được gọi là Bộ trưởng nhíu mày sầm mặt đáp: “Không bắt được thông tin bất thường của chúng. Nhưng nếu địa điểm hàng đến là Australia, chắc chắn người mua ở bên này. Đúng là chỉ bọn chúng mới có thực lục và dã tâm mua lô hàng. Chúng giỏi thật đấy, dám qua mặt chúng ta. Nếu hôm nay Tề lão đại và Văn lão đại không truy đuổi đến đây, chúng tôi còn chẳng biết gì”.
Thấy thần sắc của hai người có vẻ nghiêm trọng, Tề Mặc cất giọng lạnh lẽo: “Tôi không có hứng thú với tranh chấp nội bộ của các ngài. Tôi chỉ muốn biết đối phương là ai? Đâu là nơi có khả năng đón hàng nhất? Còn nữa, hãy mở con đường đặc biệt của các ngài cho chúng tôi, tôi cần dùng một số thứ”.
Ông bộ trưởng và Cục trưởng liếc nhìn nhau mà không lên tiếng. Giao Văn mỉm cười: “Chỉ là một con đường đặc biệt thôi mà. Các ngài phải biết lô hàng này có trị giá hơn bốn mươi tỉ đô la, hoàn toàn là vũ khí loại mới nhất. Nếu rơi vào tay đối thủ của các ngài, tôi tin mảnh đất yên bình Australia sẽ thay đổi hoàn toàn”.
“Hơn bốn mươi tỷ. Mẹ kiếp, nhiều như vậy sao?”. Cục trưởng Cục An ninh đấm vào không khí.
Ông Bộ trưởng nhìn Tề Mặc và Giao Văn, gật đầu: “Không thành vấn đề. Các anh cần mở con đường đặc biệt nào thì cứ đề xuất. Trang bị quân sự các anh thiếu, chúng tôi có thể chuẩn bị cho các anh. Về câu hỏi vừa đề cập, chúng tôi sẽ điều tra rồi cho các anh câu trả lời chắc chắn”.
Bộ trưởng nói xong, Cục trưởng Cục An ninh lập tức tiếp lời: “Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa cho các anh. Có điều, nhân cuộc truy đuổi lô hàng lần này, mong hai vị lão đại cho đối phương một đòn thật nặng”.
Tề Mặc nói lãnh đạm: “Đối phương chỉ là người mua vũ khí, chúng tôi sẽ không đắc tội khách hàng. Dù là khách của người khác hay của bản thân tôi, tôi chỉ là nhà buôn vũ khí, chỉ biết chuyện buôn bán, tuyệt đối không can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước các ngài. Nội chính của các ngài, các ngài hãy tự giải quyết”.
Cục trưởng Cục An ninh chau mày. Ông Bộ trưởng ngồi bên cạnh liền đặt tay lên vai Cục trưởng, nói với Tề Mặc: “Chúng tôi hiểu. Việc nội bộ của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự xử lý. Đúng rồi. Tề lão đại, cuối năm chúng tôi định mua một lô hàng của anh. Anh cũng biết thế giới này phát triển rất nhanh, có một số thứ không thể không đi theo thời đại. Tề lão đại thấy thế nào?”.
Tề Mặc gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi có thể giảm giá 20% cho các ngài. Còn những việc khác các ngài tự xem xét, tôi sẽ không hỏi nhiều”.
Hai người vừa nghe xong lộ vẻ vui mừng rõ rệt. Tề Mặc nói sẽ giảm giá 20% cho bọn họ, coi như báo đáp việc bọn họ giúp đỡ lần này. Còn về khoản tiền chênh lệch không phải là nhỏ, họ định nuốt hết hay làm gì, hắn sẽ không can thiệp. Nghe qua cũng có thể thấy, hai người này được hưởng lợi rất lớn từ vụ mua bán.
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho các anh”. Họ liền đứng dậy, cười nói vui vẻ.
Tề Mặc gật đầu thay câu trả lời. Giao Văn mỉm cười chào tạm biệt: “Hai vị đi nhé”. Hai vị quan chức cao cấp nhanh chóng đi ra cửa và khuất dạng trong giây lát.
“Lợi hại thật. Rốt cuộc các anh định làm gì? Đối phương không phải kẻ tầm thường”. Ly Tâm tiến lại gần Tề Mặc và Giao Văn, gương mặt cô vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc.
Con đường đặc biệt là thứ gì? Qua lời nói mang đầy vẻ hàm nghĩa của hai người đàn ông được gọi là Bộ trưởng và Cục trưởng đó, con đường đặc biệt này không phải là chuyện nhỏ. Lại còn trang bị quân sự nữa chứ, vũ khí Tề Mặc không đưa sang được bên này, bọn họ tự nguyện cung cấp cho hắn, như vậy đủ biết bọn họ là ai rồi. Không hiểu Tề Mặc và Giao Văn định làm gì? Chỉ là tìm lại một lô vũ khí, có cần thiết phải chuẩn bị như sắp đi tiêu diệt cả một đất nước vậy không?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và không hiểu ý của Ly Tâm, Giao Văn tựa người vào thành ghế sofa, nhấp một ngụm rượu vang, cười nói: “Truy đuổi vũ khí, lẽ nào cô không biết sao?”.
Ly Tâm lườm Giao Văn, anh ta liền cười ha hả: “Đối phương quả thực không phải nhân vật tầm thường. Một người là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, một người là Cục trưởng Cục An ninh quốc gia. Trong khi đó, kẻ có khả năng mua lô vũ khí bốn mươi tỷ đô la chắc chắn không phải là thế lực nhỏ. Hiện tại chúng tôi vô cùng gấp gáp, không thể bố trí lực lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, chúng tôi cần mượn thế lực của bọn họ. Nếu Tề đem cả một chiến hạm từ châu Âu sang bên này, e rằng không chỉ có đất nước này mà cả thế giới kinh động ấy chứ”.
Nghe Giao Văn nói chuyện thản nhiên, còn Tề Mặc và Hồng Ưng không có vẻ gì ngạc nhiên, Ly Tâm bất giác than thầm, không thể tưởng tượng nổi thế lực của Tề Mặc lớn đến mức nào mà có quan hệ tốt với những người có chức vụ cao như vậy, Ly Tâm thấy mình sắp phát điên.
Tề Mặc đưa mắt nhìn Ly Tâm. Thấy gương mặt cô để lộ cảm xúc phức tạp, vừa chấn động vừa bình tĩnh, hắn cất giọng lạnh lùng: “Thu dọn đồ. Ngày mai người của Giao Văn sẽ đưa cô đi Nhà tù đen”.
Ly Tâm rùng mình khi nghe giọng nói đều đều của Tề Mặc. Thấy thần sắc hắn lạnh lùng, không có cảm xúc gì đặc biệt, cô nghiêm túc nói: “Không chú ý là lỗi của tôi. Phạt tôi đi Nhà tù đen thì hơi quá. Dù sao tôi cũng có công lấy được con chip. Tề lão đại, anh sẽ thưởng gì cho tôi. Theo tôi được biết, Tề lão đại là người thưởng phạt công minh”.
Gương mặt Tề Mặc càng trở nên băng giá. Giao Văn và Hồng Ưng ở bên cạnh đều dồn mắt về phía Tề Mặc và Ly Tâm với vẻ vô cùng hứng thú. Tề Mặc chau mày hỏi Ly Tâm: “Cô muốn thưởng gì?”.
Ly Tâm tiến lên một bước chăm chú nhìn hắn, nói rành mạch từng từ một: “Tôi không đi Nhà tù đen, đây là phần thưởng tôi muốn”.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc thong thả tựa vào thành ghế phía sau: “Cô to gan thật”.
“Tôi chưa từng nói tôi gan thỏ đế bao giờ”. Ly Tâm không nhượng bộ, vẫn nhìn vào mắt Tề Mặc. Mặc dù Lập Hộ nói Tề Mặc chỉ có ý dạy bảo cô nhưng con người hắn vô cùng đáng sợ, hắn sẽ thật sự ném cô đi Nhà tù đen để dạy dỗ cũng không biết chừng. Dù không mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ trầy da tróc vẩy. Tuy cô thừa nhận quan điểm của Tề Mặc không sai nhưng không đi thì vẫn tốt hơn, phải dũng cảm dành lấy lợi ích của mình.
Thấy Ly Tâm đăm đăm nhìn mình, không hề lộ ra vẻ sợ hãi, hai người nhìn nhau một lúc Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: “Hôm nay tôi sẽ bỏ qua, không thưởng cũng không phạt cô. Nhưng nếu cô còn để tôi một lần nữa nghe ba tiếng đó, cô cũng không cần đi Nhà tù đen báo danh, tôi sẽ trực tiếp cho cô thấy, một khi không chú ý, cô sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào”.
Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm, miệng nở nụ cười. Giao Văn cũng cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tề Mặc bỏ qua cho người khác. Cô gái nhỏ, hãy cố lên. Tôi thật sự muốn biết sau này Tề còn thay đổi như thế nào? Tề bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác, đúng là hiếm có”.
“Giao Văn, anh ngứa da rồi phải không?”. Giọng nói lạnh lùng của Tề Mặc không chứa sự phẫn nộ hay chỉ trích nhưng khiến người nghe có thể cảm thấy thái độ không hài lòng của hắn.
“Đi thôi”. Tề Mặc đứng dậy, một tay ôm eo Ly Tâm đưa cô bước đi. Ly Tâm liếc nhìn người bên cạnh, không nói một lời ngoan ngoãn đi theo hắn. Lúc này, tốt nhất không nên làm trái ý Tề Mặc, dù cô không muốn rời khỏi nơi này chút nào.
Đêm nhanh chóng qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu trên mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.
Hải phận quốc tế. Ba con tàu tải trọng lớn rẽ sóng tiến về Australia. Mỗi con tàu nặng hàng trăm tấn, dáng vẻ vô cùng nặng nề, như thể sắp chìm xuống biển đến nơi. Bên cạnh ba con tàu này là mấy chiếc tàu chở dầu bình thường. Tuy nhiên, trong mắt những người trong nghề như Tề Mặc, chúng tuyệt đối không phải là tàu chở dầu thông thường. Tàu chở dầu chỉ là vỏ bề ngoài, còn bên trong chúng chính là quân hạm (tàu của quân đội).
Đám Tề Mặc ở trong một chiếc quân hạm do Bộ trưởng Bộ Quốc phòng cung cấp, theo dõi qua hệ thống định vị toàn cầu của Bộ Quốc phòng. Các thông số và hình ảnh dần hiện trên màn hình rõ mồn một, từ tốc độ, phương hướng, khoảng cách….
“Chắc là mấy con tàu đó”. Giao Văn chăm chú quan sát màn hình, gật đầu lên tiếng. Tin tức Bộ Quốc phòng cung cấp nhất định không sai.
Tề Mặc gõ nhẹ ngón tay lên bàn điều khiển ở phòng thuyền trưởng. Nhìn mấy con tàu bề ngoài thả lỏng thực chất phòng bị chặt chẽ trên màn hình, hắn chau mày nói: “Đừng quên những lời Phi Ngữ Ty nói”.
Sắc mặt Giao Văn tối sầm: “Tôi biết. Tuy nhiên, chúng ta phải quan sát thêm mới có thể kết luận. Chúng ta không có nhiều thời gian. Vấn đề danh dự là tử huyệt của chúng ta, chúng ta không thể để bị mất mặt”.
Tề Mặc trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: “Cử người đi lục soát”.
Giao Văn lập tức quay đầu truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ. Trên màn hình hiện lên hình ảnh một chiếc tàu ngầm trang bị hiện đại do Bộ Quốc phòng điều đến, một đám thuộc hạ trang bị đầy đủ do Hồng Ưng chỉ huy rời khỏi chiếc tàu ngầm tiến về phía ba chiếc tàu lớn khả nghi.
Tề Mặc và Giao Văn đứng trong phòng thuyền trưởng, chăm chú theo dõi cảnh thuộc hạ của bọn họ chuẩn bị sẵn sàng trên tàu ngầm, lặng lẽ xâm nhập vào ba chiếc tàu lớn. Họ không rời mắt khỏi màn hình, gương mặt lộ ra vẻ thận trọng chưa từng có.
Người mua vũ khí chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Do lô hàng của Tề Mặc được bán đi Trung Đông, căn bản không cần dùng đến quân hạm. Vì vậy, trong lô hàng không thể có quân hạm và ba chiếc tàu tải trọng lớn như vậy. Đây chắc chắn là hàng do Phi Ngữ Ty chuẩn bị. Như vậy có thể thấy, trị giá số hàng trên tàu không chỉ là con số bốn mươi tỷ mà có thể lớn hơn nhiều. Lô vũ khí giá trị lớn như vậy, người bình thường không mua nổi, đến Bộ Quốc phòng của đất nước này còn chưa từng đặt mua. Có thể suy đoán, đối phương không hề đơn giản. Cộng thêm những lời nói của Phi Ngữ Ty, vụ này vô cùng nguy hiểm.
“Phi Ngữ Ty đã đến Australia rồi”. Giao Văn lên tiếng sau khi nhận được một loạt tín hiệu.
Tề Mặc không thay đổi sắc mặt khi nghe Giao Văn thông báo. Phi Ngữ Ty không phải đồ ngốc. Một khi phát hiện con chip biến mất, bà ta có thể suy đoán bị mất ở nơi nào, rơi vào tay ai. Phi Ngữ Ty vội đến Australia chẳng có gì to tát. Do Phi Ngữ Ty không có máy bay quân dụng như Tề Mặc và Giao Văn, không thể dùng tuyến đường bay đặc biệt, bà ta đương nhiên tới muộn hơn hai người bọn họ.
“Hãy giám sát Phi Ngữ Ty thật chặt. Bà ta chẳng là gì, nhưng người hợp tác với bà ta không đơn giản”. Tề Mặc lạnh lùng nói.
Giao Văn gật đầu: “Tôi đã cử người giám sát từ lâu”.
Phi Ngữ Ty và Giao Văn có thế lực ngang hàng trong nội bộ Mafia. Giao Văn hợp tác với Tề Mặc nhiều năm. Phi Ngữ Ty cũng không vừa, đối tác của bà ta là ai mọi người đều biết. Phi Ngữ Ty cũng giống như Giao Văn, không phải là nhà sản xuất vũ khí, mà chỉ phụ trách giao dịch tiêu thụ, lần này bà ta được kẻ khác chống lưng nên mới to gan như vậy.
“Lão đại, mọi người đã lên tàu”. Từ chiếc tàu ngầm, Hồng Ưng báo cáo.
Tề Mặc gật đầu: “Hãy lên tiến hành giám sát toàn bộ quá trình, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào”.
“Vâng, thưa lão đại. Hồng Ưng hiểu rõ”.
Thấy Hồng Ưng vô cùng cẩn trọng, lại có Lập Hộ ở bên cạnh, Tề Mặc tương đối tin tưởng năng lực của hai người. Hắn cất giọng đều đều: “Đi rót cho tôi một ly trà”.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tề Mặc vừa nhướn mày một ly trà nóng được đưa đến bên tay hắn. Tề Mặc vừa cầm lên uống một ngụm liền cau mày hỏi “Ai pha?”. Vừa nói, hắn vừa quay lại.
Một thuộc hạ của Giao Văn cúi đầu đáp: “Là thuộc hạ”.
Tề Mặc đảo mắt quanh phòng thuyền trưởng: “Ly Tâm đâu?”.
“Thuộc hạ không biết ạ. Thuộc hạ không thấy cô ấy”. Anh chàng thuộc hạ vừa nói vừa đứng sang bên cạnh Giao Văn.
Giao Văn chăm chú theo dõi màn hình, nghe tiếng quay lại hỏi: “Chuyện gì vậy? Ly Tâm chẳng phải đi theo anh sao?”.
Thần sắc của Tề Mặc càng lạnh lẽo, hắn cất cao giọng: “Đi gọi Hoàng Ưng đến đây cho tôi”. Lập tức có người thi hành mệnh lệnh của hắn.
“Lão đại, tìm tôi có việc gì?” Hồng Ưng ở khoang sau phụ trách quan sát tình hình trên mặt biển và dưới đáy biển. Nghe nói Tề Mặc tìm anh ta. Anh ta vội vàng chạy lên phòng thuyền trưởng.
“Ly Tâm đâu?”. Tề Mặc nghiêm mặt hỏi Hoàng Ưng. Từ lúc rời khỏi khu biệt thự, Ly Tâm luôn ở bên cạnh hắn. Lúc lên tàu Tề Mặc còn nhìn thấy cô. Sau đó, do mải theo dõi tin tức trên màn hình, hắn không để ý đến Ly Tâm đứng sau lưng, bây giờ mới phát hiện cô đã biến mất. Tề Mặc biết Ly Tâm tuyệt đối không dám bỏ trốn, vậy cô đang ở đâu?
Hoàng Ưng vội giải thích: “Ly Tâm bị say sóng nên tôi để cô ấy ra khoang sau nghỉ ngơi rồi ạ”. Ban đầu Hoàng Ưng không biết Ly Tâm bị say sóng. Lúc chuẩn bị tách tàu, anh ta thấy Ly Tâm tái mét nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng mới biết trong người Ly Tâm khó chịu. Lúc đó, Tề Mặc đang chăm chú theo dõi tình hình nên Hoàng Ưng mới không báo cáo.
Nghe Hoàng Ưng nói vậy, sắc mặt khó coi Tề Mặc mới đỡ một chút. Hắn nói: “Đưa cô ta lên đây”.
“Vâng”. Không cần Hoàng Ưng dặn dò, một thuộc hạ biết tính Tề Mặc lập tức chạy xuống khoang dưới tìm Ly Tâm.
“Báo cáo lão đại, không thấy đâu ạ. Trong khoang không có một ai, trên tàu cũng không thấy người”. Chỉ một lát sau, người vừa chạy đi quay lại bẩm báo.
Sắc mặt Tề Mặc khó coi đến cực điểm. Hoàng Ưng cũng sầm mặt, liền gọi người phụ trách tàu đến hỏi: “Anh điều hết người ở khoang sau lên tàu ngầm rồi à?”.
Đối diện với gương mặt đáng sợ của Tề Mặc và Hoàng Ưng, người phụ trách run rẩy: “Tôi điều đi hết rồi ạ. Tôi…”
“Shit! Tề, mau xem đi”. Người phụ trách còn chưa nói hết câu, Giao Văn đột nhiên chửi thề.
Cùng lúc đó, Hồng Ưng trên chiếc tàu ngầm gửi tin đến: “Lão đại, rốt cuộc trên đó cử bao nhiêu người xuống đây. Tại sao bây giờ lại thừa ra một người?”.
Tề Mặc nhanh chóng quay người nhìn lên màn hình. Dưới ba chiếc tàu lớn có một thân hình mặc đồ lặn đang cố gắng leo lên tàu. Động tác của người đó hết sức vụng về, nếu không có bình dưỡng khí và máy đẩy, chắc người đó đã chìm nghỉm từ đời nào rồi. Lúc này, người đó đã bám được vào đáy tàu, đang bò lên như con giun đất, động tác chậm chạp đến mức sốt ruột, bộ dạng thảm thương không thể tả nổi.
Lúc này, gương mặt Tề Mặc chỉ còn đọng lại sự phẫn nộ, cả người hắn toát ra nộ khí. Ly trà trong tay hắn bị bóp vỡ tan tành. Tề Mặc ném mạnh mảnh vỡ sang một bên, không nhìn Giao Văn giận dữ nói: “Nơi này giao cho anh”. Nói xong, hắn liền sải bước dài đi xuống khoang dưới. Thân hình trên màn hình vừa rồi hắn quá quen thuộc, ngoài Ly Tâm ra còn ai vào đây?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment