Đám Tề Mặc đang đi về phía chiếc xe ô tô đỗ bên cạnh, từ xa có tiếng còi cảnh sát dồn dập, đèn xe cảnh sát nhấp nháy hướng về phía bọn họ. Ly Tâm lập tức dừng bước quay đầu nhìn. Trong khi đó, Tề Mặc và Giao Văn không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục đi về phía xe ô tô.
Thấy Ly Tâm nhìn xe cảnh sát bằng ánh mắt kinh ngạc và hiếu kỳ, Hoàng Ưng nhướng mày nhắc nhở: “Đi đi, có gì đáng xem đâu?”
Ly Tâm đưa mắt về phía Tề Mặc, hắn đã đứng ngay trước cửa xe, lạnh lùng nhìn cô, còn Giao Văn đã ngồi vào chiếc xe bên cạnh. Ly Tâm liền vừa đi đến chỗ Tề Mặc, vừa quay đầu nhìn đội xe cảnh sát đang lao tới.
Không hề biết một hàng xe xuất hiện từ bao giờ chặn ngang đường không cho xe cảnh sát đi qua. Hồng Ưng tiến lên phía trước đối phó với cảnh sát. Còn ở bên này, đèn ô tô vẫn chiếu về phía trước máy bay đang được tháo dỡ trong trật tự, nhanh chóng từ có biến thành không.
“Đứng lại, không được lên xe, đứng lại ngay!”. Một người cảnh sát xuống xe, nhảy qua hàng xe chắn đường lao về phía Tề Mặc. Anh ta vừa chạy vừa hét lớn.
Ly Tâm gian xảo đứng tránh sang một bên, để người cảnh sát phi đến trước mặt Tề Mặc mà không gặp bất cứ chướng ngại nào. Lúc này, cô thật sự hiếu kỳ muốn chứng kiến cuộc đụng độ giữa nhà buôn vũ khí và cảnh sát.
“Đứng lại! Nói mau! Các anh đang làm gì ở đây? Máy bay đâu rồi, chiếc máy bay quân dụng biến đâu rồi?”. Người đàn ông cao lớn vụt qua Ly Tâm, lao thẳng về phía Tề Mặc.
Tề Mặc không hề để ý đến anh chàng cảnh sát, chỉ chau mày nhìn Ly Tâm. Ly Tâm biết Tề Mặc nhìn ra ý đồ của cô, cô bèn cười hì hì đồng thời bước nhanh về phía hắn.
“Anh cảnh sát này, anh ăn nói cho cẩn thận. Đừng có mở mắt nói bừa như vậy”. Lập Hộ đứng bên cạnh Tề Mặc nở nụ cười nhã nhặn. Có điều, ngữ khí và lời nói lạnh lùng không thích hợp với vẻ mặt ôn hòa của anh ta.
Ly Tâm bước đến bên Tề Mặc, đưa mắt đánh giá người cảnh sát. Anh chàng này còn rất trẻ, chỉ ngoài hai mươi là cùng. Anh ta có gương mặt khá baby. Ly Tâm không khỏi cảm thấy khâm phục người cảnh sát trẻ tuổi dám đối đầu với Tề lão đại.
Anh chàng cảnh sát quay đầu về phía sân golf. Lúc này, dưới ánh đèn, chiếc máy bay biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại khu đất trống. Ly Tâm cũng đưa mắt theo anh ta. Vừa thấy chiếc máy bay biến mất, cô thầm nghĩ Tề Mặc thật là lợi hại. Từ lúc cô xuống máy bay đến giờ e là chưa được mười phút, chiếc máy bay quân dụng loại lớn bốc hơi ngay trước mắt. Ly Tâm cảm thấy như cô đang xem một bộ phim hành động gay cấn.
“Nói đi, các anh giấu chiếc máy bay đi đâu rồi. Kể từ lúc nó bay vào không phận của thành phố, chúng tôi đã đuổi theo nó. Chúng tôi chính mắt nhìn thấy nó hạ cánh ở khu vực này, sao bây giờ lại không thấy đâu cả?”. Anh chàng cảnh sát mặt baby tức giận hét lên với Tề Mặc.
Lập Hộ sa sầm mặt, cất giọng lạnh lùng: “Anh có mắt để làm gì hả? Máy bay ở đâu ra? Lẽ nào chúng tôi cất giấu đồ lớn như vậy? Anh đừng nhiều lời. Một tên cảnh sát tép riu dám xông vào khu vực tư nhân. Nếu anh không có lệnh khám xét thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Thấy Ly Tâm bước tới, Tề Mặc chỉ liếc xéo người cảnh sát rồi lập tức lên xe. Loại cấp bậc như anh chàng cảnh sát này bình thường còn không có tư cách gặp hắn, để ý đến anh ta chỉ tổ hạ thấp thân phận của hắn. Bây giờ hắn có việc quan trọng hơn cần giải quyết, không có tâm trạng bận tâm đến loại tôm tép.
Anh chàng cảnh sát vừa giơ tay định tóm Tề Mặc vừa nạt nộ: “Nói đi, các anh rốt cuộc là ai mà dùng cả máy bay quân dụng. Chúng tôi phát hiện có hai máy bay quân dụng bay đến đây, trong khi chúng tôi không nhận được bất cứ thông báo ngoại giao nào. Các anh là ai hả? Các anh…”.
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất hãy đưa ra chứng cứ trước khi mở miệng. Chúng tôi không có thời gian chơi trò bắt cướp với anh”. Lập Hộ ra tay nhanh như tia chớp. Anh ta chỉ bằng một động tác vặn tay đã khiến cổ tay của anh chàng cảnh sát mặt baby bị trật khớp.
“Nếu có lệnh khám xét thì mời anh khám xét, không có lệnh khám xét thì biến khỏi nơi này cho tôi”. Tiếp theo hành động của Lập Hộ, Hoàng Ưng đứng sau anh chàng cảnh sát túm lấy cổ áo anh ta, ném anh ta sang một bên.
Tề Mặc ngồi lên xe, chau mày nhìn Ly Tâm đang mải theo dõi trò vui. Ly Tâm bị Hoàng Ưng đẩy một cái, vừa quay người liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tề Mặc. Cô cười hì hì rồi lên xe ngồi cạnh hắn.
“Tôi sẽ kiện các anh tấn công cảnh sát. Các anh…”.
“Đối với sự việc đột xuất, chúng tôi có tư cách hành động trước báo cáo sau. Bây giờ, chúng tôi sẽ khám xét sân golf của các anh. Nếu các anh ngăn cản, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội làm gián điệp và xâm phạm trái phép. Nếu các anh không cản trở thì hãy phối hợp chúng tôi. Bằng không, chúng tôi sẽ bắt giữ các anh vì tội gây trở ngại cho cảnh sát, che giấu phần tử khả nghi”.
Anh chàng cảnh sát mặt baby còn chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng. Ly Tâm dõi mắt ra ngoài cửa xe ô tô, thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đeo kính gọng vàng, mặt mũi sáng sủa có vẻ rất trầm tĩnh vừa đỡ anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đứng dậy vừa nói với Hoàng Ưng.
“Nếu các anh không tìm thấy thứ gì, các anh sẽ ăn nói thế nào với chúng tôi? Các anh đừng quên, các anh đã lục soát nơi này một lần rồi. Nếu lần này các anh vẫn không tìm ra thứ gì, dù các anh là người của Cục An ninh quốc gia cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt”. Hoàng Ưng không trả lời mà lên xe luôn, Hồng Ưng không biết đi tới từ lúc nào, cứng rắn nói.
“Nếu chúng tôi không tìm thấy, chúng tôi sẽ…”.
Lập Hộ ngồi ở vị trí tài xế lập tức nổ máy phóng xe đi mất, không bận tâm đến cuộc nói chuyện giữa đám cảnh sát và Hồng Ưng. Ly Tâm nhăn mặt, giờ thì cô đã hiểu thế nào là ngạo mạn thật sự.
Mấy chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cách đó không xa. Cả đám không bận tâm đến người của Cục An ninh quốc gia, ngồi trong phòng nghỉ của sân golf, Giao Văn không đợi Tề Mặc lên tiếng, lập tức phát lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Phi Ngữ Ty. Tề Mặc nghe xong nhíu mày, im lặng rồi liếc nhìn Ly Tâm.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment