TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Ly Tâm nghe xong bất giác nhướng mày nhìn Giao Văn mà không lên tiếng. Hóa ra đây là máy ghi âm. Bà già Phi Ngữ Ty đó quả là ghê gớm, không biết thu lại cuộc trò chuyện với đối phương nhằm mục đích gì, chẳng phải tự nhiên có lợi cho Giao Văn sao? Chả trách Giao Văn lại vui mừng đến vậy.

“Tề gia đến Italy rồi, nhất định phải hết sức cẩn thận. Chúng ta không thể coi thường Tề Mặc”.

“Tôi hiểu. Dù Tề Mặc biết là do tôi làm đi chăng nữa, hắn không tìm thấy chứng cứ cũng chẳng làm gì được tôi. Tề gia là lão đại nhưng Phi Ngữ Ty tôi cũng không phải nhân vật tầm thường. Vô duyên vô cớ động vào tôi, Tề gia chưa lớn mạnh đến mức đó”. Giọng Phi Ngữ Ty có vẻ rất kiêu hãnh và hống hách.

“Ừm, không có chứng cứ đúng là không thể làm gì bà, nhưng không có nghĩa Tề Mặc sẽ để yên. Bà hãy cẩn thận. Thế này đi, bà hãy nhanh chóng bàn giao lô hàng cho bên mua. Mất lô hàng đó, xem chúng sẽ ăn nói thế nào với phía Trung Đông”. Vẫn là giọng nói lãnh đạm của người đàn ông.

“Phía Australia đã cử người đến nhận hàng rồi, tuyệt đối không xảy ra sơ suất. Nếu Tề gia và thằng con trai ngoan ngoãn của tôi dám truy đuổi, sẽ có một món quà bất ngờ dành cho chúng”.

“Australia? Bà ta bán lô hàng sang Australia? Cứt thật, tại sao là Australia chứ?”. Mặt Giao Văn lập tức biến sắc, tựa hồ không thể tin vào sự thật vừa nghe thấy.

Ly Tâm liếc Giao Văn bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cô không lên tiếng thắc mắc. Tại sao không thể là Australia? Thế giới này chỉ cần nơi nào có con người tồn tại, nơi đó có thể xảy ra chiến tranh, vũ khí đều có đất dụng võ.Australia đâu phải là thiên đường, Giao Văn kinh ngạc như vậy thật là lạ.

Giao Văn tỏ ra kinh ngạc cũng chỉ trong một vài giây. Tiếp đó anh ta lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nối máy với Tề Mặc: “Tề, mục tiêu thay đổi rồi, hàng đang được chuyển đến Australia. Chắc là ngày kia sẽ đến tay người mua, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa”.

Ban đầu, Giao Văn tưởng Phi Ngữ Ty bán lô hàng cho một người mua khác ở Trung Đông nên anh ta không bận tâm đến vấn đề thời gian và hướng đi, càng không lo cho Tề Mặc. Tề Mặc là nhà cung cấp vũ khí được hoan nghênh nhất ở Trung Đông, lại có thế lực rất lớn ở khu vực này. Chỉ cần hắn ngầm ra mặt, sẽ nắm được tình hình mua bán của cả khu vực. Nhưng không ngờ lô hàng lại được chuyển đi Australia, nằm ở hướng ngược lại với Trung Đông. Chưa cần tính đến chuyện tìm ra người mua, chỉ riêng vấn đề thời gian cũng rất khó giải quyết.

Một loạt mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi. Thấy không có việc gì, Ly Tâm liền chuồn ra ngoài. Cô không có hứng thú với vũ khí, càng không có hứng thú đi tìm vũ khí. Dù sao cũng chẳng cần lo lắng cho đám Tề Mặc, cô chuẩn bị đi ăn cơm thì hơn. Bữa sáng không ăn, bây giờ Ly Tâm thấy đói rồi.

“Cô và tôi cùng đi gặp Tề”. Vẫn chưa ra khỏi cửa, Giao Văn đột nhiên đặt tay lên vai Ly Tâm, ghìm cô đứng lại.

Ly Tâm quay đầu: “Tại sao? Tại sao tôi phải đi? Không đi, Tề Mặc có bắt tôi đi đâu”. Biết nơi đó chẳng có gì hay ho, Ly Tâm lập tức từ chối. Khó khăn lắm mới có dịp Tề Mặc không quản thúc cô, tội gì cô phải tự tìm đến hắn để bị ngược đãi chứ.

Thấy Ly Tâm tỏ ra cương quyết, Giao Văn gật gật đầu: “Cô không đi? Tốt thôi. Phi Ngữ Ty chắc không bao lâu nữa sẽ phát hiện bị mất con chip. Tôi không thể đoán ra hành động tiếp theo của bà ta. Tôi sẽ điều tất cả những người tài giỏi của tổ chức đi giúp Tề. Cô muốn tiếp tục ở lại đây thì ở, nhưng tôi không đảm bảo vấn đề an toàn của cô. Đến lúc đó đừng trách tôi là được. Người đâu, mau chuẩn bị máy bay”. Vừa nói, anh ta vừa sải bước dài đi ra ngoài.

Ly Tâm nghiến răng dõi theo bóng lưng Giao Văn, chân lập tức bước nhanh theo anh ta. Giao Văn điều hết người sang Australia, để cô một mình ở lại nơi này, chẳng phải muốn cô chết sớm hay sao? Không cần nghĩ ngợi nhiều, ở bên cạnh Tề Mặc an toàn gấp nhiều lần so với một mình ở đây. Tên Giao Văn này cũng tàn nhẫn đáng ghét y như Tề Mặc.

Ly Tâm vô cùng trầm mặc ngồi trên chiếc máy bay quân dụng loại lớn, tốc độ bay nhanh nhất trên thế giới. Không nhầm đấy chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà Giao Văn dám điều động cả máy bay quân dụng loại lớn, anh ta hống hách thật, đồng thời cũng ác chiến thật, có thể sử dụng loại máy bay chính phủ và quân đội mới được dùng. Thế giới này loạn thật rồi.

Trước đây, Ly Tâm tưởng cuộc đời cô rất phong phú rồi. Nhưng bây giờ Ly Tâm cảm thấy cô như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời chật hẹp của giới mình, thấy sống như thế rất kịch tính. Bây giờ cô mới biết thế nào là kịch tính thật sự.

Ly Tâm đưa mắt về phía khoang máy bay rộng lớn. Trong đó xếp từng hòm vũ khí loại mới, loại chỉ nhìn thấy trên truyền hình hoặc thậm chí chưa thấy bao giờ. Ký hiệu trên một số chiếc hòm chỉ ra, đó là vũ khí hạng nặng tiên tiến nhất. Ly Tâm im lặng chăm chú quan sát đống vũ khí. Buôn vũ khí đúng là lão đại của giới hắc đạo. Vũ khí trên chiếc máy bay này có thể hủy diệt bất cứ thành trì nào bên dưới. Quả thật không nên đắc tội với loại người như Tề Mặc và Giao Văn.

Chiếc máy bay chở Ly Tâm không hổ danh là máy bay nhanh nhất. Chỉ sau nửa ngày, nó đã vượt qua hai lục địa Âu Á, bay đến vùng trời châu Đại Dương.

Chiếc máy bay không đỗ xuống sân bay mà hạ cánh ở một sân golf được cắt tỉa rất khéo. Trong bóng đêm có hai hàng đèn xe chiếu sáng tạo thành đường băng trắng sáng trên sân. Máy bay của Giao Văn từ từ đỗ xuống đường băng do đèn xe tạo ra ở trung tâm sân bóng.

Ly Tâm theo Giao Văn bước xuống máy bay. Cô lập tức nhìn thấy Tề Mặc mặc complet đen đứng cách đó không xa. Cả người hắn và bóng đêm hợp thành một thể. Mặc dù vậy, hắn vẫn toát ra khí chất đặc biệt khiến bất cứ sinh vật nào cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Tề Mặc nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt lạnh lùng. Ly Tâm vốn muốn tiếp tục chơi trò “im lặng là vàng”, thấy vậy khóe miệng cô giật giật, nở nụ cười rạng rỡ bước về phía Tề Mặc, cười hì hì nói: “Tề lão đại, không phải tôi muốn đến đây, mà là Giao Văn bắt tôi đến. Anh đừng trách tôi không nghe lời anh đấy nhé”. Dù sao cứ mách tội Giao Văn, đẩy anh ta ra phía trước đỡ gió lạnh là thượng sách.

Tề Mặc liếc Giao Văn bằng ánh mắt vô cảm. Giao Văn sờ mũi nhìn Ly Tâm. Cô không thèm nhìn đến anh ta, đi ra đứng cạnh Tề Mặc. Ai bảo Giao Văn uy hiếp cô.

Tề Mặc thấy vật không có bất cứ biểu hiện nào, hắn quay người đi về phía xe ô tô. Ly Tâm nhướng mày rồi vội đi theo hắn. Giao Văn kể từ lúc xuống máy bay không nói lời nào. Anh ta đi về phía một chiếc xe khác.

Sau lưng bọn họ, đám người đứng xếp hàng chờ sẵn lao về chiếc máy bay, chuyển vũ khí xuống dưới. Ly Tâm trợn tròn mắt khi thấy một đống người khác bắt đầu tháo dỡ chiếc máy bay. Chỉ trong thời gian ngắn khi ba người nhìn nhau, dưới ánh đèn thân chiếc máy bay chỉ còn lại một nửa.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top