“Đã qua giờ ăn rồi”. Tề Mặc lạnh lùng đáp điều chỉnh tư thế nằm, ôm chặt Ly Tâm vào lòng.
Ly Tâm bất mãn ra sức giãy giụa, bị Tề Mặc cảnh cáo: “Đừng động đậy”. Hắn khóa người Ly Tâm trong đôi cánh tay cứng như thép của hắn.
Ly Tâm giãy giụa đến mức mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn vô hiệu, cô lại càng cảm thấy đói hơn. Tề Mặc nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra, Ly Tâm thở dài, sao mình lại đen đủi gặp phải tên ma vương này, đến cơm cũng không cho ăn. Không, Tề Mặc không phải là ma vương mà là Châu Vát Bì[1], kẻ bóc lột sức lao động còn không cho ăn uống tử tế.
[1] Châu Vát Bì là địa chủ ác bá trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của nhà văn Cao Ngọc Bảo, một nhân vật phản diện điển hình.
Ly Tâm dần thiếp đi trong cơn đói bụng gần chết. Lúc tỉnh dậy vì đói, Ly Tâm cũng thấy hơi khâm phục bản thân đói thế mà cũng ngủ được, cô cảm thấy hơi lạnh, người nằm bên cạnh đã mất dạng, Ly Tâm liền ngồi dậy. Bên ngoài, trời vẫn tối om, không biết Tề Mặc đi đâu.
Kể từ khi gặp Tề Mặc, đây là lần đầu tiên hắn bỏ đi trong lúc cô vẫn đang ngủ say. Phát hiện khay đồ ăn nóng hổi đặt bên cạnh giường, Ly Tâm bất giác chau mày. Đây là gì vậy?
Sáng sớm hôm sau, vừa ra khỏi phòng, Ly Tâm liền gặp Giao Văn đang đi tới. Anh ta nở nụ cười gian manh: “Cô gái xinh đẹp, tỉnh rồi à?”.
Mới sáng sớm đã gặp mỹ nam dưỡng mắt, tuy Ly Tâm không phải sắc nữ nhưng cô cũng thích cái đẹp, cô liền gật đầu với Giao Văn: “Anh không nhìn ra sao?”.
Giao Văn liền khẽ cười, giơ tay làm động tác mời Ly Tâm: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời người đẹp”.
“Tôi tên là Ly Tâm”. Ly Tâm không thích Giao Văn gọi cô là “cô gái xinh đẹp” hay “người đẹp”. Thấy Ly Tâm đi thẳng về phía phòng ăn mà không để ý đến mình, Giao Văn hơi nhếch mép. Rất hiếm có phụ nữ không động lòng trước diện mạo của anh ta.
“Tề lão đại đi đâu rồi?”. Nhìn yến sào và đống đồ bổ dưỡng trước mặt, Ly Tâm nhăn nhó hỏi Giao Văn.
Giao Văn cười cười: “Hôm qua cô cũng có mặt còn gì?”. Lẽ nào cuộc nói chuyện của bọn họ còn chưa đủ rõ ràng?
Câu trả lời của Giao Văn vừa khiến Ly Tâm bất ngờ vừa nằm trong dự liệu của cô. Ly Tâm biết Tề Mặc đi tìm lô vũ khí bị đánh tráo. Tuy nhiên, cô lấy làm lạ là Tề Mặc không đưa cô đi theo.
“Phi Ngữ Ty không phải là loại người đơn giản. Vụ này tương đối nguy hiểm. Cô mới bị thương cách đây không lâu, ở lại đây sẽ tốt hơn. Ly Tâm, mấy ngày này tôi sẽ hộ tống cô. Cô muốn đi đâu cứ nói cho tôi biết”.
Thấy Giao Viên tươi cười, Ly Tâm nửa vực nửa ngờ: “Ý của anh là mấy ngày này Tề lão đại không ở đây, tôi cũng không cần theo anh ta lao vào nguy hiểm?”.
Trước bộ dạng nghiêm túc của Ly Tâm, Giao Văn cười cười gật đầu: “Tất nhiên, cô được tự do trong vài ngày tới”.
“Tốt quá, tôi muốn đi thăm Nhà tù đen”. Ly Tâm lập tức đưa ra đề nghị.
Giao Văn nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt khó hiểu: “Cô đến Nhà tù đen làm gì? Nơi đó có gì đáng xem chứ?”. Nhà tù đen chính là trại tập trung của Mafia.
“Anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh có đưa tôi đi hay không?”. Ly Tâm chau mày, Tề Mặc nắm được điểm yếu của cô nên cô buộc phải nghe lời hắn. Người khác còn lâu Ly Tâm mới nể mặt.
“Không đưa”. Thấy Ly Tâm nói vậy, Giao Văn lập tức đáp lời. Trại tập trung nằm ở tận châu Phi, đang yên đang lành tự nhiên đến đó làm gì? Hơn nữa bây giờ anh ta còn có việc quan trọng cần giải quyết.
Ly Tâm gật đầu: “Ok. Thế còn nơi nào không được phép đi, anh nói rõ một lần cho tôi biết”.
Nghe Ly Tâm hỏi thẳng thừng, Giao Văn cười: “Không, cô muốn đi đâu cũng được”.
“Thế thì tốt, chuẩn bị xe ô tô cho tôi, tôi muốn đi dạo một vòng”.
“Cô không ăn sáng hả? Tôi nhớ có người nửa đêm hôm qua còn kêu nhà bếp làm đồ ăn”. Giao Văn nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt mờ ám.
Ly Tâm lườm Giao Văn. Con người từ mặt nào cũng chẳng nhìn ra anh ta là lão đại. Lão đại kiểu gì “bà tám” thế không biết. Tề Mặc vẫn tốt hơn, chỉ nói những lời cần thiết. Ly Tâm liền đứng dậy: “Anh không phải là Tề Mặc, anh không có quyền quản tôi”, nói xong cô liền đi ra ngoài.
Bên ngoài đỗ một chiếc xe Ferrari mui trần màu bạc, loại xe Ly Tâm thích nhất. Giao Văn ngồi ở vị trái tài xế, Ly Tâm không hỏi tại sao anh ta phải đi theo, mở cửa xe đẩy anh ta sang ghế phụ, sau đó, cô ngồi vào ghế lái, đồng thời nhấn ga, chiếc Ferrari lao vụt đi như một cơn gió.
“Kỹ thuật khá quá”. Giao Văn huýt sáo tán thưởng khi đồng hồ tốc độ chỉ đến con số hai trăm, phóng khoáng hất tóc nhìn Ly Tâm.
“Vậy sao?”. Ly Tâm vừa hỏi vừa đạp mạnh chân ga, chiếc xe tiếp tục tăng tốc vượt qua vô số ô tô khác đang lao nhanh trên đường cao tốc. Sự xuất hiện của chiếc Ferrari gây hứng thú cho những người lái xe. Họ cũng tăng tốc độ rượt đuổi xe của Ly Tâm.
“Muốn đua với tôi hả? Hứ”. Ly Tâm phóng xe với tốc độ cao nhất. Trên đường cao tốc diễn ra cuộc đua xe gay cấn. Ly Tâm lượn lách như cá bơi lội. Cô linh hoạt lạng sang bên này, lách bên kia, để lại đằng sau tiếng mắng chửi và gào thét.
Mấy chiếc xe đuổi theo đằng sau bị bỏ lại một quãng xa, Ly Tâm hưng phấn đập mạnh nắm đấm vào còi xe và hét lớn: “Quá đã”. Bị Tề Mặc đàn áp một thời gian dài, cuối cùng Ly Tâm mới có dịp xả hơi. Cô đột nhiên cảm thấy trời cao đất rộng, tất cả đều hoàn hảo.
“Tuyệt, tuyệt quá”. Giao Văn nãy giờ im lặng thưởng thức trò đua xe đột nhiên cất giọng tán thưởng Ly Tâm. Hai mắt anh ta sáng bừng. Kỹ thuật lái xe của cô thật là đẹp mắt.
“Quá khen”. Ly Tâm phanh gấp ngoặt một cái rời khỏi đường cao tốc, vào khu vực thành phố. Thấy Ly Tâm không hề ngập ngừng, Giao Văn bất giác nhíu mày: “Xem ra cô chẳng cần tôi làm hướng dẫn. Hình như cô còn thông thuộc nơi này hơn cả tôi”.
“Tất nhiên rồi”. Sống ở nơi này mười mấy năm, tuy Ly Tâm chủ yếu bỏ thời gian vào việc tập luyện nhưng thời gian còn lại cũng đủ để cô tìm hiểu về thành phố này.
Ly Tâm rẽ trái rẽ phải vài lượt rồi đỗ xe bên đường, quen thuộc đến mức như cô đang ở trước cửa nhà. Giao Văn không nói một lời, chỉ tươi cười đi theo Ly Tâm.
Ly Tâm dừng lại ở một quán bày quần áo rẻ tiền. Cô mua một chiếc sơ mi giá ba mươi hai đồng, trên in hình đầu lâu đen sì sì, vừa đáng sợ vừa quái dị. Phía dưới, cô còn chọn một chiếc quần bò màu đỏ rực có giá năm mươi đồng trang trí đầy dây xích hầm hố, vừa bước đi là kêu lanh canh và một đôi giày rách giá mười tám đồng. Bộ đồ này khiến người ta hoa hết cả mắt.
Nhìn bộ dạng của Ly Tâm sau khi thay đồ, Giao Văn khóc dở mếu dở. Anh ta nhìn đống đồ hiệu từ đầu đến chân trên người mình, đứng bên cạnh Ly Tâm ăn mặc vô cùng rẻ tiền tạo thành hình ảnh tương phản rõ rệt.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment