TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Lập Hộ đứng sau Tề Mặc đưa mắt nhìn nhau. Giao Văn và mẹ của anh ta là Phi Ngữ Ty đều có thế lực tương đương trong giới Mafia. Việc hai người nước lửa không hợp chẳng còn là điều bí mật trong giới hắc đạo. Tuy nhiên, Phi Ngữ Ty thực sự ngu muội khi động đến Tề gia.

Giao Văn kể lại vắn tắt tình hình. Tề Mặc ngồi im lặng, thỉnh thoảng hắn gõ gõ ngón tay vào ly rượu. Giao Văn hợp tác với Tề Mặc nhiều năm, biết động tác này có nghĩa Tề Mặc đang vô cùng tức giận. Một khi Tề Mặc tức giận, đối phương bất kể là ai đều sẽ không được yên. Hơn nữa lần này do anh ta để xảy ra sơ suất, Giao Văn vội lên tiếng: “Tề, anh hãy chịu trách nhiệm giải quyết. Tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thứ anh cần. Lợi nhuận của chuyến hàng này cũng sẽ hoàn toàn thuộc về anh”.

Đây là một nhượng bộ lớn. Anh ta chịu trách nhiệm cung cấp mọi nhân lực, nghĩa là người của anh ta sẽ phải lao vào chốn nguy hiểm, đồng nghĩa với việc Tề Mặc không phải tổn thất một binh một tốt nào. Trong khi đó, trị giá lô hàng giao dịch với Trung Đông vô cùng lớn, lợi nhuận có thể nói là trên trời, mua đứt mấy quốc gia nhỏ ở châu Phi cũng không thành vấn đề. Nghe Giao Văn tự nguyện nhượng bộ, Hồng Ưng nhướng mày, im lặng quan sát Giao Văn.

“Anh muốn chúng tôi trừ khử Phi Ngữ Ty?”. Tề Mặc cất giọng lạnh lùng vô cảm.

Giao Văn nhếch mép nở nụ cười tao nhã, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên sự tàn nhẫn của sói sa mạc: “Không, tôi nhường hết lợi nhuận của tôi chỉ với mục đích muốn xin lỗi Tề. Còn Phi Ngữ Ty dám động đến lão đại Tề gia là bà ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Tề, tôi tin một tổ chức Mafia thống nhất sẽ là đối tác làm ăn tốt hơn”.

Mặc dù Giao Văn không nói rõ nhưng ai cũng hiểu ý tứ của anh ta. Ly Tâm đang mải nhét đồ ăn vào bụng cũng bĩu môi thừa nhận, người đàn ông này thâm hiểm thật.

“Hàng xuất đi chưa?”. Tề Mặc không tiếp tục chủ đề về Phi Ngữ Ty nữa.

Giao Văn gật đầu: “Hàng xuất sáng nay, mất khoảng mười ngày mới đến Trung Đông, chúng ta chỉ có bảy ngày để hành động”.

Tề Mặc trầm ngâm một lúc rồi ôm Ly Tâm đứng dậy: “Tôi cần biết mọi tin tức về Phi Ngữ Ty. Hãy bố trí cho tôi những thuộc hạ giỏi nhất. Còn anh hãy đợi lệnh bất cứ lúc nào”. Nói xong, Tề Mặc quay người đi ra ngoài.

Giao Văn liền cười khẽ, cất cao giọng: “Biết rồi, Tề”.

Ra khỏi phòng khách, đám Tề Mặc đi thẳng về phòng nghỉ sang trọng Giao Văn đã chuẩn bị từ trước. Ly Tâm liếc xung quanh không thấy bóng dáng những người khác, cô nhướng mày nhìn Tề Mặc.

“Muốn nói gì thì nói đi”. Thấy bộ dạng ngập ngừng của Ly Tâm, Tề Mặc liền nghiêm giọng.

Ly Tâm bóp trán: “Tại sao anh lại giúp Giao Văn? Một băng đảng Mafia thống nhất không phải là chuyện tốt”.

Ly Tâm vừa dứt lời, đám Hồng Ưng, Hoàng Ưng liền dồn mọi ánh mắt về phía cô. Ly Tâm nhún vai: “Thôi, coi như tôi chưa nói gì”. Nói xong, cô đi về phòng của Tề Mặc, cũng là phòng của cô.

Không phải cô đen tối nhưng Ly Tâm hiểu rõ, bất cứ một thế lực nào lúc chia năm xẻ bảy đều không đáng bận tâm, một khi thống nhất sẽ trở thành sự uy hiếp lớn. Ly Tâm biết điều này do cô thích nghiên cứu lịch sử Trung Quốc. Người ngồi ở vị trí cao như Tề Mặc chắc chắn cũng hiểu rõ đạo lý này. Bây giờ là đối tác, sau này mạnh lên rất có thể trở thành địch thủ. Đối với thái độ và quyết định của Tề Mặc, Ly Tâm không phải muốn nhắc nhở, mà cô tò mò muốn biết tại sao một người lạnh lùng như Tề Mặc lại đồng ý giúp Giao Văn?

Tề Mặc dõi theo bóng lưng Ly Tâm. Hắn không lên tiếng cũng không bắt Ly Tâm ở lại. Sự việc này tương đối khó nhằn, không để Ly Tâm tham dự thì hơn.

Căn phòng ngủ của Ly Tâm được bài trí theo phong cách lãng mạn của Italy. Ly Tâm chau mày quan sát, có thể thấy phong cách này ngay tại tổng bộ của Mafia, nằm mơ cô cũng không tưởng tượng ra.

Tuy nhiên, ở trên chiếc bàn xa hoa đặt một khẩu súng, khiến Ly Tâm cảm nhận rõ mình đang ở đâu. Cô có thể phân biệt súng thật hay súng giả. Dùng súng làm vật trang trí cũng khá hay, rất có phong cách.

Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, Ly Tâm lên chiếc giường lớn mềm mại đánh một giấc ngon lành. Hiếm khi có dịp Tề Mặc không bắt cô hầu hạ, cô phải tranh thủ ngủ cho đã.

“Ôi”. Ly Tâm trong giấc mơ cảm thấy toàn thân bị đè nặng không thể nhúc nhích, giống như bị một ngọn núi đè lên người. Cô nửa tỉnh nửa mê hé mắt. Bị Tề Mặc ôm đi ngủ quen rồi, kiểu này chắc Tề Mặc cũng vào rồi. Nặng quá.

Tề Mặc nằm gối đầu bên cạnh mặt Ly Tâm, một cánh tay hắn vắt ngang qua ngực cô, hai chân hắn kẹp chặt hai đùi cô. Ly Tâm lườm Tề Mặc, làm gối ôm hình người của hắn không được tự do động đậy, thân phận quả là đáng thương.

Ly Tâm mơ màng nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp. Một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai cô: “Giao Văn là tôi quen biết từ năm mười một tuổi. Anh ta là đại thiếu gia của Mafia, còn tôi là con riêng của Tề gia. Chúng tôi cùng nhau trải qua một số biến cố. Nhiều năm nay, Giao Văn từng cứu mạng tôi, cũng giúp tôi rất nhiều. Tôi có thể ngồi ở vị trí hiện tại, Giao Văn có công không nhỏ”.

Ly Tâm lập tức trợn tròn mắt, quay sang nhìn gương mặt không một chút biểu cảm của Tề Mặc. Đôi mắt nhắm chặt như vừa rồi không phải hắn mở miệng. Chỉ bằng vài câu đơn giản, Tề Mặc đã nói rõ mối quan hệ giữa hắn và Giao Văn, đồng thời cho biết lý do tại sao hắn lại giúp Giao Văn. Hắn vừa giải thích với cô sao?

Ly Tâm chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn Tề Mặc. Cô chưa bao giờ nghĩ hắn là con riêng. Con riêng của Tề gia sao có thể ngồi lên vị trí cao nhất? Ngắm ngũ quan cương nghị và rắn rỏi như thép của Tề Mặc, Ly Tâm đột nhiên hiểu ra, tại sao hắn lại lành lùng, tàn nhẫn, vô tình và mạnh mẽ đến vậy. Trong một gia tộc có lịch sử cả trăm năm như Tề gia, muốn đứng trên cao phải trả một cái giá người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Với xuất thân của Tề Mặc, những gì hắn phải bỏ ra cô không thể tưởng tượng được.

Ly Tâm bất giác thở dài, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ sau lưng Tề Mặc. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trời tối đen như mực. Bụng Ly Tâm đột nhiên kêu ùng ục, không kêu còn đỡ, nó vừa kêu liền khiến cô cảm thấy sắp chết đói đến nơi. Hôm nay, cô đã bỏ qua bữa trưa và bữa tối.

Ly Tâm lay người Tề Mặc, mặt đầy vẻ lấy lòng: “Tôi đói quá”.

Không có động tĩnh, Ly Tâm nhíu mày, động đậy tay chân định đẩy người Tề Mặc ra nhưng cô vẫn không thể nhúc nhích. Ly Tâm gồng mình, hoàn toàn vô dụng, cố hết sức bình sinh cũng không thể làm được gì. Cô cất cao giọng đầy bất mãn: “Tôi đói rồi, muốn ăn cơm”.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top