Ly Tâm mỉm cười đi vào đại sảnh. Ban nãy đại sảnh ngồi chật kín người, bây giờ chỉ còn lại một số người dường như là thủ hạ của Phong gia. Ly Tâm chậm rãi đi lên tầng hai, đó là nơi đặt máy cứu hỏa tổng. Cô phát hiện ra điều này từ lúc đi vào đây.
Ly Tâm thong thả đi qua nơi đặt máy cứu hỏa tổng. Cô giơ tay về phía chiếc máy, bàn tay cô không biết từ lúc nào đeo một bộ móng giả sắc nhọn. Ly Tâm nhanh chóng cắt đứt sợi dây nối của máy tổng ẩn trong tường.
Ngay lập tức một hồi chuông báo động đinh tai nhức óc vang lên. Hệ thống chữa cháy của tòa nhà phun khói dày đặc khắp nơi, tất cả các máy dập lửa của tòa nhà hoạt động, khói mù mịt không nhìn rõ mặt người.
“Cháy rồi à? Cháy ở chỗ nào?”. Tiếng bước chân vội vã và tiếng chất vấn hoảng hốt vang lên.
“Không có gì đâu. Chắc là hệ thống cứu hỏa có vấn đề, không phải bị cháy. Mời mọi người cứ tiếp tục vui vẻ”. Một người cao giọng vỗ về.
Nhân lúc hỗn loạn, Ly Tâm lẻn lên tầng cao nhất của Lưu Cư. Đứng trên tầng sáu tòa nhà, Ly Tâm đưa mắt nhìn hai người đàn ông bất tỉnh dưới chân. Bọn họ thật vô dụng, cô chỉ cần một cây gậy là có thể dễ dàng hạ gục cả hai. Hắc đạo cơ đấy, đúng là quá mất mặt.
Ly Tâm lập tức ngồi vào vị trí của hai người đàn ông. Đây là phòng camera giám sát của toàn bộ tòa nhà. Để làm được viện của mình, đầu tiên cô phải khống chế hệ thống camera. May mà nghề nghiệp của cô là ăn trộm, nên chuyện này với cô đơn giản như đan rổ.
Quan sát hơn hai mươi màn hình theo dõi mọi ngóc ngách trong tòa nhà, Ly Tâm bất giác mỉm cười. Những màn hình theo dõi này giúp cô đỡ phải lần mò từng căn phòng một.
Hình ảnh trên camera nhảy liên tục. Những hình ảnh thu được khiến Ly Tâm không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng. Trong những căn phòng tối toàn là những thân thể trần truồng quấn lấy nhau. Ly Tâm liền chuyển sang camera khác.
Trong lúc không ngừng chuyển camera, cuối cùng Ly Tâm đã tìm thấy người cô cần tìm. Mấy cô gái phục vụ tiệc ban nãy bị lôi đến một nơi có đầy dụng cụ tra tấn, một lũ đàn ông mặt mũi hung ác thay phiên nhau giày vò những cô gái này, Ly Tâm cau mày.
Cô quan sát kỹ, thấy gương mặt của mấy cô gái đó không hề xuất hiện bất cứ sự hoảng sợ hay phẫn nộ nào, ngay cả tiếng kêu rên của họ cũng không phải sợ hãi. Ly Tâm sa sầm mặt, sớm biết như vậy cô đã không mạo hiểm đến đây xem tình hình của họ. Con người phải biết tự yêu bản thân trước mới mong người khác yêu mình.
Vừa định đứng dậy, Ly Tâm chợt nhìn thấy ở góc màn hình, người phụ nữ bị Tề Mặc bẻ gãy tay toàn thân đầy máu đang kêu gào thảm thiết. Mấy người đàn ông ở trước mặt cầm cây sắt nung đỏ bước tới. Qua vết thương trên người cô gái, có thể khẳng định cô vừa bị dùng roi đánh một trận. Bàn tay còn lại của cô gái cũng bị bẻ gãy. Ly Tâm nghiến răng, rủa thầm một câu.
Lúc nãy nghe Phong Tế nói với Tề Mặc ông ta sẽ xử lý sao cho hắn hài lòng, Ly Tâm biết ngay sẽ có chuyện xảy ra. Tuy những cô gái này làm nghề không đáng để Ly Tâm thương xót, nhưng tội của họ không đến nỗi mất mạng. Với thân phận của Tề Mặc, người phụ nữ đắc tội hắn chắc chắn sẽ có kết cục thảm thương. Ly Tâm tự nhận không phải người tốt, cũng chẳng nhiều lòng thương hại, nhưng cô cảm thấy sinh mạng đều đáng quý như nhau. Vì chuyện cỏn con mà mất mạng thì không đáng chút nào. Đây là nguyên nhân khiến cô mò đến đây.
Ly Tâm khẽ thở dài theo dõi cảnh tượng trên màn hình trước mặt. Cô lắc đầu và nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống máy tính. Hôm nay cô gặp may, hai người đàn ông giám sát đang mở hệ thống, Ly Tâm xâm nhập mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Ly Tâm tìm đến công tắc nguồn điện của phòng tra tấn. Cô tắt nguồn điện, màn hình vi tính trước mặt tối đen. Đèn trong phòng tra tấn đồng thời bị tắt ngóm.
Sau khi sửa lại một vài chương trình của hệ thống giám sát, Ly Tâm đứng dậy định đi xuống dưới tìm cô gái bất hạnh. Màn hình vi tính tối đen của phòng tra tấn đột nhiên hiện lên tia màu đỏ. Ly Tâm bất giác nhíu mày, thứ này rất quen thuộc với cô, đó là tia hồng ngoại. Một căn phòng dùng để tra tấn cần tia hồng ngoại giám sát sao?
Ly Tâm nhíu mày, đầu cô lóe lên một câu hỏi. Tại sao không thấy camera giám sát căn phòng của Tề Mặc. Nơi đó đáng lẽ phải lắp camera mới phải chứ? Ly Tâm liền tìm kiếm một cách kỹ lưỡng.
Cuối cùng, Ly Tâm cũng tìm thấy camera chỗ Tề Mặc ở phía dưới cùng màn hình. Trên màn hình, gương mặt Tề Mặc vô cùng lạnh lùng, còn thần sắc Phong Tế cũng rất khó coi, bầu không khí có vẻ căng thẳng. Ly Tâm suy đoán, lúc cô không có ở đó, hai bên chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng Ưng thì biết.
Ly Tâm hiểu hôm nay Tề Mặc muốn nuốt địa bàn của Phong gia, hơn nữa phải tìm một cái cớ danh chính ngôn thuận. Nhìn vẻ mặt bình thản như núi Thái Sơn của Tề Mặc, Ly Tâm bất giác lắc đầu nhìn sang Phong Tế. Tề Mặc chắc chắn có ý định chiếm địa bàn của Phong Tế từ lâu, chỉ là chưa động thủ mà thôi. Hôm nay Phong Tế lại còn mời hắn tới, đúng là tự làm tự chịu, ông ta chết cũng đáng đời.
Ly Tâm thở dài một tiếng định bỏ đi. Đột nhiên cô nhìn thấy phía trên đầu Tề Mặc có một đám người vũ trang đầy mình đang im lặng chờ đợi. Thấy những người này chĩa các loại vũ khí tối tân xuống sàn nhà, Ly Tâm nhíu mày, không hiểu họ đang làm gì.
Ở căn phòng dưới chân Tề Mặc cũng có một đám người trang bị vũ khí tối tân. Trái ngược với đám ở bên trên, bọn chúng đều chĩa súng lên trần nhà. Ly Tâm liếc mắt sang hai bên, ghê thật, trái phải trên dưới Tề Mặc đều có người cầm sẵn vũ khí. Ly Tâm bất giác đưa tay lau mồ hôi trán. Vài chục phút trước cô còn ở trong căn phòng đó, đáng sợ thật. Chỉ cần Tề Mặc có động thái không thỏa đáng, hắn sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay lập tức.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment