TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Ly Tâm không ngờ Phong Vân William lại nói những lời đó, cô ngây người trong giây lát rồi gật đầu: “Nhưng em vẫn còn là trẻ con”.

Phong Vân William hơi sững người, tia sắc lạnh lướt qua mắt cậu ta: “Chị coi thường tôi?”.

Trước bộ mặt đẹp đẽ như thiên thần nhưng đôi mắt tối tăm như địa ngục của Phong Vân William, Ly Tâm khẽ lắc đầu, cô giơ tay vuốt tóc Phong Vân William: “Tôi vẫn muốn nhắc lại câu đó, tôi đã đưa em về đây thì sẽ không bỏ mặc em. Nếu em muốn bảo toàn mạng sống thì phải từ bỏ những thứ từ trong cốt tủy của em. Em cũng biết không phải tôi dọa em”.

Phong Vân William không né tránh động tác dịu dàng của Ly Tâm, cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Làm sao cậu ta không biết, đây là Tề gia, tất cả mọi người đều đang chờ cậu ta mắc sai lầm để giải quyết cậu ta. Con cháu của kẻ thù tuyệt đối không thể cắm rễ sinh trưởng ở nơi này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng bản thân cậu ta hiểu rõ hơn ai hết. Có lẽ chỉ cô gái trước mặt là người duy nhất đối xử tốt với cậu ta.

Thấy Phong Vân William không lên tiếng, Ly Tâm xoa đầu cậu ta nói ngắn gọn: “Cân nhắc nặng nhẹ”. Nói xong cô đứng dậy đi ra ngoài.

Phong Vân William nằm xuống giường dõi theo bóng lưng Ly Tâm. Cậu ta hơi chau mày, cân nhắc nặng nhẹ là một lời nhắc nhở sắc bén và kín đáo, cô rất thông minh.

Mấy ngày sau đó, Tề gia không có bất cứ động tĩnh nào. Giao Văn đã quay về Italy giải quyết công việc của anh ta, còn đám Tề Mặc và Hồng Ưng vẫn như bình thường, không có một động thái nào đặc biệt. Do không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của mấy người đàn ông nên hằng ngày Ly Tâm đều đến phòng điều khiển, tìm kiếm và nghiên cứu mọi tài liệu. Cô biết cô phải học hỏi từ đầu, một tòa nhà lớn cũng bắt đầu từ nền móng. Tề Mặc thấy vậy cũng không nói gì, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Cầm tập tài liệu dày cộp trong tay, Ly Tâm cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô day nhẹ trán. Cô thật sự khó có thể tiêu hóa nổi tập tài liệu về lịch sử giới hắc đạo dày cộp này.

Phong Vân William, người luôn dính với cô như một cái đuôi nhìn quanh không thấy ai, liền thu lại vẻ yếu ớt đáng yêu, lườm Ly Tâm một cái: “Đi theo chị là sai lầm của tôi”.

Ly Tâm đang cắm mặt xuống đống tài liệu, cô hừ một tiếng: “Em đừng có…”. Còn chưa nói hết, cô lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Vân William đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Em có thể nói chuyện?”.

Phong Vân William lật tập tài liệu trong tay, cất giọng lạnh lùng: “Tôi nói với chị là tôi bị câm bao giờ chưa?”.

Ly Tâm nhướng mày: “Thằng nhóc này giấu kỹ quá”. Đến tư liệu điều tra của Hồng Ưng cũng nói cậu ta bị câm, thế mà bây giờ lại có thể nói chuyện. Điều đó chứng tỏ cậu ta rất lợi hại mới có thể lọt qua mạng lưới tin tức của Tề gia.

Phong Vân William hừ một tiếng, tỏ thái độ coi thường câu nói của Ly Tâm. Ly Tâm cũng chẳng để ý, cô tiếp tục cúi xuống xem tài liệu: “Sao tự nhiên em cho tôi biết sự thật?”.

Thấy vẻ mặt của Ly Tâm không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại vô cùng bình thản, cứ như cô dễ dàng chấp nhận việc cậu ta có thể nói chuyện, Phong Vân William trừng mặt với Ly Tâm: “Đồng loại phải thương lấy nhau, nếu chị bị tèo vì quá vô dụng, sẽ liên lụy đến tôi”.

Quan sát Ly Tâm vài ngày, Phong Vân William thấy Ly Tâm thật sự coi cậu ta như trẻ con. Nếu đổi lại là người khác, cậu ta buộc phải đề phòng. Nhưng đối với Ly Tâm, cậu ta chỉ có thể nói cô rất thuần khiết, thuần khiết đến mức cậu ta muốn đánh người.

Ly Tâm rõ ràng là một con hồ ly lười biếng, đúng là chỉ có Tề Mặc mới nghĩ ra chuyện cải tạo cô thành chim ưng. Nếu không phải sinh mạng của cậu ta nằm trong tay Ly Tâm, cậu ta chắc chắn chẳng thèm để ý đến cô. Cô làm cậu ta tức chết đi được.

Không nghĩ đến thì thôi, càng nghĩ càng bực mình. Nếu gặp người khác, cậu ta có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng gặp Ly Tâm, nói cô không thông minh cũng không đúng lắm, nói cô nghĩ không ra cô lại nghĩ ra, nói cô ngốc nghếch thì cô thông minh, nói cô thông minh thì cũng chẳng thấy thông minh ở điểm nào. Cô khiến cậu ta không chịu đựng nổi. Thấy Ly Tâm quay lưng về phía cậu ta, Phong Vân William liền lạnh lùng cầm quyển sách ném về phía cô.

Nghe tiếng gió xẹt qua, Ly Tâm liền nghiêng người né tránh sự tấn công của Phong Vân William, cô gắt lên: “Ngứa da lắm phải không?”.

Phong Vân William nghiến răng trừng mắt với Ly Tâm: “Chị xem những thứ vớ vẩn đó có tác dụng gì? Rốt cuộc chị muốn làm nữ chủ nhân của Tề gia hay muốn làm thuộc hạ của Tề lão đại? Đầu óc chị để đi đâu vậy? Chị đúng là đồ óc heo, sao Tề lão đại lại chọn người như chị chứ?”.

Ly Tâm sa sầm mặt, cô đứng dậy đi tới cấu véo Phong Vân William. Cậu ta trợn mắt nhìn lầm bầm: “Sao tôi có thể xui xẻo như vậy, tưởng rằng có cơ hội thoát thân, nào ngờ gặp phải người lắm chuyện như chị. Bây giờ chị hung dữ với tôi, tôi đánh chết chị”. Càng nói cậu ta càng tức giận, cuối cùng cậu ta vung tay đá chân vào người Ly Tâm.

Phong Vân William không biết rõ, Ly Tâm lại luyện được thân thủ né tránh nên chẳng mấy chốc cô đã đè Phong Vân William xuống ghế sofa. Cô giơ tay phát vào mông cậu ta mấy cái: “Tôi lắm chuyện phải không?? Nếu tôi không mua em, liệu em có thể sống đến ngày hôm nay? Em đúng là đồ không biết phân biệt phải trái”.

Phong Vân William bị đánh như trẻ con, cậu ta tức đến mức đỏ ửng mặt mũi. Cậu ta túm chặt cánh tay Ly Tâm, móng tay sắp bấm vào da cô nhưng không hiểu sao cậu ta đột ngột dừng lại rồi buông tay. Phong Vân William hét lên với Ly Tâm: “Nói vớ vẩn, tôi đã để bọn họ bắt tôi, tất nhiên sẽ có cách thoát thân, chị nghĩ tôi là đồ vô dụng sao?”. Vừa mắng cậu ta vừa trợn mắt nhìn Ly Tâm.

Ly Tâm hơi sững sờ, cô nhìn Phong Vân William: “Em cố ý?”.

Phong Vân William hừ một tiếng: “Nếu tôi không cố ý, kẻ ngốc như Phong Hành có thể bắt nổi tôi sao? Ông ta không có bản lĩnh đó”.

Ly Tâm buông người Phong Vân William và ngồi xuống ghế sofa. Phong Vân William ngồi dậy chỉnh lại quần áo. Phong thái của cậu ta rất tự tin và cao quý, không có vẻ gì là một người bị hại. Ly Tâm nhướng mày: “Người em sợ là Tề gia?”. Phong Vân William nói đúng, Ly Tâm không hề ngốc nghếch. Chỉ là không nhắc đến thì cô không nghĩ tới, một khi nhắc đến, cô có phản ứng nhanh hơn bất cứ người nào.

Phong Vân William cất giọng lạnh lùng: “Ai mà không biết từ trước đến nay Tề gia luôn đuổi cùng giết tận. Nếu tôi không lộ diện trước mặt người của Tề gia, liệu tôi có thể thoát khỏi sự truy sát của bọn họ? Dù tôi có bản lĩnh đến mấy, một mình tôi cũng chẳng làm gì được”.

Cậu ta nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt phẫn nộ: “Kết quả tự nhiên tôi bị túm về Tề gia, chị thử nói xem số tôi có đen đủi không?”.

Đối diện với vẻ mặt tức giận của Phong Vân William, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn, cô ngoài người véo mũi Phong Vân William, cười hi hi: “Bây giờ tốt rồi, tôi rất khoái, ha ha”. Cô không hề tỏ ra giận dữ hay áy náy mà có vẻ rất vui.

Phong Vân William đánh bay bàn tay bóp mũi cậu ta của Ly Tâm, cậu ta trừng mắt với cô và nghiến răng kèn kẹt: “Từ nay trở đi chị hãy lưu ý cho tôi. Tôi có ngày hôm nay hoàn toàn là do chị, sau này chị đừng có kéo tôi xuống bùn đấy”.

Ly Tâm cười hì hì với Phong Vân William, mặt cậu ta sưng lên như cái thớt. Lúc này cô mới phát hiện cậu ta có bộ dạng của một đứa trẻ. Cô cười nói” Em nói với tôi như vậy, không sợ tôi khai em ra à?”.

Phong Vân William nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường: “Muốn chết thì chị cứ nói đi, tôi chẳng bận tâm. Tôi ở dưới kia đợi chị, xem chị có thể chịu đựng bao lâu?”.

Ly Tâm liền nói: “Em coi thường tôi?”.

Phong Vân William nói lạnh lùng: “Coi thường? Chị chẳng có gì đáng coi trọng cả”.

Ly Tâm bất giác nghiến răng, Phong Vân William dứ dứ nắm đấm về phía cô: “Nếu không phải thấy chị chết tôi cũng bị liên lụy, tôi thật sự không muốn bị trói buộc với chị một chút nào”.

Ở nơi này chỉ một mình Ly Tâm có thể bảo vệ sự an toàn của cậu ta. Ở một nơi toàn loài lang sói, chỉ một người duy nhất không hiểu quy tắc của hắc đạo nhưng lại được lão đại hắc đạo yêu thương là Ly Tâm có thể bảo vệ cậu ta. Ly Tâm càng yếu, cậu ta sẽ càng gặp nguy hiểm. Nếu không muốn đối mặt với nguy hiểm, muốn leo lên đầu người khác, không cần nhìn sắc mặt của người khác, cậu ta chỉ còn một cách là đưa Ly Tâm lên cao. Ô dù càng mạnh, cậu ta sẽ càng an toàn. Phong Vân William vốn đã sắp đặt đâu vào đấy, bảo đảm không xảy ra sơ suất, nhưng cuối cùng kết quả lại thành ra thế này. Mẹ kiếp, đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đây là lần đầu tiên Phong Vân William chửi bậy, dù chỉ ở trong lòng.

“Đống giấy lộn đó không có tác dụng. Chị muốn làm nữ chủ nhân của Tề gia chứ không phải thuộc hạ của Tề lão đại, chị xem mấy thứ đó cũng vô dụng”. Phong Vân William nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, đã đến nước này chỉ có thể đi tiếp. Phong Vân William ném tập tài liệu sang một bên, khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn Ly Tâm

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phong Vân William, Ly Tâm nhướng mày: “Em nói đi”. Biết tiếp thu ý kiến là một trong những ưu điểm của cô.

Phong Vân William bày ra vẻ mặt “vẫn còn dạy dỗ được”, cậu ta gật đầu: “Một nữ chủ nhân của gia tộc hắc đạo phải có tầm nhìn rộng, đứng trên đầu mọi người, giúp đỡ lão đại, bao quát toàn cục. Chị không cần đích thân tham gia sát phạt, chị cũng không cần so đo với đám Hồng Ưng xem ai trung thành và có công lao lớn hơn. Chị phải học cách dùng người chứ không phải cách người khác điều khiển chị”.

Phong Vân William ngừng một vài giây rồi nói tiếp: “Chị tìm hiểu những thứ này không có một chút tác dụng gì hết. Chị cần tỏ rõ vị trí của chị, chị sẽ là phu nhân của Tề lão đại, giới hắc đạo dù hữu danh hay vô danh đều muốn lấy lòng chị, chị không dựa vào bọn họ mà bọn họ phải dựa dẫm chị. Vì vậy, chị chẳng cần thiết xem những thứ này, thế giới thay đổi mỗi ngày, chị có thể xem hết không?”.

Từ miệng một đứa trẻ có một gương mặt thiên thần nói ra những lời như vậy, Ly Tâm cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Phong Vân William càng nói mặt càng tối sầm. Nếu không phải thấy Ly Tâm đi sai hướng, cậu ta thật sự không muốn để lộ cho cô biết, cậu ta có thể nói chuyện.

Ly Tâm hơi sững sờ. Trước đây chưa từng có ai nói với cô điều này. Tổ chức ăn trộm không nói làm gì, còn ở Tề gia, Tề Mặc là người không giỏi ăn nói, đám Hồng Ưng và Giao Văn tuy ủng hộ cô nhưng chắc chắn không cho cô biết những điều này.

Nghe Phong Vân William nói vậy, Ly Tâm biết cô đã hoàn toàn sai lầm. Cô tưởng có năng lực ganh đua với đám Hồng Ưng là đủ, mọi người sẽ phục tùng cô. Cô không hề nhận thức đúng vị trí của mình, cô đâu có muốn đẩy Hồng Ưng xuống và tự mình lên chiếc ghế số một, cô cạnh tranh với Hồng Ưng có tác dụng gì chứ.

Ly Tâm trầm ngâm một lát rồi nhìn Phong Vân William: “Tôi không thể dùng được họ”. Dù Tề Mặc yêu thương cô đến mấy cô cũng không thể sai bảo được đám Hồng Ưng.

Phong Vân William cười nhạt: “Sao tôi có thể đi theo người như chị. Xét về năng lực, những kẻ khác không biết giỏi hơn chị gấp bao nhiêu lần. Về lòng trung thành, chị tuyệt đối không trung thành với Tề lão đại bằng bọn họ. Về đầu óc, chị toàn thông minh không đúng chỗ. Về thân thủ, chị chả ra sao cả. Tôi thật sự không hiểu Tề lão đại thích chị ở điểm nào?”.

Bị Phong Vân William chê bai một hồi, Ly Tâm chỉ nhướng mày, hình như câu nào cũng đúng, cô không biết nên nói gì.

Thấy Ly Tâm không lên tiếng, Phong Vân William tỏ ra tức giận: “Chị bỏ cuộc?”.

Ly Tâm lườm Phong Vân William: “Con mắt nào của em thấy tôi bỏ cuộc?”. Cô chỉ không phản bác những lời nhận xét chính xác mà thôi, ai dám nói cô bỏ cuộc?

Bắt gặp vẻ kiên quyết trong ánh mắt của Lâm, Phong Vân William biết vừa rồi cậu ta nhìn nhầm, cậu ta lạnh lùng hứ một tiếng: “Chị không thể dùng được cũng phải dùng. Có Tề lão đại chống lưng cho chị, chị sợ gì chứ? Được rồi, bây giờ không nói đến vấn đề đó nữa. Theo tình hình trước mắt, dù chị có muốn dùng bọn họ cũng chẳng dùng đến, tôi sẽ cho chị biết việc quan trọng nhất bây giờ. Những chuyện khác tạm thời chị có thể không nắm được nhưng cục diện hiện tại chị không thể không biết”.

“Lam Bang”. Ly Tâm nói ngay, việc quan trọng nhất bây giờ chỉ có Lam Bang.

Phong Vân William hừ một tiếng: “Chị nghe cho rõ nhé, tôi chỉ nói một lần, chị muốn hỏi gì thì hỏi đi”. Vừa nói cậu ta vừa đưa mấy trang tài liệu liên quan đến Lam Bang cho Ly Tâm.

Ly Tâm cũng dứt khoát, cô không hề cảm thấy có gì không ổn khi mình là người lớn hai mươi tuổi thỉnh giáo một cậu bé mười hai tuổi. Cô mở miệng nói thẳng: “Chị muốn biết tại sao cho đến bây giờ hai bên vẫn không có động thái gì khác biệt? Tề gia và Lam bang đã trở mặt, tại sao không có động tĩnh nào khác ngoài việc tiêu diệt gia tộc William?”.

Khóe miệng Phong Vân William co giật, cậu ta trừng mắt với Ly Tâm. Ly Tâm đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng. Cậu ta nói cô vô dụng cũng được, về điểm này cô nghĩ mãi không thông.

“Tại sao không có động tĩnh ư? Chị có biết Tề gia và Lam Bang chiếm bao nhiêu lực lượng trong giới hắc đạo không? Cả hai đều là gia tộc có bề dày lịch sử cả trăm năm, cả hai đều xuất thân là nhà sản xuất vũ khí, lũng đoạn giới hắc đạo đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Bất cứ một động thái nào cũng sẽ liên quan đến vô số người, thậm chí chính phủ nhiều nước. Nếu không có sự chuẩn bị chu toàn nhất, ai dám động thủ chứ?”. Phong Vân William lạnh nhạt đáp.

Nghe Phong Vân William nói vậy, Ly Tâm bất giác nhíu mày, mới chợt hiểu ra, thảo nào gần đây thị trường cổ phiếu không ngừng biến động, chỉ số kinh tế lên xuống thất thường. Cô thầm nhớ trong đầu khi nghe Hoàng Ưng báo cáo, nhưng cô không hiểu điều này có liên quan gì đến Tề gia và Lam Bang, hai nhà có chơi cổ phiếu đâu? Bây giờ cô mới hiểu chút chút.

Phong Vân William nói tiếp: “Không nhắc đến chuyện khác, chỉ nói riêng vụ Văn lão đại hủy diệt gia tộc William chúng tôi, khiến cục diện hiện tại hết sức hỗn loạn không dễ giải quyết. Gia tộc William là cánh tay phải của Lam Bang, dưới nó còn có một đống gia tộc dây mơ rễ má.

Những gia tộc hắc đạo như Tề gia, Lam Bang và William đã phát triển đến đỉnh điểm, phía dưới tồn tại vô số phân nhánh. Một khi điểm cao nhất bị chặt đứt, có thể hình dung ra bên dưới hỗn loạn đến mức nào.

Chỉ một gia tộc William đã hỗn loạn như vậy, nếu một trong hai gia tộc Tề gia hoặc Lam bang sụp đổ, chỉ e là thế giới đại loạn. Không có chúa tể rừng xanh trấn áp, động vật trong rừng sẽ trở nên điên cuồng. Đây chính là nguyên nhân tại sao Tề lão đại và Lam lão đại dù giương cung nhưng không bắn tên”.

Phong Vân William nói một hơi đến đây, Ly Tâm bất giác tựa người vào thành ghế sofa, vẻ mặt cô đầy nghi hoặc: “Nói như em, cả hai gia tộc không thể bị lật đổ, thế thì tại sao…”.

Ly Tâm chưa nói hết câu, Phong Vân William lập tức hiểu ý cô, cậu ta cắt ngang lời cô: “Một núi không thể có hai con hổ. Ai mà không muốn xưng vương, không muốn đại loạn cũng được, chuẩn bị đầy đủ sau đó một miếng nuốt trôi, vậy thì sẽ không có loạn lạc gì hết. Chỉ sợ kết quả hai bên đều bị tổn hại, vậy thì thế giới này sẽ tiến hành phân chia lại trật tự”.

Ly Tâm trầm mặc hồi lâu, cô gõ ngón tay lên ghế sofa. Phong Vân William gật đầu: “Đây chính là cục diện của giới hắc đạo. Chị hãy nhớ kỹ, chị đứng ở đỉnh cao nhất có nghĩa chị không cần xông lên giết địch mà cần bày mưu tính kế ở phía sau”.

Ly Tâm nhìn Phong Vân William một lúc, mỉm cười: “Phải biết dùng người”.

Phong Vân William nhếch mép nở nụ cười tươi rói, cậu ta gật đầu: “Đúng, chị không cần chuyện gì cũng nhúng tay, chị chỉ… Chị có ý gì vậy?” Phong Vân William đột nhiên sa sầm mặt trừng mắt nhìn Ly Tâm. Một đứa trẻ mới tí tuổi bày ra bộ mặt thâm trầm trông rất chi là khôi hài, có thể trong mắt người khác cậu ta rất đáng sợ, nhưng Ly Tâm chỉ thấy buồn cười.

Ly Tâm đè Phong Vân William xuống, cười ha ha: “Có quân sư không dùng thì thật là lãng phí”.

“Chị buông tôi ra”. Phong Vân William tức giận hét lên.

Phong Vân William còn tưởng Ly Tâm tiếp tục bắt nạt cậu ta nhưng không ngờ Ly Tâm lập tức ngồi thẳng dậy dựa vào thành ghế sofa. Ánh mắt nhìn cậu ta sáng rực như nhìn con mồi, Phong Vân William nhướng mày, đối mắt với Ly Tâm: “Nếu tôi đồng ý, chị có dám dùng tôi không?”.

Cậu ta là người của gia tộc William, nếu Ly Tâm dùng cậu ta làm trợ thủ của cô, vậy thì cậu ta có thể kết luận Ly Tâm hoặc là ngu xuẩn đến đỉnh điểm, hoặc là ngông cuồng đến đỉnh điểm. Nếu là Tề Mặc, cậu ta tin chắc hắn thuộc vế sau. Còn đổi lại là Ly Tâm, cậu ta quyết định tin cô thuộc hạng người ở vế trước.

Ly Tâm nhìn thẳng vào mắt Phong Vân William, mỉm cười: “Nếu em không muốn giúp tôi thì việc gì phải nói với tôi nhiều như vậy?”.

Nhìn đôi mắt không chút biến đổi của Phong Vân William, Ly Tâm cười nói: “Người thông minh tự nhiên muốn có thứ tốt nhất cho bản thân. Sau này dựa cả vào em đấy”. Nói xong cô đứng dậy đi ra ngoài. Phong Vân William dõi theo bóng lưng Ly Tâm, cậu ta cảm thấy hơi thú vị.

“Đúng rồi anh bạn nhỏ, tôi không thích bộ dạng già dặn của em, nghiêm túc quá, tôi vẫn thích thiên thần kia hơn”. Lời vừa dứt bóng Ly Tâm cũng biến mất ngoài cửa.

Phong Vân William sầm mặt, cậu ta nghiến răng nhìn theo bóng lưng Ly Tâm, cậu ta chính đốn lại quần áo, từ từ nở nụ cười yếu ớt đáng yêu rồi đi theo Ly Tâm.

Đến tối, khi Tề Mặc về phòng ngủ, Ly Tâm đã nằm trên giường ngủ say từ lâu, hoàn toàn không giống bộ dạng tích cực của mấy ngày trước. Hắn chau mày ngồi xuống giường, vỗ nhẹ lên tấm chăn.

Đã thành thói quen, cảm giác có người ở bên cạnh, cô liền cuộn chăn nhường chỗ nằm cho Tề Mặc rồi giơ tay ôm hắn. Cử chỉ này đã được huấn luyện thành phản xạ có điều kiện, dù cô đang trong giấc mộng đẹp.

Tề Mặc liền thò tay kéo Ly Tâm ra khỏi chăn và cất giọng trầm trầm: “Em đã làm xong việc của mình rồi à?”.

Cảm giác hơi lạnh thổi bên tai, một giọng nói mang theo khí lạnh xộc tới, Ly Tâm bất giác rụt cổ. Bây giờ là mùa hè, đâu có lạnh như vậy, cô cũng không mở điều hòa xuống dưới không độ, tại sao lại có gió lạnh Siberia thổi tới, Ly Tâm mơ mơ màng màng lùi về phía sau.

Thấy Ly Tâm không tỉnh lại, Tề Mặc liền kéo đầu Ly Tâm lại gần. Hắn giơ tay chặn mũi cô và cúi xuống phủ miệng lên đôi môi như cánh hoa anh đào của cô.

“Lão đại, anh làm gì vậy?” Ly Tâm bừng tỉnh vì ngạt thở. Cô đẩy mạnh Tề Mặc ra rồi hít lấy hít để. Cô đã bị hắn làm vậy vài lần, không biết Tề Mặc nghĩ gì, hắn nói không để cô bị thương nên bây giờ hắn không đánh cô nữa. Hắn khoái dùng phương pháp này gọi cô thức giấc. Ly Tâm ngược lại thà bị hắn phát vào mông cô như trước kia hơn bị hôn đến ngạt thở, không đau mà vẫn dậy được.

“Em đã làm xong việc chưa?” Thấy Ly Tâm tỉnh hẳn, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, hắn giữ gáy Ly Tâm để cô đối diện hắn.

Ly Tâm thấy vẻ giận dữ trong mắt hắn, liền vội gật đầu: “Em xong rồi”.

Tề Mặc nhíu mày, từ người hắn lập tức tỏa ra nộ khí. Ly Tâm vội ôm chặt Tề Mặc, ngả đầu lên vai hắn dụi dụi: “Đừng giận mà, em biết em đang làm gì, không phải em làm qua loa lấy lệ, chỉ là em đã tìm được một trợ thủ”.

Nghe Ly Tâm nói vậy, Tề Mặc hừ một tiếng, cúi xuống chăm chú nhìn vào mắt cô mà không lên tiếng. Ly Tâm biết Tề Mặc đang đợi cô mở miệng.

Ly Tâm liền nở nụ cười ngọt ngào, cô ngồi trong lòng Tề Mặc nhìn hắn nói: “Em không biết anh để cho em một người hữu dụng như vậy. Lão đại, cảm ơn anh”. Vừa nói cô vừa hôn nhẹ lên cằm Tề Mặc. Hết cách rồi, chiều cao của cô chỉ đến đó thôi.

Nộ khí quanh người Tề Mặc dần tan biến, hắn trầm giọng nói: “Phong Vân William đúng là một thằng nhóc không tồi, nó có thể che giấu bao nhiêu năm, có thể dùng được”.

Tề Mặc là ai chứ? Hắn chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu thật giả của một con người. Từ lúc ở phòng VIP, hắn đã biết Phong Vân William không yếu ớt như vẻ bên ngoài. Dù Phong Vân William che giấu giỏi đến mức nào nhưng cũng vẫn chỉ là một cậu bé mười hai tuổi nên không thể lừa nổi hắn. Nhưng đám Hồng Ưng Bạch Ưng không nhìn ra bộ mặt thật của thằng bé, chứng tỏ nó khá lợi hại.

Ly Tâm biết Tề Mặc nhìn người rất chuẩn. Người như Tề Mặc không có lý nào không nhận ra bộ mặt thật của Phong Vân William. Hắn gây áp lực vô hình cho cậu bé, Phong Vân William cũng cảm nhận được điều đó nên mới chủ động mở miệng. Hắn làm như vậy ngoài mục đích giao Phong Vân William cho Ly Tâm dùng, Ly Tâm nghĩ không ra hắn có ý đồ gì khác.

Người của Tề gia coi Tề Mặc là ông trời, là thần thánh từ lâu, không một ai dám giúp đỡ Ly Tâm. Nhưng Phong Vân William thì khác, hắn tạo áp lực cho cậu ta, muốn bảo toàn mạng sống thì phải tranh giành, chỉ khi Ly Tâm sống tốt cậu ta mới được yên ổn. Ngoài thân thủ và sức mạnh, bản lĩnh điều khiển người khác của Tề Mặc cũng xuất sắc hơn người, bằng không đám Hồng Ưng đã chẳng trung thành với hắn như vậy.

Ly Tâm cười tựa vào ngực Tề Mặc: “Lão đại, sao anh nhìn ra thằng bé đó có bản lĩnh?”. Cô biết Tề Mặc nhận ra nhưng không rõ nguyên nhân tại sao.

Tề Mặc ôm eo Ly Tâm, cất giọng bình thản: “Móng tay nó có chứa độc tố số mười ba, đầu ngón trỏ có vết chai. Hơn nữa nó quá thông minh, sống trong giới hắc đạo, có ánh mắt thuần khiết đúng là một trò khôi hài, yếu đuối như vậy mà nhiều năm không chết, tôi có lý do tin chắc thông tin về nó ở bên ngoài đều sai”.

Ly Tâm hơi nhíu mày, cô không hề phát hiện trên người thằng bé có độc tố. Độc tố số mười ba không màu không mùi, vậy mà Tề Mặc cũng nhận ra, đến Lập Hộ còn không phát hiện ra. Ly Tâm không khỏi cảm thán thay Phong Vân William, chắc cậu ta không ngờ Tề Mặc xuất hiện ở nơi đó. Nếu Phong Vân William biết Tề Mặc có mặt tại buổi bán đấu giá, có lẽ cậu ta cũng không bày ra bộ dạng như vậy.

“Hãy dùng cho tốt. Nó có năng lực giúp đỡ em”. Tề Mặc đưa tay vuốt tóc Ly Tâm, Ly Tâm nhìn hắn chăm chú.

Thấy Ly Tâm nhìn mình, Tề Mặc ôm chặt eo cô, chậm rãi nói: “Chỉ có người trong hắc đạo mới hiểu quy tắc và trình tự thao tác của hắc đạo. Gia tộc William không nhỏ, còn nhỏ như vậy mà lại có thể lừa được cả đám Hồng Ưng. Nó đủ bản lĩnh giúp em. Tuy nhiên, dùng tốt sẽ thắng, dùng không tốt sẽ thua, tôi không muốn một ngày nào đó sẽ phải giết nó”.

Ly Tâm gật đầu: “Em sẽ thận trọng, anh không cần lo lắng”.

Ly Tâm biết không phải Tề Mặc không muốn giết Phong Vân William, mà là không muốn ảnh hưởng đến cô, cô liền ôm chặt Tề Mặc. Người đàn ông này không nói gì, chỉ biết thể hiện bằng hành động, từ một người bá đạo, không coi ai ra gì, trở thành một người nghĩ cho cô như bây giờ, chỉ riêng điều đó cũng xứng đáng để cô liều mình tranh giành vì hắn.

Cảm nhận được vòng tay của Ly Tâm, Tề Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, hắn trầm giọng: “Đừng làm tôi thất vọng”.

Ly Tâm gật đầu lia lịa, kéo Tề Mặc nằm xuống giường. Dưới ánh trăng sáng, hai thân hình ôm chặt lấy nhau khiến không khí lạnh lẽo trở nên ấm áp.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top