Ly Tâm không quay lại phòng VIP mà bế Phong Vân William đi thẳng ra chỗ để ô tô. Tề Mặc đã ngồi sẵn trong chiếc Cadillac như sớm đoán biết cô sẽ làm thế nào. Ly Tâm thấy vậy liền mỉm cười với Tề Mặc.
“Lão đại, bên Hắc Ưng có tin rồi”. Vừa vào xe, Lập Hộ lên tiếng.
Giao Văn thở dài một hơi rất khoa trương, anh ta mở miệng cằn nhằn: “Tôi mới được nghỉ ngơi một ngày thôi mà, được ở nơi tuyệt vời như thế này, tôi chẳng muốn đi đâu hết. Hắc Ưng giục gì mà giục?”.
Tề Mặc nhắm mắt tựa người vào thành ghế phía sau, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Quay về”.
Hồng Ưng và Lập Hộ lập tức gật đầu. Ly Tâm hiểu ý Tề Mặc, không phải quay về ngôi biệt thự ở Hawaii mà trở về nhà chính của Tề gia ở Mỹ. Khoảng thời gian này là thời gian đối đầu căng thẳng với Lam Bang, lão đại nên ở nhà chính cầm trịch. Để thuộc hạ ở bên ngoài bôn ba vất vả còn bản thân nhàn rỗi ở Hawaii không phải là tác phong của Tề Mặc.
Ly Tâm ngồi bên Tề Mặc, cô đặt Phong Vân William xuống cạnh cô. Cô nhìn Giao Văn cười híp mắt, anh ta sầm mặt, liếc Tề Mặc rồi cởi áo khoác ném cho Ly Tâm, đồng thời kèm theo một cú lườm.
Ly Tâm cười sung sướng: “Văn lão đại quả là chu đáo”. Nói xong, cô cầm áo khoác của Giao Văn khoác vào thân thể gần như trần truồng của Phong Vân William.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Giao Văn hừ một tiếng lạnh lùng rồi quay đi. Nếu không phải Tề Mặc coi trọng cô, còn lâu anh ta mới hy sinh áo khoác cho tên tiểu quỷ đó.
Phong Vân William dường như quá sợ hãi, đến bây giờ gương mặt cậu ta vẫn hốt hoảng, hay tay cậu ta nắm chặt tay Ly Tâm không rời, thân thể áp sát vào người Ly Tâm như muốn chui vào lòng cô.
Ly Tâm thấy vậy lắc đầu và vỗ nhẹ lên lưng Phong Vân William. Cô không có thói quen ôm người khác, dù Phong Vân William có vẻ bé nhỏ hơn một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường, thân hình cậu bé cùng lắm chỉ khoảng mười tuổi nhưng cô cũng không muốn ôm vào lòng. Hơn nữa, bên cạnh cô còn có Tề Mặc, không khí tỏa ra từ người hắn ngày càng lạnh lẽo.
“Tiểu quỷ, không muốn bị ném ra ngoài thì tốt nhất ngoan ngoãn ngồi im, bằng không tự gánh hậu quả”. Giao Văn cũng nhận ra điều đó, anh ta nhếch mép cười nói.
Phong Vân William hình như là đứa trẻ rất nhạy cảm. Nó phát giác chỉ có Ly Tâm đối xử tốt với nó, còn những người khác đều rất lạnh lùng, đặc biệt là người ngồi bên cạnh Ly Tâm, toàn thân hắn toàn sát khí. Nó sợ hãi cuộn người lại, nhưng vẫn nắm tay Ly Tâm không rời.
“Ngủ một giấc sẽ…”. Ly Tâm còn chưa nói hết câu, Tề Mặc nhanh như tia chớp chặt vào gáy Phong Vân William. Phong Vân William lập tức ngất xỉu trên ghế ô tô.
Ly Tâm sững sờ, cô sờ mũi Phong Vân William kiểm tra xem còn hơi thở không. Sau đó, Ly Tâm quay sang Tề Mặc, dở khóc dở cười nói: “Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ”.
Tề Mặc không nói một lời, hắn giơ tay vòng qua eo Ly Tâm, kéo cô ngồi lên đùi hắn. Sau đó hắn ôm chặt lấy cô, nhắm mắt tựa đầu vào cổ cô.
Ly Tâm lườm Tề Mặc, đưa mắt qua bên này lại bắt gặp nụ cười mờ ám của Giao Văn. Ly Tâm không thèm để ý đến anh ta, cô giơ hai tay ôm cổ Tề Mặc rồi cũng nhắm mắt ngủ. Trước cử chỉ hết sức tự nhiên của Ly Tâm. Giao Văn bất giác nhướng mày, liếc nhìn Phong Vân William rồi quay sang nói chuyện với đám Hồng Ưng.
Tại nhà chính của Tề gia ở nước Mỹ vẫn thâm nghiêm như mọi khi. Hắc Ưng thay mặt Tề Mặc giải quyết công việc ở đây. Xem ra anh ta xử lý rất tốt, không khí trong khu biệt thự vẫn bình thường, không hề có mùi căng thẳng mặc dù bây giờ đã bắt đầu cuộc chiến với Lam Bang, chỉ có lượng người ra vào đông hơn mọi khi.
Trong tòa nhà chính, đám Tề Mặc và Ly Tâm quan sát màn hình lớn trước mặt. Trên màn hình lớn, Lâm Tư nho nhã vẫy tay tán thưởng: “Đúng là tôi đã coi thường anh, không ngờ chúng ta vẫn có thể gặp mặt. Vụ này khiến tôi không thể không kinh ngạc. Tề Mặc, chào mừng anh trở về bình an”.
Tề Mặc ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nhìn Lam Tư: “Vậy sao?”.
Lam Tư cười đáp: “Tất nhiên rồi, tôi vốn nghĩ nếu xoáy nước không thể lấy mạng anh, ít nhất cũng khiến anh thiệt hại tám chín phần. Không ngờ ngay sau đó còn một trận bão lớn mà anh vẫn có thể quay về, thậm chí lành lặn nguyên vẹn. Tôi thật sự khâm phục anh. Lam Tư tôi cả đời này chưa từng khâm phục ai, nhưng anh rất xứng đáng, vậy mới xứng làm đối thủ của tôi”.
Lam Tư nói rất rất thẳng thắn, khiến Ly Tâm bất giác chớp mắt. Đây có lẽ là sự kiêu ngạo của Lam Tư. Hai bên đối chọi với nhau bao nhiêu năm, dù Tề Mặc không nói, Ly Tâm cũng có thể cảm nhận được Tề Mặc khá coi trọng Lam Tư. Kỳ phùng địch thủ là vậy, mặc dù đối địch nhưng vẫn kính trọng nhau.
Ánh mắt Tề Mặc lóe lên một tia sắc bén, hắn nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo. Ở đầu bên kia, Lam Tư cũng nở nụ cười yêu mị: “Lần này coi như anh thắng. Có điều nếu không phải tôi quá tự tin, tin anh không thể sống sót quay về, tôi cũng không sơ suất như vậy, còn lâu anh mới thắng nổi tôi. Giao Văn, anh nói có đúng không?”.
Giao Văn nâng ly rượu mỉm cười nho nhã: “Nói những điều này có tác dụng gì?”.
Lam Tư bật cười ha hả: “Anh nói đúng, hợp ý tôi. Thắng là thắng, thua là thua. Lam Tư tôi không phải là người thua không nổi, chỉ một gia tộc William mà thôi, đối với tôi chẳng là gì hết”.
Tề Mặc lạnh lùng nói: “Vậy thì chúng ta cùng chờ xem”.
“Được”. Lam Tư lập tức ngừng cười, nhìn Tề Mặc chằm chằm. Ánh mắt anh ta không ngạo mạn, cũng không tàn bạo mà chứa đựng sự hưng phấn từ sâu trong xương tủy anh ta khi gặp một đối thủ mạnh.
“Lần này xem trong hai chúng ta ai mới là kẻ mạnh thật sự”. Khóe mắt Lam Tư cong lên. Tuy nhiên, sự hưng phấn, ngông cuồng và tàn nhẫn của anh ta cũng đồng thời lan truyền sang đám Tề Mặc. Ly Tâm gần như cảm nhận thấy Lam Tư cũng khiến sự hưng phấn và ngông cuồng từ người Tề Mặc tỏa ra khắp cả phòng.
Giao Văn ra hiệu Lập Hộ tắt hệ thống liên lạc, gương mặt anh ta lộ vẻ nghiêm túc: “Lần này chúng ta nhất định phải thận trọng, bằng không hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng”.
Tề Mặc gật đầu. Hồng Ưng cũng lên tiếng: “Theo tôi thấy…”.
Mấy người đàn ông bắt đầu thảo luân. Ly Tâm tuy ngồi gần nhưng hoàn toàn không thể xen lời. Mấy người đàn ông không hề giấu giếm Ly Tâm điều gì, chỉ là cô không hiểu biết rõ về Tề gia, càng không hiểu về cả giới hắc đạo nên nghe đám Giao Văn, Lập Hộ nói chuyện cô không hiểu gì, cũng hoàng toàn không thể hòa nhập vào đó.
Ly Tâm bất giác nhíu màu, nhưng cô chỉ chuyên tâm lắng nghe mà không lên tiếng. Cô không tin cô không thể dung hợp vào Tề gia, thứ cô cần là thời gian và quá trình học hỏi.
“Nghe không hiểu?”. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, đám Hồng Ưng Hoàng Ưng đã đi làm việc, Giao Văn tựa vào thành ghế, mỉm cười với Ly Tâm.
“Đúng”. Ly Tâm gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
Giao Văn gật đầu: “Không hiểu thì phải học hỏi thêm, không biết phải tìm mọi cách để biết bằng được. Tề gia không cần người vô dụng. Chém giết không phải là chuyện thường xảy ra, muốn đứng bên cạnh Tề Mặc cô còn kém xa”.
Nghe lời dạy bảo của Giao Văn, Ly Tâm không lên tiếng. Giao Văn nói đúng, nếu cô chỉ làm thuộc hạ của Tề Mặc như trước kia, Tề Mặc nói sao cô làm vậy thì quá dễ dàng. Nhưng bây giờ cô thích Tề Mặc, cô không chỉ muốn làm thuộc hạ của hắn mà muốn đứng bên cạnh hắn, muốn cùng hắn gánh vác giang sơn. Nhưng với năng lực của cô bây giờ, cô vẫn chưa có tư cách đó.
Tề Mặc im lặng ngồi trên sofa, hắn nhìn Ly Tâm rồi giơ tay về phía cô, Ly Tâm lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh và nắm chặt tay hắn. Tề Mặc kéo cô vào lòng: “Em phải học”.
“Em biết”. Ly Tâm gật đầu.
Tề Mặc vuốt tóc Ly Tâm như muốn khích lệ cô. Nếu làm thuộc hạ, chỉ cần hắn thích là được, nhưng nếu là phu nhân của hắn thì phải được tất cả mọi người trong Tề gia ủng hộ và kính trọng. Tất nhiên, một khi hắn thích, hắn có thể cưới cô về mà không ai dám phát biểu ý kiến. Nhưng một người yếu đến nỗi không hiểu rõ về giới hắc đạo thì làm sao phục chúng được.
Ở gia tộc lâu đời như Tề gia, Tề Mặc có thể coi thường cả gia quy, chế độ bởi vì hắn là kẻ mạnh. Trong thế giới đen tối, kẻ mạnh sẽ có tất cả, muốn mọi người phục tùng chỉ là chuyện nhỏ. Đây là quy tắc bất thành văn của giới hắc đạo, chỉ cần anh đủ mạnh, anh muốn điều khiển thiên hạ thế nào cũng được. Nhưng anh tuyệt đối không được là kẻ yếu. Là kẻ yếu, anh sẽ bị diệt vong. Cá lớn nuốt cá bé là chân lý bất biến. Trong thế giới đó trao danh phận của kẻ mạnh cho một kẻ yếu không phải là yêu chiều mà là hại kẻ đó.
Hơn nữa, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Ly Tâm. Tề gia không thể có một nữ chủ nhân không biết làm gì, không thể đặt lên đầu cô danh hiệu đó quá sớm. Đối với một người không thể tồn tại trong thế giới âm mưu và thủ đoạn, làm vậy không khác nào hủy diệt cô.
Tề Mặc không hiểu thế nào là yêu chiều, thế nào là nghĩ cho người khác, hắn chỉ biết đi con đường tốt nhất. Thích một người, muốn cô ở bên cạnh hắn trọn đời không có nghĩa là nâng niu và bảo vệ từng ly từng tí mà hắn phải khiến cô tự nâng cao năng lực bản thân, khiến cô có thể tự giang rộng đôi cánh, tự mình đối mặt với gió bão. Kể từ lần đầu tiên gặp Ly Tâm, dù vô tình hay hữu ý hắn cũng đã làm như vậy, cô không phải là kẻ mạnh thì hắn sẽ đào tạo cô trở thành kẻ mạnh.
Tựa người vào Tề Mặc, cảm nhận được tâm tình của hắn, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tề Mặc: “Em nhất định sẽ làm tốt”.
Đối diện với đôi mắt kiên định của Ly Tâm, Tề Mặc vui vẻ cười, trầm giọng nói: “Vị trí nữ chủ nhân không xa nhưng cũng không gần, tôi hy vọng em có thể ngồi cả đời”.
Giao Văn ở bên cạnh bất giác nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt kinh ngạc. Hắn vừa hứa hẹn sẽ cưới Ly Tâm? Hắn thật sự quyết tâm rồi. Tuy nhiên anh ta chỉ ngạc nhiên một hai giây, anh ta đã sớm đoán ra điều này. Tính cách của Tề Mặc vốn lạnh lùng cứng rắn, một khi không để ý đến ai, hắn hoàn toàn không đếm xỉa, chú ý đến ai tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trước đây anh ta biết Ly Tâm là một người đặc biệt với Tề Mặc, nhưng anh ta nghĩ Tề Mặc sẽ coi Ly Tâm như tình nhân, bởi vì ai gặp Ly Tâm cũng sẽ nhận ra, cô không có hứng thú, cũng không có năng lực ngồi vững vị trí nữ chủ nhân của Tề gia. Tề gia là gia tộc có lịch sử trăm năm, mối quan hệ dòng họ rất lằng nhằng phức tạp. Một người không có năng lực sớm muộn cũng sẽ bị lật đổ. Nếu Tề Mặc đã thích cô thì làm tình nhân của hắn là được rồi, ít nhất cả đời này cô sẽ sống an nhàn.
Chỉ không ngờ tính cách của Ly Tâm ngoại nhu nội cương, mà Tề Mặc hiển nhiên không thể thấy cô thiếu khả năng. Một khi xác định để cô ở bên cạnh thì phải danh chính ngôn thuận, biến cô hoàn toàn thành của hắn, đây đúng là phong cách của Tề Mặc. Giao Văn khẽ lắc đầu, hóa ra Tề Mặc đã suy nghĩ đâu vào đấy cả rồi, hắn nghĩ thay cho Ly Tâm như vậy, xem ra trái tim hắn đã thực sự thuộc về cô. Bên cạnh chim ưng không thể là chim hoàng oanh, vậy thì chỉ có cách chặt đi đôi cánh của chim hoàng oanh, cho nó đôi cánh của chim ưng.
“Vâng”. Mắt Ly Tâm sáng rực, cô hiểu Tề Mặc cần gì, lo lắng điều gì. Tuy Tề Mặc chưa bao giờ biểu lộ ra bên ngoài nhưng cô biết rõ, cô sẽ làm thật tốt.
“Được rồi, được rồi, bàn luận cả buổi sáng, đói bụng quá. Tề, tôi sẽ kiện anh tội ngược đãi”. Giao Văn liếc thấy hai người nhìn nhau chăm chú, đột nhiên kêu lên, phá vỡ không khí thân mật giữa họ.
Tề Mặc liền ngoảnh đầu lạnh lùng nhìn anh ta, Giao Văn nhún vai, gương mặt tỏ ra vô tội.
Nghe Giao Văn kêu đói bụng, Ly Tâm lập tức cảm thấy bụng cô có biểu tình đòi ăn. Ly Tâm đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng đứng dậy nói: “Để em đi gọi”. Nói xong cô liền chạy ra ngoài, để lại Tề Mặc nhăn mặt nhíu mày.
Ly Tâm chạy tới căn phòng bên cạnh phòng cô và Tề Mặc trong tòa nhà chính. Cô vừa mở cửa, bắt gặp Phong Vân William đang ngồi bó gối cạnh chân giường. Thấy Ly Tâm xuất hiện, Phong Vân William liền lồm cồm bò dậy lao vào lòng cô, nước mắt chảy dài trên gò má cậu bé.
Ly Tâm vội nói: “Đừng khóc, khóc gì chứ, nam tử hán chảy máu chứ không rơi lệ, đừng khóc nữa”. Vừa nói, cô vừa lau nước mắt trên mặt Phong Vân William và vỗ lưng an ủi cậu bé. Sau khi về đến nước Mỹ, nghỉ ngơi một đêm, mới sáng sớm cô đã bị lôi đến phòng hội nghị của tòa nhà chính nên nhất thời quên mất cậu bé.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Phong Vân William liền ôm chặt eo Ly Tâm, cắn môi cố không để nước mắt chảy xuống. Bộ dạng của cậu bé vô cùng đáng thương và ngoan ngoãn khiến người khác không khỏi mủi lòng.
Ly Tâm lắc đầu, chưa kịp lên tiếng thì nghe bụng Phong Vân William kêu lục bục, cậu bé hơi đỏ mặt, Ly Tâm mới chú ý đến sắc mặt trắng bệch của cậu bé. Cô liền cao giọng hỏi: “Em nhịn đói mấy ngày rồi?”.
Phong Vân William im lặng một lúc rồi giơ ba ngón tay. Ly Tâm thầm trách bản thân, kể từ lúc cô đưa cậu bé đi, một ngày một đêm qua cô không chăm sóc cậu bé. Ly Tâm kéo tay Phong Vân William: “Em tỉnh dậy bao lâu rồi? Tại sao không tìm người hầu?”. Cô đoán cậu bé đã thức giấc từ lâu vì bộ dáng cậu tương đối tỉnh táo.
Phong Vân William cúi đầu, khẽ lắc đầu, toàn thân cậu bé vẫn run rẩy. Ly Tâm lại thở dài vỗ lưng Phong Vân William. Cô nhất thời quên mất đây là nơi nào, đây là nhà chính của Tề gia, người ở đây đều rất cao ngạo. Cô đi theo Tề Mặc nên mới có kẻ hầu người hạ, bằng không bản thân cô cũng chẳng được ai nhòm ngó tới. Phong Vân William là con cháu của địch thủ, không giậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi, nói gì đến hầu hạ.
Ly Tâm bất giác vuốt tóc Phong Vân William: “Tôi đã đưa em đến đây thì sẽ không bỏ mặc em, nếu không ban đầu tôi đã không mua em. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”. Vừa nói cô vừa dắt tay Phong Vân William đi ra ngoài.
“Ai cho em đưa nó tới nơi này?”. Tề Mặc nhìn Ly Tâm nắm tay Phong Vân William, còn cậu bé thì nép sát vào người Ly Tâm, ánh mắt hắn liền tối sầm, hắn lạnh lùng nói.
“Em đưa cậu bé đến ăn cơm. Lão đại, đừng nói là anh tiết kiệm chút cơm đấy nhé?”. Ly Tâm nhướng mày nhìn Tề Mặc. Hắn tức giận gì chứ? Thật chẳng hiểu ra làm sao, Tề gia thiếu tiền cơm sao?
Tề mặc lập tức đứng dậy đi hai bước đến chỗ Ly Tâm, hắn nhanh như xẹt điện giơ tay túm cổ Phong Vân William ném ra ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng đồ vật rơi bịch xuống nền đất.
Ly Tâm vội quay người, thấy Phong Vân William nằm sõng soài trước cửa, cậu bé lập cập chuẩn bị đứng lên. Chân tay cậu bé rớm máu, toàn thân rất thảm hại. Ly Tâm nhíu mày nói: “Lão đại làm gì vậy? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà”. Nói rồi cô bước tới chỗ Phong Vân William.
Tề Mặc hừ một tiếng, túm tay Ly Tâm: “Ăn cơm”. Hắn kéo Ly Tâm đi về phía bàn ăn ấn cô vào chỗ ngồi.
Ly Tâm đang định mở miệng, Giao Văn ngồi bên cạnh lên tiếng: “Nơi này không phải bất cứ ai cũng có thể vào, bàn ăn này không phải bất cứ người nào cũng có thể ngồi. Một tên oắt con không có tư cách vào đây”.
Ly Tâm hơi sững người, cô quay đầu bắt gặp Phong Vân William đang đứng ở cửa nhìn cô sợ sệt. Bộ dạng của cậu bé muốn vào nhưng không dám, muốn lui ra nhưng không biết đi đâu. Ly Tâm nhíu chặt lông mày, đây là quy tắc của Tề gia, thảo nào cô chỉ gặp mấy gương mặt quen thuộc ở tòa nhà chính. Ly Tâm không ngờ Tề Mặc lại có quy tắc như vậy, bây giờ Giao Văn và Tề Mặc đang chỉ bảo cho cô.
Ly Tâm im lặng một lúc rồi gật đầu: “Tôi biết rồi”. Vừa nói cô vừa bắt đầu ăn cơm, lập tức lấy lại thần sắc bình thường. Giao Văn liếc Tề Mặc, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Tề Mặc nhìn Ly Tâm, cảm nhận được ánh mắt của hắn, Ly Tâm ngẩng đầu mỉm cười với hắn rồi gắp món ăn cô thích nhất vào bát hắn. Cô nói nhỏ: “Em hiểu, em không tức giận”.
“Em có tư cách gì tức giận?”. Tề Mặc sa sầm mặt, cất giọng lạnh lùng rồi quay đi chỗ khác. Ly Tâm bất giác lắc đầu, người đàn ông này đúng là bá đạo.
“Anh bạn nhỏ, sắp chết đói đến nơi rồi phải không?”. Ly Tâm kết thúc bữa cơm với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Cô dặn dò người hầu chuẩn bị đồ ăn rồi kéo Phong Vân William trở về căn phòng vừa rồi cậu bé ở.
Phong Vân William vừa ra sức nhét thức ăn đầy mồm vừa lắc đầu, cười an ủi Ly Tâm.
Nhìn Phong Vân William ăn cơm, trong lòng Ly Tâm nhướng mày. Hào môn quả nhiên có quy tắc của hào môn, cô không đủ năng lực nên không thể nào phá bỏ quy tắc như Tề Mặc, đến mang một người đến ăn cơm cũng không được, làm cậu bé xinh đẹp này phải chịu đói thêm một lúc.
“A…a…”. Đang mải suy nghĩ, Ly Tâm bị tiếng kêu của Phong Vân William cắt ngang. Cô định thần, thấy cậu bé đã chén sạch đồ ăn trên bàn. Phong Vân William nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng, tay cậu bé không ngừng làm động tác gì đó, trong đôi mắt trong sáng của cậu bé ngập tràn sự quan tâm.
Ly Tâm mỉm cười: “Em nên quan tâm đến bản thân, không cần phải lo lắng cho tôi. Còn nữa, tôi không biết thủ ngữ nên không hiểu em muốn nói gì”.
Phong Vân William xị mặt, cậu bé đi vòng qua bàn ăn đến bên Ly Tâm và ngồi lên đùi cô. Cậu bé ôm thắt lưng Ly Tâm và nở nụ cười ngọt ngào với cô. Vẻ kiên cường đó, nụ cười lấy lòng đó khiến cô nhíu mày.
Ly Tâm bế Phong Vân William đặt lên giường, cô nghiêm mặt nói với cậu bé: “Tôi không thích bế người khác, dù em là trẻ con cũng vậy. Còn nữa, nếu em không muốn cười thì đừng cười, em không cần lấy lòng tôi. Tôi sẽ không bỏ mặc em. Tôi đã nói rồi, tôi đã đưa em về đây thì sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em, em không cần tìm cách nịnh nọt tôi”. Phong Vân William ngẩn người, đôi mắt đẹp đẽ của cậu bé ngân ngấn nước.
“Không được khóc”. Ly Tâm lạnh lùng quát, khiến Phong Vân William sợ đến mức không dám chảy nước mắt.
Phong Vân William đờ ra trong giây lát rồi mấp máy môi: “Đây là cách sinh tồn mẹ dạy em”.
Ly Tâm hiểu ý Phong Vân William, cô lắc đầu ngồi xuống bên cạnh, lấy thuốc bôi thuốc lên vết thương của cậu bé: “Nước mắt của em đúng là rất đẹp, có thể khơi gợi lòng thương xót của con người và khiến người ta muốn bảo vệ em. Nhưng em đừng quên nơi này là Tề gia, tất cả mọi người ở đây đều không tin vào nước mắt”.
Ngừng một lát, Ly Tâm liếc Phong Vân William rồi bình tĩnh nói: “Anh bạn nhỏ, tôi biết sinh tồn ở gia tộc hắc đạo không phải là dễ dàng, em là con cháu dòng dõi chính thống sống ở bên ngoài, em yếu ớt nhỏ bé như vậy bao nhiêu năm em cũng vượt qua được. Bên trong có vấn đề gì, em không thể lừa người khác. Nếu không có chút thủ đoạn thì không thể sinh tồn, mà nước mắt và yếu thế chắc chắn không phải điều kiện sinh tồn trong hoàn cảnh của em”.
Sau khi được nghe kể về quá khứ của Tề Mặc, Ly Tâm biết thế giới hắc đạo đen tối vô cùng. Một đứa trẻ là con riêng xinh đẹp và yếu ớt như Phong Vân William muốn bảo toàn mạng sống không thể thiếu thủ đoạn và tài trí. Đặc biệt, cậu bé lại là con cháu nhánh chính thống trong một gia tộc đông con nhiều cháu như gia tộc William. Cậu bé có thể sống đến ngày hôm nay, chắc chắn con người thật của cậu bé không như biểu hiện bề ngoài. Thuần khiết và trong sạch không thích hợp với hắc đạo.
Nghe Ly Tâm nói vậy, Phong Vân William bất giác chớp mắt nhìn Ly Tâm. Trong thần thái cậu bé đã không còn vẻ yếu ớt và đáng thương như vừa rồi, đôi mắt cậu bé toát ra vẻ bình tĩnh như không hề bất ngờ khi bị Ly Tâm lật tẩy, cậu ta không hề hoảng loạn hay sợ hãi, chỉ có sự trầm tĩnh vượt qua lứa tuổi của cậu ta.
Ly Tâm gật đầu: “Thế mới đúng, tôi tin con cháu dòng dõi chính thống của gia tộc William, cánh tay phải của Lam bang phải là người như vậy. Thông minh, cơ trí mới xứng với khí chất và ngoại hình của em”.
Phong Vân William mỉm cười ngượng ngùng. Cậu ta ngẩng đầu mấp máy môi với Ly Tâm: “Tại sao chị lại nói cho tôi biết?”.
Phong Vân William cảm thấy hơi tò mò khi bị Ly Tâm vạch trần mặt nạ ngụy trang. Cậu ta không cảm thấy lạ khi cô có thể nhìn ra bộ mặt thật của cậu ta vì nơi này là Tề gia, gia tộc hàng đầu giới hắc đạo. Cậu ta biết không thể che giấu bọn họ, hôm nay khi đối mặt với Tề Mặc và Giao Văn, cậu ta biết bọn họ đã nhìn ra bộ mặt thật của cậu ta.
Nhưng bình thường khi xảy ra chuyện này, người khác không phải sẽ tương kế tựu kế để xem cậu ta giở trò gì hay sao. Tại sao Ly Tâm nói thẳng với cậu ta, về điểm này cậu không khỏi hiếu kỳ.
Ly Tâm dõi theo khẩu hình của Phong Vân William, cô cười cười: “Chẳng có nguyên nhân gì cả. Mỗi con người đều có mặt nạ và thủ đoạn riêng. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy một cậu bé thông minh giả vờ yếu ớt. Tuy tôi không lợi hại bằng người khác nhưng cũng đừng sỉ nhục IQ của tôi như vậy”.
Phong Vân William bật cười: “Chị đúng là kém hơn người khác nhiều”.
Ly Tâm lườm Phong Vân William. Cậu bé nghiêng đầu nhìn Ly Tâm, môi mấp máy: “Vậy chị chuẩn bị xử lý tôi thế nào?”.
“Chuẩn bị gì cơ? Em nói tôi cần chuẩn bị gì?”. Ly Tâm hỏi lại.
Phong Vân William cười nói: “Tại sao chị lại mua tôi? Chắc không phải chị mở lòng từ bi hay vì tôi cũng là con riêng nên nể tình đấy chứ? Tôi muốn biết tôi có tác dụng gì?”.
Thấy ánh mắt vừa ngây thơ vừa châm biếm và những lời nói sắc bén của Phong Vân William, Ly Tâm giơ tay đập bốp một phát vào đầu cậu ta, tức giận trừng mắt với cậu ta, quát: “Em nghĩ nhiều quá đấy. Tôi chỉ thấy em xinh đẹp nên không muốn em bị hủy hoại. Em nghĩ em có tác dụng gì lớn sao? Người của gia tộc William dù ghê gớm đến mấy cũng bị Giao Văn tiêu diệt, ngay cả lão đại của em cũng không thoát khỏi, em có bản lĩnh gì gây sóng gió ở Tề gia? Em tưởng đây là đâu”.
Lời nói của Ly Tâm không hề tỏ ra coi thường và khoa trương, cô chỉ nói ra một sự thật, Phong Vân William bất giác khẽ cười: “Xem ra số tôi gặp may”.
“Em biết thì tốt rồi”. Ly Tâm lườm Phong Vân William, gõ đầu cậu bé, cô đột nhiên nhấn mạnh: “Em đừng tính giở trò ở đây. Người của Tề gia tuy không phải là người tốt nhưng bọn họ đều rất ngạo mạn, nếu em không bày trò, bọn họ tự nhiên sẽ chẳng động đến em. Tôi không muốn một cậu bé đẹp đẽ như em bị hủy diệt. Em nhớ phải giữ chừng mực, đừng vượt qua khuôn khổ biết chưa?”.
Phong Vân William nhìn chằm chằm Ly Tâm một lúc rồi đột nhiên mấp máy môi: “Tôi biết nguyên nhân tại sao chị được Tề lão đại yêu thương, trong khi những người khác không kính trọng chị”.
Ly Tâm nhướn mày nhìn Phong Vân William, chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu ta. Phong Vân William nói nhỏ: “Không ngờ Tề gia lại có một cô ngốc như chị, khâm phục, khâm phục”.
“Em nói gì hả?”. Ly Tâm không ngờ cậu ta nói câu này, cô liền tung nắm đấm về phía Phong Vân William. Phong Vân William phản ứng nhanh lộng mấy vòng trên giường, tránh được cú đấm của Ly Tâm, cô trợn mắt tức tối nhìn cậu ta.
Phong Vân William ngồi ở mép giường bên kia, cậu ta nhìn Ly Tâm rồi lắc đầu: “Chị có biết tại sao gọi là hắc đạo không? Đó là vì mọi việc diễn ra trong bóng tối, không thể lộ ra bên ngoài. Vậy mà chị hành sự kiểu quang minh chính đại. Sống ở nơi như nơi này, hành vi của chị đúng là tự sát”.
Quang minh chính đại? Lần đầu tiên có người dùng từ này với cô, Ly Tâm bất giác ngây người, cô làm việc quang minh chính đại ư? Đi ăn trộm cũng là quang minh chính đại?
“Trong giới hắc đạo, nhắc đến quang minh chính đại thì chính là kẻ ngốc. Chưa đạt đến vị trí như Tề lão đại hay Lam Tư lão đại, chị đừng bao giờ nhắc đền từ này. Hôm nay chị nói với tôi những điều đó, nếu bề ngoài tôi giả vờ ngoan ngoãn nghe lời nhưng đằng sau có những hành động trái ngược, liệu chị có biết được không? Tôi có thể sinh tồn ở gia tộc William, chị tưởng tôi sẽ sống an phận sao? Nói cho chị biết, cách bảo vệ bản thân tốt nhất chính là phản kích, chính là tạo thế lực cho bản thân”. Phong Vân William nhìn Ly Tâm một lúc rồi lắc đầu: “Nói với chị cũng chỉ tốn nước bọt thôi”.
Ly Tâm thấy Phong Vân William có bộ dạng thiếu niên nhưng lời nói vô cùng mưu lược và sắc bén, không hề phù hợp với ngoại hình của cậu ta. Thằng bé này đúng là thâm sâu khó lường.
Cô liền chau mày, tức giận hỏi: “Vậy tại sao em nói cho tôi biết?”.
Phong Vân William tựa người vào thành giường, nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt coi thường: “Vì tôi cảm thấy chị đang sỉ nhục IQ của tôi”.
Ly Tâm trừng mắt với Phong Vân William. Cô đã sớm đoán ra cậu bé này không đơn giản, nhưng không ngờ quá đáng đến mức này. Cô liền lạnh lùng nói: “Vậy tôi không sỉ nhục nữa, tôi trực tiếp giải quyết cho xong”. Vừa nói cô vừa rút khẩu súng chĩa thẳng vào Phong Vân William.
Phong Vân William lắc đầu, mấp máy môi: “Rõ ràng chị không muốn giết tôi, dọa nạt tôi làm gì chứ?”.
Một câu trúng tâm tư của Ly Tâm, cô liền thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng cất khẩu súng, đồng thời ngồi xuống giường. Nếu muốn giết cậu ta, cô đã không đưa nó về đây, thằng bé này tinh ý thật.
Thấy Ly Tâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Phong Vân William gật đầu, mấp máy môi: “Như vậy mới đúng, không được bộc lộ tâm trạng là bước đầu tiên tiến đến vị trí nữ chủ nhân của Tề gia”.
Ly Tâm nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc em bao nhiều tuổi hả?”.
Phong Vân William cười nhạt, ánh mắt cậu ta thâm trầm như đám Hồng Ưng chứ không phải ánh mắt của một đứa trẻ, cậu ta mở miệng: “Tề lão đại nắm quyền hành ở Tề gia năm mười tám tuổi, ở tuổi tôi như thế này cũng không phải chuyện kỳ lạ. Thân thế của chúng tôi đã định chúng tôi không thể đi con đường bằng phẳng. Muốn bảo toàn mạng sống, chỉ có thể trưởng thành”.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment