TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Buổi đêm, đảo Hawaii rực rỡ ánh đèn toát ra một vẻ mê hoặc khác hẳn ban ngày.

Lúc này là lúc khu trung tâm vui chơi giải trí cao cấp nhất của Hawaii náo nhiệt nhất. Những người đến đây đều thuộc giới thượng lưu và có thân phận cao sang. Các loại xe hơi sang trọng ra vào tấp nập như mở triển lãm

Trước cổng lớn trung tâm giải trí một chiếc xe Cadillac màu đen và ba chiếc xe hơi sang trọng khác đang từ từ dừng lại. Một đám người hầu mặc Âu phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm nghị lễ độ đứng cung kính ở một bên chờ người trên chiếc xe đi đầu bước xuống. Mặc dù động thái của họ không quá rầm rộ nhưng thể hiện rõ vẻ tôn quý và bá đạo, khác hoàn toàn những kẻ có chút tiền bạc và thế lực khác.

“Tề lão đại, tôi là Phong Hành Wiliam. Tề lão đại nể mặt đến đây là vinh dự của chúng tôi, mời Tề lão đại vào trong.” Người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng trước cửa tươi cười và cung kính cúi xuống chào hỏi Tề Mặc. Đoàn người ở phía sau ông ta cũng cung kính cúi chào khách quý.

Tề Mặc gật đầu, Giao Văn từ bên cạnh Tề Mặc tiến lên mỉm cười: “Ông chỉ nhìn thấy Tề lão đại thôi sao?”

Thấy Giao Văn, Phong Hành William vội vàng cười nói: “Hóa ra Văn lão đại cũng đến đây. Chúng tôi biết rất khó mời được lão đại, sự xuất hiện của hai vị lão đại quả là vinh hạnh lớn đối với chúng tôi.”

Giao Văn ngẩng đầu cao ngạo cùng Tề Mặc đi vào bên trong. Ly Tâm liếc Giao Văn bằng ánh mắt khinh thường, cô cũng nhanh chóng đi theo bọn họ.

Tại một căn phòng lộng lẫy như phòng dành cho tổng thống, Ly Tâm đưa mắt nhìn lên màn hình lớn trên tường, toàn bộ cảnh tượng ở bên ngoài đều xuất hiện trên màn hình. Xung quanh căn phòng đều là tường kính, để người ở trong có thể nhìn ra bên ngoài còn người ở ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

“Hai vị lão đại, mời.” Phong Hành cung kính mời Tề Mặc và Giao Văn vào chỗ ngồi. Những người đi sau ông ta chắc là toàn bộ lực lượng phân nhánh này của gia tộc William. Trong đám người già có trẻ có, thậm chí còn có cả một người phụ nữ. Ly Tâm bất giác nhíu mày nhìn cô ta kỹ hơn. Cô ta phải có bản lĩnh thật sự mới được xuất hiện trước Tề Mặc.

“Ngoài nhánh chính đã bị Giao Văn tiêu diệt, đây là phân nhánh có thế lực lớn nhất của gia tộc William. Bọn họ tập trung tất cả ở đây là để biểu đạt thành ý với chúng ta.” Ly Tâm đứng trước cửa kính, Hoàng Ưng bước đến bên cạnh vừa quan sát vừa khẽ giải thích với cô.

Ly Tâm gật đầu, cô biết Hoàng Ưng đang chỉ bảo cho cô. Bây giờ đã giác ngộ, cô không thể bàng quan như trước, điều cần hiểu nhất định phải hiểu, cần học hỏi thì học hỏi, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác. Một khi đã quyết định dấn thân vào thế giới này, cô sẽ cố gắng hết sức.

“Sắp bắt đầu rồi”. Hoàng Ưng vừa dứt lời, Lập Hộ liền mở miệng, anh ta không rời mắt khỏi sân khấu trống không ở vị trí trung tâm bên dưới.

Ly Tâm đưa mắt về phía Tề Mặc, Giao Văn và Phong Hành. Bọn họ trò chuyện trong bầu không khí hòa hoãn, không có vẻ nghiêm túc của một cuộc đàm phán, cũng không căng thẳng và thận trọng như hồi ở Đông Nam Á. Tề Mặc giống như thật sự đến đây xem động vật. Ngay cả đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng bình thường luôn đứng im sau lưng Tề Mặc bây giờ cũng tự do đi lại trong phòng.

Ly Tâm hơi nhướng mày khi chứng kiến cảnh này. Nhìn đôi mắt đầy ý cười của Lập Hộ, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Lần này với lần trước không giống nhau, lần trước là lời mời của thế lực đối địch, còn lần này là lời mời của một gia tộc quy thuận. Trước đó, gia tộc William đã tỏ rõ ý định của họ, Tề Mặc nhận lời đến đây có nghĩa hắn đồng ý. Hành động nói lên tất cả, bất cứ lời lẽ nào cũng trở thành thừa thãi. Thảo nào đám Hoàng Ưng và Lập Hộ mới thoải mái như vậy.

Cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Tề Mặc chiếu vào người mình, Ly Tâm liền quay đầu. Tề Mặc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa nhìn cô chăm chú. Ánh mắt của hắn mang nhiều sắc thái yêu thương, chiều chuộng, tán thưởng, khoan dung hòa trộn. Ly Tâm liền mỉm cười với hắn, hóa ra hắn đưa họ đến đây để vui chơi thư giãn.

“Các vị khách quý, tối nay…”. Ly Tâm còn chưa quay đầu, sân khấu ở bên dưới đã bắt đầu buổi biểu diễn. Người ngồi dưới sân khấu tuy không nhiều nhưng chắc chắn là những kẻ có địa vị. Bọn họ đều mang mặt nạ nên không thấy rõ diện mạo, người bình thường đâu cần làm vậy. Lúc này sân khấu đã tắt bớt đèn. Ánh sáng mờ mờ mang lại cảm giác hưng phấn và khát máu bị đè nén. Ly Tâm nhướng mày, không biết là loại động vật gì biểu diễn?

“Tối nay, thứ chúng tôi chuẩn bị toàn bộ đều là cực phẩm. Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ.” Người đàn ông trên sân khấu giới thiệu một câu đơn giản rồi đi xuống dưới.

Cực phẩm? Động vật cũng phân loại cực phẩm? Có vẻ thú vị đây. Ly Tâm khoanh hai tay trước ngực, theo dõi nhất cử nhất động trên sân khấu.

Đèn trên sân khấu tắt tối om, chỉ để lại đèn chiếu vào chính giữa sân khấu. Ở đó không biết xuất hiện một người đàn ông từ bao giờ. Toàn thân anh ta quấn một tấm voan màu đen, nổi bật rõ đường nét cơ thể. Làn da trắng dưới lớp vải đen tạo ra một sự mê hoặc về mặt thị giác.

Hai tay người đàn ông bị trói vào thành ghế cao phía sau, hai chân cũng bị cố định vào chân ghế. Gương mặt anh ta quay về đúng phòng VIP của Tề Mặc. Người đàn ông là con lai, pha trộn dòng máu phương Đông và huyết thống châu Âu. Dưới ánh đèn sáng, anh ta lộ vẻ đẹp yêu mị mê người. Nhưng đôi mắt anh ta vô cùng bất lực, phá hoại vẻ yêu mị đó, nhưng càng khiến người đối diện muốn hành hạ anh ta.

Vút, một cây roi da quất lên người anh ta, khiếm tấm vải voan mỏng màu đen bay lên. Trên bộ ngực trắng muốt xuất hiện vết màu đỏ hồng. Nhìn qua bức tường kính không thấy rõ, còn trên màn hình, hình ảnh rõ mồn một.

Vết roi đánh không chảy máu nhưng vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng mang lại cảm giác khêu gợi không diễn tả bằng lời. Không hiểu anh ta bị cho uống thuốc hay là giọng nói trời sinh mà tiếng kêu rên yếu ớt của anh ta khiến những người ở bên dưới càng trở nên kích động.

Chiếc roi da tiếp tục quất xuống thân thể người đàn ông. Tiếng vun vút đanh sắc trong không khí và tiếng la hét hưng phấn từ bên dưới khiến Ly Tâm chau mày quay đầu đi chỗ khác.

“Cô không thể chấp nhận được à?”. Lập Hộ đứng bên cạnh nói khẽ chỉ đủ anh ta và Ly Tâm nghe thấy.

Ly Tâm lặng thinh, Lập Hộ nhìn màn biểu diễn ở bên dưới. Anh ta nói lãnh đạm: “Người trên sân khấu thuộc nhánh chính của gia tộc William, hắn tên là Phong Lâm William. Thắng làm vua thua làm giặc ấy mà, chỉ đáng tiếc đôi bàn tay đó, nghe nói tài nghệ bắn súng của hắn không thua kém Hoàng Ưng”.

Ly Tâm nghe nói lại quay đầu tiếp tục theo dõi màn biểu diễn. Cô không phải không thể chấp nhận chỉ là không muốn nhìn mà thôi. Cô biết thế giới này rất đen tối, có những chuyện cô chưa từng gặp bao giờ nhưng không có nghĩa nó không tồn tại. Sự việc đang diễn ra ở dưới kia chắc là buôn bán nô lệ. Người xuất hiện trên sân khấu sẽ được những kẻ nhìn trúng họ bỏ tiền mua về. Còn số phận của họ sau này ra sao, có lẽ chỉ ông trời mới biết.

Ly Tâm không hề ngây thơ, cũng không có suy nghĩ gì tốt đẹp. Hiện thực là hiện thực, vĩnh viễn tàn khốc hơn sự tưởng tượng của con người. Vừa chứng kiến màn biểu diễn là cô đã biết ngay xem động vật có nghĩa như thế nào. Chỉ có điều, cô không ngờ người ở trên sân khấu lại là người thuộc nhánh chính của gia tộc William mới bị rớt đài. Đúng là “thắng làm vua thua làm giặc” như Lập Hộ nhận xét.

“Tàn nhẫn thật đấy”. Ly Tâm trầm giọng nói. Thất bại là thất bại, có cần phải giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của người khác như vậy không?

Hơn nữa vừa rồi Lập Hộ nói Phong Lâm William là một tay súng cừ khôi. Cô biết rõ khả năng của Hoàng Ưng, có thể so sánh với Hoàng Ưng chứng tỏ tay Phong Lâm này cũng không phải tầm thường. Vậy mà bây giờ anh ta như một con chim kinh sợ, không một chút khí thế mà thật sự giống một nô lệ chỉ có thể chờ người khác quyết định số phận của mình. Khỏi cần tưởng tượng cũng biết anh ta đã phải trải qua chuyện gì.

Lập Hộ mỉm cười, cất giọng nhàn nhạt: “Không, cô không cảm thấy hắn đang hưởng thụ hay sao?”.

Ly Tâm chau mày quay đầu nhìn lên màn hình lớn. Gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ đau đớn, nhìn không ra anh ta thích thú ở điểm nào. Ly Tâm bất giác quay sang Lập Hộ, Lập Hộ nhếch mép cười lạnh lẽo: “Đây là trò hắn thích, không biết bao nhiêu người chết dưới tay hắn bằng cách này, cũng phải cho hắn nếm thử mới được. Tôi cảm thấy gia tộc William tổ chức trò này rất hợp ý tôi”.

Nghe Lập Hộ nói vậy, ánh mắt Ly Tâm lóe lên một tia lạnh lùng. Thương hại ư, cô chẳng có tâm tư đi thương hại loại người này. Cô vốn chỉ cảm thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và phong độ của Tề gia. Nhưng nếu trò này là tác phẩm của phân nhánh gia tộc William thì cô càng không bận tâm.

“Tên này ngoại hình không tồi, chắc sẽ có nhiều người thích”. Hoàng Ưng bên cạnh cười lạnh lùng. Ngữ khí của anh ta thản nhiên như nói hôm nay thời tiết rất đẹp.

“Một trăm ngàn đô la Mỹ”.

“Một trăm ba mươi ngàn đô la.”

Lúc này, trên người Phong Lâm William gần như không còn một mảnh vải che thân. Người đánh anh ta ra tay rất chuẩn, chỗ không nên lộ không hề lộ ra ngoài. Chỉ có bộ ngực trần, cánh tay và trên đùi anh ta chi chít vết roi màu đỏ. Màu sắc đó càng làm không khí xung quanh anh ta yêu mị đến cực điểm.

“Hai trăm ngàn đô la”.

Một giọng nói chắc nịch vang lên, Ly Tâm thấy một người đàn ông núng nính mỡ bước lên sân khấu, ông ta sờ mó thân hình Phong Lâm William rồi nửa ôm nửa kéo anh ta xuống sân khấu. Ánh mắt Phong Lâm lúc này nhuốm một màu nhục nhã chết chóc.

“Thảo nào không bao giờ trở thành gia tộc lớn được”. Ly Tâm lắc đầu.

Ý tứ trong lời nói của cô rất rõ ràng. Nếu hôm nay Tề Mặc đứng ở vị trí của Phong Hành William, hắn tuyệt đối không làm như ông ta. Quyết sách, phẩm chất và tư tưởng của một người quyết định sự thành công của người đó.

Nếu đổi lại là Tề Mặc, chắc chắn hắn sẽ giết sạch chứ không dùng mọi thủ đoạn hành hạ như vậy. Tuy tội của Phong Lâm William đáng bị như vậy nhưng thủ đoạn của Phong Hành chỉ hạ thấp thân phận của hắn. Hơn nữa, Tề Mặc cũng sẽ không động não làm những chuyện phức tạp như vậy. Người ở vị trí bá chủ hành sự luôn tàn nhẫn và tuyệt tình nhưng phải có khí thế và thật công bằng. Tề Mặc không thèm làm những trò này, có thể thấy rõ khoảng cách giữa Tề Mặc và gia tộc William.

Tuy nhiên, Phong Hành và phân nhánh của gia tộc William làm vậy cũng có tác dụng ra uy giúp Tề gia. Người nào dám chống đối Tề gia sẽ có kết quả như những kẻ ở trên sân khấu. Gia tộc William chịu tiếng xấu, còn Tề gia được hưởng lợi, do đó, Tề gia mới không có ai lên tiếng phản đối.

“Hắn mà thành, chúng ta còn đứng ở đây?” Hoàng Ưng nở nụ cười miệt thị, xem ra anh ta không coi gia tộc William ra gì. Có điều anh ta cũng biết ý hạ giọng chỉ ba người nghe thấy.

Ba người đang nói chuyện, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một cái lồng rất lớn, bên trong lồng nhốt một con hổ. Bên cạnh có một người đàn ông thân hình nhỏ bé đang la hét khi bị đẩy vào cái lồng chứa con hổ.

Con hổ bị cắt hết móng sắc và nhổ hết răng nhọn. Nhưng thân hình to lớn và khí thế của nó khiến người đàn ông sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét, gào thét và túm chặt lấy lồng sắt như muốn chui ra ngoài. Con hổ xông tới, tát người đàn ông một cái khiến anh ta ngã dúi sang một bên.

“Người của gia tộc William?”. Ly Tâm chau mày hỏi.

Lập Hộ mỉm cười đáp: “Chỉ là cá lọt khỏi lưới mà thôi. Nhưng Phong Hành đúng là có bản lĩnh, tìm thấy không sót một mống”. Nghe câu này, Ly Tâm đoán đây là nhân vật không đáng kể trong nhánh chính của gia tộc William. Nhưng cùng là người một nhà mà họ tuyệt tình đến mức này, xem ra tình thân thật sự không tồn tại trong thế giới đen tối này.

Ly Tâm nhăn mặt: “Có gì đáng xem, đúng là vô vị”.

Hoàng Ưng bật cười: “Chẳng phải là cô muốn đi xem nên lão đại mới nhận lời sao. Nhờ phúc của cô, chúng tôi mới được thưởng thức màn biểu diễn hấp dẫn này”. Tuy nói vậy nhưng trong ánh mắt châm chọc của anh ta không có vẻ gì là hưng phấn.

Ly Tâm nhất thời cứng họng, cô làm sao biết được xem động vật lại là trò biểu diễn này. Nếu sớm biết trước, cô đã chẳng thèm đến đây. Tuy hiểu rõ trong thế giới này chuyện quan hệ giữa đàn ông và đàn ông không phải là chuyện gì đáng kể nhưng cô thật sự không thích mấy trò chỉ thuần túy để xả hận này.

Ly Tâm biết trong tay những người này không có mười thì cũng phải có đến chín mạng người, bọn họ tuyệt đối đúng người đúng tội. Tuy cô không thương hại cũng không có ý cứu giúp, cô thậm chí còn cảm thấy chán ghét, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi bị hưởng thụ, chờ đón bọn họ chỉ có cái chết, trong lòng cô vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Hắc đạo có quy tắc của hắc đạo, có cách xử lý và hành sự của hắc đạo. Tề Mặc không lên tiếng, cô cũng không tiện mở miệng. Ly Tâm biết một khi đã lao vào con đường hắc đạo đều không thể nhắc đền hai từ “nhân tính”, cần phải tàn ác và nhẫn tâm mới có thể leo lên vị trí cao nhất. Chỉ có điều, cô không thích là không thích.

“Nếu đã nhờ phúc của tôi, có cần tôi mua giúp các anh không?”. Ly Tâm trầm mặc vài giây rồi nhếch mép cười, quay sang hỏi Hoàng Ưng và Lập Hộ.

Lập Hộ lắc đầu: “Không liên quan đến tôi, đừng lôi tôi vào cuộc”.

Hoàng Ưng ngược lại nhướng mày: “Nếu có đàn bà thì ok”. Anh ta nhất quyết không cho Ly Tâm cơ hội trêu chọc anh ta.

Ly Tâm nghe nói liền đưa mắt xuống bên dưới. Trên sân khấu xuất hiện thêm nhiều người khác, nhưng toàn đàn ông chứ không thấy bóng dáng một người phụ nữ, tất cả đều là những người đàn ông khá thuận mắt.

“Hôm nay chắc chắn không có đàn bà”. Lập Hộ nửa cười nửa không nói nhỏ.

Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Lập Hộ, cô nhíu mày suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra vấn đề. Tề Mặc không thích phụ nữ là chuyện giới hắc đạo đều biết rõ, ai dám đem đàn bà đến trước mặt hắn? Gia tộc William đang muốn lấy lòng Tề Mặc nên càng không có chuyện đó. Sau khi thông suốt vấn đề, Ly Tâm quay sang trừng mắt với Hoàng Ưng. Xem ra anh ta đã sớm đoán biết không có đàn bà bị đem bán đấu giá.

“Đúng là đồ ngu xuẩn, lão đại sẽ thích mấy trò này sao? Thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được”. Hoàng Ưng nhếch mép cười, đồng thời nhìn đám người của gia tộc William bằng ánh mắt khinh miệt.

“Không thích đàn bà tức là thích đàn ông, không đưa người chuyển giới ra coi như bọn họ không đến nỗi quá ngốc nghếch”. Lập Hộ cười khẽ và nói những lời có chút bất kính.

Ly Tâm cũng bật cười, Tề Mặc đúng là khó hầu hạ nhưng gia tộc William cũng chẳng ra sao. Bọn họ bày ra trò này để lấy lòng Tề Mặc, lẽ nào bọn họ hy vọng Tề Mặc sẽ vừa ý một người trong số đó? Nghĩ đến đây, Ly Tâm bất giác ho khan hai tiếng. Đúng là ngu xuẩn, dù Tề Mặc thích đàn ông đi chăng nữa, hắn sẽ chọn người của gia tộc William sao? Xem ra phân nhánh mãi mãi là phân nhánh, không thể leo lên vị trí chính thống cũng có nguyên nhân của nó.

“Ngu xuẩn cũng tốt”. Ly Tâm cố đè nén tiếng cười.

Tề Mặc bây giờ không cần trợ thủ. Một mình Giao Văn làm trợ thủ là đủ, e rằng Tề Mặc cũng chỉ tin tưởng Giao Văn. Gia tộc William đã qua thời kỳ hưng thịnh từ lâu, dù bây giờ Phong Hành William có ngồi lên vị trí lão đại, gia tộc của ông ta cũng chỉ là một gia tộc hạ đẳng dưới trướng Tề Mặc. Kẻ ngu xuẩn dễ khống chế hơn người thông minh, đây là chân lý bất biến từ xưa đến nay.

Nghĩ đến đây, Ly Tâm liền quay đầu về phía Tề Mặc. Dù gia tộc William từng là cánh tay phải của Lam Bang, hắn cũng không cần đích thân đến gặp. Có lẽ hắn chỉ thuận theo ý cô, để cô thư giãn tinh thần.

Tề Mặc đang cúi đầu xem thứ gì đó trong tay. Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Ly Tâm, hắn liền ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng của hắn có chút mất kiên nhẫn. Mặc dù vậy, hắn vẫn không tỏ bất cứ thái độ nào.

Ly Tâm chăm chú nhìn Tề Mặc một lúc, cô đột nhiên mấp máy môi nói: “Em muốn mua một người”.

Sắc mặt Tề Mặc lập tức thay đổi, đáy mắt hắn lóe lên một tia sắc bén đầy tức giận. Ly Tâm không ngờ hắn có phản ứng mạnh như vậy. Cô lắc đầu lia lịa và nở nụ cười rạng rỡ với hắn.

“Mấy người nói chuyện gì mà vui thế?”. Giao Văn kịp thời xen lời, khiến bầu không khí lạnh lẽo trở nên hòa hoãn hơn.

Hoàng Ưng cười đáp: “Chúng tôi đang nói mấy anh chàng ở dưới kia có thân hình không tồi”.

Đôi mắt Tề Mặc càng tối sầm. Ly Tâm chửi thầm Hoàng Ưng, cô vừa cười híp mắt vừa đi đến bên cạnh Tề Mặc ngồi xuống: “Đó là Hoàng Ưng nói, em đang tìm một người phụ nữ giúp anh ta. Anh ta bảo, nếu có đàn bà anh ta sẽ mua một người”. Hoàng Ưng dám hại cô, cô cũng sẽ kéo anh ta xuống nước. Trên thực tế, đúng là Hoàng Ưng nói câu đó chứ không phải cô bịa ra.

Hoàng Ưng sa sầm mặt, trừng mắt với Ly Tâm. Giao Văn bật cười ha hả: “Chuyện đó có gì khó”.

“Đúng, đúng, là chuyện nhỏ”. Phong Hành William gật đầu rồi phất tay ra hiệu người ở đằng sau.

Tề Mặc không nhìn Hoàng Ưng, hắn giơ tay giữ eo Ly Tâm rồi kéo cô ngồi sát bên hắn. Sau đó, Tề Mặc lại cúi xuống nhìn thứ trên tay. Mặc dù Tề Mặc không bày tỏ thái độ nhưng hành động của hắn đã nói lên tất cả.

“Ly Tâm, nếu cô thích ai thì cứ nói với tôi. Tề không cho phép, tôi sẽ mua cho cô, đừng để bản thân chịu thiệt”. Giao Văn cười híp mắt với Ly Tâm, nhẹ nhàng nói ra những lời chết người.

Ly Tâm lập tức đờ người, bàn tay đặt trên eo cô càng siết mạnh. Tuy Tề mặc không ngẩng đầu nhưng Ly Tâm cảm thấy nguy hiểm đang đến gần. Cô liền mở miệng: “Văn lão đại không cần khách sáo. Dù sao chúng tôi cũng là chủ nhân ở đây nên cần làm khách hài lòng trước tiên. Văn lão đại, anh thích ai thì đừng khách khí, tôi tin lão đại của chúng tôi sẽ không hà tiện khoản tiền nhỏ này đâu”. Nói xong cô vỗ vào tay Tề Mặc: “Em nói có đúng không, lão đại?”

Tề Mặc ngẩng lên nhìn Giao Văn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh chắc chắn chứ?”.

Chỉ bốn từ ngắn gọn nhưng Giao Văn hiểu đây là câu hỏi nhằm vào lời nói trước đó của anh ta. Nếu anh ta dám mua một người đàn ông cho Ly Tâm, chỉ e là hòn đảo Hawaii xinh đẹp này sẽ xuất hiện thêm một xác chết mỹ nam là anh ta.

Giao Văn lập tức cười ngoác miệng: “Tề, tôi với anh cần gì khách sao chứ, không cần đâu”.

Tề Mặc lạnh nhạt nhìn anh ta một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục xem đồ của hắn. Ly Tâm nhếch mép cười với Giao Văn. Giao Văn nhìn Ly Tâm nửa cười nửa không, có Tề Mặc chống lưng, cô dám leo lên đầu anh ta.’

“Tiếp theo là người cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, hàng cực phẩm trong số cực phẩm, tuyệt đối là hàng còn nguyên vẹn, chưa từng bị bóc”. Ở dưới sân khấu, người chủ trì nói vài câu rồi nhanh chóng đi xuống dưới. Sân khấu tắt đèn tối om khiến đám khán giả dưới khán đài càng hưng phấn và kích động.

Khi đèn bật sáng, trên sân khấu xuất hiện một chiếc giường lớn màu đen, trên phủ một tấm ga giường màu đỏ tươi. Hai màu đen đỏ kết hợp khiến chiếc giường tỏa ra một cảm giác cấm kỵ.

Trên giường là một cậu bé còn chưa hoàn toàn dậy thì có làn da trắng nõn. Tấm voan đen che kín bộ phận quan trọng, để lộ thân hình như gốm sứ không tì vết của cậu bé. Cậu bé có mái tóc đen mềm mại, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ. Đôi mắt của cậu bé như đá quý không một chút tạp chất. Ánh mắt cậu bé lộ vẻ sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy, đôi môi đỏ mọng không nói lời nào nhưng lại khiến người ta thấy thương xót.

“Phong Vân William, có bản lĩnh”. Hồng Ưng đột ngột mở miệng, không biết là lời tán thưởng hay có ý khác.

Ly Tâm ngẩng lên nhìn Hồng Ưng bằng ánh mắt không hiểu. Những người của gia tộc William xuất hiện trước đó, bọn họ không hề có phản ứng, tại sao bây giờ bọn họ lại có phản ứng khi nhìn thấy cậu bé trên sân khấu. Hồng Ưng không phải là người thích đùa cợt như Hoàng Ưng và Lập Hộ.

Phong Hành William cười đắc ý: “Sao tôi có thể bỏ sót con cá lớn như vậy. Nó là con cháu duy nhất của dòng dõi chính thống không bị giết chết. Dù nó chỉ là con riêng những cũng có tư cách ngồi lên vị trí lão đại.”

Giao Văn nở nụ cười nhàn nhạt: “Lật tung ba thước đất, thủ đoạn không tồi”. Tất cả người trong nhánh chính của gia tộc William đã bị anh ta và Phương gia liên kết tiêu diệt, chỉ có Phong Vân William thoát thân. Không phải anh ta muốn tha cho cậu bé mà cậu bé ẩn náu tương đối kỹ, anh ta cũng không để tâm tìm kiếm. Không ngờ Phong Vân William lại bị chính người trong gia tộc tìm ra.

Nghe đến từ “con riêng”, Ly Tâm hơi chau mày. Hoàng Ưng ở bên cạnh lãnh đạm nói: “Là con trai thứ tư của lão đại gia tộc William trước đây, năm nay mười hai tuổi, nhưng được nuôi nấng bên ngoài. Thằng bé bị câm, từ trước đến nay chưa từng đặt chân vào gia tộc William. Tuy thằng bé được thừa nhận là người của gia tộc nhưng chẳng có chút quyền lực nào”.

Bên dưới vọng lên tiếng hò reo ầm ĩ, Ly Tâm quay đầu, thấy một con trăn màu xanh to bằng đùi Phong Vân William đang bò trên giường. Nhìn thấy cậu bé, con trăn như thấy miếng mồi ngon, càng hưng phấn trườn nhanh hơn.

Phong Vân William không biết bị cho uống loại thuốc gì, cậu bé không hề giãy giụa mà chỉ khẽ run run, dù há to miệng, nhưng không thể thốt ra lời. Cậu bé mở to đôi mắt đầy kinh hoàng và tuyệt vọng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Con mãng xà bị nhổ hết răng. Lúc này, nó quấn lấy hai bàn chân Phong Vân William, há miệng bắt đầu nuốt. Tất cả người ngồi dưới khán đài đều hưng phấn hú hét. Trong khi đó, những người đứng bên cạnh chiếc giường chắc là để đề phòng con trăn quấn chết Phong Vân William dửng dưng theo dõi cảnh tượng trước mắt.

Ly Tâm càng nhíu chặt lông mày. Thân hình nhỏ bé của Phong Vân William không ngừng run rẩy. Bộ dạng sợ hãi của cậu bé khiến người khác xót thương. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé.

“Lão đại, em muốn mua thằng bé”. Ly Tâm đột ngột túm tay Tề Mặc.

Tề Mặc nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên màn hình: “Em muốn nó?”.

“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Nhốt nó ở Tề gia, dù nó có mọc cánh cũng không bay nổi”. Ly Tâm nhìn thẳng vào mắt Tề Mặc. Một đứa trẻ đẹp đẽ như vậy mà bị hủy hoại thì đúng là lãng phí kiệt tác của đất trời.

“Hoa hồng có gai sắc đấy”. Giao Văn cất giọng lạnh nhạt.

“Nhưng như vậy nó mới là hoa hồng”. Ly Tâm cũng lạnh nhạt trả lời.

“Được”. Tề Mặc nhìn đôi mắt kiên quyết của Ly Tâm, đồng ý một cách dứt khoát. Ly Tâm vốn tưởng không dễ thuyết phục, nào ngờ hắn nhận lời nhanh như vậy.

Tề Mặc nhìn cô lạnh lùng nói: “Em biết bản thân đang làm gì là được rồi”. Nói xong hắn bỏ tay khỏi eo Ly Tâm.

Ly Tâm sung sướng kích động ôm chầm lấy Tề Mặc, hôn chụt lên má hắn rồi lao ra ngoài, để lại trong phòng một đám người mắt tròn mắt dẹt kinh sợ. Tề Mặc buông thứ trong tay và tựa lưng vào thành ghế sofa phía sau, đáy mắt hắn lóe lên một ánh sáng khác lạ.

“Bốn trăm ngàn đô la”.

“Bảy trăm ngàn đô la”.

“…”

“Ba triệu đô la”. Trong tiếng reo hò trả giá, giọng nói lạnh lùng của Ly Tâm vang lên. Cô không đeo mặt nạ như những người khác mà cứ thế đi thẳng lên sân khấu, tới chỗ Phong Vân William.

Lúc này, con trăn đã nuốt đến bắp chân cậu bé. Thấy Ly Tâm tiến lại gần, Phong Vân William dịch người và giơ hai tay về phía cô.

“Ba triệu một trăm…”.

Pằng, pằng, pằng. Ba tiếng súng đanh sắc vang lên, khiến những người ở dưới khán đài lập tức im bặt. Ly Tâm cầm khẩu súng đã được cải tiến nhằm thẳng vào cái miệng đang mở to của con trăn. Ba phát súng vào đúng chỗ hiểm khiến con trăn lập tức chết toi.

“Dọn sạch sẽ cho tôi”. Chân của Phong Vân William vẫn còn ở trong miệng con trăn, Ly Tâm nhăn mặt nói.

Mấy người đứng xung quanh nhanh chóng tiến đến kéo xác con trăn khỏi chiếc giường và lau sạch dớt dãi của nó trên chân Phong Vân William.

Lúc này, gương mặt Phong Vân William lộ rõ vẻ vui mừng và cảm kích. Cậu bé nước mắt giàn giụa giang hai tay về phía Ly Tâm. Ly Tâm thở dài, bế Phong Vân William đi xuống sân khấu.

Khán đài phía trước sân khấu vẫn lặng im như tờ. Những người có mặt đều là nhân vật tai to mặt lớn, nhưng chứng kiến người phụ nữ trước mặt ngang nhiên nổ súng mà ông chủ ở đây không dám đắc tội, họ đều rõ bản thân không thể dây vào người phụ nữ này. Trong không khí yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, Ly Tâm bế Phong Vân William nhanh chóng rời khỏi đó.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top