Cả đoàn người vừa mới thả lỏng tinh thần, lúc này hoảng sợ nhảy dựng lên. Trên mặt đất không biết ở đâu ra rất nhiều rắn. Chúng có màu vàng, màu xanh lục, màu đỏ… thậm chí có con bảy sắc cầu vồng. Chúng có đủ loại hình dáng to nhỏ kỳ dị, khiến những người chứng kiến dựng tóc gáy.
Mọi người vừa lao vào giờ lại ào ào lao ra, ngay cả đám nhân viên nghiên cứu của Phương gia đã mệt đứt hơi cũng cuống cuồng chạy ra ngoài, họ đứng dưới trời mưa tầm tã, cả người ướt sũng. Vừa mới đối mặt với tử thần ở khu vực xoáy nước và gặp cơn bão lớn, bây giờ dù rơi xuống hang rắn, họ cũng không cảm thấy quá sợ hãi.
“Đốt hết”. Tề Mặc sa sầm mặt, hắn bế Ly Tâm đứng lên một tảng đá. Do là lão đại nên khi tới nơi này, hắn dừng lại ở ngoài cùng. Đây vốn là chức trách của một lão đại, cũng là tác phong hành sự của hắn. Lúc này, xung quanh Tề Mặc vẫn chưa xuất hiện đàn rắn.
Người của Tề gia chỉ hoảng loạn trong giây lát rồi lập tức lấy lại bình tĩnh. Nghe mệnh lệnh của Tề Mặc, bọn họ lấy bật lửa luôn đem bên mình đốt cỏ khô không bị mưa ướt ở phía trong rặng đá. Một ngọn lửa bùng cháy, khói bốc lên cao.
Cả đoàn người lùi lại phía sau, ngọn lửa lớn chiếu sáng một vùng, cảnh vật xung quanh in vào mắt mọi người.
Ở trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm ngoái đầu nhìn, thấy vô số con rắn đủ loại sắc màu đang giãy giụa trong biển lửa. Cảnh tượng kinh sợ đến buồn nôn.
Người của Tề gia nhanh tay túm các nhân viên nghiên cứu của Tuấn Kỷ đẩy ra ngoài. Họ vây quanh vòng trong cùng phóng hỏa một loạt. Ánh lửa phản chiếu lên những tảng đá. Rắn bị thiêu cháy không ngừng rơi xuống đất, phát tiếng nổ lách tách, thân hình lũ rắn hoảng loạn lăn lộn trong lửa đỏ.
“Lão đại”. Hồng Ưng đảo mắt một lượt hiện trường rồi lùi một bước đến bên cạnh Tề Mặc. Dù anh ta không mở miệng nhưng rõ ràng anh ta muốn xin ý kiến của Tề Mặc.
Tề Mặc hơi nhíu mày. Lúc này sắc trời vẫn u ám, mây đen che kín bầu trời, chỉ có ngọn lửa ở phía trước chiếu sáng xung quanh, gió bão vẫn tiếp tục hoành hành. Đoàn người không nên mạo hiểm tiến về phía trước trong hoàn cảnh này nhưng cũng không thể lùi lại đằng sau. Nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, Tề Mặc quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này động vật đều sẽ tìm chỗ nấp, có lẽ đứng trong mưa là nơi an toàn nhất.
“Đứng nguyên ở đây, đề cao cảnh giác”. Tề Mặc lạnh lùng ra lệnh.
Hồng Ưng “vâng” một tiếng. Tất cả người của Tề gia cũng đưa mắt quan sát xung quanh. Bốn bề rất yên tĩnh, nhưng qua cảnh tượng vừa rồi, không ai dám manh động. Bọn họ chia từng tốp ba người đứng tựa lưng vào nhau trong mưa gió, nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác.
Nơi này nguy hiểm chẳng kém gì biển cả. Đến khe đá cũng xuất hiện bầy rắn, vậy thì liệu có nơi nào an toàn? Rừng rậm họ vừa đi qua chắc chắn không an toàn. Khi đi vào đây, bọn họ không để ý, nhưng sau khi bầy rắn xuất hiện, tất cả mọi người đều tán thành mệnh lệnh của Tề Mặc. Có lẽ đứng trong mưa gió là an toàn nhất.
Tề Mặc bế Ly Tâm đứng trong mưa, mặc cho nước mưa trắng xóa táp vào người. Lúc này gió thổi qua rừng rậm đã giảm sức mạnh nhưng từng hạt mưa lớn rơi xuống khiến thân thể không khỏi đau rát.
Tề Mặc nhẹ nhàng đặt Ly Tâm xuống đất, hắn cởi cúc áo rồi kéo Ly Tâm áp sát vào bộ ngực trần của mình. Sau đó, hắn khép vạt áo che mưa gió cho Ly Tâm, bất chấp áo quần của hắn cũng đã ướt sũng.
Ly Tâm không nói một lời, chỉ ôm chặt Tề Mặc và vùi đầu vào bờ ngực rắn chắc của hắn. Bờ ngực ấm áp, mùi hương đặc trưng cộng với tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn khiến cô cảm thấy rung động tự đáy lòng.
“Hừ… hừ… lạnh… lạnh quá… á..”. Trong không khí yên tĩnh đột nhiên vang lên tiêng kêu rên của nhân viên nghiên cứu vừa bị rắn cắn. Anh ta không thể gắng gượng liền ngồi bệt xuống đất. Gương mặt vốn trắng bệch đột nhiên đỏ ửng như sắp chảy máu. Anh ta không ngừng kêu lạnh, chỉ một lúc sau, môi anh ta trở nên đen sì.
Do người nhân viên đứng đối diện với ngọn lửa, ánh lửa hắt lên người anh ta nên mọi người đều thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt anh ta.
Cả đoàn người im lặng, không một ai lên tiếng. Mấy nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh anh ta sững sờ. Không ngờ rắn độc ở nơi này đáng sợ như vậy, đôi môi đen sì của người nhân viên bị trúng độc lại chuyển sang màu vàng. Trong khi đó, đùi anh ta dính chặt vào chiếc quần ướt đột nhiên nổi phồng từng cục lớn. Người đó thét lên xé ruột xé gan, anh ta dường như không chịu nổi giơ tay chộp vào cục u trên chân, khiến máu chảy ròng ròng.
Pằng, một tiếng súng đanh sắc vang lên. Người bị trúng độc lập tức buông thõng hai tay, đầu ngoẹo sang một bên rồi nằm gục xuống đất. Người của Tề gia đứng bên cạnh nhét khẩu súng vào trong áo, sắc mặt không hề thay đổi.
Không một ai mở miệng, cũng chẳng người nào phản đối. Cả đoàn người không ngờ sẽ gặp chuyện như vậy, sẽ rơi vào tình cảnh này. Rắn độc không phải là động vật ghê gớm đối với xã hội hiện đại nhưng lúc này có thể làm chết người vì không có thuốc giải độc. Một khi không được giải độc, sớm muộn gì người bị rắn cắn cũng sẽ chết, một phát súng có lẽ giúp anh ta được giải thoát nhanh hơn.
Tất cả mọi người đều hiểu hành động vừa rồi là cách làm đúng đắn nhất vào lúc này. Mấy nhân viên nghiên cứu của Tuấn Kỷ bắt đầu run lẩy bẩy. Họ cảm thấy thần chết có lẽ đang ở rất gần họ.
Nghe tiếng súng nổ, toàn thân Ly Tâm bất giác run nhẹ. Cô không lên tiếng mà chỉ biết ôm Tề Mặc chặt hơn. Màn đêm yên tĩnh, điên cuồng và đáng sợ bây giờ mới bắt đầu.
Mưa vẫn nặng hạt, gió vẫn thổi mạnh. Sau khi cháy hết cỏ khô, ngọn lửa từ từ tắt dần, trả lại bầu không khí u ám. Mọi người dường như nín thở, không có ánh lửa chiếu sáng, bọn họ càng phải thận trọng hơn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, nhưng đối với cả đoàn người, đêm nay còn dài hơn một năm. Sắc trời dần hửng sáng, mưa gió chỉ sau một đêm đã hoàn toàn tan biến. Khi bắt đầu nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đoàn người cả đêm không chợp mắt đều cảm thấy kiệt sức.
Mặt trời chiếu ánh nắng sớm mai xuống rặng đá, thời tiết nóng bức của mùa hè xóa sạch vết tích của cơn bão khủng khiếp. Đêm hôm trước quần áo của mọi người vẫn còn ướt sũng, đến giờ đã khô hẳn. Tuy nhiên trên người họ vẫn thoang thoảng mùi tanh của nước biển.
Tề Mặc đảo mắt một vòng qua đoàn người vẫn đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, hắn cất giọng trầm trầm: “Hồng Ưng, chú dẫn người đi kiểm tra xem nơi này còn nguy hiểm hay không. Hoàng Ưng, chú dẫn người đi tìm nguồn nước. Lập Hộ và những người còn lại đi theo tôi”. Nói xong, Tề Mặc kéo Ly Tâm quay trở lại lối đi họ đã vào. Việc cấp bách nhất bây giờ là liên lạc với bên ngoài. Còn nữa, việc kiểm tra xem chiếc quân hạm có ở chỗ cũ, có thể tiếp tục lái hay không cũng rất quan trọng.
Đoàn người lại đi xuyên qua khu rừng. Mặt đất bốc mùi hôi thối khiến Tề Mặc hơi chau mày. Nếu hắn không nhầm, khu rừng này là nơi sinh sống của bầy rắn. Chỉ là tối hôm qua do mưa bão nên bầy rắn tụ tập về phía rặng đá khô ráo, khiến đoàn người suýt nữa gặp nguy hiểm.
Ly Tâm đi ngay sau lưng Tề Mặc, cô cũng nhìn thấy lớp da được trút bỏ trên cành cây, cho thấy chủ nhân của khu rừng này là ai. Cô bất giác chau mày, sự nhạy cảm của Tề Mặc không khác loài dã thú, cho nên phán đoán sắc bén của hắn không hẹn mà trùng khớp với bầy rắn. Sự nhạy cảm này có thể nói cao hơn người bình thường, nhưng ở đây thì phải ganh đua với lũ dã thú. Dù sao khu rừng không còn rắn cũng tốt.
Cùng với Tề Mặc, đám Lập Hộ đã chạy đến bờ biển. Ánh mắt tất cả mọi người lộ vẻ vui mừng khi thấy quân hạm vẫn còn ở đó. Con tàu tơi tả bị mắc kẹt ở bãi đá ngầm, không bị sóng biển cuốn trôi, bọn họ có thêm tia hy vọng có thể quay về.
Lập Hộ khống giấu nổi sự phấn chấn, anh ta cùng một số thuộc hạ lao về phía chiếc quân hạm. Ly Tâm không biết bơi, chỉ có thể đứng trên bãi cát chờ đợi.
Tề Mặc đảo mắt một vòng quanh bãi cát đầy đá lởm chởm, hắn không phát hiện thấy dấu vết của sự nguy hiểm. Tề Mặc bế Ly Tâm đặt lên một tảng đá lớn rồi nói: “Em ngủ một lát đi”. Cả đêm không ngủ chẳng là gì đối với hắn nhưng với người bị thương như Ly Tâm không phải điều tốt. Hơn nữa, cô còn bị dầm nước mưa cả đêm, lúc này nếu bị sốt hay có vấn đề thì tương đối gay go.
Trước đó Ly Tâm không cảm thấy mỏi mệt nhưng khi nghe Tề Mặc nói vậy, cô lập tức thấy toàn thân đau nhức, vô cùng mệt mỏi. Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc rồi gật đầu. Cô vốn là người thích ngủ, bị hồi hộp hoảng sợ mất một ngày, bây giờ cô không còn một chút tỉnh táo. Thế là Ly Tâm túm áo Tề Mặc rồi nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống bãi cát rất ấm áp chứ không nóng bỏng. Tề Mặc nhìn Ly Tâm đã ngủ say nhưng vẫn nắm áo hắn. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay vuốt tóc cô. Cả đời này hắn chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm liên tiếp như ngày hôm qua. Hắn đột nhiên cảm thấy áy náy khi bắt một cô gái nhỏ bé yếu ớt như Ly Tâm chịu đựng cùng hắn.
Tia nắng chiếu xuống mặt Ly Tâm khiến gương mặt cô lấp lánh ánh vàng. Đáy mắt Tề Mặc thấp thoáng ý cười. Đúng rồi, Ly Tâm là người của hắn, vậy thì dù có lên thiên đường hay xuống địa ngục, cô đều phải đi theo hắn. Trong lòng Tề Mặc có thứ gì đó thay đổi, tuy hắn không biết sự thay đổi này xuất phát từ đâu nhưng hắn rất thích cảm giác này.
“Lão đại”. Tề Mặc nhướng mắt nhìn Lập Hộ đang đi tới trong khi tay hắn vẫn vuốt ve đầu Ly Tâm. Sắc mặt Lập Hộ không tốt lắm, Tề Mặc lập tức hiểu vấn đề, mặt hắn hơi tối lại.
Lập Hộ tiến lại gần, báo cáo: “Con tàu đã bị đâm hỏng hoàn toàn, nước tràn vào hai thành tàu tương đối nghiêm trọng. Tàu không thể đi tiếp cũng không có cách nào sửa chữa”.
“Tín hiệu thông tin thì sao?”, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng. Bây giờ tín hiệu liên lạc còn quan trọng hơn cả việc quân hạm có thể hoạt động hay không?
Lập Hộ lắc đầu: “Toàn bộ thiết bị phụ trợ ở trên quân hạm đều không thể sử dụng, hệ thống thông tin bị hỏng hoàn toàn. Tôi đã thử dò tìm và sửa chữa nhưng vô dụng. Đừng nói là bắt được liên lạc, thậm chí còn không thể khởi động thiết bị”.
Điều này có nghĩa là không thể rời khỏi hòn đảo này. Không liên lạc được với bên ngoài, lẽ nào họ sẽ phải ở lại đây chờ đợi một cách bị động? Tề Mặc nhíu chặt lông mày, đưa mắt nhìn đám người của Tề gia đang lần lượt bơi vào bờ.
Lập Hộ nói tiếp: “Trên tàu còn một số vũ khí và thực phẩm vẫn có thể sử dụng. Tôi bảo bọn họ chuyển hết lên bờ. Trong tàu bây giờ ngập nước, không biết đến lúc nào sẽ chìm xuống. Trước mắt chúng ta vẫn cần những thứ này để chống đỡ”.
Tề Mặc gật đầu tán thành sự sắp xếp của Lập Hộ, hắn cất giọng trầm trầm: “Đi gọi người của Tuấn Kỷ lại đây để bọn họ cùng hành động”.
“Tôi đến rồi”. Tề Mặc vừa dứt lời, giọng nói của Tuấn Kỷ từ phía xa vọng tới. Lập Hộ ngẩng đầu, thấy Tuấn Kỷ cùng Ngô Sâm, Tiêu Vân, và các nhân viên nghiên cứu đi tới. Lúc này, họ không còn vẻ nhu nhược và sợ hãi như trước.
Tuấn Kỷ đại khái nắm được tình hình trước mắt, anh ta giơ tay nhận đồ từ người của Tề gia vừa bơi từ tàu về rồi lên tiếng: “Tôi không phải hạng người lười biếng, các anh cần chúng tôi làm gì thì cứ mở miệng”. Nói xong anh ta ôm đồ đi về phía sau.
Những người đi cùng Tuấn Kỷ cũng lập tức xách đồ bước đi. Không ai mở miệng than vãn, họ lặng lẽ phối hợp với người của Tề gia.
“Chúng ta tạm thời ở lại đây”. Tề Mặc đột nhiên mở miệng.
Đám Tuấn Kỷ xách đồ đang chuẩn bị rời đi lập tức dừng lại. Tuấn Kỷ đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, anh ta gật đầu: “Nơi này trông có vẻ chẳng ra sao nhưng được cái an toàn”.
Trên quân hạm có rất nhiều đồ. Những thứ lớn và máy móc đo đạc đành bỏ lại nhưng vẫn còn nhiều thứ có thể sử dụng. Dưới sự chỉ huy của Lập Hộ, người của Tề gia và người của Tuấn Kỷ mất một lúc mới chuyển hết được đồ trên chiếc quân hạm lên bờ.
“Phương thiếu gia, anh xem này”. Một nhân viên nghiên cứu của Phương gia đang chuyển đồ đột nhiên hét lên, giọng điệu của anh ta không rõ là mừng rỡ, hưng phấn hay là kinh ngạc.
Tuấn Kỷ lập tức tiến lại gần. Do hôm qua trời tối và mưa bão nên bọn họ không để ý. Lúc này, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, có thể thấy rõ từng phiến tảo màu xanh lục rất nhỏ nổi bập bềnh bám quanh rặng đá ngầm.
“Đây chính là loại tảo chúng ta cần tìm. Chính là nó, thật không ngờ…”. Người nhân viên nghiên cứu rõ ràng từng nhìn thấy loại tảo này, anh ta chỉ tay vào đám tảo trông không có gì đặc biệt nhưng lại vô cùng quý giá, gương mặt không biết là nên khóc hay nên cười.
Tuấn Kỷ chỉ ừm một tiếng. Cả đoàn người vất vả đi biển chỉ với mục đích tìm tảo. Bọn họ suýt mất mạng tới hai lần trong khi chưa thấy bóng dáng nó. Bây giờ nó đột nhiên nằm trong tầm tay mà bọn họ chẳng tốn chút công sức. Nhưng tốn công sức hay không có tác dụng gì, bọn họ có thể rời khỏi nơi này hay không mới là vấn đề quan trọng nhất. Anh ta làm gì có thời gian và tâm trạng quan tâm xem liệu loại tảo này có thể tinh luyện ra dầu mỏ?
“Mọi người hãy tập trung vào công việc trước mắt, tạm thời gác thứ này sang một bên”. Tuấn Kỷ lắc đầu nói, tảo không biết chạy, cứ để ở đây rồi tính sau. Bây giờ anh ta không có lòng dạ để ý đến nó.
“Đây là đảo gì?”. Tề Mặc ngồi trên tảng đá lạnh lùng nhìn người đứng đằng sau Tuấn Kỷ. Người này là Lão Sơn, ông ta tương đối thông thuộc đường biển. Trên tay hắn cầm tấm bản đồ hàng hải người của Lập Hộ vừa lấy từ con tàu. Cũng may trước khi lên đường, Lập Hộ chuẩn bị sẵn hai tấm, một tấm trên máy tính và một bản đồ bằng giấy.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment