"Nghê Trần, em đang ở đâu vậy?" Trầm Thanh Thu dè dặt hỏi.
Vì có tật giật mình nên Trầm Nghê Trần không trả lời ngay mà hắng giọng hỏi ngược lại, "Ách, có việc gì không chị?"
"Có, chị đang ở quán cà phê Tả Ngạn trên đường Hòa Hải, em có thể đến đây một chuyến được không? Chị quên mang bóp tiền!"
Nghe vậy, Trầm Nghê Trần liền thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Mễ Kiều cười trấn an.
"Được, em sẽ đến ngay!"
Không cam lòng rời khỏi người Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần híp mắt ngắm nhìn thân hình mềm mại, trắng ngần không một mảnh vải che thân của cô, thầm cảm thán, thật là một thân hình cự kỳ gợi cảm dụ hoặc.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi giúp cô đắp kín chăn, cười khẽ nói,"Ngoan, em chịu khó xem ti vi trước, anh đi một lát sẽ về ngay."
Mễ Kiều lo lắng nhìn anh, ánh mắt trong suốt tràn đầy hoang mang.
Dù sao, đây cũng là thời kỳ đặt biệt, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện sẽ tốt hơn. Với tình hình này, không khéo chuyện bé như hạt đậu cũng có thể bùng nổ thành chuyện lớn như chơi.
"Tiểu Trần Trần, anh sẽ bỏ em một mình, không hỏi không quản sao?"
Mễ Kiều chớp chớp đôi mắt to, tay nắm chặt góc chăn, ủy khuất nhìn Trầm Nghê Trần. Dáng vẻ cô tựa như một con mèo nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
"Ha ha! Ngốc!"
Trầm Nghê Trần cúi người hôn phớt lên trán cô một cái rồi đặt điều khiển từ xa vào tay cô, thật lòng anh cũng không nỡ đi," Ngoan ngoãn ở đây xem ti vi, anh sẽ về ngay. Chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, sao anh nỡ bỏ em một mình được?"
Hai má ửng hồng, Mễ Kiều khẽ mím môi, dáng vẻ tựa như một tiểu sắc nữ chính hiệu nói, " Em biết rồi! Vậy anh đi nhanh về nhanh nha!"
Trầm Nghê Trần ngẩn người, tà mị cười cười rồi lập tức xoay người bước đi.
Cả căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi nhanh chóng trở nên trống rỗng, có chăng chỉ còn hơi thở ái muội của hai người mà thôi.
Nhớ về nụ cười xấu xa của anh trước khi đi, Mễ Kiều lấy làm khó hiểu. Cô quả thật không biết anh có ý gì?! Ôm chăn nghĩ ngợi trong chốc lát, cô liền bừng tỉnh, há hốc mồm kinh ngạc nghĩ," Xong rồi, thật xấu hổ! Cô không muốn sống nữa! Nhất định là anh đã hiểu sai ý cô rồi!"
Có những chuyện nên buông thì buông, nên giữ thì giữ, không phải chúng ta cứ muốn là được. Ngay từ khi có ý định bỏ trốn cùng Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần anh đã học được điều đó. Anh không thể tham lam ôm đồm hết tất cả mà phải học cách hy sinh, học cách thích ứng với hoàn cảnh mới. Dù có khó khăn, gian khổ thế nào, anh cũng không sợ, miễn sao, người mà anh yêu thương nhất, quý trọng nhất luôn sống trong vui vẻ, hạnh phúc là đủ.
Tại quán cà phê Tả Ngạn, đường Hoà Hải.
Trầm Nghê Trần đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm thân ảnh của Trầm Thanh Thu.
Khi đã xác định được vị trí của bà, anh liền tỏ vẻ vui đùa, vừa ngồi xuống vừa lấy tiền ra hỏi," Sao chỉ có một mình chị vậy? Bạn của chị đi hết rồi hả? Ha ha, tám trăm có đủ không?"
Trái với suy nghĩ của Trầm Nghê Trần, Trầm Thanh Thu không hề đưa tay nhận tiền mà ngồi yên quan sát anh. Hốc mắt bà hơi đỏ, khuôn mặt có chút tái nhợt, môi mím chặt.
Một dự cảm bất hảo nhanh chóng bành trướng trong anh, là người thông minh, anh dễ dàng nhận ra điều bất ổn từ bà. Một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong đầu khiến anh hốt hoảng không thốt nên lời.
Chẳng lẽ, đây chỉ là một cái cớ thôi sao? Chẳng lẽ...?
Trong không gian yên tĩnh, mọi thứ dần trở nên ngột ngạt, khó chịu.
" Nghê Trần, hôm nay, có một cô gái tên Chung Lan tới tìm chị. Cô ấy có ngoại hình rất giống Kiều Kiều. Cô ấy nói em và Kiều Kiều đang... là thật sao?"
Trầm Nghê Trần ngẩn người, hô hấp có chút nặng nề nhìn Trầm Thanh Thu. Đối mặt với ánh mắt đáng thương, vừa cầu xin lại vừa hy vọng của bà, anh rất muốn phủ nhận, an ủi bà nhưng lại không tài nào mở miệng được. Anh không thể nói dối cũng như không thể trả lời qua loa bà được.
"Chị, Chung Lan còn nói gì nữa không?"
Sở dĩ Trầm Thanh Thu chọn một góc khuất để ngồi là vì nơi đây tối đèn, ít người qua lại. Bà im lặng nhìn Trầm Nghê Trần một lúc lâu rồi mới cất giọng khàn khàn, nghẹn ngào đầy thê lương nói.
"Cô ấy còn nói, kỳ thật, người em yêu là cô ấy, Kiều Kiều chỉ là một vật thay thế, không hơn không kém."
Trầm Nghê Trần im lặng thở dài, đưa tay nắm chặt tay Trầm Thanh Thu, thật lạnh! Anh dùng sức siết chặt tay bà, vừa muốn truyền hơi ấm cho bà, vừa ngăn không cho bà trốn tránh.
"Chị, sự thật không như chị tưởng đâu. Chính em là người đã theo đuổi Mễ Kiều. Rồi khi tình cảm chín mùi, chính em là người không muốn buông tay, là người đã dẫn Mễ Kiều đi đăng ký kết hôn. Thật lòng, em chưa bao giờ nghĩ, Mễ Kiều lại là con gái của chị. Em chỉ biết khi chị gửi tin nhắn cho em, nhưng lúc ấy đã quá muộn rồi, còn Mễ Kiều, cô ấy chỉ biết khi chị đến trường, lôi kéo tay em giới thiệu."
Càng nghe, Trầm Thanh Thu càng thấy suy sụp, "Nói như vậy, hai người thật đã... là thật... nhưng đây là... là loạn... loạn..."
"Chị!"
Lời còn chưa dứt, Trầm Thanh Thu đã té xỉu tại chỗ. Trầm Nghê Trần lập tức ôm bà chạy vội ra xe, đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.
Từ nhỏ, Trầm Thanh Thu đã có bệnh tim bẩm sinh nên bà không thể vui đùa như bao đứa trẻ cùng lứa khác. Giờ học thể dục, bà chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ dõi theo các bạn. Đây là một nuối tiếc mỗi khi nhớ về tuổi thơ của bà.
Suốt dọc đường, Trầm Nghê Trần vừa lái xe vừa không ngừng gọi tên bà. Anh cảm thấy hốt hoảng và đau lòng không thôi khi bà cứ nằm mê man không nhúc nhích.
Bệnh viện, lầu 4, phòng cấp cứu.
Trầm Nghê Trần lo lắng đứng ngồi không yên.
Trầm Thanh Thu được đưa vào cấp cứu đã lâu mà vẫn chưa thấy ra.
Điều này càng khiến lòng Trầm Nghê Trần càng thêm bất an.
Đã bao lần anh tưởng tượng đến cảnh sau khi hai người bỏ đi, cả nhà sẽ phản ứng thế nào?! Sẽ tức giận ra sao?! Nhưng anh thề, bất luận anh có tưởng tượng như thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến cảnh này. Đây là điều mà anh không muốn xảy ra nhất.
Thật sự sai rồi sao?!
Thật sự không nên tiếp tục sao?!
Nhưng anh không cam lòng!!!
Từ xa, Trầm Nghê Trần có thể nghe rõ tiếng bước chân dồn dập trên hành lang, tuy có phần gấp gáp nhưng vẫn giữ được tiết tấu đều đặn. Người đến là ba anh, Trầm Mạt với sự hộ tống của ba vị sĩ quan dưới trướng, có vẻ như ông đã chạy thẳng từ quân khu đến đây.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment