TichLuy.vn, mã giảm giá, khuyến mãi và hoàn tiền khi mua sắm

Chương 57 : Đêm tối tăm, bóng mờ mịt

Sở Vân và Mặc Ngân vừa nghe thế, đồng loạt mỉm cười. Tới Yến quốc cũng đã lâu ngày, quả đã đến lúc rời đi.

“Bố trí thế nào rồi?

“Mọi việc đã sẵn sàng.” Sở Vân mỉm cười đáp lời. Hôm qua họ mới chỉ thăm dò chứ chưa dám hành động, có điều mọi thứ đã sớm được chuẩn bị từ lâu để có thể dùng tới bất cứ khi nào.

Độc Cô Tuyệt biết trước giờ Sở Vân hành sự vô cùng ổn thỏa, lập tức gật đầu, nhìn Vân Khinh với tâm trạng vui vẻ.
“Vương gia, Hoa thừa tướng, Lâm thượng đại phu cùng Giá Hiên Nghị cầu kiến ngoài cửa.” Mọi người còn đang cười mỉm thì một gã mặc giáp rảo bước tiến vào, cung kính bẩm báo.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy, chỉ nhàn nhạt khua tay bảo. “Không gặp, bản vương mệt rồi. Còn nữa, mai bản vương sẽ tới chào từ biệt, báo cho họ chuẩn bị trước, đồng thời cho phép ngươi để lộ đôi phần tin tức.”
“Vâng!” Kẻ mới tới đã hiểu, đây là muốn mình cố tình tiết lộ tin tức liên quan đến gian tế, anh ta liền cung kính lui ra.

Sở Vân thấy thế bèn cười. “Hôm nay Vương gia về cũng không giấu diếm việc bắt được gian tế, hẳn là vua tôi Yến quốc giờ cũng đã nghe tin. Lại thêm chúng ta ngày mai sẽ tới chào từ biệt, phen này có thể nói chắc họ sẽ yên lòng hơn.” Vào tai Độc Cô Tuyệt, hắn cười khẩy lạnh lùng, hắn vốn mong kết quả sẽ như thế.
Tay Vân Khinh không ngừng bôi thuốc cho Độc Cô Tuyệt, nhưng đôi tai cô cũng đã nghe rõ mồn một. Quả nhiên mục đích cái gã Độc Cô này đến Yến quốc chính là để nhằm vào kỹ thuật rèn sắt của họ. Đám người đứng sau giật dây mấy vụ ám sát còn chưa điều tra ra xem ai làm, hắn đã vỗ mông chạy rồi, việc đó cũng đủ cho thấy kẻ này đã dự định sẵn mưu đồ từ lâu.

Cô hiểu, Độc Cô Tuyệt vốn cũng nào có định thật sự tìm ra kẻ chủ mưu đâu. Có muốn tìm ra, cứ cho là biết cầm đầu giật dây là kẻ nào, cùng lắm cũng chỉ là biết, chứ vẫn đâu có đánh chúng được. Đánh thế nào, kiếm cớ gì để khai chiến, mấy điều ấy đều phải chờ thời cơ chính xác và chiến lược đúng đắn. Đấu nhau kiểu ‘mềm’ hay chiến kiểu ‘cứng rắn’, đó là hai việc hoàn toàn khác biệt.

Đã không tóm được bằng chứng chính xác và hữu ích, lại không cách nào đả kích kẻ địch bằng những từ ngữ đầy chính nghĩa, chi bằng ra vẻ không biết gì cả còn hơn, điều này Vân Khinh cũng nắm được phần nào.

“Nàng không tập trung!” Còn đang suy nghĩ, giọng càu nhàu cau có của Độc Cô Tuyệt đã vang lên bên tai cô. Vân Khinh ngẩng lên, đôi môi hắn đã lướt tới gần gò má, mà đám Sở Vân Mặc Ngân cũng chẳng biết đã bỏ ra ngoài tự lúc nào, chỉ còn lại hai người họ trong phòng.

Thấy tia lửa giận lấp ló trong mắt hắn, Vân Khinh rất bình thản vươn tay quẹt lấy một cục thuốc mỡ trắng bóc dính nhão nhoẹt rồi bẹt một cái, phết đầy lên mặt Độc Cô Tuyệt ngăn không cho hắn tiến lại gần. Cô vừa bôi bôi trét trét vừa dùng giọng dỗ dành dịu dàng. “Đừng động đậy.”

Độc Cô Tuyệt thiếu điều muốn lên cơn khùng luôn, hắn muốn nhân cơ hội hôn cô cơ mà. Có điều đối diện với vẻ chăm sóc tận tụy của Vân Khinh, cơn khùng của hắn chả có chỗ nào mà phát ra nổi, nên kẻ nào đó đành nhắm mắt giơ mặt ra mặc cho Vân Khinh muốn bôi muốn trét kiểu gì thì tùy, trong lòng vừa hớn hở vừa bức bối.

“Đừng cựa quậy không là thuốc sẽ không có tác dụng đâu.” Một hồi lâu sau Vân Khinh hài lòng đứng lên nhìn gương mặt Độc Cô Tuyệt trước mặt mình mà dặn dò chu đáo, dứt lời lập tức rũ áo chạy lấy người đi tìm con chồn nhỏ của cô. Nhóc con này không biết lại biến đi đâu rồi.

Mặc Ly đi lướt qua người cô để vào bẩm báo tình hình. Anh ta vừa thò một chân vào phòng lớn, mắt vừa ngó thấy dáng vẻ chủ tướng Độc Cô Tuyệt đang nằm trên ghế, các cơ mặt lập tức không ngừng giật giật vặn vẹo, khóe miệng run rẩy cố kiềm chế.

Trước mắt anh ta, vị chủ tướng oai phong lẫy lừng giờ không nhìn rõ đâu là mắt đâu là trán đâu là cằm đâu là miệng. Cả gương mặt ngoài hai cái lỗ mũi là còn nhìn thấy rõ, còn lại chỗ nào cũng bị một lớp thuốc dày thật là dày phủ lên trên. Lông mày, mắt, mũi, miệng đều biến mất, chỉ thấy một cục trắng bệch như tuyết, đã thế ngài ấy lại còn rất ngoan ngoãn nằm im không hề nhúc nhích. Trong bóng tối âm u, dáng vẻ này quả thật vô cùng đáng sợ, có thể đem ra dọa ma con nít được.

Lần đầu tiên Mặc Ly thật sự cảm nhận được Vân Khinh cô nương dường như đã nắm bắt được bí quyết lấy nhu thắng cương.

Sáng hôm sau, Sở Vân lên triều tâu trình những lời từ giã của Độc Cô Tuyệt, nói rõ đã bắt được kẻ đáng nghi, nên có thể khẳng định người hạ độc giết công chúa quận chúa các nước không phải do Yến quốc sai phái, do đó họ không còn lý do ở lại nước Yến nữa, nên hôm nay muốn cáo từ về nước.

Vua tôi Yến vương từ trên xuống dưới đã biết việc này từ hôm qua, hôm nay lên điện lại nghe lời chính thức, dĩ nhiên là được lời như cởi tấm lòng. Trước họ còn tưởng sẽ phải chiến một trận ra ngô ra khoai với nước Tần, giờ đã ‘liễu rậm hoa thưa lại có làng’[1]. Tuy là sự thể xảy ra quá nhanh chóng, có điều có thể tiễn bước vị ôn thần Độc Cô Tuyệt này thì quả là vui hết biết.

Ngay lập tức, Yến vương hạ chỉ buổi chiều mở tiệc lớn đưa chân Độc Cô Tuyệt. Triều đình Yến quốc căng thẳng lo lắng bao lâu nay, rốt cục cũng có thể nhẹ nhõm cả người.

Thời gian vun vút trôi, loáng cái đã tới buổi tối. Hoàng cung nước Yến rực rỡ ánh đèn ánh đuốc, chỉ thiếu mỗi chăng đèn kết hoa nổ pháo ăn mừng nữa mà thôi. Xem ra việc phái đoàn Độc Cô Tuyệt ra về khiến cho vua tôi nước Yến vô cùng hoan nghênh sung sướng.

Độc Cô Tuyệt mang theo hơn một trăm binh sĩ đến dự tiệc, ngoài mặt lấy cớ là sợ lại có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, tuy đã bắt được một tên, nhưng nhỡ ra lại lòi đâu đó ra tên nữa thì hắn không chịu nổi. Thế nên Yến vương cũng chẳng nói được gì, đành phải kệ cho Độc Cô Tuyệt mang theo người của mình vào trong cung. Cũng may số người không nhiều lắm, cũng không lo Độc Cô Tuyệt có mưu đồ bất chính gì.

Chẳng qua có ai ngờ được, số người tuy không nhiều nhưng vẫn có khả năng làm được việc lớn.

Buổi tiệc tiễn đưa này diễn ra ở cung điện chính của hoàng cung, toàn bộ quần thần nước Yến đều tới dự, chỉ riêng có hoàng tử thứ bảy là vắng mặt. Yến vương không muốn tới tận phút chót vẫn chọc tức Độc Cô Tuyệt nên đã đặc biệt ra lệnh cho Thất hoàng tử phải ở lại Ly cung không được tới.

Trên chính điện, Yến vương ngồi chính giữa, quan văn một bên, quan võ một bên lần lượt ngồi xuống theo phẩm cấp của mình. Sau lưng mỗi người lại có một cô thị nữ, cô nào cô nấy mặt hạnh má đào, ngọt ngào quyến rũ, tay cầm một chiếc quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy hầu hạ. Không khí trong điện rất nhẹ nhàng vui vẻ, ít nhiều tốt hơn hẳn so với buổi yến tiệc lần trước ở Ly cung.

“Dực Vương, Vân cô nương tới.” Vị thái giám nhất phẩm nội cung cao giọng loan báo.

Cùng với tiếng hô lớn này, bốn người lần lượt bước vào điện. Đi đầu là Vân Khinh, trên người mặc bộ váy dài màu tím nhạt, trên đầu chỉ cài một cây thoa hình đầu phượng, và Độc Cô Tuyệt vẫn mặc bộ đồ đen màu sắt. Sau lưng họ, Sở Vân và Mặc Ly đi theo.

“Mời mời… mau mau mời ngồi.”

“Dực Vương, Vân cô nương, quả thật đúng giờ quá…”

“Tới đây, ngồi cạnh quả nhân…”

Chỉ thoáng chốc, không gian đã xôn xao ồn ã những giọng nói nhiệt tình đè lên nhau, xen ngang nhau, xem ra đầy vẻ thân thiết.

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cười thầm, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có biểu hiện gì khác lạ. Hắn thản nhiên bình tĩnh bước cùng Vân Khinh tới ngồi ngay dưới Yến vương, mắt như vô tình như cố ý liếc về phía Giá Hiên Nghị ngồi đối diện mình. Bao nhiêu người tới nịnh bợ tâng bốc hắn, riêng chỉ có Giá Hiên Nghị ngồi đó không hề lên tiếng, còn có vẻ khá là cảnh giác.

“Tên cầm đầu hôm qua bắt được đã khai nhận toàn bộ. Nước Yến chịu oan uổng, bản vương xin uống trước một chén để tạm thời biểu lộ nỗi áy náy trong lòng.” Ngồi xuống rồi, Độc Cô Tuyệt đi thẳng vào vấn đề.
Yến vương thấy vậy tươi tỉnh mặt mày, xua tay cười đầy phong độ. “Có thể làm rõ mọi việc là tốt rồi, Yến quốc ta đương nhiên không phải loại người làm mấy chuyện xấu xa đó.”

“Đúng đúng đúng…” Ở dưới lập tức ào ào lên tiếng phụ họa.

Trên mặt Độc Cô Tuyệt khẽ thoáng qua một chút khinh miệt, hắn lạnh lùng gật đầu. “Nếu đã điều tra rõ mọi việc, bản vương đã quấy rầy Yến vương lâu ngày, giờ cũng nên về nước.”

“Ồ, đã không còn việc gì, Dực Vương với Vân cô nương nếu không ngại, cứ ở lại chơi thêm dăm ba ngày nữa để tìm hiểu thêm về phong tục con người Yến quốc cũng được.” Yến vương cũng khách sáo trả lời.

Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt cùng cái ông Yến vương kia câu trước câu sau khách sáo với nhau không khỏi khẽ lắc đầu. Hôm nay còn tươi cười với nhau, không biết đến mai còn cười nổi hay không. Mất đi kỹ thuật rèn sắt đỉnh cao không chỉ cho thấy Yến quốc sắp xuống dốc, mà còn đại biểu cho việc ngày nước Tần xưng bá sẽ chẳng còn xa nữa.

Ánh trăng ngại ngùng nép vào bóng tối, đêm nay âm u không chút màu sắc. Gió dìu dịu phất qua ngọn cây khiến tán lá nhẹ rung xào xạc.

Ấy thế nhưng chính vào thời khắc ánh trăng vừa khuất bóng này, một trăm tướng sĩ do Độc Cô Tuyệt dẫn theo cũng ẩn mình vào bóng đêm mà bắt đầu hành động.

Trong Ly cung, vài bóng đen thấp thoáng, lập lòe như ma quỷ.

“Nước, nước đâu…” Dưới bóng đêm mịt mùng, bỗng nhiên một giọng nói sắc nhọn hét vang trong hoàng cung Yến quốc.

Cùng với tiếng gọi lớn này, ngọn lửa bỗng rừng rực bốc cao tận trời như diều gặp gió trong Ly cung. Trong màn đêm tối đen như mực, lửa đỏ rực rỡ một vùng rọi sáng cả một góc trời.

“Thất hoàng tử còn ở bên trong…”

“Oái… Mau dập lửa…”

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hoàng cung nước Yến như thể hóa thành một chảo dầu nóng đang sôi sùng sục.
“Bệ hạ, không tốt rồi, Ly cung bị cháy lớn lắm, thất hoàng tử vẫn còn ở bên trong.” Một bóng người liêu xiêu vừa chạy vừa vấp lao vào chính điện cắt ngang những lời ca điệu múa đang rôm rả.

Bàn tay Yến vương run lẩy bẩy, một chén rượu rơi xuống đất vỡ toang, một gương mặt bỗng nhiên trắng bệch, đám văn võ bách quan cũng ngẩn cả người.

“Đã đến lúc.” Vân Khinh quay đầu nhìn sắc trời tối đen như mực ngoài sân. Độc Cô Tuyệt đã ra tay rồi.

---------------------------------------------------------------------------------------
[1] Câu thơ này trích trong bài ‘Du Sơn Tây thôn’ của Lục Du, nhà thơ thời Nam Tống. Hai câu 3 và 4 như sau:
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
(Núi trùm khe bọc ngờ không lối,
Liễu rậm hoa thưa lại có làng.
Nguyễn Bích Ngô dịch, Thơ Lục Du, NXB Văn học, 1971, nguồn thivien.net)
Hai câu này nghĩa đen là miêu tả cảnh đang đi trong núi bỗng nhiên nhìn thấy một làng quê, nghĩa bóng muốn nói mọi việc đang khó khăn bế tắc thì bỗng dưng tình huống thay đổi trở nên tốt đẹp hơn.


-------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 58 : Tắm tiên…


“Mau chữa cháy!” Giá Hiên Nghị lập tức nhảy dựng lên xông ra phía trước, vội vã mang theo thị vệ chạy tới Ly cung cách đó không xa.

Sau phút ngỡ ngàng đầu tiên, đám quan văn võ trong điện cũng nhanh chóng tỉnh hồn lại. Ly cung cháy đã có Giá Hiên Nghị đi cứu, chắc chắn sẽ không có vấn đề. Đằng nào họ cũng chả giúp được cái gì, hơn nữa lần trước ở bãi săn đã mất hết thể diện trước mặt Độc Cô Tuyệt, nếu lại lộ ra vẻ hốt hoảng lần nữa, e là mặt mũi danh dự của nước Yến sẽ chả còn lại là bao.

Yến vương cũng suy nghĩ như vậy nên sau một thoáng mất vía, ông ta khẽ đằng hắng một tiếng rồi bình tĩnh trở lại, thản nhiên tiếp tục xem múa nghe hát như thường. Độc Cô Tuyệt thấy thế cũng không nói gì, lạnh lùng theo dõi mọi việc.

Dần dần thế lửa càng lúc càng lớn. Giá Hiên Nghị đến đó làm sao mà không những không dập nổi lửa, ngược lại lửa càng lúc càng bốc mạnh hơn. Người ngồi trong chính điện cũng có thể thấy thấp thoáng một góc trời rực đỏ. Vua tôi Yến vương rốt cục không cách nào duy trì vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng, ai nấy đều bắt đầu lo lắng không yên.

“Yến vương không đi xem sao? Nhỡ có kẻ nào thừa cơ gây sự…” Giữa cảnh rậm rịch đứng ngồi không yên, bỗng Độc Cô Tuyệt lạnh lùng mở miệng.

Yến vương giật mình quay sang nhìn hắn, lập tức gật đầu lia lịa. “Dực Vương nói rất đúng, chi bằng Dực Vương đi cùng quả nhân xem sao.”

Đến cùng ai mới là kẻ chủ mưu đứng sau mọi việc, tới giờ họ vẫn không có thông tin gì rõ ràng. Độc Cô Tuyệt đã bắt được kẻ tình nghi, nhưng lại không nói rõ cho họ biết, mà họ cũng không có cách nào hỏi lại. Nếu là đám tai mắt gián điệp trong Yến quốc lại mượn cơ hội mà gây chuyện tiếp, âu cũng không phải là chuyện không thể.

Độc Cô Tuyệt cũng không từ chối, lạnh nhạt trả lời. “Mời!” Quan lại nước Yến đang ngồi trong tiệc lập tức đồng loạt đứng phắt dậy rảo bước nhanh chân ra ngoài chạy về hướng Ly cung.

Vân Khinh đi bên cạnh Độc Cô Tuyệt, nhạt nhẽo liếc mắt nhìn hắn một cái. Kẻ này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, mà lại còn làm việc đó vô cùng thản nhiên tự tại như đúng rồi ấy.

Ngọn lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, Ly cung đẹp đẽ tinh xảo là thế mà giờ lẩy bẩy trong vòng tay thần lửa.
Dường như nó còn đang có xu hướng lan sang phía Tường Long điện bên cạnh cũng lớn không kém.

“Người đâu?” Yến vương tận mắt nhìn thấy đám cháy, sắc mặt ông ta thoáng chốc xanh mét. Lửa bốc cao như thế, Thất hoàng tử của ông ta…

“Thất hoàng tử vẫn còn ở trong đó, Hộ quốc tướng quân đã xông vào cứu rồi ạ.” Lập tức có người đứng bên bẩm báo.

“Mau lên… các ngươi…”

“Mang nước tới đây…”

“Bệ hạ, mau cứu lấy Thất nhi của thiếp…”

Thấy cả Yến vương cũng tới, chỉ thoáng chốc, khung cảnh trở nên nhốn nháo ầm ĩ nào tiếng thét gào ra lệnh rồi thì tiếng khóc than chen lẫn vào nhau. Người người chạy qua chạy lại như thoi, vô cùng hỗn loạn.

Độc Cô Tuyệt kéo tay Vân Khinh đứng một bên lạnh lùng bàng quan nhìn, không nói gì cũng không bỏ đi. Sở Vân Mặc Ly đứng sau lưng họ, bốn người yên lặng một chỗ, hoàn toàn tương phản với tình trạng nhốn nháo xung quanh.

Mắt nhìn ngọn lửa bốc cao trước mặt, tai nghe rõ ràng những tiếng răng rắc rầm rầm đổ vỡ bên trong, trên mặt Độc Cô Tuyệt thoáng hiện một nét cười lạnh lẽo.

Mật thất trong Ly cung cũng bố trí cơ quan, có điều cơ quan khá đơn giản, là một khối đá tảng nặng ngàn cân. Chỉ cần chạm vào bất kỳ thứ gì bên trong mật thất, cơ quan sẽ khởi động khiến tảng đá ấy sập xuống, có giỏi tới mấy cũng không thể nào rời đi. Tuy nhiên muốn phá giải cơ quan này cũng rất đơn giản không kém, chỉ cần có khoảng trăm người đứng dưới đỡ lấy, tảng đá rơi xuống cũng không thể lấp kín hết được cửa ra vào. Chỉ là gian tế có giỏi tới mấy cũng không có cách nào đàng hoàng mang theo một trăm người vào cung, thế nên cơ quan này tuy đơn giản nhưng vẫn vô cùng hữu ích.

Thế nhưng lần này Độc Cô Tuyệt lại mang vào hơn một trăm binh sĩ, vô cùng đường đường chính chính mà vào cung, dùng một nửa số người đi chắn tảng đá này khi rơi xuống, nửa còn lại làm bình phong che giấu, âu cũng chẳng khó khăn gì.

Thế lửa càng lúc càng lớn, mớ đồ trang trí bằng mã não, ngọc thạch, phỉ thúy chịu không nổi sức nóng bắt đầu lách tách nứt vỡ, tiếng đồ đạc rơi xuống, tiếng đổ vỡ trong phòng đã át cả tiếng cơ quan bị mở ra, hết thảy hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Xoạt, một bóng người lao ra khỏi biển lửa. Mọi người tập trung nhìn kỹ, thì ra là Giá Hiên Nghị ôm Thất hoàng tử đã hít phải khói quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh thoát ra. Yến vương thấy Thất hoàng tử đã được cứu, không khỏi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, vội vã thét gọi thái y.

Đúng lúc đó, Vân Khinh tinh mắt nhìn thấy vài bóng đen thoáng qua, xẹt nhanh như khói, nếu không phải cô vốn để tâm theo dõi, đảm bảo không thể phát hiện ra. Hơn nữa việc Thất hoàng tử được cứu ra đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người nên không ai để ý đến nơi này. Ngay cả Giá Hiên Nghị bình thường vốn cẩn trọng cảnh giác cũng không hề ngẩng đầu lên.

Độc Cô Tuyệt cười, dường như vô tình hơi nghiêng đầu một cái.

Mặc Ly đứng sau lưng hắn nhận được chỉ thị, bèn yên lặng không một tiếng động ẩn mình vào bóng cây sau lưng. Sở Vân thì tiến lên phía trước bày tỏ sự lo lắng và vui mừng thay họ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Rầm, một tiếng động lớn khiến mặt đất rung chuyển. Toàn bộ phía hậu điện của Ly cung không hiểu vì sao bỗng rầm rầm sụp cả xuống, thành một bãi hoang tàn chính giữa biển lửa. Hoa lửa bắn ra bốn phía, từng luồng không khí nóng rẫy tỏa ra khiến tốp người dập lửa bắt buộc phải lùi lại, khiến hiện ra một khoảng trống lớn.

Độc Cô Tuyệt nhìn tình cảnh trước mắt, hắn lật tay ôm chặt eo Vân Khinh, hoàn toàn không thèm che đậy tâm trạng vui vẻ của mình. Phá sập Ly cung rồi, cứ cho là Yến vương muốn kiểm tra xem liệu mật thất có thiếu đi cái gì, cũng phải mất ít nhất mươi bữa nửa tháng để dọn dẹp xong mớ đổ nát của Ly cung này, lúc đó đảm bảo hắn đã sớm về đến nước Tần.

Vân Khinh cảm nhận được Độc Cô Tuyệt đang hứng chí bèn ngẩng lên liếc hắn một cái. Cô biết, thứ Độc Cô Tuyệt muốn đã vào tay hắn ngay trước mắt mọi người.

“Sợ bóng sợ gió mà thôi. Là tự vương nhi không cẩn thận nên sơ sảy, không có việc gì đâu.” Giờ đã không có tổn thất về mạng người, tuy vẫn không biết làm sao lại bốc cháy, ông ta còn chưa kịp hỏi kỹ, nhưng không thể lại mất thể diện lần nữa trước mặt Độc Cô Tuyệt. Nói gì đi nữa, đây vẫn là vương cung nước Yến của ông ta. Nếu có gian tế thích khách ra vào tự nhiên thì còn ra thể thống gì? Trước tiên cứ để Thất nhi của mình nhận sai rồi nói sau. Tiễn Độc Cô Tuyệt về nước đã, rồi sẽ từ từ điều tra.

Độc Cô Tuyệt nghe rồi, từ tốn bước tới thản nhiên trả lời. “Nếu vậy thì tốt, vậy bản vương xin cáo từ trước.” Nói dứt lời, hắn ôm Vân Khinh sải bước ra ngoài.

Trong tình cảnh này, chắc chắn bữa tiệc coi như đi tong, mà Yến vương cũng chả còn bụng dạ nào giữ hắn lại nữa. Ông ta lập tức lệnh cho Hoa thừa tướng cùng Lâm thượng đại phu đích thân tiễn Độc Cô Tuyệt về biệt viện hoàng gia, giãy bày sự áy náy của họ.

Đi qua đại điện trong Yến vương cung, một trăm binh sĩ của Độc Cô Tuyệt vốn được an trí ở đó lập tức ngay ngắn đi theo, hàng ngũ chỉnh tề đi ra khỏi vương cung một cánh quang minh chính đại.

Dọc đường không ai lên tiếng, trở lại biệt viện hoàng gia rồi, Mặc Ngân đã sớm thay đồ nhẹ nhàng chờ ở gian chính của Độc Cô Tuyệt, hai tay dâng lên một cuộn da dê, nét mặt thận trọng không giấu nổi hưng phấn. “Thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh.”

Độc Cô Tuyệt cũng chẳng cần kiêng dè gì Vân Khinh, tay trái vươn ra cầm rồi giũ xoạt một cái mở ra. Hắn thoáng liếc mắt nhìn rồi lại phất tay thu lại, cất giọng trầm trầm. “Tốt lắm.”

Đám người Sở Vân Mặc Ly thấy thế nhìn nhau, trên nét mặt ai nấy đều hiện vẻ mừng rỡ vô hạn.

“Giờ Thìn sáng mai xuất phát.” Ném lại sáu từ rồi, Độc Cô Tuyệt tóm lấy Vân Khinh đi vào phòng trong bước về phía giường ngủ. Sở Vân và mấy người kia thấy thế đồng loạt cúi đầu, không nói thêm lời nào chuẩn bị khởi hành.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt tự nhiên kéo mình vào phòng, không nhịn được cau mày trừng mắt nhìn hắn. “Làm gì thế hả?”

Độc Cô Tuyệt thấy cô cau mày, thản nhiên gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống, đôi môi cong lên thành một nụ cười cực kỳ diễm lệ. Hắn khẽ phẩy cổ tay ôm lấy eo lưng Vân Khinh rồi cúi đầu xuống, chụt một tiếng, thơm trộm một cái.

“Chàng ấy, chẳng đứng đắn gì cả.” Vân Khinh không vui vẻ gì, đẩy hắn ra rồi quay người định bỏ đi.

Cơ mà Độc Cô Tuyệt vẫn rất hào hứng kéo cô lại ngồi xuống mép giường, rồi trước khi cô kịp biến sắc mặt liền đem cuộn da dê chứa bí mật về kỹ thuật rèn đúc tinh vi nhất trong bảy nước cho cô.

Vân Khinh ngẩn ra, ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn nghi ngờ. “Đưa ta cầm sao?”

Độc Cô Tuyệt cười. “Biết là nàng sẽ hiểu ý ta mà. Phải, đưa nàng giữ hộ.”

Vân Khinh chớp chớp mắt thoáng kinh ngạc. Cô cúi đầu nhìn cuộn da dê trong tay thản nhiên hỏi lại. “Chàng không sợ ta uy hiếp chàng?” Cô còn chưa quên, hôm xưa cô từng dùng cái danh sách gì đó để uy hiếp Độc Cô Tuyệt, khiến cái gã trước mặt đây giận điên lên được, vậy mà hôm nay lại đưa cô thứ này.

Do đang rất ngạc nhiên, cô cũng quên béng luôn tư thế vô cùng mờ ám của hai người hiện giờ, vẫn ngồi yên trên đùi Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt ôm eo Vân Khinh, khẽ nhếch mép rồi tựa cằm lên vai cô, thấp giọng nói, vừa nghiêm trang vừa mang ý cười. “Nàng sẽ làm vậy ư?”

Lời nói mang theo hơi thở nóng bỏng, vừa khéo phả ngay vào tai Vân Khinh, vừa tê vừa ngứa khiến cô vô thức định nghiêng đầu cọ tai xuống vai, thế là lại vừa khéo chạm trúng đôi môi đang chờ sẵn của Độc Cô Tuyệt. Nào có lý đâu mỡ tới miệng mèo còn chê, hắn lập tức há mồm khẽ cắn vành tai Vân Khinh, lại còn dùng đầu lưỡi nhè nhẹ liếm.

Đùng một cái, đôi má trắng mịn như sứ của Vân Khinh chỉ trong chớp mắt đã đỏ ửng lên. Một người vốn lãnh đạm, tâm trạng chả mấy khi dao động quá lớn như thế lại đột nhiên có biểu hiện thế này, quả thật là xinh đẹp không ai bằng. Gương mặt mỹ miều của cô hiện lên trong chiếc gương gần đó, khiến Độc Cô Tuyệt lập tức điên đảo thần hồn.

Hắn mạnh mẽ mút lấy vành tai mịn màng ấy, rồi ngậm cả vào miệng, vừa nhẹ cắn vừa liếm vừa lật qua lật lại, có điều hai bàn tay vẫn rất nghiêm chỉnh để trên eo lưng cô, không hề đi lạc lung tung, chỉ là ôm chặt cô hơn.

Đã sinh ra ở hoàng gia, tuy chưa từng làm chuyện trai gái, nhưng không phải chưa từng nhìn thấy. Dĩ nhiên hắn biết rõ nên làm thế nào đối với nữ giới, có thủ đoạn gì có thể mang ra dùng khi nào. Chỉ có điều trước mặt hắn bây giờ là cô gái hắn thích. Hắn không muốn cưỡng bức cô thật, nhưng đâu có nghĩa là hắn sẽ không dụ dỗ quyến rũ cô? Chưa kể hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, rất muốn thân mật với cô một chút.

“Không buông ra, ta sẽ đốt nó.” Thoáng khoảnh khắc bối rối qua đi, Vân Khinh nhanh chóng bình tĩnh lại, vươn bàn tay đang cầm cuộn da dê đặt hờ cạnh ngọn nến gần đó, thản nhiên lên tiếng.

Độc Cô Tuyệt nghe thế lập tức buông Vân Khinh ra, hung hăng trừng mắt với cô một cái. Cô nàng Vân Khinh này thật sự là chọc hắn tức chết, có điều nàng ta đã nói là làm.

Vân Khinh thấy vậy cũng liếc nhìn cái kẻ đang trừng mắt với mình, nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên thành một nụ cười mỉm. Cô né khỏi vòng ôm của Độc Cô Tuyệt rồi đứng lên.

Thấy cô mỉm cười, hắn cũng lập tức hiểu ra cô chỉ dọa hắn mà thôi, không khỏi hừ một tiếng lạnh lùng. Nhưng điều đó cũng không khiến tâm trạng hắn bớt vui. Đôi mắt dán chặt vào nụ cười nơi môi cô, bỗng hắn trầm giọng thốt. “Dáng vẻ bây giờ có sức sống hơn, ta thích.”

Một Vân Khinh lãnh đạm lạnh nhạt dĩ nhiên cũng xinh đẹp, có điều lại khiến hắn có cảm giác cô cứ mông lung như thể tiên trên trời, chỉ sợ vừa bất cẩn khẽ buông tay là cô sẽ theo gió mà bay mất. Như bây giờ có phải tốt hơn không, cô đã cười với hắn, đã làm mặt giận với hắn, như cô hiện giờ mới là thật sự có sức sống, mới tốt.

Vân Khinh nghe vậy, đôi mắt khẽ chớp vài cái. Thế rồi cô không tiếp tục chủ đề này nữa mà thẳng thừng đổi chủ đề, giơ bàn tay đang cầm cuộn da dê lên hỏi. “Chàng chắc chứ?”

Độc Cô Tuyệt nhìn cuộn da dê trong tay cô, nét mặt nghiêm trang trở lại. “Thứ này ta đặt ở chỗ nàng, trên đường về sẽ an toàn hơn. Nàng cầm là ổn thỏa nhất, sẽ không có ai cho rằng ta lại đưa một thứ quan trọng như thế cho nàng. Nhớ cho kỹ, ngàn vạn đừng làm mất nó, thứ này rất quan trọng với ta.”

Khi tới với trong khoảng thời gian ở lại Cẩm thành này, sau lưng đều không có ai đuổi giết hắn cả. Điều đó cho thấy chỉ có trên đường về chúng mới tìm cơ hội ra tay, so với gần đây lại càng thêm nguy hiểm, nên hắn mang theo người sẽ không bảo đảm an toàn.

Vân Khinh thấy hắn nói thế, cô nhìn xuống thứ trong tay, rồi lại chăm chú nhìn gương mặt đang nghiêm trang ngó cô của Độc Cô Tuyệt, khẽ trầm giọng hỏi. “Tại sao?”

Thứ hắn giao cho cô quá mức quan trọng, cùng với nó là toàn bộ tâm huyết và lòng tin của bao nhiêu người. Sao cô lại có thể khiến Độc Cô Tuyệt tin tưởng mình đến thế? Sao hắn lại kỳ vọng vào cô nhiều đến thế? Cô có tài đức gì?

Độc Cô Tuyệt hiểu được thâm ý của cô. Hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Vân Khinh, gằn từng chữ một. “Bởi vì nàng xứng đáng.”

Xứng đáng để hắn tốn công vì cô. Xứng đáng để hắn mạo hiểm với cô. Xứng đáng để hắn lựa chọn tin tưởng cô.

Chỉ năm chữ ngắn ngủi, đủ khiến cả thân mình Vân Khinh khẽ run lên. Hai chữ Xứng Đáng ấy ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, nhiều tới mức khiến người ta kinh ngạc. Cô lặng yên đứng nhìn Độc Cô Tuyệt hồi lâu, rồi khẽ buông rèm mi, nhẹ nhàng nói. “Đã biết.” Nói rồi cô xoay người chậm rãi đi ra ngoài, không lại nhìn Độc Cô Tuyệt thêm lần nào.

Độc Cô Tuyệt nhìn theo bóng lưng Vân Khinh bỏ đi, khẽ mỉm cười không một tiếng động. Vân Khinh quá mức chơi vơi, cô không hề có cảm giác thuộc về bất cứ nơi nào, cũng không hề có cảm giác dựa dẫm vào ai, như thể bất cứ lúc nào đều có thể rời đi, ngao du thiên hạ.

Đó không phải điều hắn muốn. Hắn muốn cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, dựa vào hắn, thuộc về hắn. Hắn muốn cô sẽ cắm rễ vĩnh viễn ở bên hắn, không còn phiêu bạt, không còn lưu lạc, nhưng nếu cứng rắn giữ cô lại không bao giờ làm được điều đó. Thế nên hiện giờ trước hết hắn muốn cô có ý thức, có trách nhiệm. Đôi khi trách nhiệm còn chắc chắn hơn sợi dây tình cảm, trói buộc người khác dễ hơn nhiều. Hắn biết tính Vân Khinh, cô không phải người vô trách nhiệm, thế nên…

Đêm đã về khuya. Mọi việc đều đang diễn ra trong âm thầm lặng lẽ.



Sớm hôm sau, Độc Cô Tuyệt cùng tùy tùng từ biệt Yến vương, khởi hành về Tần quốc. Đoàn vua tôi nước Yến không những tới tận cửa cung tiễn khách, mà toàn bộ văn võ trong triều thậm chí còn đi theo tới tận cổng chính kinh thành đưa một đoạn đường. Khung cảnh thật sự náo nhiệt, thậm chí còn vô cùng tráng lệ, thật không biết là do việc Độc Cô Tuyệt rời đi quá phù hợp với ý muốn của triều đình hay là nhiệt tình thật sự.

Hộ quốc tướng quân của nước yến là Giá Hiên Nghị vẫn phụ trách hộ tống đoàn người cho tới tận biên giới Tần quốc như cũ. Anh ta bảo vệ đoàn khách đã lâu rồi mà chưa có chuyện gì xảy ra, nếu là có chuyện chẳng may trên đường, e là mất nhiều hơn được.

Độc Cô Tuyệt cũng chẳng từ chối sự hộ tống của Giá Hiên Nghị. Có người dẫn quân đi theo bảo vệ tận nơi, chuyện tốt này đâu phải dễ tới, hắn càng nhàn rỗi.

Vân Khinh thì lại cảm thấy thật dở khóc dở cười. Độc Cô Tuyệt ăn trộm bảo vật của Yến quốc, Yến vương lại còn cử vị đại tướng tâm phúc của mình đi theo hộ tống hắn về nước an toàn, thật chả biết nên nói sao. Đã thế Độc Cô Tuyệt lại còn vô cùng thoải mái sảng khoái, nhận sự bảo vệ như tất lẽ phải thế, không hề cảm thấy tội lỗi trong lòng, quả thật khiến người khác thầm than thở.

Khi đi khi dừng, chẳng nhanh chẳng chậm, tìm đâu ra dáng vẻ chật vật khổ sở của Độc Cô Tuyệt khi bị thái tử nước Sở truy đuổi ở nước Hàn chứ.

Cứ thế được nửa tháng, suốt từ khi đi từ kinh thành xa xôi, dọc đường hoàn toàn không có động tĩnh gì cả, đến sơn tặc cũng chả xuất hiện lấy một mống, quả thật bình yên tới mức quái đản.

Hôm đó trời trong nắng vàng, mọi người đi đến một khu vực hoang vắng chỉ có cồn cát. Địa thế chung quanh rất trống trải, nhìn rõ mồn một, gần đó lại có sông ngầm, có thể bổ sung nước uống dọc đường. Sau khi hỏi ý Độc Cô Tuyệt, Giá Hiên Nghị liền ra lệnh dừng chân đóng lại nơi này.

Giờ đã không còn thành thị phồn hoa náo nhiệt, đến thôn xóm cũng không thấy cái nào. Họ đã sắp tới khu vực dãy núi Phỉ Thúy, chỉ cần thêm vài ngày nữa, chắc hẳn có thể vào địa phận của dãy Phỉ Thúy, về tới nước Tần.

Do đó Giá Hiên Nghị cũng trở nên cẩn thận hơn, một vạn binh lính đều cảnh giác cao độ, vây kín chung quanh ba trăm tướng sĩ của Độc Cô Tuyệt mà bảo vệ, khi dừng lại nghỉ ngơi cũng cố gắng tìm nơi an toàn nhất, thật đúng là cẩn thận cảnh giác không thua gì đi hành quân đánh trận cả.

Mà Độc Cô Tuyệt không hiểu là vì quá mạnh nên không cần e ngại hay là đã nắm chắc tình hình trong tay, hoàn toàn không thể hiện ra chút lo lắng nào, ngược lại còn ra vẻ rất là nhàn nhã.

“Vân cô nương, đây là thức ăn của Vương gia. Cô giúp tại hạ mang qua đó một chút, giờ chẳng có ai rảnh cả.” Trên cồn cát Sở Vân bước lại gần chìa một chiếc đùi nướng ra trước mặt, mỉm cười nhìn Vân Khinh.

Cô thu lại ánh mắt đang ngắm hoàng hôn. Đứng dậy nhìn chung quanh, quả nhiên cô thấy Mặc Ngân Mặc Ly đều đã chạy đi đâu không biết. Đồ ăn của mấy người họ đều không được qua tay người khác vì Độc Cô Tuyệt không tin tưởng, thế nên nhất định phải có ai đó trong số họ canh chừng. Mà hiện giờ hai người kia chạy đâu mất, Sở Vân quả thực không đi được.

“Ừm, được!” Vân Khinh thấy sự thể rõ rành rành, bèn vươn tay đón lấy, cũng không cần hỏi từ lúc nào họ lại tin tưởng mình.

Sở Vân cười, khẽ gật đầu rồi chỉ ra phía một con sông ngầm đằng xa. “Vương gia ở bên kia, đang nghĩ xem nước ở đó có uống được hay không.” Nói rồi anh ta quay người bỏ đi. Tên cầm đầu bị bắt kia phải trông coi cho kỹ, đây là một nhân vật quan trọng, tuy tra tấn đến giờ mà vẫn chưa chịu cung khai sau lưng hắn có ai.

Có điều chỉ cần còn sống là còn dùng được, anh ta phải giám sát chặt chẽ, không thể để Giá Hiên Nghị phải chia người ra làm.

Vân Khinh cầm đùi dê nướng, vừa xé thịt ra đút cho con chồn của mình ăn vừa đi về hướng đó.

Lại đi qua một loạt cồn cát, trên mặt đất lau sậy um tùm bay trong gió. Bông lau trắng mềm mại phất phơ, chen lẫn những bông hoa dại mọc chung quanh, nào xanh lam nào hồng, khiến cho tầm mắt người ta không khỏi sáng bừng, tinh thần sảng khoái.

Tai nghe rõ tiếng nước sông róc rách chảy, mắt lại không nhìn thấy mặt sông. Giá Hiên Nghị bảo đây là một một con sông do nhiều mạch nước ngầm dưới đất tạo thành. Trông tưởng như vô hại, thế nhưng chỉ cần bất cẩn bước nhầm chỗ, tất sẽ bị lòng sông nuốt chửng. Chẳng ai biết khúc nào sâu nơi nào cạnh, lại thêm rong rêu dày đặc đan xen quấn quít. Ngay cả người biết bơi e rằng cũng không thể khinh thường nơi này.

“Độc Cô Tuyệt.” Bụi lau sậy quá cao ngăn mất tầm mắt Vân Khinh khiến cô không nhìn thấy Độc Cô Tuyệt, bèn cao giọng gọi.

“Đứng yên đó!” Có tiếng hắn đáp lại từ xa.

Vân Khinh ừ một tiếng rồi đứng nguyên không nhúc nhích, tay vẫn không ngừng xé thịt đút cho Điêu nhi.
Chỉ thoáng sau, bỗng bụi lau sậy động đậy. Từ trong bụi hiện ra một cái đầu người, chính là Độc Cô Tuyệt, tóc tai mặt mũi đều ướt đẫm. Hẳn là dưới bụi lau chính là con sông ngầm kia.

Mái tóc đen nhánh xõa tung trên lưng, gương mặt yêu nghiệt quyến rũ lấm tấm những giọt nước như hạt ngọc men theo gò má rơi xuống vồng ngực trần, rồi lại thuận thế từ từ chảy xuống.

Cơ thể cường tráng, cơ bắp rõ ràng, dáng người cao ráo thuôn dài ấy ẩn chứa một sức mạnh tiềm ẩn khiến người khác kinh ngạc. Dưới ánh mặt trời, trên lớp da thịt màu bánh mật những giọt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng trở nên nổi bật, lại còn thỏa ra những tia sáng ngũ sắc long lanh, đẹp mà tà mị khôn tả xiết.

Từng bước từng bước một lên bờ, làn tóc đen quấn quanh tấm thân hoàn toàn trần trụi, tạo nên vẻ quyến rũ vô cùng, động lòng người vô cùng, tuấn tú mỹ lệ vô cùng.

Mỗi bước như rồng cuộn hổ vồ, từ tốn lại gần. Độc Cô Tuyệt thong thả bước tới, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào Vân Khinh, cho tới khi hắn dừng lại trước mặt cô, khóe môi gợn lên thành một nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, thoải mái, sảng khoái mặc cho Vân Khinh ngắm nghía.

Vân Khinh nhìn theo bước Độc Cô Tuyệt lại gần, cũng không phụ sự cho phép nhìn thoải mái của hắn mà quét mắt từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên. Cuối cùng, cô chìa tay đưa cái đùi dê nướng cho Độc Cô Tuyệt, vừa đưa vừa bảo. “Đồ ăn của chàng!”

Thấy Vân Khinh vẫn bình tĩnh thản nhiên, Độc Cô Tuyệt không nhịn được nhướng mày cao ngất. Hắn không cầm lấy cái đùi dê mà khoanh tay trước ngực nhìn cô hỏi. “Thái độ này của nàng là sao?”

“Chứ chàng muốn thái độ gì?” Vân Khinh vẫn thản nhiên hờ hững nhìn hắn.

Cô lại hỏi lại hắn như thế, khiến Độc Cô Tuyệt trợn mắt trợn mũi nghiến răng mà rằng. “Nàng…”

Làm gì có cô gái nào thấy đàn ông trần truồng mà không có phản ứng chứ, vốn hắn nào có định làm thế, có điều nếu đã nhìn thấy, hắn cũng chẳng để bụng làm chi. Dù sao sau này Vân Khinh cũng là của hắn rồi, sớm hay muộn cô đều sẽ nhìn thấy. Chỉ là, hắn đã lường trước đủ loại phản ứng của cô, trừ có phản ứng như thế này.

“Có ăn hay không nào? Không ăn ta mang đi vậy.” Vân Khinh vẫn hờ hững như cũ.

Thấy vẻ mặt cô thản nhiên không khác gì ngày thường, hoàn toàn bỏ qua ‘tình trạng’ hiện giờ của hắn, Độc Cô Tuyệt quả thật giận không nổi cáu không nổi, trừng trừng nhìn Vân Khinh cả nửa ngày mà không thốt nên lời. Chết tiệt thật, sao cô bình tĩnh quá thế, đáng ghét thật, không lẽ hắn không hề có sức hấp dẫn nào với cô sao?

Vân Khinh thấy mặt hắn hầm hầm hừ hừ nhìn mình, không khỏi khó hiểu trừng mắt lại một cái. “Mỗi người nhìn một lần, công bằng!”

Thấy bỗng nhiên cô nói thế, trán Độc Cô Tuyệt nhăn tít cả lại. Lại còn công bằng nữa chứ!

Vân Khinh cũng không thèm để tâm, thẳng thừng tóm lấy tay hắn nhét cái đùi dê trong tay mình vào đó. Điêu nhi của cô thấy đồ ăn chuyển vị trí, lập tức cũng nhảy lên cánh tay Độc Cô Tuyệt, hai mắt ngó lom lom vào cái đùi dê, trên trán viết rõ mấy chữ thèm ăn.

Vân Khinh không nhịn được buồn cười bèn chọc Điêu nhi một cái rồi quay người thản nhiên bỏ đi, hoàn toàn coi thường cơ thể khỏa thân của Độc Cô Tuyệt.

Vẻ mặt hắn lúc này có thể nói âm u tới cực điểm. Hắn lại bị coi thường tới thế, điên mất thôi!

“Phụt…” Một tiếng cười cố nén vẫn vang lên ở gần đó, rồi lại lập tức bị bịt lại, là tiếng của Mặc Ngân. Độc Cô Tuyệt nghe thấy, vẻ mặt càng thêm sầm sì bão nổi. Giờ lại còn bị thuộc hạ cười nhạo nữa, chết tiệt thật!

Vân Khinh quay người bỏ đi mấy bước, đã thấy quần áo của Độc Cô Tuyệt bị ném lên một cây sậy cũng đang phất phơ trong gió nốt. Lúc cô đến cô hoàn toàn không để ý thấy. Cô bèn từ tốn bước lại, vừa thò tay cầm lấy quần áo, vừa bảo. “Mặc đồ vào, ra thể thống gì nữa!”

Lời còn chưa dứt, bỗng Vân Khinh thấy chân bị vướng. Một thứ gì đó đã quấn vào cổ chân cô. Vừa thấy khó chịu, cô lập tức bật người lùi lại, năm ngón tay khẽ nhích động, gảy một hàng trên cây cổ cầm đeo bên hông. Một đạo âm nhận bắn ra bay thẳng về phía dưới chân.

Một dòng máu phụt ra, nhưng ngay khi máu tươi phun trào, cổ chân kia đã bị nắm lấy rồi kéo xuống dưới với một lực đạo mạnh mẽ khiến cô không có thời gian phản ứng, tủm một cái đã rơi xuống sông ngầm.

Độc Cô Tuyệt nãy giờ vẫn nhìn cô chăm chú, ngay từ phút đầu đã phát hiện không ổn, lập tức hét lên một tiếng rồi lao tới như tia chớp, năm ngón tay xòe ra chộp về phía Vân Khinh. Nào ngờ đối phương quá mau lẹ, hắn chỉ kịp nắm lấy một mảnh áo trên vai cô thì cô đã rơi vào trong nước.

Không kịp suy nghĩ, Độc Cô Tuyệt khẽ chống tay xuống đất, thân hình như một thanh kiếm lao thẳng xuống mặt nước ẩn dưới bụi lau sậy.

Trong lúc đó, người của Giá Hiên Nghị vẫn đang canh gác nghiêm mật gần đấy cũng phát hiện không ổn, vội huýt còi thật lớn. Giá Hiên Nghị và Sở Vân ở đằng xa, đồng loạt biến sắc.

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Top