Thoáng nghe thấy tiếng đàn sáo từ Mai viên truyền đến, Liễu Vận Ngưng vỗ vỗ khuôn ngực đang phập phồng kịch liệt, chống tay vào thân cây, thở hổn hển.
Lưu Dục cũng không hơn nàng là bao, sắc mặt nàng đỏ ửng lên sau khi vận động, còn Liễu Vận Ngưng thì tái nhợt khác thường.
"Nương Nương, người ổn chứ?"
Tạm nghỉ để điều chỉnh hơi thở dồn dập, Liễu Vận Ngưng khoát tay: "Ta không sao." Vuốt hàng tóc mai bị gió lạnh thổi bay tán loạn, tim đập chậm lại, Liễu Vận Ngưng nói: "Đi thôi!"
Hai người đi chậm lại, tiến vào Mai viên.
Rẽ vào cánh cửa hình tròn dát đá tinh xảo, hiện ra trước mắt hai người là một khung cảnh màu trắng, trắng như tuyết, nhưng lại thánh khiết hơn cả tuyết.
Đó là giống mai trắng như bông tuyết kiêu ngạo.
Liễu Vận Ngưng giật mình, ánh mắt phút chốc thất thần, tầm mắt vô ý chạm phải một đôi mắt nghiêm khắc lạnh lẽo như hố băng.
Lòng nghẹn ngào, nỗi đau sâu sắc, tim như có một lỗ hổng lớn, khuếch tán một cách cay đắng và thản nhiên.
Thu mắt cúi đầu, Liễu Vận Ngưng tiến thêm vài bước: "Thần thiếp, khấu kiến Bệ hạ Thánh an." Giọng nói lạnh lùng trong suốt vang lên giữa cõi đất trời trắng xóa, tiếng huyên náo xung quanh đột ngột im bặt.
Mười mấy vị phi tử tính cả thị nữ cung nhân đứng bên cạnh đều dùng đủ loại ánh mắt nhìn Liễu Vận Ngưng đang đứng giữa Mai viên, có tò mò, có khinh miệt, có châm chọc, hoặc dùng đủ loại cảm xúc.
Chức danh Liễu phi, ở trong cái hậu cung vắng lặng này chính là đề tài không nhỏ, chỉ cần rỗi rãi tán gẫu một đoạn ngắn là có thể giết thời gian.
Trước ánh mắt của mọi người, Liễu Vận Ngưng đứng thẳng người với vẻ mặt bình tĩnh, mặt hơi hơi cúi xuống khiến kẻ khác không thể thấy được nét ưu tư trong mắt nàng, vẻ mặt Hiên Viên Kỳ không chút thay đổi, nâng ly rượu lên chậm rãi uống, Đào phi ngồi bên cạnh y cười đến ngây thơ, hỏi: "Muội muội đến nhanh thật đó! Tỷ tỷ vừa đến không lâu, mà muội muội đã đến ngay sau đó, chắc là cỗ kiệu của muội muội đã sửa xong, hay muội muội lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một cỗ kiệu?"
"Nhanh?" Hiên Viên Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Vận Ngưng: "Trẫm phải chờ ngươi lâu đến vậy, Liễu phi kiêu căng quá nha!"
"Thần thiếp biết tội, đế Thánh giá phải chờ, xin Bệ hạ ban tội."
"Kiệu của Liễu phi bị phá, sao Hoàng nhi lại hung hăng như thế?" Thật hiếm thấy, vị Thái hậu luôn không màng chuyện hậu cung nay lại nói giúp cho Liễu Vận Ngưng, phi tử nào ở lâu trong cung chắc chắn sẽ sửng sốt lạ thường, Liễu Vận Ngưng cũng có hơi ngạc nhiên, trộm giương mắt nhìn, thì thấy Thái hậu đang ngồi bên trái Hiên Viên Kỳ, phía sau là Đào phi, tiếp đó là Vân phi, Lệ phi, Nhã Quý Nhân, Hác Quý Nhân, còn có vài vị phi tử chưa hề gặp mặt, cũng không ngoại lệ, tất cả đều có tư sắc phi phàm.
Thấy Thái hậu nói đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ không nói gì nữa, lạnh lùng lườm nàng một cái, chỉ chỉ một chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: "Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó." Tuy giờ đang là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu không nhìn kỹ, thì vốn không ai chú ý ở đó có để trống một chỗ ngồi.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 nhận xét:
Post a Comment