Văn phòng bộ trưởng.
Khi anh lính cần vụ xuất hiện ở phòng hồ sơ không bao lâu thì điện thoại trên bàn công tác Chu Chí Dũng liền vang lên.
“Hứa tham mưu trưởng muốn xem hồ sơ cá nhân của Mễ Kiều đội 21?”
Hai hàng lông mày nhất đám, Chu Chí Dũng híp mắt, lạnh giọng hỏi lại.
“Cậu nói lại cho anh ta biết, anh ta có thể tùy tiện xem hồ sơ cá nhân của bất kỳ nữ tân binh nào cũng được, nhưng Mễ Kiều thì không.”
Vừa cúp điện thoại, sắc mặt Chu Chí Dũng liền trở nên khó coi. Mấy năm nay, bọn họ luôn chuyên tâm đào tạo tân binh, lấy lợi ích quốc gia làm trọng nên trong công tác, Chu Chí Dũng chưa từng phải cau mày nhăn mặt quá một lần. Nay, anh lại trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hứa Thiên Kỳ như vậy, lỡ truyền đến tai cấp trên, sợ là sẽ khó ăn nói.
Mễ Kiều là cháu ngoại của Trầm Mạt nên dù hiệu trưởng có biết, Chu Chí Dũng cũng không sợ, chẳng qua, Hứa Thiên Kỳ là người lòng dạ hẹp hòi có tiếng, cứng mềm đều không ăn, sợ là sau này anh sẽ bị người của hắn ngáng chân liên tục.
Suy nghĩ trước sau, Chu Chí Dũng quyết định vẫn nên gọi cho Trầm Nghê Trần một cú điện thoại.
Dù sao Trầm Nghê Trần cũng là cậu của Mễ Kiều, tương lai lại nắm tất cả quân quyền của thành phố J trong tay, để Trầm Nghê Trần ra mặt giải quyết, Chu Chí Dũng cũng yên tâm phần nào, không lo sẽ bị cập cá trong chậu.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng cùng Trầm Nghê Trần qua điện thoại, cả hai quyết định chọn phương thức nghị đàm của người Trung Quốc mời Hứa Thiên Kỳ ra ngoài dùng bữa xã giao.
Nhưng ngay cả Chu Chí Dũng cũng không ngờ, qua bữa xã giao này, sự tình lại phát triển vượt quá sức tưởng tượng của anh. Ai mà ngờ được đoạn tình bất luân giữa thanh thiên bạch nhật của Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều lại bị đẩy lên cao trào như vậy.
Tưởng niệm, giống như một cái bóng dưới ánh nắng mặt trời, ngươi trốn, nó liền truy ngươi cả một đời.
Bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, trong đầu mãi mãi đều là hình bóng của Mễ Kiều.
Càng muốn khắc chế, lại càng không thể vãn hồi.
Trước khi đến điểm hẹn, Trầm Nghê Trần đổi sang một thân quân trang lục quân mới, trên vai là quân hàm Thiếu tướng nghiêm trang, che khuất đi biết bao tâm sự thầm kín không chỗ trút.
Đã đáp ứng là sẽ bảo vệ cô thật tốt, sao anh lại có thể để Mễ Kiều đến trinh sát doanh chịu khổ làm đặc công được.
Đúng 7 giờ tối, vẫn là phòng VIP trên lầu 3 ở căn tin cao cấp của trường quân đội Tây Sơn, Trầm Nghê Trần và Chu Chí Dũng cư nhiên lại phải ngồi chờ Hứa Thiên Kỳ.
Dưới ánh đèn pha lê trong suốt, từng tia sáng mỹ lệ chiếu rọi khắp gian phòng làm không gian càng trở nên sang trọng, xa hoa bội phần so với những họa tiết tỉ mỉ, tinh tế vốn có của nó.
Hứa Thiên Kỳ liếc mắt nhìn quân hàm mới tinh, sáng lóe trên vai Trầm Nghê Trần một cái, khóe môi khẽ nhếch thành ý cười giảo hoạt đầy thâm ý, đưa tay cùng anh bắt tay xã giao hàn huyên.
“Ha ha, Trầm thiếu tướng, có việc gì phân phó một tiếng là được rồi, ngài cần gì phải đích thân mời tôi ra dùng bữa thế này?”
Hứa Thiên Kỳ cư xử y như một lão hồ ly, trên mặt lúc nào cũng ẩn hiện một nụ cười giảo hoạt với làn da ngăm đen và hai chiếc răng nanh trắng noãn. Lúc bắt tay Trầm Nghê Trần, hắn còn cố tình dùng sức siết chặt như đang khiêu khích anh, đồng thời ánh mắt cũng hướng anh cười ái muội.
“Ha ha, Hứa tham mưu trưởng, mời ngồi, nhìn thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị của anh không?”
Trầm Nghê Trần trầm tĩnh mở miệng mời khách, rồi cùng Hứa Thiên Kỳ và Chu Chí Dũng ngồi vào bàn.
Trên chiếc bàn gỗ lim tròn lớn, cơ hồ tất cả đều là món Hứa Thiên Kỳ thích. Điều này làm hắn cảm thấy rất hài lòng.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng Trầm Nghê Trần vẫn bắt được tia hài lòng trong mắt Hứa Thiên Kỳ, âm thầm thở dài vì tâm huyết của mình không uổng phí. Trước khi dùng bữa cơm này, anh đã cho Chu Chí Dũng điều ra khẩu vị của Hứa Thiên Kỳ rồi kêu phòng bếp làm y chang bưng lên đãi hắn.
Phải công nhận, Hứa Thiên Kỳ này quả thật là một tên cáo già, rõ ràng biết lý do vì sao bọn anh phải mời hắn ra dùng bữa vậy mà còn cố tình giả ngu, suốt buổi chỉ lo ăn, thỉnh thoảng mới ngước mắt lên nhìn anh và Chu Chí Dũng một cái nhưng lại nhất quyết không chịu mở miệng đề chuyện của Mễ Kiều.
Dường như hắn đang đợi bọn anh mở miệng cầu hắn trước!
Quả nhiên, Chu Chí Dũng đã đứng ngồi không yên.
“Khụ khụ, Hứa tham mưu trưởng, hình như hôm nay anh đã nhìn trứng một nữ tân binh trong đội 21 thì phải?”
Hứa Thiên Kỳ vừa nghe, mày đã nhíu chặt, ngữ khí không hờn giận nói, “Đúng vậy, đó quả là một binh tốt, chỉ là Chu bộ trưởng tựa hồ không muốn thả người.”
Trầm Nghê Trần lập tức cầm chai rượu vang Pháp lên, tự tay châm cho Hứa Thiên Kỳ, vừa muốn mở miệng giải thích đã bị hắn ngạo mạn đánh trở về.
“Trầm thiếu tướng, tôi biết nữ tân binh kia có quan hệ rất đặc biệt với anh, bất quá, theo tôi điều tra được, Mễ Kiều này, trước đó chưa từng công tác ở quân đội địa phương, cũng chưa từng đăng ký nguyện vọng thi vào trường quân đội, hồ sơ của cô ấy rất đặc biệt, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi chỉ có thông tin sơ đẳng, không làm đặc công thật phí!”
Trầm Nghê Trần híp mắt, sắc lạnh nhìn chằm chằm Hứa Thiên Kỳ.
Chu Chí Dũng biết Trầm Nghê Trần mất hứng, trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Trong khi Hứa Thiên Kỳ lại ra vẻ hiểu ý, cười cười đặt tay lên vai Trầm Nghê Trần, vỗ nhè nhẹ lên quân hàm Thiếu tướng của anh.
“Trầm thiếu tướng, tốc độ của anh cũng thật nhanh. Vừa rồi, tôi mới sai người đến lấy hồ sơ của Mễ Kiều, nhân tiện phát hiện một bí mật kinh thiên động địa. Trên hộ khẩu lúc còn đi học của cô ấy, người đứng tên, đồng thời cũng là ba của cô ấy cư nhiên lại là phó chủ tịch thành phố F, ôi trời, thật hù chết tôi!”
Nói xong, Hứa Thiên Kỳ liền cầm ly rượu mà Trầm Nghê Trần vừa rót cho hắn lên, uống một hơi cạn ly, đối diện với ánh mắt tràn đầy thị huyết của Trầm Nghê Trần, lại tiếp tục làm càn.
“Kể ra cũng lạ, trước đó, hồ sơ cá nhân của cô ấy rõ ràng là độc thân, sao vừa mới đến đây nửa tháng, lại biến thành đã kết hôn? Hay ánh mắt của Trầm thiếu tướng thật tốt, biết nhìn xa trông rộng nên sau khi phát hiện ra bảo bối liền xuống tay ngay lập tức.”
Ngữ điệu giễu cợt, tràn ngập hàm ý châm chọc khiến Trầm Nghê Trần phải cố sức nén giận, thật không hổ danh là tham mưu trưởng của trinh sát doanh, muốn tra ra hồ sơ của một người thật dễ dàng, thủ đoạn lại vô cùng sắc bén.
Không biết là nên vui mừng hay tức giận đây, Hứa Thiên Kỳ tra ra tình trạng hôn nhân của Mễ Kiều nhưng lại không tra được cô là cháu ngoại của Trầm Mạt.
Nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Trầm Nghê Trần anh như hít phải một ngụm khí lạnh, nặng nề đem chai rượu đặt lại chỗ cũ.
Hứa Thiên Kỳ thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi huýt sáo, sau đó cười cười nói, “Trầm thiếu tướng, đám cưới mà sao không mời chúng tôi vậy?”
Nãy giờ ngồi im lặng một bên nghe hai người đối thoại, Chu Chí Dũng đã cảm thấy có chút mơ hồ. Hứa Thiên Kỳ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là nói Trầm Nghê Trần đã cưới Mễ Kiều? Không có khả năng, bọn họ chẳng phải là cậu cháu sao?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 nhận xét:
Post a Comment