"Vậy người trong cung là?"
"Là muội muội song sinh của ta —" Nàng cười bất đắc dĩ và mệt mỏi: "Liễu Vận Ngưng!"
Liễu Uẩn Nịnh vừa dứt lời, đôi bên liền chìm trong im lặng, Liễu Uẩn Nịnh cúi đầu nên không hề thấy ánh nhìn chăm chú của Hàn Tịnh Triệt dành cho nàng.
Cả hai vẫn chìm trong im lặng, Liễu Uẩn Nịnh thầm cảm thấy bất an, rồi y lên tiếng: "Hai ngày qua ta vừa giải quyết xong một số việc, tương đối rảnh rỗi, trong môn cũng chẳng còn gì quan trọng phải giải quyết, ngươi chuẩn bị đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát!"
"Xuất phát?" Nàng ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa kích động nhìn y: "Đi đâu?"
Lạnh lùng liếc nàng một cái, y nói: "Đưa ngươi về!"
"Về? Về đâu?" Nàng trợn mắt, đôi mắt long lanh đầy kinh ngạc: "Ngươi muốn giao ta cho Hiên Viên Kỳ?"
"Ngươi lo chuẩn bị đi!" Y không đáp, đứng dậy rời đi.
"Ta không muốn!" Nàng kéo tay y, trừng y đầy phẫn nộ: "Ta không muốn về!"
Quay đầu, thản nhiên liếc nàng một cái, y chỉ lãnh đạm nói: "Ta không muốn chuốc lấy phiền phức."
"Hàn Tịnh Triệt, ngươi không thể làm vậy!" Nàng siết chặt ống tay áo của y khiến nó bị kéo căng: "Chúng ta đã thành thân rồi, ngươi không thể làm chuyện bán thê cầu vinh thiếu đạo đức như vậy!"
"Đó là giả!" Y không hề hoang mang đáp, dụng lực, giật phắt tay lại: "Còn nữa, ngươi theo ta cũng lâu rồi, với ta mà nói ngươi thật vô dụng!"
Ý nói nàng ăn không ngồi rồi?
Liễu Uẩn Nịnh tức đến nỗi mắt hoe đỏ, trừng y không thương tiếc, rồi kéo tay y, cắn một phát, cực kỳ thô bạo —
"A!" Y rên lên đau đớn, mày chau lại, đôi mắt đen láy đầy kinh ngạc, nhìn thiếu nữ 'đang miệt mài hành hung' mình với vẻ mặt khó tin.
— Mới nói có chút xíu đã cắn?
Y biết lắm mà, ở đời, nữ tử là thứ dã man nhất!
Che dấu sự kinh ngạc trong mắt, Hàn Tịnh Triệt chau mày, đứng yên mặc cho nàng cắn, không quở trách cũng chẳng thu tay lại, bộ dạng lãnh đạm.
Liễu Uẩn Nịnh cắn đến nỗi đau răng, bất đắc dĩ phải buông ra, lúc thấy Hàn Tịnh Triệt đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, bất giác quơ tay.
"Đầu gỗ, ngươi không đau à? Sao không chịu kêu tiếng nào vậy?"
"Cắn xong rồi?" Đối diện với lời chất vấn của nàng, y chỉ chau mày, hỏi như gió thoảng mây trôi, thấy nàng giận đến độ nghiến răng nghiến lợi, đều đều nói: "Nếu cắn xong rồi thì đi chuẩn bị đi!" Dứt lời liền rời đi!
"Đồ đáng ghét! Hàn Tịnh Triệt ngươi đúng là đồ đầu gỗ!" Liễu Uẩn Nịnh gào lên, giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, lấy cái gối bên cạnh ném thẳng về phía y, đáng tiếc đã chậm một bước, nó va vào bức bình phong.
Mắt cay cay, nàng sụt sùi, ấm ấm ức ức lẩm bẩm: "Không muốn về, không muốn về!"
— Đáng ghét, đáng ghét!
Rõ ràng là đang mắng người ta nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm ức, nước mắt hoen mi, nàng lại không dám để nó rơi xuống, cố gắng thay đổi vẻ mặt, nàng gằn giọng nói với căn phòng trống: "Có gì đặc biệt đâu, ngươi chẳng qua cũng chỉ là tên nhát gan sợ phiền phức, ngươi cho là ngoại trừ nơi này thì ta không có nơi nào để đi sao? Hàn Tịnh Triệt đáng ghét!"
— Nàng không thèm, nàng không về!
Hất mấy tấm chăn qua một bên, nàng nhanh chóng bò xuống giường, không khí buốt giá vây quanh nàng, khiến nàng rùng mình một cái, nhưng giờ phút này nàng lại không rảnh để ý chuyện đó, tiện tay nhặt áo bông khoác vào, đứng trên đất lạnh bằng đôi chân trần, cảm giác lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến.
"Dù cho ngươi không giữ ta, ta cũng sẽ tự tìm chỗ khác ở!" Nàng khẽ nói, bắt đầu bới tung lên tìm đồ.
Thật ra nàng cũng chẳng mang nhiều hành lý bên người, tất cả những gì quý giá đều bị trộm hết cả rồi, bằng không nàng cũng không khốn cùng, thất vọng đến nỗi bị bọn buôn lậu lừa, nếu không phải nàng ngụy trang thành một nữ nhân mặt đầy mụn, chỉ e nàng sẽ không bị bọn buôn lậu bán làm nha hoàn, mà là bị bán vào thanh lâu ấy.
Hừ!
Chẳng biết cuối cùng là nàng xui hay y xui, lúc nàng bị đem ra bán, vừa hay Hàn Tịnh Triệt đang cần người giả làm tân nương, trong chợ nhiều cô nương diễm lệ là thế, y lại cố tình chọn người mặt đầy mụn như nàng, còn muốn mua nàng.
Sau đó là liên tục đóng kịch —
Giả thành thân, giả bái đường, chỉ vì muốn qua mặt mẫu thân Hàn Tịnh Triệt, hai người còn phải giả động phòng trong gian phòng có chữ 'HỈ' lớn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Nàng rất bực.
Lúc trước mặt đầy mụn, nàng còn có thể lý giải y bị nàng dọa, nhưng sau khi nàng khôi phục diện mạo vốn có, y vẫn ra vẻ chính nhân quân tử, khiến nàng có hơi hoài nghi.
Tuy nàng không dám nhận mình là Đại mỹ nhân tuyệt thế gì, nhưng nàng cũng là một trong thập đại mỹ nhân của Đế Kinh mà! Vậy nàng đương nhiên là mỹ nhân rồi! Nhưng Hàn Tịnh Triệt vẫn thờ ơ như thế!
—-Nam tử bình thường chắc hẳn sẽ không thờ ơ với mỹ nhân đâu nhỉ?
Không phải y thích nam nhân chứ?
Nàng từng nghĩ vậy không dưới một lần, chỉ tiếc không có gan lớn để hỏi thôi.
Cũng vì vậy mà nàng không ngừng nghĩ y là người tốt, báo hại nàng phải cảm kích y, nhưng hiện tại y thật sự muốn đuổi nàng đi?
Hàn Tịnh Triệt đáng ghét!
Nàng không cần y phải đuổi!
Chính nàng sẽ tự rời đi!
Gói ghém đồ đạc xong, nàng vác lên vai bước ra ngoài, nghênh ngang rời đi!
Nơi này không phải nhà, thì đâu đâu cũng có thể là nhà!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 nhận xét:
Post a Comment