Trên chiếc giường lớn mềm mại, Mễ Kiều quấn chăn lẳng lặng ngồi, trong tay còn cầm một phần cơm trứng thơm phức.
Ở phía đối diện, Trầm Nghê Trần có chút bất đắc dĩ thở dài.
Ở đây món nào cũng có, từ món mặn đến điểm tâm đều hết sức tinh xảo ngon miệng, cô thế nhưng lại không cần, chỉ gọi một phần cơm trứng đơn giản, ai không biết còn tưởng anh keo kiệt. Anh hao tâm tổn trí với cô như vậy mà cô lại xem như không biết làm anh thật bất đắt dĩ, chẳng biết tiểu yêu tinh này nghĩ gì nữa.
Trầm Nghê Trần đâu biết với Mễ Kiều, như vậy là đã đủ. Trước đây, cô từng đọc qua một cuốn sách, trong đó có viết 'nếu một người con gái thật lòng yêu một người đàn ông nào đó sẽ không tự chủ được mà tiết kiệm tiền giùm anh ta'. Hơn nữa, cô cảm thấy như vậy thật hạnh phúc, từng muỗng cơm ấm nóng tựa như tình yêu ngọt ngào của hai người đang lan tỏa trong cô vậy.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong tay cầm khay cơm, Mễ Kiều vừa ăn vừa cười tủm tỉm trông rất ngu đần.
Khẽ nâng mí mắt nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã 6 giờ hơn.
Chỉ một buổi chiều, Trầm Nghê Trần đã muốn cô ba lần từ phòng ngủ đến phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm đến sô pha, hiển nhiên, anh cũng phát hiện, ban đầu đăng ký phòng này là quyết định sáng suốt đến cỡ nào.
Vốn nghĩ sẽ ăn một bữa thật ngon để chúc mừng ngày tân hôn của bọn họ, cũng như tự thưởng cho chính mình vì đã ra sức cả buổi chiều. Nhưng đâu ngờ cô lại quyết định như vậy, mà anh lại không lay chuyển được cô nên đành cầm khay cơm của mình lên ăn cùng cô, cũng may trước đây anh từng đi tu nghiệp ở nước ngoài nên cũng không kén ăn.
"Tối nay anh có việc, có khả năng sẽ không về đội nên lát nữa anh sẽ đưa em về. Em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh sẽ đến thăm em."
Mễ Kiều hớn hở gật đầu, tay lùa cơm tăng tốc nhanh chóng.
"Đừng vội, ăn từ từ thôi, chậm một chút. Anh không phải đi gấp."
Trầm Nghê Trần đau lòng nhìn Mễ Kiều, sợ cô ăn nhanh sẽ bị sặc, vội vàng lên tiếng trách rồi đứng dậy rót cho cô một ly sữa.
Mễ Kiều đưa tay tiếp nhận, uống một hơi gần nửa ly, sau đó ngượng ngùng cười: "Anh không gấp nhưng em gấp, tối nay em cũng có hẹn."
Không khí trong phòng chợt ngưng đọng, Mễ Kiều không hề chú ý tới sắc mặt biến hóa của Trầm Nghê Trần, ngửa cổ uống hết phần sữa còn lại rồi quơ tay lấy quần áo để sẵn trên giường lên, chui vào chăn mặc.
Sắc trời vào thu lúc chạng vạng đẹp không sao tả xiết.
Trầm Nghê Trần ngồi ngay ngắn trước tay lái, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị tựa như một tảng đá bất động, thỉnh thoảng, chỉ có những ngón tay thon dài đặt trên tay lái là khẽ động.
Mễ Kiều thật sự rất mệt, lên xe không bao lâu liền ngủ.
Trầm Nghê Trần im lặng mở điều hòa trong xe lên rồi gọi cho Vương Văn Yến một cú điện thoại.
"Alo, tôi là Trầm Nghê Trần. Tối nay trong đội có nhiệm vụ gì không?"
"À! Chào Trầm đội trưởng, tối nay là thời gian tự do hoạt động, không có nhiệm vụ."
"Vậy cô thông báo giùm tôi, bày giờ tối nay toàn đội tập hợp ở sân, bao gồm cả Mễ Kiều cũng không được diện bất kỳ lý do gì để xin phép."
"Sao? Vâng, tôi đã biết."
Quả là một cú điện thoại có ý tứ khiến khóe môi ai đó bất giác khẽ cong, thâm ý cười gian.
Bảy giờ đúng, Trầm Nghê Trần cho xe dừng ở cửa sau ký túc xá, sau khi cất kỹ hai tờ hôn thú và giúp cô mặc kỹ áo khoác để che kín xuân quang xong, anh mới lưu luyến không rời cho cô xuống xe.
Vừa được thả, Mễ Kiều vội đẩy cửa, chạy vụt đi chỉ trong nhát mắt, vừa vặn bên tai Trầm Nghê Trần cũng nghe thấy tiếng còi tập hợp của Vương Văn Yến.
"Trong vòng 5 phút, toàn đội tập hợp dưới sân, bất luận ai cũng không được xin phép! Trong vòng 5 phút, toàn đội tập hợp dưới sân, bất luận ai cũng không được xin phép!"
Thuần thục nhấn mạnh chân ga, đáy mắt Trầm Nghê Trần tràn đầy ý cười nhanh chóng quay đầu xe lại.
Thời gian đối với quân nhân mà nói chính là thước đo hiệu suất.
Trong căn tin cao cấp của quân nhân, lầu 3 là nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách quý hoặc lãnh đạo cấp cao trong quân đội.
Thường phục là trang phục tốt nhất để quân nhân mặc khi đi gặp người thân của mình. Với đôi boot đen, quần bò và áo sơ mi dài tay, Trầm Nghê Trần tự tin sải bước dọc hành lang, khí chất quân nhân cùng hơi thở quý tộc nơi người đàn ông 27 tuổi này hiển nhiên sẽ không thể bị lu mờ trước những phụ tùng đơn giản như vậy.
Chỉ vài bước nữa thôi, anh có thể gặp được người chị thân yêu đã lâu không thấy mặt, lòng Trầm Nghê Trần có chút kích động.
Rất nhanh, Trầm Nghê Trần rẽ vào một hành lang kim bích huy hoàng, dưới chân được lót bằng một tấm thảm màu vàng với những đường thêu tinh xảo đầy mị hoặc.
"Thiếu tướng."
Cuối hành lang, trước một căn phòng, có hai lính cần vụ cung kính chào anh rồi lập tức thay anh mở cửa phòng.
Trầm Nghê Trần gật đầu xem như đáp lại, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn vào trong.
Thân ảnh của Trầm Mạt, Trầm Thanh Thu cùng hai cha con Chu Tùng và Chu Chí Dũng dần hiện ra trước mắt anh.
"Nghê Trần!"
Không đợi mọi người mở miệng, Trầm Thanh Thu đã đi trước kéo tay anh, nước mắt lưng tròng vui sướng nhìn anh cười khiến hốc mắt anh cũng có chút ẩm ướt, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, không còn là một cậu nhóc nữa nên bị Trầm Thanh Thu lôi kéo như vậy, nhìn kỹ thật có chút ngượng ngùng.
"Chị, em rất nhớ chị!"
Trầm Nghê Trần thản nhiên nói một câu, lập tức đem Trầm Thanh Thu ôm vào trong lòng, tay vỗ nhẹ lưng bà như trấn an.
"Khụ khụ."
Trầm Mạt không hờn giận khụ hai tiếng, "Đều đã là người lớn, ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Nghe vậy, Chu Tùng ngồi một bên liền lên tiếng giản hòa, "Ha ha, dù gì bọn họ cũng là chị em ruột, lại lâu ngày không gặp nên ôm một chút cũng đâu có sao!"
Nháy mắt, ánh mắt sắc bén của Trầm Mạt liền bắn qua làm Chu Tùng nhất thời nghẹn lời, im lặng không hề lên tiếng nữa.
Không khí dần trở nên căng thẳng nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hai chị em nhà này.
"Nghê Trần, đây là số di động của chị, cơm nước xong nhớ gọi nha, chị có chuyện muốn nhờ em."
Trầm Thanh Thu nói nhỏ bên tai Trầm Nghê Trần xong, lập tức đem một tờ giấy nhỏ nhét vào túi quần anh.
Động tác của Trầm Thanh Thu tuy nhanh nhưng vẫn không lọt được đôi mắt sắc bén của Trầm Mạt, ông định bụng sẽ tìm cơ hội khác để nhắc nhở Trầm Nghê Trần không nên xen vào chuyện của Mễ Kiều.
Thời gian qua nhanh, những câu hàn huyên khách sáo, dùng bữa một cách hình thức cũng trôi qua. Bữa cơm này vì có mặt của Trầm Mạt nên không thể tùy ý thoải mái hơn được nữa.
Trầm Nghê Trần cơ hồ là không hề động đũa, trước sau vẫn lo cùng hai cha con Chu gia bàn về sự phát triển tiên tiến của quân sự nước ngoài cũng như trong nước. Trầm Mạt im lặng, âm thầm lắng nghe, lòng vui mừng càng đậm.
Dùng bữa xong, Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu một xe, hai cha con Chu gia một xe ra về, chỉ còn lại mình anh đứng nhìn bóng mình trải dài trên đất, có vẻ rất tịch liêu.
Canh thời gian vừa đủ, anh lấy tờ giấy nhỏ trong túi quần mình ra, cầm di động lên, chiếu theo đó mà bấm số.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment