Sắc trời chạng vạng, một chiếc Audi màu trắng sang trọng yên tĩnh đậu ở cửa sau ký túc xá Mễ Kiều.
Với chiếc đầm trắng dài thướt tha, Mễ Kiều từ từ bước ra liếc mắt nhìn quanh một vòng, xung quanh chỉ có mỗi mình cô là mặc thường phục.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh này hấp dẫn vô số nam binh, khiến ai cũng phải ngoái đầu ngắm nhìn. Dưới ánh chiều tà, bên cạnh mỹ nữ cùng siêu xe, đây là bức tranh đẹp hoàn mỹ đến cỡ nào.
Nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt, Mễ Kiều lại một lần nữa hoài nghi thân phận Trầm Nghê Trần.
Có thể có sự trùng hợp ở đây hay không, việc anh và cô đều là "những gián điệp" có "gia thế" không nhỏ?
Vừa thấy Mễ Kiều, tài xế liền thay cô mở cửa xe ra.
Nghịch ngợm hạ thắt lưng, Mễ Kiều hơi cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi trong xe.
Người đàn ông này không phải ai khác chính là Trầm Nghê Trần, anh mỉm cười vươn một tay ra trước hành động đáng yêu này của cô. Thấy vậy, cô cũng nhếch môi cười, vui vẻ lên xe.
Không phải chưa từng ngồi ô tô sang trọng nên sau khi lên xe, Mễ Kiều cũng không có bất kỳ biểu hiện tò mò hay ngưỡng mộ nào. Cô như một con chim nhỏ thoát khỏi lồng son, thích thú với cảnh sắc non xanh nước biếc bên ngoài.
Trầm Nghê Trần thật sâu đánh giá gia nhân đang ngồi trên đùi anh.
Với chiếc đầm trắng cùng cách trang điểm vừa đơn giản lại sang trọng, kết hợp cùng ánh chiều tà khiến Mễ Kiều càng thêm xinh đẹp lộng lẫy đầy bí ẩn làm Trầm Nghê Trần say mê không thôi. Anh im lặng vòng tay ôm chặt thắt lưng cô.
Biết rỏ cá tính của Mễ Kiều không thích bị quản thúc, nhưng từ nãy đến giờ cô vẫn mãi lo nhìn bên ngoài, vui sướng hoa chân múa tay mà không thèm quan tâm đến anh, trong lòng Trầm Nghê Trần không khỏi có chút mất mát.
Tại sao cô không phát hiện, kỳ thật đối với lần hẹn hò này, anh cũng đã chuẩn bị rất tỉ mỉ.
"Mễ Kiều."
Anh giận, vươn những ngón tay thon dài ra đặt hờ lên cằm cô, nhẹ nhàng kéo, đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô kề sát vào mặt anh.
"So với bên ngoài, trong xe càng đẹp mắt hơn, em không phát hiện ra sao?"
Cằm bị Trầm Nghê Trần giữ chặt, hai mắt đen láy lúng liếng đảo qua đảo lại, lúc này Mễ Kiều mới phát hiện, hôm nay anh thế nhưng ăn mặc rất gợi cảm.
Bình thường cô vốn đã quen nhìn anh mặc thường phục, hiện tại đổi thành sơ mi ngắn tay, cổ khoét sâu kiểu chữ V lại khiến cô có chút nhìn không quen.
Hơn nữa, với kiểu áo như vậy, không cách nào che được cơ ngực rám nắng khỏe mạnh của anh. Theo từng nhịp hít thở, mị lực của anh cũng toát ra không gì sánh kịp.
Mễ Kiều không phải hủ nữ, nhưng với cảnh sắc như vậy, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến cô muốn thổ huyết.
"Nước miếng chảy kìa."
Trầm Nghê Trần cười trêu Mễ Kiều, lấy một tờ khăn giấy lau nhẹ nước bọt ở khóe môi cô. Anh rất vừa lòng với ánh mắt cũng như phản ứng của cô, đang định một ngụm hôn lên bờ môi mềm mại đỏ mọng của cô thật sâu, nào ngờ cô lại đi trước một bước áp mặt vào ngực anh.
"Ân~"
Trầm Nghê Trần không nhịn được rên lên một tiếng, toàn thân run mạnh.
Chết tiệt!
Nha đầu này cự nhiên chui đầu vào, đặt môi lên nơi đó của anh!
Chẳng lẽ cô nghĩ rằng anh là vú em? Nhưng anh lại không có nhũ!
Trên dưới toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều như bị lửa thiêu, Trầm Nghê Trần cố gắng kiềm chế máu nóng đang chảy rừng rực trong người, gian nan đẩy đầu Mễ Kiều ra, hung hăng nhìn cô chằm chằm, đem hết khí lực toàn thân cố gắng điều tiết hô hấp, chịu dựng thống khổ ở nơi nào đó đã bị đánh thức nhưng lại không được phát tiết gây nên.
Mễ Kiều vô tội mở to đôi mắt ngây thơ chớp chớp, tựa như người phạm sai lầm không phải cô.
"Mễ Kiều, một ngày nào đó em sẽ chết cháy vì tội chơi với lửa;"
Ai ngờ, đôi mắt ngây thơ ấy bỗng ánh lên một tia giảo hoạt, không để ý đến lời cảnh cáo của anh, cô câu môi cười, vô tâm vô phế noi một câu, "Em thực chờ mong."
Trầm Nghê Trần còn định nói gì đó thì xe bỗng dừng lại, tài xế hơi nghiêng mặt báo cáo, "Thiếu tướng, đã đến!"
Trong không gian nhỏ hẹp, giọng của anh tài xế vang lên rõ mồn một, Mễ Kiều nghe rất rõ hai chữ 'thiếu tướng'.
Nghi hoặc nhìn về phía Trầm Nghê Trần, sắc mặt anh vẫn trấn định tự nhiên như trước, nhìn thoáng ra ngoài xe rồi nhẹ nhàng kéo eo cô một cái.
"Xuống xe."
Ngay sau lời Trầm Nghê Trần, tài xế liêng bước xuống thay Mễ Kiều mở cửa xe. Mang theo một bụng nghi hoặc, cô đành phải bước xuống xe, lúc này sắc trời đã tôi. Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt cô là dàn ánh sáng ngọc nghê hồng xa hoa chói mắt khắc thành dòng chữ 'Nhà hàng hải sản quốc tế đệ nhất', khiến cô như lạc vào cõi mộng.
Trên vai chợt nóng, Trầm Nghê Trần thân mật khoác vai cô, kéo cô đứng sát vào anh. Ngay lúc này đây, cô thật sâu cảm nhận được khi chất đàn ông quý tộc toát lên từ người anh.
"Vào thôi."
Đối với Trầm Nghê Trần mà nói, dù xung quanh có xinh đẹp, lộng lẫy đến cỡ nào cũng không bằng một cái nhíu mày cười duyên của giai nhân.
Đi được vài bước, Mễ kiều chợt đứng lại nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần, không muốn tiếp tục suy đoán lung tung nên cô trực tiếp hỏi, " Trầm Nghê Trần, rốt cuộc anh là ai?"
Subscribe to:
Post Comments (Atom)


0 nhận xét:
Post a Comment