Bất lương quân hôn - Chương 10: Anh kết hôn chưa?
Ngoài hành lang, tân binh tụ tập ngày càng nhiều, phân chia đều thành tốp năm tốp ba đàm luận về chuyện đánh nhau của Mễ Kiều, trong phút chốc, cái tên Mễ Kiều này liền trở thành truyền thuyết của đội 21.
Trong văn phòng Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều nghẹn khuất một bụng theo anh đi vào. Vừa mới đóng cửa, Trầm Nghê Trần còn chưa nói gì, Mễ Kiều đã khóc rống, dáng vẻ yếu đuối tựa như liễu yếu đào tơ, hoàn toàn đối lập với vẻ giương nanh múa vuốt ban nãy, làm người ta không khỏi đau lòng.
Trầm Nghê Trần sửng sốt, sao cô luôn làm những chuyện bất ngờ ngoài dự kiến của anh thế? Mà nói thế nào thì anh cũng là đàn ông, Trầm Nghê Trần thở dài, tiến lên ôm cô vào lòng, nhưng lại bị Mễ Kiều đẩy ra.
Lúc này, Trầm Nghê Trần mới chú ý đến cánh tay của Mễ Kiều, trên đó có dấu răng rướm máu của Thành Úc Phương. Anh xoay người đi vào phòng trong, nơi đó là phòng ngủ của anh, mang ra một hộp y tế, giúp cô xử lý vết thương.
Da thịt mềm mại của Mễ Kiều như nhắc nhở anh, cô mới chỉ 19 tuổi. Cũng đúng, chư từng trải qua sóng to gió lớn, cũng chưa từng thay đổi hoàn cảnh sống đột ngột, cô chỉ vừa tới tuổi bước vào đời nên gặp không ít đã kích. Tuy việc này cùng cá tính của cô có chút quan hệ, nhưng buổi sáng xâm phạm cô là do anh sai.
Trầm Nghê Trần không thể để cô chịu ủy khuất thêm nữa, "Được rồi, đừng khóc nữa, sau này, tôi sẽ bảo vệ cô"
Mễ Kiều sững sờ, ngước đôi mắt ửng hồng lên nhìn anh. Vẻ mặt chân thành, lời thề son sắt của một người đàn ông hứa sẽ bảo vệ một cô gái, trong phạm vi nhận thức của Mễ Kiều, đây chính là tỏ tình.
"Anh kết hôn chưa? Có bạn gái không?" Mễ Kiều tự cho là đúng, đột ngột hỏi Trầm Nghê Trần một câu, khiến anh bị bất ngờ, bất giác lắc đầu.
"Vậy chuyện đó, tôi sẽ suy nghĩ." Gò má ửng hồng, Mễ Kiều xấu hổ chớp chớp mắt, rất quyến rũ tựa như đóa Phù Dung e ấp.
"Suy nghĩ?" Không hiểu ý tứ của Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần thấy choáng váng hồ đồ, lại không hỏi nhiều. Cầm bản quân kỹ đưa cô đem về xem, học thuộc lòng càng tốt, những chuyện rắc rối hôm nay coi như dừng tại đây.
Bốn giờ chiều, hơn ba trăm nữ binh khi nghe Trầm Nghê Trần thổi còi hiệu lệnh, liền lập tức xô bàn ghế, xô cửa chạy ra sân, trật tự phân một trái một phải thành hai liên đội đứng nghiêm.
Đối diện, Trầm Nghê Trần cùng Vương Văn Yến (chính trị viên) tư thế oai hùng đi về phía mọi người. Mễ kiều cùng liên trưởng liên 1, Hoắc Đình Đình phân ra đứng trước liên đội của mình. Dựa theo lệ thường báo cáo sỉ số, Hoắc Đình Đình hai tay nắm chạt để ở thắt lưng, chạy đều lên phía trước, rồi dừng lại, đứng nghiêm, giơ tay chào Trầm Nghê Trần.
"Báo cáo đội trưởng, liên 1 tập hợp xong, sỉ số một trăm tám mươi ba, hiện diện một trăm tám mươi ba."
Trầm Nghê Trần giơ tay chào nói, "Về đội!"
Sau khi Hoắc Đình Đình lui về sau, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mễ Kiều, Mễ Kiều bĩu môi, bắt chước Hoắc Đình Đình chạy lên làm báo cáo.
"Báo cáo đội trưởng, liên 2 tập hợp xong, sỉ số bao nhiêu, hiện diện bấy nhiêu!"
"Phốc!"
Trong đội ngũ, truyền đến những tiếng cười cố nhịn, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Trầm Nghê Trần, liền im bặt. Anh nhìn thoáng qua bàn tay đang để cao hơn đỉnh đầu nửa bàn tay, trong đó có mấy ngón tay xòe ra của Mễ Kiều, cũng bất đắc dĩ cố nhịn cười, giơ tay chào, rồi cho vô về đội.
"Ngồi!" Trầm Nghê Trần hô lớn một tiếng, mọi người nhanh chóng bắt chéo hai chân, đặt mông ngồi xuống đất. Do làm đồng loạt nên rất dễ phát hiện trong đội hình có một người thực hiện động tác chậm hơn một nhịp, ngồi xuống chậm hơn hai nhịp.
Vương Văn Yến cau mày, nhìn Trầm Nghê Trần thiên vị liên trưởng liên 2 Mễ Kiều, chỉ cảm thấy đau đầu.
Mễ Kiều cũng không thèm để ý đến Vương Văn Yến, vì biết cô ta nhìn cô cũng không vừa mắt.
Tập hợp đã hơn hai giờ, lại phải ngồi đầu hàng nên Mễ Kiều không dám ngủ gục, tựa như trái bóng cao su bị xì hơi, hay bị người ta quỵt nợ. Vậy mà cách đó không xa, trước cửa căn tin, người đến người đi liên tục, như trêu chọc, kích thích hệ tiêu hóa của Mễ Kiều khiến bụng cô réo ầm ầm.
"Giải tán tại chỗ!" Bỗng nhiên, Trầm Nghê Trần cao giọng hô một câu, kéo Mễ Kiều về thực tại. Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, đây là nội dung duy nhất mà cô nghe rõ.
Đám đông giải tán, từng tốp từng tốp nữ binh lôi kéo nhau vào căn tin.
Xa xa, Chu Chí Phong mặc một thân quân trang đi tới, cười tủm tỉm nhìn Mễ Kiều, "Kiều Kiều! Đi ăn cơm thôi!"
Mễ Kiều không phải đầu gỗ, hơn nữa còn rất thông minh, xinh đẹp. Cô đối với ý đồ của Chu Chí Phong, không phải không hiểu. Nghĩ đến cuộc sống sau này ở đây, cô chỉ có thể dựa vào anh trai Chu Chí Dũng của anh, liền tươi cười, kề vai mà đi.
Căn tin của bọn họ tự nhiên sẽ không cách nào so sánh được với căn tin của cán bộ trường. Chu Chí Phong không biết lấy một ngàn đồng từ đâu ra, trực tiếp nhét vào tay Mễ Kiều, sau đó dẫn cô lên căn tin lầu 1, đây là căn tin chỉ thu tiền mặt, không thu phiếu cơm, chi tiền lấy một đống thịt. Anh ta còn nói Chu Chí Dũng cho anh ta biết sắp tới sẽ phải tập huấn suốt một tháng, trong thời gian đó, một ngày ba bữa cả đội sẽ sinh hoạt cùng nhau, ăn cùng nhau nên đừng mơ nhìn thấy một miếng thịt, do đó, có thể nói đây là 'ngày cuối cùng' nên ăn nhiều một chút để 'trữ hàng'.
Màn đêm buông xuống, Mễ Kiều nhìn đồng hồ treo tường, gần chín giờ, nghĩ đến bản thân đang là liên trưởng, cô nên về sớm một chút thì tốt hơn.
Chu Chí Phong lưu luyến không rời, tiễn Mễ Kiều tới cửa ký túc xá, nhìn theo bóng dáng cô đi vào, mới yên tâm rời đi.
"Cô quen cậu ta?"
Một giọng nam trung vang lên sau lưng, khiến Mễ Kiều hết hồn giật bắn người, tay xoa xoa ngực. Một thân quân trang, Trầm Nghê Trần oai nghiêm đứng phía dưới, cách Mễ Kiều hai bậc thang, ánh mắt ép sát.
Mễ Kiều quay đầu, to gan hỏi, "Anh ghen tị?"
Trầm Nghê Trần ngẩn người, nghiên đầu nhìn quanh bốn phía, thật tốt, không có ai.
"Về sau khi ở trong đội, nói chuyện phải biết chú ý. Ngoài ra, sau này, trước tám giờ tối phải về đội, cô là liên trưởng, lỡ như có người có chuyện cần tìm cô, mà cô lại không có mặt, sẽ ảnh hưởng đến công tác của người khác." Trầm Nghê Trần dặn dò một phen, rồi thong dong trở về văn phòng mình.
Những đóa hoa anh đào ẩn hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn khi Mễ Kiều cười rạng rõ. Anh nói, về sau sẽ bảo vệ cô. Anh nói, về sau nói chuyện phải chú ý. Đây là có nghĩ gì? Nghĩ đến đây, Mễ Kiều không khỏi chờ mong buổi tập huấn vào ngày mai.
"Ha ha". Mễ Kiều khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng lên lầu.


0 nhận xét:
Post a Comment