Ái phi - Chương [103]: Tác dụng của dược nữ
Nhìn thấy hai đạo thân ảnh đã đi xa, thân ảnh màu xanh biếc vẫn còn chưa đuổi theo, phúc thân hành lễ, rồi vội vàng lẩn vào dòng người, nhanh chóng rời đi.
Hai tay dùng sức đè lại bộ vị trái tim, nàng có thể cảm nhận được nó đang nhảy lên kịch liệt, chỉ vì giờ khắc này.
Một đường xuyên qua hành lang dài, băng hoa hoa viên, lắc mình tiến vào một góc âm u trong giả sơn, nàng thở phì phò, khẩn trương, dọc theo góc tường từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt màu bạc cụp xuống, tầm mắt nhìn thấy đôi hài của chính mình dính một ít bùn cỏ, vì gấp gáp băng qua hoa viên nên dẫm lên thảm cỏ mà lưu lại, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên gian nhớ tới cái gì, kích động lấy khăn tay ra, cố gắng chà lau sạch sẽ.
“Ngươi đã đến?”
Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị, hắn cúi người, nhìn màu thân ảnh xanh biếc đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia!”
Âm điệu quen thuộc làm nàng nhịn không được run rẩy, nàng cúi đầu, hai tay bất an nắm chặt.
Đột nhiên, thùy hạ mi mắt, một tay nâng cằm của nàng lên.
“Như thế nào, Mạc Thanh, ngươi sợ bổn vương? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?”
Giọng nói nhu hòa, nhưng trên mặt lại không hề có một tia cảm xúc.
“Không, không phải, nô tỳ vẫn nhớ rõ ước định cùng chủ tử, chỉ là…chỉ là, nô tỳ sợ làm ô uế Vương gia.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, tầm mắt lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt, dưới ánh trăng, mỹ nhan của hắn càng thêm mị hoặc, nhưng toàn thân lại tản mác ra một loại tà khí, vừa tinh xảo, lại yêu dã như một loài yêu nghiệt.
“Ô uế?”
Cười nhẹ, hắn chế trụ cằm của nàng, bắt nàng quay đầu nhìn về phía phát ra ánh sáng, nơi có vô vàng những mỹ nữ đang lả lướt tươi cười, cử chỉ tao nhã, quyến rũ động lòng người, mỗi người một vẻ.
“Mạc Thanh, những nữ nhân này, cơ hồ đều từng lên giường với bổn vương, ngươi, có so với các nàng ô uế hơn sao?”
Tâm, run lên!
Tiểu Thanh cơ hồ khó có thể hô hấp, kinh ngạc nhìn những nữ tử y phục thướt tha, ăn nói nho nhã bên ngoài, bọn họ, người người thân phận cao quý, tri thư đạt lễ.
Các nàng, cơ hồ đều từng… lên giường với vương gia?
“Hiện tại, có phải hay không cảm thấy, chính mình so với các nàng thánh khiết hơn?”
Mẫn Hách nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh hơn cả băng sơn ngàn năm
“Ngươi so với các nàng tốt hơn nhiều, ngươi chỉ cần hầu hạ hai người, một cái, là bổn vương, một cái khác, là đế vương cao cao tại thượng, đều là những người thân phận vô cùng tôn quý, mà các nàng, cần hầu hạ vô số nam nhân, thấp hèn, hạ lưu, chỉ cần có tiền, đều có thể xem các nàng là công cụ làm ấm giường.”
Hai người? Nàng cắn cắn môi, đúng vậy, dụ hoặc Phù Vân Khâu Trạch là nhiệm vụ của nàng, lần đầu tiên là cho chủ tử, sau phải bắt đầu dụ hoặc hoàng thượng, nhưng là, nàng thật sự có thể làm được sao?
“Nô tỳ đa tạ Vương gia ân trạch.”
Thấp giọng, bàn tay phủ ở phía trên mặt cỏ non nớt, nàng không tiếng động nghẹn ngào một tiếng, lại cuống quít dấu đi cảm xúc của chính mình.
“Đừng nghĩ thân mình dơ bẩn, ngươi có biết, bổn vương không hề để tâm chuyện này.
Hắn một tay giữ chặt hai tay của nàng, hơi đẩy người, đã ấn sát thân hình mềm mại của Tiểu Thanh vào vách đá lạnh toát.
Tiểu Thanh gật gật đầu, lấy ra ti quyên, lại đem hai tay chà lau sạch sẽ, lặng lẽ im lặng lắng nghe, không dám hé môi dù chỉ một lời.
Mẫn Hách tựa hồ ngửi được trên người nàng phát ra mùi thơm của xử nữ, vừa lòng, khóe môi đỏ tươi nhếch lên một nụ cười tà mị, một tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng bằng lụa mềm màu lục nhạt của nàng.
Giống như một đóa hoa rụng rơi trong giông bão, đai lưng phiêu phiêu rơi xuống phía trên mặt cỏ, không phát ra bất kì tiếng vang gì.
Bàn tay lạnh lẽo, không hề có một chút độ ấm, đẩy vạt áo hai bên của nàng ra, lộ ra bờ vai trắng nõn, cái yếm đỏ thắm như ẩn như hiện, nổi bật trên làn da mềm mại, trắng tinh.
“Ngươi đang chờ mong cái gì?”
Đôi mắt lạnh lùng, ngữ âm cũng băng lãnh, động tác nhất thời dừng lại, nhìn cái yếm đỏ tươi thêu hình uyên ương hí thủy, bạc thần vi mân
“Mạc Thanh, ngươi hẳn là rõ ràng bổn vương cần, đơn giản chỉ vì mỗi khi trăng tròn, ngươi, người được chọn là dược nữ, phải cung phụng dược huyết, bổn vương cần, không phải thân thể của ngươi.”
Đúng vậy, mỗi khi trăng tròn mười lăm, thân thể dược nữ sẽ sinh ra một cỗ dược huyết, dùng để cung phụng cho người, từ đầu đến cuối chỉ có thể là một người, người này phải là tấm thân xử nữ, nếu không, sẽ mất đi tư cách dược nữ, người được hấp thu dược huyết, công lực có thể nhanh chóng tăng lên, nếu bị thương thì miệng vết thương có thể nhanh chóng khép lại.
Cho nên, từ đêm nay trở đi, mỗi khi trăng tròn mười lăm, nàng đều phải dâng lên dược huyết của chính mình, mà cách dâng lên chỉ có một, là âm dương tương hợp.
“Nô tỳ biết rõ, thỉnh Vương gia yên tâm, nô tỳ không dám chờ mong điều gì, chính là muốn lúc Vương gia hấp thu dược huyết là lúc có thể thả lỏng tâm tình, không nghĩ bởi vì nô tỳ nhất thời sai lầm mà làm ngươi chán ghét”
Lần đầu tiên, nàng nở một nụ cười thật ôn nhu, nụ cười đẹp nhưng lại mang một cảm giác bi thương khó tả…
“Nếu Vương gia không thích, nô tỳ tự thoát…”
Ngón tay run nhè nhẹ, dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, từ từ trút bỏ y phục trên người, nằm xuống mặt cỏ ẩm ướt.
Tám tháng mười lăm, đêm, đã mang theo hơi thở lạnh lẽo, ánh trăng giống như dải lụa trắng mềm mỏng, bao phủ hoàng cung, bàn bạc như nước. Bên trong góc của giả sơn, Tiểu Thanh nằm xuống, thân thể trắng mịn như ngọc, hai má phớt hồng.
Nàng có thể nghe được tiếng cười nói náo nhiệt, rôm rả bên ngoài, có thể nghe được tiếng côn trùng hoan ca réo rắt, càng có thể nghe được nhịp đập liên hồi của trái tim mình.
Đôi mắt màu bạc khẽ nâng, nhìn thấy là một gương mặt hoàn mỹ, nhưng lại lạnh lẽo, chẳng khác gì một khối hàn băng. Hắn trầm mặc không nói, máy móc đánh giá thân thể của nàng từ trên xuống dưới, không bất mãn, cũng không biểu lộ vừa lòng, gương mặt không hề có một chút cảm xúc.
“Lần đầu sẽ có điểm đau đớn.” Hắn đột nhiên yêu mị cười, nụ cười tàn nhẫn như một loài yêu nghiệt khát máu, lạnh lùng vô tình, buông xuống thêm một câu “Chịu đựng một chút.”
Tự tay nàng nắm lấy ti quyên (khăn tay), cuốn lại, nhét vào trong miệng chính mình.
Đau đớn? Tiểu Thanh mê mang mở lớn hai mắt, có chút khó hiểu, lại cảm thấy mỹ mãn, lần đầu tiên, chủ tử mỉm cười với nàng, khẩu khí không mang theo mệnh lệnh, lo lắng cho nàng sao? Chỉ cần như vậy, đối với nàng, đã đủ rồi.
Đột nhiên, hạ thân chợt lạnh, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy một dị vật tiếp cận sát ngay cửa huyệt, rồi nhanh chóng tiến vào, hoa tâm non mềm chưa kịp thích ứng đã bị căng đến cực hạn, đau buốt như bị xé toạt làm hai nửa, nhưng dị vật kia dường như không cho nàng có thời gian để tiếp nhận nó, ở trong hoa kính vũ động không ngừng, càng động càng nhanh, ngay tại thời điểm nàng nghĩ mình sắp ngất đi, một cánh tay lực lưỡng vòng xuống tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng, giữ chặt thân hình xụi lơ của nàng.
“Tiếp tục.”
Tà ác liệt khai thần, thân hình cường tráng xốc thân thân hình mềm mại vô lực của nàng dậy, dựa vào vách tường, tiếp tục tiết tấu ra vào, không từng dừng lại. Hoa kính đau đớn, càng co rút chặt hơn, đau đớn như muốn xé nát nàng ra thành trăm đoạn.
Trừ bỏ đau đớn, vẫn là đau đớn!
Lệ, theo hàng mi dài, lặng lẽ rơi xuống mặt đất, như những hạt thủy tinh, vỡ vụn, tan nát. Tiểu Thanh bị hắn cường hãn, nhưng gương mặt nàng không hề mang một tia thống hận, còn ánh lên vài tia cảm kích, thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lần đầu tiên của nàng là hắn, là nam nhân mà nàng thầm mang trái tim trao gửi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Luật động dần dần chậm lại, nàng có thể cảm giác được hạ thân chính mình chảy ra một cỗ chất lỏng, cảm giác đau đớn cũng đạm dần, ngược lại có một cảm giác mãnh liệt hơn đang dần dần phát sinh.
Khăn lụa trong miệng bị nàng nghiến chặt, thấm ướt một mảnh, hai tay nhỏ bé vô lực, buông thỏng xuống hai bên, hơi thở dần trở nên hổn hển.
Chậm rãi tách khỏi nàng, Mẫn Hách tà cười, nhìn nàng vẻ mặt xuân sắc, đột nhiên trầm mặt.
“Mệnh lệnh sát phượng phúc hủy bỏ, câu dẫn Phù Vân Khâu Trạch, ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ, cuối tháng liền chấp hành, bổn vương muốn bức hắn tự mình hai tay dâng ngôi vị hoàng đế cho bổn vương.”
Lạnh giọng ra lệnh, hắn đã rời khỏi góc khuất của giả sơn, một lần nữa đội mặt nạ, bước vào bên trong đám người náo nhiệt bên ngoài.
Vô lực trượt dài xuống đất, nàng thùy hạ mi mắt, che dấu sự đau đớn tủi nhục nơi đáy mắt. Cuối tháng? Bất quá chỉ còn hơn mười ngày, nàng, thật sự có thể làm được sao?
Chương 104: Hoàng phi “ra tường”
Đại điển ngắm trăng, chính là so đấu thi từ ca phú, vô luận là đại thần hay là gia quyến, chỉ cần thắng sẽ được phần thưởng, phần thưởng lần này sẽ là: một đôi bút uyên ương do hoàng thượng ngự ban, nghe nói bút này được làm từ hàn ngọc trầm tích hơn ngàn năm ở Hỏa Diễm sơn, đầu bút được làm bằng lông của Hỷ tước, nặng nhẹ vừa tay, đầu bút khi viết thì trơn mượt, thuận phát tùy tâm, được xưng là “thần bút”.
Nhìn một đống quan văn bắt đầu khoe khoang thi từ, Y Y liếc mắt nhìn trộm về phía Phù Vân Khâu Trạch đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh bên.
Mặc dù chính mình vừa rồi nắm tay Sầm Nhi công chúa chưa mang mặt nạ trở về, hắn vẫn không có biểu hiện gì, chỉ là kéo tay mình ngồi xuống bên cạnh, nửa chữ cũng không nói.
“Ngươi không phải đã sớm biết dung mạo Sầm Nhi cùng ta giống nhau rồi chứ?”
Giả vờ uống rượu, dùng cổ tay áo rộng thùng thình che khuất nửa bên mặt, nàng nhẹ giọng nói.
“Mộc Diệp mới vừa nói với ta.”
Long bào vung lên, hắn lạnh nhạt giơ lên chén rượu, cùng Sầm Nhi công chúa ngồi ở bàn dưới đối ẩm.
“Sao lại không hỏi ta vì sao không nhận sai người?”
Nhìn hai người cùng lúc trở về, nhưng hắn chỉ nắm tay nữ tử đeo mặt nạ khổng tước ngồi xuống bên cạnh thôi nha!
“Bởi vì mặt nạ khổng tước?” Mắt hạnh nghi hoặc nhìn hắn, một tay đem mặt nạ cầm xuống dưới, đặt ở trong lòng bàn tay, nàng mi tiêm khinh quyệt, tựa hồ có chút bái phục hắn, hắn ngay cả đối thoại của nàng cùng Tiểu Thanh cách xa như vậy, đều nhất thanh nhị sở.
Mày kiếm khẽ nheo lại, đôi mắt màu tím xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp.
“Bởi vì nàng chính là nàng, Phù Vân Y Y.”
Bạc thần khinh dương, hắn nghiêng mặt, chăm chú nhìn nàng liếc mắt một cái, giống như nhìn một cái đã có thể xuyên thấu nàng vậy, tinh mâu diệu diệu.
Tay cầm mặt nạ khẽ run lên, nàng vừa muốn nói cái gì đó, hắn lại xoay mặt đi, giống như vừa rồi chưa từng nói gì.
Phù Vân Y Y?
Đây là quốc họ, chỉ có sau đại hôn, tài năng vượt trội, người nào thống lãnh hậu cung, đăng điểm là hoàng hậu mới được thái hoàng thái hậu ban dòng họ, mà cái tên nam nhân phúc hắc này đột nhiên gọi nàng như thế, dường như đang ám chỉ đều gì.
Nguy hiểm! Nàng đột nhiên che ngực, cố gắng đè ép lời nói đang muốn kinh hô thành tiếng, đứng dậy, cố tình làm ra bộ dáng mảnh mai, hai tay đặt ở thắt lưng, thấp người hành lễ.
“Hoàng thượng, nơi này không khí hơi ngột ngạt, nô tì muốn tới Bách Hoa viên hít thở không khí một chút.”
Nâng mâu, có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, bàn tay trắng nõn thon dài vỗ nhẹ này mu bàn tay nàng, ôn nhu cười.
“Đi thôi, đợi trẫm phái người bồi nàng hồi điện, chớ để cảm lạnh.” Mâu quang vừa chuyển, hắn phân phó Tiểu Thanh “Đi, lấy áo choàng cho hoàng phi, chăm sóc cẩn thận, không được để nàng cảm nhiễm phong hàn.”
Ngữ khí ôn nhu, biểu tình sủng ái, làm cho mọi người đều đem lòng ngưỡng mộ.
“Không cần, nô tì đi ra ngoài một chút sẽ trở lại ngay.”
Cười nhẹ, uyển chuyển cự tuyệt “hảo ý” của Phù Vân Khâu Trạch, đem mặt nạ giao cho Tiểu Thanh, liền bước đi ra khỏi đại điện.
Khéo đùa, nếu có Tiểu Thanh đi theo, nàng làm sao co thể “ra tường”?
Vừa bước ra khỏi đại điện, nàng lập tức giống như con chim nhỏ bôn chạy, nhưng mà, lại đột nhiên nghĩ đến một việc, thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không thấy thân ảnh Mộc Diệp, mới lại nhanh chóng gấp rút chạy về hướng Long Quân điện.
Đem điểm tâm, quần áo cùng với trang sức toàn bộ đóng gói cẩn thận trong một cái tay nải khổng lồ, lại đem y phục cao quí trên người đổi thành một bộ y phục bình thường, nàng nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cười khẽ, đi đến trước bàn trang điểm, ở trên mặt một trận loạn đồ.
“Hiện tại, không có người có thể nhận ra được đi?”
Vừa lòng nhìn dung mạo sau một lúc “make up” xuất hiện trên gương đồng, gật gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhìn thị vệ tuần tra vừa mới đi qua, nhanh chóng gom lấy tay nải trèo ra ngoài.
Ở thâm cung nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm được con đường dễ nhất để ra khỏi hoàng cung, chỉ cần đi đến trường thành ờ phía đông ngoại duyên, kiếm được một người có thể mang mình ra ngoài, xem như đại công cáo thành.
Vừa vặn lần này tổ chức yến hội, không ít đại thần đều dẫn theo người nhà, cho nên muốn đi ra ngoài cũng không khó khăn lắm.
“Vị đại nhân này, có thể mang nữ tử ra khỏi hoàng cung hay không?”
Nàng giương mắt nhìn dãy tường thành cao ngất, không khỏi âm thầm mắng Phù Vân Khâu Trạch keo kiệt, thế nhưng không cho Mộc Diệp dạy nàng khinh công.
Nam tử được gọi chỉ “đại nhân” liền quay đầu, nhìn thấy phía sau có một nữ tử, đang tiến lại gần, thì cười gian không thôi…
“Tiểu mỹ nhân, đêm khuya thanh vắng thế này, sao lại đi một mình, gia quyến của tiểu mỹ nhân đâu? Bổn vương là Nam Vương gia, trấn giữ ở Biện Cung, yên tâm, có bổn vương ở đây, khẳng định có thể mang nàng ra ngoài.”
Rất hiếm khi có diệp tiến cung, nữ nhân ở Biện Cung không thiếu, nhưng vì nơi đó là vùng ngoại biên, giáp ranh thổ phiên, vóc người của nữ nhân vì thế mà cao lớn, thô kệch, nay chợt thấy nhất nữ tử mảnh mai, kêu chính mình “Đại nhân”, Nam vương gia không khỏi tâm thần nhộn nhạo, muốn thừa cơ hội thay đổi khẩu vị.
Biện Cung? Y Y chớp chớp mắt, xem ra nàng đã tìm đúng người, đó là vùng đất biên cảnh của Lạc Tang quốc, vị Nam Vương gia này hẳn là chưa thấy qua nàng, như thế càng hay, đi ra ngoài liền dễ dàng hơn.
“Nguyên lai là Nam Vương gia, tiểu nữ tử thất kính, nghe đại danh của nam Vương gia đã lâu, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội tương ngộ (gặp mặt), tiểu nữ tử thật cảm thấy vinh hạnh, quả là diễm phúc trời ban.”
Nhìn sơ cũng đủ biết tên Nam Vương gia này là một gã thích xu nịnh, tự cao còn thêm tự đại, nàng rất thức thời, loan người hành lễ, còn khéo léo ‘vuốt mông ngựa” thêm vài câu.
Không ngờ đến vào đến kinh thành còn có người biết đến đại danh của mình, Nam vương gia cơ hồ miệng nhếch lên đến mang tai.
“Ai, nhìn thấy bổn vương không cần quá đa lễ ”
Một tay vương ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Y Y, trong lòng hắn như mở nhạc khai hoa, không nghĩ tới, bị đày đến cái vùng Biện Cung khỉ ho cò gáy đó hai mươi năm, còn có thể gặp được một mỹ nhân thế này.
“Không biết tiểu mỹ nhân là thiên kim nhà nào?”
Thấy nàng vừa rồi không trả lời câu hỏi của mình, Nam vương gia cố ý mở miệng hỏi lại một lần nữa.
Vốn là cố ý tránh trả lời vấn đề này, nghĩ nghĩ, nàng khéo léo rút bàn tay của mình thoát khỏi “vuốt sói” của hắn, rèm mi dài khẽ buông xuống.
“Tiểu nữ là trưởng nữ của Liễu đại nhân, theo phụ thân tiến cung tham gia đại điển ngắm trăng, nhưng thân thể không khoẻ, nên xin cáo từ trở về trước, nhưng thủ vệ đại ca nói không có môn bài thì không cho tiểu nữ ra ngoài.”
Đầu xoay chuyển cực nhanh, nói xong, tay nhỏ bé còn khẽ vuốt vuốt mày liễu, bộ dáng rất là đáng thương, “liễu yếu đào tơ” a.
“Nguyên lai là trưởng nữ của Liễu đại nhân, thân thể không khoẻ còn một mình trở về, không bằng như vậy đi, bổn vương hộ tống nàng trở về, tránh cho nàng, một thân nữ nhi trên đường không an toàn.”
Hắc hắc cười, hắn vừa nói, bàn tay cũng vươn ra, cố ý nâng eo nhỏ của nàng, muốn giúp nàng lên xa mã (xe ngựa) cũng thừa dịp “tự thỏa mãn” một chút ý đồ đen tối, một bên lại dùng ánh mắt nhìn về phía gia phó ý bảo hắn tiếp nhận tay nải trên vai Y Y.
Hảo nặng!
Gia phó vốn tưởng rằng trong tay nải chỉ là một vài vật dụng tùy thân của nữ nhi, một mình hắn cũng có thể dễ dàng tiếp nhận, đem vào trong, không nghĩ tới, tay vừa mới tiếp nhận tay nải, thiếu chút nữa bật ngửa không đứng dậy nổi.
“Thùng cơm! Bổn vương cho các ngươi ăn cho các ngươi mặc, chỉ có một tay nải nhỏ xíu như vậy cũng bưng không nổi. Một lũ vô dụng!”
Nhìn thấy gia phó hai tay ôm tay nải, hai chân run run, bộ dáng xiểng niểng, sắp ngã đến nơi, Nam Vương gia cơ hồ cảm thấy mất mặt trước nàng, quay đầu khiển trách thuộc hạ.
Gia phó sắc mặt tái nhợt, nhễ nhại mồ hôi, rất sợ chính mình chịu không nổi, sẽ ngã xuống, liền liều mạng nháy mắt với một gia phó khác đang đứng bên cạnh.
“Nam Vương gia không cần tức giận, người xem, bộ dạng hắn nhỏ gầy, ốm yếu như vậy, sao có thể so sánh với Vương gia cao lớn uy vũ, cảm thấy “hơi nặng” cũng là bình thường, không bằng cho bọn họ, hai người cùng nhau khiên đi.”
Liếc nhìn về phía gia phó đang rinh tay nải nghiêng nghiêng sắp đổ đến nơi, nàng ôn nhu cười khẽ.
Kỳ thật, nàng chỉ sợ, nếu hắn thật sự ngã xuống, điểm tâm bên trong mà nàng thích nhất sẽ nát bét, hơn nữa, ngọc ngà, châu báu, trang sức, trâm cài…cũng có thể vì vậy mà rớt ra ngoài, đây là phiền phức lớn nha.
Nam Vương gia vừa nghe, vẻ mặt nhăn nhúm lập tức vênh vênh tự đắc, rất là hưởng thụ, liền chỉ vào một gia phó khác, bảo hắn tiến lên, cùng nâng tay nải kia, hắn đang mãi chìm đắm trong cái hư vinh mà Y Y hào phóng tán dương, nên cũng chưa kịp nghĩ tới, một cái tay nải mà hai đại nam nhân cùng khiêng mới nổi, mà một nữ nhi mảnh mai như nàng vẫn có thể vác nhẹ như không.
Vốn muốn đi ra khỏi càng nhanh càng tốt, đột nhiên, bên tai lại vang lên một nụ cười yêu mị.
“Sầm Nhi, sao không đi hầu hạ hoàng thượng, chạy tới quấn quít lấy bổn vương gia, nếu để cho người khác thấy được, còn có thể hiểu lầm là hoàng phi cùng bổn vương có gì liên quan……”
Thân hình cứng đờ, Y Y không dám tin vào tai mình, lập tức quay đầu lại, phía trên góc tường thành âm u, một nam tử mang mặt nạ hoa sen đỏ tươi như lửa, đang khiêu khích nhìn phía nàng, trong lòng, ôm lấy một thân ảnh mềm mại, thân ảnh đó vô cùng quen thuộc, nhưng lại co cái gì đó, rất khác, rất xa vời….


0 nhận xét:
Post a Comment